Khi ta đi lướt qua nhau
Chương 13
Diệp Tri Ngã bước đi thật nhanh trong tâm trạngtức giận vô cùng không cần biết đó có phải là trò chơi hay không, chỉ biết rằngcách làm của Kiều Thận Ngôn rõ ràng là quá đáng không thể chịu đựng nổi! Cô cóthể chấp nhận sự áp đặt và gia trưởng của anh, thế nhưng không thể chấp nhận đượcsự thiếu tôn trọng của anh đối với cô như thế. Đây được coi là cái gì vậy? Cóphải vì anh ta đang thiếu một cô người yêu để bù lắp chỗ trống nên đã coi cônhư thứ trò chơi muốn làm gì thì làm chăng?
Hải Thành là một thành phố nhỏ, con đường khôngtrải rộng như trong thành phố Nam Kinh, hai hàng cây ngân hạnh trải dài tít tắphai bên đường giờ đã chuyển sang màu vàng kim, những chiếc lá bay lất phất bịgió thổi đung đưa trong không trung bao la, từng chiếc từng chiếc từ trên câybay nhẹ nhàng rợp đầy xuống lòng giẫm lên trên. Tay của Diệp Tri Ngã bị nắm chặttrong lòng bàn tay của Kiều Thận Ngôn, cơ thể cô cũng bị kéo ngược lại về phíaanh. Giữa con đường này, giữa thanh thiên bạch nhật chốn công cộng này, DiệpTri Ngã không muốn làm ầm ĩ lên một cách khó xử, mặt cô dài ra nghiến hai hàmrăng lại và nói: “Đủ rồi đấy Kiều tiên sinh ạ, việc gì cũng đừng nên làm quáđáng lên như thế chứ!”
Bộ dạng Kiều Thận Ngôn tỏ ra vô cùng bình thảnvà vui vẻ: “Anh quá đáng sao? Khi nào vậy nhỉ!”
Diệp Tri Ngã nhắm nghiền mắt lại thở một hơi thậtdài: “Kiều tiên sinh, tôi không chửi người khác không có nghĩa là tôi không biếtchửi đâu đấy, anh bỏ ngay tay ra, đừng có mà ép tôi văng ra lời chửi tục ngaygiữa đường như vậy”.
“Em cứ văng ra đi, anh đang nghe em mà”.
“Kiều Thận Ngôn!”. Diệp Tri Ngã từ bé đến giờ,hơn hai mươi mấy năm liền thì đây mới là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống trớtrêu như thế này. Cô cau mày nhăn trán, rụt mạnh tay ra khỏi tay anh nhưngkhông thành công, “Kiều Thận Ngôn, anh rốt cuộc là muốn như thế nào đây hả?”
Kiều Thận Ngôn hơi nhăn mày lên, mỉm cười mộtcách đầy ẩn ý: “Có lẽ em vẫn chưa hiểu rõ con người của anh lắm, việc anh muốnlàm chính là việc anh đang làm đây, em có tìm cách quanh co, lẩn trốn hay còncó cách nào đi chăng nữa cũng không qua nổi mắt anh được đâu”.
Diệp Tri Ngã tức giận đến đỉnh điểm: “Bỏ tôi rangay lập tức!”
Kiều Thận Ngôn phá lên cười giòn giã: “Em tức giậnthật rồi đấy hả?”
Diệp Tri Ngã giận dữ cười lạnh: “Anh mà không bỏtay ra thì tôi sẽ gào to gọi người bây giờ đấy”.
Kiều Thận Ngôn mỉm cười lắc lắc đầu: “Đỗ Vân Vilà dì họ của anh, cũng là người yêu bây giờ của ba anh, sợi dây chuyền đó là củacô ấy, em đừng có mà hiểu lầm”.
“Tôi mà có ý hiểu lầm thì tôi là con ngố conđiên, tôi không quan tâm đến dì họ dì bảy dì tám của anh làm cái quái gì, anh bỏtay ra ngay!”
“Anh nghĩ rằng nên giải thích căn nguyên cho rõràng đầy đủ với em, anh không muốn chúng ta mới bắt đầu mà đã có hiểu lầm đểgây ra đáng tiếc làm gì, cũng không hy vọng cho đến lúc này đây em vẫn ngộ nhậnrằng anh đang mang em ra làm trò chơi”. Kiều Thận Ngôn không còn mỉm cười vớicô như lúc nãy nữa, anh bỗng nhiên nhăn trán nói, “Diệp Tri Ngã, anh thích em lắm”.
“Anh thích thì anh về tự chui vào phòng anh màthích đi, tôi không thích anh, tôi ghét anh!”
Kiều Thận Ngôn không hề tức giận vì lời nói củacô vừa thốt ra, mà chỉ mỉm cười nói: “Xem ra không khuất phục được không đànhlòng cam chịu đây, từ trước tới nay câu nói này đều là do anh nói với ngườikhác, bây giờ thì lại đến lượt anh bị người khác đối xử y như vậy”.
Diệp Tri Ngã giơ tay lên đấm vào ngực của anh,nhưng hai tay của cô lại bị nắm chặt lấy. Cô giương to đôi mắt lên giận dỗinhìn vào anh, một người đàn ông đẹp trai như thế này mà lại có thể giở trò lưumanh ngay giữa đường phố như vậy được sao. Thế giới đúng là đã thay đổi mất rồi!“Người họ Kiều kia, tôi gào gọi người lên thật đấy! Anh không muốn vào đồn cảnhsát thì bỏ ngay tay tôi ra!”
Kiều Thận Ngôn nhún nhún hai vai: “Chỉ cầm nhẹvào tay thì làm sao phải vào đồn cảnh sát cơ chứ, mà nếu em thật sự muốn anh đivào trong đó, thì chắc anh vẫn phải tiếp tục cố gắng thêm nữa thôi”.
Anh nói xong mỉm cười thật tươi và áp mặt xuốngđầu Diệp Tri Ngã, hơi thở của người đàn ông áp sát vào khuôn mặt của cô, khiếncho cô cảm thấy sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch và tái nhợt. Thế nhưng mọi sựchống cự của cô đều bị hai cánh tay của Kiều Thận Ngôn khống chế cho vô hiệu.Cô bị ép chặt cơ thể vào trong lòng anh, chỉ còn đầu đang lắc lư chống cự lại,sự trốn tránh thân mật âu yếm như thật như giả đối với mình.
Kiều Thận Ngôn chỉ có ý dọa và đùa giỡn với DiệpTri Ngã mà thôi, cho nên cô càng chống cự đòi thoát ra ngoài thì anh lại càng cảmthấy hứng thú buồn cười, anh lấy sức kéo đầu cô xuống thấp hơn, áp vào lòng củaanh, đôi môi của anh càng gần vầng trán của cô hơn, vầng trán trên khuôn mặt trắngbệch chỉ còn duy nhất làn môi là đỏ hồng mà thôi.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cơn gió lạnh đầu đôngkéo về khiến cho người ta buốt tái, sự lạnh lẽo xuyên qua da thịt và ngấm vàotrong xương cốt cơ thể. Toàn thân Diệp Tri Ngã đều nằm gọn trong vòng tay ôm chặtcủa Kiều Thận Ngôn, đầu cô cũng không còn lắc lư động đậy thêm được nữa rồi.Anh thật sự không phải là muốn hôn cô nhưng môi anh lại đặt nhầm xuống bờ môiđang lạnh lẽo run lên vì gió, sát gần với đôi mắt đen láy đang nhìn ngước lên củacô, hai hàng mi dài không ngừng chớp chớp. Lúc nãy Diệp Tri Ngã còn chống cự lạimạnh mẽ như thế cơ mà, chỉ trong giây lát đã mềm yếu khẽ khàng, e ấp giống nhưđứa trẻ vừa làm sai vậy, bị bao bọc bởi hơi thở của anh, vòng tay ôm chặt củaanh, bị nụ hôn này trừng phạt theo.
Kiều Thận Ngôn không thể nhớ chính xác được làanh đã từng hôn bao nhiêu người con gái rồi, có những nụ hôn là tình cảm thật sựkhông thể kiềm chế được, nhưng cũng có những nụ hôn chỉ là thoáng qua đùa giỡngiống như tham gia một trò chơi mà thôi, và có những nụ hôn như lời chúc phúckhông liên quan gì đến tình yêu cả. Thế nhưng nụ hôn bất ngờ xảy ra ngay tạilúc này khiến cho anh có môt thứ cảm giác vô cùng lạ lẫm, vô cùng khác lạ, nụhôn nằm ngoài dự đoán, phải nói dường như là vui mừng kinh ngạc thì đúng hơn,giống như ngày sinh nhật ấy tưởng rằng tất cả mọi người đã quên bẵng đi rồi, mởcửa bước vào gian phòng tối om như mực, ánh đèn điện đột nhiên chiếu sáng rực rỡ,một phòng đầy người đứng dậy vang lên những lời chúc tụng mừng sinh nhật vui vẻ,những sợi tơ hồng lấp lánh rơi đầy xuống như mưa, một hộp bánh ga tô sinh nhậtđược bưng lên, khắp miệng khắp tâm hồn đều ngập tràn vị ngọt ngào êm ái.
Anh bần thần đứng sững người ra, ngoài sự tiếpxúc nhẹ nhàng âu yếm này ra, anh không biết tiếp theo sau đó nên làm như thếnào nữa, phải hôn như thế nào cho đúng cách, cho đúng kỹ thuật, cho đủ để hấp dẫnđược đối phương, lúc này đây anh dường như đã quên hết sạch, chỉ biết cúi đầuxuống nhìn thật lâu vào mắt cô, rồi lo lắng hoang tưởng nghĩ rằng nếu như anhcòn tiếp tục như thế nữa thì sẽ có thể tận hưởng được hương vị ngọt ngào nào nữađây.
Những chiếc lá ngân hạnh màu vàng kim xoáy tròngiữa không trung và rơi xuống lòng đường mỗi lúc một nhiều hơn, người đàn ôngcao to vạm vỡ đang ôm ghì người con gái anh yêu vào trong lòng, từng tia nắngchiếu rọi qua cố gắng tìm kẽ hở để len lỏi vào giữa khoảng cách của hai ngườiđang ôm sát lấy nhau. Kiều Thận Ngôn hôn cô thắm thiết, hôn rất lâu. Nụ cười hạnhphúc đọng trong mắt anh như muốn rơi bật ra ngoài, cánh tay anh ôm eo cô kéovào lòng mình chặt hơn, gần sát hơn, hóa ra tay của Kiều Thận Ngôn. Cô không muốnlộ ra thần sắc khác thường nào trước mắt Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn Hàng cả, bêncạnh cô, cánh tay thừa lại duy nhất là của Kiều Thận Ngôn, cánh tay ấm áp chắcnịch.
Kiều Thận Ngôn không che giấu sự không hài lòngcủa mình đối với cô em gái: “Lẩm bẩm cái gì nữa hả, không chịu ngoan ngoãn ngồitrong nhà mà chạy loăng quăng đến nơi này làm gì, em đã quên hết lời dặn dò củabác sỹ rồi sao?”
Kiều Mẫn Hàng tỏ dáng vẻ cau có xấu xí như machê quỷ hờn trả lời anh: “Anh Phí Văn Kiệt đã hỏi qua bác sỹ rồi mới đưa em đếnnơi này chứ bộ! Xem anh nói giống như anh đang trách em đã chặn ngang công việctốt lành của anh rồi thì phải, được rồi, được rồi, được rồi chúng em không làmphiền anh nữa là được chứ gì. Anh muốn tiếp tục như thế nào nữa thì cứ thảnnhiên tiếp tục đi nhé, em đi tìm ba đây, xì!”
Cô nói xong liền quay người đi, dắt tay Phí VănKiệt bước đến khách sạn cách đó chỉ vài bước chân. Kiều Thận Ngôn đã kịp phản ứngluôn, buông bàn tay Diệp Tri Ngã ra, chạy tới nắm vai cô em gái bé nhỏ và nói:“Nói với cô hai câu mà cô đã bắt đầu giận dỗi rồi hả cô tiểu thư kia. Ba đang bậngiải quyết việc trong tập đoàn, em đừng có đến làm phiền ba lúc này nữa. Đinào, anh còn chưa đi ăn sáng, tìm nơi nào đó cùng ăn sáng nhé?”
Kiều Mẫn Hàng ương bướng không thèm nghe theo anh:“Không thèm đi ăn với hai người, em đã ăn xong rồi. Em không đến làm phiền ba nữa,thế thì em đến khách sạn đặt một phòng không được hay sao chứ? Em sẽ ở lại đâychơi hai ngày với anh Phí Văn Kiệt”.
Kiều Thận Ngôn nén chặt sự tức giận vào tronglòng, cười một cách gượng gạo và nói: “Phòng thì nhiều vô kể, em vội vàng làmgì. Em ở đây đợi anh một chút, anh đi lấy xe cái đã”.
Kiều Mẫn Hàng vẫn không ngừng thốt lên những tiếnggiận dỗi nũng nịu làm khó anh. Kiều Thận Ngôn đã nắm lấy tay Diệp Tri Ngã vàkéo cô bước nhanh đến phía sân của khách sạn. Mở cánh cửa xe và ngồi vào bêntrong, anh thở một hơi thật dài thật mạnh, giọng nói cứng rắn và thẳng thừng vớicô: “Chuyện của dì họ anh ở Hải Thành này, đừng nói cho Tiểu Mẫn biết đấy”.
Diệp Tri Ngã nhìn chằm chằm vào anh, gật đầu đồngý. Anh khởi động cho xe chạy đi, rồi giống như cần giải thích như cần giảithích thêm điều gì đó, anh nói tiếp với cô: “Mẹ anh đã ra đi từ rất sớm, mộtmình dì luôn luôn quan tâm chăm sóc cho ba và bọn anh, chỉ có điều là… Chỉ cóđiều là Tiểu Mẫn không đồng ý chuyện của ba và dì ấy. Anh sợ Tiểu Mẫn mà biếtthì bệnh tim của em ấy lại tái phát thì sẽ nguy hiểm vô cùng”.
Diệp Tri Ngã nuốt nước bọt vào trong họng, nhẹnhàng thốt lên tiếng vâng trả lời anh.
Kiều Thận Ngôn còn gọi điện cho ông Kiều Giám Anđang ở trong khách sạn, sau đó mới lái xe ra khỏi đây, đi đón cô em gái và PhíVăn kiệt đang đứng đợi ven đường, rồi chầm chậm lượn vài vòng trên đường phố,tìm một nhà hàng trông có vẻ không đến nỗi nào lắm dừng lại ăn sáng. Anh gọi cảmột bàn tràn ngập thức ăn với nhưng màu sắc hương vị đầy đủ cả, thế nhưng khôngmột ai trong họ có cảm hứng ăn ngon lành. Diệp Tri Ngã lặng lẽ ngồi trên chiếcghế của mình, tay cầm một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ, nhân đậu vừa mềm vừa có vịrất thơm ngon, thế nhưng khi vào trong miệng của cô thì sao lại trở nên đắng ngắtnhư vậy cơ chứ.
Hai người đàn ông dần dần lấy lại được bìnhtĩnh. Mỗi người một câu thảo luận về vấn đề thu hồi đất đai của tập đoàn giacông vật liệu tại Hải Thành này, trong ngôn ngữ và khẩu khí của hai người khônghề lộ ra một chút gì gọi là bất mãn về nhau hay thái độ khó chịu cả, cả hai đềutỏ ra nhã nhặn ôn hòa đến giả tạo.
Kiều Mẫn Hàng tự nhiên chỉ còn biết cách lôi DiệpTri Ngã tham gia vào cuộc nói chuyện của mình, rằng Hải Thành có những nơi gìhay ho để vui chơi? Có những món đặc sản gì? Rằng chị dâu vì sao lại đột nhiêntừ chức bỏ thành phố Nam Kinh để quay về Hải Thành làm gì? Đã sống ở đâu rồi?Đã tìm được công việc mới nào chưa? Một loạt câu hỏi Kiều Mẫn Hàng tỏ ý quantâm lo lắng cho Diệp Tri Ngã. Cô nhẹ nhàng trả lời từng câu hỏi của Kiều MẫnHàng, nhưng đến khi Kiều Mẫn Hàng hỏi cô hiện đang sống ở đâu rồi, bàn tay PhíVăn Kiệt đang chăm chú nói chuyện với Kiều Thận Ngôn bỗng nhiên run lên bần bật,khiến cho ly nước trà đang cầm trong tay anh bị lắc lư chòng chành rơi một ítxuống nền nhà.
“Thế thì chúng em đến nhà chị chơi chị nhé, emthích nhất là được đến nhà người khác chơi chị ạ!”, Kiều Mẫn Hàng vừa nói vừa tủmtỉm cười. Diệp Tri Ngã cười: “Chị vừa mới chuyển đến thôi, nhà bây giờ vẫn cònbề bộn lắm, đang dọn dẹp sửa sang lại. Đợi khi nào chị dọn dẹp xong xuôi rồi nhấtđịnh sẽ mời em đến nhà chị chơi một hôm nhé”.
Kiều Mẫn Hàng nhăn trán cau mày: “Nhưng mà bâygiờ chị về Hải Thành sống rồi, chị và anh trai em, hai người định tính như thếnào vậy? Không thể cứ cách xa nhau ở hai nơi như thế này mãi được”.
Kiều Thận Ngôn mặt dài ra nói với cô: “Việc nàycần đến em phải lo lắng cho anh hay sao? Em tự lo cho bản thân làm sao được nghỉngơi tĩnh dưỡng cho khỏe mạnh thôi là đủ lắm rồi”.
Kiều Mẫn Hàng nghiến hai hàm răng lại và nói:“Anh nói cứ như chỉ muốn chờ chực để đấm vào tai người khác thì đúng hơn?”
Phí Văn Kiệt mỉm cười giúp Kiều Mẫn Hàng lấy mộtbát cháo trắng ra: “Lúc nãy chẳng phải em nói là khát nước hay sao, thế thì mauuống bát cháo này vào đi”.
Khóa xe ô tô lại, Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn Hàngbước về phía khách sạn, bước nhanh và đều không dừng lại một chút nào cả, vàcũng không hề quay đầu lại nhìn thêm một lần nào nữa. Diệp Tri Ngã thở ra mộthơi dài, đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài ô cửa xe: “Ăn sáng thì cũng đã ănxong rồi, em phải về nhà thôi, cảm ơn”.
Kiều Thận Ngôn ngồi trong ghế lái xe, động tácvô cùng chậm chạp cho khởi động xe.
Diệp Tri Ngã lại ngồi yên lặng như thế một lúc nữa,rồi đưa tay đóng cánh cửa kính ngay bên cạnh cô xuống.
Tiếng cánh cửa xe đột nhiên đứng sững lại, chìakhóa cửa xe cũng khóa lại ngay lập tức. Cô quay đầu lại than thở với Kiều ThậnNgôn: “Anh lại còn muốn làm gì nữa đây Kiều Thận Ngôn, anh vẫn còn cảm thấychưa đủ hay sao?”
Lòng bàn tay của cánh tay trái bị nắm chặt lại,đồng thời cơ thể của cô cũng bị kéo sát vào cơ thể của anh. Lần ôm này không nhẹnhàng bồi hồi do dự nữa, mà chính xác phải gọi là một cái ôm dũng mãnh cái ômmuốn khuất phục. Không gian trong xe chật hẹp. Cô bị anh ôm trong tư thế hoàntoàn không thoải mái một chút nào cả, cả eo cả chân đều bị ép lại khiến cô có cảmgiác hơi đau, cả khuôn mặt của cô bị ép sát dính chặt vào khuôn mặt của anh, vàanh dành cho cô một nụ hôn thật nồng nàn, thật sự thắm thiết, thật sự lâu dài.
Diệp Tri Ngã có muốn hét lên hay gào lên cũng đềubị làn môi của anh khống chế lại. Một người đàn ông mạnh mẽ thì tất cả mọi bộphận trên cơ thể anh cũng đều rất mạnh mẽ, ngay đến làn môi mềm mại nhất tưởngnhư vô hại nhất nhưng Diệp Tri Ngã cũng đành bất lực không thể nào giãy thoátra được. Mắt cô như hoa hết lên, mái tóc cũng bị tay anh nắm lấy nhói đau, lúcđầu là bị đàn áp khống chế nhưng sau đó là cảm giác được cho, được cảm nhận, đượcthưởng thức. Hai cơ thể của hai con người hòa quyện ôm ấp và quấn chặt vàonhau. Và cũng không biết từ lúc nào và làm thế nào, cô đã ngồi trên đùi củaanh, một cánh tay chắc khỏe ghì sát vào đằng sau đầu cô, để ôm hôn cô càng mãnhliệt hơn.
Cả một quá trình ấy Kiều Thận Ngôn đều mở to đôimắt lên ngước nhìn cô, lạnh lẽo nhìn cô, chỉ cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận đượcnước mắt cay đắng lăn dài xuống, anh mới chịu buông đôi môi của cô ra. Diệp TriNgã không thể bỏ cánh tay của anh ra được, đôi mắt trân trối, hơi thở gấp gáp đầyvẻ giận dữ nhìn anh: “Kiều Thận Ngôn, anh là đồ khốn!”
Ngực của Kiều Thận Ngôn cũng đập lên rộn ràng.Diệp Tri Ngã không thoát ra nổi khỏi người anh, chỉ biết thốt ra những lời chửithề cho hả giận: “Anh là đồ điên! Anh là đồ nham hiểm! Anh mau đi chết luônđi!”
Kiều Thận Ngôn hơi cau mày lên một chút, làm bộnhư không nghe thấy những lời cô vừa trù dập anh: “Là vì anh ta có phải không?Em đang lừa dối anh hay là đang lợi dụng chính anh vậy… Tại sao khi anh ta đếnthì em không còn trốn tránh đi nữa, em coi anh là thứ gì cơ chứ? Em coi anh làcông cụ để khêu gợi hấp dẫn lòng đố kỵ của đàn ông hay sao?”
“Anh là đồ thần kinh, đồ thần kinh! Anh dựa vàocái gì để đối xử với tôi như vậy chứ…”
Đôi môi hét to gào to bị bàn tay anh che kín lại.
Kiều Thận Ngôn cau mày nhăn trán, cặp mắt hơikhép hờ lại nhìn vào mắt Diệp Tri Ngã, môi anh mím lại một hồi rất lâu, giọngtrầm tư thốt lên với cô: “Nói sự thực, nếu không thì hãy ngậm mồm vào đi!”
Diệp Tri Ngã thở hồng hộc vào lòng bàn tay anhđang chặn đứng miệng mình lại. Kiều Thận Ngôn tức giận nghiến răng nghiến lợivào, buông tay ra để cô trở lại vị trí trên ghế ngồi như lúc nãy, còn anh tựtay mở cánh cửa xe ra rồi bước xuống, đi những bước thật nhanh thật dài khuấtxa tầm nhìn cho phép của cô.
Hơn một tháng đã trôi qua, mãi cho đến khi năm mớigiao thừa chuẩn bị đến rồi, trước mắt Diệp Tri Ngã không còn xuất hiện bóngdáng mà cô không muốn nhìn muốn gặp ấy nữa. Giữa thời gian đó cô có quay trở vềthành phố Nam Kinh một lần, để giải quyết cho gọn gàng dứt điểm vấn đề xin từchức của cô tại đó. Ngôi nhà cô ở đây cũng là giao tất cho chủ nhân mới rồi.Trong cái đêm trước khi cô trở về Hải Thành, Đỗ Quân có mời cô ăn cùng với anhmột bữa cơm. Cả buổi tối hôm ấy hai người đã nói chuyện rất lâu, Diệp Tri Ngãbày tỏ lòng cảm ơn chân thành và có cảm giác vô cùng ngại ngùng trước sự giúp đỡtận tình của Đỗ Quân, sự nhiệt tình mà cô không có cách nào và không thể nàođón nhận được.
Thế giới bao la rộng lớn vô ngần này bỗng nhiênim phăng phắc, một sự im lặng đến ghê người. Cô cả ngày ngoài ăn uống thì lạilăn ra ngủ, rảnh rỗi đến mức không nghĩ ra được nên làm gì cả, và khi cô cảm thấyrảnh rỗi nhất thì cũng đúng là lúc mùa đông tuyết rơi. Trận tuyết rơi đầu tiêncủa mùa đông năm nay, tuy vậy tuyết rơi không hề nhỏ chút nào cả. Diệp Tri Ngãđứng ngoài ban công nhìn ra khung cảnh phía xa xăm kia một hồi lâu, rất lâu. Cômặc chiếc áo lông, quàng khăn ấm và đội cả mũ dày lên đầu, trông bộ dạng như đãđược trang bị vũ khí đầy đủ ấm áp, dạo bước thảnh thơi rãnh rỗi không một chútlo âu phiền muộn trên con đường tuyết rơi dày dặc, tuyết tích tụ thành từng mảngtừng đống ngổn ngang.
Liệu có bao nhiêu người cũng đang dạo bước trênđường trong thời tiết lạnh lẽo như thế này được nữa? Diệp Tri Ngã vừa chầm chậmbước vừa ngó nghiêng tứ phía quan sát dò tìm, dường như ngoại trừ cô ra thìkhông hề còn ai nữa. Mỗi người đều trong bộ dạng quần áo dày cộm chống chọi lạivới cái rét như cắt da cắt thịt và bận rộn tới tấp để được mau mau chóng chóngtrở về nhà, chỉ có một mình lặng lẽ thảnh thơi vừa bước đi vừa đùa nghịch vớituyết. Nhìn thấy đống tuyết nào nhấp nhô trên mặt đất là chạy đến giẫm thật mạnhcho in dấu chân lên trên đó mới chịu thôi. Mặc dù là rất lạnh nhưng lại vô cùngthú vị và hấp dẫn, cô vừa vui đùa vừa cười khanh khách bước về phía trước, bướcchân đi trong vô định không có chủ đích, đi đến đâu thì đến vậy thôi
Con đường cô đi qua nằm gần một công xưởng trongthành phố, trên bức tường vôi sát cạnh ven đường đó có dán một bảng quảng cáo rấtlớn rất bắt mắt khiến ai đi qua cũng không thể không ngoái nhìn, Diệp Tri Ngã đứngtrên con đường ngập tràn những tuyết là tuyết và nhìn vào đó một hồi rất lâu, rồicô rẽ vào văn phòng nhà đất của một lối đi khác hướng vào trong công xưởng này,mở cánh cửa bị chắn đầy tuyết bước vào bên trong.
Nơi này bán khu nhà ngoài mặt đường mới vừa đượcxây dựng xong dùng để phục vụ mục đích như làm cửa hàng hay kinh doanh. Vì tuyếtrơi dày đặc phủ kín khắp thành phố nên cô là vị khách đầu tiên bước vào đâyngày hôm nay của văn phòng nhà đất đó. Hai nhân viên thuyết minh đi theo cô vàgiảng giải rất cụ thể kỹ lưỡng về các vấn đề liên quan tại đây, sau đó còn dẫncô tận mắt đi xem công xưởng đang thi công xây dựng. Thế nhưng giá cả mà DiệpTri Ngã có thể chấp nhận được không cao, hơn nữa hiện tại lúc này cô còn đang sốngtrong tình cảnh thất nghiệp, vay ngân hàng cũng chẳng thế được. Trong những biệnpháp mà cô có thể chọn lựa được, cô quyết định lấy một căn hộ nhỏ trông cũngkhông đến nỗi nào có vị trí thuộc tầng một nằm phía đầu thành phố, diện tíchhơn hai mươi mét vuông một chút, vừa đúng khu vực ngã ba, hai hướng nhà đều nằmsát đường lớn, nhìn tổng quát còn có vẻ rộng hơn hẳn những ngôi nhà diện tích lớnhơn hẳn ba bốn mươi mét vuông, nên sau này có tính toán đến việc kinh doanhbuôn bán gì đó cũng rất thuận lợi.
Diệp Tri Ngã cũng thuộc tuýp khách hàng nhìn thấyđồ ưng ý là liền tay mua luôn. Cô mở ví tiền lấy thẻ tín dụng ra và đặt cọc tiềnmua nhà. Khi đi về trên tay xách một đống giấy tờ thủ tục về hợp đồng mua nhà,bản đồ căn nhà, quảng cáo tuyên truyền, rồi lại một mình bước đi trong trời tuyếtlạnh lẽo bao la. Nếu trả tất cả bằng tiền mặt thì có thể giảm giá còn chín mươibảy phần trăm, thế nên khi về đến phòng là cô ngay lập tức tìm tất cả thẻ ngânhàng và sổ tiết kiệm ngân hàng ra kiểm tra. Cô đã chạy khắp vài ngân hàng, gộptiền thành một gói tập trung, chỉ cần đợi đến kỳ trả tiền lần thứ hai theo quyđịnh trong nội dung hợp đồng mua nhà là có thể nhẹ nhàng đưa cho văn phòng nhàđất là xong xuôi tất cả.
Khi mọi người bắt đầu quan tâm đến thị trường bấtđộng sản cũng đồng nghĩa với việc cùng một vị trí cùng một diện tích căn hộ giốngnhau nhưng thời gian khác nhau và vì thế giá cả các cửa hàng này đều rất cao.Diệp Tri Ngã càng quan tâm tính toán càng cảm thấy thích thú, mừng thầm mình đãquyết định rất đúng đắn và quả quyết. Thế nhưng tất cả số tiền cô dành dụm đượcđều đầu tư vào việc mua căn hộ này rồi, nếu cô còn tiếp tục ăn không ngồi rồi nữathì chẳng khác nào cô nằm nhà chờ con đường chết. Và cô nghĩ chẳng bằng thử xemxét suy ngẫm xem thế nào, vấn đề đi tìm việc làm không thể nào tiếp tục kéo dàimãi mãi được nữa rồi.
Diệp Tri Ngã cho gửi đi vài bộ hồ sơ xin việc, rồilại lên mạng đăng ký kỳ thi do hai đơn vị tổ chức tuyển dụng viên chức. Cô đi tìmmua một bộ sách chuyên dùng để ôn thi và cắm cúi chăm chỉ miệt mài học bài. Vàingày sau đó, cô nhận được cú điện thoại của Đỗ Quân gọi đến, thông báo cho cômang sơ yếu lý lịch và tất cả các giấy tờ hồ sơ có liên quan, cũng như bao gồmcác bằng khen giải thưởng đến một bệnh viện cao cấp loại hai của Hải Thành. Mộttuần sau phía bên bệnh viện đó liền gọi điện thông báo cho cô sau tết là có thểbắt đầu đi làm được rồi. Thời gian thử việc dành cho cô là sáu tháng, tiềnlương thì không thể so sánh được so với khi cô còn làm ở thành phố Nam Kinh, thếnhưng một thành phố nhỏ kiểu như Hải Thành như thế này đối với cô cũng mãn nguyệnlắm rồi.
Diệp Tri Ngã thật sự không biết nên bày tỏ niềmcảm kích và lòng biết ơn Đỗ Quân như nào cho đúng. Ngày thứ hai sau khi nhận đượcthông báo gọi đến của bệnh viện, cô liền gọi điện nhờ u Dương Dương mua giúp cômột chiếc dao cạo râu dành tặng cho anh. u Dương Dương hồi âm lại rằng Đỗ Quânsau khi nhận được món quà cô tặng đã biểu lộ tâm trạng vô cùng xúc động khiếncho cô không thốt ra được lời nào, cười lại càng không thể, cảm giác ân huệ xenlẫn vào nhau.
Công tác nghiệp vụ đã không còn làm trong vàitháng liền, Diệp Tri Ngã tận dụng mọi thời gian còn lại để ôn luyện các tài liệusách vở cô đem về nơi ở mới này. Thời gian mới vào làm tại một đơn vị mới là vôcùng quan trọng, cô tự nhủ nhất định phải làm việc với trạng thái tốt nhất vàbiểu hiện năng lực xuất sắc nhất trong khả năng có thể mới được.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, tết năm mớithế là lại chuẩn bị đến nữa rồi.
Năm mới là ngày tết mà người Trung Quốc coi trọngnhất trong tất cả các ngày lễ tết, nhưng đối với Diệp Tri Ngã mà nói thì nócũng chỉ bình thường, nếu không nói là vô vị và không chút hứng thú gì cả. Ngàytết hay ngày thường chẳng khác nhau là bao đối với cô, ngày thường như thế vàcó tết đến đi chăng nữa thì cũng vẫn chỉ là vậy, vẫn một mình lẻ loi, vẫn góimì ăn liền là bữa ăn chủ đạo, không thì lấy bánh mì là đồ ăn thay thế thứ hai đứngsau mì ăn liền, thỉnh thoảng lắm mới mua đồ ngon lành xuống bếp ga bật nóng đểnấu ăn. Hoặc nhiều nhất thì cũng chỉ là xào xào rang rang vài ba món ăn đi kèmmột chai rượu vang trong ngày tết để cô có thể an ủi cho chính mình.
Nhưng năm nay thì cô không còn cảm hứng gì nữa.Diệp Tri Ngã chán nản đến mức bữa ăn ngày tất niên cũng chẳng có đến vài mónrau như mọi năm nữa. Cô chỉ mua ít vàng hương và một bó hoa tươi đến thắp nénnhang cho mộ của ba mẹ, rồi trở về nhà lại nấu mì ăn liền cùng một quả trứng,ăn xong cuộn tròn người trên chiếc sofa vừa xem ti vi vừa cắn hạt hướng dương.Chương trình đón tết tất niên phát trên ti vi vô vị quá mức cô có thể tượng tượngso với lúc ban đầu. Cô cũng không biết mình đã thiếp ngủ đi từ lúc nào nữa, chỉđến khi tiếng đồng hồ báo điểm giao thừa bắt đầu, nhà nhà tiếng pháo vang lêngiòn giã thì cô mới bị giật mình choàng tỉnh giấc.
Cô mèo lười ngồi ngay dậy, bò ra khung cửa ngoàiban công ngắm nhìn pháo hoa bay lên rực rỡ một lúc lâu, sau đó tắt ti vi và vàophòng ngủ. Trong tiếng pháo ròn rã ấy thì tiếng điện thoại bất chợt vang lên:“Mặt trời đang nhô lên cao, bông hoa nhìn em mỉm cười, chú chim hót chào – chào- chào buổi mới, tại sao chú lại đeo cặp có chất nổ hả chú?”
Diệp Tri Ngã vẫn chưa thay nhạc chuông di động,cô nhấc đện thoại lên và nhìn thấy một số lạ gọi đến. Số gọi từ thành phố NamKinh. Là ai gọi đến được cơ chứ? Cô nhấn vào nút nghe, nhưng nghe mãi vẫn khôngcó tiếng người từ đầu dây bên kia phản hồi. Diệp Tri Ngã thốt ra liên tục nhữngtiếng a lô: “A lô, xin hỏi tìm ai ạ?”
Thế nhưng vẫn không có ai nói chuyện, tiếng pháovang lên lại quá to, cô lờ mờ nghe thấy tiếng thở dài từ phía đầu dây bên đó,nhưng nghe loáng thoáng và không chắc chắn cho lắm, rồi tiếp tục hỏi thêm một lầnnữa: “Tìm ai ạ?”
Cô nhíu mày nhăn trán, bỏ di động ra khỏi tai,trước khi tắt máy vẫn còn do dự một hồi, rồi lại đưa di động ghé sát vào tai hỏi:“Ai vậy? Là… Là ai vậy hả?”
Trầm ngâm, lặng thinh nhưng không phải là khôngcó ai. Diệp Tri Ngã cảm thấy cổ họng cô lúc này như bị chặn nghẹn lại, cô gắnghết sức mình nuốt nước bọt vào trong họng, giọng nói thốt ra càng nhỏ nhẹ càngkhẽ khàng từng câu từng chữ một: “Là ai… Là anh sao, phải không anh Văn Kiệt…”
Một giọng cười gượng gạo bất lực vang lên, KiềuThận Ngôn thầm thì thốt lên từ phía đầu dây bên kia: “Là anh”. Rồi sau đó gácmáy ngay lập tức.
Kiều Mẫn Hàng cầm trong tay đồ ăn vặt của dì Cátnấu cho anh, vừa ăn vừa bước lên tầng hai. Tài nấu ăn của dì Cát thì không cógì phải chê bai hay phàn nàn cả, bên trong có một chút hạt vừng, rán lên khiếncho món ăn vừa nhuyễn vừa thơm lừng, hương vị thì khỏi bàn, Kiều Mẫn Hàng từ béđến lớn đều vô cùng thích ăn những món ăn do tay dì tự nấu.
Một luồng gió lạnh thổi vào hành lang của tầngthứ hai trong tòa nhà, Kiều Mẫn Hàng ngẩng đầu lên nhìn vào phía cuối của dãyhành lang, khu đó có ban công và hình như cánh cửa mở ra ban công đó vẫn chưađược đóng cẩn thận thì phải, thảo nào mà gió lại lùa vào lạnh đến thế. Cô cho nốtmiếng còn lại vào mồm nhai, hai tay xoa xoa cho sạch hết những vụn nhỏ bám trêntay rồi đi về phía ban công đóng cửa chặt lại.
Ngoài cánh cửa khu ban công nửa đóng nửa khép hờnày hiện ra một bóng đen cao to vạm vỡ. Hai tay Kiều Thận Ngôn lặng lẽ đút vàotrong túi quần, mặt thẫn thơ nhìn xuống công viên dưới sân, đang hút một điếuthuốc lá. Từng làn khói thuốc lá bay dày đặc khiến đôi mắt anh hơi nheo lại caycay, mí mắt nhăn lại hiện rõ dấu tích vài nếp nhăn. Anh đang phân tâm tư tưởng,không hề nghe thấy tiếng bước chân đi đến của Kiều Mẫn Hàng. Đến khi anh bị côem gái cưng ôm choàng vào eo mới tỉnh táo định thần lại. Anh cười nhẹ và vỗ vàođầu Kiều Mẫn Hàng nói: “Bên ngoài trời lạnh lắm, em mau đi vào trong nhà đi”.
“Anh chỉ toàn biết nói em, còn anh thì không sợlạnh hay sao chứ?”. Kiều Mẫn Hàng sờ nhẹ vào chiếc áo phông mỏng tanh màu đenlàm bằng cotton của anh trai đang mặc, “Lại phát điên vì chuyện gì đấy hả anh, ởngoài này gió thổi to lắm anh à!”
“Anh hút thuốc thôi, hút xong anh sẽ vào trongnhà”.
“Đồ nghiện thuốc!”. Kiều Mẫn Hàng lấy điếu thuốcđang hút dang dở từ trong miệng anh trai ra, với tay vất ra phía ngoài ban côngđằng kia, “Anh hút ít đi một chút có được không, em đã nói với anh biết baonhiêu lâu rồi cơ mà”.
Kiều Thận Ngôn cười xòa: “Em đã dám động tay độngchân với anh rồi đấy hả, con bé ngốc nghếch này!”
Kiều Mẫn Hàng bám chặt vào cánh tay của anh,nhăn trán chau mày tò mò hỏi: “Em muốn nói điều này với anh, anh cả của em ạ,em có thể hỏi anh một câu hỏi hơi riêng tư có được không anh?”
Kiều Thận Ngôn nhíu mày lại đáp: “Không thể”.
“Đáng chết!”. Kiều Mẫn Hàng véo vào eo anh trai,“Này, em nói anh và bác sỹ Diệp rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào vậy à? Khicòn ở Hải Thành anh đã xin lên xin xuống với ba, đòi xin ba cho bằng được, vàkhi ba đồng ý cho anh và chị ấy yêu nhau rồi, thì quan hệ giữa hai người lại biếnthành kiểu như thế này đây, chẳng đâu ra đâu cả là sao? Anh rốt cuộc là đanglàm những gì thế hả?”
Kiều Thận Ngôn cúi đầu nhìn vào mắt cô em gái,nhếch môi lên đáp: “Chẳng làm cái gì cả”.
Kiều Mẫn Hàng chớp chớp hai hàng mi cười khúckhích đầy ẩn ý: “Anh cả, hai anh chị, anh và bác sỹ Diệp, hai người bao nhiêulâu mới hẹn hò nhau một lần thế? Thường hẹn nhau ở đâu vậy ạ? Mỗi lần đó thìanh đến chỗ chị ấy hay chị ấy đến chỗ anh vậy?”
“Không có hẹn hò gì cả”.
“Anh đừng có giả bộ với em nữa làm gì, anh cứnghĩ là em không biết tí gì sao, chị Gia Linh kể hết cho em nghe rồi đó. Nhữngngười đàn ông đang tuổi thanh niên sức vóc cường tráng khỏe mạnh, tâm hồn lạiphơi phới đầy nhiệt huyết như anh, cái đó à, đều rất nhiệt tình đầy tham vọng”.
Kiều Thận Ngôn gõ nhẹ vào vầng trán của cô emgái: “Lại tìm lý do nữa rồi đấy hả”.
“Em chỉ là quan tâm đến anh thôi mà, hi hi, coinhư tiện thể giúp ba moi móc một tí tin tức từ anh nữa. Ba đã đồng ý mua cho emmột chiếc xe ô tô mới rồi, điều kiện là bảo em đến dò hỏi anh, xem anh và chịdâu đã suy xét đến vấn đề kết hôn chưa vậy? Nếu như đã bàn tới chuyện này rồithì xem dự định ngày nào đi đăng ký kết hôn vậy anh”.
“Ba không thèm dò hỏi những thông tin lá cải vôvị như thế này làm gì”.
“Đúng là ba đã hỏi em thật mà, ba còn nói nữalà, anh cả mà chưa lấy vợ thì em gái cũng chưa được phép lấy chồng đâu. Em nóianh này, anh hành động thì phải hành động cho nhanh một chút đi, tuổi em khôngcòn nhỏ nữa rồi, anh định hại cho em biến thành bà cô mới chịu hay sao chứ!”
Kiều Thận Ngôn lắc đầu than thở: “Em nói như vậymà được sao chứ, con gái lớn là y như rằng sẽ có ngày bay đi mất ngay, đúng làngười xưa nói chẳng hề sai chút nào cả”.
Hai anh em vừa nói vừa cười khoác tay nhau bướcvào trong nhà, họ đi xuống tầng dưới nói chuyện cùng ba. Ông Kiều Giám An suyngẫm đến vấn đề sức khỏe của cô con gái cưng không được khỏe mạnh như người thường,không thể để cô thức quá khuya nên vội giục hai anh em mau về phòng của mình đingủ sớm. Kiều Thận Ngôn quay trở vào căn phòng riêng của anh ngồi ngẫm nghĩ mộthồi rất lâu, lại lấy thuốc ra hút, tâm trạng chán chường khó chịu vô cùng,không chịu đựng nổi nữa anh đành thay đồ rồi đi ra ngoài tìm một nơi có thể vuichơi cho khuây khỏa tinh thần.
Khi đi ngang qua phòng của Kiều Mẫn Hàng, anhloáng thoáng nghe thấy tiếng âm nhạc phát ra từ trong căn phòng nhỏ của cô, tiếngâm nhạc du dương réo rắt. Anh gõ cửa phòng rồi mở cửa ngó vào trong: “Em đanglàm gì thế hả, không mau đi ngủ đi!”
Kiều Mẫn Hàng lúc này đã mặc bộ quần áo ngủ, ômchiếc gối ôm và ngồi lọt thỏm trên nền nhà cạnh giường. Cô đang chú tâm lắngnghe giai điệu bản nhạc phát ra từ trong chiếc hộp âm nhạc đó: “Có hay khônganh, bản nhạc Hồ thiên nga đấy anh ạ”.
“Lại bắt đầu tâm hồn treo ngược cành cây gì nữahả? Làm sao lại bỗng nhiên nghe thứ nghệ thuật như thế này cơ chứ”.
“Anh Phí Văn Kiệt tặng cho em đó”. Kiều Mẫn Hàngcười thỏ thẻ, “Ngày nào em cũng phải nghe một lúc rồi mới đi ngủ được anh à”.
Kiều Thận Ngôn không hề muốn nghe đến con ngườinày, nên liền quay đầu định đi ra luôn. Kiều Mẫn Hàng đột nhiên cười nhỏ nhẹ,khẽ khàng thốt ra: “Kỳ thực thì, anh ấy mua về cũng chẳng phải là để tặng choem đâu”.
Câu nói này thốt ra từ miệng cô em gái có vẻkhông được tự nhiên cho lắm, Kiều Thận Ngôn đi về phía cô em gái đang ngồitrong phòng và hỏi han: “Sao thế cô bé ngốc nghếch này”.
Kiều Mẫn Hàng vỗ vỗ vào tấm thảm đang được trảisẵn xuống đất ra hiệu cho anh trai ngồi xuống đó. Kiều Thận Ngôn nhẹ nhàng bướcđến và ngồi xuống. Cô mỉm cười đập chiếc gối ôm vào vai anh trai và hỏi: “Khôngcó gì cả đâu. Anh ơi, em có thể hỏi anh một câu hỏi mang tính riêng tư một chútđược không anh?”
“Hôm nay em đã ăn nhầm phải cái gì thế?”, KiềuThận Ngôn lườm yêu cô một cái, “Hỏi thì hỏi đi, em muốn hỏi cái gì nào”.
“Anh à, em lấy một ví dụ so sánh nhé, nếu như cómột người con gái, anh rất thích người con gái đó, đặc biệt thích, là đặc biệtthích đấy nhé. Nhưng mà cô ấy lại không thích anh, thế thì… Thế thì trong lònganh liệu lúc nào cũng nghĩ cũng nhớ thương cô ấy hay không hả anh?”
Kiều Thận Ngôn cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp âmnhạc đó và nói với cô: “Cái này thì làm sao có thể gọi là vấn đề riêng tư cánhân được chứ, em rảnh rỗi nhàn hạ quá không biết làm gì nên cứ ngồi viển vôngsuy nghĩ mông lung như thế này sao”.
“Em hỏi thật lòng mà… Anh này, bình thường khingười đàn ông gặp phải tình huống như thế này, có phải anh ta sẽ luôn luôn nhớthương đến người con gái đó phải không ạ? Có qua đi nhiều năm sau thì anh tacũng vẫn sẽ mãi nhớ thương tới người con gái đó như ngày xưa ấy đúng khônganh?”
Kiều Thận Ngôn chau mày lại hỏi vặn cô: “Em làmsao thế? Tiểu Mẫn? Tại sao tự nhiên lại nghĩ đến vấn đề này mà hỏi cơ chứ?”
Kiều Mẫn Hàng lắc đầu nói: “Không có gì đâu ạ,em chỉ… Em chỉ đang ngẫm nghĩ, sau đó, giả sử như, chẳng may nếu em có bị làmsao đó, anh Văn Kiệt vẫn còn có thể tìm lại được người con gái mà ngày xưa anh ấyđã từng thích đó, nếu được như vậy thì tốt quá còn gì nữa…”
“Phí Văn Kiệt? Anh ta làm cái quái gì thế hả?”
Kiều Mẫn Hàng mỉm cười vỗ vào lưng anh trai:“Anh đừng có mà xúc động lên như thế chứ, anh ấy chẳng làm gì cả đâu anh, anhVăn Kiệt đã kể cho em nghe về câu chuyện tình yêu đơn phương của anh ấy với mộtcô gái, em chẳng qua cũng chỉ là cảm động về câu chuyện tình ấy mà thôi anh ạ”.
Kiều Thận Ngôn nắm chặt bàn tay lại trong vô thức:“Anh ta sao? Anh ta yêu đơn phương ai cơ chứ?”
Kiều Mẫn Hàng nhún nhún hai hàng vai: “Em khôngbiết được ạ. Anh ấy kể đó là kỷ niệm ngày xưa còn thơ bé của anh ấy, có một ngườicon gái học múa ballet, nhưng không may mắn đã bị gãy đùi trong một vụ tai nạnkhi đi cùng anh ấy. Chính vì thế cô ấy bất đắc dĩ đã phải nghỉ học múa mônballet, và rồi anh Phí Văn Kiệt đã thầm thương trộm nhớ cô ấy. Người con gái đóthích những cô thiên nga nhất, thế là anh Phí Văn Kiệt đã mua chiếc hộp âm nhạcnày để dành tặng cho người con gái anh ấy thích”.
Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào cô thiên ngađang xoay đều đều chầm chậm trên chiếc hộp âm nhạc này, lắng nghe tiếng nhạc dudương trầm bổng thanh thoát vang lên bên tai mình.
Buổi tối hôm đó, cô đã mở cửa phòng ra, tiếng âmnhạc vang lên từ bên trong phòng hình như cũng giống hệt tiếng nhạc của giai điệunày. Một thứ âm thanh du dương thanh thoát, như tiếng suối thánh thót trong mànđêm huyền ảo lung linh, tiếng suối ấy cứ miệt mài chảy như mãi mãi chẳng hềquan tâm sẽ chảy về đâu, về chốn nào, và cũng chẳng cần biết sẽ đi vào lòng aiđây.
Tết năm mới vừa đi qua liền có tin vui báo đến,đoàn múa ballet Mariinsky đến từ Nga nổi tiếng khắp năm châu bốn bể chuẩn bị đếnthành phố Nam Kinh biểu diễn, trong những tiết mục đoàn sẽ biểu diễn tại đâyđương nhiên là sẽ có tác phẩm Hồ thiên nga mà cô tương tư đã từ lâu lắm rồi, chỉcó điều là khi cô được biết tới chương trình biểu diễn này thì đã quá muộn. Tuyđoàn múa ballet này chưa kết thúc chương trình biểu diễn nhưng tác phẩm Hồthiên nga đã được biểu diễn thành công vào đêm hôm qua mất rồi, hơn nữa đoànmúa Mariinsky này lại chỉ biểu diễn Hồ thiên nga duy nhất một lần tại thành phốnày mà thôi.
Thật sự quá đáng tiếc đối với cô. Diệp Tri Ngãbuồn bã chán nản đến nỗi khi cô biết được thông tin không còn xem kịp nữa khiếncho cả đêm hôm đó cô mất ăn mất ngủ. Cứ nghĩ đến nó thì lòng lại thấy tiếc nuốivô bờ, để mà đợi đến lần sau lại được xem một đoàn múa nổi tiếng biểu diễn xuấtsắc như thế này nữa thì không biết sẽ phải đợi đến bao giờ đây. Ngày thứ hai vừathức dậy là cô liền vội vàng phóng xe đến thành phố Nam Kinh, chạy đến phòngmua vé nhà hát kịch ở đó để mua vé xem, không còn tác phẩm Hồ thiên nga nữa rồi,thôi thì đành xem một tiết mục khác cũng được vậy. Thế nhưng cô không hề biết rằngmúa ballet bây giờ lại trở nên thịnh hành và được chào đón nồng nhiệt đến dườngvậy, tất cả phòng bán vé đều đã hết vé sạch sẽ. Diệp Tri Ngã vất vả dò hỏi muavé cả ngày liền, vậy mà ngay cả đến tay môi giới bán vé cũng không tài nào lùngcho ra một tấm vé thậm chí đến nửa tấm cũng không có nốt.
Cô không đành lòng bước đi, đứng sừng sững trướctấm biển quảng cáo đăng hình đoàn múa ballet trong những tư thế hấp dẫn đến mêhoặc người xem, mỗi tấm hình quảng cáo ấy cô đều ngắm rất kỹ lưỡng, trong đầu từtừ tưởng tượng ra những động tác sống động cuốn hút lòng người, cô đang tưởngtượng tác phẩm ấy do chính đôi chân của mình biểu diễn, tưởng tượng chính bảnthân mình cũng đang đứng trước sân khấu chói lòa ánh hào quang kia.
Vừa quay đầu lại, Diệp Tri Ngã bần thần hết cảngười, không ngờ lại có thể gặp Kiều Thận Ngôn ngay nơi này.
Anh điềm đạm bình tĩnh gật gật đầu với cô, rồibước đến nơi cô đang đứng, cúi đầu nhìn những tấm biển quảng cáo mà cô đã chămchú xem lúc nãy: “Em cũng đến đây để xem múa ballet hay sao?”
Diệp Tri Ngã cười nhẹ trả lời anh: “Em không muađược vé”.
Kiều Thận Ngôn cười xòa, nhấc di động lên gọi mộtcú điện thoại, nói một hồi rồi nhăn trán cau mày: “Gì mà nhanh đến thế cơ chứ?Một tấm vé mà cũng không mua được hay sao?”
Diệp Tri Ngã vừa nghe đến đó tâm hồn như muốn rụngrời khỏi chân tay luôn, cô khe khẽ thở dài một tiếng, đút hai tay vào tronggăng tay ấm áp: “Không làm phiền anh nữa, cảm ơn anh”.
Cô nói xong liền rút lui, nhưng tiếng nói của KiềuThận Ngôn đã chặn đứng bước chân của cô lại: “Em thật sự muốn xem phải không?”
Diệp Tri Ngã mỉm cười trả lời: “Không có gì ạ,sau này vẫn còn cơ hội để xem nữa mà, em đi trước nhé, tạm biệt anh”.
“Diệp Tri Ngã!”
Cô quay đầu lại hỏi anh: “Gì vậy ạ?”
Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt củacô, nhìn rất lâu rất lâu rồi trầm ngâm thốt lên: “Em muốn xem thì đi cùng vớianh”.
Diệp Tri Ngã nháy nháy hai hàng mi, cảm giác vừado dự vừa thoáng đôi chút hy vọng: “Đi đâu ạ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!