Khí Trùng Tinh Hà
Chương 801: Tao ngộ Kim Ô, Thiên Độn Chi Phù
Kim Ô Thú mười năm trước đã biết thực lực của Tần Vô Song, phỏng đoán hắn là một tu luyện giả nhân loại, mười năm hẳn không có nhiều tiến bộ, không nghĩ rằng Tần Vô Song vừa ra tay, thực lực kia rõ ràng là đã thoát thai hoán cốt, khiến Kim Ô Thú cũng không thể không giật mình. Lập tức phát ra tiếng cười kỳ quái nói:
– Tiểu tử, quả là đã xem nhẹ người. Người kế thừa Thần Tú Cung quả nhiên có vài phần bổn sự. Chỉ có điều, ngươi có thể may mắn tránh được kích thứ nhất, nhưng kích thứ hai thì không dễ dàng vậy đâu. Hừ, nếu ngươi có thể đỡ được ba đợt tấn công của ta, hôm nay ta sẽ phá lệ thả cho ngươi một con đường.
Kim Ô Thú nói vậy, Tần Vô Song lại càng nghiêm túc hơn, bởi vì khi nghiệt súc này đã nói lời như vậy, thường có nghĩa là nó muốn ra tay thực sự rồi. Một khi Kim Ô Thú này ra tay thực sự, toàn lực tấn công mà nói, Tần Vô Song muốn ngăn cản, e rằng khó khăn vô cùng.
Phải biết rằng, Kim Ô Thú lúc này, ngay cả Kim Quang Long Vương cũng không địch lại nó, có thể thấy được nghiệt súc dáng vẻ kiêu ngạo gàn rỡ này mạnh đến cỡ nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cho nên, Tần Vô Song cũng không dám phớt lờ lời nói của Kim Ô Thú, lại càng không nghĩ rằng đây là uy hiếp nói cho vui miệng.
Quả nhiên, Tần Vô Song mới vừa thoát ra khỏi vòng vây, mật độ dòng khí lưu động xung quanh liền gia tăng rất nhiều. Xung quanh Tần Vô Song, từng đạo lực lượng cấm chế vặn vẹo không ngừng tràn tới.
Những đạo lực lượng vặn vẹo này, bị Kim Ô Thú bức bách, cũng dần từ vô hình thành hữu hình, tạo thành những phân thân kim quang lấp lánh, hiện ra từng khuôn mặt dữ tợn không ngừng áp sát.
Tần Vô Song lần đầu tiên nhìn thấy loại khí như vậy, nhưng vẫn không hề nao núng. Loại lực Thần hồn bị khống chế này là do Kim Ô Thú đem pháp thân hư thực tương sinh ngưng luyện mà thành. Lực công kích của chúng tất nhiên không thể sánh bằng Kim Ô Thú.
Loại pháp thân này, cũng không phải phân thân khôi lỗi, sức chiến đấu còn kém xa. Với tu vi của Tần Vô Song, đối mặt với một vài pháp thân, căn bản là không cần để tâm.
Mà những pháp thân này, điểm đáng sợ là chúng có rất nhiều, khí thế giống như che trời lấp đất. Điều quan trọng nhất chính là, khoảng cách công kích của Kim Ô Thú quả thật là nghịch thiên. Lấy cảm ứng của Tần Vô Song, cảm nhận được Kim Ô Thú ít nhất ở ngoài trăm dặm.
Ngoài trăm dặm, có thể tạo ra công kích từ xa như vậy, đủ biết lực Thần hồn của Kim Ô Thú này mạnh như thế nào. Đáng sợ nhất đó là vẫn duy trì được lực công kích kinh nhân.
Tần Vô Song căn bản không hề ham chiến, xông phá trái phải, đem những lực lượng cấm chế này không ngừng phá mở, có thể nói là gặp thần chém thần, gặp phật giết phật.
Mục đích của hắn chỉ có một, đó là phải thoát ra khỏi phạm vi công kích của Kim Ô Thú.
Kim quang mở rộng, Tần Vô Song tay cầm Thần Tú Cung, giống như Thần khí khai thiên lập địa. Ở trong tay hắn, Thần Tú Cung không cần công kích cũng đã tạo ra lực lượng phá núi lấp sông rồi.
Kim quang vừa bổ, ầm một tiếng đã tạo thành một cái thông đạo. Âm Dương Tử Vân Dực dưới sự thúc dục liền phóng ra từ thông đạo đó. Đôi cánh được phát huy đến cực hạn, nhằm phía Tây mà tiến đi.
Kim Ô Thú nhếch mỏ cười nói:
– Tiểu tử, ngươi cho rằng phá vài cái pháp thân của ta là có thể thoát hay sao? Hôm nay, Kim Ô đại gia ta nhất định phải tự tay bóp chết ngươi, ta xem xem, lần này có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Tần Vô Song thét dài một tiếng đáp:
– Nghiệt súc, ngươi có bản lĩnh thì đuổi theo đi, ở đó mà khua môi múa mép, thật không biết tự lượng sức.
Kim Ô Thú bị Tần Vô Song mắng lớn, vội vàng đuổi theo, thần niệm vừa động thì đã rút ngắn lộ trình xuống vài chục dặm.
Kim Ô Thú am hiểu nhất chính là tốc độ, mặc dù Âm Dương Tử Vân Dực của Tần Vô Song có tốc độ bay quả thực biến thái, hơn nữa tu vi lại đại tiến, nhưng cùng so tốc độ với Kim Ô Thú, thì cảm giác vẫn có chút khó khăn. Âm Dương Tử Vân Dực chỉ mới đến tầng thứ hai, cách trạng thái cực điểm của Âm Dương Lưỡng Dực một khoảng rất lớn. Cho nên, Kim Ô Thú một khi toàn lực phát động, thì áp lực lên Tần Vô Song quả thật không nhỏ.
Thấp thoáng vài lần thì Kim Ô Thú đã đuổi đến rồi.
Tần Vô Song cảm thấy lực áp đến, sau lưng đau rát như bị kim châm. Đây cũng không phải là đợt tấn công của Kim Ô Thú, chính là dòng khí sinh ra khi Kim Ô Thú sử dụng tốc độ cao, hóa thành những dòng khí sắc bén như kim châm, ngưng kết mà không tan, không ngừng đâm đến.
Trừ phi lớp bảo hộ quanh người Tần Vô Song phát động toàn bộ, nếu không dưới sự công kích của những dòng khí sắc bén như kim châm này rất có thể khiến hắn bị đâm thủng vô số lỗ.
Khí tức của Thần Mộc Nguyên Phách phát tán ra, đem toàn bộ kim quang đều bao lại.
Còn Tần Vô Song thì đem Thiên Độn Chi Phù nắm ở trong tay, hắn biết rằng, hiện nay mình không có khả năng tác chiến cùng với Kim Ô Thú biến thái này.
Có thể từ trong tay Kim Ô Thú mà trốn thoát, đã xem như may mắn. Lĩnh giáo qua thực lực cường đại của Kim Ô Thú, Tần Vô Song tự nhiên sẽ không vất vả như lần trước nữa, không có chút chuẩn bị, liền bị Kim Ô Thú tập kích ở khe nứt không gian.
Lần này, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần cảm thấy không ổn, hắn liền thúc dục Thiên Độn Chi Phù. Thiên Độn Chi Phù này cũng không phải là thứ bình thường.
Một khi thúc dục, chủ nhân của trận pháp, trong phạm vi một trường, dù Tần Vô Song đem theo bao nhiêu người, cũng đều có thể trực tiếp thông qua Thiên Độn Chi Phù bỏ chạy không để lại chút dấu vết.
Cho nên, Tần Vô Song giờ phút này, trong lòng tương đối tự tin.
Tần Vô Song cũng không muốn hao tổn khí lực. Nếu như ngay cả Kim Quang Long Vương cũng không đánh lại Kim Ô Thú này, thì cho dù hắn dùng Thần Tú Cung, toàn lực bắn ra sợ rằng cũng không đến được chỗ Kim Ô Thú.
Cho nên, hắn cũng không có ý định đó, tránh lãng phí thần lực và sức lực. Hôm nay không ra tay, cứ để Kim Ô Thú lơ là cảnh giác, chờ một ngày nào đó, thực lực đại thành, đối mặt Kim Ô Thú này, dùng Thần Tú Cung tiêu diệt mới là vương đạo. Bây giờ lấy trứng chọi đá, chắc chắn vô ích. Trái lại còn khiến cho Kim Ô Thú để tâm. Tần Vô Song hiểu rằng, Kim Ô Thú đối với Thần Tú Cung vô cùng căm thù, cho nên hắn tạm thời cũng không muốn dùng Thần Tú Cung này chọc tức con quái vật đó.
Kim Ô Thú vừa nhìn thấy Tần Vô Song, giống như gặp phải kẻ thù kiếp trước, đã hoàn toàn quên mất bản thân đang lâm vào tình cảnh bị sáu đại chí tôn cường giả đuổi giết. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ đó là giết chết Tần Vô Song, vừa đuổi vừa quát:
– Tiểu tử, lần này cho dù ngươi chắp cánh cũng khó bay được.
Khoảng cách mấy trục dặm đối với Kim Ô Thú mà nói, căn bản không phải khoảng cách. Chỉ trong thời gian hô hấp, thì đã đến sau lưng Tần Vô Song rồi.
Tần Vô Song nhìn lại một chút, liền thấy một con Kim Ô Thú lớn đến mức che cả bầu trời, đầu và thân mình của thú, cánh và tứ chi của chim khổng lồ, khuôn mặt hung hãn dị thường. Nhất là cái miệng nhọn như lưỡi câu, từ trong ánh mắt toát ra khí thế sâm nghiêm, khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi.
Kim Ô Thú nhếch mỏ cười một tiếng, mở miệng ra, đầu lưỡi màu đỏ giống như một cái sợi roi đỏ rực, trực tiếp thè ra, dài vô cùng tận, như một chiếc thảm đỏ, mang theo mùi vị tanh tưởi, trực tiếp hướng về phía sau lưng của Tần Vô Song mà cuốn đến.
Tần Vô Song hai cánh chợt động, thay đổi độ cao, bay cao thêm trăm trượng. Nhưng đầu lưỡi của Kim Ô Thú dường như đều có thể tùy thời di chuyển, cũng hướng về phía trời cao phóng tới. Đầu lưỡi này quả giống như một con chó săn hung ác, gắt gao truy đuổi Tần Vô Song.
Kim Ô Thú thấy Tần Vô Song tốc độ cũng nhanh, chỉ hừ lạnh một tiếng, hai cánh rung lên, vô số đạo kim quang theo cánh chim phía sau lưng phóng ra.
Bay vụt lên trời liền huyễn hóa, kim quang lấp lánh, trực tiếp hóa thành mười tám thứ vũ khí hung sát, có trường thương, có đại đao, có chùy, có búa, có bảo kiếm, có roi… cũng có các thứ vũ khí hình dáng kỳ quái khác. Những thứ vũ khí này, mỗi thứ đều là từ cánh chim biến thành, không thể so sánh với vũ khí Thần đạo. Nhưng hơn trăm ngàn cái bay đến, khí thế to lớn giống như thủy triều ập đến.
Tần Vô Song nhìn thấy công kích khí thế to lớn như vậy liền biết rằng Kim Ô Thú đã ra tay thực sự rồi. Khí thế đột nhiên thúc giục, nhất thời có chút cảm giác như cắn nuốt trời đất.
Tần Vô Song trong lòng trầm xuống, biết không thể chống đỡ. Không nghĩ ngợi nhiều, ném Thiên Độn Chi Phù ra, từ mi tâm bắn ra một đạo lực lượng đến trung tâm Thiên Độn Chi Phù, trực tiếp đem nó thôi động.
Trên bầu trời, vạn đạo hào quang từ trong Thiên Độn Chi Phù bắn ra, Thiên Độn Chi Phù giống như một cái hắc động, đem pháp thân của Tần Vô Song nuốt vào trong.
Hắc động này giống như ngân hà mờ mịt thâm thúy, trực tiếp đem Tần Vô Song nuốt vào trong, giống như ngôi sao ở xa xăm, không biết từ lúc nào đã ở đó.
Kim Ô Thú nhìn thấy thiên tượng vạn đạo hào quang xuất hiện, cũng thầm hít một ngụm lãnh khí.
– A, cái quỷ này là gì thế?
Kim Ô Thú hiểu nhiều biết rộng, nhưng cũng chưa nhìn thấy chuyện lạ như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái vạn phần.
Một kích vừa rồi, cũng không phải là đùa giỡn, mà là tuyệt kỹ thực sự với cái tên Vũ Dực Huyễn Hóa Binh Khí, dùng Thần hồn thao túng, lực công kích này vô cùng đáng sợ. Nó vốn cho rằng có thể đem Tần Vô Song lưu lại, không nghĩ rằng Thiên Độn Chi Phù kia vừa thôi động thì đã khiến cho công kích này hoàn toàn vô hiệu.
Loại lực lượng cường đại mà nghịch thiên này quả thực khiến Kim Ô Thú có chút bàng hoàng.
– Tên tiểu tử nhân loại kia, rốt cuộc trên người có bao nhiêu bí mật?
Kim Ô Thú trong lòng có chút bất an lẩm bẩm:
– Loại Thiên Độn Chi Phù này quả thực vượt qua phạm trù Chân Thần Đạo. Cho dù là Chân Thần Đạo cường giả cũng không thể làm ra loại Thiên Độn Chi Phù mượn tạo hóa thiên địa để tùy thời bỏ trốn vô tung vô ảnh được. Trong này, nhất định còn có bí ẩn!
Kim Ô Thú có chút đau đầu, gầm rít một cách cuồng bạo, phát tiết cơn giận khiến trời đất rung chuyển.
Tiếng gầm rú vang lên, trên mặt biển Vô Tận Đông Hải, thủy triều cũng dâng lên, sóng cao đến chạm bầu trời.
Thứ Kim Ô Thú sợ nhất quả thực là Thần Tú Cung. Nó lúc đầu nhìn thấy Tần Vô Song, nghĩ rằng chủ nhân này của Thần Tú Cung quá kém, cũng không quá quan tâm, chỉ một lòng muốn loại bỏ Tần Vô Song.
Sau khi chính bản thân Tần Vô Song ngã vào khe nứt không gian, Kim Ô Thú cũng không để tâm lắm. Theo lý thì khi ngã vào khe nứt không gian hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, sự thật rõ ràng lại bày ra trước mắt. Kim Ô Thú không thể không thừa nhận bản thân thất bại.
– Tên tiểu tử này, lần đó cuốn vào trong khe nứt đó, chẳng lẽ gặp được kỳ ngộ?
Kim Ô Thú nghĩ ngợi. Bản thân nó cũng không biết, một khi Thiên Độn Chi Phù khởi động thì có thể chạy xa mấy chục ngàn dặm. Cách xa như vậy, cũng không phải là chạy đến nữa, muốn đuổi theo, tất nhiên là không có khả năng đuổi kịp.
Kim Ô Thú trên bầu trời Vô Tận Đông Hải phẫn nộ gầm rú, hiện tại nó đang phẫn nộ vô cùng, giống như thủy triều mãnh liệt, không tìm thấy chỗ phát tiết.
Mười tám Long Tộc cũng lẩn tránh trong Nhất Phẩm Long Cung, trốn ở đó suốt mười năm. Không thể bước ra ngoài. Mà nó muốn đến các Cấm địa của Thần, lại bị sáu đại chí tôn cường giả gắt gao bám lấy, phong kín đường đi của nó.
Với tu vi hôm nay của nó, vẫn còn chưa đủ để đánh bại sáu đại chí tôn cường giả, bởi vậy cuộc chiến vẫn đang lâm vào giai đoạn giằng co.
Lại nói Tần Vô Song sau khi thừa cơ sử dụng Thiên Độn Chi Phù trốn đến hàng trăm ngàn dặm, không ngờ, lại đến Đệ ngũ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận trong Bích Mộc Uyên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!