Khí Trùng Tinh Hà - Chương 067: Kế hoạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Khí Trùng Tinh Hà


Chương 067: Kế hoạch


Cẩu Thánh quả là một con chó điên hợp tiêu chuẩn, chí ít là trên phương diện cắn người hắn cũng thể hiện được sức chiến đấu mà một con chiến khuyển cần có.
Chuyện Hứa gia phản bội Bách Việt Quốc qua cái miệng của hắn đã được tuyên truyền khắp nơi, toàn quận La Giang đâu đâu cũng biết. Thậm chí quan phủ đã phải lập tức sai người đến Tần gia trang để tiếp nhận nghi phạm.
Cả gia tộc Hứa gia trên có Tộc trưởng Hứa Tam Lập, dưới có gia đinh, còn sống tổng cộng 32 người, hơn 20 người thiệt mạng. Ngoài ra vẫn còn 16 tên sau khi đốt cửa hiệu đã bỏ chạy mất dạng nữa.
Đường đường là Hào môn Hứa gia chỉ sau một đêm đã trở thành những kẻ có tội, mà lại còn là tội chết nữa.
Trên người bọn Hứa gia còn thu được thư tín của một Đại phiệt nào đó của Đại Ngô Quốc gửi cho Tộc trưởng và Trưởng lão Hứa gia. Ngoài ra còn có thêm bản đồ chạy trốn, tất cả đều là vật chứng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Vây hãm trang viên Hào môn Tần gia, tấn công quý tộc Bách Việt Quốc với mục đích xấu, tất cả người của gia tộc Tần gia đều là nhân chứng.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, quan phủ lập tức phá án, đương nhiên chẳng cần mất quá nhiều công sức, chỉ cần dùng chút đại hình là đám con cháu không có cốt khí của Hứa gia đã lập tức chiêu cung. Tất cả vấn đề từ to đến nhỏ đều được được trình bày ra hết.
Quan phủ quận La Giang lập tức gửi công văn cho tất cả các châu quận của Xích Mộc Lĩnh, thỉnh cầu quan phủ các nơi giúp đỡ tróc nã phản tặc.
Như vậy, đám người còn lại của Hứa gia khó lòng chạy thoát, hơn nữa lộ trình bỏ chạy cũng đã bị lộ, quan phủ chỉ cần kéo theo bao tải là bắt được cả đám.
Tất cả dư đảng đều bị bắt quy án, áp tải về quận La Giang, trải qua mấy lần đối chất, án kiện cuối cùng cũng có định luận, hồ sơ được chuyển lên tuyến trên, không lâu sau đã nằm trên bàn của Hoàng đế Bệ hạ.
Những tội bình thường quan phủ châu huyện đều có quyền định án, nhưng tội phản quốc này nhất định phải do đích thân Hoàng đế Bệ hạ phê chuẩn.
Đương nhiên, phản quốc là một tội nhạy cảm nhất. Hoàng đế Bệ hạ vừa nhìn thấy, ngay lập tức giở tài liệu ra xem, phát hiện chứng cớ đều vô cùng xác thực, không hề có dấu hiệu của sự giả mạo, long nhan đại nộ, ngự bút vung lên: chém không tha! Rồi truyền thánh chỉ ra lệnh cho phía Xích Mộc Lĩnh phải mở rộng phạm vi điều tra, đặc biệt là những gia tộc có quan hệ thân thiết với Hứa gia thì lại càng phải điều tra kỹ hơn. Hay nói một cách tổng quát là không để bất cứ người vô tội nào bị oan, nhưng cũng không bỏ sót một kẻ đồng đảng.

Mặc kệ bên ngoài sóng gió ra sao, Tần Vô Song vẫn ngồi yên bên trong Tần gia trang, mỗi ngày ngoài chuyện luyện công, còn giúp Đạt Hề Lão thái thái châm cứu chữa bệnh.
Đạt Hề Lão thái thái thì thích sự yên tĩnh của Tần gia trang ra mặt, rất gần gũi với thiên nhiên.
Còn Đạt Hề Minh thì như cá gặp nước, bên cạnh còn có người đẹp, vui không ai bằng.
Tần Vô Song mỗi ngày đều đích thân đi tuần tra. Hắn nhớ thật kỹ những đặc điểm mà tỷ tỷ tả về tên “Ác ma”. Nếu như tên “Ác ma” đó vẫn tiếp tục âm thầm quan sát thì kẻ suốt ngày ở trong Tần gia trang là Đạt Hề Minh đương nhiên sẽ trở thành đối tượng tấn công của hắn.
Nhưng mấy ngày liền, một chút động tĩnh cũng không có.
Quan phủ, Chân Võ Thánh Địa, ngày nào cũng có người đến Tần gia trang hết lấy chứng cớ rồi lại trấn an. Rõ ràng chuyện Hứa gia phản quốc vẫn chưa có kết thúc.

– Vô Song, cánh tay này của ta thực sự là có thể hồi phục sao?
Tần Liên Xuyên bây giờ vạn phần bội phục đứa cháu trai này.
– Liên Xuyên thúc, nếu chỉ hồi phục như lúc ban đầu thì sao đủ?
Tần Vô Song nở một nụ cười rạng rỡ.
Mấy ngày nay hắn dùng huyền công để dò xét cơ năng thân thể của Tần Liên Xuyên và phát hiện ra cơ năng thân thể ông vô cùng mạnh mẽ, kinh mạch, gân cốt, cơ bắp, tất cả đều đạt đến mức vô cùng hoàn mỹ.
– Vô Song, ý của con là?
– Liên Xuyên thúc, người cũng nhìn thấy rồi đấy, chỉ vài người của một Hứa gia cỏn con đã khiến Tần gia trang chúng ta nguy hiểm như vậy, xét cho cùng, Tần gia trang chúng ta cần có thêm nhiều cường giả nữa.
– Cường giả…
Tần Liên Xuyên cứ lẩm bẩm mãi từ này trong miệng, cảm thấy có chút hổ thẹn. Thân là Đội trưởng Đội hộ vệ mà cũng chỉ là Lực Võ Cảnh Cửu đẳng Đỉnh phong, nếu phải đọ với những cao thủ Chân Võ Cảnh quả thực chẳng là gì.
Bỗng dưng, Tần Liên Xuyên dường như vừa đọc được gì đó trong nụ cười của Tần Vô Song nên giật mình, quay sang nhìn Tần Vô Song vẫn đang ra vẻ thần bí, ngập ngừng hỏi:
– Vô Song, không lẽ con…
– Liên Xuyên thúc, người đoán không sai. Tần gia trang cần không phải chỉ một đội hộ vệ mà là một đội quân hổ báo! Không phải chỉ có khí phách của hổ báo mà còn cần cả sự hung hãn cũng như sức chiến đấu giống như chúng vậy! Mà Liên Xuyên thúc thúc chính là thủ lĩnh tốt nhất của đám hổ báo đó!
– Ta?
Ánh mắt Tần Liên Xuyên vô tình dừng lại chỗ cánh tay, đau khổ nói:
– Vô Song, thúc thúc cả đời này chỉ trung thành với Tần gia trang, nhưng e là…
Tần Vô Song bật cười:
– Liên Xuyên thúc, nếu như con nhớ không nhầm thì năm nay thúc mới 42 tuổi? Chuyện cả đời này còn dài lắm. Thế này đi, sau giờ cơm trưa, thúc gọi tất cả người của Đội hộ vệ đến, con có chuyện muốn nói.
Tuy không biết Tần Vô Song định làm gì nhưng sau vụ tấn công của Hứa gia, người trong Tần gia trang trên trên dưới dưới ai cũng phải sùng bái người thừa kế duy nhất của Tần gia này.
Tần Vô Song đã nói vậy, Tần Liên Sơn đương nhiên là phải làm theo rồi.
Nhìn theo bóng dáng cháu trai rời đi, nhất cử nhất động, mỗi hành động, mỗi lời nói đều có sự yên lặng, điềm tĩnh mà một người trẻ tuổi khó lòng có được. Thậm chí còn có chút thần bí mà một thúc phụ như ông cũng không tài nào hiểu nổi.
Nói chung, Tần Liên Xuyên thấy mừng thay cho huynh trưởng, Liên Sơn đại ca vậy là có người kế thừa rồi!

Trở về đến phòng thì Cẩu Thánh đã đứng đợi sẵn ở đó.
– Thiếu gia.
Cẩu Thánh nhìn thấy Tần Vô Song vội vàng chào hỏi một cách niềm nở.
– Bảo ngươi đi lo chuyện, lo đến đâu rồi?
– Đã thông qua tất cả mọi con đường để tuyên truyền thông tin này rồi. Thần không hay, quỷ không biết, tiểu nhân dám bảo đảm tuyệt đối không có ai nghi ngờ rằng thông tin này được truyền đi từ Tần gia trang.
Cẩu Thánh rất thông minh, tự biết công cao không kiêu ngạo là nguyên tắc cơ bản nhất của kẻ làm tôi tớ. Bây giờ hắn chỉ đang cố tường thuật lại đúng mọi chuyện, tuyệt đối không dám giễu võ giương oai.
Tần Vô Song nhìn thấy rõ điều này, gật đầu nói:
– Ừ, làm tốt lắm. Đúng rồi, khi còn ở Tần gia trang thì đừng một điều “tiểu nhân” hai điều “tiểu nhân” nữa, xưng “thủ hạ” là được rồi. Cái ta cần là một người biết làm việc chứ không phải là kẻ chỉ nói được lời hay.
Cẩu Thánh nghe được câu này, mừng như mở cờ trong bụng. Hắn biết địa vị của mình trong mắt thiếu gia đã có chút thay đổi. Chí ít hắn cũng đã từ một con chó được quay lại làm người rồi. Quả là một khởi đầu không tệ. Cẩu Thánh cảm kích vô cùng. Hắn có thể thấy được thiếu gia nghiêm khắc thì nghiêm khắc thật nhưng làm gì cũng có chừng mực, không bao giờ lên mặt với bọn thủ hạ.
– Thiếu gia, Tây Môn Đại phiệt đã từng tỏ ra thân mật với Hứa gia trong Gia tộc Luận phẩm, tại sao chúng ta không mượn cơ hội này đẩy bọn chúng vào chỗ chết?
Cẩu Thánh vẫn không hiểu nổi thiếu gia bảo hắn đi tuyên truyền khắp nơi, nói Hứa gia chỉ là tên đầy tớ tiên phong của Tây Môn Đại phiệt, Tây Môn Đại phiệt mới thực sự là kẻ cấu kết với Đại Ngô Quốc. Những lời đồn đại đó, nào là Đại Ngô Quốc sẽ sắc phong cho Tây Môn Đại phiệt làm Ngoại tính Vương tộc, hứa cho bọn họ lãnh địa Xích Mộc Lĩnh, cái gì mà Đại Ngô Quốc muốn nuốt chửng Bách Việt Quốc, lên làm thượng phẩm Công quốc, v.v… tất cả đều là Cẩu Thánh sợ quá mà bịa ra thôi.
– Ngươi nghĩ là, chỉ dựa vào mấy câu nói của ngươi mà đã có thể cắn chết Tây Môn Đại phiệt rồi sao?
Tần Vô Song hỏi lại.
– Không chết thì cũng khiến bọn họ suy vong.
Cẩu Thánh rất tự tin với cái lưỡi của mình.
– Suy vong?
Tần Vô Song lắc lắc đầu:
– Đó không phải là cái ta theo đuổi, không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải cắn chết bọn chúng, chứ không phải chỉ suy vong.
Cẩu Thánh biết thiếu gia làm thế là có lý của hắn ta, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy có chút mơ hồ. Nghe giọng điệu này của thiếu gia thì hình như không muốn lập tức trở mặt với Tây Môn Đại phiệt. Vậy tại sao còn phải đi tuyên truyền? Không đau không ngứa, làm gì được Tây Môn Đại phiệt?
– Có phải ngươi đang nghĩ là đã tạm thời không muốn giao phong với Tây Môn Đại phiệt thì cần gì phải đi tuyên truyền đúng không?
– Thuộc hạ ngu dốt…
– Không sai, chỉ là tranh thủ thời gian mà thôi. Nếu như trên người Tây Môn Đại phiệt không có con rận nào thì bước tiếp theo bọn họ làm có lẽ sẽ là đối phó với Tần gia trang chúng ta. Tạm thời ta chưa muốn khai chiến với chúng, nhưng cũng không thể để cho chúng rảnh rỗi được nên mới hắt thêm chậu nước bẩn. Chẳng cần quan tâm bọn họ có trong sạch hay không, chí ít cũng phải sứt đầu mẻ trán một thời gian. Vừa hay, cái ta thiếu là thời gian. Đương nhiên, lời đồn cũng có tác dụng khác của nó, chính là đẩy Tây Môn Đại phiệt vào cái bẫy chuột. Nếu như lúc này bọn chúng ra tay đối phó với Tần gia trang thì không phải có thể chứng minh được bọn chúng đúng là có âm mưu sao?
Mấy câu nói này của Tần Vô Song khiến Cẩu Thánh vạn phần bái phục.
Đúng là cao nhân có cao chiêu. Hư hư thực thực, giống như đánh cờ vậy, hai bên rõ ràng là vẫn chưa hạ cờ nhưng chiêu thì sớm đã xuất ra rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN