Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực
Chương 33
Nhóm nhảy phụ đạo luyện tập trong một phòng có diện tích lớn.
Bạch Diễn đi vào, ánh mắt những người bên trong cứ có gì đó sai sai.
Ai ai cũng mang theo chút ghen tị và địch ý mơ hồ.
Bạch Diễn hiểu vì sao họ lại đố kỵ cậu.
Cách debut chỉ một bước chân nữa thôi, kết quả bị sút bay đầy ngỡ ngàng. Tuy rằng chuyện Bạch Diễn debut lấp liếm sự kiện Tưởng Kỳ Kỳ tự sát cũng mang lại lợi ích cho họ, không chặt đứt hoàn toàn cơ hội debut, thế nhưng trong lòng vẫn chua lè.
Hmm, địch ý ư…
Bạch Diễn nhướn mày nhìn Bùi Thâm, chỉ nhìn mà không nói.
Hoàng Tinh Entertainment dự định ra lò boy group tên S.N Gray, mỗi người đều có một phần mang sắc xám khói, ví dụ như leader Bùi Thâm nhuộm tóc màu xám khói.
Thành viên có tổng cộng tám người, tạo hình khác nhau, thanh tú có, cường tráng có, dịu dàng cũng có, mỗi người thể hiện một khía cạnh cái đẹp thanh xuân, cố gắng đáp ứng khẩu vị của mọi khán giả.
Trong đó, Bạch Diễn còn gặp lại người quen ngoài ý muốn – Kiều Dương.
Bạn cùng phòng ký túc khi cậu gia nhập Hoàng Tinh, là một người thẳng thắn nghĩ sao nói vậy nhưng lại rất nỗ lực.
Bạch Diễn nhớ Kiều Dương là thành viên tổ B, một thời gian ngắn không gặp đã thăng cấp lên tổ A rồi?
Bạch Diễn không tiện hỏi han nhiều trước mặt đám đông, không buồn quan tâm đến ánh mắt đủ cảm xúc từ tò mò nghi ngờ cho tới đố kỵ của họ, song song đi vào cùng cô giáo dạy nhảy, vắt áo khoác sang một bên.
“Bạch Diễn lên nhảy thử một đoạn đi em.”
Cô giáo dạy nhảy đưa yêu cầu.
“Từ từ đã.”
Bùi Thâm bỗng tách khỏi hàng, không kiêu ngạo cũng không nịnh hót nói: “Thưa cô, Bạch Diễn trước kia chưa từng luyện chung với bọn em, gia nhập chỉ sợ không khớp động tác ạ.”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày.
Bạch Diễn đã từng luyện tập với họ, thế nhưng hai ngày sau đã xin tách ra luyện trong phòng tập riêng.
Không ít người ngoài miệng không đáp, thâm tâm thì rõ như soi gương.
Cô giáo dạy nhảy đương nhiên biết đám con trai này vốn ngạo mạn, không hề tức giận: “Vậy nên?”
“Để bọn em tập một lần cho Bạch Diễn nhìn đã.” Bùi Thâm liếc Bạch Diễn, vẻ mặt dửng dưng nhưng giọng nói lại mang theo chút kiêu căng, “Để Bạch Diễn theo được nhịp điệu của bọn em.”
Những người khác không khéo ăn khéo nói nhưng hiển nhiên đã bị Bùi Thâm khơi dậy mối thù chung, đồng lòng muốn hạ bệ Bạch Diễn một lần.
Cô nghiêng đầu nhìn Bạch Diễn: “Em thấy thế nào?”
Bạch Diễn kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay cười híp mắt: “Em đành ngồi nhìn các bạn thôi ạ.”
Thành viên S.N Gray trước kia đã tập nhảy chung với nhau rất nhiều lần rồi, phối hợp với nhau ăn ý, không cần tập lại.
Những người này luôn cảm thấy mình xuất sắc hơn Bạch Diễn ở mặt nào đó: Trải qua tầng lớp chọn lựa, khổ sở luyện tập đi lên từ bậc thấp nhất, không phục Bạch Diễn có vận may nghịch thiên từ đâu rớt xuống.
Bọn họ đều được “phổ cập tri thức” Bạch Diễn mới vào nói tiếng Trung còn bập bẹ, phải học lại phát âm căn bản nhất, nghĩ rằng Bạch Diễn mới là kẻ kéo chân thụt lùi đội ngũ.
Bọn họ nhịn đủ rồi, từng động tác dồn dập theo điệu nhạc, vung tay đá chân xoay người, cả phòng tập tràn ngập hơi thở thanh xuân bừng sức sống.
Bạch Diễn gõ gõ tay theo nhịp, cẩn thận quan sát.
Chờ tới khi bài nhảy kết thúc, tất cả đều hoàn mỹ cúi chào cảm ơn khán giả.
Bạch Diễn vỗ tay.
Bùi Thâm lòng dạ nhỏ nhen, thích đâm sau lưng nhưng thật sự rất có tài.
Thứ Bạch Diễn đầu tư nhiều thời gian khi tiến vào nơi này nhất chính là vũ đạo, từng xem qua rất nhiều video nổi tiếng, thừa nhận chất lượng của nhóm nam chưa debut này không tồi.
Bùi Thâm ngẩng cao đầu, ánh mắt mang theo sự khiêu khích.
“Mọi người nhảy một bài cho tôi.” Bạch Diễn đứng dậy, làm động tác khởi động tay chân, “Tôi cũng sẽ nhảy một bài đáp lễ.”
…
Âm nhạc vang lên.
Bạch Diễn tĩnh tâm, nhắm nghiền đôi mắt.
Từ khi bắt đầu, không còn một ai khiến cậu bận tâm.
Động tác, nhịp điệu, tất cả đều vì chính mình mà thôi.
Bản nhạc này tên <Gãy cánh>, tác giả từng đứng bên hồ ngắm nhìn một con cò gãy cánh nhưng vẫn dùng hết sức ngẩng cao đầu muốn bay lên, đồng loại của nó bay thì quẩn quanh phía trên, thỉnh thoảng kêu lên như cổ vũ nó, chờ con cò gãy cánh kia một lần nữa có thể cất cánh chung với chúng.
Con cò kia vẫn không thể bay lên. Nó giãy dụa đến khi kiệt sức, đôi cánh và đôi chân rướm máu, cổ họng cũng khàn đi, cuối cùng vẫn không thể về với bầu trời xanh thẳm nó mong muốn.
Sau cố gắng cuối cùng, con cò không thể gượng dậy nổi nữa.
Tác giả say đắm trước cảnh tượng nọ, <Gãy cánh> ra đời.
Tiết tấu của <Gãy cánh> vô cùng dồn dập, ẩn chứa tình cảm sâu sắc, thích hợp làm nhạc nền để biên đạo nhảy.
Hoàng Tinh Entertainment dồn không ít tâm huyết lên S.N Gray, từng bài nhảy đều được dàn dựng vô cùng chi tiết, không chỉ thuần thúy là street dance sống động, từng động tác chi tiết còn mang không ít tính tượng hình.
Trong bài nhảy của S.N Gray, Bùi Thâm là chim gãy cánh, những người còn lại là đồng loại của nó.
Lần này, một mình Bạch Diễn đóng vai chim gãy cánh.
Không thể bay lượn cùng đồng loại.
Bạch Diễn lại là một con chim khát khao ngắm nhìn bầu trời, biểu cảm ước ao sự tự do lại bộc lộ vô cùng thuần thục.
Cậu ngẩng lên nhìn bầu trời, trong con ngươi xám đậm là sự bất khuất và cố chấp.
Mỗi một lần vung tay, mỗi cú xoay người, mỗi động tác đều mang theo sự tuyệt vọng và tàn nhẫn, dù tự phế đi đôi cánh, dù lông vũ nhuốm máu, cổ họng khàn đi cũng không bỏ qua.
Từ những nốt nhạc đầu tiên, cậu không còn là Bạch Diễn thong dong, cậu là vai chính của bài nhảy.
Chỉ là một buổi tập, không hề có hiệu ứng âm thanh hay ánh đèn, không có quần áo bóng bẩy, mọi ánh mắt đều không thể rời khỏi Bạch Diễn, tâm cũng bị Bạch Diễn kéo lên, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bản thân sẽ quấy rầy con vật đang giãy dụa kia.
Âm nhạc chấm dứt, Bùi Thâm kinh ngạc nhìn Bạch Diễn, trán bất giác đổ mồ hôi lạnh. Miệng gã thở dốc, theo bản năng quay sang đồng đội, nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt họ.
Bạch Diễn điều chỉnh hô hấp, ôm một chai nước khoáng ngửa đầu tu một nửa, nở nụ cười: “Thế nào, liệu đã đủ làm các vị hài lòng?”
Mỗi người một vẻ mặt, đồng lòng không hó hé câu nào.
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay giòn tan từ trong đám người S.N Gray.
Kiều Dương mặt ửng đỏ, thành thật đứng lên phá tan sự lúng túng: “Cậu giỏi quá.”
Bạch Diễn nâng mi, mỉm cười chào hỏi Kiều Dương.
Có Kiều Dương mở lời, những người khác cũng không còn xoắn xuýt thêm, đồng loạt vỗ tay cổ vũ.
Chờ tiếng vỗ tay dứt, cô giáo dạy nhảy thở phào, khích lệ nói: “Động tác của em so với trước kia càng đẹp mắt hơn đấy, làm tốt lắm.”
Cô vui vẻ khen ngợi xong lại quay sang đám người đang cúi đầu im như thóc kia: “Các em đều là học trò của tôi, tôi sẽ nói thẳng.”
Vị giáo viên này thái độ nghiêm khắc từ xưa, tất cả mọi người ở đây, kể cả Bạch Diễn đều ăn đủ quả đắng dưới tay cô, đương nhiên thái độ sẽ vô cùng kính nể: “Cô nói đi ạ.”
“Động tác của Bạch Diễn có thể không chuẩn bằng các em, nhưng thứ cậu ấy muốn bộc lộ thông qua điệu nhảy lại giàu cảm xúc hơn nhiều.” Cô giáo dạy nhảy chỉ vào trái tim, vẻ mặt nghiêm túc, “Vũ đạo dùng để bộc lộ cảm xúc từ trái tim, phát triển tới nay đã trở thành một môn nghệ thuật. Nghệ thuật lại chưa từng hạn chế ‘quy chuẩn’ nhất định.”
Họ ngẩn người, im lặng cúi đầu.
“Các em nghĩ gì, tôi biết chứ. Nhưng các em nên nhớ, các em đứng trên sân khấu này với mục đích gì.” Cô nói tiếp, “Tôi không quan tâm các em đi theo con đường nào, khi nhảy múa luôn phải đặt nặng tình cảm vào động tác thì mới có thể truyền nó cho khán giả, cho họ sự đồng cảm. Khi các em nhảy, các em phải coi mình như là một vũ công chuyên nghiệp. Bạch Diễn ở mặt này giỏi hơn các em nhiều lắm.”
Ai ai cũng cúi đầu.
Dạy dỗ xong tám người kia, cô lườm Bạch Diễn: “Còn cậu nữa, đừng cười vội, cậu nghĩ chỉ cần đặt tình cảm là đủ à? Thế thì ma men làm càn cũng có thể thành vũ công chuyên nghiệp! Còn phải luyện thêm!”
Bạch Diễn bị mắng vẫn rất vui vẻ, cười híp cả mắt: “Nghe cô hết ạ.”
Xem như đôi bên đều xuôi, cô hài lòng gật đầu: “Thế thì thử tập chung xem nào.”
…
Luyện tới giữa trưa, Bạch Diễn lau mồ hôi chuẩn bị rời đi, chỉ thấy Kiều Dương vừa ra khỏi phòng tắm ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao cậu không đi tắm?”
Bạch Diễn không muốn chen chúc dùng chung vòi hoa sen với họ, thuận miệng đáp: “Tôi về phòng tập bên kia.”
Bùi Thâm vừa đi qua, liếc nhìn cậu rồi bật cười không rõ ý.
Bạch Diễn đương nhiên không để gã vào mắt, đi ra chỗ khác rồi mới hỏi chuyện Kiều Dương: “Sao cậu lại vào được tổ A?”
Nói tới đây, Kiều Dương thoáng lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Trước đó công ty thay máu…”
Nói tới đây, Kiều Dương nhỏ giọng thì thầm với Bạch Diễn: “Liên quan tới chuyện quy tắc ngầm, thành viên tổ A có tiếng xấu sẽ bị đá xuống tổ B, liên lụy quá nhiều người nên không thể tiếp tục luyện tập, đành đề bạt thêm người dưới tổ B lên thế chân.”
Bạch Diễn đã hiểu, khẽ nhướn mi: “Chúc mừng cậu.”
Khó trách không nhìn thấy thằng nhóc lông đỏ Tần Hạo, chắc bị đạp xuống rồi.
Thành tích của Kiều Dương trong tổ B cũng được tính là hàng đầu.
Cho tới giờ, Kiều Dương không hề ghen tỵ Bạch Diễn, thành tâm chúc phúc, thế nhưng lại lộ vẻ tiếc nuối: “Tiếc rằng Liên Thành không thể thăng cấp.”
Bạch Diễn không bất ngờ.
Kỳ Liên Thành khá tham vọng, không tới mức xấu tính như Bùi Thâm nhưng tư tưởng lệch lạc từ đầu sẽ rất khó tập chung luyện tập.
Nếu Tần Hạo bị đá xuống, Bạch Diễn nhíu mày nhìn Bùi Thâm: “Sao Bùi Thâm chưa rớt?”
Từ tin tức xung quanh, cậu biết Bùi Thâm có một chân với Giang Độ.
Giám đốc Giang sẽ không bao che tình cũ của em trai đâu nhỉ?
Kiều Dương gãi đầu: “”Tôi cũng không rõ, chút về hỏi giúp cậu nhé?”
“Thôi bỏ đi.” Bạch Diễn cũng không hi vọng gì ở Kiều Dương ruột để ngoài da, nhìn về trợ lý Tiểu Trương đóng vai người tàng hình nãy giờ, “Chu Thắng Hoa sao rồi?”
Tiểu Trương thích đứng một mình, độ tồn tại cực thấp, bình thường thích hóng hớt thỏa mãn trí tò mò.
Nghe Bạch Diễn hỏi, Tiểu Trương vội báo cáo: “Người dưới tay anh Chu bị điều đi không ít, biết điều hơn rồi.”
Bạch Diễn gật đầu, coi như đã rõ.
Bùi Thâm do Chu Thắng Hoa quản lý, người dưới tay Chu Thắng Hoa đều đi hết nên lão chắc chắn sẽ không cam lòng để Bùi Thâm trượt dốc, đại khái đã buông bớt quyền lực để bảo vệ Bùi Thâm.
Trước kia Bùi Thâm chưa từng tự mình ra tay, đều hất cằm sai khiến Tần Hạo hoặc người khác. Không biết Tần Hạo làm hình nhân thế mạng có cảm tưởng gì.
Từ bài nhảy ban nãy, kiến thức cơ bản của Bùi Thâm không đứng đầu nhưng cũng không kém cỏi, hơn nữa Bạch Diễn đang hot, dùng tướng mạo năm phần giống cậu cũng có thể ké tí fame.
Nhưng…
Bạch Diễn nhìn bóng lưng Bùi Thâm, khẽ bật cười.
Chu Thắng Hoa nghĩ Bùi Thâm tình nguyện cả đời sống dưới cái bóng cậu, dựa vào tên tuổi cậu đi lên?
…
Dù sao thì Bạch Diễn cũng đã thành công khiến mấy người tổ A thừa nhận, tốc độ tập luyện cũng đạt hiệu suất nhất định.
Bùi Thâm thích ném đá dấu tay sau lưng Bạch Diễn nhưng lại không phá hủy cơ hội lên sân khấu của mình, thoạt nhìn an phận hơn nhiều.
Mạnh Đan biết đến sự kiện tại tiệc sinh nhật Giang Trạm, biết Thi Bá Thương vô cùng tán thưởng tài năng của Bạch Diễn nên không hoài nghi cậu và Giang Trạm có một chân, nghe khúc ca kia một lần thì thoáng thả lỏng: “Bạch Diễn à, cậu thật sự rất phù hợp với giới nghệ thuật.”
Bạch Diễn rút ra một tờ giấy: “Cái kia chỉ là xương sống thôi, đây mới là bản hoàn chỉnh.”
Mạnh Đan nhận lấy, xem xong thì ngẩn người.
Vẫn là nhạc phổ của khúc dương cầm kia, nhưng đã cải biên thành phong cách hiện đại.
Giai điệu ban đầu vẫn thế, Bạch Diễn chỉnh sửa nó lại thành một khúc ca vui vẻ.
Mạnh Đan là người đại diện chuyên nghiệp, năng lực giám định âm nhạc không tệ, tỉ mỉ thưởng thức hai lần: “Bài hát này khá ổn.”
Bạch Diễn dựa lên ghế salon: “Đương nhiên rồi chị.”
Vẻ mặt Mạnh Đan vô cùng phức tạp, nhịn không nổi phải hỏi lại: “Cậu thật sự không muốn cân nhắc đi theo con đường âm nhạc à?”
“Không cân nhắc.”
Mạnh Đan không thể hiểu nổi trong đầu thằng nhóc này nghĩ gì, thở dài: “Cậu định xử lý khúc nhạc này thế nào?”
“<Khúc luyện tập thứ 7> em bán cho ngài Thi rồi, về sau chỉ ngẫu nhiên diễn lại cho fan, không cần quan tâm nữa. <Khúc luyện tập thứ 6> không tiện viết lại theo phong cách hiện đại, vậy nên em sửa lại khúc nhạc mừng sinh nhật.” Bạch Diễn nhìn Mạnh Đan, “Xử lý ra sao, đây là công việc của chị mà nhỉ?”
Mạnh Đan hơi bất ngờ, chị tưởng Bạch Diễn sẽ tự xử theo ý mình.
“Buổi biểu diễn của cậu sẽ sắp xếp kịp, diễn một lần rồi phát hành đĩa đơn.” Mạnh Đan tính toán, sau đấy lại u sầu, “Thời cơ công bố khúc ca sinh nhật kia không ổn lắm.”
“Ai bảo đấy khúc ca sinh nhật?” Bạch Diễn lật lật cuốn tạp chí, “Tên bài hát này là <Cầu nguyện>, chị tìm người viết lời đi.”
Mạnh Đan sửng sốt: “Không phải cậu tặng Giám đốc Giang…”
“Đàn tặng ngài ấy thật, thế nhưng không có nghĩa là viết cho mình ngài ấy.” Bạch Diễn khép cuốn tạp chí, “Em không viết lời, chị và mọi người tính thế nào thì tính.”
Âm nhạc hai thế giới còn có điểm tương đồng, ca từ thì thôi khỏi đi.
Trình độ Hán ngữ của Bạch Diễn giao tiếp thông thường thì được, viết ca từ thì dẹp, đưa cho Hoàng Tinh phù phép là xong.
Mạnh Đan biết Bạch Diễn hồi mới vào công ty mặt chữ còn chả nhận ra, không cảm thấy đây là chuyện gì ngoài ý muốn. Ban đầu tưởng rằng bản nhạc này đã tặng đứt cho Giám đốc Giang, ai ngờ sếp chưa đánh tiếng, Bạch Diễn đã biến tấu lại thành một bản khác rồi.
Nghĩ lại, Giang Trạm công tư phân minh, nổi tiếng giữ mình trong sạch, có khi nào chỉ thấy nhạc Bạch Diễn sáng tác êm tai nên mới nâng đỡ, hi vọng Hoàng Tinh sẽ có thêm con gà đẻ trứng vàng mà thôi.
Mạnh Đan xua tan ý nghĩ vẩn vơ, gật đâu:: “Ừm, Trung thu sẽ cho bài hát này lên kệ.”
Tiền thân là ca khúc mừng sinh nhật, mang hàm ý chúc phúc, ra mắt tết đoàn viên như Trung thu quá hợp lý.
…
“<Cầu nguyện>?”
Giang Trạm lặp lại hai chữ này, mặt không đổi sắc nhìn thư ký Phương: “Em ấy đã sửa lại nó rồi?”
Thư ký Phương cẩn thận uốn nắn: “Là cải biên ạ.”
Giang Trạm “ừm” một tiếng.
Thư ký Phương thức thời ngậm miệng.
Giang Trạm đen mặt nhìn giấy tờ chất đống trên bàn, dừng một lúc lâu, không biết nghĩ tới chuyện vui gì khẽ bật cười.
“Bảo Mạnh Đan tìm người tốt nhất viết lời.”
Thư ký Phương không ngờ ông sếp ban nãy mặt đen như đít nồi lại đột nhiên quay ngoắt như lật bánh tráng, nếu sếp đồng ý thì mình cũng không cần lắm mồm, nhận lệnh lui xuống.
Giang Trạm thu lại ánh mắt rồi nhìn lên tay trái mình, khóe môi cong cong bị ép xuống.
Bạch Diễn đây là muốn ngầm tuyên bố tình cảm của mình trước công chúng?
Sao em ấy lắm chuyện thế nhỉ?
…
Ở một diễn biến khác, trai đẹp họ Bạch vẫn chưa biết sếp Giang não bổ rối tinh rối mù thành thứ gì rồi.
Cậu nhìn đôi giày tập trong tủ đựng đồ, cười như không cười.
Trước khi tập nhảy cần thay giày, đảm bảo chân có thể cử động thoải mái, đồng thời không cản trở chuyển động.
Bạch Diễn nâng đôi giày sực mùi tinh dầu hương thảo kia lên, cười lạnh ném trên sàn nhà.
Tiểu Trương tò mò: “Cậu sao thế?”
“Có người giở trò ấy mà.” Bạch Diễn chẳng có tí cảm xúc gì, “Gọi bảo vệ tới đây đi.”
Thành viên S.N Gray lục tục chạy tới, có người nghe Bạch Diễn nói vậy thì ngạc nhiên, tâm lý muốn xem trò vui.
Cô giáo dạy nhảy đẩy cửa vào thì thấy một đám người vây quanh tủ giày, nhíu mày: “Các em làm gì vậy?”
Bạch Diễn kéo ghế ra ngồi, chỉ đôi giày tập nhảy lăn lóc trên đất: “Giày của em có vấn đề.”
Bùi Thâm cũng đứng đó, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Cậu lên cơn điên à?”
“Điên hay không điên, xem camera an ninh sẽ rõ.”
Cô giáo dạy nhảy nhíu mày nhìn xung quanh: “Có vật sắc nhọn?”
Trước kia không phải chưa xảy ra chuyện ghen tỵ nhét mảnh thủy tinh vào giày của người khác, khiến người nọ máu me đầm đìa.
“Không có.”
Tiểu Trương đeo găng cao su kiểm tra một lần, không tìm ra vật nhọn nào.
Bùi Thâm cười lạnh: “Không phát hiện gì, sao cậu biết có người giở trò?”
Bạch Diễn nhướn mày: “Anh vội cái gì?”
Bùi Thâm không hoảng, giọng bình bình đáp: “Tôi không vội, tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian dựng tiết mục và tập nhảy thôi.”
Bạch Diễn đá đá đôi giày trên đất, giải thích với cô giáo dạy nhảy: “Bên trên xịt tinh dầu rất nồng.”
Người xung quanh vẫn chưa hiểu lắm.
“Ngoài cậu ra thì còn ai thơm phức như thế?”
Bùi Thâm cười cợt.
Ngược lại, ai luyện tập xong cũng mồ hôi đầm đìa, xịt nước hoa ít thì không giấu nổi mùi, xịt quá nhiều mùi sẽ sực lên cực kì gay mũi.
Bạch Diễn im lặng nhìn Bùi Thâm.
Mùi trên cơ thể cậu là mùi hương thảo nhưng thực tế đó là pheromone dẫn dụ do tuyến thể tiết ra, bản chất khác xa nước hoa thế giới này.
Thứ chiết xuất từ cơ thể mới là tinh khiết nhất.
Dù ở thế giới nơi khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển như thời đại tinh tế, bọn họ vẫn không thể tinh chế ra pheromone chân chính.
Pheromone của Omega sẽ phập phồng theo động tác, tâm tình của chủ nhân.
Đương nhiên, chỉ sợ người ở nơi này không nhận ra thôi.
Trên đôi giày này phun tinh dầu hương thảo, cũng chính là mùi pheromone của Bạch Diễn, nhưng lại là một mùi hương nhân tạo rẻ tiền.
Tại sao lại phải phun nước hoa?
Chắc chắn là nhằm che dấu thứ gì mờ ám.
Bạch Diễn không quan tâm Bùi Thâm làm trò, đứng thẳng đưa ra yêu cầu với giáo viên: “Em muốn xem camera an ninh, không thì gọi cảnh sát đi.”
Báo cảnh sát sẽ thành chuyện lớn.
Cô giáo cũng bất ngờ, suy nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, để cô giúp em.”
…
Không biết cô ấy đã nhờ bảo vệ chỗ nào, hơn một tiếng sau đã có video mang tới.
Người kia nhìn thấy Bạch Diễn thì ngạc nhiên: “Ơ, là cậu à?”
Bạch Diễn liếc một cái rồi mỉm cười: “Lại phiền anh nữa rồi.”
Lần trước khi cậu và Giang Trạm bị nhốt trong thang máy, anh bảo vệ này là người phá cửa cứu họ.
Bảo vệ thẳng tính không thích nhiều lời, cắm USB chứa video vào TV, đứng một bên nói: “Bọn anh xem qua không thấy vấn đề gì nên cầm sang cho cậu xem lại lần nữa.”
Video quay ở góc hành lang, tua với tốc độ x10 từ lúc người đầu tiên bước vào cho đến người cuối cùng ra về.
Người cuối cùng rời đi là Kiều Dương, người tới sớm nhất cũng là cậu ta.
Kiều Dương mặt trắng bệch nhìn Bạch Diễn: “Tôi thề là tôi không làm gì hết.”
Bạch Diễn nhíu mày.
Kiều Dương thấy vậy hoảng hốt, nôn nóng kéo tay Bạch Diễn: “Bạch Diễn, xin cậu hãy tin tôi, tôi đối với cậu…”
“Từ từ.”
Bỗng Bùi Thâm lên tiếng, mất kiên nhẫn đánh gãy lời Kiều Dương, chỉ lên đôi giày: “Cứ như vậy đinh ninh có người giở trò à? Đôi giày này có vấn đề gì?”
Mọi người ngẩn ra.
Bọn họ đều bị Bạch Diễn xoay như chong chóng, ngẫm lại, có khi nào cậu nhận lầm không?
Chỉ có Kiều Dương vẫn mong chờ nhìn Bạch Diễn.
Bạch Diễn híp mắt nhìn Bùi Thâm.
Chưa kịp nói gì, bên ngoài truyền tới một giọng nói cứng rắn: “Có chuyện gì?”
Bảo an đứng thẳng: “Chào Giám đốc Giang ạ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!