Khí Trùng Tinh Hà - Chương 1: “Tinh Hà” truyền kỳ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
221


Khí Trùng Tinh Hà


Chương 1: “Tinh Hà” truyền kỳ


Tinh Hà là một cái tên, cũng là một câu chuyện truyền kỳ.
Cái tên này mới chỉ xuất hiện mấy tháng gần đây, nhưng trong thời gian ngắn mấy tháng này, đã nhanh chóng được đón nhận, đồng thời trải qua Nhất đẳng truyền kỳ, gần như đem cái tên này nâng lên thành một truyền thuyết chí cao.
Quay quanh cái tên “Tinh Hà” này, toàn thế giới xuất hiện rất nhiều chủ đề hấp dẫn.
Trong nội bộ cộng đồng mạng, hai chữ “Tinh Hà” một khi xuất hiện, lập tức chiếm lấy vị trí đầu bảng xếp hạng tìm kiếm. Số lượng tìm kiếm hàng ngày duy trì hơn nửa năm vẫn ở vị trí rất cao, hơn nữa số lượng tìm kiếm còn vượt xa những mục khác ở phía sau.
Cùng lúc đó, cái tên Tinh Hà này, còn được rất nhiều quốc gia trên toàn thế giới xếp vào danh sách “không được chào đón”. Có một vài quốc gia thậm chí còn đem cái tên “Tinh Hà” liệt vào danh sách đen, được xem là nhân vật nguy hiểm hàng đầu nữa.
Đồng dạng cái tên này cũng xuất hiện trên bảng xếp hạng thế giới ngầm khắp toàn cầu, trở thành đề tài nóng hổi nhất trong sáu tháng liên tục. Các tổ chức thế giới ngầm lớn nhỏ đều treo hàng vạn giải thưởng cho việc truy sát cái tên “Tinh Hà” này.
Trong nhất thời, cái tên này trở thành cái tên đại diện cho tiền tài, trở thành cái bánh ngọt thơm phức thu hút đám sát thủ, chỉ cần có người tiếp nhận, hoàn thành và an toàn trở về… Không ngoài dự đoán, những người này đều thất bại.
Phàm là đơn độc tiếp nhận, những người truy sát Tinh Hà chỉ có hai kết quả. Kết quả đầu tiên là bất hạnh tìm thấy Tinh Hà, nhưng không một ai an toàn trở về. Kết quả khác thì rất khôi hài, bọn họ vô dụng đến ngay cả hành tung của Tinh Hà cũng không tìm ra, đáng cười thay, loại vô dụng này so với loại thứ nhất ngược lại còn may mắn hơn một chút!
Truy sát không ngừng, không ngừng thất bại, rốt cuộc làm chấn động toàn bộ thế giới ngầm, chấn động một tổ chức sát thủ thống trị thế giới ngầm – Thực Huyết Sắc Vi, đóa tường vi đẫm máu. Đây là tổ chức sát thủ số một không phải bàn cãi, tiếp nhận cái nhiệm vụ năm mươi triệu Mỹ kim – nhiệm vụ truy sát đắt đỏ nhất trong lịch sử thế giới ngầm!
Trong trăm năm lịch sử của Thực Huyết Sắc Vi, số người bị chúng truy sát quá mười vạn, nhưng trong một trăm năm này, có thể may mắn chạy thoát chỉ có ba người.
Xác xuất thành công như vậy có thể xem như là kỳ tích, khiến bên ủy thác rất tự tin cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Năm mươi triệu Mỹ kim tuy rằng khiến người khác đau lòng, nhưng “Tinh Hà” giống con giòi trong xương, nếu cuối cùng có thể loại trừ đống cặn bã của lịch sử này cũng xem như đáng giá.
Tiền thưởng cao nhất lịch sử, điều này khiến tổ chức Thực Huyết Sắc Vi vô cùng coi trọng, phái ra bảy tên sát thủ hàng đầu, bảy tên sát thủ này đều xuất thân từ đội ngũ Thập đại Vương bài Sát thủ của tổ chức.
Mà nhiệm vụ truy sát lần này, được xếp cấp độ SSS, trong thế giới ngầm chưa bao giờ có cấp bậc nhiệm vụ này.
Thất đại Vương bài, am hiểu ám sát, am hiểu ẩn nấp, am hiểu hóa trang, am hiểu cận chiến…
Nói tóm lại, đám sát thủ này đều thân hoài tuyệt kỹ, trong lĩnh vực này đều là chí tôn vương bài, gần giống như BUG – không nơi nào không thể xâm nhập. Bảy đỉnh cấp cao thủ hợp lực ra tay, đủ thấy tổ chức Thực Huyết Sắc Vi rất coi trọng chuyện này.
Nhiệm vụ có số tiền thưởng cao kỷ lục này, khiến cho toàn thế giới ngầm nổi lên sóng gió, lực chấn động có thể so với một kíp nổ của đầu đạn hạt nhân!
Trong vườn trường Đại học W, thời tiết đầu xuân lộ ra càng nhiều vẻ lãng mạn.
Trong một góc vắng vẻ của vườn trường, có một thanh niên hai lăm, hai sáu tuổi. Hắn tên là Vũ Tinh Hà, là một gã Nghiên cứu sinh của trường Đại học nghiên cứu W. Lúc này hắn đang ngồi trên một sườn núi nhỏ, thích thú hưởng thụ ánh ban mai tuyệt vời, nhàn nhã nhìn đám bồ câu đang chơi đùa trên bãi cỏ, thần thái bình thản mà chăm chú.
Phảng phất như mọi ồn ào náo nhiệt đều không liên quan gì đến hắn, phảng phất như thời gian lúc này đã ngừng trôi, tạo thành một hình ảnh vĩnh hằng.
Đột nhiên, vẻ mặt Vũ Tinh Hà chợt biến. Nụ cười vẫn đọng trên khuôn mặt hắn trong phút chốc đã không còn chút tăm hơi.
Thay vào đó là sự ngưng trọng. Hắn vốn rất bình thường, đột nhiên như thay đổi thành một người khác, giống như một cây thương dựng thẳng, như núi cao sừng sững, lại giống như xích sắt giăng ngang, nhìn chăm chú phía trên sườn núi, trong lòng thầm nghiêm túc.
– Cái gì nên đến thì cuối cùng cũng sẽ đến.
Một khắc sau, đám bồ câu trên bãi cỏ đột nhiên cảnh giác, kinh hoảng đập cánh phành phạnh, muốn bay tản ra thì bốn phương tám hướng như có một tấm lưới vô hình chụp xuống, đám bồ câu bay đến vị trí này thì như bị điện giật, đều rơi xuống bãi cỏ.
Viu, viu, viu~~
Năm đạo thân ảnh từ những góc khác nhau bắn ra, đem Vũ Tinh Hà vây quanh. Những người này tướng mạo quái dị, có ba người rõ ràng là huyết thống Âu Mỹ, hai kẻ khác, một kẻ có diện mạo người phương Đông, còn một tên mặc trang phục Nhẫn giả Phù Tang, người cuối cùng là thần bí nhất, toàn thân đều khoác áo choàng đen, chỉ để lộ một đôi mắt sắc như mắt ưng.
– Tinh Hà các hạ, chúng ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Người khoác áo choàng phát ra âm thanh vô cùng già nua.
Ánh mắt Vũ Tinh Hà lập tức chú ý đến áo choàng đen trước ngực của tên kia, có một bông hoa rực rỡ – một bông hoa tường vi, chỉ có điều bông hoa này nhuộm đầy máu.
– Các ngươi là ai?
Vũ Tinh Hà khôi phục lại vẻ mặt nhàn nhã như trước, phảng phất như năm nhân vật nguy hiểm trước mắt này, trong mắt hắn chỉ là năm cái cọc gỗ vậy.
– Kẻ tìm ngươi kiếm chút lợi ích.
Lão giả khoác áo choàng đen thản nhiên nói.
– Ồ?
– Tinh Hà các hạ. Ngày 25 tháng 05 năm 2012, bảo tàng Đại Anh bị mất trộm, vài trăm món hiện vật Hoa Hạ mất tích, cái này là đại án, là do ngươi làm đúng không?
Lão già khoác áo choàng đen lạnh nhạt hỏi.
Vũ Tinh Hà thản nhiên cười đáp:
– Không sai, lấy những thứ đó đi còn hơn. Những di vật đó vốn do mấy tên cướp chó chết đoạt được từ Viên Minh Viên, ta đem những thứ đó trả lại, là việc thiên kinh địa nghĩa, có gì không thỏa đáng sao?
Lão già khoác áo choàng đen gật đầu, nhưng không dám thả lỏng khí thế chút nào, lại hỏi:
– Như vậy ca sĩ Mã Lý Tây Á trong cung điện nước A toàn thân biến thành màu đen, phải chăng cũng là do các hạ gây ra?
Vũ Tinh Hà cũng không phủ nhận, mỉm cười nói:
– Hắn dám khoác lác nói người Hoa Hạ là đám người hạ đẳng, cho rằng chỉ có da trắng mới là thượng đẳng? Được lắm, ta phủ lên người hắn một lớp sơn đen, chỉ có điều thủ pháp tương đối đặc biệt, khiến hắn cả đời cũng không tẩy ra được mà thôi.
– Tốt lắm, xem ra ngươi cũng không định vòng vo. Như vậy chụp lén hình nữ chính khách nước M và thuộc cấp vụng trộm cũng là do ngươi làm rồi?
– Ả dâm đãng câu dẫn nam nhân liên quan cái quái gì đến ta? Thế nhưng ai bảo ả không đếm xỉa gì đến nguyên tắc, lại đi tiếp người không nên tiếp chứ? Chẳng lẽ không biết tên lừa ngốc ấy âm mưu phân rẽ lãnh thổ Hoa Hạ mấy chục năm nay rồi sao? Với tính cách của ta, vốn nên một đao chém chết ả, bất quá ta là người chuộng hòa bình, nếu có thể không sử dụng bạo lực, không phải càng tuyệt vời hơn sao?
Mỗi việc mà hắn thừa nhận, thì biểu tình của năm người kia lại càng ngưng trọng hơn vài phần. Dưới tình huống này mà vẫn có thể bảo trù được tâm tính, có thể thấy thanh niên này đích xác là kình địch của bọn họ!
Lão già khoác áo choàng đen hít sâu một hơi:
– Vấn đề cuối cùng, lãnh đạo quân sự nước R treo cổ tự sát tại nhà, cảnh sát đã phân tích hung án này không phải là tự sát. Việc này có phải liên quan đến các hạ hay không?
Vũ Tinh Hà cười ha ha đáp:
– Ngươi nói cái tên đầu sỏ quân sự còn mập hơn heo ấy ư? Không sai, người đó cũng do ta giết. Tên mặt lợn đó mở miệng nói hưu nói vượn suốt ngày. Ta nhìn hắn đã không vừa mắt từ lâu rồi. Lần này không ngờ lại còn dám huênh hoang dùng vũ lực xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta, chẳng phải đáng chết hay sao?
Bỗng nhiên, Vũ Tinh Hà nhìn chằm chằm bông hoa tường vi đẫm máu trước ngực lão già, khẽ cười:
– Ta nói này, từ khi nào mà tổ chức Thực Huyết Sắc Vi bắt đầu quan tâm đến việc của cảnh sát vậy? Chẳng lẽ xú danh của các ngươi sợ còn ít, muốn đi làm chuyện chính nghĩa sao?
Lão già hơi híp mắt lại, cười âm trầm nói:
– Loại chính nghĩa gì đó, trong thế giới ngầm chúng ta không đáng một đồng. Không ngại nói cho ngươi biết, có người trả năm mươi triệu Mỹ kim muốn cái mạng của ngươi. Trong mắt chúng ta, ngươi làm cái gì không quan trọng, quan trọng là lấy được cái đầu ngươi, khi đó có thể nhận được năm mươi triệu Mỹ kim rồi.
– Năm mươi triệu Mỹ kim?
Vũ Tinh Hà không nghĩ rằng hắn lại có giá trị như vậy, quá mức biến thái, chỉ có điều suy nghĩ một chút hắn đã rõ ràng.
Trước đây hắn giết người đã làm tình hình chính trị trở nên căng thẳng, như vậy đằng sau chuyện này nếu không có quốc gia nào đó nhúng tay thì mới là lạ.
Nếu quốc gia nào đó nhúng tay vào, thì việc tiền thù lao cao tới đâu cũng không quá khó hiểu.
Sự thực đúng là như vậy, tiền thù lao kếch xù như thế, bối cảnh của bên ủy thác kỳ thực đã vượt qua phạm vi tài chính mà một cá nhân hay một tập đoàn có thể tiếp thụ rồi.
Vũ Tinh Hà liếc mắt nhìn bầy chim bồ câu trên bãi cỏ, khẽ thở dài nói:
– Những con bồ câu này, nếu như sáng nay không kiếm ăn trên bãi cỏ này, đã không gặp phải tai kiếp này rồi. Hoa Hạ có một câu ngạn ngữ, đó là người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Một màn trước mắt như vậy, chẳng lẽ mấy vị không cảm thấy điều gì?
– Đương nhiên cảm thấy! Chúng ta biết Tinh Hà các hạ thực lực cao cường, cho nên chúng ta cố ý phái một tên đồng bạn đến bắt người tỷ tỷ sống bên cạnh ngươi. Nếu như Tinh Hà các hạ phối hợp cùng chúng ta đi một chuyện, thì tỷ tỷ ngươi sẽ không hao tổn một sợi lông nào, còn trái lại, vậy thì kết cục của cô ta còn thảm hơn ngươi nghĩ đấy.
Lão già khoác áo choàng đen mặc dù khiêu khích Vũ Tinh Hà, nhưng không dám lơ là chút nào, ngược lại càng phòng bị kỹ lưỡng hơn. Hắn biết Vũ Tinh Hà này là một cường giả, một khi phát động, chắc chắn giết người không chớp mắt, tuyệt không thể xem nhẹ.
Thực Huyết Sắc Vi lần này một lượt phái ra Thất đại Vương bài Sát thủ, có thể thấy quyết tâm không vừa! Chỉ có điều Thất đại Vương bài không dám sơ suất, điều tra kỹ lưỡng, thăm dò, tìm bằng chứng xác thực, phân tích sơ hở duy nhất của Vũ Tinh Hà, chính là trên người vị tỷ tỷ kia.
Đây là điểm duy nhất bọn chúng có thể lợi dụng, để ổn thỏa, bọn chúng phải ngầm ra tay vào khe hở này.
Vũ Tinh Hà mặt không biểu tình, trong lòng trào lên sát ý mãnh liệt. Tỷ tỷ này tuy rằng không phải thân thích, nhưng hai người đã sống nương tựa cùng nhau từ nhỏ, thường xuyên chiếu cố hắn, tình cảm rất sâu đậm.
– Tổ chức Thực Huyết Sắc Vi, thì ra cũng bỉ ổi như vậy? Nói vậy, không phải là sợ ta sao?
Vũ Tinh Hà ngạo nghễ hỏi.
– Hừ! Chúng ta làm việc gì, từ trước đến nay chỉ quan tâm thành bại, không từ thủ đoạn. Tinh Hà các hạ nói chúng ta sợ ngươi thì chưa chắc, nhưng ngươi có thể làm ra những chuyện động trời như vậy, chuẩn bị kỹ lưỡng một chút vẫn tốt hơn.
Vũ Tinh Hà gật đầu, chậm rãi khom người xuống.
Chỉ một động tác đơn giản nhưng lập tức khiến lão già khoác áo choàng đen giật mình, quát lớn:
– Không được nhúc nhích, không muốn thấy xác tỷ tỷ ngươi thì hãy biết điều cho ta!
– Hoảng hốt cái gì? Ta chỉ buộc lại dây giày một chút mà thôi.
Vũ Tinh Hà khom người ngồi xuống, cười một tiếng lạnh lùng.
Năm người biến sắc, không hẹn mà cùng lùi lại một bước.
Khóe miệng Vũ Tinh Hà bỗng nhiên nở một nụ cười quái dị, trầm giọng nói:
– Vẫn còn một người ở ngoài tám trăm mét, góc ba giờ, sao không ra luôn? Muốn ngắm bắn ta à?
Lời còn chưa dứt, thân hình Vũ Tinh Hà đột nhiên dùng lực, hai tay chống trên cỏ, toàn thân lướt tới nhanh như cắt.
Viêm Dương chân khí theo chưởng ảnh bay lượn trong không trung, liên tục vỗ ra năm chưởng, phân ra tấn công năm người một lúc.
Năm người chỉ thấy cơ thể như bị ném vào lò lửa, toàn thân như bị thiêu đốt, lớp da truyền lại từng trận đau đớn như bị kim châm, phảng phất muốn đem bản thân nướng chảy mỡ vậy.
– Nguy rồi!
Lão già khoác áo choàng đen dù rất cẩn thận, nhưng bọn chúng vẫn đánh giá thấp năng lực thực chiến của Vũ Tinh Hà. Năm chưởng này vừa xuất, lực lượng cường đại ẩn hàm trong đó hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của chúng.
Binh khí và hỏa lực trong tay căn bản không kịp sử dụng, đã bị chưởng lực của Vũ Tinh Hà trùm lấy, chỉ có thể dựa vào bộ pháp để liên tục tránh né.
– Tản ra, nhanh, tản nhanh!
Tên Nhẫn giả Phù Tang biết công phu Hoa Hạ thần kỳ, chỉ có thể tản ra, mới không bị toàn diệt.
Về phần ai có thể thoát khỏi đòn công kích này, thì còn phải xem vận khí của kẻ đó.
– Muốn chạy?
Vũ Tinh Hà thấy tên Nhẫn giả Phù Tang thoát kịp, bàn tay khẽ đảo, đoạt lấy lưỡi đao trên người hắn. Quét một đường qua yết hầu, một tia máu phọt ra – Một tên gục!
Cước bộ Vũ Tinh Hà cũng không chậm trễ, chân khí thôi động liên tục, một bộ Cửu Dương Chưởng phối hợp với nội kình của Viêm Dương Chân Kinh, giống như sư tử vồ thỏ, một chưởng hạ một người, liên tục đánh lên ngực đối phương.
Viêm Dương Chân Kinh chính là công phu đệ nhất vô nhị, bá đạo kinh khủng, là một loại nội kình chí cương chí dương. Phàm người trúng phải chưởng này đều giống bị lửa nóng thiêu đốt, chẳng khác gì bị phơi dưới mặt trời gay gắt, uy lực vô cùng kinh nhân.
Vũ Tinh Hà động tác mau lẹ, thân ảnh mờ ảo chớp động trên cỏ, như cánh bướm vờn hoa, năm tên địch nhân nháy mắt đã có bốn tên gục ngã.
Còn sót lại lão già khoác áo choàng đen thì bị hai ngón tay Vũ Tinh Hà móc lấy yết hầu.
Vũ Tinh Hà trừng mắt hét:
– Tên ẩn nấp kia, cút ra đây cho ta!
Mặt lão già áo choàng đen xám như tro tàn, thì thào hỏi một câu:
– Người còn là người sao?
– Bớt nói nhảm đi, muốn năm mươi triệu Mỹ kim hay cái mạng chó của ngươi?
Vũ Tinh Hà lúc này nào còn chút bộ dáng yếu nhược như học sinh nữa, chỉ khẽ trầm giọng nói:
– Lấy mạng ngươi đổi lấy mạng tỷ tỷ của ta.
– Nhiệm vụ thất bại, chỉ có chết… Tỷ tỷ ngươi ư? Đồng bạn của ta sẽ đem cô ta tới gặp ngươi. Ha ha, hắn sẽ thay chúng ta hoàn thành nhiệm vụ!
Nói xong, một tia máu đen từ miệng hắn ộc ra, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn kỳ dị, không ngờ là uống thuốc độc tự sát.
Đoàng~~
Vũ Tinh Hà thuận thế ném thi thể tới trước, còn bản thân thì không ngừng lùi bước.
Ầm~~
Chỗ vừa rồi hắn còn đứng, gốc cây to bằng cánh tay bị một viên đạn xuyên qua, ầm ầm đổ xuống.
Tốc độ Vũ Tinh Hà cực nhanh, phản ứng so với đạn còn nhanh hơn vài phần, chỉ vài lần thoắt hiện không ngờ đã thu hẹp khoảng cách đến bốn năm trăm mét với tên bắn tỉa. Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, một cổ chân khí theo đó bộc phát.
Phật môn công pháp – Sư Tử Hống!
Gã tập kích ẩn nấp lâu như vậy, cho đến khi đồng bạn đều chết vẫn không nổ súng, chính là muốn chuẩn bị một súng trí mạng. Nhưng nào ngờ lực cảm ứng nguy hiểm của Vũ Tinh Hà so với sói còn linh mẫn hơn nhiều.
Một súng không trúng, trái lại Vũ Tinh Hà càng áp sát hắn hơn. Hắn vội vàng quay ống ngắm chuẩn bị bắn lần nữa. Bỗng nhiên bên tai truyền lại một cảm giác vô cùng đau đớn, ngay sau đó, ống ngắm cũng vỡ “loảng xoảng” thành từng mảnh vụn.
Tiếng gầm của Vũ Tinh Hà đã trực tiếp phá hỏng màng nhĩ và ống ngắm của tay bắn tỉa.
Một tay súng bắn tỉa không có ống ngắm, chẳng khác nào con hổ bị mất nanh vuốt. Hơn nữa màng nhĩ đã bị tổn thương nặng nề, làm sao còn có thể ngăn cản Vũ Tinh Hà đến gần?
Rắc~~
Hai tay Vũ Tinh Hà đan lại bổ xuống ót tay bắn tỉa, chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, xương sọ cũng theo đó rạn nứt, máu tươi từ mắt, mũi, miệng không ngừng trào ra, trong nháy mắt đã chết.
Liên tục giết sáu người, Vũ Tinh Hà cũng không rảnh rỗi xử lý đến hậu quả, trong đầu hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ, chạy về nhà thật nhanh để cứu tỷ tỷ.
Về đến nhà, ở hành lang đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.
Vũ Tinh Hà lòng như lửa đốt, đẩy cửa xông vào, đã thấy tỷ tỷ toàn thân xích lõa, nằm sõng soài trên mặt đất, đã hấp hối từ lâu. Trái tim Vũ Tinh Hà nháy mắt như rơi xuống đáy vực, nước mắt nam nhân chưa từng đổ một lần đã tuôn ra như mưa.
– Tỷ tỷ…
Ôm lấy cơ thể tỷ tỷ vào lòng, nước mắt Vũ Tinh Hà giàn giụa, lòng đau đớn muốn phát cuồng.
Ngay lập tức, sắc mặt Vũ Tinh Hà chợt biến đổi, một cổ nguy hiểm khủng bố dâng lên trong lòng. Gần như vô thức, tay phải Vũ Tinh Hà đánh xuống dưới một chưởng.
Keng~~
Theo tiếng vang đó một thanh chủy thủ sắc bén rơi xuống.
Mũi và lưỡi thanh chủy thủ lấp lánh những tia màu lam, hiển nhiên là có bôi chất kịch độc.
Đánh lén!
Khuôn mặt hắn lộ vẻ khó tin vô cùng, vị “tỷ tỷ” trong lòng bỗng nhiên trơn tuột như cá, linh hoạt thoát ra.
Vũ Tinh Hà đứng bật dậy, ánh mắt dừng lại trên người “tỷ tỷ”, ngoại trừ sát khí ngập ngụa làm người khác khó thở ra, hắn quả thật không nhìn ra chút kẽ hở nào.
– Tinh Hà các hạ, ngươi quả nhiên lợi hại!
Đối phương đánh lén không thành, ngữ khí chứa đầy hận ý, bỗng nhiên thanh âm chợt đổi:
– Như vậy ắt hẳn những đồng bạn của ta đều đã…
– Đều đã lên đường rồi!
Vũ Tinh Hà bình thản trả lời.
Lập tức hỏi lại:
– Tỷ tỷ của ta đâu?
– Tỷ tỷ ngươi? Ha ha!
Nữ nhân kia bỗng nhiên cười rộ lên:
– Đồng bạn của ta đều “đi” rồi, ngươi nghĩ tỷ tỷ của ngươi sẽ “đi” đâu!
Con ngươi Vũ Tinh Hà mở lớn, gằn từng chữ:
– Ngươi giết cô ta rồi?
– Ngươi nói không sai, ta không chỉ giết ả, còn đem thi thể nàng tinh luyện thành dược vật rồi, ha ha ha…
Trái tim Vũ Tinh Hà như rơi vào hố băng, trầm giọng nói:
– Đã như vậy… thì ngươi cũng chết đi!
Vũ Tinh Hà cười một tiếng thê lương, khí thế toàn thân đột nhiên bộc phát mãnh liệt, Viêm Dương chân khí điên cuồng thôi động, bàn tay vung ra một trảo.
Thanh chủy thủ rơi trên đất hút ngược lại, bị Vũ Tinh Hà nắm chặt trong tay, Viêm Dương chân khí phát ra, bắn ra mũi dao lấp lóe lam quang.
Vút~~
Một đao không thể chống cự, một đao trí mạng, trực tiếp phóng thẳng vào yết hầu nữ nhân.
Mặc dù hiểu rõ khả năng của đối thủ, nhưng vẻ mặt Vũ Tinh Hà không chút vui mừng, trong lòng ngược lại giống như phát cuồng.
Tỷ tỷ, cả đời này hắn sẽ không bao giờ có thể tìm được người nào thân thích như tỷ tỷ nữa.
Viêm Dương chân khí trong cơ thể không ngừng sôi trào. Bỗng nhiên Vũ Tinh Hà cảm thấy ngực mình đau đớn, hộc một tiếng, một ngụm máu phun ra giữa không trung.
Vũ Tinh Hà sắc mặt hơi đổi, lập tức, hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể cuồng loạn như nước sôi, không ngừng trào lên.
Đại sự bất ổn!
Thì ra, mấy tháng nay, Vũ Tinh Hà một lòng đem chân khí trùng quan, nỗ lực đột phá bình cảnh, trùng kích cảnh giới Tiên Thiên, chân khí ứ đọng trong cơ thể vốn hôm nay sẽ loại trừ. Không ngờ đám sát thủ Thực Huyết Sắc Vi tìm đến cửa, dùng chân khí quá độ, đúng là họa vô đơn chí.
Đây chính là dấu hiệu chân khí phản phệ.
Chân khí phản phệ chính là điều mà người học võ kiêng kỵ nhất, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì lập tức chầu Diêm Vương.
Bước chân Vũ Tinh Hà loạng choạng, dựa lên mặt bàn, thở hồng hộc. Đột nhiên con mắt liếc thoáng qua mặt bàn. Trên bàn không ngờ đang đặt một tờ giấy.
– Tiểu Vũ, đơn vị tổ chức muốn tỷ tỷ đến nông thôn làm việc, khoảng một tuần nữa mới về. Trong thời gian này, ngươi tự chăm sóc mình thật tốt nha.
Vũ Tinh Hà sửng sốt, lập tức lấy lại suy nghĩ, tên sát thủ hôm nay mới đến, tỷ tỷ hẳn đã ra ngoài rồi… Lẽ nào, tỷ tỷ không chết?
Tâm tình nhộn nhạo, biến đổi càng nhanh, chân khí phản phệ càng trầm trọng hơn.
Lấy điện thoại ra, hai tay run run bấm số của tỷ tỷ.
– Alô, tiểu Vũ à, thấy tờ giấy của tỷ tỷ chưa?
Thanh âm trong trẻo, ngữ khí quen thuộc, Vũ Tinh Hà như buông được tảng đá trong lòng ra, cảm thấy an tâm.
Nhẹ nhàng cắt điện thoại, lại phun ra một ngụm máu, Vũ Tinh Hà lẩm bẩm:
– Tỷ tỷ, sau này… người phải nhớ bảo trọng…
Bước chân Vũ Tinh Hà càng lảo đảo, ánh mắt dần mơ hồ, thần trí cũng trở nên mông lung, trong miệng vẫn thì thào:
– Tỷ tỷ… tiểu Vũ từ nay về sau, không bao giờ… có thể chăm sóc người nữa rồi…
Chân khí phản phệ, nội hỏa trùng phá lục phủ ngũ tạng, ý thức Vũ Tinh Hà càng mơ hồ không rõ, hai chân không bước nổi bước nào nữa…
Một đời kỳ hiệp dân gian, một thiên tài võ giả, Vũ Tinh Hà – Nhất đại tông sư trẻ tuổi nhất lịch sử, trong gian nhà nhỏ bị chính chân khí của mình phản phệ, bỏ mình một cách bi tráng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN