Một ngày sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, Chu Sưởng nhắn một tin cho Kinh Hồng.
[Giám đốc Kinh có thời gian rảnh không? Tôi muốn gặp để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với giám đốc Kinh vì vụ bê bối tệ hại này.]
“…” Kinh Hồng ngẫm nghĩ rồi trả lời hắn, [Không cần đâu. Chuyện nên làm thôi. Gần đây tôi rất bận, tôi nhận lời cảm ơn của giám đốc Chu là được rồi.]
Chu Sưởng vẫn không từ bỏ: [Không làm trì hoãn thời gian của giám đốc Kinh đâu, tôi có thể tới tòa nhà của Oceanwide. Chỉ gửi tin nhắn thì qua quýt quá, Thanh Huy vẫn phải có phép tắc lễ nghĩa chứ.]
Kinh Hồng thật sự không có lý do để từ chối Chu Sưởng, anh chỉ có thể trì hoãn nên đành gửi lại một tin nhắn thoại, “Để tôi xem thế nào. Tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp trước rồi báo lại giám đốc Chu nhé?”
Đương nhiên giám đốc Chu biết Kinh Hồng đang chơi trò trì hoãn, hắn cũng gửi lại một tin nhắn thoại với giọng giễu cợt, “Sao vậy? Muốn gặp giám đốc Kinh ở văn phòng còn phải gửi thư trước cho Oceanwide à?”
Chu Sưởng đã nói vậy rồi thì Kinh Hồng cũng hết cách, anh kiểm tra lịch trình công việc rồi cho Chu Sưởng một cái hẹn, “Hai rưỡi chiều thứ Tư được không?”
Chu Sưởng chẳng thèm tra lại lịch của mình mà đáp luôn, “Được.”
***
Tuyết lại rơi vào sáng thứ Tư, những bông tuyết bay lả tả, cửa sổ cũng đông kết thành một lớp sương. Đến khi sương tan, cảnh vật bên ngoài cũng hiện ra trước mắt, mơ hồ ẩn trong màn tuyết.
Khi Chu Sưởng tiến vào thì Kinh Hồng đang tìm một tập tài liệu. Trên bàn anh có một đống đồ, nào là dự án cần phê duyệt, kế hoạch cần xem xét, ngoài ra còn có một vài tài liệu, luận văn, v.v. Kinh Hồng lật tung hết cả lên khiến bàn làm việc lộn tùng phèo.
Chu Sưởng đút một tay trong túi quần, đảo mắt nhìn mặt bàn như vừa bị bão đi qua mà hơi khựng lại, hắn hỏi, “Sao vậy, Oceanwide gặp bão nên giám đốc Kinh phải chạy trốn sao?”
Lúc trợ lý gõ cửa thì Kinh Hồng mới chợt nhận ra đã hai rưỡi, anh vừa dọn dẹp vừa nói, “Cậu không nghĩ ra cái gì tốt đẹp hơn à?”
“Không sao là được rồi,” Chu Sưởng tiếp tục đùa với Kinh Hồng, “tôi còn tưởng Oceanwide cũng làm P2P.”
*P2P được định nghĩa là cho vay ngang hàng (Peer-to-peer Lending), đây là hình thức cho phép người đi vay và người cho vay có thể kết nối trực tiếp với nhau thông qua nền tảng công nghệ số để vay tiền mà không cần phải thông qua một tổ chức tín dụng hay bất kỳ ngân hàng thương mại nào.
Trong năm 2017 và 2018, có hàng trăm công ty P2P mọc lên, đỉnh điểm là một trăm công ty đóng cửa chỉ trong một tháng, có kẻ vào tù cũng có người bỏ trốn, nhưng Oceanwide không có nghiệp vụ này.
Kinh Hồng vẫn còn đang dọn dẹp, tiện đà đáp trả lại một câu, “Oceanwide không làm, chẳng nhẽ Thanh Huy có làm?”
“Thanh Huy cũng không.” Chu Sưởng đứng cách vài bước chờ Kinh Hồng dọn dẹp xong. Nhìn từ góc này, Chu Sưởng lại thấy xoáy tóc ngược của Kinh Hồng.
Hắn không thể ngăn mình suy nghĩ, rằng rốt cuộc xoáy tóc ngược này bướng bỉnh đến mức nào? Nếu mình vén lên rồi ấn xuống thì liệu có che bớt đi được không?
Một lát sau, cuối cùng Kinh Hồng cũng xếp đống tài liệu bừa bãi thành mấy chồng nhỏ, anh vừa xem mấy tập tài liệu mà mình không có ấn tượng rồi ném những tập không dùng tới xuống thùng rác dưới chân, vừa hỏi Chu Sưởng, “Giám đốc Chu uống gì?”
“Nước ấm là được rồi.” Chu Sưởng nói, “Hôm nay có tuyết rơi.”
Kinh Hồng lập tức mỉa mai một câu hòng chiếm lại lợi thế, “Giám đốc Chu chú trọng sức khỏe ghê. Cũng phải thôi, ba mươi hai rồi, sức khỏe sao bằng ngày xưa.”
“À thế thì không đúng lắm.” Chu Sưởng nói, “Cuối tuần vừa rồi lại bơi bướm hai trăm mét trong hai phút năm giây.”
“…” Kinh Hồng nghe vậy thì dừng tay lại. Anh ngẩng lên nhìn đối phương rồi lại cụp mắt không nói gì nữa.
Bơi bướm hai trăm mét là chủ đề nói chuyện hôm ở Maldives.
Dáng vẻ Chu Sưởng ra khỏi bể bơi lại hiện ra trước mắt Kinh Hồng. Toàn thân ngập tràn sức mạnh, không hề có mỡ thừa. Mái tóc đen ướt sũng, làn da ẩm ướt, bọt nước chảy dọc theo những đường cong.
Anh nhớ lại khi Chu Sưởng chạm được tay vào thành bể, chàng trai người Mỹ đứng cạnh mình đã tán thưởng rằng “Lực eo và bụng của tên đó khỏe quá… Hoàn toàn không giảm tốc độ khi tiến sang nửa sau.”
Và rất nhanh, chỉ vài ngày sau buổi tối hôm đó, anh đã biết câu đánh giá ấy hoàn toàn chính xác. Phần đùi trong trơn ướt như bị cọ xát ra lửa, hai mảng da ửng đỏ suốt mấy ngày.
Kinh Hồng nhấn phím nội bộ yêu cầu thư ký rót nước ấm đưa vào. Trong văn phòng cũng có bình lọc nước nhưng Kinh Hồng không muốn đích thân phục vụ.
Lát sau, thư ký bưng một cốc nước ấm vào.
Chu Sưởng cầm mép đĩa nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc trước mặt mình, hắn đặt tay xuống bàn, nhìn những lọn tóc nhẹ nhàng rủ xuống trên vầng trán Kinh Hồng và nói, “Lần này cảm ơn Oceanwide.”
Kinh Hồng đã dọn dẹp xong và đang chỉnh sửa lại lần cuối, anh giương mắt lên, hai người nhìn nhau vài giây cách một chiếc bàn làm việc, sau đó Kinh Hồng lại cụp mắt đặt hai tập tài liệu sang một bên và đáp, “Chuyện nên làm thôi.”
“Không,” Ánh mắt Chu Sưởng trở nên sâu xa, “vẫn phải cảm ơn Oceanwide.”
“…” Kinh Hồng ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn Chu Sưởng, “… Đừng khách sáo, thật sự không có gì đâu.”
Dường như muốn đổi chủ đề, Kinh Hồng nhìn cốc nước ấm đặt trên đĩa trước mặt Chu Sưởng rồi hỏi, “Nước lọc thật sự ổn không? Có cần đồ uống nóng khác không? Cà phê gì đó chẳng hạn? Không lại mang tiếng Oceanwide lạnh nhạt với cậu.”
“Trưa tôi chưa ăn gì.” Chu Sưởng nói, “Bụng rỗng tuếch, nên thôi.” Vì buổi gặp mặt hôm nay mà hắn đã dời rất nhiều cuộc họp.
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, cuối cùng vẫn không thể mặc kệ hắn, anh đưa tay phải ra kéo ngăn kéo, lục lọi một lúc lâu mới lấy được một gói bánh quy và ném qua, “Lót dạ tạm nhé?”
Oceanwide có nhà ăn cho nhân viên, nếu không đi công tác hay phải gặp người khác thì Kinh Hồng đều sẽ ăn trưa và ăn tối ở công ty. Nhưng đôi lúc Kinh Hồng cũng sẽ ăn lót dạ vài miếng nếu phải làm việc đến đêm.
Chu Sưởng không từ chối, hắn lấy hộp bánh quy được đóng trong túi ra. Kinh Hồng mở tài liệu mà mình hì hục hồi lâu mới tìm được, tay trái mở bìa tài liệu nhưng không buông ra, bốn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng che lại phần nội dung chính.
Chu Sưởng thức thời rời đi.
Hắn bước đến trước cửa sổ kịch trần ở một bên phòng, vừa ngắm cảnh tuyết bên ngoài vừa ăn bánh quy.
Một lát sau, cuối cùng Kinh Hồng cũng xác nhận xong nội dung tài liệu, anh gửi tin cho một vị quản lý cấp cao rồi sau đó đặt tài liệu qua một bên. Khi ngẩng đầu lên, Kinh Hồng nhận ra dường như Chu Sưởng đang nhẹ nhàng dựa vào mép chiều rộng đối diện cửa sổ của bàn mình, có vẻ như rất mệt mỏi.
Bàn của Kinh Hồng có ba mặt, trong hai bên có một bên ngắn hơn đối diện với cửa sổ, lúc này Chu Sưởng đang ngồi dựa vào đó, vừa ngắm tuyết rơi bên ngoài vừa ăn bánh quy của Kinh Hồng.
Chu Sưởng cao ráo chân dài, bàn của Kinh Hồng không thấp nhưng Chu Sưởng lại ngồi tựa vào rất dễ dàng, hai chân còn hơi phải gập lại.
Kinh Hồng tỏ ra ghét bỏ, “Xuống ngay. Trước giờ chưa có ai ngồi lên bàn của tôi đâu.”
“Hả? À, xin lỗi.” Nói xin lỗi nhưng giọng điệu hoàn toàn không có ý hối lỗi, Chu Sưởng đi tới trước cửa sổ rồi lại quay về đối diện với Kinh Hồng, hắn cầm cái tách trên bàn lên uống cạn nước ấm, sau đó đặt chén xuống đĩa và nói, “Được rồi, tôi về trước đây, có vẻ giám đốc Kinh rất bận rộn, tôi không quấy rầy nữa.”
“Được.” Kinh Hồng gật đầu, không có ý giữ người lại, “Xe của giám đốc Chu ở bãi đỗ à?”
Có một việc Kinh Hồng không nói ra, vừa nãy anh đã lặng lẽ nhìn bóng lưng của Chu Sưởng vài giây.
“Không.” Chu Sưởng đáp, “Tài xế xin nghỉ, tôi tự lái xe đến. Chiều phải tạm thời đổi xe, không đăng ký nên đành tìm một chỗ trống ở bãi đỗ xe ven đường.” Lúc này Chu Sưởng tỏ ra hết sức tùy ý, giọng nói cũng pha lẫn khẩu âm Bắc Kinh.
Kinh Hồng gật đầu.
Bãi đỗ xe của Tập đoàn Oceanwide có cổng bảo vệ, xe bên ngoài phải đăng ký trước, nhân viên bảo vệ trực tại bãi đậu xe sẽ đối chiếu biển số xe, số thẻ căn cước của tài xế và thông tin đăng ký. Nếu không đăng ký thì bảo vệ sẽ phải gọi cho bộ phận và nhân viên mà đối phương cần gặp để xác nhận mục đích tới của xe, tóm lại là rất phiền phức.
Kinh Hồng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ thì hỏi, “Giám đốc Chu có mang ô không?”
“Lúc đến thì tuyết ngừng rơi một lúc rồi.” Chu Sưởng nói, “Không sao đâu.”
Kinh Hồng nói, “Lễ tân của Oceanwide có ô. Để tôi bảo trợ lý Đàm tiễn giám đốc Chu.”
Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Thanh Huy mà để đầu ướt người ướt thì có vẻ hơi mất mặt.
Ai ngờ Đàm Khiêm lại không có ở đây. Sang năm Đàm Khiêm sẽ được chuyển sang làm phó giám đốc của Oceanwide, dạo này cậu ta rất bận rộn.
Kinh Hồng còn trợ lý thứ hai và thứ ba, nhưng anh lại cảm thấy như thế thì hời hợt quá, dù gì người ta cũng là tổng giám đốc điều hành của Thanh Huy, người thay mặt mình tiễn hắn không thể có chức vụ quá thấp. Thế nên anh bèn đứng dậy, cài cúc áo vest và nói, “Thôi bỏ đi, tôi sẽ tiễn cậu.”
Chu Sưởng nói, “Vậy phiền giám đốc Kinh.”
Ra khỏi văn phòng là tới thang máy dành riêng cho Kinh Hồng. Trên bảng điều khiển của thang máy có một nút bấm màu đỏ nằm ở vị trí bắt mắt nhất, Chu Sưởng không để ý nên đã đưa tay lên định bấm.
“Ấy…!” Kinh Hồng lại nắm lấy cổ tay Chu Sưởng và ngăn hắn lại, anh nói, “Đó là nút báo cháy.”
Chu Sưởng nhìn kỹ lại thì nhận ra đúng là như vậy, vòng ngoài của nút bấm có màu đỏ và làm bằng nhựa, vòng trong màu trắng cũng làm bằng nhựa, mờ mờ ở giữa có một ký hiệu hình ngọn lửa rất nhỏ. Bên dưới có thêm mấy nút khác kiểu như “Gọi cứu hỏa” các thứ. Hắn nhìn xuống dưới nữa mới tìm thấy một nút nhỏ rất khó thấy làm bằng thép không gỉ ở dưới cùng, hoàn toàn trùng màu với bảng điều khiển, đó mới là nút đi xuống tầng dưới.
Chu Sưởng bật cười rồi lại mỉa mai, “Thiết kế của Oceanwide thú vị thật đấy.”
Lần này Kinh Hồng cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Ừ.”
Anh cao một mét bảy mươi chín, lần đầu tới đây cũng không thấy cái nút đó, Chu Sưởng cao gần mét chín thì càng khó thấy hơn.
Chu Sưởng nghe thấy chữ “Ừ” kia thì không nói nữa, ánh mắt chuyển tới cổ tay vẫn đang bị nắm chặt. Bàn tay Kinh Hồng nhỏ gầy nhưng có lực, mu bàn tay trơn nhẵn mịn màng.
Chu Sưởng dời ánh nhìn lên mặt Kinh Hồng, “Tôi đã biết rồi. Giám đốc Kinh, tay.”
Kinh Hồng nhìn hắn rồi chậm rãi buông lỏng năm ngón tay, giả vờ bình thản đối diện với thang máy. Chu Sưởng nhấn vào nút đi xuống.
Tất nhiên thang máy đã dừng sẵn ở tầng này, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Chu Sưởng bước vào trước còn Kinh Hồng đi theo sau.
Vì là thang máy chuyên dụng nên không gian không lớn, bình thường Kinh Hồng sẽ dùng thang của quản lý cấp cao khi tiếp khách, thang này chỉ có mình Kinh Hồng thường sử dụng. Chu Sưởng rất cao, hắn bước vào thang máy lập tức khiến không gian trở nên chật chội, như thể thang máy rất đông người.
Hai người đứng sóng vai nhau đối diện cửa thang và chờ đợi, Kinh Hồng không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm những con số thay đổi trên màn hình.
Lúc này đây tầng năm mươi có vẻ rất cao, dường như thời gian cần để thang xuống dưới cũng rất dài.
Tất nhiên thang máy là loại cao cấp nhất, không gian yên tĩnh đủ để nghe được tiếng kim rơi.
Chu Sưởng chỉnh lại cổ tay áo bị Kinh Hồng nắm nhàu vừa nãy. Hắn kéo áo sơ mi bên trong, sửa soạn lại một lượt rồi mới kéo áo vest xuống để cổ tay áo thẳng thớm lại.
Ngón tay hắn trượt trên mặt vải, chậm rãi vuốt phẳng từng nếp nhăn.
Kinh Hồng không nói chuyện nhưng có thể nghe được tiếng sột soạt của Chu Sưởng.
Sửa sang xong xuôi, Chu Sưởng lại nhìn cửa thang máy, Kinh Hồng cũng vậy. Cửa thang làm bằng inox và hơi phản quang nhưng không quá rõ ràng, nó chỉ phản chiếu bóng dáng mơ hồ của hai người, thành ra bọn họ có thể nhìn một cách thoải mái.
Cuối cùng thang máy chuyên dụng cũng xuống đến tầng một trong sự im lặng kéo dài.
Kinh Hồng đi tới trước quầy lễ tân, anh không nói gì mà chỉ gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, sau đó lại chỉ về phía chiếc ô ở đằng sau, lễ tân lập tức đưa một chiếc ô tới.
Kinh Hồng hơi nhíu mày, đang nghĩ vậy mà lễ tân của Oceanwide lại thiếu tinh tế như thế thì Chu Sưởng lại giảng hòa, “Một chiếc là đủ rồi. Tôi lái xe về thẳng tòa nhà của Thanh Huy, không lấy cái gì của Oceanwide, không lợi dụng gì từ Oceanwide hết.”
Kinh Hồng khựng lại một lát mới nói, “Vậy đi thôi.”
Hai người bước ra khỏi khuôn viên Oceanwide. Tuyết vẫn đang nhẹ nhàng rơi, đất trời như được gột rửa sạch sẽ.
Ô của Oceanwide có màu đen, cán dài với phần tay cầm bằng gỗ. Kinh Hồng nhẹ nhàng nắm lấy rồi dẫn Chu Sưởng đi dọc ven đường. Vì tư thế nên cổ tay áo sơ mi trắng muốt lộ ra, khuy măng-sét bằng kim loại khảm một viên kim cương ánh lên lấp lánh.
Dường như tuyết đã cách ly hai người với thế giới bên ngoài, giữa đất trời chỉ còn lại mình bọn họ.
Một chiếc xe máy bất chợt lao qua, Chu Sưởng nắm lấy bắp tay Kinh Hồng rồi nhẹ nhàng kéo lại, hai người lùi về sau mấy bước.
Nhưng Chu Sưởng lại không buông ra ngay sau khi tránh xe, mấy giây sau, năm ngón tay thô to mạnh mẽ của hắn siết chặt cánh tay Kinh Hồng khiến áo vest của Kinh Hồng cũng có thêm mấy dấu tay hằn xuống và nếp gấp giống như vừa nãy.
“…” Kinh Hồng còn chưa kịp nói gì thì Chu Sưởng đã buông tay.
Kinh Hồng vốn định vuốt phẳng, nhưng nhớ đến bầu không khí nhạy cảm trong thang máy lúc nãy thì bèn từ bỏ.
“Cẩn thận chút,” Chu Sưởng nhìn chiếc mũ bảo hiểm sáng màu trên đầu anh chàng giao đồ ăn và nói, “Nếu giám đốc Kinh bị người của nền tảng đặt đồ ăn do Oceanwide đầu tư tông vào thì không ổn đâu.”
“…” Kinh Hồng nói, “Không sao, không có va chạm gì cả. Nếu giám đốc Chu không nói ra thì sẽ chẳng có ai biết.”
Chu Sưởng liếm môi, “Nói hay không thì chưa chắc, còn tùy tâm trạng. Có khi hôm nào đó lại nói lộ ra.”
Kinh Hồng cũng mỉm cười, “Miệng giám đốc Chu hở to quá nhỉ.”
Đi được một đoạn, Chu Sưởng bỗng nói, “Hôm nay lạnh thật.”
“Ừ.” Kinh Hồng cũng đồng tình, “Hẳn là cốc nước trong bụng giám đốc Chu đã nguội lạnh rồi.”
“Ừ.” Chu Sưởng tùy ý đáp lời, “Dù sao cũng không phải rượu, uống một ly là ấm cả người.”
Kinh Hồng bình thản nói, “Giả thôi. Mạch máu trên tầng biểu bì giãn nở, máu dồn về biểu bì khiến nhiệt độ cơ thể hạ xuống, rượu không có gì tốt cả.”
“Vậy à,” Giọng của Chu Sưởng cũng bình tĩnh không kém, hắn nói, “cá nhân tôi lại thấy đôi khi rượu thật sự rất tốt.”
Kinh Hồng cảm thấy Chu Sưởng đang cố ý hướng chủ đề về ngày hôm đó, nãy là bơi bướm giờ lại đến rượu. Một lần có thể là lỡ miệng nhưng hai lần thì chắc chắn là không. Chưa kể với người như Chu Sưởng, nếu dễ phạm sai lầm như vậy thì hắn đã chẳng phải Chu Sưởng nữa rồi.
Hôm nay Chu Sưởng đã phá vỡ sự ăn ý trước giờ của hai người.
Kinh Hồng im lặng chờ đợi, tiếng giẫm chân lên tuyết phát ra êm ái.
Quả nhiên một lát sau, khi tới một chỗ khá yên tĩnh, Chu Sưởng nói với Kinh Hồng bằng âm giọng quyến rũ trước giờ của mình, “Kinh Hồng, có muốn ở bên nhau không?”
Kinh Hồng giật nảy trong lòng, ngoài mặt lại vẫn lạnh tanh, anh hỏi, “Ở bên nhau là sao? Giải thích rõ ba chữ ấy đi.”
Chu Sưởng nhìn ra xa, giọng nói vẫn chắc nịch như ngày thường, “Là ở bên nhau kiểu “hồng trần thế tục nam nữ si tình” ấy.”
Đây cũng từng là những lời từng nói khi còn ở Maldives, hơn nữa còn là khúc dạo đầu cho đêm hôm ấy. Chu Sưởng đã nói “hồng trần thế tục, nam nữ si tình” khi nhìn những đôi vợ chồng và những cặp tình nhân khiêu vũ.
“Tôi hối hận rồi.” Chu Sưởng nói tiếp, “Tôi không muốn kết thúc như vậy.”
Kinh Hồng im lặng, cuối cùng vẫn từ chối một lần nữa, “Không, cảm ơn.”
Không đến mức đó, không đến mức phải nhất quyết dây dưa với người tiếp quản của Thanh Huy.
Kinh Hồng nghĩ “hối hận” là một từ vô cùng xa lạ đối với mình, anh tin với Chu Sưởng cũng thế. Vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, chuyện gì đã qua thì nên cho qua.
Xe cộ nườm nượp khắp nơi, chúng ướt sũng và lao qua như tên bắn, tuyết trên mặt đất rất bẩn trộn lẫn với bùn đất thành một đống.
“Được.” Chu Sưởng gật đầu, cũng không dùng dằng nữa.
Có một khoảnh khắc, đầu lưỡi của Chu Sưởng đã nâng lên muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, âm thanh chìm trong cổ họng.
Nói gì đây?
Độ tuổi này và thân phận này, nói “thích” thì có vẻ trẻ con, mà nói “yêu” thì không đơn thuần là trẻ con mà quả thực đúng là hài hước.
Thế là bọn họ vẫn tiếp tục bước về phía trước, Kinh Hồng chu đáo nâng chiếc ô trong tay lên cao hơn và hơi nghiêng sang bên Chu Sưởng, nhưng sau đó không một ai lên tiếng nữa.
Mặt Trời vẫn treo lơ lửng trên không, toát ra nét hấp dẫn riêng giữa mùa đông bao la mờ mịt. Ánh nắng không chói lóa, xung quanh là bầu trời trắng xám, vì tuyết đã rơi nên mái các tòa nhà đều có màu tuyết trắng tạo nên một không gian nhạt nhòa, chỉ có Mặt Trời vẫn vô cùng tươi đẹp và rực rỡ, trở thành tiêu điểm duy nhất giữa khung cảnh thuần khiết.
Thực ra quãng đường cũng không dài, chẳng bao lâu sau bọn họ đã tới chỗ Chu Sưởng đỗ xe.
Có mấy cô cậu thanh niên đứng vây quanh một chiếc xe phía trước để chụp ảnh với nhau. Chu Sưởng lấy chìa khóa ra, xe kêu một tiếng “bíp” khiến đám người lập tức giải tán.
Một chiếc xe mẫu mới màu đen của dòng Koenigsegg Agera.
Kinh Hồng đưa tới cạnh ghế lái, Chu Sưởng ngồi vào trong xe, Kinh Hồng cúi người dặn dò, “Tuyết rơi đường trơn, đi cẩn thận chút, đừng quên bật tan sương mù.”
*Hệ thống làm tan sương mù trên xe ô tô có nhiệm vụ loại bỏ hơi nước ngưng tụ trên bề mặt cửa kính và cửa sổ.
Chu Sưởng khinh khỉnh nhìn anh, “Biết rồi.”
Xe của Chu Sưởng lùi đuôi vào trong và hướng đầu ra bên ngoài. Cuối cùng trong màn tuyết nhẹ rơi, Kinh Hồng cầm ô trong tay đứng trước đầu xe Chu Sưởng, nhẹ nhàng gật đầu với người đang ngồi trên ghế lái coi như tạm biệt.
Đúng lúc này, đèn của một chiếc xe bên đối diện của bãi đỗ bỗng sáng lên và chiếu vào sau lưng Kinh Hồng.
Vì tuyết rơi nên phải bật đèn xe trước khi lăn bánh.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, những bông tuyết tựa như một bức rèm che màu vàng rủ xuống dưới bầu trời, vừa đẹp đẽ lại vừa lạnh lẽo.
Kinh Hồng cầm ô đứng ở nơi đó, đằng sau anh là ánh đèn chiếu khiến cả người anh bỗng trở nên không chân thực.
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, có vài bông tuyết rơi xuống đọng trên kính trước xe.
Chu Sưởng bỗng nhớ lại ngày hắn nhìn thấy Kinh Hồng lần đầu tiên.
Đó là trong cuộc thi kinh doanh, trường của hai người họ đụng nhau ở vòng bán kết. Lần ấy vì Berkeley đã nhận phải một tờ hai mươi đô giả nên bọn họ bị loại bởi nhóm do Kinh Hồng dẫn dắt. Đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thế nào là “kỳ phùng địch thủ”.
Thật ra đây chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Chu Sưởng nhớ rõ địa điểm tổ chức cuộc thi năm đó là Syracuse thuộc New York, dịch sang tiếng Trung là “thành phố tuyết”. Đại học Syracuse là đơn vị tổ chức, xếp hạng của trường đại học này chỉ ở mức trung bình, nhưng một số ngành liên quan đến kinh doanh như quảng cáo hay quan hệ công chúng lại khá tốt.
*Syracuse là một thành phố quận lỵ của quận Onondaga, bang New York, có lượng tuyết rơi trung bình hàng năm là 124 inch. Vị trí gần hồ Ontario và tác động từ những cơn bão tuyết từ hướng Đông Bắc khiến thành phố trở thành nơi tuyết rơi dày nhất nước Mỹ.
Hôm ấy sau khi cuộc thi kết thúc, hình như trời cũng có tuyết rơi.
Khi ra khỏi bãi đỗ xe, hắn nhìn thấy Kinh Hồng vẫn đứng ở cổng trung tâm thương mại, có lẽ anh đang đợi đồng đội lái xe đến đón.
Ánh đèn vàng ấm áp trong trung tâm thương mại chiếu ra từ sau lưng anh, có hơi giống hôm nay.
Lúc đó đồng đội người Trung Quốc đang ngồi ghế phó lái chợt nói với hắn bằng tiếng Trung, “Vừa nãy tôi có hỏi thăm, tên của cậu ta là Kinh Hồng, nghe hay ghê.”
“Họ Kinh à?” Chu Sưởng vừa lái xe vừa bình thản nói, “Tôi lại tưởng họ Cảnh.” Tên của Kinh Hồng trên bảng tên của cuộc thi là Hong Jing, Chu Sưởng nghĩ là “Cảnh Hồng” gì đó, dù gì “Cảnh” mới là họ phổ biến hơn, trong khi “Kinh” thì rõ ràng không phải.
“Không đâu.” Người đồng đội đáp, “Là “Kinh Hồng”, kinh trong trải qua, hồng trong hồng nhạn. Nghe rất hay.”
“Kinh Hồng…” Chu Sưởng đọc lại một lần.
Và theo một cách tự nhiên, hắn nhớ đến một vài bài từ và bài thơ.
Ví dụ như một thoáng kinh hồng.
*Kinh hồng lấy từ Lạc Thần Phú của Tào Thực, chỉ dáng điệu uyển chuyển của phụ nữ.
Ví dụ như phiên nhược kinh hồng.
*Bay bổng tựa cánh chim hồng nhạn giật mình vỗ cánh bay đi.
Ví dụ như câu miêu tả của Lục Du về người vợ đầu tiên khi ông đã bảy mươi lăm tuổi, đã từng soi bóng kinh hồng bay qua.
*Trích từ Vườn Thẩm kỳ I của Lục Du, bài thơ tưởng nhớ đến Ðường Uyển, người vợ cũ đã bị ép phải ly hôn và đã tái giá với người khác. Một hôm ông gặp lại bà ở vườn Thẩm, hai người nhìn nhau đau khổ, bà trở về nghĩ ngợi sinh ốm rồi chết. Ông đã làm hai bài thơ này khi nhớ lại chuyện cũ vào năm bảy mươi lăm tuổi.
Lúc đó cậu trai người Mỹ ngồi ghế sau đã hỏi bọn họ đang nói về điều gì, người đồng đội ngồi ghế phó lái bèn giải thích, tên của người kia là một loài chim, có vị trí rất đặc biệt trong văn hóa Trung Quốc. Năm nào loài chim ấy cũng sẽ bay về phương nam vào mùa đông nhưng lại vẫn mang theo nỗi nhớ “nhà” bịn rịn. Nó cứ bay qua bay lại, kiên định mà tráng lệ, không bắt được cũng không giữ được, đôi khi sẽ đứng lại cạnh con người, nhưng rồi cũng vì hoảng sợ mà vỗ cánh bay đi.
Cậu trai người Mỹ nghe mà khờ luôn, một cô sinh viên khác bèn nói, “Cậu có thể làm nhà của con chim đó mà.”
Cậu người Mỹ ở ghế sau lại hỏi, “Có thể lặp lại lần nữa không? Tên cái cậu đó phát âm thế nào trong tiếng Trung vậy?”
Chu Sưởng đáp lời, vì nói với người ngoại quốc nên hắn nhả từng chữ một, “Kinh Hồng. J-I-N-G H-O-N-G, Kinh Hồng.”
Có lẽ vì nhớ tới những bài thơ hoặc là những hình ảnh đó mà hai chữ này cũng mang theo hương vị tuyệt diệu không nói nên lời khi thốt ra, hắn thực sự cảm thấy dư vị kéo dài vô tận.