Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu
Chương 37: Xin chào, dỗ vợ
Cụ ông và bà nội vui vẻ
chơi hai ngày ở thành phố W, sau đó hài lòng tay nắm tay nhau về nhà. Hai người
vô cùng ngọt ngào, khiến người trẻ tuổi như Tôn Đào Phi cũng hổ thẹn.
“Tội chết có thể
miễn, tội sống khó tha.” Trước khi qua kiểm an, cụ ông ghé vào bên tai Tôn Đào
Phi, âm trầm nói.
Tôn Đào Phi cười híp mắt
ngẩng đầu, vô tội nháy mắt mấy cái, “Ông nội đang nói gì, cháu nghe không hiểu.”
Mắt cụ ông sáng như đuốc
lườm cô một cái, tựa hồ còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng đã bị bà nội lôi kéo
qua kiểm an.
“Ông nội, bà nội
đi đường cẩn thận.” Tôn Đào Phi vui sướng hướng về phía hai cụ vẫy tay một cái.
Câu nói kia của cụ ông, cô làm sao không biết có ý gì, chẳng qua là cô ở thành
phố W phía xa, cho dù tay cụ ông dài hơn, cũng không duỗi tới xa như vậy.
Cho đến khi hoàn toàn
không nhìn thấy bóng dáng hai cụ, Tôn Đào Phi mới yên lặng xoay người, thở phào
một cái, rốt cuộc đã đưa được hai vị Phật gia đi.
Lại nói, hai cụ ở đây
hai ngày, hai người già thêm một Bàn Đinh, giày vò chết cô chịu mệt nhọc mỗi
ngày.
Nhất là cụ ông, vào
ngày thứ hai ở đây, đơn giản nói muốn ăn bánh ngọt cô tự mình làm, mà trong tay
cô, công cụ, bột mì, trứng gà, cái gì cũng không có. Cho dù cô là phụ nữ khéo
léo, cũng không bột đố gột nên hồ. Người phụ nữ dù khéo đến đâu cũng khó có thể
thổi cơm khi không có gạo. Sau đó, nếu không phải bà nội ngăn ông, có lẽ ông cụ
sẽ mua cho cô một bộ thiết bị, chỉ vì ham mê ăn uống của mình.
Xuyên qua bãi tập, thật
xa, Tôn Đào Phi nhìn thấy Bàn Đinh đang chơi cực kỳ cao hứng trong hố cát. Buồn
bực thở dài, vốn cô còn sợ để nó ở nhà Tống Văn, đứa nhỏ này sẽ quậy. Bây giờ
trông bộ dạng nó, nhìn thấy hạt cát có lẽ còn vui hơn thấy cô. Đoán chừng cô có
mất tích một hai ngày, nó cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
“Bàn Đinh.”
“Mẹ, mẹ.”Thằng
nhóc nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên thật nhanh, nhìn qua nhìn lại sau lưng
Tôn Đào Phi, quơ múa xẻng nhỏ trong tay.
“Thái, thái.” Tôn
Đào Phi dĩ nhiên là biết, tiểu tử đang hỏi ông cố, bà cố đi đâu.
Ngồi xuống, Tôn Đào Phi
tỉ mỉ lau đi hạt cát dính trên mặt con trai, chỉ chỉ phương xa, “Ông cố, bà cố
về nhà.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt
nhỏ nhắn của nó liền lưu luyến nặng nề, Tôn Đào Phi cơ hồ cho rằng mình nhìn lầm
rồi.
“Phi Phi.” Thằng
nhóc chu cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như đưa đám, hoàn toàn
không còn vui vẻ linh hoạt trước.
Tôn Đào Phi nhất thời bị
con lây chút thương cảm, xoa xoa đầu nó, cười nhẹ nhàng nói, “Bàn Đinh, sau này
chúng ta sẽ về nhà, khi đó chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ.”
Mặc dù thời gian ở
chung với ông nội bà nội, bố mẹ chồng không phải rất dài, nhưng cô rất thích
không khí ấm áp hoà thuận vui vẻ trong đại gia đình này. Thích nụ cười ấm áp, sự
quan tâm ấm áp của mỗi người.
Cụ ông đi, để lại một
chồng lớn phim truyền hình đề tài quân lữ. Tôn Đào Phi thật vất vả sắp xếp ngay
ngắn toàn bộ CD.
Buổi tối, lại bị Trình
Phi Viễn hùng hùng hổ hổ lật ngổn ngang.
“Trình Phi Viễn.”
Tôn Đào Phi gọi cả tên cả họ, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang lật
qua lật lại say sưa đó, hung ác muốn một phát đá hắn đến Tây Ban Nha, có biết
cô tốn bao nhiêu thời gian mới sắp xếp xong hay không.
Trình Phi Viễn hơi
nghiêng qua, sau đó lại hết sức chuyên chú đi đến lật tới lật lui, trong miệng
không ngừng nói thầm, “Binh lính đột kích” đi đâu rồi, anh nhớ rõ ràng hôm qua
mới xem mà.” Không chút nào để ý tới Tôn Đào Phi đang tức giận ngập trời.
Hít khí thật sâu, thở
ra, Tôn Đào Phi không ngừng tự nói với mình, thế giới tốt đẹp như thế, ánh
trăng mỹ lệ như thế, Bàn Đinh đáng yêu như thế, không nên so đo với người đàn
ông trước mặt. Lặp lại nhiều lần, Tôn Đào Phi mới cố đè xuống tức giận tràn đầy.
Không nói một lời đi đến
bên cạnh Trình Phi Viễn, từ phía dưới rút ra “Binh lính đột kích”, bỏ đến trước
mặt hắn.
“Em đưa anh sớm,
anh cũng không cần tìm lâu như vậy.” Chỉ sợ Tôn Đào Phi đưa sai, Trình Phi Viễn
lật qua lật lại xem thật lâu. Cuối cùng, rất oán giận chỉ trích Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi nhất thời
nghẹn ở cổ họng, nuốt thế nào cũng nuối không trôi, dạ dày co rút đau đớn. Cô
không nên tìm giúp hắn, càng không nên để ý người đàn ông khiến người ta tức giận
này.
“Vợ, anh đói bụng.”
Ánh mắt Tôn Đào Phi
quét qua hắn, nhẹ nhàng nói, “Em không đói.”
Trình Phi Viễn vốn hết
sức chuyên chú, tập trung tinh thần, trong nháy mắt liền nghiêng đầu, lập tức
hiểu ra, nhìn sắc mặt lạnh lùng, âm trầm kia của vợ mình, hắn biết, vợ mình
đang rất không vui.
“Vợ, ai dám chọc
giận em vậy, nói cho anh biết, anh đi đánh hắn.”
Tôn Đào Phi nhàn nhạt
liếc mắt nhìn hắn, môi đỏ mọng khẽ mở, “A, phải không, vậy anh đánh chính anh
trước rồi nói.”
Không nói nhảm với hắn
nữa, Tôn Đào Phi trực tiếp vào phòng ngủ, “Phanh” một tiếng, chặn ai kia ngoài
cửa.
Ngồi một mình trên ghế
sa lon, Trình Phi Viễn khổ cực suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc phát hiện ra nguyên
nhân mình khiến Tôn Đào Phi tức giận, hung ác vỗ đầu, hắn không khỏi hối hận tại
sao mình nói câu kia, thật là ‘một bước lỡ chân để hận nghìn năm’.
Nhìn chung quanh phòng
khách trống rỗng một vòng, lại nhìn cửa phòng đóng chặt.
Trình Phi Viễn không
còn chú ý nội dung trên TV, ngồi yên trong chốc lát nữa. Sau đó, Trình Phi Viễn
liền quả quyết đứng lên, cầm cái chìa khóa đặt ở trên khay trà, mỉm cười nhìn về
phía phòng ngủ, hắn sải bước ra ngoài.
Tiếng đóng cửa không
tính là nhẹ, khiến Tôn Đào Phi theo bản năng lật người, nhẹ nhàng kéo cửa phòng
ra một khe hẹp, trong phòng khách quả nhiên đã không có một bóng người.
Đồ đàn ông không tim
không phổi, chỉ lo cho mình.
Ôm thân thể mềm mềm
thơm thơm của Bàn Đinh, Tôn Đào Phi khẽ hôn một cái, vẫn là nhỏ dựa vào được
hơn.
Trong mơ mơ màng màng,
Tôn Đào Phi thật giống như nghe được thanh âm chìa khóa chuyển động. Động động
khóe miệng, cô lại tiếp tục đi ước hẹn với Chu công, đợi cô tỉnh ngủ tự mình đi
ăn, không thèm dựa vào người đàn ông” xấu đó.
Bật đèn của phòng khách
lên, Trình Phi Viễn rón rén kéo cửa phòng ngủ ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một
lớn một nhỏ, ôm nhau ngủ say ngon lành. Khóe môi cong lên, khuôn mặt cương nghị
của Trình Phi Viễn hiện lên độ cong nhu hòa.
Nhẹ nhàng đóng cửa
phòng, từ góc cửa xách ra một túi ny lon màu vàng, Trình Phi Viễn cười cười, có
cái này, làm sao lửa giận của vợ hắn không biến mất như khói mây.
Từ trong túi lấy ra dưa
chuột, thịt gà, cà chua, xử lý sạch sẽ.
Đúng vậy, đoàn trưởng
Trình của chúng ta muốn thông qua tài nấu nướng của mình, khiến vợ mình nở nụ
cười lại.
Bởi vì Tôn Đào Phi đang
ở trong hừng hực lửa giận, hơn nữa lửa giận này còn là do hắn đem tới. Trình
Phi Viễn thật sự không có kinh nghiệm lấy lòng dụ dỗ phụ nữ. Đột nhiên nghĩ đến,
thật lâu trước khi Tôn Đào Phi tới trại lính, hắn tự mình xuống bếp nấu ăn, được
miệng vàng của vợ mình tán thưởng, nói là làm rất ngon. Cho nên, đoàn trưởng
Trình liền muốn mượn tài nấu nướng của mình để lấy lòng.
Nửa giờ sau, Trình Phi
Viễn mở phòng ngủ ra, ôm tiểu tử ngủ say trong lòng Tôn Đào Phi lên.
Tôn Đào Phi cơ hồ lập tức
tỉnh lại, hai mắt trợn lên, “Anh làm gì vậy?”
Trình Phi Viễn không trả
lời, mỉm cười thần bí.
Nhìn ba món mặn, một
món canh, hương vị đầy đủ trên bàn, Tôn Đào Phi kinh ngạc há to mồm.
“Anh làm?” Tôn
Đào Phi không thể tin nhìn Trình Phi Viễn đang cười rực rỡ.
Trình Phi Viễn nghiêng
người dựa vào ghế, một tay chống bàn, nhìn Tôn Đào Phi đang mở lớn miệng, nụ cười
nồng đậm trên mặt. Dưới ánh mắt hoài nghi của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn hung
hăng gật đầu.
“Đúng vậy, một
trăm phần trăm, một phần ngàn ngàn không thể giả được.” Đồng thời cũng không
quên dùng âm thanh lớn đáp lại.
“Nếm thử một chút
xem, có phải mùi vị em thích hay không.” Chỉ vào gà xé phay xanh đỏ lẫn lộn[1]
, Trình Phi Viễn đề cử chuyên môn của hắn, cũng là một trong những món ăn vợ hắn
thích nhất.
Nhìn người đàn ông nở nụ
cười chói lóa như hoa mùa hè trước mắt, chồng của cô, Tôn Đào Phi có chút hoảng
hốt. Cho dù chỉ là một món ăn thật đơn giản, trong lúc lơ đãng, cũng bị người
đàn ông này làm ra đủ hương vị thơm ngon. Cô từ từ ý thức được, Tôn Đào Phi cô
tựa hồ gả cho một người đàn ông không tệ, trừ có chút khuyết điểm sơ sót ra.
“Há miệng!” Trình
Phi Viễn gắp lên một hạt đậu phộng, đưa đến trước miệng Tôn Đào Phi. Nếu cô
không chịu ăn, vậy để hắn giúp.
Tôn Đào Phi rất nghe lời
há miệng ra, nuốt trọn đậu phồng hồng bóng ướt át, giòn giòn xốp xốp.
Dưa chuột, mát mẻ ngon
miệng.
Gà xé phay, xốp xốp
tươi mới.
Đôi đũa của Trình Phi
Viễn đưa đến miệng của Tôn Đào Phi lần thứ tư thì bị cô nhẫn tâm đẩy ra, cô muốn
tự mình ăn, mới có thể ăn thật nhiều nha.
“Giúp em lấy một
chén cơm.” Thừa dịp nuốt xuống, Tôn Đào Phi vội vàng sai khiến.
Trình Phi Viễn nhíu
mày, dừng hai giây, thấy Tôn Đào Phi vẫn chuyên chú nhét thức ăn vào miệng, cười
khổ lắc đầu, ngoan ngoãn vào phòng bếp.
Nhìn Tôn Đào Phi không
ngừng nhai, nơi sâu nhất trong đáy lòng Trình Phi Viễn thản nhiên tràn ra một cỗ
tự hào thỏa mãn nồng đậm.
“Như thế nào, vợ,
tài nấu nướng của anh cũng không tệ lắm phải không!”
Tôn Đào Phi quét mắt
người nào đó cười đến mắt sắp híp thành một đường ngang, dừng đôi đũa trong tay
lại, lãnh đạm nói, “Miễn cưỡng tạm được.”
Khóe miệng Trình Phi Viễn
run run, miễn cưỡng tạm được, em đang không ngừng bỏ vào miệng đấy.
“Nhớ đừng quên
thu chén rửa đĩa.” Lau sạch sẽ mỡ ở khóe miệng, Tôn Đào Phi vênh mặt hất hàm
sai khiến Trình Phi Viễn rõ ràng đã hóa đá.
Nằm trên ghế sa lon,
Tôn Đào Phi thoải mái duỗi lưng một cái, cuộc sống tốt đẹp cũng chỉ như thế. Nhất
là thấy người nào đó bận rộn bên cạnh, cuộc sống liền càng tốt đẹp vạn phần.
“Tiểu Viễn tử,
giúp ta rót ly nước.” Tôn Đào Phi rất là nhập tuồng miễn cưỡng phân phó, giống
như chính cô chính là Lão Phật Gia được Trình Phi Viễn phục vụ.
“Lão Phật Gia, mời
uống nước.” Ngồi xuống bên cạnh, Trình Phi Viễn cười hì hì đưa nước cho Tôn Đào
Phi, nếu vợ muốn chơi đóng kịch, hắn cũng vui lòng theo cùng.
Nhận lấy cái ly không
Tôn Đào Phi đưa qua, Trình Phi Viễn đặt mông ngồi xuống kế bên cô, “Lão Phật
Gia, bây giờ tâm tình em tốt hơn chút chưa, còn tức giận tiểu sinh hay không?”
“Còn chờ suy
tính.” Tôn Đào Phi rảnh rang nói, mặc dù cô đã sớm không còn tức giận, nhưng
cũng không muốn hắn dễ dàng đắc ý.
Trình Phi Viễn khẽ vuốt
ve lọn tóc của Tôn Đào Phi, ngón tay như có như không chà nhẹ vành tai trắng
nõn mịn màng của cô.
Tôn Đào Phi thoáng lui
thân thể ra, tức giận trợn mắt nhìn Trình Phi Viễn một cái, “Cách ta xa một
chút.”
Trình Phi Viễn dán chặt
vào Tôn Đào Phi, trầm thấp khẽ cười hai tiếng, hơi thở nóng rực phả vào cần cổ
cô.
“Thế này có tính
là xa hay không.” Cợt nhả dựa vào gần sát hơn, hơi nóng ướt át của Trình Phi Viễn
càng thêm dán chặt bên gáy Tôn Đào Phi, chạm nhẹ, râu ria mới mọc ra trên cằm
theo động tác của hắn, từng cái từng cái, đâm vào trên da thịt cô, chọc cô ngứa
ngáy.
Tôn Đào Phi bị cảm giác
tê tê dại dại này làm gai, kích thích đến giật nảy mình run lên.
Tôn Đào Phi cười khanh
khách, đưa tay phải ra, muốn tránh đi công kích của Trình Phi Viễn. Nhưng hắn lại
thuận thế lôi kéo, cô ngược lại vững vàng ở bên người hắn.
Bàn tay hơi thô ráp
không biết từ lúc nào đã lặng lẽ chui vào bên trong quần áo của cô, không ngừng
vuốt ve trêu chọc nụ mai mềm mại của cô. Chịu đựng không nổi hành hạ mắc cỡ lại
khó chịu này, Tôn Đào Phi thở nhẹ tựa đầu vào cần cổ Trình Phi Viễn, mềm mại khẽ
rên ra tiếng.
Hiển nhiên, một loạt phản
ứng của Tôn Đào Phi, làm cho Trình Phi Viễn càng thêm khích lệ, động tác dưới
tay càng mạnh hơn.
“Da thịt Lão Phật
Gia thật đúng là mềm mại ngon miệng, thật làm cho tay nhỏ bé của anh yêu thích
không muốn buông.”
Trình Phi Viễn cười nhẹ
ngậm vành tai trắng noãn hắn thèm thuồng đã lâu, phun ra nuốt vào khuấy.
“Ừ…” Hơi ngước
đầu, Tôn Đào Phi uyển chuyển khẽ rên, trong nháy mắt cũng đỏ bừng cả mặt.
“Phi Phi.” Trình
Phi Viễn êm ái lại đè nén gọi ra tiếng, bàn tay nắm chặt tay nhỏ bé của Tôn Đào
Phi, đặt trên anh em của mình, để cho cô cảm nhận được nhu cầu nóng bỏng của
mình.
Tôn Đào Phi theo bản
năng muốn rút tay về, nhưng trên gương mặt tuấn tú đỏ sậm đến mức muốn chảy máu
của Trình Phi Viễn dày đặc mồ hôi, có một hai giọt thậm chí nhỏ trên mu bàn tay
của cô, nóng tim phổi người.
Hồi lâu, Tôn Đào Phi cuối cùng nhẹ nhàng vươn tay, xoa xuống khi
người nào đó tha thiết chờ đợi. Chậm rãi cởi dây nịt của hắn ra, được
hắn dẫn dắt, cầm nóng rực của hắn, vuốt lên xuống.
Trình Phi Viễn nhất thời nhẹ “Hừ” ra tiếng, cách áo ngủ thật mỏng,
ngậm hồng mai đã nở rộ ở dưới bàn tay hắn, mút từng ngụm từng ngụm.
Không biết là người nào rời khỏi người nào trước, y phục tung tóe cô
đơn rơi xuống đầy đất. Vừa xoay người, Trình Phi Viễn đè Tôn Đào Phi ở
phía dưới, cảm thụ chỗ ướt át đã sớm chuẩn bị xong của cô, không kịp chờ đợi động thân mà vào.
Trong nháy mắt bị mềm mại, ướt át lửa nóng tràn đầy trời đất vây
lượn, Trình Phi Viễn thoải mái tê dại da đầu, tần số đụng càng nhanh
chóng, lực độ cũng càng lớn.
“Ừ, ừ…” Một tiếng tiếp một tiếng uyển chuyển yêu kiều phát ra từ trong miệng Tôn Đào Phi.
Tiếng thở dốc, thanh âm yêu kiều, từng tiếng liên tiếp vang vọng ở phòng khách, tạo ra từng khúc nhạc ngọt ngào mê người.
Trong đầu một lóe ánh sáng, một cỗ nóng rực phun ra, Trình Phi Viễn
nằm ở phía trên nhất thời im lìm bất động, chỉ còn lại thở dốc thật sâu.
“Anh đi ra ngoài!” Cảm nhận được vật của người khác vẫn giữ ở trong
cơ thể cô, tựa hồ lại có dấu hiệu hồi phục, Tôn Đào Phi cuống quít đẩy
Trình Phi Viễn.
“Đừng động.” Trình Phi Viễn đè nén lại thân thể nhích tới nhích lui của Tôn Đào Phi, chậm rãi rút ra.
Mặc dù, Trình Phi Viễn đã nhận sai với cô. Có một số việc, cô có thể
không so đo, nhưng có một số việc, cô tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Cũng không biết TV kêu đánh kêu giết này có cái gì hay mà xem.”
Mấy buổi tối này, chỉ cần Trình Phi Viễn vừa mở TV lên, Tôn Đào Phi sẽ không ngừng ở một bên oán trách.
Nói thật, cô là có một chút cố ý, nói cô hẹp hòi cũng tốt, mang thù cũng được, dù sao cô chính là muốn nói như vậy.
Trình Phi Viễn khẽ nghiêng người, trong ánh mắt thâm thúy thoáng qua một nụ cười sáng tỏ.
“Vợ, chẳng lẽ ngày đó anh chưa đủ hiểu biết sâu sắc, thúc đẩy em vẫn
nhớ mãi không quên đến nay.” Uyển chuyển cười một tiếng, hắn tuyệt đối
không dám nói vợ mình mang thù, gia đình hài hòa là rất quan trọng.
“Có sao? Em chỉ nói thật mà thôi.” Tôn Đào Phi nhàn nhạt liếc mắt Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn yên lặng không tiếng động quay đầu, không lôi thôi
nữa, phụ nữ thật là hẹp hòi. Nhắc nhở mọi người, phải tránh không nên đi trêu chọc.
Từ ngày Tôn Đào Phi đến, Trình Phi Viễn mở mắt có thể nhìn thấy vợ
yêu, nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy vợ yêu, sống thật thoải mái dễ chịu, nhiệt huyết sôi trào.
Đoàn binh lình số 323, cơ hồ tất cả mọi người đều phát hiện ra, đoàn
trưởng bọn họ thật phấn chấn, cả ngày tinh thần luôn sáng láng giống như hoa mào gà.
Lão đại của họ hưng phấn sôi trào. Mỗi ngày đều mạnh mẽ hành hạ bọn
họ: đeo vật nặng chạy việt dã 7 dặm, hít đất 300 cái, huấn luyện tấn
công v.v…, đa dạng chồng chất. Khiến cho mọi người khổ không thể tả,
giận mà không dám nói gì.
Ai bảo lão đại của hắn là đoàn trường đại nhân, hơn nữa còn cầm lá cờ “Giữ vững đoàn chủ bài phải giữ vững vĩnh viễn”.
Cuộc sống của Trình Phi Viễn càng ngày càng dễ chịu, rực rỡ tươi sáng. Mà cuộc sống của Tôn Đào Phi lại dần dần có chút khô héo.
Rảnh rỗi quá mức, hơn nữa đã sắp hai tháng, cô tự xưng là siêng năng, làm sao có thể chịu được.
Buổi tối, đoàn trưởng Trình ăn uống no đủ hài lòng ngồi trên ghế sa lon.
“Vợ, có phải ai khiến em không vui, nói ra, anh đi đánh hắn.” Trình Phi Viễn vừa nói vừa đưa hai cánh tay vạm vỡ ra.
Tôn Đào Phi yên lặng thu bát đũa vào phòng bếp. Bạo lực, cho là quả đấm có thể chinh phục tất cả sao, đồ thô lỗ.
“Trình Phi Viễn, anh nói em đi ra ngoài tìm việc làm có được không, ở nhà thật nhàm chán.”
Trình Phi Viễn nghe vậy, thân thể vốn lười biếng, nhất thời ngồi nghiêm chỉnh, cảnh giác mạnh.
“Vợ, em muốn tìm công việc kiểu gì?” Đi theo bên cạnh Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn vô cùng tích cực hỏi.
Tôn Đào Phi mờ mịt lắc đầu một cái, “Chưa nghĩ ra hình thức cụ thể,
dù sao cũng là muốn tìm chút chuyện để làm, nếu không một ngày nào đó em sẽ buồn chết mất.”
Trình Phi Viễn liếc nhìn Tôn Đào Phi tựa hồ rất là khốn khổ, vỗ trán
suy tư một lát. Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhíu mày cười một tiếng, “Em
nói anh mới nhớ, Lâm Văn đang cần giáo viên dạy tiểu học, em có thể đi
xem một chút. Nơi đó gần nhà, hơn nữa Bàn Đinh cũng có thể ở nhà trẻ bên cạnh.”
Trình Phi Viễn tận chức tận trách sắp xếp thỏa đáng nhất cho vợ mình. Quan trọng nhất là, hắn nghe nói Hằng Duệ cũng đang tìm người, lại có
một sư huynh giương giương mắt hổ với vợ mình ở đó. Vì để ngừa ngộ nhỡ,
hắn nên hạ thủ trước.
Từ đó có thể thấy được, đoàn trưởng Trình của chúng ta nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa cỡ nào.
Tôn Đào Phi yên lặng nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh, ánh
đèn trắng muốt chiếu vào khuôn mặt cương nghị của hắn, các đường nét trở nên nhu hòa hơn nhiều, nụ cười ở khóe miệng thật giống như cũng hiện
lên ánh sáng tinh khiết.
Cô không ngờ hắn nói ra ý tưởng này, bên cạnh hắn, tất cả mọi chuyện
đều có thể xảy ra, sắp xếp thỏa đáng như vậy, cô không thể nói mình
không cảm động. Hơn nữa hiện tại, càng ngày cô càng phát hiện, trong lúc không nhận ra, cô giống như càng ngày càng lệ thuộc vào hắn. Nếu là
trước kia, đây là chuyện cô khinh thường cỡ nào, nhưng hiện tại cô tựa
hồ càng ngày càng để mặc cho chính mình lệ thuộc vào người đàn ông này.
“Thế nào, vợ, có phải phát hiện chồng em rất tuấn tú không?” Đưa tay
quơ quơ trước mặt Tôn Đào Phi tựa hồ đang sững sờ, Trình Phi Viễn cười
đến thật đắc ý.
“Em đang suy nghĩ, những lời anh nói thật rất được.” Lấy lại tinh thần, Tôn Đào Phi rất là nghiêm túc nói.
Đoàn trưởng Trình của chúng ta lập tức bị nội thương nặng, vợ, để em
khen lời chồng em nói là tốt khó khăn vậy sao? Chẳng lẽ em không biết,
ngôn ngữ hành động của em, chính là động lực lớn nhất của anh.
Ngồi yên trong chốc lát, Tôn Đào Phi phủi đất đứng lên, cả Trình Phi Viễn bên cạnh cũng bị giật mình.
“Vợ, em làm gì đấy?”
“Em đi hỏi Lâm Văn một chút, cố vấn tin tức.”
Trình Phi Viễn cười khổ chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, “Vợ, bây giờ đã sắp mười giờ rồi, em xác định muốn đi quấy nhiễu nhà hắn à. Anh dám
cam đoan nhà Trịnh Khải khẳng định ngủ sớm rồi, sáng mai em đi là tốt
nhất, hơn nữa ngày mai là chủ nhật.”
Trình Phi Viễn cười nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, đưa tay kéo Tôn Đào
Phi, cười híp mắt nói, “Vợ, nghe lời chồng em nói, chính xác không sai,
anh sẽ không hại em.”
“Anh buông tay, em muốn đi tắm.”
“Thật tốt, chúng ta cùng đi, anh cũng muốn tắm.” Bỏ qua ánh mắt tràn
đầy ý lạnh của vợ mình, Trình Phi Viễn cực kỳ hưng phấn ôm Tôn Đào Phi,
mang cô vào trong phòng tắm, nghĩ đến một màn hương diễm tươi đẹp, hắn
liền huyết mạch căng phồng.
Bởi vì trong lòng có chuyện. Sáng sớm hôm sau, khi luồng ánh sáng đầu tiên chiếu vào, Tôn Đào Phi liền mở mắt.
Vuốt vuốt eo đau nhức, nhìn lại những dấu vết thảm không nỡ nhìn trên người, cô liền tức giận, đàn ông đều con mẹ nó chỉ vì phụ nữ gì cả.
Mở cửa phòng ngủ ra, Tôn Đào Phi liếc mắt liền nhìn thấy nồi cơm điện nhỏ để trên bàn ăn, một dĩa rau trộn dưa chuột giòn, rau xanh xào ngó
sen và một ổ bánh bí đỏ vàng óng.
Mở nồi cơm điện, hương thơm xông vào mũi, cháo trứng muối thịt nạc nấu thật thơm ngon, khiến người ta thật muốn ăn.
Chợt, tầm mắt của cô bị tờ giấy nhắn lại một bên hấp dẫn.
Vợ!
Tối hôm qua làm em mệt rồi, anh làm cho em bữa sáng, em ăn ngon vào nhé.
Tôn Đào Phi không thể kìm được mà toét miệng, trong tròng mắt như
nước ầm ầm gợn sóng. Sáng sớm bình thường lại tốt đẹp như vậy, bởi vì
chút việc làm của người nào đó, nụ cười của cô cũng vô cùng chói mắt.
Bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, Tôn Đào Phi bạch, bạch, bạch
chạy về phòng ngủ. Vỗ nhẹ cái mông nhỏ trắng hồng hào của con trai.
“Bàn Đinh, dậy nào, mặt trời lên cao rồi.”
Nó rất nhanh mở ra mắt to như nho đen, mệt mỏi nhìn mẹ một cái, lại nhắm hai mắt lại thật chặt.
Thấy thế, Tôn Đào Phi đành phải phẫn nộ rời đi, để nó tiếp tục ngủ nướng.
Dùng điểm tâm, Tôn Đào Phi ăn cực kỳ thư thái, vui vẻ. Cuối cùng, cho đến khi bụng thật sự là chống đỡ không được nữa, cô mới lưu luyến đặt
đôi đũa trong tay xuống.
Sau khi dọn dẹp xong, Tôn Đào Phi liền lập tức sang gõ cửa nhà Lâm Văn.
“Lâm Văn, em nghe Phi Viễn nói, trường học của chị đang mời giáo
viên.” Tôn Đào Phi không vòng tới vòng lui, trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề.
Lâm Văn cười ha ha, rất là vui vẻ nói, “Đúng vậy, em muốn tới làm à. Như vậy thật tốt quá, chúng ta có thể đi làm cùng nhau.”
“Em chờ một chút!” Để lại Tôn Đào Phi ngoài cửa, Lâm Văn vội vàng vào trong. Không bao lâu sau liền ôm ra không ít tài liệu, “Đây là một chút tài liệu chị tổng kết ra, em có thể xem một chút, hy vọng có ích đối
với em.”
“Cám ơn chị.” Tôn Đào Phi cảm kích không lời nào có thể miêu tả nói được.
Không ở lại lâu, Tôn Đào Phi nhanh chóng trở về nhà, dù sao thằng
nhóc Bàn Đinh ở nhà một mình, cô cũng không dám ở lâu bên ngoài.
Về đến nhà, Tôn Đào Phi liền mở những tư liệu kia ra, tỉ mỉ đọc,
không thể không nói Lâm Văn thật là một giáo viên tốt rất có trách
nhiệm. Từ những tâm đắc phong phú này, có thể nhìn ra kỹ xảo làm sao
giao tiếp với đám con nít, làm sao nâng cao thành tích của bọn nhỏ nhanh hơn.
Chuẩn bị tất cả thỏa đáng. Ba ngày sau, vào một buổi trưa ánh mặt
trời sáng sủa, Tôn Đào Phi đến trường tiểu học gần đó trong thành phố W, tiến hành phỏng vấn trong vòng nửa giờ.
Quá trình phỏng vấn rất thuận lợi, mặc dù thầy chủ nhiệm bảo cô chờ
kết quả ba ngày. Nhưng cô có lòng tin, tỷ lệ mình lấy được công việc này rất lớn.
Nghĩ đến Bàn Đinh nhỏ như vậy đã bị đưa vào nhà trẻ, lòng của Tôn Đào Phi liền ẩn ẩn đau, cũng làm cho cô có chút đắn đo khi tìm việc.
“Phi Viễn, anh nghĩ em có nên đi làm không. Em nghĩ tới Bàn Đinh nhỏ
vậy đã bị đưa đi nhà trẻ, liền cảm thấy người mẹ như mình thật vô trách
nhiệm.”
Từ phòng tắm bước ra, Tôn Đào Phi lay mái tóc vẫn còn nhỏ nước, có vẻ cực kỳ phiền não, tâm thần bất định.
Trình Phi Viễn khẽ cười rút khăn lông trong tay Tôn Đào Phi, tỉ mỉ
lau tóc giúp cô. Tóc của vợ hắn thật đúng là đẹp, giống như là rèn từ
sắt đen thượng hạng, khiến hắn sờ mãi không chán, yêu thích không buông
tay.
“Quan điểm cá nhân của anh cũng không đồng ý em đi tìm việc nhanh như vậy, giống như lời em nói, Bàn Đinh còn nhỏ như vậy, cần em chăm sóc.
Còn có, em chỉ mới đến đây hai tháng, anh muốn em chơi nhiều hơn. Quan
trọng là, anh sẽ nhớ em nha!” Giống như là để chứng minh tình cảm của
mình đối với vợ, Trình Phi Viễn vội vàng hôn một cái lên mặt trái xoan
của Tôn Đào Phi.
“Ba hoa.” Tôn Đào Phi tức giận nhìn hắn, đường cong khóe miệng lại càng kéo lên.
“Nếu không, em làm lại công việc ban đầu của em, mở lại cửa hàng bánh ngọt, em làm bà chủ, thời gian cũng sẽ tự do hơn.”
“Nhưng, không phải đã nói, ba muốn điều anh về thành phố A sao?”
Trình Phi Viễn dừng lại động tác trong tay, dương dương đắc ý cười hắc hắc, “Anh đã bàn tốt với ba, cho anh thêm ba năm.”
Bỗng chốc, kéo lại khăn lông từ trong tay Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi liền vội vàng xông về phía thư phòng, “Em phải đi tìm tiệm.”
Trình Phi Viễn dở khóc dở cười lắc đầu, đi theo bóng lưng hấp tấp của Tôn Đào Phi, chậm rãi thong thả vào thư phòng.
Ba ngày sau, trường học quả nhiên gọi điện thoại tới cho Tôn Đào Phi, bảo cô đi làm. Cô liền uyển chuyển chối từ công việc này. Cùng lúc đó,
cô đã tìm được tiệm bánh mới, chỉ chờ công nhân sửa chữa đến, sẽ tiến
hành sửa chữa tiệm bánh.
“Phi Phi, đến phi trường đón mọi người đi!” Nhận được điện thoại mẹ
chồng gọi tới, là một ngày trước Tết Trùng Cửu (mùng 9 tháng 9), khi đó
tiệm bánh đã sửa chữa được hai ngày rồi.
Sững sờ hồi lâu, Tôn Đào Phi cầm điện thoại di động, ví tiền, ôm lấy
con trai liền vội vã đến phi trường. Cô phát hiện ra, các cụ dường như
cũng rất thích chạy đến thành phố W.
Ở đại sảnh phi trường, nhìn tất cả mọi người giống như đoàn du lịch, Tôn Đào Phi hoàn toàn ngây ngẩn.
Ông nội bà nội, bố chồng mẹ chồng, Thái hậu nhà cô, lão Tôn tiên
sinh, anh hai chị hai, Trình Đóa Đóa, cùng với chị họ và tiểu hoàng tử
nhà chị ấy, đây là cả nhà vui vẻ tổng động viên sao?
“Vui không, Phi Phi.” Mẹ chồng tiến lên cho cô một cái ôm mạnh, siết cô thiếu chút nữa không thở nổi.
Dưới tầm mắt mọi người, Tôn Đào Phi cười khan gật đầu một cái, đúng là thật “Rất vui ạ”.
“Mẹ và cha con tới thăm các con một chút, thuận tiện tới thăm tiểu tử thúi Tôn Hải Dương. Vừa lúc mẹ chồng con đi qua, chúng ta liền cùng
nhau tới.” Thái Hậu nhà cô vẫn mạnh mẽ mười phần, đại khái hiểu được
Thái hậu nhà cô đang nói mục đích chuyến đi này với cô.
“Phi Phi, chị và anh hai em vừa vặn có thời gian rảnh rỗi, lại nói
Phi Viễn tới thành phố W lâu như vậy, hai anh chị cũng chưa từng tới,
nhân cơ hội này, chị cũng muốn cùng anh hai em tới xem một chút.” Chu Du Thanh cười khanh khách ôn tồn nói.
“Phi Phi, lần trước mẹ nói nhớ con, hôm nay liền tới thăm con với ba
con, có phải rất tốt không.” Vương Cẩn Ngôn làm nũng với Tôn Đào Phi,
giống như một đứa bé.
“Thím nhỏ, Đóa Đóa rất nhớ thím, cũng nhớ bánh ngọt thím làm.” tiểu
công chúa Trình Đóa Đóa dựa vào chân Chu Du Thanh, nửa câu sau nói
ngượng ngùng vô cùng.
Tôn Đào Phi không biết nên khóc hay cười, sờ sờ đầu cô bé, “Nhưng hiện tại thím nhỏ chắc không thể làm bánh ngọt được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn rực rỡ của Trình Đóa Đóa trong nháy mắt tối
đi, rất nhanh lại sáng chói lọi như lúc ban đầu, ngẩng đầu, ngọt ngào
nói với Tôn Đào Phi, “Thật ra thì cháu nhớ thím nhỏ nhất, không có bánh
ngọt cũng không sao. Chỉ cần là đồ của thím nhỏ, Đóa Đóa đều thích.”
Nụ cười trên mặt Tôn Đào Phi càng thêm rực rỡ, thật là một co gái nhỏ biết lấy lòng người khác.
“Cháu cũng vậy, cháu cũng thế.” Tiểu Vương Tử không cam lòng rơi ở phía sau, chen đến cạnh chân Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi sờ sờ tiểu cô nương, siết chặt tiểu vương tử, cười nói,
“Tốt lắm, tốt lắm, thím biết các cháu đều là đứa bé ngoan, thím cũng
thích các cháu nhất, chúng ta nhanh chóng về nhà đi!”
Vì vậy, một nhóm chừng mười miệng ăn, vẫy ba chiếc xe taxi, hùng dũng chạy thẳng tới quân khu.
Sắp xếp cho mọi người xong, Tôn Đào Phi liền ngựa không ngừng vó gọi
điện thoại cho Trình Phi Viễn, nhắn hắn cho Mạc Tiểu Kỳ tới. Dù sao
trong nhà lập tức có hơn mười miệng ăn, thứ cô muốn mua thật sự không
ít.
“Chị dâu, đoàn trưởng em nói rồi, có chuyện gì chị cứ việc phân phó.
Mạc Tiểu Kỳ em lên núi đao, xuống vạc dầu, quyết không chối từ.” Vừa
thấy Tôn Đào Phi, Mạc Tiểu Kỳ không còn xấu hổ như trước, cười hì hì ba
hoa với cô. Bộ dạng nóng ruột vội vã của đoàn trưởng vừa rồi, hắn thật
cảm thấy buồn cười. Hắn càng ngày càng phát hiện ra, kể từ sau khi đoàn
trưởng cưới vợ, càng ngày càng hớn hở ra mặt. Làm gì còn bộ dáng đáng sợ trước kia.
Tôn Đào Phi vỗ vỗ vai Mạc Tiểu Kỳ như một đồng chí tốt, “Yên tâm, chị sẽ không khách khí. Nhưng vẫn phải nói tiếng cám ơn.”
Vừa đến siêu thị, Tôn Đào Phi liền vội vã đi vào, bắt đầu điên cuồng mua, chất đầy hai shopping cart mới chịu bỏ qua.
Trình Phi Viễn thông qua điện thoại của vợ mình, biết hôm nay người
trong nhà tới, cơ hồ đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Thế nhưng, khi nhìn thấy phòng khách nhà mình bị chiếm đầy, hắn vẫn giật mình. Trước kia, sao
hắn không phát hiện mọi người chạy đến thành phố W lại vui vẻ siêng năng như vậy. Không thể không nói mị lực của vợ hắn thật lớn đó.
Lên tiếng chào hỏi từng người, Trình Phi Viễn thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ chạy vào phòng bếp.
Tôn Đào Phi đang quơ múa cái thìa, loay hoay trước bếp, mồ hôi nóng chảy ròng.
Đáy lòng Trình Phi Viễn có chút xót xa, lại tràn đầy tràn đầy ấm áp,
cảm động. Hắn nghĩ có lẽ là đời trước hắn làm quá nhiều chuyện tốt, cho
nên mới có thể lấy được vợ tốt như vậy. Hắn thật may mắn vì người kết
hôn cùng với hắn chính là cô gái trước mắt.
Hắn cũng hối hận, hối hận tại sao, không thể trong năm tháng khi lần
đầu tiên gặp cô, tin tưởng trong lòng nhất định sẽ không chứa người
khác, chỉ có cô.
“Phi Phi, vất vả cho em rồi!” Từ sau lưng Tôn Đào Phi nhẹ ôm lấy eo
cô, giọng trầm thấp của Trình Phi Viễn tràn đầy tình cảm. Tuy trên người cô tản mát ra mùi dầu khói nhàn nhạt, nhưng hắn cũng không cảm thấy khó ngửi, ngược lại còn thấy mê lòng người.
Tôn Đào Phi tất nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Trình Phi
Viễn, vô tình vỗ tay của hắn, “Mau buông tay, nếu không đậu hũ sẽ bị
nhừ.”
“Nhừ thì nhừ, để cho bọn họ ăn nhừ đi.” Trình Phi Viễn đùa bỡn lười
nhác không chịu buông tay, hắn còn chưa ôm đủ, sao có thể nhanh buông
tay như vậy.
Tôn Đào Phi bất đắc dĩ thở dài, người này lại bắt đầu linh tinh rồi.
“Vậy anh giúp em xử lý con cá đó đi, em muốn làm cá trụng nước sôi,
sắp không kịp rồi.” Tôn Đào Phi không ôm bất cứ hy vọng nào, thuận miệng nói.
Vậy mà, Trình Phi Viễn lại rất nghe lời buông tay ra, cởi áo khoác
quân trang xuống, vén tay áo lên, bắt đầu thuần thục cắt cá rọc xương.
Vương Cẩn Ngôn rón ra rón rén tựa vào cửa phòng bếp, nhìn đôi vợ
chồng son đang phối hợp ăn ý trong phòng bếp, trên khuôn mặt được chăm
sóc tốt tràn đầy nụ cười nồng đậm không che giấu được, xem hai bọn họ ân ái, người làm mẹ như bà cũng yên lòng. Nhớ ngày đó là bà làm chủ bắt
con trai cưới người vợ này, bây giờ nhìn con trai đau lòng lo lắng cho
cô con dâu này, tất cả lo âu ban đầu của bà cũng có thể tan biến hết.
Đại khái là bởi vì có Trình Phi Viễn giúp một tay, thức ăn làm rất nhanh.
“Phi Viễn, anh đi ra ngoài gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm.” Lau mồ hôi rịn trên trán, Tôn Đào Phi nhẹ nói.
“Yes Sir, thuận tiện anh sẽ bày bàn ra. Em vất vả rồi, vợ yêu.” Trước khi đi, Trình Phi Viễn vẫn không quên trộm hôn lên mặt đẹp hồng hào của Tôn Đào Phi một cái.
Tôn Đào Phi lập tức vỗ nhẹ lên hông của hắn, “Không nghiêm chỉnh, mọi người đang ở phòng khách đó.”
“Ở trong phòng khách thì thế nào, anh hôn vợ mình, có cái gì mà phải
che giấu.” Trình Phi Viễn lại bắt đầu lập trình ăn vạ của hắn.
Tôn Đào Phi thấy hắn lại bắt đầu, vội đẩy đẩy hắn ra, “Tốt lắm, anh mau qua đó đi, đi mở tiệc.”
“Phi Phi, em vất vả rồi.” Chu Du Thanh vừa bưng món ăn mới được làm xong ra ngoài, vừa cười nhẹ nhàng nói.
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, “Không sao, việc em nên làm mà.”
“Ô, Phi Phi những thức ăn này đều là em làm sao, thật thần kì. Du
Thanh biết nấu ăn thì cũng thôi đi, hiện tại em cũng biết làm, thật là
làm cho chị tự ti mặc cảm nha.” Trong giọng nói ngạc nhiên của chị họ
còn mang theo chút ghen tị.
Tôn Đào Phi biết vị Đường tỷ này mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng chuyện
nấu ăn lại không biết gì, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của chị ấy.
“Chị họ, món ăn của em nhìn thì đẹp nhưng ăn không ngon, lại nói, em trừ những thứ này, những thứ khác em đều không biết.”
“Phi Phi, tối nay ông nội bà nội qua đêm ở chỗ các con, còn chúng ta
đã đặt xong khách sạn rồi.” Trong bữa cơm, ba chồng liền sắp xếp vấn đề
chỗ ở của mọi người.
“Chính là khách sạn mẹ và mẹ con ở lần trước, rất gần nhà các con.”
Mẹ chồng lập tức theo sát ba chồng bổ sung phía sau, thanh âm vui sướng
lộ ra nhè nhẹ tranh công, giống như cũng bởi vì công lao trước đó bà đã ở khách sạn này, mọi người mới có thể tìm được chỗ ở nhanh như vậy.
Đối với sự sắp xếp của ba chồng, dĩ nhiên là không có ai phản đối,
lại nói, ông nội bà nội tuổi đã cao, không nên mệt nhọc đi xa.
“Phi Phi, ba nghe ba con nói, mì con kéo rất ngon, hưởng tận chân
truyền của ông ấy. Không biết ngày mai, chúng ta có thể nếm thử tài nấu
nướng của con không?” Nhận được nụ cười ấm áp như hồ ly của ba chồng
mình, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sao cô có cảm giác bị tính kế nhỉ.
“Nếu ba muốn ăn, vậy con cũng chỉ có thể bêu xấu.” Thật ra thì cô
đúng là đã học tám chín phần mười tay nghề của lão Tôn nhà mình. Ban đầu đồng chí Tôn Hải Dương cũng bởi vì chuyện này, hỏi ba mẹ mình tại sao
muốn hắn thừa kế gia nghiệp, mà không phải con gái như cô. Lúc ấy lão
Tôn tiên sinh nhà cô liền cả giận, hét lớn, con gái của Tôn Ái Quốc ông
không nên chịu nỗi khổ này, thừa kế gia nghiệp là chức trách của con
trai như hắn, không thể trốn tránh. Đồng thời cũng tỏ rõ, cổ phần của
cửa hàng trong nhà, cô chiếm bốn phần, cho Trình Hải Dương sáu phần, là
phí vất vả hắn xử lý sản nghiệp. Lời tuy nói như thế, nhưng khi cô lấy
chồng thì đồ cưới ba mẹ cho đã vượt xa một phần cổ phần. Cho nên làm một người con gái, cô rất là may mắn khi mình được sinh ra trong một gia
đình có ba mẹ thương yêu cô như vậy.
Bây giờ nhìn lại trời cao cũng rất ưu ái Tôn Đào Phi cô, không chỉ
cho cô ba mẹ tốt, còn cho cô nhà chồng tốt vậy. Cho nên bất luận nói từ
phương diện nào cô đều là một cô gái may mắn và hạnh phúc.
“Phi Viễn, ngày mai anh gọi Hải Dương và Thành Phi về nhà ăn cơm. Lại nói, Chu Thành Phi là em trai chị dâu, sao tới bây giờ anh cũng không
nói với em.”
“Vợ, em cũng không hỏi anh mà.” Trình Phi Viễn đáp vòng quanh, động tác giúp Tôn Đào càng êm ái.
Tôn Đào Phi âm thầm liếc mắt, nói xạo. Bất quá cô cũng không so đo
với hắn, cô còn phải tính toán tính toán ngày mai phải chuẩn bị bao
nhiêu thứ đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!