Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính
Quyển 1 - Chương 27: Thử mạnh lâm phong!
Phượng Khuynh Ca vừa mới xối thân thể, nghe thấy tiếng nói của Mạnh Lâm Phong
tay đột nhiên run lên, vòi sen trong tay liền rơi xuống nền nhà tắm tạo
ra tiếng vang dữ dội.
Cô thở dài một hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai cho ngươi vào? Đi ra ngoài!”
Mạnh Lâm Phong bước vào nhà tắm nhìn Phương Khuynh Ca cười hì hì, căn bản
không có để ý đến lời nói của cô. hắn rất nhanh cởi bỏ quần áo trên
người, chỉ còn sót lại một lớp nội y cuối cùng. hắn nhìn nhìn Phương
Khuynh Ca trên cơ thể còn lưu quang của nước, lại cảm thấy vô cùng
chướng mắt trước lớp tiểu nội y trên cơ thể cô, cuối cùng đem nội y còn
lại trên cơ mình cởi bỏ.
Phương Khuynh Ca cảm thấy trước trán
mình nổi lên vài vạch đen, cô nhu nhu trán, tự hỏi chính mình chỉ có một quyền sau ót khiến hắn trở nên hổn độn. tên này không phải liền bị mất
trí sao? vậy nếu như làm một lần nữa có hay không trở lại bình thường?
hừ! tức chết cô mà!
Cô mới không tin hắn bị mất trí. nếu bị mất trí trở thành một kẻ ngốc như thế nào lại biết cách dụ dỗ người khác chứ.
Phương Khuynh Ca trước mắt trở nên hỗn độn, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ.
nếu muốn biết hắn có ngốc hay không liền thử một chút liền biết ngay
không phải sao?.
“Lâm Phong, đến đây” Phương Khuynh Ca bày ra một tư thế mị hoặc, hướng Mạnh Lâm Phong vẫy vẫy ta.
Mạnh Lâm Phong cao hứng đi đến, chính là trên sàn nhà tắm còn đọng nước chưa khô, chân vừa đi được vài bước liền muốn ngã xuống sàn. Thân thể Mạnh
Lâm Phong ngã về phía trước chỉ kém Phương Khuynh Ca vài bước nhỏ. Nhìn
thấy tình hình không ổn, Phương Khuynh Ca liền đỡ lấy Mạnh Lâm Phong. Cô thầm la lớn trong lòng:làm ơn, cô không muốn mình bị biến thành đệm
thịt đâu.
thời điểm hai người ngã xuống cùng một chỗ, cả hai đều
run lên một chút, Phương Khuynh Ca cả người trở nên vô lực, tựa vào trên người Mạnh Lâm Phong.
“tiểu Ca, nơi này tại sao lại trở nên lớn như vậy chứ?” thanh âm của Mạnh Lâm Phong trở nên khàn khàn, Phượng
Khuynh Ca theo hướng tay hắn nhìn xuống, “nó” trong lời nói của chỉ
“tiểu phong phong”
Cô trở nên choáng váng, âm thầm nuốt nước
miếng, cô không ngờ tiểu phong phong vậy mà có dáng vẻ thật tốt, so với
tiểu thịnh thịnh thô hơn nhưng lại không có dài như vậy. chậc chậc, như
thế nào đang an yên ổn “ngủ yên” lại trở nên “thức tỉnh” chứ, biểu tình
giống như bị cấm dục rất lâu a!
Phượng Khuynh Ca trở nên khó khăn! cô không biết nên làm như thế nào bây giờ a~ thịt đưa đến miệng mèo mà không được ăn!
Á! tức chết cô! tức chết cô!
nữ nhân luôn coi trọng lần đầu tiên của mình. Tuy rằng Mạnh Lâm Phong lúc
này như một đứa trẻ hồn nhiên, không còn làm cho cô chán ghét. Nhưng là
cô vẫn muốn đêm đầu tiên của mình dành cho người trong lòng.
trước mắt chỉ có hai người mà cô muốn, một là Phượng Tử Thịnh, hai là Bạch
Dật Thủy. Chẳng qua hai người này đều không dễ dàng gì mà ăn được!
“Không cần lo lắng, khẳng định lúc nãy ngươi ngã xuống nên mới sưng lên. tự mình xoa đi”. Phương Khuynh Ca tà ác cười nói.
“tiểu Ca phải giúp anh thổi, mẹ nói, đau ở chổ nào chỉ cần thổi thổi sẽ hết đau.” Mạnh Lâm Phong uỷ khuất nhìn cô.
Phương Khuynh Ca nhớ lại tối qua trong miệng hám trụ tiểu thịnh thịnh, cơ thể
như có một dòng nhiệt lưu chạy trong cơ thể. Cô hô hấp kịch liệt, khao
khát nhìn tiểu phong phong.
sẽ có hương vị gì đây? tiểu thịnh thịnh hương vị giống như chocolate, mùi vị không khác biệt mấy.
“này, làm cái gì a!~ không được sờ loạn” Phương Khuynh Ca phát hiện có thêm
một vật cứng rắn phía dưới cuối đầu nhìn xuống cư nhiên nhìn thấy ngón
tay của Mạnh Lâm Phong.
Đáng giận! cô không kịp ngăn cản. trên
người cô chính là dạng tiểu thỏ không mao đừng nói là có ngay cả tóc gáy cô còn không có nữa là! Cơ thể cô hoàn toàn trắng noãn hoàn mỹ, trên
dưới đều có một màu hồng xinh đẹp hấp dẫn.
“tiểu ca, nhìn xem…”
Mạnh Lâm Phong sắc mặt ửng đỏ, thở hổn hển nói: “ngón tay thật thoải
mái.” Mạnh Lâm Phong giống như phát hiện ra được một tiểu bảo bối, liền
hiếu kỳ ngồi xổm, ngẩng đầu mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn cô.
Phương Khuynh Ca từ trên nhìn xuống, trong lòng khát vọng không ngừng giảm đi
chỉ có càng lúc càng tăng lên. Bộ dáng của hắn làm cho cô lúc này hoàn
toàn không còn giận dữ, cô thở dài coi như vì nguyên chủ báo thù.
Buông ra hai chân, Mạnh Lâm Phong càng tiến sát về phía người cô, vẻ mặt bùng bùng ủng đỏ, miệng không ngừng nuốt nước miếng. Môi của hắn chỉ cách
tiểu muội muội của cô 1 cm mang theo hương vị trái cây mê hoặc, Mạnh Lâm Phong vươn đầu lưởi liếm, nhãn tình sáng lên: “Ăn ngon.”
Ặc~~~~~~~~chết thèm!!!!!!!!!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!