Khi Vong Ma Là Người Yêu
Phần 12
Khi Vong Ma Là Người Yêu
Tác giả : Huyền Trần
Thuhuyen Tran
#12
Tôi gật gật :
– Nơi đây có ma da đấy. Ngày trước đám tụi anh có đứa tắm sông bị túm chân lôi xuống á. Còn cành tre này thì không phải.
Thắm đứng sát tôi thở hổn hển:
– Em cứ nghĩ nó hất xuống sông khi mình bước qua ?hic hic
– Hihi Ma da không giỏi vậy đâu.Chắc có ai ghẹo thôi.!
Nhìn Thắm tôi thấy mình có lỗi quá!! Nhưng không làm thế thì chẳng còn cách nào. Sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ đền đáp. Dừng suy nghĩ tôi nói :
– Thắm sợ thì..bám tay anh đi nha !
Thắm lí nhí :
– Không sao đâu! Như vậy kì lắm anh!
– Có gì kì đâu Thắm! Là bạn không bám tay nhau được hả?
– Em sợ người ta nhìn hiểu lầm. Anh với Hương…
– Đừng nghĩ quá như thế! Chỉ là bám cho đỡ sợ thôi mà! Nào..không bám anh chạy trước!
Tôi rảo bước đi trước , Thắm rối rít đằng sau chạy lên bám tay tôi :
– Trời! Đàn ông con trai chơi xấu vậy anh ?
– Anh nói rồi mà hiihi. Nhà anh kia ..về muộn này ăn mì gói nhá!
– Dạ. Món ruột của em đấy!
Tôi và Thắm vừa đi vừa nói chuyện, xung quanh vẫn tiếng ộp ộp vang lên.
Tới giàn mướp ngoài cổng tôi gọi lớn :
– Con về rồi ba ơi!
– Vô nhà đi con, ba vẫn để cổng đó.
– Dạ. ..
..Ớ.. Ớ..
Tôi đáp lời ba đẩy cánh cổng tre nhưng chả hiểu sao vấp hòn đá ngã dúi xuống kéo theo cả Thắm.
Lạ? Tự dưng vấp hòn đá? Mà tôi thấy có hòn đá nào đâu? Chưa giúp được ba má gì mà về còn làm hư đồ..! Sao tôi hậu đậu thế chứ? Thể nào ba cũng la cho coi. Tôi rờ rờ tìm chỗ bám đứng lên..
RẦM..
Cổng tre gãy đổ kêu kẽo kèn kẹt..
Ba má tôi chạy ra tay cầm đèn pin rọi , tiếng má tôi :
– Hai đứa bay có sao hông?
Ơ..Hương..Hương..
Sau câu hỏi là má tôi nhắc tên Hương. Đêm hôm khuya khoắt mà nhắc đến tên người chết ..rợn rợn người thế nào ấy? Má tôi vẻ mặt tái xanh nhìn qua tôi. Tôi hiểu ánh mắt của má .
Đỡ Thắm dậy, tôi nói :
– Đây là ba má anh!
Ba má! Còn đây là bạn con.
Thắm bị ngã, tuột xoã tóc có phần bị rối, trên mặt lấm len có ít đất bám lên . Thắm đưa tay quệt quệt lau lại thành ra tèm lem hơn.. Nhìn dị dị thật .
Chỉnh chu lại trang phụ Thắm nói khẽ :
– Con chào hai bác!
Má tôi đứng bất động..
Ba hích tay má :
– Ừ vô nhà đi rồi nói chuyện. Coi bà kìa! Gì mà đứng ngây ra vậy? Bạn con nó chào đó!
Má tôi lúc này mới cười cười :
– Ờ Ờ mấy đứa vô đi..tại má thấy giống..
Thấy má nói ,tôi vội chen ngang:
– À..con đói quá..từ trưa tới giờ ăn linh tinh không à!
– Ba bắc nước trên bếp rồi đó. Vô thả mì xíu là có đồ ăn.
– Dạ. Con cảm ơn ba!
– Ba hông nhận đâu mà cảm ơn. Mai làm rào cổng lại cho ba. Gì đâu chưa thấy mặt mà đã hư đồ rồi.
Cả bốn người chúng tôi đi vô nhà mà không biết rằng phía sau đâu đó có ánh mắt giận dữ đang nhìn chằm chằm.!
Thay đồ xong ,tôi và Thắm bê tô mì vừa ăn vừa thổi. Sau một hồi chúng tôi ngồi uống trà với ba má.
Ba tôi cất tiếng :
– Có việc gì mà hai đứa về tối khuya thế này?
Tôi đặt ly trà xuống bàn :
– Thú thực còn về vì chuyện của Hương.. Sao..Hương mất con không được biết vậy?
– Lúc đó ba có gọi nhưng số máy con thuê bao, lại trùng hợp thằng Tư báo con qua đời. Mọi việc đối với ba má thiệt là quá sức tưởng tượng nên quyết định giấu con.. Với bên đó không biết vì lí do gì mà loa tin cả lên đài của thôn là không được cho thằng Kiên nhà Toàn biết nữa. Ba má rầu quá trời.
– Dạ. Con hiểu rồi ba.
Đây là Thắm. Bạn thân của Hương , bạn ấy muốn đến thắp nén nhang.! Thôi ba má đi nghỉ đi ạ. Trễ quá rồi . Sáng mai con qua bển!
Má tôi im lặng không nói gì, chốc chốc liếc nhìn Thắm . Tôi nhìn má thì má vội quay đi. Có lẽ nhận thấy điều bất thường này nên ba tôi mở lời:
– Ừ mai qua bển thắp nhang.. Dù sao thì…
Lát con ngủ phòng thằng Hậu . Còn Thắm ngủ trong buồng nhá.
– Dạ. Ba má đi nghỉ trước đi. Chút con tắt điện.
Ba má tôi vô nghỉ, tôi nói Thắm ra đầu hè ngồi nói chuyện xíu. Thứ đó vẫn trong ba lô, tôi cần nói việc này với Thắm.
Lâu không ra hè ngồi ban đêm,gió mát chỉ tội lắm muỗi. Nói chuyện mà cứ đập tạch tạch. Giơ con muỗi lên tôi bắt đầu :
– Con muỗi bự thiệt chớ!
Thắm gật gù :
– Quê em cũng vậy. Con nào con ấy bự chà bá hà !
– Thắm này! Em..em..sợ ma đúng không?
Thắm đảo mắt xung quanh run run đáp :
– Trời ơi! Đêm khuya anh đừng nói..hic hic
– Anh cũng sợ nên đi có đi xin thầy..bùa.. Có một cái anh để trong ba lô Thắm ấy. Lát lấy ra mang theo bên mình nha. Mình chỉ đề phòng thôi! Nhỡ có ma .. Như anh nè!
Tôi nói rồi nới nút áo bên trên ra.
Thắm gật đầu rồi im lặng!.
Hiu ..Hiu..
Cơn gió thoảng qua mát lạnh. Tôi co người ôm hai bên tay, chắc do ra mồ hôi hay sao mà lạnh tới mức rợn cả tóc gáy. Dưới chân muỗi chích quá tôi và Thắm cùng cúi xuống..
Tạch Tạch – Tạch
Có ba tiếng đập tay, Thắm ngẩng đầu hỏi :
– Ủa ! Có em với anh..hai tiếng tát muỗi..sao em nghe thành ba ?
Tôi gật đầu :
– Anh cũng nghe thấy! Chắc bên trong nhà anh Hậu tát muỗi . Mùng thủng là chúng chui vào à!
Đi vô ngủ đi. Sáng dậy sớm mình sang nhà Hương.
– Dạ.
Thắm đứng lên vô nhà trước , tôi vặn người một chút mới cài cửa. Phía xa tối mịt mù, một vài ngọn đèn cao áp
Phập phùng những đóm trắng tròn nhạt trên không trung. Đêm ở vùng quê thật yên tĩnh quá! Tôi với tay khép cửa lại..
Két..két..!
– Anh..Anh ơi
Có tiếng ai gọi tôi rất khẽ ..
Nghĩ Thắm gọi tôi đáp lại :
– Khó ngủ hở? Chút nữa anh để đèn cho đỡ sợ ha!
…..
Không nghe Thắm nói gì tôi cài chốt khoá rồi đi vào ngủ cùng anh Hậu. Bên ngoài nhà để đèn sáng hắt vô buồng qua ô thoáng bên trên cũng sáng lắm. Đi đường dài , thấm mệt nên vừa đặt lưng xuống là tôi ngủ rồi. Tôi biết cả những lúc mình ngáy nữa chứ.!
Gian bên kia , Thắm nằm lạ nhà cứ trằn trọc. Mắt thao láo nhìn lên trên mùng. Màng nhiện giăng tơ như hình bát quái lơ lửng lúc rõ lúc không. Tiếng thạch sùng tặc lưỡi đêm thanh vắng nghe vang quá!
Thắm trở mình quay ngoài cửa mùng giật mình bật dậy ngồi lui trong góc.
– Úi !ai.. ai đứng ngoài thế?
Thắm ôm miệng run bần bật..cái bóng trắng đứng lù lù . Cảm giác như vén mùng lên là đối diện với nó..
Ôi mẹ ơi! Cả người lạnh toát , theo quán tính quơ tay ôm lấy ba lô để cuối giường ôm lấy!
Bỗng bóng trắng ấy đi ngược lại ra xa..nó đứng cạnh cái tủ cũ, ánh điện nhà ngoài hắt vô bóng trắng ấy không có đầu..nó đứng mà cứ đưa cái tay ra vẫy vẫy..
Thắm nhắm mắt lại..thở dốc.!! Chợt nhớ ra thứ mà Kiên đã nói vội kéo dây khoá balô lấy ôm vào ngực.. Tim đập nhanh như người ta vừa chạy bộ.. Thắm ngoái nhìn nơi tủ cũ..không thấy bóng trắng đau nữa..vẫn ôm khư khư thứ đó cô nằm xuống..!
Cộc.Cộc
– Thắm! Về ! ai..cho..mày ở đây!
Thắm mở mắt..chỗ cửa ra vào..cái đầu tóc dài nhòm nhòm đưa qua đưa lại..
– Ma Ma. Có Ma cứu tôi với..huhu..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!