Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực - Chương 83: Phiên ngoại 1: Món quà tuyệt vời nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực


Chương 83: Phiên ngoại 1: Món quà tuyệt vời nhất


Bé Bạch Nghĩa tròn một tuổi, đã đến tuổi có thể đo lường giới tính thứ hai.

Là con của Alpha và Omega, xác suất bé là Beta rất thấp, Giang Trạm vẫn mong bé có thể là Beta.

Thế giới này không có Alpha và Omega, bé không phải Beta thì tương lai khá khó khăn trong chuyện tìm bạn trai hoặc bạn gái.

Trừ khi bé xuyên về thế giới của Bạch Diễn.

Không như mong muốn, máy kiểm tra của VOE lẫn hệ thống AI đều cho cùng kết quả.

Tiểu Bạch Nghĩa là một Omega.

Giang Trạm ôm nhóc bánh bao béo mầm, lông mày nhăn thành một đường.

Bạch Diễn rất bình tĩnh: “Omega thì có sao đâu, trước khi anh phân hóa thành Alpha vẫn ở với em như thường đó thôi?”

Giang Trạm hừ hừ hai câu: “Có đàn ông hiếm thấy như anh à?”

Bạch Diễn phụt cười.

Tiểu Bạch Nghĩa không biết hai người cha đang nghĩ gì, vui vẻ chơi đùa với kèn harmonica trong tay.

Đây chính là cái kèn Bạch Diễn thổi ở hai lần đến thăm mộ mẹ Giang Trạm, tùy tiện mua đại thôi, kiểu dáng thông thường, bên trên in hình chú hải cẩu.

Có lần bé Bạch Nghĩa tìm được nó, kèn harmonica đã trở thành món đồ chơi bé thích nhất.

Em bé chỉ có thể thổi ra vài âm thanh, nhưng chỉ thế là đủ chọc Tiểu Bạch Nghĩa vui vẻ, cười hì hì sung sướng.

Mới có một tuổi nhưng Tiểu Bạch Nghĩa đã rất hứng thú với âm nhạc, nghe vài giai điệu sẽ nhoẻn miệng cười.

Có một lần chồng chồng Giang Trạm dẫn bé đi tản bộ, Tiểu Bạch Nghĩa bị con doberman Đức lông đen nhà hàng xóm sủa cho khóc òa lên, Bạch Diễn bật nhạc trong điện thoại cho bé nghe.

Con chó doberman lại dọa bé con sợ. Bé òa khóc nhưng lần này lại khóc theo điệu nhạc kia, giống như đúc.

Giang Trạm đang giận đùng đùng cũng phải bật cười.

Nhớ tới ký ức vui vẻ này, Giang Trạm dịu đi hẳn.

“Cảm xúc của Omega khá mẫn cảm, có lợi thế trong sáng tác nghệ thuật.” Bạch Diễn nhận xét, “Còn tính cách, chỉ cần không nuôi con thành chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng một cách tiêu cực là được.”

Giang Trạm không hề do dự: “Con của anh và em thích làm gì thì để cho nó làm cái ấy.”

Bạch Diễn mỉm cười.

Giang Trạm im một lúc: “Trừ đọc tiểu thuyết Mary Sue.”

Anh là nạn nhân bị đầu độc không hề nhẹ đây.

Bạch Diễn cười thành tiếng.

Tiểu Bạch Nghĩa thổi kèn harmonica, “khanh khách” mỉm cười.

Giang Trạm và Bạch Diễn bận rộn công việc, ngày thường Tiểu Bạch Nghĩa sẽ do các bảo mẫu và quản gia chăm sóc.

Dù bận đến mấy thì cặp chồng chồng vẫn dành ra thời gian đưa bé con đi chơi.

Tiểu Bạch Nghĩa chia sẻ sự thân thiết cho cả hai, ban ngày không gặp không khóc lóc, buổi tối Giang Trạm và Bạch Diễn về nhà sẽ khiến bé vui vẻ ê a gọi hai người.

Bảo mẫu nán lại nhà họ Giang đến tối muộn, chờ cùng quản gia cũng quen cười chọc ghẹo: “Tôi lần đầu tiên gặp đứa bé nào thế này đấy.”

Bé Bạch Nghĩa chưa từng vui vẻ như thế trước mặt cô bảo mẫu.

Quản gia cười híp mắt: “Dù sao cũng là người sinh ra bé.”

Thực tế vì Giang Trạm và Bạch Diễn có pheromone, Tiểu Bạch Nghĩa nhận ra nó nên sẽ thân cận với họ hơn.

Bảo mẫu không rõ bé là con riêng của Giang Trạm hay Bạch Diễn, nghe quản gia nói chỉ biết cười trừ, ánh mắt ngờ vực.

Tiểu Bạch Nghĩa tròn một tuổi, dung mạo có thể nhìn ra cả nét của Giang Trạm và Bạch Diễn.

Nếu họ không phải cùng là đàn ông, bảo mẫu sẽ nghĩ bé chính là con do cặp này sinh ra.

Bạch Diễn hôn nhẹ Tiểu Bạch Nghĩa, đưa bé cho Giang Trạm.

Giang Trạm bên ngoài là bá tổng, không chủ động bế Tiểu Bạch Nghĩa, chỉ ôm một cái.

Quản gia nhanh chóng gọi bảo mẫu đi.

Khi chỉ có một mình, Giang Trạm thuần thục ôm Tiểu Bạch Nghĩa, xoa xoa hai má bé, kiểm tra bỉm, chuẩn bị đồ chơi.

Bạch Diễn nhìn cũng vui lây: “A Trạm à, trước kia anh từng nói anh không tự tin mình sẽ là người cha tốt nhỉ?”

Giờ nhìn lại mà xem.

Giang Trạm nhét một con gấu bông hải cẩu vào ngực Tiểu Bạch Nghĩa: “Chỉ là nhất thời thôi.”

Bạch Diễn chậm rãi ngồi một bên, suy nghĩ một chút: “Mai là sinh nhật một tuổi của Tiểu Nghĩa, anh nghĩ xem nên làm gì?”

Giang Trạm lại đưa cho bé một chiếc hôp nhạc: “Anh tính tổ chức tiệc rượu.”

“Ồ?”

Giọng nói Giang Trạm lành lạnh: “Để cho đám không biết điều sáng mắt ra, Tiểu Bạch Nghĩa là người của nhà họ Giang.”

Tiểu Bạch Nghĩa vẫn đang ở tuổi trẻ con bụ bẫm, trừ người hầu đã quen với Giang Trạm khi còn bé ra thì không thấy rõ nét của anh lắm, ấn tượng của họ dừng lại ở bé là con riêng của Bạch Diễn.

Hơn nữa Tiểu Bạch Nghĩa không theo họ Giang, đám người kia suy đoán Giang Trạm chỉ cho Bạch Diễn và Bạch Nghĩa cái danh, tài sản họ Giang thì cứ mơ đi.

Người hầu họ Giang và Bạch Diễn không để bụng, Giang Trạm lại không thể chịu đựng chuyện có người gièm pha gia đình mình.

Đầu tiên là im lặng khoe khoang giấy đăng kí kết hôn trong vòng bạn bè, chứng minh Bạch Diễn và anh có pháp luật hộ thuẫn.

Sau đó là khoe hộ khẩu, chứng minh Bạch Nghĩa là con cháu họ Giang.

Giờ thì phải bắt tay tổ chức sinh nhật một tuổi linh đình cho bé con!

Sinh nhật một tuổi của Tiểu Bạch Diễn còn lớn hơn sinh nhật Giang Trạm.

Giang Trạm mời đối tác, mời cả đối thủ cạnh tranh tới.

Nguyên văn lời Giang Trạm: “Để họ biết Tiểu Bạch Nghĩa là con trai tôi.”

Bạch Diễn không hứng thú xã giao, Giang Trạm bảo trợ lý đuổi ruồi cho cậu, dẫn cậu tới chỗ an tĩnh nghỉ ngơi.

Bạch Diễn híp mắt ngồi ở quầy bar, xa xa nhìn Giang Trạm ứng phó khách mời.

Trước mặt cậu Giang Trạm đến cái sịp cũng chẳng còn, ra đường thì vẫn oai lắm.

Giang Trạm vẫn là Giám đốc mắc bệnh sạch sẽ, trên người mang bình xịt khử mùi, thỉnh thoảng xịt xịt hai cái lên người.

Chỉ Bạch Diễn biết thứ Giang Trạm dùng không phải thuốc khử mùi mà là pheromone mô phỏng – pheromone của Alpha dù sao cũng mang tính kích thích với bé con, khi chơi đùa sẽ khiến bé không thoải mái.

Khi Giang Trạm bế con sẽ xịt một chút, nếu không Tiểu Bạch Nghĩa sẽ từ chối chơi đùa với cha.

Bạch Diễn nhớ lại khi cậu và Giang Trạm mới quen, tham gia tiệc sinh nhật anh.

Giang Trạm mới cậu tham dự, cậu cố tình từ chối, sau đó dùng thiệp mời của Thi Bá Thương tặng anh một khúc.

Nghĩ lại, có lẽ khi ấy Giang Trạm đã động lòng mất rồi.

Bạch Diễn mỉm cười.

Khi đang hồi tưởng, có vài người mon men tiến về chỗ Bạch Diễn.

Bạch Diễn thu lại nụ cười, khẽ nhíu mày.

Dẫn đầu là Phạm Dương mặc đồ dự tiệc phẳng phiu, nhìn cũng gì và này nọ phết.

Cậu ta theo Bạch Diễn học tập một thời gian, Bạch Diễn nói gì nghe nấy.

Phạm Dương gãi đầu: “Thầy làm gì ở đây vậy ạ?”

Bạch Diễn: “Tôi không thích xã giao, ở đây giải sầu.”

Ánh mắt cậu rơi lên người phía sau Phạm Dương: “Vị này…”

Phạm Dương quay đầu giới thiệu: “Đây là anh họ Phạm Hằng của em.”

Người giống Phạm Dương hai ba phần lúng túng đi tới: “Chào Giám đốc Bạch, tôi có nhờ A Dương dẫn tới đây, tôi muốn xin lỗi Giám đốc Bạch.”

Bạch Diễn suy nghĩ.

Khi cậu tham gia tiệc sinh nhật Giang Trạm, từng gặp qua một kẻ lấy danh Tập đoàn Thiên Hoa quấy rối.

Chị đại Hoàng Tinh – nữ thần Đàm Mạn Mạn giúp cậu giải vây.

Bạch Diễn vẫn giật điện Phạm Hằng, Giang Trạm dẫn cậu đi, Thiên Hoa đòi nói chuyện cũng sống chết mặc bay.

Phạm Hằng chỉ biết kêu khổ.

Gã săn không biết bao nhiêu người đẹp, sớm đã quên mình theo đuổi bao nhiêu người.

Sau khi lễ cưới của Bạch Diễn và Giang Trạm lên sóng trực tiếp, dung nhan cực phẩm của Bạch Diễn khiến gã nhớ lại sự thất thố hôm ấy.

Gã vốn ngứa ngáy, ngứa xong rồi lại thôi.

Bạch Diễn giờ không phải người có thể chạm vào.

Mấu chốt ở chỗ gã đã làm việc trong Thiên Hoa rồi, không thể tránh chuyện làm ăn cùng Tinh Hải.

Nếu Giang Trạm biết chuyện gã từng quấy rối Bạch Diễn…

Đối tác không chỉ mình Tinh Hải, Tinh Hải lại đang có thương vụ lớn với Thiên Hoa, Giang Trạm không vui thì chú ruột sẽ đá gã khỏi ghế lãnh đạo, tránh đứt đoạn mối làm ăn.

Phạm Hằng bất đắc dĩ, đành năn nỉ em họ dẫn mình tới xin lỗi Bạch Diễn.

“Khi xưa đầu óc chập cheng nên đắc tội Giám đốc Bạch, hi vọng Giám đốc Bạch không tính toán.” Phạm Hằng tằng hắng, “Giám đốc Bạch yêu cầu gì cứ nói ạ.”

Bạch Diễn sớm đã quên rồi. Phạm Hằng đã mở lời, Bạch Diễn sẽ không khách khí.

“Nghe nói cậu Phạm đầu tư phim ảnh?”

Phạm Hằng đầu tư kịch bản phim chỉ để theo đuổi diễn viên, hiện mờ mịt không hiểu vì sao: “Ý Giám đốc Bạch là?”

“Tôi có kịch bản, đang kéo đầu tư.” Bạch Diễn cười híp mắt nhìn kẻ coi tiền như rác, “Cậu lớn họ Phạm hứng thú không?”

Tiễn con vịt béo đi, Bạch Diễn nhìn về phía Giang Trạm, phát hiện xung quanh anh chẳng còn ai.

Bạch Diễn thất vọng: “Hôm nay không có kịch vui để xem à?”

Phạm Dương mờ mịt: “Thầy định chờ đợi điều gì?”

Bạch Diễn nhớ trong tiệc sinh nhật vây quanh Giang Trạm không ít nam thanh nữ tú bày tỏ, sau đó bị Giang Trạm lạnh lùng đuổi đi hết.

Phạm Dương dở khóc dở cười: “Thầy à, ai chả biết anh và ngài Giang kết hôn rồi.”

Bạch Diễn nhướn mày: “Kết hôn không biết, chả lẽ không biết sự tồn tại của Tiểu Bạch Nghĩa.”

“Đâu có giống.” Phạm Dương tằng hắng, “Dám khiêu chiến độ khó cao thì có, nhưng không ai muốn bị treo lên đánh đâu.”

Bạch Diễn có cả nhan sắc lẫn giọng hát, có đứa mù nào dám ho he trục lợi?

Đứng cạnh Bạch Diễn là đủ tự ti mặc cảm, cớ sao phải nhảy múa trước mặt Giang Trạm để rồi phải chịu nhục nhã.

Huống chi Bạch Diễn còn chả phải chim hoàng yến Giang Trạm nuôi.

Bạch Diễn chớp mắt mỉm cười: “Cậu lại nhầm rồi.”

“Cái gì?”

“A Trạm đuổi họ, vì họ chả liên quan gì đến bọn anh.” Bạch Diễn vuốt vuốt khuyên tai, khẽ mỉm cười, vô cùng dịu dàng, “Vì bọn anh yêu nhau đó.”

Dù xuất hiện người xuất sắc hơn cậu cả trăm lần, Giang Trạm cũng không ngần ngại đuổi đi.

Một Alpha nhẫn nhịn trước pheromone Omega động dục thành công, còn gì có thể mê hoặc anh?

Sau tiệc rượu là một bữa tiệc nhỏ.

Nhà họ Giang tặng quà cho bé Bạch Nghĩa.

Goang Hoán mới thi Đại học xong tặng cho cháu trai một quyển bài tập toán luyện thi Đại học.

Giang Độ giàu nứt đổ vách tặng một căn hộ.

Giang Trạm tặng bé một hộp nhạc gỗ, điêu khắc hình hải cẩu nhưng trông hơi xấu xấu.

Giang Độ chẹp miệng: “Anh mua đâu đấy, xấu thế?”

Giang Trạm mặt lạnh tanh.

Bạch Diễn chạm lên hộp nhạc: “A Trạm tự mình khắc đấy.”

Giang Độ cứng đờ.

Tiểu Bạch Nghĩa không chê hộp nhạc gỗ, vui vẻ ôm lên cắn một cái sau đó hờn dỗi bỏ qua.

Giang Trạm: “…”

Cuối cùng là quà của Bạch Diễn.

Cậu lấy một ống tiêm thủy tinh.

Giang Độ cảm thấy lạ lùng: “Thứ gì vậy?”

“Thuốc hướng dẫn phân hóa.” Bạch Diễn đặt chiếc hộp trước mặt con, “Chờ bé sáu tuổi là có thể tiên thuốc phân hóa.”

Giang Trạm ngẩn ra: “Phân hoá không phải tự nhiên sao?”

“Tự nhiên, nhưng phân hóa muộn sẽ để lại nhiều mầm họa.” Bạch Diễn nói, “Nên sử dụng thuốc hướng dẫn vào thời gian thích hợp.”

Giang Trạm phản ứng lại: “Thứ Mạnh Châu tiêm cho anh là…”

“Em không nghiên cứu kỹ thuốc hướng dẫn, may có mẫu Mạnh Châu để lại.” Bạch Diễn gõ lên hộp kính, “Thuốc hướng dẫn điều chế đơn giản hơn pheromone mô phỏng nhiều. Đợi Tiểu Nghĩa lên sáu tuổi đã.”

Giang Trạm kéo tay cậu ngồi xuống, dịu dàng nói: “Em vất vả rồi.”

Bạch Diễn cười híp mắt: “Không vất vả.”

Giang Độ và Giang Hoán nhìn nhau, được mở mang đến mức đau mắt.

Quản gia đẩy bánh ngọt ra, đánh gãy màn buôn cơm chó.

Buổi tối về phòng ngủ tắm rửa, Bạch Diễn đi ra thấy trên giường nhiều thêm một chiếc hộp lớn.

Bạch Diễn thả máy sấy xuống: “Gì đây anh?”

Giang Trạm xấu hổ ho khan: “Quà cho em đấy.”

Bạch Diễn ngồi ở bên giường, nhìn Giang Trạm một cái, từ từ mở nắp.

Bên trong là một chiếc đàn hạc gỗ xinh xinh.

Đàn hạc theo phong cách Hy Lạp cổ, thân đàn làm bằng gỗ bạch dương thuần trắng, chỉ cướctrong suốt làm dây.

Bạch Diễn hơi kinh ngạc, thăm dò nhẹ nhàng gẩy một chút.

Dây đàn phát ra thanh âm dễ nghe.

Bạch Diễn mỉm cười: “Đây là món quà anh vất vả chuẩn bị?”

Giọng nói Giang Trạm dịu đi: “Ừm.”

Bạch Diễn nhìn chân đàn hạc, chân đàn khắc thành đảo nhỏ, còn có một khe lõm.

Bạch Diễn đã nhìn ra: “Chỗ này đặt hộp nhạc của Tiểu Nghĩa hả anh?”

Giang Trạm “Ừ” một tiếng.

Bạch Diễn nhịn không được bật cười, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Em không chơi đàn hạc.”

Giang Trạm gãi tai: “Anh không làm được nhạc cụ cho con.”

Anh không phải thợ chế tác chuyện nghiệp, chỉ có thể làm nhạc cụ đây.

Thanh âm của đàn cũng sẽ khác xa đàn do dân chuyên chế tác.

Bạch Diễn biết Giang Trạm tâm ý, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Cậu gảy gảy đàn Hạc: “Em cũng có quà cho anh này.”

Chân mày Giang Trạm giãn ra đầy ngạc nhiên: “Quà gì?”

“Em muốn quay phim tình cảm.” Bạch Diễn mở hệ thống AI, kéo ra một đống danh sách, “Hôm qua có con vịt béo dâng tận mồm, không lo thiếu vốn.”

Giang Trạm quét một cái, cau mày: “Đầu tư tại sao không tìm anh?”

“Quà tặng anh ai lại dùng tiền của anh.” Bạch Diễn cười híp mắt, “Không cần lo, bản quyền em mua rồi, em đóng nam chính, chắc chắn sẽ khiến anh vui.”

Chân mày Giang Trạm giãn ra, cảm thấy là lạ.

Quay phim tặng anh?

Giang Trạm hỏi: “Cải biên lại chuyện tình của chúng ta?”

“Sợ rằng nếu quay chỉ có thể lên web 18+.” Bạch Diễn lắc đầu, mỉm cười, “Là bộ anh thích nhất.”

Giang Trạm thân thể cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo chậm rãi bò lên.

Màn hình đúng lúc cắt danh sách, lộ tên tác phẩm.

<Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn.>

Giang Trạm: “…”

Anh hít sâu một hơi, “A Diễn…”

“Đã lập hồ sơ.” Bạch Diễn biết thừa anh định nói gì, “Thích cũng không có gì đáng xấu hổ đâu anh.”

Giang Trạm: “…”

“Anh cứ chờ em đi.” Bạch Diễn hứng thú xem nội dung, “Đạo diễn, biên kịch, âm nhạc, giám chế tự chọn, anh muốn sửa gì kịch bản không?”

Giang Trạm: “… Có.”

“Anh thích nữ diễn viên nào?” Bạch Diễn đổi ảnh, “Nữ chính còn chưa xác định.”

Giang Trạm trong nháy mắt tỉnh lại: “Nữ diễn viên chính?”

Anh biết trong <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn.> có rất nhiều cảnh thân mật nhá!

Giang Trạm nghiêm túc: “Anh thấy em đóng vai công chúa người cá đạt lắm.”

“Y như huynh muội văn.” Bạch Diễn không nể nang bác bỏ, “Hoặc casting nữ chính, hoặc anh đóng vai nữ chính.”

Giang Trạm: “…”

Lâu thật là lâu, cánh truyền thông hỏi Bạch Diễn về cuộc sống gia đình của cậu.

“Bạch Diễn sau khi cùng Giám đốc Giang kết hôn tình cảm thế nào?”

Bạch Diễn cười đến thoải mái: “Tốt lắm.”

Phóng viên nhân cơ hội hỏi tiếp: “Giám đốc Giang có ý kiến gì về chuyện ngài tiếp tục ở lại giới giải trí? Ngài ấy có ghen khi thấy cảnh thân mật trên phim không ạ?

Bạch Diễn: “Chắc chắn sẽ ghen, nhưng anh ấy tôn trọng công việc của tôi, cũng sẽ xem phim tôi đóng.”

Phóng viên ngạc nhiên: “Là bộ đang hot đúng không?”

Phóng viên muốn bổ sung thêm “Chỉ là một bộ phim tình cảm đại chúng máu chó đầy đầu thôi” – Giám đốc Giang sao có thể hứng thú với mấy thứ tầm thường này?

Bạch Diễn gật đầu: “Đúng rồi, anh ấy thích nó lắm.”

Phóng viên im lặng, tằng hắng một cái: “Tình cảm của ngài và Giám đốc Giang tốt quá.”

Cùng lúc đó tại nhà họ Giang.

Quản gia đi dọn dẹp lại mấy thứ, ngạc nhiên hỏi: “Giám đốc Giang sao thế ạ?”

Giang Trạm mím mím môi: “Cái gì?”

“Ngài muốn xem nhỉ?”

Giang Trạm im lặng, sau đó đặt trả đĩa phim về chỗ cũ: “Thôi bỏ đi.”

Nội dung kịch bản làm anh hứng thú, ngắm nhìn Bạch Diễn cũng là một loại hưởng thụ, nhưng… Nhìn Bạch Diễn yêu thương, thù hận kẻ khác khiến anh ghen tị vô cùng.

Lần trước xem phim làm anh vừa thích thú lại vừa cay đắng, thế nhưng cuốn quá dừng không nổi.

Y như đang tự ngược đãi bản thân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN