Khi Quân Vi Hoàng - Chương 8: Không muốn tranh giành hay không dám tranh giành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
284


Khi Quân Vi Hoàng


Chương 8: Không muốn tranh giành hay không dám tranh giành


Kim Ti Uyển là một nơi vắng lặng, kiếp trước Tần Nghiêu Huyền còn xem nơi này như lãnh cung, không một người tới gần.

Nhưng mà phía sau thì lại vô cùng ấm áp, khói nóng lượn lờ cùng những bậc đá nhỏ nhẵn mịn sáng bóng, đây là suối nước nóng duy nhất trong cung. Đáy hồ đã sớm được người trong cung mài nhẵn, ngồi trên thành hồ thả chân xuống mực nước không qua khỏi gối. Lúc Đào Hoa ngâm mình vào đó thoải mái đến nỗi không kiềm được than nhẹ một tiếng.

Quang cảnh ngày xuân hoa đào tung bay theo gió, ngâm mình trong suối nước nóng vô cùng thích thú. Nếu như có thêm một ít rượu trái cây cùng bánh ngọt hoa đào thì hoàn mỹ.

Tựa vào tảng đá bên bờ, Đào Hoa chịu không được mỏi mệt nên chợp mắt một chút. Tinh dịch dưới thân chậm rãi chảy ra, nước suối ấm áp không ngừng quấn quanh thân thể nàng.

Bàn tay trắng muốt đặt trong dòng nước trông thật xinh đẹp.

Bản thân còn sống thật là tốt.

Tần Nghiêu Huyền vừa đi đến lập tức nhìn thấy cảnh Đào Hoa điềm tĩnh nghiêng đầu. Ở trong nước giai nhân càng đẹp mỹ lệ hơn. Cánh hoa đào đáp lên mái tóc đen nhánh của nàng, hàng mi dài cong khẽ run run.

Hắn cởi quần áo bước xuống nước dựa lưng vào thành hồ, hắn duỗi cánh tay dài ra ôm Đào Hoa vào trong lòng.

“Hoa Nhi.”

Tần Nghiêu Huyền vén phần tóc rơi bên tai nàng lên, sau đó vươn lưỡi liếm mút vành tai mượt mà của nàng: “Buồn ngủ à?”

“Vâng, rất buồn ngủ.”

Giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ xuyên qua làn hơi nước truyền vào trong tai, mềm mại giống như lông chim lướt qua. Đào Hoa mở to ánh mắt ươn ướt, nàng khẽ xoay eo mặt đối mặt ôm lấy cổ Tần Nghiêu Huyền, môi anh đào khẽ chạm nhẹ vào môi hẳn.

“Hoa Nhi muốn ăn chút gì đó rồi mới ngủ.” Nàng dè dặt dò xét.

“Hoa Nhi ngoan như vậy cứ theo ý nàng là được.”

Quả thật giống như những gì Tần Nghiêu Huyền đã nói kiếp trước, chỉ cần nàng ngoan ngoãn chịu sự chi phối của hắn thì hắn sẽ không đánh không hành hạ nàng.

Những mà hắn dễ dỗ như vậy sao? Hiện tại khi trải qua việc bị hắn tra tấn mười năm, Đào Hoa đã biết tự tìm vui trong hoan ái, nàng không còn đối nghịch với hắn nữa.

Tần Nghiêu Huyền ôm nữ nhân nhát gan trong lòng, nàng đang cong môi ôm lấy hắn, lộ ra ánh mắt có vài phần thụ sủng nhược kinh. Hắn nhịn không được khẽ cười ôm chặt nàng hơn.

Bàn tay hắn trượt dọc theo chiếc lưng trần của nàng, đột nhiên hắn tách khe mông đang dính chặt của Đào Hoa ra, tiểu cúc hoa lập tức co rút lại, giống như một chú mèo nhỏ sợ hãi chạy trốn.

“Thả lỏng đi trẫm rửa sạch cho nàng.”

“Để Hoa Nhi tự……”

Nhưng ngón tay của Tần Nghiêu Huyền đã chen vào bên trong, dùng nước suối ấm áp nhẹ nhàng tẩy rửa, lớp kẹo sữa dính dớp bên trong nhanh chóng bị rửa sạch.

Hắn còn tranh thủ sờ soạng lối vào hoa huy*t Đào Hoa, sau khi xác định không bị xé rách mới tẩy rửa bên trong bằng nước suối.

“Đau.” Khóe mắt Đào Hoa phiếm hồng, nàng khẽ rên tựa đầu vào vai hắn: “Cho nước vào trong có hơi đau.”

“Ngoan một chút.”

Giọng Tần Nghiêu Huyền khàn khàn, Đào Hoa có thể cảm nhận được tim hắn đập nhanh hơn bình thường, vật dưới thân trở nên cướng rắn đâm vào chân nàng.

Nàng nghi hoặc ngửa đầu nhìn Tần Nghiêu Huyền.

Rõ ràng hắn là bậc đế vương có ba ngàn mỹ nữ chốn hậu cung, sao có thể đói khát như vậy? Lại còn không nhịn được sự khiêu khích như thế.

Đôi mắt nàng trong suốt dập dờn sóng nước, Tần Nghiêu Huyền khẽ than nhẹ một tiếng, lưu luyến rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t nàng, hắn giữ lấy hai chân Đào Hoa, thuận lợi cắm vào thân thể nàng khi ở dưới nước.

“A…… Căng chặt quá……”

Đào Hoa khó chịu quẩy đạp, nàng lại bị Tần Nghiêu Huyền giữ lấy thắt lưng không thể động đậy.

“Ngoan nào, để yên như thế và ôm ta một lát có được không?”

Đôi mắt đen nhánh tràn đầy tình dục, hắn cúi người liếm hôn cánh môi nàng: “Bằng không ta sẽ làm nàng tại đây. Hoa Nhi kêu lớn như vậy, chắc chắn sẽ làm cung nữ và thị vệ hốt hoảng.”

Không thể không nghe theo hắn có đúng không?

Đào Hoa khẩn trương gật đầu, ngay cả cử động một cái cũng không dám. Thế nhưng thân thể căng thẳng sẽ khiến cho hoa huy*t của nàng co rút nhanh hơn, Tần Nghiêu Huyền nhịn được một lát thì trán đổ đầy mồ hôi, hắn định rút ra ngoài chợt nghe Đào Hoa hô đau lại phải cắm vào.

Cuối cùng hắn vẫn làm theo ý mình, giữ lấy eo nàng rút ra cắm vào.

Tiếng bọt nước vang lên ọc ọc, Đào Hoa cắn ngón tay mình, nàng trừng mắt giống như đang lên án hắn: “Không được, đừng mà.”

Mỗi lần rút ra cắm vào đều mang theo nước suối vào trong cơ thể, thịt non bị ma sát quá mạnh khiến nàng hơi đau, cự vật nóng bỏng nương theo dòng nước chui sâu hơn vào bên trong, khoái cảm khác thường khiến thân thể Đào Hoa run rẩy.

Ở trong nước, chỉ cần Tần Nghiêu Huyền khẽ dùng sức hai người sẽ lập tức tách ra hợp lại.

Bộ ngực Đào Hoa đánh lên mặt nước phát ra tiếng, rất nhiều bọt nước bắn lên thân thể cả hai.

Bị Tần Nghiêu Huyền ôm chặt, nàng buộc phải đón nhận tinh túy của hắn trong nước, sau đó hắn lại lấy ra một cái gậy ngọc cắm vào hoa huy*t nàng, mặc kệ thân thể ướt sũng bế nàng về phòng ngủ.

Quay đầu nhìn nước đọng lại khi hai người đi qua, Đào Hoa đỏ mặt vòng tay qua cổ hắn, nàng sợ bản thân sẽ ngã xuống.

Nàng thế mà lại cùng tắm uyên ương với Tần Nghiêu Huyền.

“Quả nhiên Hoa Nhi ngoan ngoãn hơn rồi.”

Tần Nghiêu Huyền đặt Đào Hoa lên giường, khi hắn mang gông cùm vào nàng khẽ run lên, không còn mắng chửi, không còn hung hăng muốn đồng quy vu tận với hắn như kiếp trước. Nàng giống như một con chim hoàng yến bị nhốt vào lồng, lẳng lặng chờ chủ nhân đến thăm lần nữa.

Tần Nghiêu Huyền không nhịn được ở lại thêm một lát, hắn ngồi cạnh giường, tự tay đút thức ăn cho người đã quên mất cơn đói vì vừa trải qua hoan ái: “Có ngon không?”

“Ngon ạ.”

Nhịn đói từ tối qua đến giờ, lại còn bị hắn giày vò nhiều lần như thế. Đừng nói là tay nghề của ngự thiện phòng, dù có là một cái màn thầu khô khan Đào Hoa cũng cảm thấy vô cùng ngon.

Cái miệng nhỏ của nàng cắn từng miếng điểm tâm, để lại những dấu răng bé nhỏ đáng yêu vô cùng.

Rõ ràng mỗi lần nàng đều cắn rất ít, vậy mà hai má lại căng phồng, như thế khiến cho khuôn mặt gầy gò có thêm chút da thịt.

Tần Nghiêu Huyền không nhịn được nuốt khối bánh ngọt có dấu răng của nàng vào bụng.

Một khối điểm tâm, hắn đút Đào Hoa hai miếng hắn lại ăn một miếng.

Hai người cứ thế lẳng lặng ăn.

“Hức.”

Miếng bánh ngọt hoa đào cuối cùng, thấy Tần Nghiêu Huyền vẫn muốn ăn, Đào Hoa mím môi vô cùng uất ức.

Hắn đường đường là hoàng đế, có món sơn hào hải vị nào mà chưa từng ăn, ngự thiện phòng luôn trong tình trạng sẵn sàng cả ngày lẫn đêm, cần gì nhất quyết phải tranh giành thứ nàng đã từng cắn?

Răng Tần Nghiêu Huyền cắm xuống một nửa, hắn chợt nhớ ra nàng rất thích ăn loại bánh này, vì vậy hắn lập tức đưa miếng bánh có dính nước bọt và cả dấu răng của hắn đến trước miệng Đào Hoa.

Lẽ ra nàng nên ghét bỏ mới đúng, nhưng khi đối mặt với miếng bánh tưởng mất đi nhưng lại có được Đào Hoa không hề để ý, nàng lập tức mở miệng cắn lấy miếng bánh, vội vàng đến nỗi hận không thể nuốt luôn cả ngón tay Tần Nghiêu Huyền vào bụng.

Tần Nghiêu Huyền sửng sốt. Ngay cả thứ hắn từng nếm qua nàng cũng tình nguyện ăn, lại còn cười đắc ý như vậy nữa.

Rõ ràng lúc trước hắn ban cho nàng rất nhiều thứ, dù cho có trân quý cỡ nào cũng đều bị ghét bỏ, tất cả đều bị vứt hết đi.

Nàng thật sự không muốn chạy trốn nữa hay sao?

Đôi mắt Tần Nghiêu Huyền dần tối lại, hắn nói chậm rãi với giọng nghiêm túc: “Hoa Nhi, trẫm đã ban tỳ nữ thân cận của nàng cho hoàng thân vương làm nha hoàn thông phòng rồi.”

Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Đào Hoa.

Thật bất ngờ là không có tranh cãi ầm ĩ, nàng chỉ hơi kinh ngạc. Nhưng rất nhanh nàng đã ngồi thẳng dậy, cúi đầu tạ ơn: “Bệ hạ ban ơn, Hoa Nhi thay nàng ta tạ ơn bệ hạ.”

“Dường như bên cạnh Hoa Nhi đã không còn ai hầu hạ, trẫm sẽ cho người đưa đến hai tỳ nữ, có được không?”

Biết được Tra Duyệt bị ban cho Tần Lê Uyên làm nha hoàn thông phòng, trong lòng Đào Hoa không biết mình đang vui hay buồn.

Như vậy cũng tốt, để cho Tra Duyệt khỏi phải ra sức quyến rũ. Về phần thân thế của bản thân, Đại Diễn đã là thứ Tần Nghiêu Huyền nắm giữ trong tay, đến lúc đó nhất định phụ hoàng và hoàng huynh sẽ tiến cung thần phục, nếu như có thể gặp mặt để hỏi rõ ràng thì tốt rồi.

Chỉ có một vấn đề duy nhất đó là nàng phải làm sao để được gặp phụ hoàng và hoàng huynh?

Đào Hoa ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Nghiêu Huyền, phút chốc muốn bật cười.

Nàng thật là khờ, không phải đáp án đã rõ ràng rồi sao. Chỉ cần lấy lòng vị đế vương mà thiên hạ không dám làm trái này là được chứ gì.

Cẩn thận ngẫm lại, kiếp trước trừ việc Tần Nghiêu Huyền hay ngược đãi nàng ra, những vấn đề khác cũng không hà khắc cho lắm. Hắn hào phóng ban Kim Ti Uyển cho nàng, linh đan diệu dược được tiến cống chạy hết vào chỗ nàng, hắn còn ôm nàng mây mưa cả trên long ỷ.

Nếu không phải nàng bị Tra Duyệt giật dây, ném tất cả những thứ hắn ban cho, lại còn làm ầm ĩ tuyệt thực, còn tự làm bản thân bị thương, mỗi lần nhìn thấy hắn nếu không trốn thì là muốn đồng quy vu tận, phải chi lúc đó không làm những điều trên thì sao có thể rơi vào kết cục bị nhốt vào xe chở tù nhân.

“Một người là đủ rồi ạ.”

Đào Hoa cười nhẹ nói: “Hiện tại Hoa Nhi bị xích ở đây, chỉ cần một tỳ nữ hầu hạ mặc quần áo này kia là được rồi.”

“Trẫm biết Hoa Nhi sợ ồn ào. Nhất định chọn người nàng vừa ý.” Tần Nghiêu Huyền nhéo nhéo chóp mũi nàng.

Nhưng nàng cũng không thích bị giam giữ!

Đào Hoa cố gắng nở nụ cười, đang định tạ ơn thì Tần Nghiêu Huyền đã lạnh nhạt mở miệng: “Đợi khi nào trẫm rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng. Bảy ngày sau có hội thưởng hoa, Hoa Nhi nhớ đi đó. Đừng có lại làm ầm ĩ khiến cho tỷ muội trong cung không vui.”

“Hoa Nhi được bệ hạ thỉnh thoảng nhớ đến đã cảm thấy đủ rồi.”

Đào Hoa mỉm cười cọ cọ vào cổ hắn: “Hoa Nhi không dám tranh giành với các tỷ muội.”

Nữ nhân hậu cung giống như lão hổ ăn thịt người, kiếp trước nàng ăn không ít quả đắng cho nên dứt khoát tách biệt bản thân. Mười năm đó nàng từng gặp không ít những chiêu nham hiểm không thấy máu, Đào Hoa quyết định có thể trốn thì lập tức trốn.

“Là không dám tranh giành, hay là không muốn tranh giành?”

Đột nhiên giọng điệu Tần Nghiêu Huyền trở nên lạnh lẽo, nâng cằm nàng lên giống như hờn giận: “Hoa Nhi không thèm ngôi vị hoàng hậu của trẫm hay sao?”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN