Khi Thiên Sứ Biết Yêu
Khi Thiên Sứ Biết Yêu - Chương 20
NGỌAI TRUYỆN
CÂU CHUYỆN CỦA TÌNH NHƯ VÀ GIA BẢO
Buổi tối,bên khuôn cửa sổ lớn,Tình Như ngồi trên chiếc ghế gỗ chăm chú đan len.Đôi mắt ngậm tràn sự ngọt ngào,khóe miệng vẫn còn đọng lại nụ cười.
“Tối rồi,cô không ngủ thì cũng cho người khác ngủ chứ!”_Từ phìa sau cô,tiếng nói đó cất lên,chủ nhân giọng nói ấy sau đó ngáp dài 1 tiếng
“Tôi nhờ cậu thức sao?Mà hồi nãy cậu đi đâu vậy?”_ Liếc mắt về phìa sau,cô giọng không trầm không bổng nói
“Tôi chỉ đi gặp người quen thôi!Có nói cô cũng không biết”
“Làm như tôi muốn nghe lắm vậy!Dù sao ngày mai tôi còn việc quan trọng để làm nên ngủ trước đây”_Nói rồi cô cùng Gia An mỉm cười quỷ dị,sau đó cô bước lên giường chìm vào giấc ngủ
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Tuấn Anh!”_ Tình Như vừa hét lớn vừa vẫy tay chào Tuấn Anh qua cửa số trong lớp học
Tuấn Anh thấy thế hơi ngạc nhiên,sau đó mỉm cười nhẹ rồi hỏi : “Có việc gì à?”
“À,chỉ là mình định ăn mời cậu ăn trưa với mình thôi!”
“À…”_Tuấn Anh nhíu mày lên khó hiểu?Anh với cô tuy có quen biết nhưng không đến mức này.Thế sao…
“Mình chỉ muốn hỏi cậu một chút về Teakwondo thôi,mình muốn học 1 vài động tác tự vệ ấy mà”_ Mỉm cười dịu dàng,cô cất tiếng
“Nhưng mà…”
“Chẳng lẽ cậu đây xem thường gia tộc…tớ thế à?”_ Cô nhẹ nhàng nói,đôi mắt khép hờ,nhìn sang hướng khác tạo vẻ thê lương buồn thảm,nhưng đối với Tuấn Anh thì như ép buộc hơn thì phải…
“Vậy à,cũng được”_Tuấn Anh nói,sau đó vẩy tay chào tạm biệt
Cô chỉ mỉm cười,rồi bỏ đi
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ở phòng ăn của trường,Tình Như cầm khuây thức ăn của mình nhanh chân ngồi cạnh Tuấn Anh,khẽ mỉm cười định bắt chuyện.Chỉ là…
Gia Bảo sao lại ở đây thế?
Cô nhìn Gia Bảo ngồi đối diện,cầm 1 quyển sách đọc.Dáng vẻ suy tư có phần lạc lõng chốn ổn ào này,nhưng tính cách anh bận tâm sao?Anh điềm tĩnh bình thản đọc sách như không
Nhưng đó cũng là điểm cô thích ở anh
Nhưng mà…nói chuyện này ở đây thì không thích hợp mấy thì phải?
Cái không khí ngột ngạt này sao chỉ có cô cảm thấy thế này…
“À Tình Như,cậu định hỏi tớ về Teakwondo mà,thế cậu muốn hỏi về động tác nào?”
Đúng lúc ấy,Gia Bảo dời mắt khỏi quyển sách,hướng mắt nhìn cô.Tim cô đang đập nhanh liên hồi,nhìn thấy ánh mắt Gia Bảo càng đập nhanh hơn nữa
“À,thế chiều nay tớ đến võ đường nhà cậu rồi nói tiếp nha,bye!”_Nói rồi cô nhanh chân chạy đi mất,trên khuôn mặt vẫn còn vài mảng đỏ lên
“Á”_Nên nói hôm nay là ngày xui của cô không,hazz,bất cẩn đụng vài người khác rồi…xui xẻo thế!!!!
“Xin lỗi,tôi không cố ý,thành thật xin lỗi”_ Vừa kéo tay người kia lên,cô vừa cất tiếng xin lỗi
“Không sao,đó là…sợi chỉ đỏ?”_ Trước mặt cô là 1 mỹ nữ a,khá nổi tiếng trong truờng đó chứ,hình như tên Bạch…Nhưng sợi chỉ đỏ là gì?
“Chỉ đỏ?”
“À không có gì đâu,tôi đi trước đây!”_Cô gái trước mặt cuối chào,sau đó bỏ đi
Cô như nhớ lại chuyện lúc nãy,khẽ đỏ mặt sau đó quay về lớp
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trong lúc đó ở phòng ăn
“À mà Gia Bảo,bình thường tớ có thấy cậu đến phòng ăn đâu,sao hôm nay lại…”_ Tuấn Anh khó hiểu hỏi
“Thích thôi.Chiều nay qua nhà cậu chơi,nhớ chuẩn bị tiếp đãi!”_ Sau đó anh gập quyển sách lại,ung dung bước ra khỏi phòng ăn
_ _ _KẾT_ _ _
Thế là cũng sau 1 tuần…Tình Như bám theo Tuấn Anh
Đôi lúc nghĩ lại…sao cô ngớ ngẩn thế,tự nhiên nghe theo tên Gia An chết tiệt kia…Làm mọi chuyện trở nên quái đản thế này!
Nhưng thôi…giờ mà thay đổi còn quái đản hơn
Chỉ là,mỗi lần gặp Gia Bảo thấy gượng làm sao í?
Chết tiệt!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cuối tuần,cô mệt mỏi ngồi dậy đón lấy ánh nắng sớm.
Hôm qua cô đã tỏ tình với Tuấn Anh,tất nhiên sau đó lộ cả bộ mặt thật của mình!
Nói thế thì nghe như cô là kẻ ác,nhưng mà…hazz,quả là vậy thật…dù có 1 chút thôi…
“Thức rồi à?”_Gia An thấy cô thức giấc,tùy tiện hỏi
“Ừ”
Sau đó cô thay đồ,mặc lên mình chiếc váy trắng chất vải thô với những đường ren cắt điểm xuyến hai bên cánh tay,xõa tóc ngang vai.Sau đó bước xuống nhà ăn sáng,Gia An thấy vậy cất cánh theo sau
Những việc sau đó,cô chỉ ngồi ở nhà đọc sách hoặc đan len trong phòng,cả hôm ấy ngòai việc xuống nhà ăn,cô chỉ quanh quẩn trong phòng.
Gia An thấy thế đã chuồn đi đâu mất,nhưng khi phát hiện cô cũng chẳng bận tâm mấy,cô không muốn trói buột người khác bên mình
Đêm đến,cô đặt những quyển sách vào ngăn tủ,rồi quay về giường ngủ
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sáng hôm sau,cô trong người bỗng có 1 suy nghĩ
Hôm nay,cô thật sự muốn có một bước ngoặc
Cô không muốn bám theo Tuấn Anh nữa,không muốn nhìn Gia Bảo bằng ánh mắt lấp liếm nữa,không muốn…
Nên cô muốn chấm dứt việc này…dù quái đản đi chăng nữa!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Này,hôm nay sao cô không theo Tuấn Anh đến CLB Taekwondo hử?”_Sau giờ học,Gia An thấy cô đi về hướng cổng trường,khó hiểu hỏi
“Tôi không thích,nếu đã không thích thì có nhất thiết phải dối lòng không!” _ Câu nói này rất đúng với trường hợp này,nhưng cơ hồ tôi cảm thấy nó như 1 lời đính chính của cô với chính mình?
“Vậy sao?Đựơc thôi,tùy cô,nhưng mà…hình như Gia Bảo vừa đi đến CLB Teakwondo với Tuấn Anh à nha?Không biết…”
Vù!!!
Chạy cấp tốc đến CLB Teakwondo,cô trong lòng thầm nghĩ : “Tại sao Gia Bảo lại đến đó chứ?”
Nhưng chính hành động này của cô nên mọi việc không thể quay lại,đành tiếp tục vậy
“Tình Như…cậu lại đến nữa à?”_ Tuấn Anh nhìn thấy cô,ánh mắt lộ vài tia sợ hãi
“Thế thì sao nào?Chẳng lẽ cậu không có ý chào mừng tôi?”_ Ánh mắt khẽ liếc qua Tuấn Anh,giọng nói cô có nét xấu xa sau đó cô cất bước vào phòng tập
May thật,suýt tý nữa thì bị lộ cả…may may quá…!
Nhưng chỉ nửa giây sau,cô nuốt lại lời vừa nãy!
Cách cô khoảng 10 bước chân,Gia Bảo ánh mắt có chút gì đó khác thường nhìn cô.Điểm khác thường này là vì cô cảm thấy ánh mắt đó đã trở nên lạ lẫm,cũng có chút gì đó cảm thấy quen thuộc…có lẽ là vì cả tuần nay cô đều tránh ánh mắt đó,hoặc nếu có nhìn vào,cũng chỉ là thoáng qua.
Bình tĩnh!Hít thở sâu nào!
Vừa trấn an bản thân,cô vừa ngồi vào hàng ghế bên cạnh Gia Bảo.Còn anh như không 1 chút để tâm,hướng ánh nhìn lên sàn đấu nhìn Tuấn Anh đấu.Cô thấy vậy chăm chú nhìn anh
Hôm nay anh cũng như mọi ngày,vẫn đôi mắt màu bạc,vẫn dáng người thư thả như tự tách mình ra khỏi mọi người,khỏi không gian ồn ào náo nhiệt
Rồi anh bắt đầu đọc sách,ở một phòng tập võ?
Được rồi,cô khẳng định,đây chỉ là…sở thích của anh thôi…nhỉ!?
Tất nhiên sau đó,xem như không để tâm đến việc này,cô tiếp tục chăm chú nhìn anh
“Tình Như,mọi việc như ý muốn rồi!”_Cong lên nụ cười,Gia An nói,giọng nói có phần bí hiểm,ánh mắt nhìn về phía trước.
Có trò vui gì à?
Cô khó hiểu,liền hướng theo ánh nhìn của Gia An
Đúng là trò vui thật!Đúng là thuận theo ý cô thật…
Đại loại trước mắt cô là cảnh tượng…Tuấn Anh nhặt lên trong đống sách vừa rớt 1 bức phong thư nhỏ,tò mò khi thấy tên mình viết trên đó nên mở ra xem,còn phía sau Bạch Dương đang chạy thật nhanh đến chỗ Tuấn Anh đứng
Sau đó Bạch Dương chạy ra khỏi phòng tập,Tuấn Anh thấy vậy chạy theo sau,bỏ lại lá thư kia!
Có phải vì anh ta muốn nghe lời đó từ người thật không
Ích kỷ thật!Nhưng nếu là cô,cô cũng muốn như vậy!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sau việc đó,cô xem như hòan thành nhiệm vụ của mình,bước ra khỏi trường
“Mời tiểu thư vào!”_ Trịnh trọng mở cửa xe ra,người hầu của cô cuối đầu xuống tôn kính nói
“Tình Như,tôi đưa cô về”_Phía sau cô cất lên 1 giọng nói,chỉ có đều trong giọng nói ấy có vài phần thở gấp,chủ nhân của nó trên khuôn mặt cũng đã xuất hiện vài giọt mùi hôi
Cô quay lại,ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chủ nhân giọng nói – Gia Bảo.
Người hầu cô nhìn thấy Gia Bảo,khẽ hiểu chuyện cuối chào rồi cùng chiếc xe đi mất
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bầu trời bây giờ như 1 bức tranh nhiều tầng sinh động,chiều tà tạo nên khung cảnh màu xanh trời hòa cùng màu hồng cùng xen khẽ màu cam,ánh chiều tà thật đẹp
Cô cùng Gia Bảo đi đến ngã tư con đường,cô quay lại,nói “ Tạm biệt nha!mai gặp lại!”
Sở dĩ cô nói như thế vì hướng nhà cô và Gia Bảo khác nhau,có lẽ đến đọan đường nãy giờ đi là giống nhau thôi
Cô bây giờ có lẽ đã từ bỏ,màn kịch đã hạ màn rồi,cô lúc ấy còn diễn chỉ là muốn giúp Tuấn Anh mà thôi
“Tại sao?Tôi đã bảo là đưa…em về tận nhà mà!”
Nghe thế,cô quay người lại,tiếp tục về bước từng bước chân về nhà cô,cùng anh
Đến nhà cô,cô mở cánh cửa màu đen rồi bước vào nhà,sau đó khẽ quay người lại nói : “Có lẽ cậu có thể về nhà rồi!”
“Tình Như à,hãy đợi đi,rồi 1 ngày nào đó,con đường về nhà của chúng ta sẽ nằm cùng 1 hướng”_ Gia Bảo nói thế,sau đó quay đi
Cô nghe thế,hiểu ngầm được ý nghĩa,mỉm cười dịu dàng
Có lẽ thôi,dù sao tôi cũng có hôn phu rồi.Cậu với tôi…cơ bản là không thể!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Gia Bảo sau khi đến nhà Tình Như,lúc này đang trên đường về nhà
Từ xa,1 chiếc xa hơi sang trọng đi theo sau cậu,đến lúc cả 2 đi đều nhau,xe dừng hẳn lại,từ khoang sau xe,1 thiểu niên mặc áo vest bước ra,khẽ cuối đầu chào anh.
“Cậu chủ à,mời cậu lên xe!”
Anh khônng nói gì,chỉ thuận theo ý người kia,ngồi vào khoang xe,người kia thấy thế vào theo
Xe bắt đầu chạy,người lúc nãy khẽ hỏi anh : “Thưa cậu chủ,cuối tuần này chúng ta có lịch trống,cậu chủ có định hôm ấy tổ chức buổi tiệc xem mặt vị hôn phu của cậu không ạ.Dù sao hôm trước chúng ta đã thất lễ không đến rồi…”
Bỏ qua lời nói ấy,Gia Bảo nhìn lên trời,đôi môi nhẹ cong lên
Anh nói là anh sẽ làm,chờ đi,cái anh cần là thời gian!
Lúc đó anh sẽ nói câu yêu en,Tình Như!
(Ý ngầm câu nói vừa nãy các bạn thì đóan xem
Gợi ý nhá : Theo bạn nếu con đường của bạn về nhà giống 1 người thì quan hệ của 2 người là gì?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Chương tiếp theo : Kim Ngưu
Nếu có thể bên em,anh nguyện có thể là làn gió mãi mãi
Nhưng anh biết,người em yêu ngay từ đầu không phải là anh
Nhưng anh muốn bên em,cho dù phải mang trên mình 2 chữ “anh trai”
Anh sẽ chờ ngày em tìm anh!Mãi mãi sẽ chờ
(À,”anh em” này là trong “anh em kết nghĩa” nha)
Xin lỗi nha,lần này hơi dài!^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!