“Anh Dương, anh đến rồi thì uống với em một lúc đi… em, em đi gọi phục vụ lấy thêm rượu.”
Hòa Trí Dương ngạc nhiên nhìn số chai rượu rỗng lăn lóc trên mặt bàn và bên dưới chân, hắn kéo Hạ Thư Minh đang loạng choạng đứng dậy lại: “Số chai rượu này là sao? Thư Minh, em ở đây từ lúc nào?”
“Ừm… lúc nào sao?” Hạ Thư Minh bật cười: “Hình như là sáng nay… không, là sáng hôm qua mới đúng.”
“Em sao có thể uống nhiều rượu như vậy? Em không muốn sống nữa sao?” Hòa Trí Dương nắm lấy hai bả vai Hạ Thư Minh, cố gắng lay tỉnh cậu: “Chỉ vì bị Du Định Thiên đóng băng hoạt động mà em trở nên như thế này sao? Thiên Hành không cần em, em không thể ký hợp đồng với công ty khác hay sao? Cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Công ty khác?” Hạ Thư Minh nực cười nói: “Người đó là Du Định Thiên, người muốn đóng băng tất cả hoạt động của em là Du Định Thiên, anh có hiểu ý nghĩa của chuyện này là gì không? Ngay cả Kinh Châu một bên đầu tư còn lại của “Tư Vị” cũng không dám đắc tội với anh ta mà đổi em, không ai dám đắc tội với Du Định Thiên để thu nhận em cả.”
“Thư Minh…”
“Anh Dương, thật ra em đã làm gì khiến anh ấy phải đối xử với em như vậy? Là vì Đường Gia Huy sao? Là cậu ta cùng với Đường Gia Bảo hủy hoại cuộc đời em, cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về em, em muốn trả thù bọn họ thì có gì là sai chứ?”
Hòa Trí Dương không hiểu Hạ Thư Minh đang nói cái gì, hắn cho rằng đó đều là những lời của người say nên không hề để tâm.
Quan trọng hơn ở đây không phải nơi hắn nên ở lâu, Hòa Trí Dương kéo Hạ Thư Minh đứng lên: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
“Không… em còn muốn uống.”
“Em đứng lên cho anh.” Hòa Trí Dương tức giận lớn tiếng: “Anh biết em gặp phải những chuyện mà bản thân không mong muốn, nhưng em không thể tự buông thả chính mình như vậy, đứng lên.”
Hạ Thư Minh vừa bị kéo đứng lên thì cơ thể trở nên mềm nhũn ngã vào lòng Hòa Trí Dương, lúc này cậu đang vô cùng tuyệt vọng và đau khổ vì tình cảm suốt hai đời của mình với Du Định Thiên.
Khi tựa vào lòng ngực rộng và ấm áp của Hòa Trí Dương, cậu cảm thấy tâm trạng của mình cũng bình ổn hơn rất nhiều.
Đời trước Hòa Trí Dương cũng như vậy vẫn luôn ở bên cạnh cậu, bao dung và che chở cho cậu, đáng tiếc người trong lòng Hạ Thư Minh cậu là Du Định Thiên.
Nếu nói người Hạ Thư Minh cảm thấy có lỗi nhất cả hai đời là ai, thì người đó chính là Hòa Trí Dương.
Cho dù Hạ Thư Minh chưa từng đáp lại tình cảm của hắn, Hòa Trí Dương vẫn vì cậu mà cắt đứt quan hệ với Đường gia.
Không chỉ vậy, hắn đứng ra bảo vệ cậu trước mặt Đường Gia Huy cùng Đường Gia Bảo, cuối cùng không chỉ mình cậu rơi vào kết cục kia, đến cả Hòa Trí Dương cũng bị Du gia cùng Đường Gia chèn ép phá hủy sự nghiệp của hắn.
Nghĩ lại những gì Hòa Trí Dương từng làm cho mình đời trước và bây giờ, Hạ Thư Minh không thể nào không mềm lòng.
Ngay lúc này cậu đang hoàn toàn thất vọng vì Du Định Thiên thì hắn lại xuất hiện, Hạ Thư Minh vòng tay ôm lấy hắn: “Anh Dương.”
“Thư Minh, khó chịu sao?” Hòa Trí Dương nhẹ vỗ lưng Hạ Thư Minh: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
“Anh Dương.”
Hòa Trí Dương cứng người, Hạ Thư Minh lại bất ngờ nhón chân hôn lên môi hắn, cảm giác độ ấm môi của đối phương lập tức khiến hắn cảm nhận rõ ràng.
Hòa Trí Dương đang si người thì đột nhiên gương mặt của Đường Gia Bảo thoáng qua trong đầu, hắn vội đẩy Hạ Thư Minh ra, chân mày hơi nhíu lại: “Thư Minh, em làm gì vậy?”
“Anh Dương, chúng ta làm đi.” Hạ Thư Minh vòng tay ôm lấy cổ Hòa Trí Dương, kéo đầu hắn xuống để bốn cánh môi lại một lần nữa dán vào cùng một chỗ.
“Thư Minh, em tỉnh táo lại cho anh.” Lần này Hòa Trí Dương mạnh tay đẩy Hạ Thư Minh ra, khiến cho cậu bị ngã lại xuống ghế: “Có phải em quên anh đã có người yêu? Cho dù bây giờ tâm trạng của em không tốt, nhưng cũng đừng vì vậy mà xem thường chính mình.”
Hạ Thư Minh ngây người không dám tin nhìn Hòa Trí Dương, hắn thế nhưng lại từ chối cậu? Hòa Trí Dương đã từng từ bỏ rất cả để ở bên cạnh cậu, nói lời yêu cậu, bây giờ lại từ chối cậu?
“Người yêu? Anh cùng với Đường Gia Bảo không phải đã chia tay rồi hay sao?” Hạ Thư Minh mờ mịt lên tiếng: “Còn nữa… không phải anh vì thích em cho nên mới…”
“Quan hệ giữa chúng ta từ trước đến nay chỉ là bạn bè quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.” Hòa Trí Dương trong giọng nói mang một chút do dự nói: “Đúng vậy, anh đã từng rung động vì em, cũng đã từng xảy ra những tình huống khiến chúng ta làm ra những hành động thân thiết hơn mức bạn bè.
Nhưng Thư Minh, Đường Gia Bảo mới là người yêu của anh.
Hơn nữa… anh và em ấy vẫn chưa chia tay.”
***
Đường Gia Bảo trong lòng vẫn có chút khó chịu khi nghe thấy người gọi cho Hòa Trí Dương vừa rồi chính là Hạ Thư Minh, cậu tự đập đầu mình một cái ra sau ghế, mắng bản thân không có tiền đồ.
“Đường Gia Bảo, mày đúng là đồ ngu.
Hòa Trí Dương không chỉ ở sau lưng phản bội mày mà qua lại với Hạ Thư Minh, bọn họ còn cùng nhau nói xấu anh của mày hết lần này đến lần khác, một kẻ khốn nạn như vậy đáng cho mày đau lòng hay sao?”
“Đúng vậy, anh mày nói không sai.
Tên khốn kiếp ăn cháo đá bát như Hòa Trí Dương không xứng đáng để mày đau lòng, nếu thật sự còn ngu ngốc mà tha thứ cho hắn, van cầu thứ tình yêu thương hại của hắn thì mày đúng là thằng ngốc hết thuốc chữa.”
Ngay lúc Đường Gia Bảo còn đang liên tục mắng mỏ và cảnh tỉnh chính mình thì tài xế ở ghế trước lại lên tiếng nói: “Tiểu thiếu gia, bây giờ bên ngoài loạn thành như vậy.
Chuyến bay của ông bà chủ cũng phải gần một tiếng nữa mới hạ cánh, hay là tôi chở cậu đi đâu đó một chút rồi mới quay lại?”
Đường Gia Bảo không biết xảy ra chuyện gì, đang định đồng ý thì lại bật người ngồi dậy mà nhìn ra ngoài.Trước sân bay bây giờ thật sự rất loạn, người đứng đông nghẹt không thấy lối đi.
Mà thứ làm cho Đường Gia Bảo lập tức vứt mấy cái tâm trạng tiêu cực của mình vừa rồi, lại là mấy dải băng rôn và poster mà đám người kia đang giơ cao có ảnh và tên của Tống Tư Hàn.
Hai mắt Đường Gia Bảo như phát sáng mừng rỡ: “Hôm nay Tống ảnh đế có chuyến bay hạ cánh ở đây sao? Vậy mà mình một chút cũng không biết.”
Thấy tiểu thiếu gia mở cửa định xuống xe nên tài xế vội nhắc nhở: “Tiểu thiếu gia, cậu đội mũ và mang khẩu trang vào, cẩn thận bị người khác nhận ra.”
“Được tôi biết rồi.” Đường Gia Bảo lúng túng đến quấn tay chân, cậu xem Tống ảnh đế Tống Tư Hàn là thần tượng lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên đi đón máy bay người ta đó.
Đường Gia Bảo đội nón mang khẩu trang lên, đảm bảo không có người nhận ra mình mới xuống xe: “Anh Ken, tôi đi đón máy bay của Tống ảnh đế, đợi một lúc chờ đón ba mẹ luôn rồi mới gọi cho anh.”
“Vâng tiểu thiếu gia.” Tài xế cười gật đầu, hắn biết tiểu thiếu gia thần tượng vị ảnh đế hàng đầu Việt quốc này từ lâu, nhưng vì trước kia Hòa thiếu gia không thích nên tiểu thiếu gia không dám làm ra hành động gì thể hiện quá rõ ràng.
Bây giờ tốt rồi, cũng không cần giấu giấu giếm giếm nữa.
“Ấy ấy đừng có đẩy… đừng có đẩy mà, ui da…” Đường Gia Bảo thân người đã rất nhỏ nhắn, bị cả đám fan cuồng của Tống ảnh đế chen chen lấn lấn còn dẫm phải chân, cậu vậy mà mang tinh thần tử sĩ thấy chết không sờn, sống chết cũng phải chen lên hàng đầu, nhất định phải nhìn tận mắt thần tượng của mình một lần.
Nói cũng thật buồn cười, cậu ngu ngốc ôm chặt lấy tình yêu mỏng manh của Hòa Trí Dương như vậy, thế mà người khiến cậu quyết định bước vào giới giải trí lại là Tống ảnh đế.
Thế nhưng cậu cũng lại vì Hòa Trí Dương mà không dám thể hiện ra mình thần tượng người ta một cách rõ ràng, nghĩ lại đúng là anh mình nói lời nào cũng đúng, cậu quả là ngốc không chịu được.
“Áa aaaaa, ra rồi kìa.
Tống ảnh đế, ở bên này… bên này…”
“Trời ạ, chỉ mới nhìn từ xa mà tôi sắp ngất vì say nắng rồi.”
“AAAAA Tống ảnh đế, xin anh ký tên cho em đi.”
“Tống ảnh đế…” Đường Gia Bảo không nhìn thấy gì, cũng muốn thể hiện chút tinh thần phấn khích của mình mà la lên, chỉ là mới la được một tiếng lại bị dòng người như biển động này dập cho tơi tả.
Cuối cùng đến một cái bóng của ảnh đế còn chưa thấy thì người đã đi mất rồi, bộ dạng Đường Gia Bảo lúc này cũng trở nên lôi thôi không chịu được, cậu ủ rũ vì bỏ lỡ mất cơ hội nhìn thấy thần tượng rồi.