Khó Bề Hòa Hợp - Chương 41: Sự kiện chống bán khống của Tập đoàn Oceanwide (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Khó Bề Hòa Hợp


Chương 41: Sự kiện chống bán khống của Tập đoàn Oceanwide (2)


Mùng 6 Tết, Kinh Hồng hẹn bác cả của anh vừa ăn cơm vừa nói chuyện, và bác cả đã đặt chỗ tại một nhà hàng Nhật Bản nào đó.

Nhà hàng Nhật Bản này rất nổi tiếng, bên trong toàn là những cây hoa anh đào dù được làm giả nhưng cánh hoa lại rất giống thật, các phòng riêng nhỏ được bố trí hai bên hành lang, và vì các phòng riêng này không có trần nên mọi người có thể nhìn thấy “hoa anh đào” khi đang dùng bữa. Phòng riêng cũng thiết kế theo kiểu Nhật, cửa trượt kiểu Nhật, trang trí kiểu Nhật, bàn ngồi bệt kiểu Nhật, futon kiểu Nhật. Nhưng vì quan tâm đến thói quen của khách, hoặc nói thẳng ra là quan tâm tới việc làm ăn của mình nên chiều cao phòng đã được nâng lên, khách phải bước lên hai bậc thang, trong khi bàn ngồi bệt lại bị khoét rỗng cho khách để chân.

Kinh Hồng tới sớm mười lăm phút, anh bảo tài xế tự đi ăn rồi đi một mình vào phòng mà Kinh Thiên Bình đã đặt trước.

Vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp nhấp một ngụm trà thì Triệu Hãn Thanh lại có chuyện cần nói. Thời gian có hạn, Kinh Hồng bèn gọi thẳng điện thoại và hỏi, “Sao thế?”

Sau bức vách ngăn mỏng kiểu Nhật Bản, chỉ với hai chữ mà Chu Sưởng đã lập tức nhận ra giọng Kinh Hồng.

Hắn thầm nghĩ, trùng hợp thật đấy, hồi trước chưa bao giờ gặp nhau ở nhà hàng mà gần đây đã đụng mặt hai lần rồi.

Bên bàn của hắn đã ăn xong, chỉ còn một mình hắn trong phòng nên không gian rất yên tĩnh.

Hắn nghe thấy Kinh Hồng đang ra lệnh, “Anh ta? Sao tự nhiên lại muốn bán công ty? Chẳng phải lúc trước đã từ chối rồi mà. Kêu công ty đó là tính mạng của anh ta còn gì.”

Yên lặng chốc lát, Kinh Hồng lại nói, “Ra là mẹ bị bệnh. Ừ vậy được, giá cả như vậy là ổn rồi. Không, thế này đi, vẫn sáu trăm triệu không giảm, chúng ta chỉ lấy 80% cổ phần, để 20% lại cho đội ngũ sáng lập cho bọn họ có chút kỷ niệm. Sau đó hãy nói với anh ta rằng Oceanwide luôn chào đón anh ta quay lại bất cứ lúc nào, anh ta sẽ mãi mãi có một chức vị ở đây. À nhớ bảo Đàm Khiêm chuẩn bị quà cho mẹ anh ta, tiện thể tới thăm nữa.”

Chu Sưởng im lặng lắng nghe.

Sau đó Triệu Hãn Thanh lại báo cáo một chuyện khác, Kinh Hồng nghe xong thì ngẫm nghĩ rồi nói, “Điểm đột phá này ổn thật, năng lực của người sáng lập cũng rất mạnh. Thế này đi, có thể đầu tư trong vòng gọi vốn hạt giống, nhưng Oceanwide yêu cầu bản thân người sáng lập cũng phải bỏ ra một phần tiền. Nếu toàn bộ tài chính đều do Oceanwide cung cấp thì anh ta sẽ không nhận được chút cổ tức nào, chưa chắc đã chịu liều mạng. Ừ được rồi, anh ta tự bỏ vào mười triệu, Oceanwide sẽ khớp thêm bốn mươi triệu, đầu tư tổng cộng năm mươi triệu trong vòng hạt giống. Anh ta vừa mới bán đi một công ty, tôi biết anh ta có rất nhiều tiền. Được rồi, ít nhất phải rút được một nửa, nếu không thì không đầu tư.”

Thực ra Kinh Hồng không thật sự quan tâm đến số tiền là bao nhiêu, nhưng anh ghét “thất bại”.

Chu Sưởng nghĩ: Lại nữa.

Thần tính và ma tính trong cơ thể lại đan vào nhau, những người khác nhau sẽ có những nhận xét hoàn toàn trái ngược nhau về Kinh Hồng.

Chính thứ tinh thần thống nhất giữa thần và ma này đã mê hoặc người khác, làm họ ngày càng lún sâu vào đó, ngày càng trở nên điên cuồng, một lòng muốn tiếp cận và khám phá.

Giống như giọt mực vô tình rơi vào một bức tranh, nó bắt mắt, độc đáo và nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nó có thể làm hỏng bức tranh, hoặc cũng có thể làm bức tranh trở nên hoàn chỉnh, khó mà nói được.

Mấy phút sau, Kinh Hồng cúp máy, ông bác Kinh Thiên Bình của anh cũng tới.

Hai người gọi một vài món, quả nhiên không lâu sau khi ngồi xuống, Kinh Thiên Bình đã yêu cầu Kinh Hồng không được chuyển hướng đầu tư sang Livestream Tường Long, hi vọng anh tiếp tục hỗ trợ Livestream Vô Giới của con mình.

Thậm chí ông ta còn tỏ thái độ, rằng nếu Kinh Hồng thật sự “bỏ rơi” Livestream Vô Giới thì ông ta sẽ tách “Siêu thị Thiên Bình” của mình ra khỏi hệ thống Oceanwide.

Mặc dù Siêu thị Thiên Bình do Kinh Thiên Bình sở hữu 100% vốn cổ phần, nhưng trên thực tế lại có mối liên hệ cực kỳ chặt chẽ với thương hiệu Oceanwide, được quản lý bởi Tập đoàn Oceanwide kể từ khi thành lập và Tập đoàn Oceanwide sẽ thu phí quản lý.

Kinh Hồng cố gắng giải quyết mâu thuẫn này một cách thân thiện, anh nhấp một ngụm trà gạo lứt, giọng nói đầy chân thành, “Bác cả, cháu cũng có khó khăn riêng khi đứng ở cương vị này.”

Kinh Hải Bình hay Kinh Thiên Bình đều là người miền nam và chuyển đến Bắc Kinh sau này, vậy nên Kinh Hồng luôn xưng hô với người lớn trong nhà là “bác”, v.v., điều này khác với tập quán của những người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh.

Giọng Kinh Hồng vẫn đều đều vững vàng, anh nói, “Một phần ba lợi nhuận của Oceanwide đến từ nghiệp vụ trò chơi, trong khi mảng phát sóng trực tiếp chơi game có mối quan hệ mật thiết với nghiệp vụ game, tuyệt đối không được phép sai lầm. Với tình hình hiện giờ, quả thực Livestream Tường Long… phù hợp với tính chất riêng của Oceanwide.”

Kinh Thiên Bình vẫn không từ bỏ, ông ta nói, “Kinh Hồng, bác cũng có khó khăn của mình ở cương vị của một người cha. Kinh Bác đã ba mươi sáu tuổi, nó không muốn mất đi vị trí CEO và công ty của mình.”

Kinh Hồng thuận theo, “Thế nên Oceanwide thanh lý toàn bộ cổ phần cũng là vì nghĩ cho Kinh Bác. Nếu đầu tư vào Livestream Tường Long, Oceanwide sẽ không thể chia sẻ tài nguyên hỗ trợ cho Livestream Vô Giới nữa. Thay vì cứ lằng nhằng thì Kinh Bác nên tìm một chỗ dựa khác.”

Có vẻ như Kinh Thiên Bình hiểu rất rõ năng lực của con mình, “Không có sự hỗ trợ từ Oceanwide thì làm sao Vô Giới sống nổi?”

Hai người nói thêm mấy câu, Kinh Hồng vẫn không nhượng bộ, anh nói, “Bác cũng biết cháu phải chịu trách nhiệm với cổ đông, cũng phải chịu trách nhiệm với nhân viên của mình.”

Sau đó đề tài nói chuyện của Kinh Hồng bỗng bẻ hẳn sang một hướng chẳng liên quan, anh nói, “Mười năm trước… vào năm 2008.”

Kinh Thiên Bình, “… Ừ?”

Dường như Kinh Hồng đang hồi tưởng lại, “Vào thời điểm diễn ra cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, cháu vừa khéo đang làm thực tập sinh tại Merrill*.”

*Merrill Lynch & Co., Inc là tập đoàn tài chính lớn hàng đầu thế giới. Tập đoàn cung cấp dịch vụ cho thị trường vốn, đầu tư ngân hàng, tư vấn tài chính, quản lý tài sản, bảo hiểm, ngân hàng và dịch vụ tài chính liên quan. Ngày 17/04/2008, tập đoàn công bố thua lỗ 1,97 tỷ USD và công bố cắt giảm khoảng 4.000 việc làm sau khi phải chịu khoản giảm lãi 6,5 tỷ USD và phí dịch vụ thu được giảm 40%. Công ty này sau đó được Bank of America có trụ sở ở bang Bắc Carolina mua lại với giá 50 tỷ USD trong cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008.

Đương nhiên Kinh Thiên Bình cũng biết Merrill, đó là ngân hàng đầu tư lâu đời ở Hoa Kỳ và là một trong chín ngân hàng đầu tư lớn nhất thế giới. Lúc đó Kinh Hồng vẫn đang học tiến sĩ ở Mỹ, nhưng vì là con trai Kinh Hải Bình nên anh có thể dễ dàng vào thực tập ở bất cứ nơi nào mình muốn. Nơi mà những người khác sẽ phải vỡ đầu đổ máu để vào thì Kinh Hồng có thể chơi rút thăm và chọn một ngân hàng đầu tư Bulge Bracket may mắn để thực tập vào mỗi mùa hè.

“Mùa hè năm đó, cháu đã tận mắt chứng kiến cảnh giảm biên chế hàng loạt.” Giọng Kinh Hồng trầm bổng, “Vì cuộc khủng hoảng cho vay thế chấp dưới chuẩn mà Merrill đã tổn thất mười chín tỷ đô. Một ngày trước đợt giảm biên chế hàng loạt, mọi người vẫn ăn trưa với nhau, đến cuối ngày thì cả nhóm ôm nhau và nói “Hi vọng ngày mai còn có thể gặp được mọi người”. Lúc đó cháu đang ở trong nhóm chuyên ngành, một đồng nghiệp đã hẹn với một associate trong nhóm sản phẩm để thảo luận về dự án, bọn họ hẹn vào thứ Sáu và đã đánh dấu vào lịch, sau đó hai người lại thổn thức mà nói “Chẳng biết khi đó chúng ta có còn ở đây hay không”. Trước khi tan làm, tất cả đều add phương thức liên lạc của những đồng nghiệp ở các nhóm bên cạnh và hứa sẽ giữ liên lạc với nhau. Suy nghĩ của bọn họ khi nhìn thấy đối phương chính là “Sau này chúng ta còn có thể gặp nhau không?”, “Liệu đây có phải lần cuối cùng hai người chúng ta còn nhìn thấy nhau?”.”

*Nợ dưới chuẩn được hiểu là các khoản cho vay các đối tượng có mức tín nhiệm thấp. Những đối tượng đi vay này thường là những người nghèo, không có công ăn việc làm ổn định, vị thế xã hội thấp hoặc có lịch sử thanh toán tín dụng không tốt trong quá khứ. Khủng hoảng thế chấp dưới chuẩn xảy ra khi các ngân hàng bán quá nhiều khoản thế chấp để đáp ứng nhu cầu về chứng khoán được đảm bảo bằng thế chấp thông qua thị trường thứ cấp. 

*Associate là vị trí thuộc cấp thấp nhất trong mỗi ngành nghề, những vị trí đi kèm với Associate thường dành cho những người mới bắt đầu gia nhập hoặc có ít kinh nghiệm trong ngành.

Nói đến đây, Kinh Hồng lại nhấp một ngụm trà gạo lứt, “Vào buổi sáng ngày giảm biên chế hàng loạt, mọi người đều chờ thông báo. Những người đồng nghiệp trong nhóm của cháu liên tục refresh hòm thư của họ, và cả tòa nhà hoàn toàn chìm trong sự im lặng. Và vào chín giờ sáng, cháu đã phải trơ mắt nhìn… meeting organizer một số cuộc họp trong tuần của cháu đã hủy hết các cuộc họp. Vì bọn họ bị sa thải, sẽ không tham gia họp được nữa. Trên mạng nội bộ công ty, cháu phải nói lời tạm biệt với từng người một, đến mười hai giờ trưa thì tài khoản của họ biến mất. Lịch sử trò chuyện trước đó vẫn còn nhưng tài khoản đã bị hủy, với câu “Tài khoản này đã bị xóa” phía sau mỗi ID. Không có sự phân biệt giữa thành tích tốt và thành tích kém, top performer vẫn sẽ ra đi, không có sự phân biệt giữa vị trí quan trọng và không quan trọng, không ai được an toàn. Những người ở lại đã khóc và không biết mình có thể làm gì để giúp đỡ, vậy nên họ đã lên Linkedin để viết những bình luận khen ngợi những người đã rời đi và gửi tài khoản nhóm giúp đỡ lẫn nhau cho những người mà mình quen biết. Đó là địa ngục. Đến tận bây giờ cháu vẫn nhớ như in câu mà một quản lý quant* mà cháu quen đã gửi cho mình, anh ấy nói “Khi thu dọn đồ đạc, cậu mới nhận ra thực chất thứ mà cậu có thể mang đi chỉ có vỏn vẹn một cái cốc, khung ảnh và một vài thứ khác”, chỉ khi đó người ta mới nhận ra rằng sau bao nhiêu năm, hàng trăm nghìn dòng mã chương trình mà bản thân từng cặm cụi gõ chẳng hề là của mình, thậm chí còn không thể thể hiện ra cho công ty tiếp theo. Lúc này họ mới ý thức được rằng chúng chưa bao giờ thuộc về mình.”

*Quant (Quantitative Analyst) là chuyên gia phân tích định lượng, là những người sử dụng các công cụ Toán học để giải quyết các bài toán đặt ra trong đầu tư tài chính. Cụ thể như định giá các tài sản, chứng khoán (cổ phiếu, trái phiếu, đặc biệt là chứng khoán phái sinh) bằng các mô hình dữ liệu, phân tích đầu tư, làm trung gian giao dịch cho khách hàng, buôn bán các hợp đồng phái sinh, v.v.

Và sau đó, Merrill chấp nhận số phận bị mua lại, Bank of America* đã tiếp quản Merrill Lynch vào tháng Chín.

*Bank of America (BoA) là một ngân hàng đa quốc gia và công ty dịch vụ tài chính Mỹ có trụ sở tại Charlotte, Bắc Carolina. Đây là công ty cổ phần ngân hàng lớn thứ hai ở Hoa Kỳ tính theo tài sản. Vụ mua lại ngân hàng Merrill Lynch năm 2008 đã khiến Bank of America trở thành công ty quản lý tài sản lớn nhất thế giới và là một tổ chức tham gia chính trong thị trường ngân hàng đầu tư. 

Merrill sắp đi đến cái kết phá sản, director của Kinh Hồng dẫn cả nhóm đến một phòng chứa cũ, nơi có những loại rượu vang đỏ đắt tiền dùng để tặng cho khách hàng sau mỗi thương vụ kết thúc, và nói với họ, “Mọi người uống đi, cũng chẳng còn có thể đưa cho ai được nữa rồi.”

Cuối cùng Kinh Hồng nói, “Cháu vẫn giữ nguyên câu nói lúc trước, cháu có khó khăn riêng khi đứng ở cương vị này.”

Khi còn ở Thung lũng Silicon, đương nhiên Kinh Hồng đã nghe nói về khung cảnh ngày tận thế ảm đạm khi bong bóng dot-com* bị vỡ vào năm 2000. Các công ty lớn phải tiết kiệm chi phí trước tiên, đồ ăn nhẹ và đồ uống không còn nữa, không còn lại bất cứ cái gì, và sau đó là giảm biên chế. Không có ô tô trên đường trong toàn bộ Thung lũng Silicon, Thung lũng Silicon đã trở thành một khu vực trống rỗng, hoàn toàn khác với mật độ đông đúc như hộp cá mòi sau này. Vô số nhà dân bị tịch thu, hôm qua nhân viên lương cao của công ty dot-com còn ca hát nhảy múa, hôm nay đã xướng lên những áng thơ đau buồn.

*Bong bóng dot-com là sự kiện mô tả thời điểm các công ty công nghệ được định giá quá cao so với giá trị thực. Không chỉ nhà đầu tư mà ngay cả các hộ gia đình cũng đánh giá cao tiềm năng của các công ty dot-com. Do đó, họ liên tục đầu tư vào đây, đẩy giá cổ phiếu lên cao kịch trần nhiều phiên liên tiếp. Cùng với đó, mức lãi vay tại Mỹ trong thời gian này cũng ở mức thấp, càng khiến việc vay vốn đầu tư vào các doanh nghiệp này càng trở nên dễ dàng hơn. Tuy nhiên, giá trị thực tế của các công ty này không tương xứng với mức kỳ vọng đặt ra. Kết quả là những giá trị ảo này bị đẩy xuống tương xứng với thực tế, khiến thị trường lâm vào khủng hoảng.

Rất nhiều người đã làm việc cho công ty nhiều năm, thậm chí số điện thoại của họ còn được công ty cung cấp như một phúc lợi, sau khi bị giảm biên chế, ngay cả những số điện thoại họ đã sử dụng nhiều năm cũng bị lấy lại, cảm giác như đã mất đi tất cả vậy.

Mà bây giờ ngưỡng cắt giảm nhân sự thậm chí còn thấp hơn. Trước đây các công ty lớn chỉ sa thải nhân viên khi họ gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng giờ đây họ có thể làm như vậy chỉ để làm hài lòng những nhà đầu tư Phố Wall, chỉ để thể hiện là “lợi nhuận vẫn đang tăng trưởng”.

Kinh Thiên Bình hiểu ý của Kinh Hồng, ông ta im lặng rồi gượng cười hai tiếng, “Kinh Hồng, cháu quá xúc động. Cháu nhìn Chu Sưởng của Thanh Huy đi, nhìn đối thủ một mất một còn của cháu đi! Nghe nói hồi làm tư vấn cho McKinsey, cậu ta đã sa thải hết một phần ba nhân viên chỉ trong một lần! Công ty đang trong kỳ nghỉ, cửa khóa then cài, mọi người thì chờ email. Ngày hôm sau, có một đống bảo vệ vác súng đi qua đi lại khắp công ty để đề phòng! Cậu ta nổi tiếng nhờ case đó! Cháu thế này thì sao đấu được với Chu Sưởng?”

“…” Kinh Hồng vẫn từ tốn nói tiếp, “Thứ nhất, với công ty kia thì cắt giảm một số nhân sự là chuyện chắc chắn, công ty đó đã không còn đủ khả năng chi trả nữa, cái mà cháu muốn chính là tránh để đi đến kết cục đó. Thứ hai, đó cũng không phải công ty của Chu Sưởng, Chu Sưởng không cần chịu trách nhiệm cho những nhân viên đó. Thứ mà cậu ta cần chịu trách nhiệm là khách hàng của mình, tức là lợi ích của riêng công ty kia.”

Kinh Thiên Bình cười khinh thường, “À…”

Kinh Thiên Bình còn định nói thêm nhưng Chu Sưởng lại giả vờ ho nhẹ một tiếng.

Kinh Hồng sững sờ.

Từ tiếng ho vờ vịt này, anh nhận ra Chu Sưởng đang ở ngay bên cạnh bọn họ.

Chỉ có một bức vách mỏng ngăn cách ở giữa, Chu Sưởng đã nghe hết từ đầu đến cuối.

Kinh Thiên Bình bồn chồn nhìn Kinh Hồng, “…???”

Kinh Hồng cố nhịn cười, anh không lên tiếng nữa mà nói bằng khẩu hình, “Chu Sưởng.”

Kinh Hồng lại cảm thấy khá thoải mái khi Chu Sưởng nghe được những câu vừa rồi.

Kinh Thiên Bình biến sắc, ông ta bối rối ngồi một lát rồi lí nhí nói với Kinh Hồng, “Thôi bỏ đi. Hôm nay bác đi trước.” Có lẽ là vì sợ ngồi thêm một lúc sẽ đụng mặt nhau.

Kinh Hồng gật đầu.

Và rồi cửa trượt được mở ra, Kinh Thiên Bình bước xuống bậc thang, vịn tường để đi giày. Bụng ông ta khá to nên tầm mắt nhìn xuống bị cản trở, loạn tùng phèo một lúc rồi cuối cùng cũng rời đi.

Sau khi Kinh Thiên Bình rời đi, Kinh Hồng vẫn ngồi im lặng tại chỗ, nhân viên phục vụ bưng món cuối cùng mà bọn họ gọi lên, là một đĩa sashimi.

Đó là cá ngừ vây xanh, nhìn có vẻ rất tươi.

Hai phút sau, Kinh Hồng thấy bóng người cao lớn ở phòng bên cạnh đi tới trước bức vách ngăn giữa hai phòng, người đó gõ vào khung gỗ và hỏi, “Giám đốc Kinh?”

Kinh Hồng ngước mắt lên và trả lời, “Ừm?”

Bức vách ngăn này có thể chuyển động, khi mở ra thì sẽ có đủ không gian để phục vụ đông người hơn, Kinh Hồng nghe thấy một tiếng trượt, sau đó vóc người cao ráo của Chu Sưởng đã hiện ra sau bức vách cùng với một nụ cười mỉm trên môi.

Hai người nhìn nhau một giây, Chu Sưởng nhấc chân đi tới rồi ngồi xuống cái đệm đối diện Kinh Hồng một cách biếng nhác, một đầu gối co lên, bên kia thì thả lỏng, một tay đặt trên gối còn tay kia thì chống lên, hắn nói, “Nhân viên phục vụ nói bên này chỉ còn một người.”

Kinh Hồng vẫn ngồi thẳng, “Ừ.”

Chu Sưởng hếch cằm trước bàn đầy đồ Nhật tươi ngon và hỏi, “Cậu không ăn một chút hả?”

Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, sau đó hỏi một đằng đáp một nẻo bằng chất giọng Bắc Kinh tùy ý, “giám đốc Chu không hề coi bản thân là người ngoài nhỉ.”

Khi nói chuyện với những người khác, Kinh Hồng sẽ luôn dùng giọng phổ thông, bao gồm cả bạn bè thân thiết hay là Kinh Ngữ và những người khác, nhưng chẳng biết vì lý do gì mà khi đối diện với Chu Sưởng, anh ngày càng trở nên buông thả.

Chu Sưởng cũng không giận, hắn trả lời, “Giám đốc Kinh ăn một mình thì chán lắm.”

Kinh Hồng đồng ý, “Cũng phải.”

Không biết vì sao mà khi nhìn thấy Chu Sưởng, cảm giác bực bội trong lòng Kinh Hồng lại tiêu tan hết trong vô thức.

Kinh Hồng lại gọi nhân viên phục vụ vào, anh lật thực đơn rồi gọi thêm một bát tonkotsu ramen*.

*Tonkotsu nghĩa là “xương lợn”, nước dùng của loại ramen này khá đặc và có màu trắng nhạt, màu sắc và độ sánh của nước dùng đến từ việc hầm xương lợn và mỡ ở nhiệt độ cao trong nhiều giờ. Tonkotsu Ramen thường đi kèm với thịt lợn, gừng đỏ muối chua và một số loại rau.

đfvcxv

Chu Sưởng nhìn đồ ăn đầy bàn thì hỏi, “Vẫn gọi thêm à? Cậu đã ăn miếng nào đâu.”

Kinh Hồng tỏ ra chán ghét, “Không thích ăn mấy cái này. Gói lại cho tài xế thôi.”

Chu Sưởng mỉm cười hỏi, “Tại sao?”

Kinh Hồng nói, “Còn sống.”

Chu Sưởng mỉm cười, “Tôi cũng vậy. Cũng không thích đồ sống.”

Kinh Hồng lại đưa thực đơn cho Chu Sưởng, “giám đốc Chu có muốn ăn thêm món gì không.”

Chu Sưởng không nhận menu, “Thôi, tôi no rồi.”

Bát mì nhanh chóng được bê lên, nhân viên phục vụ mặc kimono.

Mùi thơm của tonkotsu ramen tỏa ra khắp nơi, Kinh Hồng nhấc đũa lên gắp mì rồi ăn từng miếng một.

Chu Sưởng không nói gì, chỉ ngồi yên ở đối diện nhìn Kinh Hồng ăn ramen.

Hút một miếng là gắp mì lớn đã đi vào miệng.

Trước giờ hai người bọn họ luôn phải tỏ ra kiểu cách với danh nghĩa là CEO của Oceanwide và CEO của Thanh Huy.

Kiểu cách, làm việc có kế hoạch, có tổ chức, nói thì phải cân nhắc từng câu từng chữ, câu hỏi đưa ra phải hay, câu trả lời cũng phải tuyệt vời, một khi không đủ hay thì sẽ nảy sinh rất nhiều rắc rối.

Nhưng giờ thì sao, quanh bọn họ chỉ là những gì đời thường nhất.

Giản dị, ấm áp, bình yên nhàn nhã, không phải liên tục ra vẻ như sắp tử chiến với ai đó.

Bỗng nhiên Kinh Hồng gắp trượt, mấy sợi mì rơi “tõm” xuống bát làm nước nóng trong bát bắn lên.

Nước mì nóng bắn lên cổ tay áo sơ mi màu xanh lam nhạt mà Kinh Hồng mặc hôm nay, để lại mấy vết bẩn.

“…” Kinh Hồng ngẩng lên tìm giấy ăn.

Chu Sưởng phát hiện giấy ăn của bàn này nằm ngay bên tay phải của mình, hắn rút hai tờ ra nhưng không đưa cho Kinh Hồng mà lại trực tiếp vươn tay chạm vào cổ tay áo của Kinh Hồng và lau giúp anh.

“…” Sau khi được lau sạch, Kinh Hồng đặt đũa xuống, anh tháo khuy măng-sét, xắn tay áo lên đến dưới khuỷu tay rồi mới cầm đũa lên lại.

Chu Sưởng nhìn vào cổ tay và hai cánh tay lộ ra ngoài của Kinh Hồng.

Cơ bắp cân đối mang theo sức mạnh. Đặc biệt là tay trái cầm đũa, vì phải dùng sức nhẹ nhàng nên gân ở cổ tay hơi nổi lên.

Chu Sưởng hỏi, “Hình như giám đốc Kinh thuận tay trái? Cậu cũng cầm vợt tennis bằng tay trái nữa.”

“Như nhau thôi.” Kinh Hồng xòe tay phải ra và nói, “Coi như thuận tay trái cũng được. Nhưng hồi còn bé, giáo viên ở trường tiểu học sẽ ép học sinh viết chữ bằng tay này, thế nên tôi cũng dùng được.”

Chu Sưởng nói, “Ừ.”

Trong lúc Kinh Hồng ăn, hai người thỉnh thoảng lại tán gẫu mấy câu. Chẳng hạn như Chu Sưởng nói với Kinh Hồng rằng, “Về vụ giảm biên chế kia… tôi đã chuẩn bị severance package* rồi.”

*Gói thôi việc/bồi thường thôi việc (severance package) là tiền lương và các lợi ích liên quan mà người lao động được nhận khi nghỉ việc tại công ty một cách bị động.

Kinh Hồng, “… Ừ.”

Sau khi ăn hết mì, Kinh Hồng còn bưng bát lên húp hết một nửa bát nước mì.

Cuối cùng Kinh Hồng lau miệng bằng giấy ăn, rốt cuộc cũng nhìn Chu Sưởng.

Chu Sưởng nhướng mày.

Vì bát mì khá cay nên môi của Kinh Hồng lúc này đỏ bừng như mới bị chà đạp, rất hợp với ánh hồng dưới hai bên đuôi mắt của anh.

Chu Sưởng cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Kinh Hồng nói, “Được rồi, thanh toán thôi. Bên giám đốc Chu đã thanh toán chưa?”

Chu Sưởng, “Chẳng nhẽ tôi đi ăn chùa à? Tôi ra khỏi phòng bao lâu rồi.”

Kinh Hồng, “…”

Anh lờ luôn Chu Sưởng, bấm chuông gọi nhân viên phục vụ take care bàn của bọn họ tới.

Thanh toán xong xuôi, Kinh Hồng nhờ phục vụ gói đồ ăn lại, bảo tài xế cầm hộp đồ ăn ra xe rồi đánh xe đến trước cửa. Kinh Hồng và Chu Sưởng lại chờ thêm một lúc để xe tới, nhân viên phục vụ thì vào dọn bàn.

Trước khi rời nhà hàng, Kinh Hồng lại cụp mắt, từ từ hạ tay áo và chỉnh sửa lại, anh nắm phần trên và dưới của cổ tay áo bên phải lại với nhau rồi cầm khuy măng-sét khảm kim cương trên mặt bàn lên, ngón áp út và ngón giữa tay trái giữ cổ tay áo, ngón trỏ và ngón cái thì gài khuy măng-sét vào trong.

Nhưng mãi vẫn không gài được.

“Để tôi.” Trong lúc Kinh Hồng không để ý, Chu Sưởng đã lấy đi khuy măng-sét kim cương trong tay anh. Lúc lấy đi, đầu ngón tay của hai bàn tay còn khẽ chạm nhau.

Chu Sưởng đổi tư thế sang ngồi thẳng, hai chân đút xuống hộc trống ở dưới bàn ngồi bệt, sau đó mới giữ lấy cổ tay áo bên tay phải của Kinh Hồng.

Hắn vòng tay qua bàn thấp, nhẹ nhàng nắm lấy hai vạt cổ tay áo, sau đó duỗi ra rồi kéo cánh tay Kinh Hồng đến trước mặt mình.

Cánh tay của Kinh Hồng đặt trên bàn hướng về phía Chu Sưởng, đầu ngón tay đối diện với ngực hắn. Như thể chỉ cần rướn lên xa hơn một chút là có thể cởi cúc áo sơ mi của Chu Sưởng. Kinh Hồng khựng lại một chút, muốn rút tay về theo bản năng nhưng rồi cuối cùng lại không làm gì cả.

Chu Sưởng ấn khuy măng-sét hai lần nhưng cũng không gài vào được.

Kinh Hồng cho rằng thật ra đối phương không phù hợp với việc hầu hạ người khác, anh định mỉa mai một câu “Cậu có làm được không đó”, nhưng lời tới đầu môi lại không thốt ra ngoài. Dường như Chu Sưởng đã nhận ra, hắn không phát ra âm thanh mà chỉ nhẹ nhàng ra hiệu, “Xuỵt.”

“…” Lời trêu chọc nghẹn ngay cổ họng, Kinh Hồng không nói nữa.

Trong bầu không khí yên tĩnh, một thứ gì đó mập mờ đang lặng lẽ chuyển động.

Chu Sưởng tỏ ra rất nghiêm túc, cuối cùng cũng gài được chiếc khuy măng-sét của Kinh Hồng.

Hắn lại lấy chiếc còn lại rồi hếch cằm lên và nói, “Tay trái.”

Kinh Hồng lẳng lặng vươn tay ra.

Lần này lại gài rất nhanh.

Cuối cùng Chu Sưởng ngước mắt lên, tầm mắt của hai người cũng va vào nhau.

Ánh nhìn của Chu Sưởng vẫn luôn rất mạnh mẽ, dù chỉ là một giây nhưng cũng giống như có thể xuyên thẳng vào mắt anh.

Kinh Hồng, “…”

Trên thực tế, cho đến tận bây giờ, anh vẫn có cảm giác muốn ôm, hôn, liếm mỗi lần nhìn thấy Chu Sưởng, anh cảm thấy toàn thân khô nóng, cũng mơ hồ cảm giác được Chu Sưởng cũng giống mình.

Kinh Hồng không nhìn nữa, anh xoay cổ tay nhìn bên trái rồi lại sang bên phải, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì mới nói, “Được rồi, đi thôi. Hẳn là tài xế tới cửa rồi.”

Chu Sưởng gật đầu. Hôm nay hắn tự lái xe đến.

Kinh Hồng kéo cánh cửa trượt mỏng và ra ngoài trước, Chu Sưởng thì quay về phòng bên cạnh, cầm áo khoác, đi giày da rồi tụ lại với Kinh Hồng lần nữa.

Trên hành lang, một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc lá nhìn thấy bọn họ thì thuận miệng hỏi, “Có lửa không?” Xem ra người nọ cũng chuẩn bị rời đi, đã nhịn suốt cả bữa cơm rồi.

Kinh Hồng thật sự không có bật lửa, anh đáp, “Không có.”

Vừa nói còn vừa đưa tay lên vỗ vỗ người mình, ý là “không có” thật.

Đầu tiên là ngực áo sơ mi, anh đưa hai tay lên vỗ hai bên ngực từ trong ra ngoài, sau đó lại vỗ vỗ quần, lần này là vỗ từ trên xuống dưới.

Rõ ràng chỉ là một hành động bình thường, thậm chí là thân thiện để bày tỏ với đối phương rằng mình “thật sự không có”, Chu Sưởng lại cảm thấy như đang bị kích thích nặng nề, hắn nghĩ hành động này rất gợi tình.

Hắn nhìn Kinh Hồng chằm chằm.

Kinh Hồng cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao, anh hỏi Chu Sưởng, “Sao thế?”

Chu Sưởng nói, “Không sao.”

Hai người đi thẳng ra ngoài cửa nhà hàng Nhật.

Mùa đông miền bắc rất lạnh nên tất nhiên phải đóng cửa lại. Nhân viên đứng cửa không ở đây, những nhân viên phục vụ khác thì đều đang bận, tất nhiên Kinh Hồng không đến mức phô trương kệch cỡm như thế, anh hơi khom lưng cầm tay nắm cửa rồi đẩy ra.

Lại sắp phải nói lời tạm biệt, chẳng biết lần sau sẽ là ngày nào, Chu Sưởng thấy dáng vẻ Kinh Hồng hơi khom lưng và sắp rời đi ngay lập tức thì cực kỳ muốn ôm lấy eo Kinh Hồng và kéo anh trở lại, rồi sau đó ôm anh vào trong ngực, hôn lên lỗ tai, dái tai và chiếc cổ thanh tú của anh.

Thậm chí còn muốn siết chặt cái ôm rồi nhét thứ cứng ngắc của mình vào trong.

Hắn vẫn luôn nghĩ về đêm hôm đó, cảm giác rùng mình tuyệt diệu cùng với dư vị ngọt ngào theo sau.

Kinh Hồng ra khỏi nhà hàng, thấy tài xế đã chờ ven đường thì lập tức bước xuống bậc thang.

Chu Sưởng lại không đi xuống cùng, hắn vẫn đứng trên bậc thềm, chỉ nói đúng một câu, “Giám đốc Kinh.”

Kinh Hồng dừng bước rồi quay đầu lại, hai người đứng cách bậc thang nhìn nhau vài giây, ánh mắt Chu Sưởng trở nên sâu xa hơn, hắn nói, “Hẹn gặp lại.”

Kinh Hồng do dự một lát rồi cũng đáp, “… Hẹn gặp lại.”

Có một chú chó Golden mặc áo ghi lê đứng bên cạnh, chiếc chuông nhỏ trên cổ nó phát ra tiếng leng keng, nó đang nhìn bọn họ bằng đôi mắt ướt át.

Lúc lên xe thì trời đã tối.

Trời luôn tối rất sớm vào mùa đông ở Bắc Kinh.

Kinh Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ. Một ngọn đèn bật lên, cả thành phố sáng bừng, ánh đèn giống như một dòng sông trong đêm đông ở thủ đô. Xe cộ qua lại chậm rãi xuôi dòng, những hàng đèn xe khi sáng khi tối, tất cả mọi thứ đều trở nên dập dờn dày đặc.

Tất nhiên Kinh Hồng cảm nhận được sự mờ ám giữa hai người khi nãy.

Kinh Hồng thầm nghĩ, Chu Sưởng vẫn luôn rất cao tay: Ngay cả làm trò mờ ám cũng có chừng mực vừa phải.

Dường như nhiệt độ điều hòa đang bật hơi cao.

Dù là mùa đông, Kinh Hồng vẫn hạ kính cửa xe xuống.

Hôm nay vốn là một ngày tồi tệ. Nhưng khi chống một tay lên mép cửa sổ, ngón trỏ đặt trên môi dưới và nhớ về bát mì nóng hổi vừa rồi, Kinh Hồng bỗng nhoẻn miệng cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN