Khi thiên thần mất đi đôi cánh - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Khi thiên thần mất đi đôi cánh


Chương 13


Dừng lại nhé, quá khứ và kí ức về anh

Tại phòng chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn NW

– Chú cho gọi cháu?

Minh Anh cố điều chỉnh cho giọng nói ở thang lễ phép nhất có thể.

– Cháu đã xem qua báo cáo tài chính và tình hình cổ phiếu của tập đoàn rồi chứ?

– Vâng.

– Vậy chắc cháu biết cổ phiếu của tập đoàn chúng ta đang bị thu mua một cách ồ ạt phải không?

– …

– Ta đang thắc mắc tại sao giữa lúc tập đoàn đang cực kì ổn định lại có một nhân vật có đủ khả năng làm chuyện này, hình như mục đích của người đó không phải kiếm lời mà là muốn thâu tóm toàn bộ. Cháu nghĩ có đúng không?

– Cháu không hiểu về vấn đề này lắm nên không dám đưa ra đánh giá lung tung.

– Nếu thật thế thì bây giờ là thời điểm thích hợp để cháu tìm hiểu đấy. Ta không tin là cháu không thể tìm ra người đó.

– Cháu sẽ cố hết sức.

– Giờ thì cháu có thể ra ngoài rồi.

Khi anh vừa rời khỏi căn phòng, gần như ngay lập tức chú Phong cho gọi thư kí riêng của mình vào.

– Thư chủ tịch.

– Anh hãy cho người điều tra ai đang thu mua cổ phiếu của tập đoàn.

– Vâng.

– À còn chuyện này nữa, cử người giám sát Minh Anh, xem đứa cháu quý hóa của ta đang muốn làm gì…

*

Hoàn thành xong các tiết học ở trường, nó vui vẻ tới nhà Chi, con bé đã đồng ý để Vi kìm cặp, lại còn nói là rất nhớ nó nữa chứ?! KHông biết có tin được không?

Tin…

Nó nhấn chuông và chờ đợi

– Ai đấy?

– Dạ, cháu Vi đây ạ!

Cạch…

Cánh cửa sắt được bật mở, bác quản gia nhìn nó thân thiện rồi thông báo:

– Cô chủ có việc đột xuất nên đã ra ngoài từ lúc nãy. Cháu lên phòng đợi cô chủ một lát nhé?

– Vâng. Hì

Trèo lên cầu thang, nó thơ thẩn thả cho tâm trí mình bay đi lung tung rồi tự cười ửng mặt khi nhớ lại khoảnh khắc anh Minh Anh ôm nó. Có lẽ cảm giác ấy sẽ còn tồn tại cho tới khi nó vào phòng nếu như những thanh âm quen thuộc không đập vào tai, tiếng piano êm dịu tới mức nao lòng, bản nhạc mà anh Bảo Anh đã nói chỉ dành riêng cho nó. Vi đứng sững như bị chôn chân dưới mặt đất, nó muốn thoát khỏi những xúc cảm đang trỗi dậy và giữ chặt mình nhưng sao khó quá. Đáng lẽ nó phải chuẩn bị từ trước là anh ấy đang ở nhà và nên nhanh chóng vào phòng, giờ thì không kịp nữa rồi.

Dường như nhận ra sự có mặt của người lạ, theo phản xạ Bảo Anh ngừng chơi đàn, ngước lên nhìn, đôi mắt anh như muốn hút lấy cái nhìn từ người đối diện:

– Em đến từ khi nào vậy? Sao không lên tiếng?

Anh nhoẻn cười rồi đứng dậy, tiến gần về phía nó.

– Em vừa mới tới, xin lỗi đã làm cản trở anh. Hì. Tại em không muốn làm phiền. Bản nhạc này đã rất lâu rồi không được nghe.

– Em vẫn nhớ à?

– Hì, món quà bất ngờ nhất mà em từng nhận được là nó mà. Em đã rất ngạc nhiên khi nghe anh nói anh viết nó cho em. – Nó cười buồn khi nhắc lại.

– Lúc ấy anh chỉ thấy em đứng lặng, nhìn chăm chăm, làm anh cứ tưởng mình làm gì sai cơ, hết hồn.

Anh lại nhìn thật sâu vào mắt nó, bầu không khí lại trở về với sự tĩnh lặng.Vi hiểu mình cần làm một cái gì đó…

– Hì, đó là những kỉ niệm đẹp, thuộc một phần của quá khứ rồi anh nhỉ?- Nó ngẩng đầu lên nhìn anh.

– Ừ,…- Bảo Anh gật đầu nhưng sao thấy đắng nơi đầu lưỡi.

– Có lẽ em nên lên phòng đợi Chi, anh cứ tiếp tục đi nhé!

Vi nhẹ nhàng đóng cửa, trái tim nó đập mạnh quá đỗi.Cuối cùng Vi cũng rứt ra được quá khứ.Hẳn nó sẽ còn mãi luẩn quẩn và day dứt về quyết định của mình nếu như…nếu như anh Minh Anh không bước chân vào cuộc sống của nó.
Bảo Anh đứng lặng, ” thuộc về quá khứ…” giọng nói của nó lặp đi lặp lại trong đầu khiến anh tê buốt rồi bất chợt nở mọt nụ cười nhạt trên môi…

******

– Ùm!!!- Trang bất ngờ chạm vai nó từ phía sau.

– Hết hồn.

– Cậu đang nghĩ cái gì thế?

– Không, chỉ là đang làm bài tập thôi.

– Thật chứ?

– Gì vậy?Định thẩm vấn tớ hả?Vào phòng đã không gõ cửa rồi, cậu quá nhiều tội đấy Trang- Nhấn cô bạn ngồi xuống ghế nó nháy mắt cười.

– Hì, tớ đâu dám, lỡ có ai đó méc anh trai tớ thì tớ đi à?Nhỉ?

– Chỉ giỏi trêu thôi- Hai gò má Vi ửng lên.

– Hihi, coi cậu đỏ mặt kìa, tối Four A biểu diễn chào mừng anh Bảo Anh trở về. Đi xem nhá?

– …

– À quên mất, cái hôm kỉ niệm 3 năm, thấy nhóm có 3 thành viên mà cậu không thắc mắc sao?HÌ.Tên nhóm là Four A cơ mà, thành viên vắng mặt chính là anh Bảo Anh đấy.

– Thì ra là thế.Hi, ưh.

Dường như nhận ra sự thay đổi ít nhiều trên nét mặt Trang khi nhắc tới Bảo Anh, nó ngừng làm bài tập, quay người lại nhìn cô bạn thân thật thà:

– Cậu biết anh Bảo Anh chắc là lâu rồi nhỉ?

– Ưh, từ khi tớ còn bé xíu, anh ấy rất tốt với tớ.

– Người mà cậu hây kể cho tớ nghe là anh ấy phải không Trang?

– Ưh.Hì.

Nó lặng người khi nghe cô bạn thừa nhận.

– Thôi, cậu làm bài tập tiếp đi,khi nào ăn tối tớ sẽ gọi.

– Ừ.

Giờ mới thấy quyết định của nó là đúng đắn, thật may nó chưa làm gì tổn thương tới Trang.

Bước xuống cầu thang, cô bạn của nó khẽ mỉm cười ” tớ biết, cậu là người anh Bảo Anh thích khi đó Vi ạ!”…

Nhờ là bạn hai thành viên của ban nhạc, nó được đặc quyền đứng sau cánh gà, được vào phòng hóa trang của ban nhạc cùng Trang:

– Chào các anh!

– Trang đấy à?Ơ, ai thế kia???- anh chàng có mái tóc đỏ rực nhìn nó ngạc nhiên

– Chào anh!- Nó hơi cúi đầu, lễ phép.

– Anh cố tình không biết hay không biết thật đấy Thiên Anh?Em nhớ là đã cho anh xem ảnh và khai lí lịch rồi mà.

– Hì, bị em bóc mẽ rồi, định tìm cớ làm quen với cô bé dễ thương này mà không được.Chào em Vi, anh là Thiên Anh, rất vui được làm quen với em.

– Em cũng thế ạ!

– Anh Bảo Anh đâu rồi hả anh?- Ngó nghiêng một hồi khắp phòng, cô bạn của nó lên tiếng.

– Ở kia.

2 cánh cửa phòng thay đồ được mở đồng thời, cả hai chàng trai cùng bước ra nhưng…mắt Vi lại chỉ dõi về một hướng…về thiên thần của nó…Trong bộ trang phục màu đen, anh đẹp tới mê hồn.Đôi bông tai đen tôn lên làn da trắng, mái tóc tạo kiểu làm bật khuôn mặt nam tính…

– Trên mặt anh có gì không ổn sao Vi?- Anh cười nheo mắt.

– Không…- Nó giật mình ấp úng, toàn bị anh í nắm thóp hoài.

– Lại đây, anh muốn cho em xem cái này.

Rụt rè tiến lại, nó không để ý tới sự thoáng buồn trên nét mặt của người cũng vừa bước ra từ phòng thay đồ, người mà nó vô tình quên mất…Chỉ mình Trang là quan sát được tất cả, cô bạn kéo anh ra ngoài thì thầm:

– Chúng ta đi thôi anh.

Mọi người rút ra hết, căn phòng ồn ào chỉ còn nó và anh.Vi ngoan ngoãn nhắm mắt đợi chờ,…Minh Anh cầm tay nó thật nhẹ…

Xoẹt…

Mở mắt ra đi em.

– Anh…

Nó không thốt nổi lời, cô gái trong tranh không phải là nó sao???Không… người ấy đâu thể là nó, nó đâu có xinh như thế nhỉ???

– Ừm, của em đấy.Đã lâu anh không cầm bút, nên có thể không được đẹp lắm.

– Đừng nhìn anh như vật thể lạ vậy chứ?Muốn chọc quê anh hả?- Anh cười hiền.

-…

– Nó tệ tới thế à?

Không chờ đợi thêm một chút nào nữa, nó mỉm cười rồi ôm chầm lấy anh.Hơi bất ngờ với phản ứng của Vi nhưng anh cũng đưa tay chạm nhẹ bờ vai nó.

– Em vui…

– Ngốc, vui sao mắt em đỏ vậy?- Xoa đầu nó anh cười.

– Tại em quá…- Vi quẹt nhẹ dòng nước mắt lăn tự khi nào.

– Mình ra thôi, tới giờ diễn rồi.

– Vâng.

Anh nắm lấy tay nó, rồi cùng bước ra…
Ứng dụng xem bói trên điện thoại
Xem tử vi, coi bói toán, gieo quẻ, xem tướng số, lá số tử vi, tiên đoán tương lai…Tải về máy miễn phí

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN