Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật


Chương 36


Thức dậy sau một giấc ngủ ngon không mộng mị khiến Băng Cơ cảm thấy tinh thần cực kì khoan khoái. Điều này khiến Băng Cơ càng cảm thấy sủng Thiên Vân thêm. Nàng quyết định sẽ thật nhanh chóng luyện đến đọc tâm thuật tầng 8 để Thiên Vân có thể chính thức xuất hiện dưới hình thức một đứa nhỏ vô cùng đáng yêu. ( vì một số lý do oái oăm của Xuân Bình tỷ mà Thần Hầu phủ không được phép nuôi sủng vật).

Khi Băng Cơ thay đồ và bước chân ra ngoài thì nàng phát hiện Lãnh Huyết đã sớm đi luyện công sáng. Bình thường hắn cũng luyện công nhưng chỉ ở trước phòng thôi. Còn cứ sáng hôm sau khi hóa sói là y như rằng hắn đến động băng luyện công. Có lẽ nơi đó có thể giúp hắn áp chế độc sói trong tâm. Vì vậy nên nàng quyết định sẽ bắt tay vào dọn dẹp phòng ốc, nấu bữa sáng, sắp xếp lại một số đồ đạc… đến khi làm xong thì Lãnh Huyết cũng đã trở về. Băng Cơ lại tất bật dọn bữa sáng lên cho hắn. Đôi khi nàng cảm thấy, cuộc sống cứ yên bình trôi qua như vậy, có lẽ cũng không tệ…

(Note: không biết các bạn có nghĩ như miêu k? Nhưng miêu nghĩ những người tay càng dính nhiều máu tanh càng mong muốn có một cuộc sống yên bình, có thể an an ổn ổn, vui vẻ, hạnh phúc sống qua ngày. Sáng ngắm bình minh mọc, chiều nhìn hoàng hôn lặn. Cảm thấy như vậy thật an yên)

“Lãnh công tử, mời dùng bữa” Qua chuyện tối qua, phần ác cảm của Băng Cơ đối với Lãnh Huyết cũng giảm không ít, một phần vì quá khứ hắn từng trải qua, nỗi đau và gánh nặng hắn cần gánh, một phần vì đồng cảm, một phần vì biết lạnh lùng không phải bản chất thật sự của hắn. Đó chỉ là chiếc áo giáp bảo vệ hắn khỏi những tổn thương mà thôi.

“Được” mà Băng Cơ giảm một phần thì Lãnh Huyết cũng giảm đến ba phần, vì Băng Cơ đã mạo hiểm để giúp hắn, vì nàng có thể thức tỉnh hắn, và cả vì những lời mà nàng đã nói trước khi rời đi đó… Chỉ tiếc không phải lúc nào Băng Cơ cũng dụng thuật đọc tâm. Nàng không thích soi mói đời tư của người khác. Nếu nàng dùng thường xuyên hơn chút, có lẽ tâm tư lúc này của Lãnh Huyết cũng không cách nào dấu được.

Băng Cơ thấy Lãnh Huyết ngồi vào bàn ăn thì định xoay lưng dọn mấy cái quần áo hắn dùng dơ mang đi giặt nhưng chưa kịp xoay lưng thì đã bị tiếng nói của Lãnh Huyết ngăn lại.

“Nghe nói, hôm qua cô vì ta mà suýt mất mạng?” Băng Cơ nghe vậy thì thoáng sửng sốt sau đó cười nhẹ. Đúng lúc ấy Lãnh Huyết xoay người lại nhìn ( miêu tả chút, khi ấy Cơ tỷ đứng sau lưng Lãnh ca, hơi chếch lưng về phía Lãnh ca, góc mặt nghiêng 45° chỉ đủ để nhìn 1 góc nhỏ trên gương mặt. Lãnh ca xoay cổ lại nhìn thấy 1 góc mặt nghiêng đó của Cơ tỷ). Nụ cười nhẹ của Băng Cơ cứ như vậy mà đi vào ánh mắt rồi đến trái tim của hắn, khiến cho lồng ngừng bình ổn đã lâu bỗng nhiên loạn nhịp. Nụ cười của nàng xinh đẹp như một bông hoa mong manh trước gió trêu ghẹo lòng người ngứa ngáy. Nụ cười của nàng ấm áp như cơn gió xuân cuối đông xua tan cái lạnh giá của đêm tuyết, dưới ánh bình minh lấp lánh lọt qua ô cửa sổ nhỏ, nụ cười phớt ấy đã khiến một người ngẩn ngơ, khoảnh khắc ấy, dường như đã in sâu vào trong tâm trí của hắn cho đến mãi về sau. Cho dù phải đến mãi sau này hắn mới nhận ra tình cảm của mình nhưng khoảnh khắc này đã khiến hắn khắc cốt ghi tâm rồi.

“Ai nói với huynh những điều này??? Truy Mệnh sao? Đừng quá tin huynh ấy, mọi chuyện cũng không tồi tệ đến vậy” Truy Mệnh này, cái tính cợt nhả và phóng đại sự thật thật sự không biết bao giờ mới chịu sửa.

“Dù sao thì…cũng cảm ơn cô” Nghe thấy câu này, Băng Cơ xoay ngoắt người lại vô cùng ngạc nhiên nhìn Lãnh Huyết. Tên này…mà cũng biết cảm ơn á? (Tỷ coi Lãnh ca nhà em hơi bị vô văn hóa r đấy). Nhưng khi quay đầu lại, thứ Băng Cơ nhìn thấy lại là Lãnh Huyết đã quay đầu lại ăn cơm nhưng vành tai của hắn lại có xu hướng nhuộm màu ớt chín. Băng Cơ nhếch miệng cười. Lãnh Huyết này, thế nhưng cũng có thời điểm khả ái như vậy.

” Cũng tốt, huynh mau ăn đi. Sau đó tôi còn phải dọn dẹp” Băng Cơ cũng không nhận ra ánh mắt nàng lúc này có bao nhiêu dịu dàng. Lãnh Huyết đương nhiên cũng không có lắp mắt sau gáy để nhìn thấy điều ấy. Chỉ thấy Lãnh Huyết khẽ ho nhẹ, đôi tai có dấu hiệu chuyển từ đỏ sang tím

“Cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi”

“A…hả???” Đúng lúc quan trọng thì tai Băng Cơ lại có dấu hiệu bị điếc tạm thời. Não load không kịp khiến nàng không thể không hỏi lại.

“Tôi nói hôm nay cô không còn cần làm những việc này. Nghỉ ngơi sớm đi” Lãnh Huyết bỗng nói lớn như muốn thét thủng luôn cái màng nhĩ mỏng manh của Băng Cơ sau đó giống như một đứa trẻ giận dỗi vùi đầu vào ăn cơm. Băng Cơ nhún nhún vai rõ bất lực, chả hiểu tự nhiên tên điên này gào thét cái gì. Nhưng mà… cũng tốt. Lâu rồi mới có một ngày nghỉ, nàng phải hẹn Vũ cùng ra ngoài dạo phố mới được. Nghĩ là làm, Băng Cơ huýt nhẹ sáo để một chú chim đang đậu đầu cành cây trước mặt bay đến. Sau đó nàng dùng một loại dung dịch đặc biệt không mùi để nhuộm trắng 1 chiếc lông vũ trên cánh của chú chim nhỏ sau đó thả nó bay đi. Cuối cùng, xoay người vào phòng trang điểm.

Băng Cơ bỏ đi y phục nha hoàn, khoác lên mình 1 bộ bạch y. Dịu dàng, nho nhã lại thanh tao. Trên vạt áo còn thêu hoa Ngọc Lan trắng muốt tinh khôi. Làm nổi bật lên lan da trắng như sứ và mái tóc dài đen tuyền mà óng ả. Sau đó lại cài lên đầu 1 chiếc trâm cài tóc làm từ Bạch Ngọc. Vô cùng đơn giản nhưng lại càng làm dung nhan nàng trở nên thanh thoát, dịu dàng. Tựa như 1 đóa Ngọc Lan nhẹ nhàng lay động trong gió. Chiếc trâm này, là Vũ tặng cho nàng. Cho đến bây giờ mới đem ra dùng lần đầu tiên.

Lãnh Huyết vừa dùng cơm xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Băng Cơ bước ra, 1 thân bạch y, ba nghìn sợi tóc đen tuyền thả dài sau vai óng ả như mặt sông bình lặng vào một ngày không trăng được đính gọn bằng 1 chiếc trâm bạch ngọc, tuy nhìn có vẻ đơn sơ nhưng khiến cho toàn thân Băng Cơ tỏa ra 1 loại khí chất vô cùng thanh cao, tựa tiên lại tựa yêu, đôi mày liễu hơi nhếch, làn mi cong dài hơi run, đôi mắt trong veo như hồ bích thủy vào mùa thu, làn da mịn tựa sứ, trắng tựa sữa, đôi môi đỏ mọng tựa anh đào, sống mũi cao thẳng, trên trán phất phơ 1 lọn tóc che đi 1 gần 1 nửa khuôn mặt càng làm vẻ đẹp của nàng thêm nổi bật, huyền bí. Nàng thánh khiết tựa tiên nhân hạ phàm. Đến nỗi 1 kẻ chỉ sống để trả thù không màng thế sự như Lãnh Huyết cũng phải nhìn đến ngẩn ngơ.

“Lãnh Huyết công tử, nếu như hôm nay tôi đã được nghỉ, vậy xin phép công tử, tôi cần ra ngoài có chút việc” dù sao cũng sống dưới mái hiên nhà người ta, lúc Lãnh Huyết không có phòng, Băng Cơ đi cũng là tùy tiện. Nhưng hôm nay hắn có mặt ở đây vậy cũng phải đơn giản xin phép một chút. Coi như là tôn trọng người chủ nhân là hắn. Dẫu sao thì hiện tại nàng cũng đang là nha hoàn.

” đi đâu mà cần phải ăn mặc như vậy?” Giọng Lãnh Huyết hơi trầm lại. Hình như Băng Cơ còn nghe thấy mùi của áp suất thấp, chuẩn bị đổi bão. Băng Cơ hơi nhíu mày. Không ngờ bên tai lại vang lên 1 giọng nói như thế này ” xinh đẹp như vậy? Là đến gặp người mình thích hay sao???” Băng Cơ có mơ cũng không thể ngờ được có 1 ngày tên mặt lạnh Lãnh Huyết lại có thể nghĩ điều này trong đầu. Chỉ là, nàng có đi gặp người mình thích hay không thì có liên quan gì đến hắn chứ?

“Băng Xuân lầu” là một tửu lâu mới nổi. Hơn nữa, chủ nhân đứng đằng sau nó không ai khác chính là Băng Cơ, người đang cai quản nó là Băng Vũ. Hôm nay, Băng Cơ chỉ muốn hẹn gặp Băng Vũ chút thôi. Nhưng mà, thật ra nàng còn muốn đến đó một chút xem rốt cuộc An Thế Cảnh muốn biết điều gì. Dạo gần đây, An Thế Cảnh liên tục đưa người đến các tửu lâu, quán trà thậm chí là thanh lâu của Băng Cơ. Nửa giống như thăm dò, nửa lại giống như lôi kéo gia nhập vây cánh của hắn. Đương nhiên phía Băng Cơ cũng đối xử lập lờ nước đôi. Nửa giống như muốn gia nhập, nửa lại do dự không quyết khiến cho An Thế Cảnh bị xoay vòng vòng.

” Đi đi, cẩn thận chút đừng quên cô còn có thân phận khác” Lãnh Huyết cũng biết hắn không có lý do gì không cho cô ra ngoài vì vậy liền đứng dậy xoay người về bàn đọc sách. Băng Cơ bất đắc dĩ thu dọn 1 chút rồi mới đi. Nàng với tay lấy 1 tấm lụa trắng mỏng che đi nửa khuôn mặt. Tuy là vậy nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cho Băng Cơ tăng thêm 1 phần bí ẩn, khiến cho bất cứ ai cũng muốn lật tấm lụa trắng bí ẩn kia ra để nhìn cho rõ dung nhan phía sau nó. Khiến người ta nhìn vào chỉ muốn hãm thật sâu. Không thể dứt ra nổi. Băng Cơ thản nhiên bước ra ngoài mà không hề để ý có 1 người mày cau chặt, sách cầm ngược hơn nữa ánh mắt chưa 1 lần rơi vào cuốn sách dưới tay.

Băng Cơ vừa xuất hiện dưới Băng Xuân lầu liền thu hút rất nhiều ánh mắt theo dõi. Trong đó có cả Xuân Đồng đang dùng bữa ở tầng 2. Hắn vừa lơ đãng liếc mắt 1 chút liền bị thu hút bởi 1 thân bạch y trắng như tuyết, khí chất lạnh nhạt, thanh cao giống như 1 vị thần tiên liếc mắt nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé, thấp kém. Cảm giác giống như nhìn thấy 1 đám mây bồng bềnh trôi. Rõ ràng ngay trước mặt nhưng với tay ra lại chạm không tới. Đôi mắt trong veo sâu thẳm như mặt hồ lặng sóng. Mái tóc dài óng ả được đính gọn bằng bạch ngọc trâm. Dáng người thướt tha như tán liễu trước gió. Tuy là có lụa mỏng che mặt nhưng lại không thể che dấu được 1 thân khí chất nàng tỏa ra, khiến cho người nhìn nàng bị hấp dẫn thật sâu.

Chỉ thấy sau khi bạch y nữ tử bước đến liền có trưởng quầy ra tiếp đón sau đó tự mình dẫn lên gian phòng chữ Thiên tại tầng 3. Gian phòng này không phải cứ có tiền là có thể bước vào được mà còn phải có 1 thân phận nhất định. Không nghĩ ngợi nhiều Xuân Đồng đặt 1 thỏi bạc lên bàn rồi qua cửa sổ tầng 2 nhảy xuống chạy 1 mạch về An vương phủ.

Trong khi ấy, một chú chim nhỏ từ tán cây cạnh cửa sổ vỗ cánh bay về phía phòng chữ Thiên mà Băng Cơ vừa mới bước lên.

“Cảm ơn nha” chú chim đậu trên vai Băng Cơ nghe thấy Băng Cơ nói thì ríu rít 1 hồi rồi vỗ cánh bay về phía trời xa. Băng Cơ nhìn theo hướng chú chim nhỏ bay xa mỉm cười, ánh mắt hơi nheo lại như 1 vầng trăng khuyết.

“Chị” Băng Vũ từ cửa phòng bước vào nhìn thấy Băng Cơ liền mỉm cười lên tiếng. Băng Cơ xoay người lại mỉm cười dịu dàng.

” đến rồi?” Sau đó kéo Băng Vũ xuống bàn ngồi còn tự tay trâm trà cho hắn. Băng Vũ không ý kiến thấy chén trà đưa đến trước mặt liền nhấp 1 ngụm.

” chị, chị cố tình tiết lộ tung tích cho An Thế Cảnh sao?” Liếc nhìn thấy 1 bóng dáng màu đen đang tiến lại gần Băng Xuân lầu, Băng Vũ cất giọng. Chất giọng của hắn trầm nhưng lãnh, mang theo quyết liệt, thanh cao, lạnh nhạt tựa như chủ nhân của nó.

” không phải hắn muốn lôi kéo chúng ta sao? Vậy cũng nên cho hắn 1 cơ hội chứ” Băng Cơ cười cũng vươn tay rót lấy 1 chén trà rồi đem lên miệng nhấm nháp, đôi mắt híp lại lóe lên 1 tia tính toán ít ai nhận ra.

Không để 2 người đợi lâu. Chỉ tầm 1 khắc sau đã thấy trưởng quầy bước vào cúi đầu vô cùng cung kính nói 

” 2 vị khách quan, bên ngoài có 1 vị khách nhân nói muốn gặp 2 vị” vì phòng chữ thiên là 1 căn phòng khép kín nên người ngoài chỉ có thể nghe không thể thấy. Trưởng quầy vì không muốn bại lộ thân phận 2 người nên vẫn dùng danh từ chung để báo cáo nhưng cách hành lễ lại không hề giống 1 người trưởng quầy đang nói với khách nhân chút nào. Ngược lại cung kính giống như người dưới nói với bề trên. Chỉ thấy Băng Cơ khẽ gật đầu nói

” Để cho vào đi” sau đó trưởng quầy vội hành lễ đi ra, bên ngoài cánh cửa liền nhìn thấy 1 nam nhân đang đứng đợi sẵn. Thân mặc hắc y. Tóc búi gọn được đính lại bằng 1 chiếc trâm bạc. Nhìn thì có vẻ đơn sơ giản dị nhưng khí chất vô cùng tự đắc, cao ngạo, giống như bản thân mình là số 1, là cao nhất thì lại không hề che dấu chút nào. Thế nhưng khi đôi mắt hẹp dài đầy toan tính nhìn về phía Bạch y lại không dấu được tia si mê. Đến nỗi chính Băng Cơ cũng vì ánh mắt này mà nổi da gà. Ngũ quan tương đối bình thường. Mày rậm mắt hẹp. Môi mỏng. Nếu nhìn liếc qua thật sự không để lại bất cứ ấn tượng gì. Không ai khác chính là thủ lĩnh Lục Phiến Môn- Vu Xuân Đồng.

” ta còn tưởng là ai, hóa ra là Vu Xuân Đồng đại nhân” Băng Vũ mở lời. Người này Băng Vũ thật sự rất quen thuộc. Bởi vì hắn mở rộng thế lực. Ngoài sáng là mở các quán trà, thanh lâu, tửu lâu. Cho nên quan hệ đối với quan phủ được tính là không tệ. Không những Vu Xuân Đồng, ngay cả Hàn Long, Gia Cát Chính Ngã hay Tứ đại danh bổ cũng đều đã gặp mặt không ít lần.

“À thì ra là Dạ trang chủ” ngoài sáng các thế lực của Băng Vũ đều quy về 1 mối là Ám Dạ sơn trang. 1 trong tứ đại thế lực nắm bắt chính mạch kinh tế lớn nhất của cả nước. Mà hắn chính là Dạ trang chủ Dạ Tư Vũ. Nhờ thế lực và tiềm năng kinh tế nổi cộm cho nên không ít lần An Thế Cảnh phái người đến thăm dò cũng như lôi kéo Băng Vũ nhưng hắn vẫn do dự không quyết.

” không biết Xuân Đồng đại nhân lại đột nhiên rồng đến nhà tôm. Không sớm tiếp đón. Hy vọng đại nhân thông cảm. Xuân Đồng đại nhân, mời ngồi” nói xong Băng Vũ còn tự mình đứng dậy mời Vu Xuân Đồng ngồi. Vu Xuân Đồng thật sự có chút thụ sủng nhược kinh. Phải hiểu được rằng thân thế của họ Dạ này thật sự không thể coi thường. 1 tay hắn nắm 1/4 kinh tế toàn quốc. Ngay cả đến hoàng thượng gặp mặt cũng phải nể mặt hắn 3 phần chứ đừng nói gì là tên thủ lĩnh quèn của Lục Phiến Môn như Vu Xuân Đồng hắn. Cả quá trình khách sáo ấy. Băng Cơ vẫn thản nhiên nhâm nhi chén trà trong tay thậm chí không thèm cả nâng mắt phượng lên nhìn người đối diện lấy 1 lần.

Cuối cùng thì Vu Xuân Đồng cũng lấy lại sự chú ý về phía Băng Cơ, hắn cười điệu cười có đến 6 phần gian xảo, 4 phần nịnh nọt hướng về phía Băng Cơ làm thân

“Không biết…vị này là…” Băng Cơ thấy hắn hỏi đến thì cũng theo phép đặt tách trà xuống hơi gật đầu chào hỏi nhưng cũng không lên tiếng trả lời. Băng Vũ thấy vậy liền tự tay trâm trà cho Băng Cơ. Điều này khiến Vu Xuân Đồng vô cùng ngạc nhiên

Dạ Tư Vũ là ai cơ chứ, thân phận của hắn ngay đến cả hoàng thượng cũng cần nhìn mặt hắn ba phần, vậy nhưng hắn lại tự tay châm trà cho cô nương bí ẩn này. Vậy thì thân phận của nàng phải ở bậc nào cơ chứ? Mặc dù nãy giờ hắn(VXD) có cùng hắn(BV) khách sáo vài câu nhưng cũng chỉ đơn giản là vài câu xã giao tạo mối quan hệ mà thôi. Hiện tại nhìn hành động này của Dạ Tư Vũ hoàn toàn là tình nguyện, thậm chí từ hành động này còn thấy có bao nhiêu kính trọng, bao nhiêu dịu dàng, chu đáo. Hơn nữa, cô nương này thế nhưng lại hiển nhiên thừa nhận phần chăm sóc này, xem ra đã thật sự quen thuộc với loại hành động như thế này rồi. Rốt cuộc phải là loại nhân vật nào mới có thể hiển nhiên nhận phần chăm sóc này của chủ nhân một trong tứ đại thế lực toàn quốc cơ chứ.

(một trong tứ đại thế lực hiện tại bao gồm Ám dạ sơn trang, Cảnh Vũ sơn trang( cái này là thế lực ngầm của An Thế Cảnh lấy tên ghép từ Cảnh trong An Thế Cảnh và Vũ trong Điệp Vũ), Thiên Long cung( là một thế lực ngầm của hoàng thất, được truyền thừa qua các đời vua, chỉ khi nào tân vương đăng cơ mới được nhận Bạch Ngọc khắc ấn rồng biểu tượng của người đứng đầu Thiên Long cung, chuyên được sử dụng để làm do thám, tìm kiếm và tra các thông tin mật, cũng như là con bài chủ chốt của hoàng quyền vào thời điểm mấu chốt) và cuối cùng là Bạch gia một gia tộc lâu đời đã sớm ẩn cư không quản chuyện đời. Tuy nhiên, thế lực của gia tộc này không ai biết sâu bao nhiêu cho nên cũng không ai dám coi thường) Sau này sẽ là ngũ đại thế lực trong đó có Tất Sát của Băng Cơ. Tuy nhiên,. hiện tại Tất Sát vừa được thành lập không muốn gây sự chú ý với An Thế Cảnh nên vẫn còn là một thế lực ngầm, chưa hề có danh tiếng trong xã hội, tất cả mọi nền kinh tế dưới ánh sáng của Tất Sát đều đứng tên Ám Dạ sơn trang. Bởi vậy nên An Thế Cảnh mới chậm chạp không phát hiện.

“Thật không dám giấu Xuân Đồng đại nhân, vị này chính là thân tỷ tỷ của tại hạ tên là Dạ Tư Tuyết” Thấy Băng Cơ không hề có ý định đáp lại câu hỏi của Vu Xuân Đồng, Băng Vũ liền mỉm cười tự mình giới thiệu. Nghe vậy, Vu Xuân Đồng như bừng tỉnh đại ngộ, hắn vội vàng đứng dậy cúi người nở một nụ cười mà hắn tự cho rằng là rất soái sau đó nói

“Thì ra là Dạ cô nương, tại hạ có mắt không tròng không sớm ra mắt, thất lễ rồi” Nhưng Băng Cơ cũng không trả lời chỉ nhấc lên ly trà tiếp tục đưa vào trong khăn che mặt nhấm nháp. Thấy vậy, trên trán Vu Xuân Đồng không khỏi chảy xuống ba vạch đen. Băng Vũ cũng không có ý định làm khó hắn liền nhẹ giọng giải thích

“Xuân Đồng đại nhân cũng không cần câu nệ, thân tỷ từ nhỏ không hay ra ngoài tiếp xúc với người lạ bởi vậy không có thói quen nói chuyện với người khác. Đã khiến đại nhân chê cười rồi” sau đó không khỏi đứng dậy đỡ Vu Xuân Đồng ngồi xuống ghế. Nghe thấy vậy, Vu Xuân Đồng cũng không có lý do gì làm khó đành cười nhạt ngồi xuống. Nhưng trong mắt vẽ lên rõ ràng là tham lam, mê luyến cùng không cam lòng. Phải biết là, chỉ cần có thể làm người trong lòng của vị cô nương trước mắt này thì hắn có thể một bước lên tiên rồi, có thể đường đường chính chính trở thành tỷ phu của vị trang chủ đứng đầu một phương Dạ Tư Vũ, như vậy hắn cũng sẽ trở thành người đứng đầu một vùng trời rồi, còn cần khom lưng nghe lời người khác hay sao?

Hơn nữa, không phải Dạ Tư Vũ nói nàng từ nhỏ không có ra ngoài hay sao? Chắc chắn đối với sự đời, lòng người không am hiểu, hắn chỉ cần giở chút thủ đoạn không phải sẽ dễ dàng nắm được tim nàng trong tay hay sao? Được vậy thì một đời Vu Xuân Đồng của hắn này từ nay liền sẽ thay đổi triệt để rồi. Trước đây nghe lời An Thế Cảnh không phải cũng bởi vì tin tưởng hắn (An Thế Cảnh) có khả năng cho hắn (Vu Xuân Đồng) một cuộc đời mới hay sao? Thế nhưng, thuộc hạ chung quy vẫn là thuộc hạ, một ngày làm sai, mất mạng khi nào liền không biết. Tỷ phu lại khác, vừa nhận được kính trọng, lại không lo có ngày đột ngột chết. Chỉ cần thân tỷ tỷ của hắn còn sống thì Vu Xuân Đồng hắn còn tự do tự tại.

Ánh mắt Băng Cơ hơi hơi lóe, thật sự khiến người ta khinh bỉ. Nàng chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền có thể lôi toàn bộ tâm của Vu Xuân Đồng ra đọc đến năm lượt. Những suy nghĩ của hắn khiến nàng hiện tại rất là có cảm giác muốn nôn. Không thể ngờ rằng tư tưởng một bước lên tiên này tại phong kiến không chỉ có trên người nữ nhân muốn một bước gà hóa phượng hoàng mà còn nằm trên những tên nam nhân ảo tưởng sức mạnh như Vu Xuân Đồng.

“Là ta thất lễ, mong Dạ cô nương bỏ qua cho” Vu Xuân Đồng về lại ghế nở một nụ cười thân mật khiến cho toàn bộ da gà trên người Băng Cơ đều nổi lên, thế nhưng nàng không hề biểu cảm bất cứ thứ gì ra mặt chỉ dửng dưng như trước mặt mình chính là không khí. Vu Xuân Đồng không khỏi có chút cảm thấy thất bại. Trước đây, các cô nương chỉ cần hắn búng tay một cái liền xếp thành hàng dài, cho nên hắn chưa từng phải chủ động tán tỉnh bất cứ cô nương nào. Đừng nói đến việc cô nương này giống như vừa câm vừa điếc, hoàn toàn không hề có chút phản ứng nào đối với mọi hành động cử chỉ của hắn.

“Không biết lần này Xuân Đồng đại nhân đến tìm ta là có việc gì muốn nói?” Bạch Vũ không hề thích Vu Xuân Đồng chủ động thân mật với tỷ tỷ của mình. Cho nên hiện tại hắn rất là có cảm giác muốn đem kẻ đang cười tươi như hoa trước mặt này bầm thây vạn đoạn, khoét mắt hắn ra cho chó ăn để hắn không thể tiếp tục nhìn tỷ tỷ của mình như vậy. Cắt miệng hắn đi để hắn không thể tiếp tục cười đáng khinh như vậy. Moi não hắn ra để hắn không thể tiếp tục có những suy nghĩ không đứng đắn về tỷ tỷ nữa.

“À, Dạ trang chủ, lần này ta thay mặt đại nhân đến đây muốn bàn với ngài một số việc” nói xong không khỏi đưa mắt nhìn Băng Cơ một chút. Trong mắt hắn, Băng Cơ chỉ là một nữ nhân không hiểu sự đời được Ám dạ sơn trang bao bọc vô ưu, vô lo. Cho nên có một số chuyện nàng không nhất thiết phải nghe, cũng không có tư cách này. Từ xưa đến nay không phải vẫn là hậu cung không can thiệp chính trị hay sao? (Ý là nữ nhân không có quyền nghe cũng như đưa ra ý kiến cho các việc trọng đại liên quan đến lợi ích cũng như quyền lực của nam nhân)

“Xuân Đồng đại nhân cứ việc nói, thân tỷ tỷ chính là không màng thế sự. Có nghe được gì cũng là vào tai trái ra tai phải hoàn toàn không để tâm” Băng Vũ đương nhiên biết cái liếc mắt này có ý nghĩa như thế nào, hắn mỉm cười nhẹ nhàng giải thích. Vu Xuân Đồng cũng phối hợp “à” lên một tiếng. Quả nhiên là không khác với suy nghĩ của hắn nhiều lắm( hẳn là không khác).

“Chuyện là như vậy, đại nhân nhà ta biết được Ám dạ sơn trang đang bắt đầu mở rộng thương mại trên lĩnh vực dược liệu, ngoài ra còn khai trương vài cái y quán có được các đại phu cũng có tiếng tăm. Đại nhân nhà ta ngỏ ý muốn được hợp tác.” Băng Vũ mỉm cười. Bắt đầu từ lúc có Dược đế và Độc vương hỗ trợ. Băng Vũ đã âm thầm bắt tay đào tạo cũng như tinh tuyển các đại phu, lang trung cũng như thu thập dược liệu nhằm mở rộng lĩnh vực thương mại-mở rộng thế lực bản thân. Thật sự không ngờ là lĩnh vực này thế nhưng lại có thể thu hút sự chú ý của An Thế Cảnh.

“Không biết, đại nhân là muốn hợp tác như thế nào?” Băng Vũ cũng không hề tỏ ra sốt ruột hay bất cứ thứ biểu cảm nào quá lố. Hắn nhàn nhạt hỏi lại, trên mắt cố tình để xẹt qua một tia hứng thú rơi vào trong mắt của Vu Xuân Đồng. Xuân Đồng kẻ này cũng được coi là có đầu óc, bằng không nhất định sẽ không có thể trở thành chân tay đắc lực của An Thế Cảnh, không phải sao? Vậy nên, bắt gặp tia hứng thú này hắn liền biết mình có cơ hội đàm phán thành công.

Hắn biết, An Thế Cảnh có một thế lực nằm trong tứ đại thế lực. Là sơn trang đứng ngang hàng với Ám Dạ sơn trang- Cảnh Vũ sơn trang. Sơn trang này vốn là thành lập để làm quà cưới cho Điệp Vũ cô nương. Vốn là An Thế Cảnh muốn cùng nàng ẩn cư bình yên sống một đời. Sau này lại dùng chính sơn trang này âm thầm xây dựng lực lượng để trả thù cho cái chết của Điệp Vũ. Hiện tại, nếu như An Thế Cảnh có thể hợp tác cùng với Ám Dạ, như vậy khả năng kế hoạch của bọn họ thành công sẽ nâng lên một tầng cao mới, cùng với trước đây hoàn toàn khác biệt. Nếu kế hoạch thành công, như vậy, Vu Xuân Đồng hắn liền trở thành trọng thần. Nhất định dưới một người trên vạn người, sống cuộc đời vinh hoa phú quý. Thế nhưng hắn lại không hề ngờ được rằng. Ám Dạ sơn trang chính là thế lực được thành lập để đối đầu với Cảnh Vũ sơn trang của chủ nhân hắn.

Đối với suy nghĩ của Vu Xuân Đồng, Băng Cơ lại được một lần nữa vạn phần khinh bỉ. Dường như trong tâm trí hắn chỉ là tìm mọi cách để có thể trèo được lên vị trí càng cao càng tốt. Tốt nhất là trên vạn người, hưởng một đời vinh hoa. Con người vậy, thật sự là quá thực dụng rồi, cũng không biết nên xếp hắn vào loại có dã tâm, tham vọng nhưng biết sức lực bản thân chỉ có thể làm tay chân đắc lực hay là xếp hắn vào loại người quá đơn giản, chỉ cần là người có thể cho hắn quyền lợi cùng với tiền tài là hắn sẽ đi theo nữa.

“Là thế này, mới đây, Xuân Đồng có phát hiện ra một loại cao dược khiến cho tinh thần con người trở nên sảng khoái, mê man, đặc biệt có hiệu quả vô cùng đối với các chứng bệnh gây đau đớn cho cơ thể cấp và mãn tính. Hơn nữa, lãi suất lại đặc biệt lớn. Cho nên muốn cùng với Dạ trang chủ thảo luận nhờ thế lực của ngài cùng ta mở rộng thị trường cho loại cao dược này”

“Ồ” trong mắt Băng Vũ càng lộ rõ vẻ hứng thú nồng đậm. “Không biết là loại cao dược như thế nào lại có thể thần kì như vậy” hắn nhếch nhếch đôi môi mỏng vô cùng nhiệt tình học hỏi khiến cho Vu Xuân Đồng như mở cờ trong lòng. Đối nghịch với hắn(VXD) Băng Cơ lại hơi nhíu mày. Điều kiện hấp dẫn như vậy ở dược thảo. Băng Cơ nàng chỉ biết duy nhất một loại

“Đông Nhạc quốc, nằm phía nam nước ta, là một đất nước được bao phủ bởi đồi núi. Địa hình cao, thoáng mát, lại có khí hậu ôn hòa rất thích hợp phát triển một loại dược thảo gọi là Anh Túc. Loại cao dược mà ta nhắc tới chính là chiết suất từ thảo dược này mà ra, tác dụng thật sự là không thể chê vào đâu được. Đối tượng thì có thể dùng từ người già đến trẻ nhỏ. Đây quả là một loại thuốc chữa bách bệnh, cho dù có đau đớn nhiều năm, đau đến chết đi sống lại chỉ cần dùng một liều nhỏ thì tinh thần liền trở nên khoan khoái”

Băng Vũ sống ở hiện đại thực tế chỉ có 5 năm. Khi đó, thực sự là còn quá nhỏ để hiểu chuyện đặc biệt là những chuyện liên quan đến loài hoa tưởng như xinh đẹp nhưng lại có sức mạnh hơn nhiều so với hàng vạn tuấn mã này. Vậy nên đối với loại hoa có hiệu quả thần kì này, hắn thật sự là thích thú. Bởi vì dù mạng lưới thông tin và thế lực lớn nhưng lúc này Anh Túc còn chưa phổ biến, nó không phải là đối tượng khiến Băng Vũ chú ý đến. Việc Băng Vũ không có những thông tin cần thiết về Anh Túc là hoàn toàn bình thường.

Còn Băng Cơ lại khác, cha của nàng. Người đã lợi dụng đến tận xương tủy của nàng, không phải chính là trùm buôn bán thứ thuốc mà Vu Xuân Đồng vừa đề cập hay sao? Bởi vậy, chỉ cần nghe đến Anh Túc, ánh mắt Băng Cơ liền lóe lên tia sáng nguy hiểm.

“Thật sự có loại thảo dược lợi hại như vậy” Băng Vũ vì sự thần kì của thảo dược này, hứng thú không nhỏ. Nếu như thật có thể như lời Vu Xuân Đồng nói. Vậy thì việc buôn bán độc quyền loại hàng này sẽ giúp hắn thu về lợi nhuận không hề nhỏ. Vu Xuân Đồng hiển nhiên biết Băng Vũ đã rất hứng thú với loại cao dược này. Vì thế, hắn lấy trong người ra 1 chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một thứ hỗn hợp dạng keo, màu đen tuyền và tỏa ra một mùi hương thoang thoảng. Ánh mắt Băng Cơ khẽ đông lại.

Đây chính là nha phiến, dạng thuốc phiện đơn giản nhất, chỉ là lấy nhựa hoa Anh Túc cô đặc cùng với một số loại thảo dược giúp làm tăng hiệu quả cũng như cảm giác của người sử dụng. Sau này, thuốc phiện còn được chế biến thành nhiều các thể loại khác nhau phức tạp hơn nha phiến một chút chính là bạch phiến, sau đó là heroin, đá, cần sa tổng hợp, thuốc lắc, LSD, Ketamine, Benzodiazepine, cocaine…Chúng được chiết suất không chỉ từ Anh Túc mà còn từ một số loại thảo dược khác có thành phần hóa học tương tự gây ra những ảnh hưởng tương tự đến thần kinh của con người hoặc nghiêm trọng hơn như Cần sa, coca…

“Đây chính là Ô Hương cao, loại cao dược mà ta đề cập đến. Nó được chiết suất từ Anh Túc. Nếu như Dạ trang chủ không tin thì có thể sử dụng thử” giới thiệu xong còn không quên mang trong người ra một chiếc tẩu dạng mini ngắn hơn cây sáo một chút đưa cho Băng Vũ. Sau đó liền vô cùng thành thạo hướng dẫn sử dụng cho Băng Vũ một lần. Đương nhiên, Băng Vũ cũng không ngu ngốc đến mức lập tức sử dụng. Hắn không biết bất cứ một thông tin gì về loại thảo dược này thì sao có thể cả gan làm vật thí nghiệm. Hơn nữa, hắn nhận ra, tỷ tỷ nhìn thứ được gọi là Ô Hương cao này với ánh mắt cực kì băng lãnh. Xem ra vật này hoàn toàn không hề tầm thường. Vậy nên Vu Xuân Đồng chỉ có thể nhìn thấy Băng Vũ hắn cất gọn chiếc hộp nhỏ vào trong áo khéo léo từ chối đề nghị dùng ngay của Vu Xuân Đồng. Trong nháy mắt khi hắn từ chối ấy, trong mắt Vu Xuân Đồng lướt qua vẻ ảm đạm nhưng rất nhanh bị thu hồi. Băng Vũ âm thầm tặc lưỡi. Loại cao dược này quả thực chắc chắn không hề đơn giản cũng như thần kì như lời Vu Xuân Đồng nói.

“Như vậy, Xuân Đồng đại nhân, cao dược ta cũng đã nhận, những gì cần nghe ta đều đã nghe. Ta nhất định đem yêu cầu này của đại nhân suy nghĩ thật kỹ, 3 ngày nữa rất hy vọng đại nhân quay lại đây nhận câu trả lời từ ta” Băng Vũ uyển chuyển tiễn khách, đương nhiên Vu Xuân Đồng nhận ra ý đuổi khéo nên đành quyến luyến đưa mắt về phía Băng Cơ chắp tay nói hẹn gặp lại nàng vào một ngày không xa rồi viện lý do Lục Phiến môn còn nhiều việc cần giải quyết liền xin cáo lui. Đợi cho đến khi Xuân Đồng thật sự đi xa. Băng Vũ mới cẩn thận đóng cửa lại. Hắn nhìn thấy Băng Cơ tháo khăn che mặt xuống và đưa tay ra liền hiểu ý lấy hộp cao kia đến trước mặt nàng.

“Vũ, em nhớ kĩ lời ta, bằng mọi cách em phải ngăn cản loại cao dược này mở rộng buôn bán cả ngoài sáng lẫn trong tối. Loại thuốc này vốn dĩ không hề có bất cứ một tác dụng thần kì nào. Mà là trăm hại không có một lợi. Chỉ cần loại thuốc này tràn ra ngoài, đất nước này nhất định tiêu vong. Vì thế, đối với việc này em phải nhất mực lưu tâm” Băng Cơ thu lại hộp cao trịnh trọng nói. Băng Vũ im lặng lắng nghe nàng nói tường tận về xuất xứ cũng như tác dụng, cách chế biến và sức ảnh hưởng của loại thuộc tuyệt đối có hại này đối với thế giới trước kia hai người sống. Càng nghe lại càng tái mặt. Hắn thế nhưng cảm thấy hứng thú với loại thuốc chết tiệt này. Băng Cơ thấy thế chỉ mỉm cười xoa đầu hắn nói không biết không có lỗi. Sau đó 2 người liền cùng ra ngoài. Dẫu sao, hôm nay Băng Cơ cũng được nghỉ phép, nàng không muốn lãng phí 1 ngày nghỉ trân quý chỉ vì rối rắm thứ thuốc đã hại cả một đời kiếp trước của nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN