Khiêu Vũ Với Quỷ - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Khiêu Vũ Với Quỷ


Chương 20


Michael dựa vai vào tường và nhìn bình minh đang lên qua ô cửa buông rèm. Phía sau anh tiếng bíp bíp vẫn đều đặn – nhịp tim của Nikki, được theo dõi bằng rất nhiều dụng cụ y tế xung quanh, cô đang hồi phục dần.

Anh không cần dụng cụ gì để nghe nhịp tim cô. Con quái vật trong anh cuối cùng đã tỉnh dậy sau giấc ngủ dài và đang thèm khát được uống máu cô lần nữa.

Anh rùng mình, nắm chặt tay trong cái khao khát đang trỗi dậy bên trong. Ba ngày đã trôi qua kể từ khi anh tỉnh dậy và thấy cô đang nằm bất tỉnh nhợt nhạt bên cạnh, sức sống của cô vẫn còn nóng hổi trên môi anh.

Anh đã suýt giết chết cô.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cảnh báo cô không để anh nếm máu. Đấy là thứ duy nhất anh không bao giờ nghĩ cô sẽ làm. Dù cô có chung sức sống và kháng lại hầu hết vết thương, anh vẫn có thể giết cô. Anh là người tạo ra cô.

Anh lùa tay vào tóc. Khao khát uống máu cô ngày càng mãnh liệt. Anh phải đi khỏi bệnh viện này, phải đi đâu đó xa khỏi con người cho đến khi anh điều khiển được con quái vật của mình. Lúc này anh còn nguy hiểm cho Nikki hơn Jasper gấp nhiều lần.

Cánh cửa bên trái anh mở ra, Jake đi vào. Dù anh vẫn còn đeo cái băng gạc trắng quanh cổ, cử động đã mạnh mẽ hơn.

“Nó sao rồi?” anh hỏi, đi đến cạnh cô.

“Sống,” như lời mời của các mỹ nhân ngư, tiếng máu chảy trong mạch Jake chào mời bóng tối trong anh. Răng nanh của anh lại đang dài ra, đúng như dự đoán. Michael nuốt nước bọt nhìn ra cửa sổ.

“Tôi vừa nói chuyện với bác sĩ. Họ bảo cô ấy mất tám mươi phần trăm máu. Họ không hiểu làm sao cô ấy sống sót được.”

May là cô ấy chỉ mất tám mươi phần trăm. May là anh đã tỉnh dậy đúng lúc để ngăn chặn con quái vật của mình.

“Chắc là anh không muốn giải thích? Ý tôi là, anh không uống máu người, đúng không?”

Anh không cần quay lại cũng nhìn thấy sự cay đắng của Jake và mối hoài nghi bất chợt. Nó quá rõ trong suy nghĩ của anh. “Lúc đó tôi bất tỉnh, có thể là đang chết. Cô ấy cắt tay và đưa lên miệng tôi. Cô ấy cho tôi sự sống.”

“Và anh suýt nữa giết chết con bé!”

Michael nhắm mắt. “Phải,” anh khẽ nói.

“Còn kẻ đáng chết Jasper thì sao? Vẫn còn sống hả?”

“Không. Bọn tôi đã giết hắn.”

“Tốt.” Jake lầm bẩm. “Ít nhất có một điều tốt trong đống lộn xộn.”

Có thể là thế. Jasper đã chết. Anh đã trả thù xong. Nhưng còn cái giá của nó thì sao?

Anh đi đến cạnh giường và khẽ gỡ một lọn tóc ra khỏi mắt cô. Mặt cô vẫn nhợt nhạt, dù tim cô đã đập bình thường. Nhưng suy nghĩ của cô cuối cùng đã xao động. Cô sẽ tỉnh dậy sớm thôi. Anh phải đi trước lúc đó.

Anh nhìn Jake. “Trông chừng cô ấy hộ tôi được không?”

Jake nhướng mày. “Sau tất cả những gì nó làm cho anh, anh vẫn không thèm ở lại cho đến khi nó tỉnh dậy à?”

“Tôi không thể.” Anh cười, nhe ra cặp răng nanh dài. Jake giật mình nhảy lùi lại. “Khi cô ấy cho tôi uống máu, cô ấy phá vỡ vòng cương tỏa tôi giữ phía trên ham muốn ma cà rồng của mình. Tôi không thể ở đây, không thể lại gần cô ấy, cho đến khi tôi lấy lại tự chủ.”

“Ý kiến hay đấy.” Jake nuốt khan, rồi lùa tay vào tóc. “Nhưng có rất nhiều chuyện dang dở giữa anh và Nikki. Tôi không nghĩ số phận sẽ để anh đi dễ dàng như thế.” Anh ngập ngừng. “Và tôi biết Nikki sẽ không để anh đi đâu. Con bé sẽ tìm anh, không cần biết là mất bao lâu.”

“Cô ấy thích tìm bao lâu cũng được. Cô ấy sẽ không bao giờ tìm thấy tôi.”

“Muốn cá không? Anh thấy nó ngoan cố đến mức nào rồi đấy.”

Michael cười chua chát. Ngoan cố hay không, cô sẽ không thể tìm thấy anh trừ khi anh muốn được tìm thấy. Sau ba trăm năm tồn tại, ẩn náu là một trong những thứ anh vô cùng lão luyện.

Nhưng một phần trong anh lại hy vọng rằng Jake nói đúng. Rằng Nikki sẽ tìm ra anh.

Jake nhíu mày. “Anh muốn tôi nói gì khi con bé tỉnh dậy đây?”

“Nói với cô ấy là…” Michael do dự. Nói rằng tôi yêu cô ấy. Nói rằng tôi sẽ quay lại ngay khi có thể. “Nói cô ấy hãy bảo trọng.”

Jake nhướng mày. “Thế thôi hả?”

“Thế thôi.” Nói thêm gì nữa đều là không công bằng, gieo hy vọng khi không có chút hy vọng nào là điều độc ác. Anh cúi xuống khẽ hôn lên má cô. Hít vào, lần cuối cùng, hương thơm của cô.

Rồi không ngoái lại, anh quay bước.

Để lại trái tim mình phía sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN