Khi ta đi lướt qua nhau - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
241


Khi ta đi lướt qua nhau


Chương 20


Chương 20: Phần kết – Sống trong tình yêu củaanh

Khi xe về đến thành phố Nam Kinh thì cũng là lúcđồng hồ đã điểm sang sáng sớm ngày hôm sau rồi. Diệp Tri Ngã cứ tưởng rằng anhsẽ dẫn cô tìm một khách sạn nào đó bên đường để nghỉ ngơi, nhưng anh lại lái xemột cách thuần thục lướt băng băng trở về ngôi nhà nơi anh vẫn sống. Xe đểtrong gara dưới tầng hầm khu chung cư. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động đến vàigiây liền rồi mới bước ra khỏi cánh cửa mà Kiều Thận Ngôn đã đứng sẵn bên ngoàimở ra cho cô, thế nhưng cô lại không đi cùng anh về phía có cầu thang máy đivào trong tòa nhà.

Kiều Thận Ngôn cau mày hỏi: “Làm sao thế?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười nói với anh: “Là, là, emkhông đi lên trên đó vậy, sáng ngày mai đến giờ được vào thăm bệnh nhân rồi thìem sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm Tiều Mẫn luôn anh ạ”.

Kiều Thận Ngôn càng nhướn mày lên cao hơn, nhănnhó hơn. Rồi Diệp Tri Ngã mĩm cười vẫy tay chào anh bước đi, tay cầm túi xáchhướng về phía lối vào trong gara để xe. Những nơi chuyên dành để xe như thế nàythường hoang vắng đến ghê rợn, những tiếng bước chân những tiếng ma trêu quỷ hờnlúc nào cũng văng vẳng vang lên như muốn trêu ngươi con người. Đằng sau bóngdáng cô cũng chẳng hề vang lên một tiếng ngăn cản của Kiều Thận Ngôn. Diệp TriNgã càng đi về xa càng trở nên thất vọng, chỉ còn biết tự cười và mỉm cười vớichính bản thân mình, lấy hết sức bước đi thật nhanh hơn nữa.

“Diệp Tri Ngã!”

Thế nhưng cuối cùng thì anh cũng đã cất lời gọi.Diệp Tri Ngã liền dừng ngay bước chân lại, quay đầu mỉm cười thật nhẹ nhàng thậthiền dịu với anh, rồi lại quay người bước tiếp, cố gắng lấy hết bình tĩnh để cóthể vượt ra thật xa tầm mắt của anh. Phía trước có hai chiếc xe xếp hàng lần lượtchuẩn bị vào trong gara. m thanh chiếc xe ô tô đang lái vang lên truyền rangoài khiến cho âm thanh vang vọng to hơn gấp nhiều hơn, làm cho đôi tai của DiệpTri Ngã cảm thấy thật khó chịu, nhức nhối vì ầm ĩ. Cô hướng về một bên để nhườngcho xe chạy, đi sát mép lối thông vào bên trong, đợi cho đến khi xe tiếp tục chạyrồi, âm thanh càng xa càng vọng nhỏ hơn rồi thì mới phát hiện ra Kiều Thận Ngônđã đuổi kịp ngay sát bên cạnh cô. Tay anh nắm chặt tay của cô: “Em muốn đi đâuhả?”

Diệp Tri Ngã nhìn thẳng vào trong đôi mắt củaanh, rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay của anh và nói nhẹ nhàng: “Ngày maiem sẽ đến bệnh viện mà, anh cứ yên tâm nhé”.

Khuôn mặt Kiều Thận Ngôn đã không giấu nổi vẻ giậndữ. Anh nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, “Em cũng yên tâm đi, anh sẽ khônglàm gì em đâu mà sợ”.

Diệp Tri Ngã nhún hai vai lên rồi cười một cáchvô cùng thản nhiên: “Dù anh có làm gì em đi chăng nữa thì em cũng không bị thiệtthòi gì cả đâu, hi hi hi, em chỉ nói đùa thôi. Em thực sự không lên trên đóđâu. Em sẽ đến làm phiền u Dương Dương một chút vậy. Nhà cô ấy ở cũng nằm rất gầnchỗ này, cũng rất tiện vì em có thể đi dạo trong đêm khuya thanh vắng như thếnày để được tha hồ ngắm cảnh, ngồi xe suốt rồi em cũng muốn vận động co giãnchân tay một chút mà anh”.

“Diệp Tri Ngã!”

Cô ngẩng đầu lên để cho anh có thể nhìn thấy mặtcô thật rõ ràng, thật rõ ràng, để anh có thể nhìn thấy thái độ bình tĩnh và nụcười hiền hòa nhưng ánh mắt thì lại chẳng hề được tĩnh lặng một chút nào củacô. Điều mà cô có thể làm trong lúc này chỉ được có thế mà thôi. Vẻ ngoài khuônmặt cô có thể chủ động khống chế được, nhưng sự nổi sóng trong lòng thì thật làkhó khống chế, khó mà có thể giữ được bình tĩnh. Cho nên cô cần phải cách anhxa một chút, để nếu như không làm như thế thì đến vẻ ngoài khuôn mặt của côcũng sẽ khó mà duy trì được trong thời gian lâu như vậy.

“Tạm biệt anh Kiều Thận Ngôn”. Lần rời xa anh gầnnhất đó đến một lời từ biệt cô cũng chằng có. Lời chào của buổi đêm hôm nay đâyít nhiều cũng có thể bù đắp được phần nào sự tiếc nuối của ngày cô đã bỏ anh rađi ấy. Diệp Tri Ngã nhìn anh và gật nhẹ đầu, quàng túi xách lên vai rồi chầm chậmbước đi. Cô bước ra khỏi gara để xe đó và không dừng thêm một lần nào nữa cả.Khi biết anh không còn nhìn thấy cô đựơc nữa, tâm trạng của Diệp Tri Ngã bỗngtrở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bước chân cũng chậm lại hơn hẳn. Cô bước thậtchậm thật chậm, ngẩng cao đầu lên. Ánh đèn điện trong đêm của thành phố NamKinh này thật sáng tỏa, phía bầu trời trên cao xa xôi kia không có đến một vìsao lấp lánh.

Diệp Tri Ngã đương nhiên là không thể nào đến gõcửa nhà của u Dương Dương vào giữa đêm hôm như thế này được, cô chỉ chầm chậmđi đến gần khu bệnh viện, tìm một nhà nghỉ bất kỳ rồi đặt một phòng trong đó đểnghĩ ngơi, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường và chợp mắt ngủ luôn. Nhưng càng nghĩtới bệnh tình của Kiều Mẫn Hàng thì cô càng không thể ngủ đươc. Cứ thế Diệp TriNgã đã khổ sở quay trở mình không nguôi. Trời càng trở về sáng thì cô càng tỉnhtáo hơn bao giờ hết, mắt cứ nhìn chằm chằm vào rèm treo trên khung cửa sổ khôngđựơc khép kín phía ngoài kia, để dần dần lọt vào từng tia nắng của một ngày mớibắt đầu.

Hơn bảy giờ sáng cô liền ra khỏi nhà nghĩ đó đểđến bệnh viện, vẫn đi theo con đường quen thuộc ấy đi vào phía phòng bệnh nơiKiều Mẫn Hàng đang được điều trị. Ở bên ngoài căn phòng cũng vừa đúng lúc cônhìn thấy dì Cát đang túc trực.

Đã hơn hai tháng không gặp rồi, sắc mặt của dìCát trở nên tiều tụy đi rất nhiều. Khi bà vừa nhìn thấy Diệp Tri Ngã bước đếnliền lộ rõ vẻ vui mừng chào đón cô: “Bác sỹ Diệp cháu đã đến rồi đấy à? Tiểu Mẫnđã nhắc đến cháu suốt hai ba ngày nay rồi à”.

Diệp Tri Ngã cười đầy gượng gạo: “Tiểu Mẫn em ấy…”

Dì Cát lắc lắc đầu, rồi nhẹ nhàng than thở vớicô: “Cháu đến là tốt rồi, mau đi vào bên trong, mau đi vào bên trong đi cháu.Tiểu Mẫn đã tỉnh dậy rồi đấy, dì vừa mới rửa mặt cho em ấy thôi”.

Diệp Tri Ngã nghe lời dì Cát nói, lặng lẽ bướcvào cánh cửa bên trong phòng của Kiều Mẫn Hàng.

Không khí trong phòng cấp cứu điều trị đặc biệtnày nặng nề và khó chịu hơn rất nhiều so với những phòng bệnh thông thườngkhác. Có biết bao nhiêu máy móc thiết bị y tế vây quanh giường bệnh của Kiều MẫnHàng. Cơ thể gầy gò ốm yếu không có chút sức sống của cô đang nằm lẳng lặngtrên giường bệnh, trông bộ dạng cô lúc này không khác gì cô cừu non tội nghiệpnép mình dưới phép thuật bủa vây của ma quỷ. Cô cừu non không có sức chống chọilại nổi, chỉ yếu ớt bất lực chờ đợi để bị ăn thịt mất luôn.

Cơ thể quá gầy gò ốm yếu của Kiều Mẫn Hàng khiếncho Diệp Tri Ngã nhìn thấy mà đau lòng vô ngần. Bởi vì cơ tim đã suy kiệt đếngiai đoạn cuối cùng kéo theo sau nó là tất cả các cơ quan khác trong cơ thểcũng bị suy thoái và kiệt quệ dần theo, khiến cho sức khỏe của cô đã gần như hoàntoàn suy yếu mất đi rồi. Sinh mệnh của cô lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào sự hoạtđộng của các trang thiết bị máy móc lạnh lẽo kia. Thế nhưng tinh thần của côxem ra vẫn còn minh mẫn lắm. Trên khuôn mặt bé nhỏ xương xẩu vẫn hiện rõ mộtđôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy sự sống. Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy Diệp Tri Ngãđang đứng bên cánh cửa của phòng mình, cô liền chau mày lên và lấy sức gượng cười,giương cánh tay lên ra hiệu cho Diệp Tri Ngã bước về phía mình.

Diệp Tri Ngã bước thật nhanh đến nắm chặt vàobàn tay của Kiều Mẫn Hàng, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế được đặt bên cạnh giườngbệnh của cô: “Tiểu Mẫn à, Tiểu Mẫn…”

Kiều Mẫn Hàng nhíu hai hàng mi lại và gượng nói:“Tại sao lâu như thế rồi mà chị chẳng đến thăm em?”

Diệp Tri Ngã cúi đầu một cách khổ sở và đau đớn:“Chị xin lỗi em Tiều Mẫn ạ, chị… chị…”

Kiều Mẫn Hàng với nụ cười thật khó nhọc và yếu ớt:“Nhưng mà bây giờ chị đã đến đây rồi thì vẫn còn kịp mà, qua một thời gian nữa,chắc rằng chị em mình sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa rồi”.

“Em đừng nói như thế mà!”, Diệp Tri Ngã ngắt lờicô đang nói, lắc đầu lia lịa và nói tiếp, “Em không được nói ra những lời nhưthế, các bác sỹ đang chuẩn bị làm phẫu thuật cho em rồi mà, chỉ cần đợi đến khicó quả tim phù hợp vớ cơ thể của em là có thể tiến hành phẫu thuật cho em đượcmà!”

Kiều Mẫn Hàng gật đầu một cách ngoan ngoãn vàvâng lời Diệp Tri Ngã: “Thế hả chị, thế thì em yên tâm được rồi chị ạ!”

Một lời nói dối thật ngốc nghếch, thật khờ dại,một câu trả lời thật bất lực. Diệp Tri Ngã có cố nhịn đến thế nào thì những giọtnước mắt cũng chẳng thể nghe theo ý chí của cô được nữa. Cô nắm thật chặt bàntay của Kiều Mẫn Hàng nhưng lại sợ có thể sẽ làm đau đến em ấy, rồi ngay lập tứcthả lỏng bàn tay ra. Sau đó xoa nhẹ vào những vết sẹo mà cô đã phải tiêm lêntay suốt trong thời gian điều trị cho đến giờ.

“Chị dâu”.

Diệp Tri Ngã thốt lên một tiếng ừ rồi nghẹn ngàonuốt nỗi đau vào trong người, cô nói: “Chị sẽ ở lại đây với em, chị sẽ không điđâu nữa em ạ. Cho đến trước ngày em khỏi bệnh thì chị sẽ không đi bất cứ nơinào nữa đâu em”.

Kiều Mẫn Hàng cười nhắm nghiền hai mắt lại.Nhưng cô lại lắc lắc chiếc đầu: “Không cần đâu chị dâu ạ. Em chỉ muốn nói vàicâu với chị mà thôi. Sau khi em nói xong thì chị cứ đi về làm việc đi, không cầnphải ở đây xem… xem việc không lành sẽ xảy ra đâu… Em không muốn để cho mọi ngườinhìn thấy đâu…”

“Em mà cứ nói những lời không hay như thế là chịsẽ giận em đấy nhé!”, Diệp Tri Ngã ngẩng mặt lên, “Chị giận thật rồi đấy nhé!”

Kiều Mẫn Hàng nũng nịu và gắng gượng cong môilên, nhưng lại nhịn không đựơc ho lên vài tiếng liền. Hơi thở trên ngực nhô caolên, lộ rõ những mảnh xương gầy gò chỉ còn da bọc lấy xương ở đằng sau nếp áo mỏngmanh: “Chị dâu, em nói thật chị ạ, cũng chẳng phải là vì chuyện này hết đâu ạ…Em chỉ không muốn để chị ở nơi này nữa, hãy đồng ý với em đi, sau khi em nóixong thì chị hãy đi đi, được không chị?”

Diệp Tri Ngã từ chối lời cô nói: “Tại sao hả em?Chị không đi đâu cả!”

Kiều Mẫn Hàng cười đầy vẻ gượng gạo với Diệp TriNgã rồi lật úp tay mình xuống ôm bàn tay của cô: “Chị dâu kỳ thực…kỳ thực em biếtchuyện về quan hệ giữa chị và anh Phí Văn Kiệt rồi…”

Diệp Tri Ngã vô cùng thảng thốt xúc động nhăn hếtlông mày lên: “Tiểu Mẫn!”

Kiều Mẫn Hàng coi như không nhìn thấy sắc thái củaDiệp Tri Ngã lúc này, cô nhún hai vai, khuôn mặt gầy gò đáng thương vô cùng, thếnhưng nụ cười thì vẫn tươi sáng và rạng rỡ vô ngần: “Em cũng biết rằng anh ấy vẫnluôn thích chị từ trước và cho đến tận bây giờ”.

“Tiểu Mẫn em…”, Diệp Tri Ngã bần thần và cúi thấphai hàng mi lại đầy vẻ khó xử, “Tại sao em lại nghĩ như thế cơ chứ? Không hề cóchuyện đó đâu em à!”

“Em biết chứ!”. Kiều Mẫn Hàng mỉm cười dịu dàngvà nhìn vào Diệp Tri Ngã, trong đôi mắt ấy chẳng hề có chút nào ánh lên tia thùnghịch hay tức giận cả, ngoài vẻ điềm nhiên chỉ còn vương vấn đôi chút buồn bãmà thôi, “Em hiểu anh Văn Kiệt mà, trên thế giới này không ai hiểu anh ấy bằngem được đâu chị ạ, em luôn biết rằng trong tâm trí anh ấy có một phần mãi mãicũng không bao giờ thuộc về em được cả. Chỉ là sau đó thì em mới biết được màthôi, nơi đó là anh ấy để lại dành riêng cho chị, chị ạ”.

“Tiểu Mẫn em hiểu lầm chị rồi, bức hình đó thựcsự không phải là…”

“Em không phải đang nói đến chuyện bức hình đóđâu chị à”. Kiều Mẫn Hàng an ủi và vỗ nhẹ vào bàn tay của cô, “Em thật sự khôngquan tâm đến chuyện bức hình đó đâu chị, trước đó em đều đã biết hết rồi mà…Emkhông có ý trách móc hai người đâu, thật mà chị dâu. Chị tốt như thế, nếu em làanh Phí Văn Kiệt thì em cũng chẳng thể nào quên được chị đâu. Cho dù giữa haingười đã từng xảy ra chuỵên gì nhưng trong lòng anh ấy cho đến tận bây giờ cũngvẫn luôn có hình bóng của chị”.

Diệp Tri Ngã ướt nhòe hai hàng mi nhìn Kiều MẫnHàng: “Tiểu Mẫn, em mà còn nói những điều này nữa là chị sẽ bỏ đi đấy!”

“Chị dâu”. Kiều Mẫn Hàng mím hai hàng môi lên,đôi mắt chớp chớp liên tục và nói với vẻ như đang rất kỳ vọng, như đang rất đợichờ, “Chị dâu, chị có thể đáp ứng được một chuyện này không?”

“Em cứ nói đi, chị sẽ đáp ứng lời em hết mà!”

“Thế thì tốt quá rồi chị dâu!”, Kiều Mẫn Hànghít một hơi thật mạnh mỉm cười nhẹ nhàng và nói tiếp, “Chị dâu, chị đáp ứng lờiem, đợi cho đến khi em… Đến khi đó rồi… em nói là chẳng may, giả dụ, em khôngcòn sống trên cõi đời này nữa… Chị hãy quay trở về và ở bên cạnh anh Văn Kiệt,hai người sẽ không bao giờ cách xa nhau nữa nhé, được không hả chị?”

Lời đề nghị này đúng thật là hoang đường, hoangđường đến vô cùng. Diệp Tri Ngã nhìn chăm chăm vào nụ cười đang nở trên môi củaKiều Mẫn Hàng, than thở với vẻ bất lực và không biết nên trả lời cô ra sao đây:“Tiểu Mẫn, có phải là em vẫn còn đang giận dỗi chị phải không em?”

“Em không yên tâm về anh ấy…” Kiều Mẫn Hàng thốtlên bảy từ, sự giả dối gắng gượng bị lộ hết ra dưới sự cố gắng che đậy trongtâm hồn của cô. Hai hàng mi dài của cô liên tục chớp chớp, cố né những giọt lệchỉ chực chờ tuôn ra. Cô nhẹ giọng để kìm nén bằng được cảm xúc của bản thânlúc này: “Anh ấy ngốc ngếch như thế, lại còn vô cùng cứng đầu, và cũng chẳng biếtchăm sóc cho bản thân nữa chứ. Em không giận dỗi gì chị đâu…Được không chị, giậnthì cũng đã giận hết rồi, nhưng em cũng không giận lâu đâu, thật đấy chị…”

Diệp Tri Ngã lên tiếng trách móc Kiều Mẫn Hàng:“Nếu em không yên tâm về anh ấy thì hãy cố gắng sống cho thật tốt đi, hãy luôn ởbên cạnh anh ấy đi em! Em không đựoc phép nói linh tinh như thế em à!”

“Em cũng muốn sống lắm chứ chị, thế nhưng…”, haihàng mi của Kiều Mẫn Hàng đã bắt đầu ướt nhòe rồi. Cô gượng sức hít một hơi thậtdài, rồi sau đó cảm thấy vô cùng mệt nhọc và khổ sở, “Chị là người con gáilương thiện nhất từ trước đến nay em đã từng gặp. Chị dâu, anh Văn Kiệt cũngyêu chị nữa mà, chị và anh ấy được ở bên cạnh nhau, cuộc sống của anh ấy saunày chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm…”

Diệp Tri Ngã ôm mặt, vội vàng gạt những giọt nướcmắt đang lăn dài không ngớt, rồi vừa như cười vừa như khóc thốt ra tiếng với KiềuMẫn Hàng: “Em đang nói những lời dại dột gì thế chứ, em đã đều gọi chị là chịdâu rồi cơ mà, em nói với chị như vậy thì tức là em không còn quan tâm đến anhtrai mình nữa hay sao!”

Kiều Mẫn Hàng cũng cười theo, những giọt nước mắtchảy xuống theo hai khóe mắt rồi lăn dài ra: “Anh trai em không sao cả đâu, emnói điểu này ra chị đừng giận nhé chị dâu, anh trai em có thể không phải thíchchị thật sự đâu. Từ nhỏ đến lớn những người con gái tồn tại xung quanh anh ấyđã quá nhiều rồi. Anh ấy không hề biết thế nào gọi là tình yêu cả. Và anh ấycũng chẳng hề tin trong cuộc sống này có sự tồn tại của tình yêu đâu. Thế nhưnganh Phí Văn Kiệt thì sẽ yêu chị thương chị… giống như đã yêu thương em như vậy…”

Diệp Tri Ngã mím chặt hai hàm răng lại, im lặngmột hồi rất lâu không nói được ra lời, cô với tay lấy chiếc hộp giấy đặt ở đầugiường rồi dùng thật nhiều giấy để lau nước mắt trên mặt. Kiều Mẫn Hàng đã nghĩvô cùng kỹ lưỡng không biết bao nhiêu lần những điều cô muốn nói với Diệp TriNgã. Cô nhắm mắt thật chặt để cố gắng cân bằng được cảm xúc, rồi kéo lấy tay củaDiệp Tri Ngã: “Chị dâu, chị hãy đáp ứng yêu cầu của em đi, em cầu xin chị đấy!”

Diệp Tri Ngã lắc đầu lia lịa, nấc lên từng hồikhông bật được ra tiếng. Kiều Mẫn Hàng gượng cười an ủi với cô: “Chị cũng vừa mớinói xong đấy thôi, đáp ứng hết mọi yêu cầu của em cơ mà, chị không được hối hậnđâu đấy nhé!”

“Tiểu Mẫn à…”.

Kiều Mẫn Hàng nuốt nước bọt vào trong miệng, nghiêngđầu sang một bên để nước mắt có thể lăn xuống gối, giọng nói bỗng trở nên vôcùng khẽ khàng, đau khổ: “Cho nên em đã nói rồi mà, để chị trở về Hải Thành, đừngở bên cạnh em nữa… Chị dâu, chị đừng trách gì em nhé. Em biết là em rất ích kỷ,nhưng hãy cho em được tiếp tục ích kỷ thêm một lần cuối cùng chị nhé… Thời giancòn lại cuối cùng này, hãy để anh Văn Kiệt là của riêng mình em thôi, đượckhông chị?”

Diệp Tri Ngã lấy hết sức để lau những giọt nướcmắt tuôn trào như mưa trên khuôn mặt. Cô cẩm bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc lấyxương của Kiều Mẫn Hàng cho lên môi và âu yếm hôn lên tay cô, âu yếm và nângniu yêu thương: “Đồ ngốc ạ, đồ ngốc nghếch…”

“Đáp ứng yêu cầu của em nhé chị!”

Diệp Tri Ngã cố gắng sức lau nước mắt đến thếnào cũng không thể lau cho hết đi được, cô đành mặc kệ cho chúng muốn rơi xuốngđâu thì rơi, muốn ra sao cũng được. Cô lắc đầu từ chối: “Chị không thể đáp ứngđược yêu cầu của em đâu em à”

“Tại sao hả chị dâu, em cầu xin chị đấy!”

Tại sao à…

Có thể nhìn thấy đằng sau những lớp nước mắttuôn dài và chồng chất vào nhau kia, cuộc sống ấy thế giới ấy vẫn vô cùng lấplánh sáng tươi, kể cả như đang trong căn phòng bệnh nhỏ bé này cũng được nhữngtia nắng mặt trời rực rỡ màu sắc chiếu ngập vào trong phòng. Diệp Tri Ngã dangcố gắng gượng cười. Tại sao trong những giây phút đau buồn cô tịch như thế nàymới phát hiện ra có muôn vàn vẻ đẹp vẫn luôn thoáng qua như thế cơ chứ.

Làm sao có thể đồng ý được yêu cầu của Kiều MẫnHàng đối với cô lúc này đây? Kỳ thực trong thâm tâm cô cũng đã từng tự hỏi bảnthân mình như thế không biết bao nhiêu lần cho kể xiết. Cô đã quen với cuộc sốngđộc thân rồi, cũng biết rằng cuối cùng thế nào cũng sẽ bị mất đi, thế nhưng tạisao cô vẫn lại có thể có cảm giác như là khát vọng cháy bỏng đến mức ấy cơ chứ?Rõ ràng là không hề lạnh chút nào cả, thế nhưng tại sao cô vẫn luôn muốn cóthêm một chút hơi ấm nữa? Những điều này rốt cuộc là tại sao vậy chứ?

Diệp Tri Ngã duỗi năm đầu ngón tay ra, đan xen từngngón tay của Kiều Mẫn Hàng vào năm đầu ngón tay của mình. Hai bàn tay của haingười lúc này vô cùng thân mật và sát liền nhau, trái tim của hai người cũng rấtđồng điệu với nhau: “Bởi vì em sai rồi Kiều Mẫn Hàng à, em thật sự không nhìnra trái tim thật sự của anh Văn Kiệt lúc này rồi đấy. Trong trái tim của anh ấygiờ đã không còn chỗ nào thuộc về chị nữa cả rồi. Bức ảnh đăng trên mạng đó làsự thật. Chị và anh ấy đã ôm nhau cũng là sự thật. Thế nhưng lúc đó chị và anh ấyhoàn toàn là đang vì bệnh tình của em mà cùng lo lắng, đặc biệt là đối với anhVăn Kiệt. Chị và anh ấy đã quen biết nhau từ nhỏ, ngoại trừ những ân ân oán oánđã xảy ra giữa chị và anh ấy, thì thứ còn lại vẫn giống như là tình thân thiết,tình thân thiết giống như những người có quan hệ ruột thịt với nhau vậy, và nócũng giống như tình thân thiết giữa em và anh Kiều Thận Ngôn vậy. Nhìn anh ấybuồn bã thì chị cũng cảm thấy buồn bã theo luôn. Và nhìn thấy chị khổ tâm thìanh ấy cũng vậy thôi, cũng sẽ khổ tâm theo chị. Chị và anh ấy luôn muốn an ủicho nhau. Khi đau khổ muốn khóc thì đều muốn tìm một người để an ủi, để dựa dẫmvào nhau, để có thể chia sẻ cho nhau”.

“Tại sao em lại có thể nghĩ rằng anh Phí Văn Kiệtkhông yêu em cơ chứ hả Tiểu Mẫn? Em hiểu anh ấy rất rõ mà, em phải biết rằnganh ấy là một người đàn ông đầy kiêu ngạo, chị tin tưởng anh ấy, anh ấy tuỵêt đốikhông phải vì sự giàu sang quyền quý của gia đình em mà yêu em đâu. Trong cuộcđời này, anh ấy đã gặp phải quá nhiều trắc trở, nghi ngờ và thù nghịch rồi. Nếunhư không phải vì em, thì tại sao anh ấy phải nhẫn nhục những điều này cơ chứ?”

“Chị và anh Phí Văn Kiệt đã chia tay nhau từ nămnăm trước rồi. Mặc dù trước kia khi cả hai vẫn còn nhỏ, bọn chị đã từng yêunhau đến sống chết cũng phải có nhau, thế nhưng thời gian đã làm phải mờ đi tấtcả mọi chuỵên trong quá khứ rồi. Trong cuộc sống này chẳng hề có cái gì gọi làsống chết cũng phải đạt cho bằng được hay là những điều có thể sẽ tồn tại vĩnhhằng được đâu em. Chỉ có những cô gái ngốc nghếch như em suốt ngày mãi mê đọctiểu thuyết mới có thể nghĩ ra những ảo tưởng đến buồn cười như thế được. Quanhệ giữa chị và anh Văn Kiệt đã từ lâu không còn là tình yêu nữa rồi, anh ấy đãđem lòng yêu em, chị cũng… Chị cũng đem lòng yêu người khác rồi… Em hãy để chochị được trở về bên cạnh người chị yêu thương, em nói xem chị làm sao có thểđáp ứng được yêu cầu như thế này của em cơ chứ!”

Kiều Mẫn Hàng nhìn nhằm chằm vào trong đôi mắtsâu thẳm của Diệp Tri Ngã, giọng nói càng trở nên khẽ khàng nhỏ nhẹ như thầmthì bên tai Diệp Tri Ngã: “Thật không hả chị?”

“Đương nhiên là sự thật rồi!”, Diệp Tri Ngã mímchặt môi lại và nhìn Kiều Mẫn Hàng, “Tất cả việc khác đều có thể hết, nhưng chịtừ trước đến nay không bao giờ lấy chuyện tình cảm ra để làm trò đùa đâu”.

“Chị nói chị cũng đem lòng yêu người khác rồisao?”

Diệp Tri Ngã mỉm cưởi nhỏ nhẹ đầy vất vả: “Ừ em ạ,chị cũng đã yêu thương người khác rồi em ạ. Mặc dù anh ấy thật sự không yêu chịđâu, anh ấy cũng chẳng biết tình yêu là gì cả, càng không bao giờ tin có sự tồntại của tình yêu trong cuộc sống này nữa… Thế nhưng chị đã yêu anh ấy mất rồi,chị không biết đã yêu anh ấy bắt đầu từ khi nào nữa, yêu vì lý do gì… Chỉ nhưthế và yêu anh ấy thôi…”

“Chị dâu!”

Diệp Tri Ngã đưa tay lên môi, thì thầm suỵt mộttiếng nhỏ ra hiệu với Kiều Mẫn Hàng: “Chị chỉ nói cho mỗi mình em biết thôi đấynhé, Tiểu Mẫn, em không được nói cho ai biết đâu đấy nha”.

“Anh trai em, anh ấy…”

“Em cũng đừng nói cho anh ấy biết em nhé, hãycoi như là giữ cho chị một chút thể diện đi được không em. Chị đã bị anh ấy bỏrơi một lần là đủ lắm rồi, hãy để cho anh ấy tưởng rằng chị cũng chẳng hề thíchanh ấy chút nào cả nhé. Có như thế chị mới đỡ cảm thấy ngượng ngùng e ngại hơn,sẽ không phải cảm thấy khó xử hay do dự nữa đâu”.

“Chị dâu…” Kiều Mẫn Hàng kéo lấy bàn tay của DiệpTri Ngã áp lên má của mình, những giọt lệ lại một lần nữa đọng lại trên khuôn mặtcô, “Chị dâu…”

Cơ thể Diệp Tri Ngã úp hướng về phía trước. Cônhìn chăm chú vào khuôn mặt của Kiều Mẫn Hàng, giọng dịu dàng âu yếm thốt lên:“Tiểu Mẫn này, em yêu anh Văn Kiệt và anh Văn Kiệt cũng yêu em. Cho nên em nhấtđịnh phải sống cho thật tốt vào em nhé, đừng có để cơ hội cho người con gáikhác cướp mất. Yêu một người đàn ông thì phải bằng mọi giá giữ cho được ngườiđó bên cạnh mình. Người con gái nào đến cướp thì cũng phải bằng mọi giá đấutranh giành giật với họ. Không quan tâm sau này sẽ già đi hay xấu đi như thếnào, cũng chỉ cho phép anh ấy yêu duy nhất một mình em mà thôi. Hãy sống cho thậttốt vào, có đau có khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng sống cho bằng được, hãy sốngvì hạnh phúc của cả em và anh ấy, em nhé!”

Thời gian trò chuyện quá lâu và quá sức chịu đựngcủa Kiều Mẫn Hàng, cô y tá đã đi vào khuyên nhủ rồi. Diệp Tri Ngã cũng khôngnói thêm lời nào nữa, ngồi bên cạnh giường bệnh và nhìn Kiều Mẫn Hàng từ từ thiếpđi trong giấc ngủ say nồng. Rồi cô mới cất lời chào hỏi dì Cát và bước ra khỏiphòng bệnh. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Kiều Mẫn Hàng thì Diệp Tri Ngã liềnnhìn thấy ngay bóng dáng Kiều Thận Ngôn đang đứng dựa lưng vào tường. Khuôn mặtanh có vẻ như đang nóng bừng lên, nhẹ nhàng gật đầu như thay lời chào hỏi vớicô. Rồi Diệp Tri ngã đi lướt qua anh, hướng về phía cầu thang máy và bước vàobên trong.

Kiều Thận Ngôn lặng lẽ bước đi đằng sau Diệp TriNgã, cho đến khi đi xuống cầu thang máy, rời khỏi tòa nhà dành cho bệnh nhân ở,rồi hòa vào trong dòng người qua lại tấp nập. Diệp Tri Ngã tự dặn lòng rằngkhông được quay đầu lại, nhất quyết không được quay đầu lại, thế nhưng cô vẫn lắngnghe thấy tiếng thở đều đặn của anh, nên không thể kiềm chế được bản thận liềndừng bước lại và quay đầu về phía anh.

“Em Em…”, Kiều Thận Ngôn mím môi nói với cô. Đêmhôm qua cô không nhìn rõ anh, còn bây giờ khi đang đứng đối diện trước mặt anhđây, cô cảm nhận được thật rõ ràng anh đã gầy đi quá nhiều, những nếp nhăn trênvầng trán và ở hai khóe mắt càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Kiều Thận Ngônnhìn chằm chằm vào Diệp Tri Ngã, nhìn chăm chú rất lâu mới thốt lên lời với cô,“Cảm ơn em!”

Diệp Tri Ngã cười gượng gạo đáp lại: “Cảm ơn emgì ạ…”

“Cảm ơn những lời em đã nói với Kiều Mẫn Hànglúc nãy”.

Anh cũng đã nghe thấy rồi sao! Diệp Tri Ngã bầnthần mất một hồi, khuôn mặt không hề hiện lên bất cứ một sắc thái biểu cảm nàocả, cô tiếp tục cười trừ: “Đều là việc em nên làm mà anh”.

Kiều Thận Ngôn nhướn mày lên và chớp hai hàngmi, rồi khẽ gật đầu và nói: “Anh sẽ đi ăn sáng cùng em nhé”.

“Không cần đâu anh ạ, em không thấy đói”. DiệpTri Ngã lại nhìn vào trong mắt của anh thêm một lần nữa, mỉm cười thật tươi vớingười đàn ông khôi ngô tuấn tú này. Những dòng người tấp nập vẫn cứ thế vộivàng lướt qua phía hai người. Diệp Tri Ngã cũng có con đường mà cô muốn đi, chỉcó điều đây là lần cuối cùng rồi. Không biết lần này có phải là lần cuối cùngvà mãi mãi cách xa nhau thật sự hay không.

Nụ cười của Diệp Tri Ngã càng hiện ra sâu lắnghơn. Cô thở một hơi thật dài đầy vẻ quyến luyến. Rồi vừa cười vừa quay người tiếptục bước về phía trước. Kiều Thận Ngôn chạy đuổi lên theo cô vài bước: “Em điđâu thế…Anh sẽ đưa em đi…”

Diệp Tri Ngã vẫn không dừng bước chân, chỉ quayđầu lại ngó về phía anh gật gật đầu và với giọng: “Anh Kiều Thận Ngôn, tạm biệtanh!”

“Em Em!”

Cô nháy mắt bên trái một cách nghịch ngợm, máitóc ngắn khiến cô trông không khác gì một học sinh trung học phổ thông. Kiều ThậnNgôn vẫn lì lợm đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nhìn thấy Diệp Tri Ngã quayngười bước đi, bóng dáng mảnh mai và yếu ớt dần lặn mất tăm trong đám ngườiđông đúc nhộn nhịp, rồi bị dòng người qua lại che mất, quá trình cô bước đi, đixa và lặn mất hút ấy cứ diễn ra như thước phim trước mắt Kiều Thận Ngôn.

Diệp Tri Ngã không có điểm dừng tại thành phốNam Kinh này, trực tiếp bắt xe buýt quay trở về Hải Thành, rồi từ Hải Thànhchuyển tiếp xe đi về thị trấn, và chuyển thêm một chuyến xe nữa đến miền quê côđang đảm nhiệm công tác. Thời gian ngồi trên xe mất hơn nửa ngày dài đằng đẵng,mà cô chỉ ăn duy nhất một bát mỳ ăn liền sau đó vội vã đến phòng y tế tiếp tụccông việc của mình tại đây.

Hai tháng thế là đã thấm thoát trôi qua nhanhnhư bay. Một số người bạn mà cô mới quen được tại nơi này đã tận tình mua tặngcho cô một số đồ đặt sản điạ phương và các loại thức ăn ngon khác. Các đồngnghiệp trong bệnh viện đã nhiệt tình chào đón cô, đăc biệt là các chiến hữu đãsát cánh với cô trong thời gian hai tháng dài đã cùng nhau mời cô đi ăn một bữavô cùng thịnh soạn và vui vẻ.

Lãnh đạo ra quyết định cho cô được nghỉ phép mộttuần. Hai ngày đầu tiên của một tuần nghỉ phép này cô dùng để tổng vệ sinh toànbộ căn phòng ở. Sau đó đến công ty bất động sản lấy hợp đồng mua nhà cho cănnhà cô đã từng mua tại đây, tiện thể cùng họ ký kết một số hợp đồng khác nữa vớimục đích sau này khi căn hộ của cô được xây dựng và trang bị hoàn chỉnh mọi vậtdụng nội thất trong nhà rồi sẽ chuyển nhượng cho thuê tới những người có nhu cầuvà sẽ tiến hành quản lý ngôi nhà đó, để căn cứ vào số tiền thu nhập thuê nhà màtrả một phần hàng tháng theo tỷ lệ đã giao ước. Giá tiền của căn nhà đã ngày mộttăng, hiện nay giá trị của nó đã cao gấp rưỡi so với thời gian khi cô vừa mớimua. Cô tính đi tính lại, sau khi tính toán kỹ lưỡng một hồi liền ra về với tâmtrạng vô cùng mãn nguyện và tự đi mua tặng cho mình một đôi giày thật xinh xắn.

Cuộc sống cứ thế trôi qua theo đúng với quỹ đạovốn có, bao gồm công việc, và gồm cả tâm tình trong đó nữa. Mỗi ngày tại bệnhviện, Diệp Tri Ngã đều làm việc hết sức chăm chỉ và cần mẫn, đến khi về nhà hoặclà lôi tiểu thuyết ra ngấu nghiến hoặc là đến rạp chiếu phim xem. Rảnh rỗi hơnthì gọi điện buôn chuyện vơi vài người bạn trên thành phố Nam Kinh, rồi hoặc làchơi trò chơi. Trò chơi trên mạng thì Diệp Tri Ngã không biết, cô chỉ chăm chămchơi trò chơi điện tử trong bộ máy sẵn có của đơn vị mà thôi, ví dụ như ngườithực vật với cuộc chiến chống cái chết, đi tìm tài nguyên kho báu bí ẩn, v. v….

Diệp Tri Ngã không còn thăm dò tin tức gì về KiềuMẫn Hàng nữa rồi. Trong thâm tâm của cô, hai người ấy đã chào tạm biệt. Cô mãimãi nhớ về hình ảnh cô dâu mặc bộ váy hồng phớt xinh xắn khiến cho ai cũng phảingước mắt ngắm nhìn và trầm trồ khen ngợi, cô càng không muốn gợi nhớ về hình ảnhkhuôn mặt gầy gò và chiếc cằm thanh gọn của Kiều Mẫn Hàng khi cô vẫn còn nằm điềutrị trên chiếc giường bệnh quen thuộc ấy nữa. Bất luận đối với những người đangsống khỏe mạnh hay đối với cả những bệnh nhân sắp sửa rời xa cõi trần gian nàymãi mãi, một ký ức đẹp không phai mờ trong tâm hồn là điều quý giá hơn bất kể mộtthứ nào trên đời này.

Tờ lịch trên tường ngày ngày được bóc đi mộttrang rất đều đặn. Mỗi ngày cứ thế trôi qua khiến cho tâm trạng cô không hiểusao luôn có chút gì đó thật sầu não thật u buồn. Đỗ Quân đã từng nói với cô rằngthời gian Kiều Mẫn Hàng tồn tại trên cõi đời này nhiều nhất cũng không thể vượtqua sáu tháng nữa. Cô lại ngồi ngẫm nghĩ tính toán, hình như sáu tháng ấy đã thấmthoát trôi qua mất rồi. Chẳng lẽ cô ấy đã đi làm phẫu thuật cấy ghép tim thật rồisao, hay là đã có một kỳ tích xảy ra tại đó? Nhưng khi cô càng muốn tìm hiểu hỏithăm tin tức thì cũng là lúc cô không dám cất lời, cứ thế lặng lẽ chôn giấutrong lòng, tự mình trông ngóng, tự mình dò đoán. Bời vì cô sợ phải mất đi KiềuMẫn Hàng nên cô càng không thể dò hỏi để rồi lại không thể chấp nhận được sự thựcphũ phàng ấy.

Thế nhưng sự thực vẫn cứ thế diễn ra, nó khôngthể phụ thuộc vào mong muốn tình cảm của con ngừơi được. Và nó cũng có nghĩa làkhông phải vì con người không thể chấp nhận được mà sẽ tự động biến mất. Nóikhông chừng khi nào đó, có thể chỉ trong khoảnh khắc khi ta ngẩng đầu lên, hoặckhi ta quay người bước chân đi, cũng là khi những điều ta không mong tới.

Khi Diệp Tri Ngã rảnh rỗi lên mạng lướt web, côvô tình đọc thấy một mẩu tin tức như thế này, tập đoàn gang sắt Ninh Huy – mộttrong những xí nghiệp nổi tiếng trong thành phố của toàn tỉnh dưới sự trợ giúpthành lập của Hiệp hội chữ thập đỏ đã quyên góp hơn mười triệu tệ để lập nên mộtquỹ từ thiện, dành tặng cho những em bé mắc bệnh tim bẩm sinh cần tiến hành phẫuthuật tim nhưng hoàn cảnh kinh tế gia đình khó khăn cần sự trợ giúp của toàn xãhội. Và quỹ từ thiện này được lấy tên cô con gái vừa mới qua đời của ông nguyênchủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn gang sắt Ninh Huy. Bên cạnh mục báo cònđăng thêm một tấm hình ghi lại hình ảnh Kiều Thận Ngôn đang cùng các nhân viêntrong Hiệp hội chữ thập đỏ đó tiến hành nghi thức làm thủ tục quyên góp cho quỹtừ thiện mới.

Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt của DiệpTri Ngã. Cô cúi thấp đầu xuống, hai tay ôm chặt lấy cả khuôn mặt, khóc tấm tức,khóc không thành tiếng. Nỗi đau này quá lớn đối với cô, khiến cho cô cảm thấytrước mắt mình như có một màn đêm đen mờ và dày đặt bao quanh. Người con gáitinh nghịch và lương thiện ấy, và những tiếng gọi “chị dâu, chị dâu” khi cất lờigọi cô cứ thế văng vẳng rõ mồn một bên tai. Thế mà trong phút chốc thôi đã vĩnhviễn ra đi thật rồi. Sau khi người con gái ấy đã phải nếm chịu biết bao đau đớnvà khổ sở, rồi trong độ tuổi đẹp đẽ nhất của cả cuộc đời con người ấy, đã mãimãi ra đi vào cõi vĩnh hằng…

Khi Diệp Tri Ngã nhận được cuộc điện thoại gọi đếntừ Phí Văn Kiệt thì lúc này anh cũng đã làm xong xuôi mọi thủ tục để đi Mỹ, vàtất nhiên cũng đã mua xong vé máy bay đây đủ rồi. Trong phòng chờ tại sân bayPhổ Đông Thượng Hải, Diệp Tri Ngã với bộ dạng hớt hơ hải chạy đến trước mặt PhíVăn Kiệt.

Khi Diệp Tri Ngã và Phí Văn Kiệt vẫn còn được ômnhau cười nói, từ trước tới nay không bao giờ có thể ngờ được rằng hai con ngườiấy đã rời xa nhau để rồi gặp lại nhau, và sau đó lại tiếp tục gặp nhau để rồixa nhau. Thủ tục gửi hành lý đã được làm xong hết rồi. Phí Văn Kiệt mặc chiếcáo phông và quần bò, nhìn Diệp Tri Ngã với vẻ vô cùng bình thản. Diệp Tri Ngãchưa kịp nói gì đã cứng hết họng, cô nghiêng đầu đi, thở đến mấy hơi rồi mới nhẹnhàng nói với anh: “Khi nào anh quay trở lại vậy?”

Phí Văn Kiệt lắc lắc đầu, rồi đột nhiên mỉm cườithật tươi. Diệp Tri Ngã bần thần cả người vì nụ cười đột nhiên này của anh, côthật sự không nhớ nổi là mình đã không gặp anh từ bao lâu rồi. Phí Văn Kiệt thởdài một tiếng rồi đáp lại câu hỏi của cô: “Ngày trước anh đã quá tự tin, luônnghĩ rằng mình là đệ nhất thiên hạ. Thời gian vài năm này làm việc trong tậpđoàn anh đã gặp phải bao nhiêu là khó khăn và trắc trở, bây giờ thì anh mới hiểuđược rằng, bất luận về kỹ năng quản lý hay trình độ kỹ thuật thì anh vẫn đềukhông đạt được yêu cầu mà chính bản thân anh đặt ra. Lần này anh hài lòng với bảnthân mình rồi thì khi đó anh sẽ quay trở lại. Em yên tâm đi nhé, anh không từchức đâu. Lần đi này là anh được tập đoàn cấp học bổng đi du học đấy”.

Sống mũi của Diệp Tri Ngã trở nên cay cay, côcũng mỉm cười nói với anh: “Một mình anh… Anh phải chăm sóc cho chính mình thậttốt đấy nhé…”

“Không phải lần đầu tiên đâu, anh bây giờ khôngchỉ có tiền của tập đoàn cung cấp, mà còn tiền trợ cấp bên ngoài nữa rồi, khôngcòn là anh chàng nghèo của những năm trước khi sang Mỹ nữa rồi, em không cần phảilo lắng cho anh đâu, em nhé”.

“Vâng ạ!”. Tiếng thông báo của nhân viên trongphòng chờ máy bay vang lên giục giã kính mời hành khách đi làm thủ tục vào máybay. Hai mắt của Diệp Tri Ngã nhấp nháy liên tục, cho đến khi cô nghe thấykhông phải là thông báo dành cho hành khách đi Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm. “Quầnáo đâu rồi ạ, anh đã mang đầy đủ đi chưa vậy?”

“Mang đầy đủ rồi”.

“Các loại thuốc thường dùng đâu rồi ạ? Thuốcphòng cúm, thuốc trị tiêu hóa, bông băng chữa trị vết thương nữa…”

“Đã mang rồi, mang đầy đủ hết cả rồi, dì Cát đãsắp xếp hết hành lý cho anh rồi”.

“Em nghe người ta nói rằng khi mới ra nước ngoàiăn không quen các món ăn của nước bên đó, anh đã mang các loại như là dưa muốigì đó chưa anh?”

“Anh đã ăn quen rồi mà. Anh từ trước tới nay cóbao giờ kén ăn đâu. Em chẳng phải cũng đã biết rõ điều này rồi hay sao”.

Diệp Tri Ngã gật đầu đồng ý: “Vâng đúng vậy, anhchẳng bao giờ kén ăn cả…”.

“Em Em”. Phí Văn Kiệt dừng lời lại, mất một hồilâu nữa mới trầm giọng nói tiếp, “Em cũng cần phải chăm sóc thật tốt cho mình đấynhé…”

Một câu nói của Phí Văn Kiệt nhưng lại khiến choDiệp Tri Ngã bần thần hết cả người. Cô cúi thấp đầu xuống, chiếc mũi bỗng trởnên đỏ ửng, hai hàng mi cũng bắt đầu xúc động và run rẩy: “Anh Văn Kiệt, em…”

Phí Văn Kiệt hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực,giơ tay lên xoa xoa vào mái tóc của Diệp Tri Ngã, làm rối tung mái tóc ngắn củacô: “Những việc đã xảy ra trong quá khứ thì hãy quên hết cả đi, chúng ta hãycùng nhau quên đi, sau này chỉ cùng hướng về tương lai, không được quay đầunhìn lại quá khứ nữa em nhé”.

Diệp Tri Ngã lấy hết sức gật đầu thật mạnh, rồimím chặt môi lại. Phí Văn Kiệt nhìn chăm chú vào cô rồi bỏ chiếc ba lô đang đeotrên lưng xuống, lấy từ bên trong ba lô một chiếc hộp âm nhạc nhỏ, đặt vàotrong lòng bàn tay của Diệp Tri Ngã, Phần nắp bật của chiếc hộp nhạc bị chạmvào, quay lên một vòng tròn rộn rã, vang lên đôi ba nốt nhạc thanh cao. DiệpTri Ngã ngắm nhìn chiếc hộp nhạc trong tay, và nhìn vào cô thiên nga xinh xắnkiêu ngạo được đính ở phía trên đó, đột nhiên bao nhiêu chuyện đã từng xảy ratrong quá khứ cứ thế như trang sách mỏng bị cơn gió mạnh thổi qua và lật đi hếtnhững trang còn lại khác, bay lên và cuốn vào không trung bao la.

Phí Văn Kiệt nhìn sâu vào trong đôi mắt của DiệpTri Ngã rồi nhẹ nhàng nói với cô tiếp: “Lần cuối cùng rồi đấy, lần sau nữa anhsẽ không bao giờ tặng lại em món quà này nữa đâu nhé”.

“Anh Văn Kiệt, anh Văn Kiệt…”

Phí Văn Kiệt mỉm cười và dang rộng hai cánh tayra, ôm gọn Diểp Tri Ngã vào trong lòng mình, một cái ôm thật chặt và cởi mởthân thiện: “Em Em, chiếc hộp âm nhạc này là của Tiểu Mẫn trước khi ra đi đã bảoanh đưa nó cho em, cô ấy nói nó thuộc về em, cho nên cô ấy trả lại cho em”.

Diệp Tri Ngã ngập ngừng không thốt được lên lời,hơi thở của Phí Văn Kiệt cũng hiện rõ lên sắc thái không giữ được bình tĩnh:“Con bé ngốc nghếch khờ dại ấy, cả ngày chỉ toàn biết làm những việc linh tinhrồi còn cả mơ với mộng nữa chứ… Tính ra cũng sắp được sáu năm rồi còn gì, cho đếntận bây giờ anh mới phát hiện ra rằng mình thật sự không hề khác xa em ấy tínào cả…”

Phí Văn Kiệt thở một hơi thật dài, giống như mộtđứa trẻ bị mất phương hướng, dùng khuôn mặt của mình áp mạnh vào những lọn tócbồng bềnh trên mái tóc của Diệp Tri Ngã: “Cả thế giới này chỉ có duy nhất mộtmình cô ấy mới tin rằng anh vì tình yêu mới ở bên cạnh cô ấy. Gần kề ngày ra đicô ấy đã nói với anh rằng, chỉ cần cô ấy luôn một mực tin tưởng, tin tưởng mộtcách tuyệt đôi, thì sẽ có một ngày giấc mơ sẽ biến thành hiện thực… Tại sao cô ấylại không cố gắng thêm một chút nữa cơ chứ, nếu như anh biết sớm hơn một ngày nữa…Chỉ cần biết sớm hơn một ngày nữa thôi cũng tốt lắm rồi…”.

Diệp Tri Ngã ôm thật chặt anh hơn, để cho nhữnggiọt nước mắt lăn dài trên vai anh: “Đồ ngốc nghếch, anh sớm cũng đã biết rồicơ mà, chỉ là bản thân anh không phát hiện ra mà thôi, trong trái tim anh đãyêu em ấy từ rất lâu rồi cơ mà!”

“Em Em!”, Phí Văn Kiệt hai hàm răng mím chặt vàonhau và nhắm nghiền mắt lại. Hai người đã ôm nhau rất chặt và rất lâu như thế,mãi cho đến khi tiếng nhân viên trên phòng chờ thúc giục một lần nữa. Diệp TriNgã vẫn không chịu rời bỏ cánh tay của anh, cô nắm chặt lấy áo của Phí Văn Kiệt.Phí Văn Kiệt lúc này đã lấy lại được sự bình tĩnh, mỉm cười rồi buông cánh taycủa Diệp Tri Ngã ra, dùng bàn tay của anh gạt đi những giọt lệ đong đầy trênkhuôn mặt của cô, “Đừng có để giống như anh nhé, Em Em, hãy nhìn thật rõ tráitim của mình sớm hơn một chút đi, hãy yêu người mình muốn yêu sớm một chút điem nhé”.

Diệp Tri Ngã đột nhiên khóc òa lên nức nở, rồinghe thấy giọng nói của Phí Văn Kiệt bỗng dưng nghiêm nghị lạ thường: “Em bâygiờ đã biết vì sao anh luôn phản đối chuyện của em và Tiểu Mẫn rồi. Bây giờ thìem có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc đó. Tình cảm của em dành cho EmEm và tình cảm của anh dành cho Tiểu Mẫn cũng giống như nhau vậy. Từ nay về sauanh hãy cố gắng chăm nom cho cô ấy nhé, nếu không thì em sẽ không bỏ qua choanh đâu đấy!”

Diệp Tri Ngã ngạc nhiên ngẩng cao đầu lên, nhìnthấy Kiều Thận Ngôn đang đứng ngay sau mình. Phí Văn Kiệt vỗ nhẹ vào đôi vai củacô và nói: “Anh ấy đưa anh đến đây. Được rồi, anh đi vào bên trong đây, hãy nhớnhững lời anh nói với em đấy nhé, Em Em, em cũng giống như anh vậy, đã bỏ lỡquá nhiều thứ rồi, đừng để cho bản thân lại mất đi thêm lần nữa em nhé!”

Phí Văn Kiệt nói xong, đeo ba lô lên lưng và bướcnhững bước thật dài đến bộ phận kiểm soát vé đi lên máy bay, không quay đầunhìn lại nữa, cũng chẳng hề vẫy tay chào tạm biệt cô thêm. Anh thẳng lưng ngẩngcao đầu hiên ngang đi khuất xa Diệp Tri Ngã, bỏ lại cô một mình không còn phảilo lắng suy ngẫm hay sợ hãi nuối tiếc về bất kỳ những vết thương đã đi quatrong đời nữa.

“Anh cũng giống như anh ấy vậy, khi bắt đầu làmthì không hề biết rằng sau đó mình đã rơi sâu vào trong bẫy mất rồi”. Kiều ThậnNgôn đột nhiên nói với Diệp Tri Ngã, “Anh tiếp xúc với em, anh đã từng nghĩ rằngcó thể tìm thấy một đòn đả kích nào đó từ em để đối phó với Phí Văn Kiệt”.

Diệp Tri Ngã nhướn mày lên nhìn chằm chằm vào KiềuThận Ngôn, hai hàng lông mày run lên bần bật, cả khuôn mặt của cô bỗng trở nên đỏbừng, rồi sau đó thì biến thành màu trắng tím tái: “Là như thế sao?”

Kiều Thận Ngôn nắm chặt lấy bàn tay của cô vànói tiếp: “Duy nhất một điều thật may mắn là, anh đã tỉnh ngộ sớm hơn anh ấy mộtchút. Diệp Tri Ngã, em đã nói sai rồi đấy, anh không phải là người không biếtthứ gọi là tình yêu, càng không thể không tin tình yêu là như thế nào cả. Anhhiểu được bản thân anh cần có được một thứ tình yêu như thế nào dành riêng chomình, và càng hiểu rõ bản thân anh yêu ai chứ”.

Bàn tay của anh ấm áp và có sức mạnh lạ thường,một cảm giác an toàn mà trước nay cô chưa từng bao giờ cảm nhận được. Diệp TriNgã tiếc nuối nếu phải bỏ bàn tay này ra để lau nước mắt trên khuôn mặt, chonên cô chỉ còn biết là không nói thêm lời nào nữa, gắng sức kiềm chế không đểcho nước mắt tuôn trào. Kiều Thận Ngôn cúi thấp đầu xuống, ôm gọn cô và cả chiếchộp âm nhạc cô đang cầm trên tay vào trong lòng mình. Hành động này anh đã chờmong, đã khao khát được làm từ rất lâu rồi và bây giờ đây anh lại được ôm cô mộtcách quen thuộc, một cách tự nhiên như thế. Cái ôm của Kiều Thận Ngôn dành chocô dường như chứng minh một điều rằng cô sính ra như là để làm hình mẫu vừakhít với vòng ôm của anh vậy. Cô đã nằm gọn trong lòng của anh, không chỉ cơ thểcủa cô, mà trong đó còn chứa đựng cả tâm hồn và tình yêu cô dành cho anh. Nhữngthứ ấy hòa quyện vào nhau khít đến độ không còn một kẽ hở nào có thể chui quađược nữa.

“Ai bảo em trong cuộc sống này chẳng hề có cáigì gọi là sống chết cũng phải đạt cho bằng được hay là những điều có thể sẽ tồntại vĩnh hằng? Em có dám đánh cược với anh không, nếu như có thì em sẽ thua anhcả đời này, có được không hả em?”

Diệp Tri Ngã e ấp trong lồng ngực của Kiều ThậnNgôn và đắm mình trong hơi thở phảng phất mùi thuốc lá thơm của anh. Cô gật đầurồi lại lắc đầu, vừa muốn khóc òa lên nhưng cũng lại muốn mỉm cười thật tươi, cảmxúc lẫn lộn vô cùng khó hiểu. Anh xiết chặt lại cánh tay của mình rồi ghé sátvào tai Diệp Tri Ngã giọng khẽ khàng âu yếm: “Em Em, hãy nói cho anh biết đi…Hãy nói rằng những lời em đã từng nói với Tiểu Mẫn đó là sự thật đi em!”

Diệp Tri Ngã không thốt được lời nào cả. Kiều ThậnNgôn càng ôm chặt lấy cô hơn, như muốn thúc giục cô thật nhanh, thật nhanh:“Nói đi, hãy nói là em yêu anh đi…. ”

Diệp Tri Ngã bị Kiều Thận Ngôn áp sát khuôn mặtmình vào cô khiến cho cô như bị ngạt thở và thở ra hơi thật dài thật khó nhọc,rồi cô nhẹ nhàng cúi thấp người xuống đưa mắt nhìn lên phía trên. Khi bốn mắtnhìn thẳng vào nhau, có nói thêm những lời nào nữa cũng đều trở thành vô ích.Trong dòng người đông đúc nhộn nhịp của sân bay Đông Phổ này, biết bao nhiêu lànhững cuộc vui buồn tan hợp. Trong muôn vàn những con người ấy, nếu như ánh mắtcùng nhìn vào ánh mắt, và trái tim cũng kề sát trái tim, thì cái gọi là tìnhyêu đã không còn có thể biểu đạt hết được những thứ tình cảm trong giây phútnày, trong khoảnh khắc đáng ghi nhớ này đang dâng trào lên mạnh mẽ và sục sôi.

Giữa không gian hai người đang ôm nhau ấy ánhlên màu sắc vô cùng sặc sỡ của cô thiên nga xinh đẹp. Kết cục của câu chuyện ấylà như thế này: hoàng tử Siegfried cuối cùng cũng đã hóa giải được lời nguyền củaphép bùa chú thâm độc, nàng Odette cuối cùng cũng đã kết thúc được kiếp làmthiên nga của mình. Hoàng tử ôm chặt lấy nàng công chúa vào trong lòng, khôngbao giờ để cho nàng thoát ra và bay đi được nữa. Và bờ hồ thiên nga vô cũng mỹlệ và rực rỡ chói lòa ấy chỉ thuộc về hai người, họ mãi mãi yêu nhau và mãi mãiở bên cạnh nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN