Khó Bề Hòa Hợp - Chương 6: Thương vụ hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Khó Bề Hòa Hợp


Chương 6: Thương vụ hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi (4)


Hai tuần sau khi soạn thảo thỏa thuận, các bên liên quan đến thương vụ sáp nhập Côn Bằng và Hoa Vi đã chính thức ký tên.

Ngoài vị trí CEO thì về tổng thể, Kinh Hồng khá hài lòng với vụ hợp nhất kép này. Sau khi hợp nhất, công ty mới đã thành lập một hội đồng quản trị với mười một thành viên và đội ngũ quản lý chiếm năm ghế bao gồm nguyên CEO của Côn Bằng, nguyên CEO của Hoa Vi, CTO của hai bên cùng với một CMO*, nhà đầu tư tài chính chiếm hai ghế, Oceanwide và Thanh Huy mỗi bên chiếm hai ghế.

*CMO (Chief Marketing Officer): Giám đốc marketing là một chức vụ quản lý cao cấp, chịu trách nhiệm về marketing trong một công ty. CMO phải thấu hiểu thị trường, tâm lý khách hàng; cũng như đối thủ. Vai trò chính của họ là phát triển sản phẩm; đa dạng hóa kênh truyền thông tiếp thị; nghiên cứu thị trường; chăm sóc khách hàng; phát triển kênh phân phối; quan hệ công chúng; quản trị bán hàng, v.v. 

Một ngày sau khi chính thức ký văn bản sáp nhập, Kinh Hồng đã tới tham gia một diễn đàn về trí tuệ nhân tạo.

Diễn đàn được hậu thuẫn bởi chính phủ, trước đó cả Kinh Hồng và Chu Sưởng đều đồng ý sẽ phát biểu tại phiên toàn thể, chưa kể cả hai còn cùng được sắp xếp lịch vào buổi quan trọng nhất là sáng ngày đầu tiên.

Sau khi nhận được lịch trình của diễn đàn này vào tuần trước, Kinh Hồng nhận ra sau một học giả nổi tiếng thì Oceanwide, Thanh Huy cùng với hai nhà còn lại thuộc “Big 4” và mấy công ty lớn từ Hoa Kỳ đều có thứ tự phát biểu được xếp theo “chữ cái đầu trong họ”. Anh là người thứ ba, Chu Sưởng là người cuối cùng. Khi Kinh Hồng lôi chuyện này ra nói như một câu chuyện vui tại cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao, giám đốc của Oceanwide Entertainment* cũng để lộ nụ cười ngầm hiểu.

*Có thể hiểu Oceanwide Entertainment là một công ty con thuộc tập đoàn, cũng do Oceanwide đầu tư và đánh vào mảng giải trí.

Địa điểm tổ chức diễn đàn AI là Trung tâm Hội nghị Quốc tế Bắc Kinh.

Lễ khai mạc được tổ chức vào buổi sáng, các vị quan chức lên phát biểu lần lượt. Diễn đàn này có tiêu chuẩn khá cao, có thể coi là sự kiện trao đổi về lĩnh vực AI lớn nhất ở Trung Quốc, thủ tướng đã gửi thư chúc mừng, chủ tịch Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đã tuyên đọc diễn văn khai mạc và sau đó kiêm luôn chức MC của hội nghị. Ngoài ra còn có một số quan chức, chẳng hạn như bộ trưởng Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin và thứ trưởng Bộ Thương mại, đã tham dự hội nghị dưới hình thức video hoàn toàn mới và có bài phát biểu quan trọng. Cuối cùng là bí thư Thành ủy Bắc Kinh đọc diễn văn và tuyên bố khai mạc.

Sau lễ khai mạc là một khoảng nghỉ ngắn. Trong thời gian này, các nhà lãnh đạo và khách mời phải di chuyển đến sảnh VIP đầu tiên để chụp ảnh tập thể.

Vì có cuộc điện thoại quan trọng nên Kinh Hồng đến hơi muộn. Các vị lãnh đạo đã vào chỗ, khách mời cũng đang sắp xếp vị trí ngồi. Kinh Hồng nhìn thoáng qua thì phát hiện bên tay trái của hàng lãnh đạo đầu tiên là CEO của một công ty lớn của Mỹ, còn bên tay phải… là Chu Sưởng. Bên phải Chu Sưởng lại là hai thành viên còn lại của “Big 4 Internet”, trong nước và nước ngoài mỗi bên một nửa, rất cân bằng.

“…” Kinh Hồng tính toán tìm bừa một chỗ, cuối cùng quyết định đứng ở mé ngoài cùng của đội Trung Quốc.

Ai ngờ mấy ông lớn trước anh lại tỏ ra hoảng hốt, đồng loạt lùi mấy bước về sau, nhường chỗ để Kinh Hồng chuyển lên trước mặt mình.

Thời gian gấp rút nên Kinh Hồng cũng chẳng khách sáo nữa mà đi thẳng lên.

Kinh Hồng không ngờ khi anh chuyển tới bên cạnh Chu Sưởng, vậy mà Chu Sưởng lại rất phong độ nhường chỗ và giơ tay, “Giám đốc Kinh, bên này.”

“Không cần đâu giám đốc Chu.” Kinh Hồng cũng giả vờ khách sáo, “Chỗ này được rồi.”

“Lại đây đi.” Chu Sưởng mỉm cười, cương quyết kéo Kinh Hồng tới đứng giữa mình và lãnh đạo. Vị lãnh đạo kia nhìn thấy hai người họ ngọt nhạt khách sáo với nhau thì cũng mỉm cười.

Hai người luôn tỏ ra rất lịch sự khi gặp nhau, nhưng sau lưng lại đâm dao vào người còn lại.

Sau khi đứng yên, Kinh Hồng ngẫm nghĩ một lát rồi chợt nhận ra, đứng thế này ổn hơn thật.

Vì Chu Sưởng quá cao.

Kinh Hồng cũng không biết chính xác Chu Sưởng cao bao nhiêu, nhưng anh ước chừng rơi vào tầm mét chín. Vóc người này mà đứng ở giữa lại còn sát gần lãnh đạo thì khác nào giọng khách át giọng chủ, ra oai trấn áp, vậy nên nếu có thể dịch sang bên cạnh được thì sẽ dịch ngay. Tất nhiên lãnh đạo có thể không quan tâm đến điều đó, nhưng chú ý một chút lại thể hiện ra là mình tinh tế.

Sau khi bắt đầu chụp ảnh tập thể, nhóm phóng viên nhao nhao chen nhau tiến lên, Kinh Hồng đan hai tay phía trước, nở nụ cười phù hợp nhất, vừa chững chạc vừa ôn hòa.

Ánh flash chớp nháy không ngừng, cuối cùng buổi chụp ảnh cũng kết thúc.

Vì đứng quá gần nhau nên khi Kinh Hồng rút tay ra, không ngờ mu bàn tay phải lại quét qua ngón tay của Chu Sưởng.

Chu Sưởng nhìn sang theo bản năng, Kinh Hồng liếc mắt nhìn về phía bàn tay, “… Ngại quá.”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng mấy giây rồi trả lời anh, “Không sao.”

“Được rồi được rồi.” Staff của buổi diễn đàn chạy tới nói, “Ảnh chính thức của diễn đàn sẽ được gửi đến hòm thư của mọi người sau khi diễn đàn kết thúc nhé!”

Cô vừa khéo đứng chéo trước mặt Kinh Hồng và bên cạnh lãnh đạo, Kinh Hồng ở gần nên cười nói, “Cảm ơn.” Những khi không trở mặt thì anh luôn tỏ ra hiền hòa.

Chu Sưởng cũng thể hiện vẻ ôn hòa ngoài mặt, chẳng qua Kinh Hồng là dạng hiền hòa ngang vai ngang vế, còn Chu Sưởng là kiểu hiền hòa ăn trên ngồi trốc mà thôi.

***

Sau khi chụp ảnh, phiên toàn thể sẽ bắt đầu.

Kinh Hồng là người thứ ba lên sân khấu. Anh mặc một bộ comple màu sẫm và sơ mi trắng, sau khi chỉnh micro thì bắt đầu nói, “Kính thưa thư ký Trịnh, kính thưa bộ trưởng Ngô, bộ trưởng Vương, tất cả các vị đồng nghiệp trong ngành công nghệ thông tin cùng với bạn bè mới và cũ, xin chào mọi người.”

Những tràng pháo tay nhiệt liệt lập tức vang lên bên dưới.

Kinh Hồng nhìn rồi cười nói, “Tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo trước sự yêu mến của mọi người. Hi vọng vài phút tiếp theo của tôi sẽ không uổng tràng pháo tay này.” Anh vẫn giữ thái độ lịch sự tạo ấn tượng tốt cho mọi người.

Kinh Hồng đợi hội trường yên tĩnh lại mới bắt đầu chủ đề, “Trong quá khứ, những nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo chủ yếu tập trung vào ba khía cạnh gồm giá trị đối với xã hội, giá trị đối với doanh nghiệp và rủi ro đạo đức của AI. Hôm nay tôi chủ yếu muốn thảo luận về một khía cạnh khác ít được chú ý, đó là mở thuật toán hộp đen*.”

*Hộp đen AI được định nghĩa là một hệ thống độc lập có khả năng đưa ra quyết định mà không cần giải thích cách thức để đạt được những quyết định đó. Tuy nhiên, định nghĩa này chỉ phản ánh một phần của trí tuệ nhân tạo. Các hệ thống AI được thiết kế để học và phân tích dữ liệu, từ đó bắt đầu tìm hiểu các mẫu và mối tương quan để đưa ra quyết định. Mặc dù hộp đen AI không yêu cầu giải thích cụ thể về quyết định của mình, nhưng điều này có thể gây thiếu minh bạch và đáng lo ngại về trách nhiệm và công bằng trong việc sử dụng AI. 

Kinh Hồng thấy tất cả mọi người bên dưới đều tỏ ra hứng thú.

Người ngồi bên dưới cũng chẳng lạ lẫm gì với “thuật toán hộp đen”. Trí tuệ nhân tạo học tập bắt chước bộ não con người, ví dụ như con người cung cấp cho AI một số lượng lớn hình ảnh về chó và mèo, từ đó AI có thể trích xuất các đặc điểm của đối tượng theo từng lớp và tự học được “mèo là gì”,”chó là gì”, nhưng hiện tại con người vẫn không thể giải thích nguyên lý hoạt động của AI, không thể hiểu tại sao máy móc lại phải làm một số việc nhất định và tại sao nó đưa ra kết luận nhất định. Dựa theo kết quả cho ra, có một số suy nghĩ rất đơn giản và dễ hiểu, chẳng hạn như hình dáng và màu sắc của chó và mèo, nhưng nhiều khi không phải vậy, tóm lại là con người hoàn toàn không hiểu nổi. Nó đã mang đến cho nhân loại những khả năng chưa từng có, và nó cũng mang đến cho nhân loại sự ngờ vực vô tận. Có người nói, yêu cầu AI giải thích điều gì đó cho con người cũng giống như yêu cầu con người giải thích điều gì đó cho con chó, nghe thôi đã thấy khó chịu.

Nhưng lịch sử nhân loại đã chứng minh một cách đầy đủ rằng chỉ khi một quyết định có thể được giải thích và phân tích, con người mới có thể hiểu đầy đủ ưu điểm và nhược điểm của nó, từ đó đánh giá sâu hơn các rủi ro và biết nó có thể được tin tưởng ở mức độ nào. Tuy nhiên vào lúc này đây, có một số câu hỏi đang lởn vởn trong tâm trí của từng học giả: Chúng ta có thể tin tưởng vào AI không? Chúng ta có thể tin tưởng vào AI đến mức nào? Liệu chúng ta có thể tin tưởng vào AI trong những thời điểm sống còn không?

Trên sân khấu, Kinh Hồng nói tiếp, “Vào năm nay, DARPA* đã đưa ra khái niệm “AI có thể giải thích được” và viện sĩ Hà Tích Phong* cũng đề xuất khái niệm “AI đáng tin cậy”. Hiện tại, các nhà khoa học từ khắp các quốc gia đang nỗ lực làm sáng tỏ hộp đen và giải thích thuật toán, và viện nghiên cứu của Oceanwide cũng sẵn sàng chia sẻ một số thành quả. Bài phát biểu tiếp theo của tôi chủ yếu sẽ được chia thành ba phần, phần đầu tiên là về các chính sách mới nhất của các quốc gia và tình hình nghiên cứu của mỗi quốc gia, phần thứ hai là về một vài thành tựu của Oceanwide cùng với một số công cụ của Oceanwide, Oceanwide sẽ chia sẻ những công cụ này trong “Sách trắng* AI đáng tin cậy” sắp xuất bản, cuối cùng là xu thế phát triển và đề xuất phát triển, cũng chính là đề xuất trong ngành.”

*DARPA (Defense Advanced Research Projects Agency): Cơ quan Chỉ đạo các Dự án Nghiên cứu Quốc phòng Tiên tiến là một cơ quan của Bộ Quốc phòng Mỹ, chịu trách nhiệm phát triển các công nghệ tiên tiến mới dùng cho quân đội. Mục tiêu của DARPA là đảm bảo sự vượt trội về công nghệ quân sự của quân đội Mỹ, phòng ngừa sự xuất hiện bất ngờ các phương tiện kỹ thuật vũ khí mới và hỗ trợ các nghiên cứu đột phá để thu hẹp khoảng cách giữa nghiên cứu cơ bản và ứng dụng của họ trong lĩnh vực quân sự.

*Hà Tích Phong là một nhà khoa học máy tính người Trung Quốc.

*Sách trắng là một bản báo cáo hoặc bản hướng dẫn của cơ quan có thẩm quyền với mục đích giúp người đọc hiểu về một vấn đề, giải quyết một vấn đề hoặc ra một quyết định.

Giọng anh trôi với tốc độ vừa phải.

Giữa chừng có một lần, ánh mắt của Kinh Hồng vô tình lướt qua Chu Sưởng, để rồi anh nhận ra vậy mà Chu Sưởng cũng đang nghe rất nghiêm túc.

Cuối bài phát biểu, Kinh Hồng lại nói bằng giọng rất kiên định, “Việc nhấn mạnh vào AI có thể giải thích được và AI đáng tin cậy là xu hướng tất yếu trong quá trình phát triển AI, nếu không thì các vấn đề như bảo mật thuật toán và trách nhiệm thuật toán sẽ đều không thể giải quyết được. Chúng ta cũng không bi quan, trong nền văn minh nhân loại, thực tiễn vẫn thường đi trước lý thuyết. Có rất nhiều thứ mà các nhà phát minh không biết thứ hoạt động như thế nào vào thời điểm được phát minh ra, chẳng hạn như thuốc súng. Khi thuốc súng được phát minh, nhà phát minh còn chưa bao giờ biết về công thức hóa học để tạo ra carbon dioxide. Vì vậy tôi tin rằng với trí tuệ của con người, cuối cùng chúng ta sẽ hoàn toàn khám phá ra bí ẩn về AI và để trí tuệ nhân tạo phát huy được giá trị lớn nhất của nó. Xin cảm ơn.”

Lần này thậm chí tiếng vỗ tay còn nồng nhiệt hơn, có vẻ như Kinh Hồng đã hoàn toàn thành công trong việc khiến “tiếng vỗ tay không uổng phí trong vài phút tiếp theo”.

***

Mỗi người sẽ phát biểu trong hai mươi phút, sau bài phát biểu của Kinh Hồng là khoảng thời gian nghỉ giải lao ngắn. Thực ra Kinh Hồng cảm thấy lịch trình của bên ban tổ chức hơi kỳ lạ, thông thường thì buổi sáng sẽ không có giờ nghỉ uống trà mà phải đến chiều mới có, nhưng hội nghị lần này lại có hai khoảng nghỉ trà nước mỗi ngày. Tất nhiên với Kinh Hồng thì sao cũng được.

Trong khu vực uống trà, có đủ loại cà phê, trà, nước trái cây, bánh ngọt, hoa quả và các loại hạt của Trung Quốc và phương Tây, phía ban tổ chức khá chu đáo.

Kinh Hồng đi tới một góc, anh cầm một cái ly và rót đầy một ly thức uống có cồn nhẹ tên là “Pink Diamonds”. Khi lắc cùng với đá, món nước có cồn màu đỏ nhạt sóng sánh lên xuống trong ly thủy tinh.

Đây cũng là thức uống có cồn duy nhất trong khu vực tiệc trà.

Khi quay người lại, Kinh Hồng nhìn thấy CEO một công ty lớn của Mỹ đứng gần đó đang chào anh, thế là anh bèn nhấc chân đi tới.

Anh có đi ngang qua Chu Sưởng, hắn đang bị giám đốc điều hành của một công ty dot-com* lâu năm trên đà xuống dốc tiếp cận làm quen. Công ty dot-com lâu năm này khởi nghiệp dựa vào một trang web cổng thông tin, sau đó cũng chuyển đổi nhiều lần mà chưa thành công. Kinh Hồng nghe thấy CEO của công ty dot-com lâu năm kia cười nói với Chu Sưởng rằng, “Sao chưa bao giờ thấy tổng giám đốc Chu đăng WeChat vậy? Cũng không trả lời bất cứ ai.”

*Công ty dot-com là một công ty thực hiện hầu hết các hoạt động kinh doanh của mình trên Internet, thường thông qua một trang web trên World Wide Web sử dụng tên miền cấp cao phổ biến “.com “.

Chu Sưởng cũng cười đáp, “Tôi không bao giờ ấn vào cái thứ đó.”

“Ồ?” Người nọ tỏ ra tò mò, “Tại sao vậy?”

Chu Sưởng lại cười, “Tôi không có hứng thú muốn biết tường tận chuyện ăn uống ỉa đái của mấy ngàn người.” Vốn là giọng điệu bỡn cợt nhưng lại khiến người đối diện im thít hồi lâu.

Kinh Hồng phải cố gắng lắm mới kiềm chế không trợn trắng mắt lên.

Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra: Đừng bảo là vị CEO này… cũng từng chửi Chu Sưởng đó chứ?

Sau đó, Kinh Hồng một tay cầm ly, một tay đút vào túi quần, vừa cười vừa nói chuyện với CEO công ty lớn của Mỹ kia.

Bất cứ ai cũng có thể đến khu vực tiệc trà nghỉ giải lao, vì vậy đôi lúc cũng sẽ có lãnh đạo của các công ty khác mà Kinh Hồng biết mặt, người sáng lập của các công ty khởi nghiệp do Oceanwide đầu tư, nhân viên của Tập đoàn Oceanwide, giáo sư từ các trường đại học đối tác và những người khác đi qua chào hỏi Kinh Hồng. Hoặc chỉ là đi ngang qua, hoặc là cố ý.

Còn ở bên kia, lại có thêm mấy người bao vây Chu Sưởng. Chiếc ly trong tay Chu Sưởng cũng chứa cùng một thứ đồ uống có cồn màu đỏ hồng nhạt.

Nói chung là một nhóm nhỏ những người có địa vị sẽ ở gần cửa hơn, còn những người tham gia bình thường khác sẽ tự giác đi vào bên trong.

Hiện tại ở gần cửa của phòng trà nước có Kinh Hồng đứng một bên, Chu Sưởng đứng bên còn lại. Hai người bọn họ mãi mãi như thế, địa vị ngang nhau, khó có thể ngồi chung một bàn, cũng khó đứng chung một vòng tròn, mà vây xung quanh bọn họ thì luôn là những người tự xưng là “phe Oceanwide” hay “phe Thanh Huy”. Kinh Hồng biết thực ra có rất nhiều công ty đã quá mệt mỏi khi phải xếp hàng sau “Oceanwide” hay “Thanh Huy”, nhưng bọn họ không có cách nào khác, sống sót trong khe hẹp giữa bãi chiến trường của hai ông lớn sừng sỏ là chuyện nói dễ hơn làm. Oceanwide và Thanh Huy đối đầu sống mái với nhau trên mọi lĩnh vực của Internet, cá nằm trong chậu kiểu gì cũng sẽ bị vạ lây.

Có vài người từ Trung Quốc đến Mỹ đang vây quanh Chu Sưởng, lúc này người sáng lập của một công ty Unicorn Trung Quốc đang nói chuyện. Kinh Hồng buộc phải thừa nhận, chiều cao và gương mặt xuất sắc của Chu Sưởng khiến hắn cực kỳ nổi bật. Các công ty của Mỹ rất coi trọng một số yếu tố vẻ ngoài, vậy nên những người được đề bạt làm CEO thường có vóc người cao lớn và có phong độ. So ra thì CEO của các công ty Trung Quốc lại không bằng anh bằng em, nhìn có vẻ rất tầm thường. Nhưng Chu Sưởng lại hoàn toàn không bị lép vế, hắn cầm ly đồ uống, cụp mắt có vẻ như đang rất nghiêm túc lắng nghe, ấy thế mà vẫn là tiêu điểm thu hút sự chú ý.

Nhưng Kinh Hồng cũng không đặt nặng chuyện này. Anh cao 1m79 cũng khá ổn rồi. Hơn nữa với địa vị của anh, có cao 1m59 cũng chẳng sao hết.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Kinh Hồng, Chu Sưởng bỗng nhìn sang anh.

Hắn cầm ly bằng một tay, tay kia đút trong túi quần, ung dung nhìn Kinh Hồng chốc lát rồi bỗng nhếch khóe môi. Hắn nhìn Kinh Hồng, giơ ly lên như ra hiệu rồi nói một tiếng “Cheers” bằng khẩu hình.

“Cheers.” Một cách thanh lịch và thong thả.

Chẳng biết vì sao, Kinh Hồng nhìn thấy động tác của Chu Sưởng thì đã lập tức hiểu ra: Anh và Oceanwide bị lừa rồi.

Cheers? Chúc mừng? Chúc mừng cái gì? Đương nhiên là chúc mừng vụ sáp nhập của Côn Bằng do Oceanwide đầu tư và Hoa Vi do Thanh Huy đầu tư. Chỉ mới ngày hôm qua thôi, các bên vừa chính thức ký tên vào văn bản hợp nhất.

Lúc này Chu Sưởng lại chủ động nâng ly, tuyệt đối không phải là ý tốt.

Vậy nên đối với Hoa Vi mà nói, việc dốc toàn lực hỗ trợ nghiên cứu và phát triển các dự án trọng điểm của Tập đoàn Oceanwide hoàn toàn là chiêu trò, một âm mưu bịp bợm, mục đích chính là để anh vì muốn ngăn cản Hoa Vi nghiên cứu và phát triển sản phẩm giống với Oceanwide mà nóng lòng thúc đẩy chuyện hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi, sốt ruột muốn tiếp quản công ty mới với tư cách cổ đông và nhanh chóng yêu cầu dừng dự án mà Hoa Vi đang giả vờ thực hiện, vì thế mà thậm chí nhường luôn cả vị trí CEO cho đối phương.

Nhưng trên thực tế, Hoa Vi chưa bao giờ thật sự nghiên cứu và phát triển dự án tài chính “Cho Vay AI”, tất cả đều là giả, tất cả đều là làm ra vẻ để hi vọng Oceanwide cho rằng bọn họ đang làm mà thôi.

Điều khiến Kinh Hồng cảm thấy khiếp hãi chính là Chu Sưởng đã đặt những nước đi đầu tiên cho ván cờ này từ ít nhất nửa năm trước, thậm chí còn trước cả khi giám đốc Thẩm của Goldman Sachs kéo hai bên lên bàn đàm phán. Bọn họ đã đăng thông báo tuyển dụng liên quan, tiến hành đào tạo chuyên gia liên quan, còn…

Không lẽ Chu Sưởng đã nhận ra khả năng hợp nhất của Côn Bằng và Hoa Vi, và hai người bọn họ cũng sẽ tranh chấp không ngừng vì vấn đề CEO từ hồi đó rồi?

Đúng vậy, Kinh Hồng nghĩ: Chính anh còn nghĩ đến thì sao Chu Sưởng có thể không nghĩ đến đây? Chẳng qua anh không bắt tay vào bố trí từ sớm như vậy mà thôi. Vì khi đó Chu Sưởng thoạt nhìn có vẻ rất khiêm tốn.

Kinh Hồng nhớ đến cậu nhân viên Hoa Vi ứng tuyển, lại nhớ đến nhân viên của Hoa Vi đã nói trên LinkedIn rằng mình đang phụ trách mảng nhận dạng biểu cảm cho một sản phẩm mới, rồi còn cả nhân viên Hoa Vi đã trả lời những câu hỏi của trợ lý một cách cực kỳ nghiêm túc kia nữa, còn cả… Anh không khỏi nghĩ, tất cả đám nhân viên này đều nên có giải Oscar đi.

CEO của Oceanwide Entertainment thường nhắc đến “kỹ năng diễn xuất thụt lùi”, nhưng Kinh Hồng lại nghĩ thụt lùi chỗ nào? Chẳng phải vơ bừa cũng được một nắm diễn xuất đỉnh cao ở Hoa Vi hay sao? Còn ai dám nói Trung Quốc không có đạo diễn giỏi nữa? Chu Sưởng lù lù đấy còn gì?

Lần này anh thua rồi.

Thấy khóe môi Chu Sưởng vẫn đong đầy ý cười, dường như còn đang chờ mình đáp lại câu “cheers” kia, Kinh Hồng quay đầu ngoảnh mặt đi, anh nhìn về một hướng khác trong phòng trà, lòng thầm nghĩ: Đmm.

Hết chương 6.

Lời tác giả: Tổng giám đốc Chu à, với cái tính này của con… mẹ con cũng không cứu nổi.

Ngoài mặt thì khách sáo, thực chất lại…

Ngoài ra tôi xin được nói thêm, bối cảnh bộ truyện lúc này là năm 2017. Có thể thời điểm xuất hiện một số thứ trong truyện không hoàn toàn khớp với thực tế ha! Có một số sẽ xuất hiện sớm hơn vài tháng, số khác lại muộn hơn mấy tháng, chung là tôi có thay đổi nhưng sai số cũng rất ít thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN