Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật


Chương 14


“Chủ nhân” nàng vừa đặt chân xuống đại bản doanh, 2 hàng người vô cùng cao lớn đã cúi gập người đồng thanh hô. Đó là 50 người đồng ý đi theo nàng, vì nàng ngay cả tính mạng cũng không từ. Tổ chức của nàng đặt tên là Tất Sát (toàn bộ là kẻ giết người). Mà nàng…vô cùng lười đặt tên cho nên đã đặt bọn họ từ nhất nhị tam tứ ngũ lục cho đến ngũ thập sát. Trong đó có 10 người đầu tiên từ nhất đến thập sát sẽ là người chuyên nằm vùng cho nàng nghe ngóng tin tức, cũng là người sẽ đến truyền tin cho nàng. Bởi vì, họ giỏi nhất, và nàng tin tưởng họ nhất. Nàng mới xuyên không, có 1 lực lượng tình báo như vậy, chính là bước đệm vô cùng lớn đối với nàng sau này. Hơn nữa, hiện tại nàng còn là ông chủ sau màn của hàng loạt các thanh lâu, tửu lâu trong kinh thành và 5 thành lân cận. Sau này sẽ mở rộng hệ thống ra toàn bộ các thành và các nước lân cận. Đây cũng chính là nguồn tin vô cùng phong phú, đa dạng và nhanh chóng của nàng. (Trừ Minh Nguyệt lầu ra nhé, chỗ này là cái hang sư tử cái, nàng không dám thò đầu vô)

“2 vị cao nhân kia đang ở nơi nào?” Nàng đè giọng hỏi. Trong 50 người, chỉ có duy nhất 10 người biết dáng vẻ thật của nàng. Tên thật của nàng, còn lại họ chỉ biết nàng là chủ nhân, và họ phải trung thành với nàng. Bởi lẽ, không gì có thể qua mắt nàng. Không ai có thể làm gián điệp trong mạng lưới của nàng.(Bởi vì nàng chính là gián điệp chuyên nghiệp, mấy kẻ không chuyên sao có thể qua mắt nàng) Và chống lại chủ nhân, chỉ có 1 con đường…sống không bằng chết. Họ không sợ chết, nhưng chết thống khổ đến muốn chết không được. Họ chịu không nổi. Hơn nữa, chủ nhân đối với họ vô cùng tốt, bọn họ vô cùng cảm kích nàng, càng không có lý do để phản bội nàng.

“Chủ nhân, 2 vị kia…đang dùng bữa. Cho nên…” thập nhị sát (kẻ giết người thứ 12) bước ra nhỏ giọng thưa.

“Đưa ta tới đó” 

“Dạ” Hắn khẽ cúi đầu sâu hơn, sau đó tiến lên phía trước dẫn đường. Nhìn bộ dáng sợ hãi của hắn không khỏi khiến nàng muốn cười. Xem ra tổ chức này nàng ít quan tâm đến quá rồi. Ít nhất phải khiến bọn họ thân cận nàng, coi nàng như anh em đồng sinh cộng tử, không câu nệ tiểu tiết, vì nàng mà lao vào dầu sôi lửa bỏng mới được. Thu phục người, cái tất yếu chính là thu phục nhân tâm.

“Thập nhị sát” nàng lên tiếng

“Dạ chủ nhân có gì sai bảo” hắn vẫn cúi đầu. mặc dù đứng thứ 12, so với thứ 10 không cách nhau bao nhiêu. Nhưng từ Thập sát đổ về Nhất sát bọn họ thân thiết với nàng hơn nhiều. Họ biết mặt nàng, tính nàng. Nàng nghĩ họ sớm coi nàng như muội muội để chiếu cố rồi. Còn từ thập nhất trở đi. Có lẽ vẫn coi nàng như quái vật đi.

“Ta không phải hùm, ta muốn các ngươi coi ta như huynh đệ trong nhà, ngẩng đầu lên. Ta không ăn thịt ngươi” lời này vừa nói ra Thập Nhị sát vội dừng lại, xoay người nhìn nàng mắt tròn xoe như không thể tin vào tai mình. Nàng mỉm cười, tuy đã che hết nửa mặt nhưng nụ cười của nàng vẫn nhu hòa dịu dàng khiến người ta trầm mê trong đó. Chưa có người chủ tử nào đối xử với người dưới của mình như nàng. Còn muốn hắn coi nàng như huynh đệ trong nhà. Có thể sao?

“Chủ nhân” hắn ngẩn ngơ.

“Sau này nhìn nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu thập sát đối xử với ta như thế nào thì cứ làm theo như thế. Tuy võ công của ngươi có chút không bằng họ, đứng thứ 12. Nhưng về vị trí cấp bậc ngươi hoàn toàn ngang hàng với họ. Hiểu chưa? Cho nên cũng không cần coi họ như bề trên mà cứ coi nhau như huynh đệ. Một tổ chức có bền vững hay không? Yếu tố cốt yếu là các thành phần trong tổ chức đoàn kết, và người đứng đầu nắm rõ cách làm người” nàng nói tiếp. Cốt muốn những lời này có thể đến tai toàn bộ những người trong Tất Sát

“Dạ, thập nhị cẩn tuân lời chỉ dạy của chủ nhân” Thập Nhị sát nghe nàng nói vô cùng cảm động cúi đầu nói.

“Tốt lắm, sau này mang lời này của ta, truyền xuống toàn bộ huynh đệ trong tổ chức. Nếu có kẻ cố tình gây hấn, mất đoàn kết nội bộ ta sẽ nghiêm trị không tha. Rõ chưa?” Nàng nghiêm giọng cố tình nói lớn khiến toàn bộ mọi người nghe thấy, bởi 2 người cũng chưa đi xa, mà những người ngoài kia đều có võ công cao cường, không lý do gì là không nghe thấy cả.

“Tuân lệnh chủ nhân” 

“bra…bra…bra” (tiếng vỗ tay). Theo tiếng vỗ, Băng Cơ xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy 2 lão nhân đầu tóc bạc phơ, giống nhau như tạc, 1 người vận bạch y, một người vận hắc y, song song đi tới. (Hắc Bạch vô thường)

“Tiểu nữ bái kiến hai vị tiền bối. Hai vị tiền bối không chê tiểu nữ không quy củ, xin cho phép tiểu nữ thắc mắc quý tính đại danh của hai vị tiền bối”  Băng Cơ cúi đầu tri thư hữu lễ hành lễ với hai người trước mắt. Họ khiến nàng cảm giác tuyệt đối không tầm thường.

“Ta là Độc vương” người vận hắc y sảng khoái đáp

“Ta là Dược Đế” người vận Bạch Y tiếp lời. Vừa nghe danh, mắt Băng Cơ đã sáng như đèn pha ô tô. Như người trên sa mạc thấy nước, như ăn xin nhặt được vàng. Như người mắc bệnh nan y tìm được thuốc, vội vàng cúi đầu càng sâu hơn.

“A thì ra là hai vị tiền bối Độc Vương và Dược đế, tiểu nữ nghe danh hai vị đã lâu, thật sự chính là kiếp trước tu 10 kiếp mới có thể gặp hai vị kiếp này. Thật quá đỗi vinh hạnh”

“Ngươi tâng bốc chúng ta quá rồi” Dược Đế vuốt vuốt chòm râu trắng, tuy lời nói khiêm tốn nhưng mặt hiện lên toàn bộ là hả hê không che dấu. Băng Cơ mỉm cười phất tay phía Thập Nhị sát, hắn biết điều lập tức lui ra, nàng cúi người đưa tay ra hiệu mời đi phía này. Miệng kết hợp

“Hai vị tiền bối, mời vào phòng chúng ta cùng nhau nói chuyện” Sau đó đi trước dẫn đường. Hai người Độc Dược vô cùng phối hợp gật đầu cười hài lòng 1 cái rồi theo sau Băng Cơ vào phòng.

“Hai vị tiền bối, mời” Băng Cơ kéo ghế mời hai người ngồi, sau đó còn tự tay châm trà, rót nước. Mà hai người được mời kia vô cùng hưởng thụ loại đãi ngộ này. Xong xuôi hết các nghi thức cần. Băng Cơ lớn giọng yêu cầu người bên ngoài mang điểm tâm tới rồi mới nhàn nhã ngồi xuống ghế đối diện 2 người Hắc Bạch

“Hai vị tiền bối, không biết ngọn gió nào đưa hai vị tới đây” nàng mỉm cười hỏi. Đợi người bên ngoài mang điểm tâm tới mới phân phó không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, bằng không giết không tha. Đợi người kia trở ra mới nhàn nhã bỏ trên mặt mặt nạ xuống. Hai người Hắc Bạch nhìn thấy dung mạo nàng nhất thời cả kinh. Quả nhiên tuyệt luân, nghiêng nước nghiêng thành, khuynh triều đảo thế. Nhưng bên mày trái lại như ẩn như hiện một vết sẹo dài. Dược đế nhìn thấy vết sẹo kia thì mỉm cười

“Cô nương, tuổi còn nhỏ, tâm cơ đủ sâu, ngay cả mặt thật của chính mình cũng không muốn để nó quá nổi bật. Vết sẹo kia, chắc cũng tốn một phần tâm tư”

“Để tiền bối chê cười, Băng Cơ không dám giấu, Băng Cơ là tú nữ của hoàng thượng, giữa đường giết khâm sai bỏ trốn, sợ người khác nhìn rõ dung mạo cho nên mới có 1 cái vết sẹo này.”

“Thì ra là thế” Dược đế gật đầu hài lòng

“Hai vị tiền bối, hai vị còn chưa có trả lời câu hỏi của Băng Cơ” Băng Cơ sao có thể để chính mình thiệt thòi. Nàng mỉm cười nói

“Ta và huynh đệ song sinh thoái ẩn giang hồ đã lâu. Nay tuổi đã không còn trẻ nhưng chưa có người truyền thụ lại những gì mình biết. Vừa hay điều tra ra được, gần đây, chỉ trong chưa đầy 1 tháng, toàn bộ thanh lâu tửu lâu trong kinh thành và 5 thành lân cận đồng loạt đổi chủ, lại thấy có thêm 1 tổ chức mới quy mô không nhỏ đang ngấm ngầm hoạt động liền cảm thấy hứng thú khôn cùng. Cho nên mới muốn đến đây tìm hiểu một chút” Độc Vương lên tiếng giải thích. Băng Cơ mỉm cười, nàng làm mọi việc đều trong tối. Vậy mà 2 vị tiền bối có thể điều tra ra tất cả các tửu lâu, thanh lâu, và người đứng đầu Tất sát là 1. Quả nhiên không tầm thường.

“Không giấu gì cô nương. Ta và huynh đệ song sinh cũng có 1 một tổ chức mật thám nho nhỏ. Tên là Minh Tịch” Như hiểu thấu lòng Băng Cơ, Dược đế lên tiếng. Băng Cơ, mắt thoáng đảo tròn. Thì ra là vậy. Tổ chức của mình làm việc đã kín kẽ không ngờ còn có tổ chức khác thầm lặng hơn. Người ta nói chim sẻ bắt giun, đại bàng phía sau. Quả có chút không sai. (ý là núi cao còn có núi cao hơn. Hay vỏ quýt dày có móng tay nhọn đều mang nghĩa tương tự).

“Vậy, mục đích của 2 vị tiền bối là…” Băng Cơ nghi ngờ hỏi lại. Có ai khi không đến đây làm loạn nói chuyện 1 hồi rồi đi về không?

“Ta đã nói từ trước, ta và huynh đệ song sinh tuổi đã không còn trẻ, nhưng chưa tìm được đồ đệ kế nghiệp, cho nên…nếu…” Độc Vương nói còn chưa dứt câu đã nghe “Binh…binh…binh” 3 tiếng (tiếng trán chạm đất đấy ^^)

“Đồ nhi gia mắt 2 vị sư phụ” Băng Cơ không dám đợi Độc Vương nói xong, vội rút ghế quỳ xuống dập đầu 3 cái nói lớn, chỉ sợ hai lão gia hỏa này nổi hứng đổi ý. Đây chính là thời cơ ngàn năm có 1. Nàng không thể không nắm thật chặt. Mà hai người Độc Vương, Dược đế nhìn thấy người mình nhận định làm đồ đệ phản ứng nhanh như vậy liền vô cùng hài lòng gật đầu cười. Dược đế 1 thân bạch y rời ghế nhẹ nhàng đỡ nàng dậy cười

“Tốt lắm, từ nay con chính là đệ tử chân truyền của 2 người chúng ta”

“Sư phụ, có điều, con không thể gặp 2 người vào ban ngày, chỉ mong hai vị sư phụ cứ nghỉ ngơi ở đây, ban đêm có thể truyền thụ kiến thức cho con. Như vậy có được không ạ?” Băng Cơ rụt rè nói. Nàng đang là nha hoàn trong thần hầu phủ, không thể tùy tiện rời đi, bằng không nhất định sẽ bị nghi ngờ.

“Ta hiểu, con là Băng Cơ đúng không? Băng nhi, làm đồ đệ của 2 chúng ta nguy hiểm thập phần, con giấu mình tốt như vậy. Chúng ta vô cùng yên tâm” Độc Vương nói. Sau đó 2 người mỗi người mang ra đưa đến trước mặt nàng 1 tập sách.

“Ban ngày, con không thể rời đi, liền chăm chú đọc Y thư cho ta, đêm đến chúng ta sẽ kiểm tra những gì con học được” Dược đế. Sau đó lại đưa cho Băng Cơ 1 viên thuốc

“Đây là Bách độc bất nhập hoàn, là do ta và huynh đệ song sinh đồng thời chế tạo ra, dành riêng cho đệ tử chân truyền của chúng ta, không có viên thứ hai. Con mau uống, như vậy cơ thể sẽ bách độc bất xâm” 

“Đa tạ sư phụ” Băng Cơ nhận y thư và viên thuốc, vội vàng nuốt thuốc vào trong, sau đó cất y thư vào trong áo. Độc Vương lại đưa nàng 1 cuốn sách

“Đây là Thân hạc thư, là bí kíp khinh công của ta và huynh đệ song sinh cùng nhau viết. Thân hạc là loại khinh công sớm đã thất lạc trên thế gian, người biết còn lại cũng chỉ có 2 lão già chúng ta. Đây là loại khinh công không cần nội lực. Tất cả đều nhờ điểm tựa, trợ lực, phản lực mà bay lên, toàn thân khi sử dụng loại võ công này sẽ nhẹ tựa như hạc. Giống như trích tiên bay lượn trên không, xuất quỷ nhập thần. Chúng ta vừa nhìn qua là biết Băng nhi con không có nội lực, thứ này có lẽ sẽ giúp đỡ con rất nhiều” Độc Vương nói. Băng Cơ vui vẻ tiếp nhận sách. Tuy tốc độ của nàng cao, nhưng hôm trước đã thử chạy đua với Tứ đại thần bổ, hoàn toàn không có khả năng chạy thoát. Vậy nên, cuốn sách này đối với nàng chính là nước giữa sa mạc rồi. Hôm nay, chính là ngày Băng Cơ nàng nhặt được 1 cái tàng bảo đồ(bản đồ kho báu. Ý là hôm nay chị ý bắt được báu vật).

“Đa tạ nhị vị sư phụ, ơn này của sư phụ, Băng nhi trọn đời không quên” 

“Được, Băng nhi, con có việc gì cần giúp đỡ cứ tìm hai vị sư phụ, chúng ta nhất định hết lòng hết dạ” Dược Đế mỉm cười hài lòng nói. Đối với người đệ tử này, tuy mới gặp lần đầu nhưng ông và vị huynh đệ của mình đã thập phần hài lòng. Nàng có tâm cơ, có tư chất, có nhan sắc, có ngoan độc.

“Vậy sư phụ, Băng nhi có chuyện muốn thỉnh cầu”

“Con nói đi” Độc Vương thoải mái nói

“Chả là, con muốn khiến một kẻ sống không bằng chết. Muốn sống không được, muốn chết không xong. Thống khổ đến chết” Băng Cơ nháy mắt toát ra 1 tầng sát khí khiến cả căn phòng giảm xuống vài độ C. Khiến hai người đối diện cũng có chút không ngờ tới. Aizzz 1 cô nương xinh đẹp như hoa. Lại có sát tâm nặng đến vậy…

“Được, ta giúp con. Băng nhi đây là Bách vô tán. Con lấy 1 lượng cực nhỏ, hòa vào nước, phẩy lên chăn hoặc quần áo người kia mặc. Tác dụng thì… Sau khi con làm xong xuôi mọi chuyện, con sẽ rõ” Độc Vương đưa cho Băng Cơ 1 lọ bột nhỏ sau đó mỉm cười vô cùng thâm trầm nói. Về độ độc ác, trên đời sao có kẻ sánh bằng ông?

“Vậy sư phụ, độc này có thuốc giải không? Đệ tử cũng không muốn giết nhầm người vô tội” Băng Cơ lại hỏi. Nhưng Độc Vương im lặng, chỉ nhìn chằm chằm huynh đệ song sinh của mình. Băng Cơ xoay người nhìn Dược đế. Ông mỉm cười lấy ra 1 cái lọ nhỏ đưa cho Băng Cơ rồi nói

“Băng Nhi, đây là Bách nhuyễn hương. Để cái này trong lư hương đốt trong phòng người bị trúng độc. Hít đủ 12 canh giờ độc không những tự giải mà vết thương trên người cũng sẽ lành lại” Đối với Độc Vương, ông chỉ có 1 đối thủ duy nhất. Đó chính là Dược đế, tất cả thuốc độc trong tay ông, Dược đế đều có thuốc giải. Ông ác độc bao nhiêu thì Dược đế lương thiện bấy nhiêu. Ông khiến kẻ khác huyết thịt bất phân, Dược Đế khiến kẻ đó lành lặn như cũ. Ông khiến kẻ khác ngũ tạng thối rữa, Dược đế lại khiến hắn cải lão hoàn đồng. Những ai trúng độc của ông, qua tay Dược đế đều như chưa có chuyện gì xảy ra. Thật có chút khiến người ta tức muốn ói máu.

Băng Cơ cảm tạ hai vị sư phụ sau đó nói vì trời đã không còn sớm nên nàng cần trở về tránh người khác nghi ngờ. Mà sau khi nàng đi ra, đại đa số sát nhân đều đã được phân công đi làm việc của mình, số còn lại vẫn hành lễ nhưng không còn bộ dạng sợ hãi rụt rè như ban đầu nữa. Kết quả này rất khiến nàng hài lòng. Độc Vương và Dược đế đều thấy điều đó, họ gật đầu hài lòng. Đệ tử của 2 ông quả thật rất biết cách thu phục nhân tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN