Oceanwide và Thanh Huy đã nhiều lần sửa đổi hồ sơ đấu thầu và tăng giá nhiều lần, sau đó, ngay khi hội đồng quản trị của công ty Med-Ferry nghiêng dần về Tập đoàn Oceanwide thì Thanh Huy lại tăng giá lên 12,5%.
Med-Ferry choáng toàn tập.
Vốn vì Oceanwide hứa hẹn “không tách công ty”, “không tái tổ chức” mà từ chối Thanh Huy, cán cân vốn đã nghiêng về Oceanwide, nhưng sau pha này thì cán cân lập tức nghiêng hẳn về phía Thanh Huy, hơn nữa còn nghiêng cực kỳ mạnh.
Người sáng lập và các cổ đông của Med-Ferry thích “không tách công ty” và “không tái tổ chức”, nhưng bọn họ còn thích tiền hơn. Thanh Huy đã nâng giá chào lên tận 12,5% thì bọn họ có thể kiếm được một khoản tiền kếch xù.
“Sao lại thế này?” Trong văn phòng, Kinh Hồng nhíu mày hỏi, “Giá này á? Thanh Huy điên rồi hay sao?” Mặc dù có rất nhiều thương vụ mua lại với giá cao hơn mấy trăm phần trăm, nhưng rõ ràng là Med-Ferry không đáng.
“Thắng” kiểu này thì có nghĩa lý gì?
Lợi nhuận của mọi người đều ngang nhau, đập một đống tiền vào đây thì sẽ không thể cạnh tranh ở chỗ khác được, tiền của Thanh Huy cũng đâu tự đẻ ra được.
Triệu Hãn Thanh ngồi nghiêng nhìn Kinh Hồng rồi thở dài, “Thanh Huy quyết định chỉ mua 90% cổ phần công ty, 10% còn lại là từ “Quỹ An Thái”. Thanh Huy đã thành lập liên minh.”
Kinh Hồng nhẩm tính trong đầu rồi nói, “Thế thì cũng không đủ.”
“Còn có thể trốn thuế nữa.” Triệu Hãn Thanh giải thích với Kinh Hồng, “”Luật thuế giao dịch bất động sản của Thụy Điển” quy định rằng việc mua lại hơn 95% cổ phần của một công ty sở hữu bất động sản cần phải nộp thuế giao dịch bất động sản từ 3,5% đến 4,5% tổng giá trị bất động sản. Med-Ferry là một công ty lớn với các tòa nhà văn phòng, nhà máy và nhà kho… Thuế bất động sản phải lên tới gần tám mươi triệu euro. Khi Quỹ An Thái vào cuộc thì sẽ tiết kiệm được tám mươi triệu đó.”
Kinh Hồng ngẩn ra, anh hỏi, “Có chuyện này nữa à?”
Dù là Kinh Hồng thì cũng không thể biết được cặn kẽ về luật pháp các quốc gia trên thế giới.
Triệu Hãn Thanh gật đầu không đáp.
Hai người im lặng một lát, sau đó Triệu Hãn Thanh nói, “Nếu với giá này thì tôi đề xuất nên bỏ. Không đáng. Tôi vừa mới sắp xếp các mục tiêu thu mua khác ở đây, hoặc là… Oceanwide cũng có một con tốt tình nguyện kiểu như “Quỹ An Thái”?”
Kinh Hồng im lặng.
Đúng là không có.
Các quỹ đều muốn kiếm tiền. công ty Med-Ferry phát triển không thuận lợi trong những năm gần đây, thậm chí còn suy thoái. Oceanwide và Thanh Huy thu mua đơn thuần là vì chiến lược muốn mở rộng sản phẩm của mình trong tương lai. Chưa kể vì Oceanwide và Thanh Huy “đánh nhau” nên tổng số tiền đưa ra để chào mua hiện giờ đã cao hơn đáng kể so với giá trị thực tế của Med-Ferry.
Triệu Hãn Thanh nói đúng, hàng trăm triệu euro từ quỹ An Thái đơn thuần là để tiện cho Tập đoàn Thanh Huy, làm phương tiện không công cho Thanh Huy.
Oceanwide sẽ không đi cầu xin người khác.
Kinh Hồng biết rõ nhưng vẫn cố chửi một câu, “An Thái điên hay sao.”
“Ầy,” Triệu Hãn Thanh dè dặt nói, “Quỹ An Thái vẫn luôn có quan hệ mật thiết với Tập đoàn Thanh Huy. Trước đây họ chưa dùng chiêu này bao giờ, dù gì thì cũng liên quan tới hàng trăm triệu euro của Quỹ An Thái mà. Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nghe nói trước đây vào thời khắc sống còn của Quỹ An Thái, chính Chu Bất Quần đã vươn tay kéo bọn họ lên, cũng ngang có ơn cứu mạng đối với Quỹ An Thái.”
“…” Kinh Hồng ngẩng lên, anh nhìn Triệu Hãn Thanh với vẻ tươi cười ngoài mặt, “Tôi biết.”
Anh chỉ muốn chửi cho sướng miệng thôi chứ không phải muốn nghe phản bác.
“…” Triệu Hãn Thanh không dám nói tiếp nữa.
Kinh Hồng nghĩ: Kinh Hải Bình ơi là Kinh Hải Bình, ngày nào ba cũng nói Chu Bất Quần là đồ tồi còn mình là người tốt, nhìn lại mà xem, người ta tồi mà có bạn thân, còn ba làm người tốt thì không thấy có.
“Thực ra đây là một tín hiệu.” Sau khi tỉnh táo lại, Kinh Hồng không nhắc đến Chu Bất Quần mà chỉ nói, “Tập đoàn Thanh Huy cũng không thật sự đủ khả năng chi trả hàng trăm triệu euro, bọn họ chỉ đang muốn thông báo với chúng ta rằng bên họ có đồng minh mà thôi. Muốn nói với chúng ta là nếu so về giá thì Tập đoàn Oceanwide không có bất cứ ưu thế nào. Thanh Huy muốn Oceanwide chúng ta tự nguyện từ bỏ và không nâng giá nữa, vì có làm thì Oceanwide vẫn thất bại mà thôi, Thanh Huy cũng sẽ mất nhiều, cuối cùng chỉ lợi mỗi cho Med-Ferry. Chúng ta đều là doanh nghiệp Trung Quốc, không thể để người nước ngoài vừa kiếm được nhân dân tệ vừa được thể mỉa mai chúng ta.”
Triệu Hãn Thanh tiếp lời, “Vậy…”
“Cứ án binh bất động đã.” Kinh Hồng dặn dò, “Để tôi xem xem.”
“Được.” Triệu Hãn Thanh nói xong thì đưa danh sách những mục tiêu thu mua khác ra, “Sếp cũng xem cái này luôn đi, đây là những mục tiêu khác. Thanh Huy muốn mua lại các công ty có cấy ghép chỉnh hình vì bọn họ muốn giúp Y Khoa Vị Khang vào thị trường, nhưng chúng ta thì không. Những công ty khác cũng được. Về phạm trù “nguồn lực” thì thực ra vẫn có phương án thay thế cho Med-Ferry.”
“Ừ.” Kinh Hồng vừa tùy tay lật xem bảng vừa nói với Triệu Hãn Thanh, “Nhưng tôi chỉ thích Med-Ferry. Tôi muốn có được công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI trực thuộc Med-Ferry. Trước đây tôi chưa nói, nhưng thực ra tôi cực kỳ muốn có được nó.”
Triệu Hãn Thanh bối rối trong giây lát, vẻ mờ mịt ngơ ngác hiện lên trong mắt anh ta.
“Được rồi.” Kinh Hồng đuổi Triệu Hãn Thanh ra ngoài, “Để tôi suy nghĩ đã.”
Triệu Hãn Thanh gật đầu, “Vâng.”
***
Buổi tối về đến nhà, Kinh Hồng cởi đồ tắm rửa rồi nằm xuống giường ở phòng ngủ.
Anh không thích mặc đồ ngủ, đã quen chỉ mặc đồ lót, nghe nói người như vậy có ham mu,ốn tình dụ.c cao, Kinh Hồng cũng chẳng biết.
Vốn định dựa vào đầu giường đọc sách, ai ngờ em họ lại gọi tới.
Kinh Hồng có quan hệ rất thân thiết với em họ và cha mẹ của cô bé, trước đây khi hai vợ chồng Kinh Hải Bình và Tưởng Mai khởi nghiệp bận rộn đến mức không về nhà, thời thơ ấu của anh toàn là những ngày ở nhờ nhà họ.
Về sau Kinh Hồng ngày một trở nên xuất sắc hơn nhưng anh vẫn không bao giờ quên tới thăm hỏi gia đình em họ mỗi dịp lễ Tết, nếu cô bé gọi điện tới thì anh cũng sẽ kiên nhẫn bắt máy.
“Anh,” Cô em họ nói, “buôn chuyện tí nào buôn chuyện tí nào, hôm nay em đọc trên mạng thấy bảo tầm nhìn đầu tư của “thái tử” Tập đoàn XX rất tốt? Đã đầu tư vào vài công ty niêm yết? Xác suất thành công là trăm phần trăm? Hiện tại “thái tử” kia đã đầu tư vào rất nhiều thứ rồi? Có thật không ạ? Ai cũng bảo năng lực của người này có thể sánh ngang với Oceanwide và Thanh Huy, là doanh nhân đời hai thứ ba đạt trình độ siêu giỏi, có thật không anh?”
“Để anh xem danh mục đầu tư của người này đã.” Kinh Hồng chống một tay, đeo tai nghe bluetooth, vừa vuốt iPad vừa bình thản giải đáp thắc mắc của cô em, “Là giả thôi. Toàn đầu tư từ vòng E và F, còn có nhiều pre-IPO*, tất cả đều là những công ty nổi tiếng và là mục tiêu tranh giành của các nhóm đầu tư mạo hiểm. Ví dụ như hai ba công ty có lợi nhuận cao nhất này, người kia đều đầu tư pre-IPO, ai cũng biết hai công ty này chắc chắn sẽ niêm yết.” Giọng của Kinh Hồng nghe đầy biếng nhác, “Kiểu đầu tư nóng này không dựa vào tầm nhìn mà là tài nguyên. Tài nguyên của tên đó là ông bố.”
*Pre-IPO là cổ phiếu IPO trước. Chính xác hơn đây sẽ là số cổ phiếu của một công ty mà các nhà đầu tư có thể mua nó trước khi mà số cổ phiếu ấy chính thức được đưa ra bên ngoài thị trường. Thực chất ở đây thì Pre-IPO nó chỉ mới nằm ở kế hoạch và vẫn chưa có bất cứ sự chắc chắn nào về công ty sẽ IPO.
Cô em họ vẫn chưa hết hi vọng, chỉ đáp lại bằng giọng hóng chuyện, “Ồ!!!”
Trong khi Kinh Hồng hồi ấy đã dùng danh nghĩa cá nhân để làm nhà đầu tư thiên thần* cho vài công ty, những công ty này có thành công cũng có thất bại, nhưng xét tổng thể thì ở “vòng thiên thần” này, xác suất đầu tư thành công và biên lợi nhuận của anh vẫn cực kỳ ấn tượng.
*Nhà đầu tư thiên thần là người cung cấp nguồn vốn đầu tiên hoặc trong các giai đoạn bắt đầu hoạt động bởi họ tin tưởng vào ý tưởng, giải pháp và sản phẩm của một công ty khởi nghiệp. Mục đích của nhà đầu tư thiên thần thường mong muốn đổi lấy quyền sở hữu công ty.
Cô em họ ở đầu bên kia nói, “Vậy nên “số 3″ này là dạng hữu danh vô thực rồi.”
Kinh Hồng tùy ý đáp, “Hiện giờ thì đúng là không nhìn ra điểm nào đặc biệt. Chắc là cha của cậu ta muốn tạo dựng danh tiếng cho con trai. Cũng dễ hiểu thôi.” Thời buổi này, cái trò “dát vàng làm màu” vẫn mang lại hiệu quả.
Nhưng câu “Vậy “số 3″ này là dạng hữu danh vô thực rồi” của cô em họ lại làm Kinh Hồng chợt ngộ ra, nhiều năm trôi qua như vậy, thế hệ doanh nhân đời hai thật sự “đáng nhắc tên” vẫn chỉ có mình anh và Chu Sưởng. Chu Sưởng cũng đã từng làm nhà đầu tư thiên thần vào mấy công ty rất tốt.
Buộc phải thừa nhận năng lực của anh và Chu Sưởng đã giảm được rất nhiều phiền toái cho cha mình, nghe nói những “doanh nhân đời đầu” khác còn đang lo lắng không thôi về vấn đề kế thừa của cải, vì vấn đề “thừa kế công ty cổ phần” thường phát sinh xung đột rất lớn giữa lợi ích của gia đình và lợi ích của công ty.
Kinh Hồng nghĩ: Hầu hết các công ty “thế hệ đầu”* đều như vậy.
*Công ty không có con cái tiếp quản.
Trên thực tế, so với các công ty khổng lồ do thế hệ cũ thành lập, Kinh Hồng cảm thấy rằng những Unicorn mà thế hệ mới tạo ra có tính đe dọa cao hơn, rất nhiều người có học vấn và có năng lực đang nhăm nhe những công ty sừng sỏ, chờ đợi cơ hội để vươn lên tranh đoạt vị thế.
Đang nghĩ ngợi thì cô em họ lại nhắc đến Chu Sưởng, “Phải rồi anh ơi, hôm đó em còn hóng được một ít về vụ tắm máu hội đồng quản trị năm ấy của Chu Sưởng nữa, phóng viên tài chính tuồn tin ra và được một cư dân mạng nhiệt tình chụp lại.”
Vì lúc nào cũng nghĩ đến Chu Sưởng nên khi nghe em gái nhắc đến cái tên này, Kinh Hồng chợt cảm thấy hơi chột dạ như bị đọc suy nghĩ, anh hỏi, “Ừ? Cậu ta “tắm máu hội đồng quản trị” thế nào?”
“Là thế này,” Cô em họ nhớ lại một chút, “hình như vì Chu Sưởng tiếp quản Thanh Huy khá đột ngột nên có kha khá thành viên kỳ cựu trong ban giám đốc không phục.”
Khi đó Kinh Hồng cũng vừa mới tiếp quản chức vị nên không quan tâm đến Thanh Huy và Chu Sưởng, cũng không biết những lục đục này, anh chợt cảm thấy hứng thú, “Sau đó thì sao?”
“Ô hô,” Cô em họ ngạc nhiên, “anh cũng muốn hóng chuyện hả? Trước đây anh có bao giờ hỏi thêm em đâu! Hôm nay lại hỏi tận hai lần!”
“Cũng bình thường.” Kinh Hồng chưa đến mức bị cô em bắt thóp, anh nói đùa, “Giống kiểu truyện kể trước khi đi ngủ thôi, nghe xem thế nào.”
“Vâng.” Cô em họ kể tiếp, “Nhưng mà thực ra em cũng không nhớ rõ lắm… Tóm lại là tất cả những người muốn đối đầu với anh ta đều bị anh ta tống tiễn hết. Ngẫm lại thì em chợt nhớ ra một chuyện, Chu Sưởng muốn tố cáo một cổ đông vì cổ đông kia có vấn đề vay nợ liên quan đến hoạt động thanh toán của Thanh Huy… Chu Sưởng cũng là một trong số những cổ đông nên đương nhiên có thể tố cáo người đó, về sau vì để Chu Sưởng buông tha cho mình, cổ đông kia buộc phải đồng ý với Chu Sưởng sẽ cùng bỏ phiếu tại đại hội cổ đông và đá một thành viên ra khỏi hội đồng quản trị. Sau đó Chu Sưởng dứt khoát lập ra danh sách ban giám đốc gồm mười lăm người, bản thân tự lựa chọn các thành viên ban giám đốc một cách độc lập, ý là danh sách thành viên đã chốt luôn rồi!”
Kinh Hồng nghe rất tập trung, “Thì ra là vậy.”
Thực ra Kinh Hồng hoàn toàn không cho rằng Chu Sưởng thật sự gặp phải vấn đề gì.
Thanh Huy cũng giống với Oceanwide, cùng là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, cả hai đều áp dụng cơ cấu cổ phiếu hai tầng* “cùng một cổ phiếu nhưng có quyền khác nhau” khi niêm yết cách đây vài năm, đến cơ cấu cũng tương tự, cụ thể cổ phiếu loại A là cổ phiếu phổ thông, mỗi cổ phiếu có một quyền biểu quyết, còn cổ phiếu loại B thì có quyền biểu quyết ưu đãi với mười quyền biểu quyết cho một cổ phiếu nắm giữ.
*Quyền sở hữu cổ phiếu hai tầng là việc chào bán một loại cổ phiếu phổ thông trong đó cổ phiếu được công ty phát hành có các quyền khác nhau. Trong cấu trúc quyền sở hữu cổ phiếu hai tầng, công ty có thể phát hành 02 loại cổ phiếu là cổ phiếu loại A và cổ phiếu loại B. Các loại này có thể có quyền biểu quyết khác nhau, nhưng chúng thể hiện quyền sở hữu cơ bản giống nhau trong một công ty.
Kinh Hải Bình, Tưởng Mai và Kinh Hồng chỉ sở hữu 8,8% cổ phần của Tập đoàn Oceanwide nhưng lại có tận 49,1% quyền bỏ phiếu. Kinh Hồng biết bên nhà họ Chu ít hơn nhà mình một chút nhưng hẳn là cũng phải trên 40%. Trong hoàn cảnh như vậy, với năng lực và thủ đoạn của Chu Sưởng thì việc nắm trong tay hội đồng quản trị dễ như trở bàn tay, chẳng qua thành viên trong ban giám đốc kia không nhận ra điều đó, tưởng lầm rằng mình có thể làm nhiếp chính vương.
Tuy nhiên khi ngẫm lại bản thân, Kinh Hồng nhận ra chính anh cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu khi mới vừa lên nắm quyền. Anh không dùng thủ đoạn độc đoán để áp chế cai trị như Chu Sưởng mà lại áp dụng phương pháp ôn hòa. Vào thời điểm đó, trước mỗi lần họp hội đồng quản trị, Kinh Hồng đều sẽ gọi điện cho từng thành viên trong hội đồng của Oceanwide và hỏi ý kiến của đối phương về những đề án trong cuộc họp, sau đó lại trình bày ý kiến của mình để đảm bảo chắc chắn đến lúc đó sẽ không xảy ra tình huống ngoài tầm kiểm soát. Anh là người có tài ăn nói, khi nhận ra có bất đồng quan điểm, về cơ bản anh đều có thể thuyết phục được đối phương trước, cuối cùng quá trình chuyển giao của Oceanwide tương đối vững vàng.
Lúc này cô em họ đã nhớ ra đoạn sau nên lại kể tiếp, Kinh Hồng nghe hết từ đầu đến cuối rồi đưa ra bình luận, “Vậy mà cũng gọi là “tắm máu hội đồng quản trị” à… Lời đồn thổi hơi quá đà rồi, Chu Sưởng cũng chưa thực sự dùng đến đầu óc đâu.” Điểm nổi bật nhất chính là đoạn đầu tiên.
Vừa nói Kinh Hồng còn vừa bêu xấu Kinh Hải Bình: Cứ suốt ngày bảo anh tàn nhẫn, anh như thế mà cũng bị bảo là tàn nhẫn à? Nhìn người ta kia kìa, “tắm máu hội đồng quản trị” cơ mà, chậc chậc.
“Thôi bỏ đi…” Nghe ra Kinh Hồng cảm thấy câu chuyện chẳng có gì thú vị, cô em họ đành nói, “Vậy truyện kể trước khi đi ngủ đã đạt tiêu chuẩn chưa ạ?”
Kinh Hồng tiếp tục trêu cô bé, “Không đủ. Chuyện em kể quá sinh động, sống động như thật, giọng còn cao vút lên, có nhà ai nghe kể chuyện trước khi đi ngủ mà càng nghe càng tỉnh không.”
Thực ra giọng cô em họ rất êm ái, tựa như chú chim sơn ca vô tư lự, nhưng khi kể chuyện mà phấn khích quá thì sẽ hơi chói tai.
“Xì,” Cô bé hỏi, “thế theo anh thì giọng của ai phù hợp để đọc truyện trước khi đi ngủ?”
“…” Đúng là Kinh Hồng không thể nghĩ ra ngay được.
Chẳng hiểu vì sao, anh lại nghĩ đến chính Chu Sưởng.
Âm giọng ổn định, trầm và dày, còn có từ tính, nếu chính hắn khẽ khàng thì thầm về những chuyện trong quá khứ thì có lẽ đó chính là một câu chuyện trước khi đi ngủ rất tuyệt.
“Anh?”
“Ừ?” Kinh Hồng đưa dòng suy nghĩ miên man trở về, anh cười đáp, “Đôi khi thử tưởng tượng một chút, dường như giải tỏa áp lực khá ổn đấy.”
Hết chương 11.
Lời tác giả: Tổng kết bằng một câu thì là công nâng giá, chiếm lợi thế bằng giá cả. Bản thân chỉ mua 90% còn gọi đàn em mua nốt 10% còn lại, như vậy sẽ trốn được một khoản thuế phải nộp rất lớn.