Khi tôi là con gái? - CHƯƠNG 6: Rơi vào lòng thiên thần?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Khi tôi là con gái?


CHƯƠNG 6: Rơi vào lòng thiên thần?


An Nhiên từng gửi cho cậu một địa chỉ quán vặt. Con bé quảng cáo dữ lắm, chốt lại là có món bánh độc nhất của quán rất ngon, nó cứ khăng khăng khi An Vũ về sẽ dắt cậu tới đây mỗi ngày.
Hôm nay lại có dịp hẹn với Trâm Anh nên nó đánh liều tới quán này xem sao.
Con bé Trâm Anh cà kê ở đâu vẫn chưa thấy bóng dáng nên nó đành nhắn một tiếng là sẽ đến trước để đợi.
Đến nơi nó chỉ biết thở dài. Góc quán nhỏ có vẻ xinh xắn gọn gàng, theo phong cách xưa, cũng tạm chấp nhận được, thế mà con em cứ khen quá lên làm nó nuôi hi vọng.
Cái hương vị của quán thật sự đặc biệt hơn rất nhiều khi bước vào trong. Cái mũi tinh ranh của nó đánh hơi ngay đến quầy đồ ăn. Cả một ngăn tủ kính là những chiếc bánh kem trang trí bắt mắt. Nhưng hình như chúng chỉ có một hương vị, là vị bắp. An Vũ ngửi lấy ngửi để rồi quyết định chọn một miếng bánh được trang trí đơn giản nhất.
– Anh ơi, lấy giúp em chiếc bánh này.
Nó gọi người phục vụ trong quầy. Nó ngắm ngía chiếc bánh đến ngơ ra, rồi phát hiện không ai trả lời. Nó ngước lên…
– Không bán.
Trong phút chốc, An Nhiên thấy tất cả tối đen, người nó tránh né lại đang đứng ngay trước mặt nó. Nó cũng không lấy làm lạ, cậu ta tư thù. Chắc là không chiếm được tình yêu của con bé An Nhiên, nên sinh ra căm ghét, báo thù. Con bé lại lòi ra một cậu bạn trai, nó cũng tội nghiệp cho Lê Thái.
– Cậu không bán, được, cho tôi gọi chủ quán…
– ….
– Này. Đừng có làm lơ tôi.
– …
Lê Thái, hắn giả điếc rồi. Vài người khách đến, hắn vẫn đón tiếp, còn nó bị hắn ta phớt lờ.
Nó nhìn bìa kẹp giấy trên tay. Nó đoán sức nặng của chiếc bìa kẹp đủ để cậu ta bị thương nhẹ, ít nhất cũng không được phớt lờ nó. Nó dạo này đã bị đồn đại tâm tình bất bình thường, chơi dại một tí, không hại chết người. Cho hắn một phát rồi nó chạy, một kế hoạch nó tự biết là ngu ngốc chưa từng thấy. Nhưng càng ngày nó biết mình nên làm việc ngu một chút với Lê Thái mới xả được cục tức.
Kết quả của hành động này là gì, Lê Thái có băng đảng, hắn sẽ ăn tươi nuốt sống nó mất. Không được ném. Nó đã đưa cái bìa kẹp quá nửa đầu thì ngưng lại.
– Này, bạn ơi…
Hành động kì quặc cùng gương mặt căm phẫn của nó vô tình thu vào tầm mắt một cậu phục vụ nhiệt tình. Và cậu ta quên mất trên tay mình là ấm nước sôi.
– Đau…
An Nhiên dính hết một quả bỏng vào chân. Vùng da đùi nó mất dần cảm giác.
– Xin lỗi, xin lỗi.
Cậu bạn loay hoay, những người khách xung quanh thì né tránh không có ý muốn đụng chuyện.
An Nhiên dựa vào tay cậu phục vụ mà đứng. Mặt nó không còn cắt máu.
– Không biết gọi xe cấp cứu sao?
Nó nhìn cậu bạn, thâm tâm bức xúc với khả năng xử lí tình huống nguy cấp dở tệ của cậu ta.
– Tôi đi…lấy điện thoại.
Cậu ta buông An Nhiên ra như vứt rác. Trong lúc tay chân đang bị thương, nó cảm tưởng cơ thể này sắp “rơi” tự do xuống sàn. Nó thấy khả năng “hứng chịu” của mình đạt mức thượng thừa rồi. Nó nhắm mắt để “lạc trôi”. Nhưng…nó được ai đó đỡ rồi. Nó hú hồn may mắn vì không có bị ngã.
Mỗi lần gặp Lê Thái, cậu ta trong mắt nó, một mặt là thiên sứ với đôi cánh trắng muốt dang đôi tay ôm lấy nó mà bảo vệ, như lúc này, mặt khác, chính là ác quỷ hút máu.
Mà cái mặt thiên sứ này mỗi lần xuất hiện là tim nó nhảy nhót không ngừng.
Lê Thái bế nó lên. Mẹ ơi, cậu ta bế nó kiểu công chúa. Qủa má An Nhiên bây giờ đỏ như gấc.
“An Vũ, mày bồn chồn là do hóc môn của cơ thể An Nhiên, không phải do mày động lòng gì với hắn, mày là con trai!”
Đoạn nội tâm đang gào khóc này, bị lấp đi bởi những người xung quanh vỡ òa trong thế giới…ngôn tình của nó với Lê Thái.
– Cậu thả tôi ra…bỏ xuống…bỏ xuống…
Nó đấm vào người Lê Thái với hi vọng được cậu tha cho. Cậu ta đừng có mà trả thù nó bây giờ. Biết đâu hắn đã biết âm mưu lúc nãy của nó, bây giờ nhân cơ hội nó bị thương quẳng nó ra đường.
– Yên lặng một chút.
– Hức…tôi bị thương rồi, lỡ cậu đánh tôi, sao mà tôi chạy kịp. Ở ngoài ngõ cũng có nhiều chó lắm, mấy ngày tôi chưa tắm thịt của tôi thúi lắm chúng nó chê không ăn đâu….hức
Mặt nó méo sẹo.
– …
– Có gì đáng cười?
– Đừng có khóc…xấu xí.
Hai từ “xấu xí” của cậu ta chặn miệng nó.
Lê Thái ôm nó ra ngoài cổng, cẩn thận đặt ngay ngắn lên yên chiếc mô tô.
– Cái vẻ mặt ngờ nghệch đó phát ghét, tôi đưa cậu đi bệnh viện.
Hắn ta một câu chửi nó xấu hai câu chửi mặt nó ngờ nghệch, không được câu nào tử tế. Hèn gì An Nhiên xịn không thích, rồi bị thất tình, rồi kiếm chuyện. Nếu như còn ở trong thân xác của mình, An Vũ ta đây phải cải thiện lại tố chất của cậu ta. Điệu bộ này sao cua được em gái An Vũ này.
………………………………………………
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN