Khó Để Buông Tay - Chương 14: Cao Tử Quần tự nhiên nói: “Bố sẽ cố gắng.”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
271


Khó Để Buông Tay


Chương 14: Cao Tử Quần tự nhiên nói: “Bố sẽ cố gắng.”


Không ai biết Cao Hi Hi đứng đó từ khi nào, nghe được bao nhiêu, nhưng quan trọng là cô bé đã nghe được câu sau cùng. Trời đêm tối mịt, đôi mắt cô bé ngấn nước, chứa đầy vẻ khó chịu không giải thích được. Lãnh Tây nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim như bị ngàn nhát dao cứa vào, cổ họng nghẹn đắng không thốt nên lời.

Chiếc bóng đung đưa trên mặt đất, Cao Hi Hi từ từ đi ra, cuối cùng lại đến bên cạnh Cao Tử Quần.

“Bố, chúng ta về thôi.” Hi Hi cố hết sức kéo lấy cánh tay bố, trong lòng bàng hoàng lo lắng, ở tuổi này, cô bé chỉ biết cách trốn tránh.

Cao Tử Quần cau mày, vươn tay bế lấy con gái. Hi Hi úp mặt lên vai bố, một từ cũng không nói, trong chớp mắt, Cao Tử Quần cảm giác cổ mình ươn ướt.

Cao Hi Hi nấp vào trong  lòng bố, Lãnh Tây vẫn bất động đứng đấy, khóe miệng run run, cuối cùng cũng thốt lên được thành tiếng: “Hi Hi, con nghe mẹ nói đã, mẹ  không phải có ý đó.”

Hi Hi vẫn không nhúc nhích, Cao Tử Quần chần chừ vài giây, cuối cùng xoay người.

Lãnh Tây nhìn chằm vào bóng lưng hai bố con đang từng bước rời đi, càng ngày càng xa. Cô chậm rãi nở một nụ cười bi thương.

Ra khỏi sân Lãnh gia, cô bé nhịn không nổi nữa khóc òa lên. Cao Tử Quần bế con gái lên xe, lấy khăn giấy chùi nước mắt nước mũi cho con gái: “Được rồi, con đừng khóc nữa.”

Hi Hi sụt sịt: “Cô ấy thật sự không muốn sinh con ra ư?” Đôi mắt đỏ ửng, khẽ nói.

Cao Tử Quần nhíu mày, đưa tay vuốt mái tóc cô bé: “Là bố chọc giận mẹ con nên mẹ mới nói những lời như thế, thật ra mẹ rất thương Hi Hi.”

Cao Hi Hi dè chừng: “Vậy bố nhanh xin lỗi mẹ đi được không?” Cô bé hy vọng bố mẹ và nó sẽ được sống cùng nhau.

Cao Tử Quần tự nhiên nói: “Bố sẽ cố gắng.”

Cao Tử Quần vừa xuất hiện, người Lãnh gia đều không vui. Sắc mặt Tần Hiểu Vân không tốt lắm. Lãnh Tây khẽ nói: “Con lên ngủ trước đây.”

Bầu không khí trong nhà trở nên ngột ngạt,  nặng nề, Lãnh Lượng trầm giọng nói: “Chị, chị đúng thật định tranh giành quyền nuôi con bé đấy à?”

Lãnh Tây dừng lại, ngữ điệu kiên quyết: “Đúng vậy.”

Lãnh Lượng nhìn chị mình, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ: “Chị đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Cao Tử Quần là loại người như thế nào? Bảy năm trước chị đã vứt con bé lại, bày năm sau chị nói muốn là được sao? Con bé cùng Cao Tử Quần đã chung sống nhiều năm như vậy, nó có thể dễ dàng rời xa bố nó ư?”

Tần Hiểu Vân nhăn mặt: “Tất cả đừng nói nữa, đi nghỉ đi.” Bà lặng lẽ thở dài, Tần Hiểu Vân còn hiểu rõ uẩn khúc này hơn ai khác.

Lãnh Lượng đứng dậy, dửng dưng để lại một câu: “Con đi đây.”

Đêm đến Lãnh Tây lại mơ thấy ác mộng, tất cả kế hoạch kỳ nghỉ quốc khánh đều bị Cao Tử Quần làm tan thành bọt nước.

Ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Sở Hàng: “Ở phía đông thành phố vừa mới mở một nhà hàng, có rất nhiều món ngon, em có muốn đưa Hi Hi đến đó ăn thử không?”

“Con bé đã được Cao Tử Quần đón về rồi.” Cô nói rất bình thản.

Sở Hàng hơi sững sốt, nhưng rất nhanh liền lấy lại được vẻ tự nhiên: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Ở nhà.” Lãnh Tây nhìn cây hoa quế trong sân, hờ hững trả lời.

“Hôm nay anh không có việc gì cả, lát nữa anh qua đón em.” Sở Hàng nhẹ nhàng nói.

Lãnh Tây không nói gì, có lẽ là bởi vì đã quá phiền muộn, giờ phút này cô chỉ mong có người bên cạnh.

Sở Hàng tắt máy, quay lại bàn áy náy nói với mấy người bạn học: “Xin lỗi, tớ có việc phải về trước, lúc khác lại tụ tập.” Vốn là anh đang có cuộc gặp mặt với bạn học cũ.

Khi Sở Hàng đến Lãnh gia, Lãnh Tây đang ngồi dưới tán cây quế trong sân, cô khép hờ đôi mắt, người tựa vào thân cây. Sở Hàng từ tốn đi vào, mỗi một bước đều rất khẽ nhẹ.

Cánh hoa quế vàng nhạt đung đưa theo gió, tản ra hương thơm dìu dịu.

Lãnh Tây khẽ chau mày, trong đầu cô không ngừng hiện lên những hình ảnh rõ rệt của câu chuyện năm xưa.

Khi Lãnh gia rơi vào đường cùng, tòa nhà trong tay đã còn lại không đáng một đồng. Cuối cùng cô đành phải tự mình đi đến tìm Cao Tử Quần cầu xin.

Thế nhưng khi cô gọi điện thoại đến, không phải là không có người nhận, giọng Cao Tử Quần lạnh nhạt truyền đến: “Ai đấy?”

Cô cắn chặt môi: “Cao tổng, là tôi Lãnh Tây.”

“Ồ, là Lãnh Tây à.” Cao Tử Quần giả bộ như nhớ ra: “Em tìm tôi có việc gì ư?” Anh có bản lĩnh như thế đấy, tựa hồ giữa anh và Lãnh Tây chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Lãnh Tây như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, miệng mấp máy mãi mới thốt lên được thành tiếng: “Cao tổng, hôm nay anh có rảnh không?”

Cao Tử Quần gõ nhẹ lên mặt bàn, ước chừng khoảng mười giây sau: “Lãnh Tây, thật ngại quá, tối nay tôi có một bữa tiệc rồi.”

Lãnh Tây thở ra một hơi: “Vậy được rồi, tôi không làm phiền anh nữa.” Cô đã không thể nói thêm gì được nữa. Cầu xin một người mà mình từng xua đuổi như rác, cúi người hạ thấp mình, quả đúng là cũng chỉ có cô, Lãnh Tây mới có thể làm được.

Cao Tử Quần cúp máy, cười nhếch môi.

Mấy ngày này hầu như hôm nào Lãnh Tây cũng đến Trung Chính, nhưng đều bị thư ký của anh ngăn lại. Anh muốn nhìn thấy bộ dáng khốn khổ vùng vẫy của cô.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Lãnh Tây đang ngồi sững sờ trên ghế sô pha không nhúc nhích, hai tay nắm chặt di động. Anh ung dung đi đến, người xung quanh nhìn thấy anh đều đứng lại chào: “Cao tổng.”

Lãnh Tây bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía anh. Cao Tử Quần nhìn thấy trong đôi mắt cô lóe lên một tia hy vọng, tuy liền vụt qua nhưng anh vẫn cảm nhận được.

Anh đi thẳng về phía cô, vẻ mặt bình thản tựa như đang đợi cô mở miệng. Mãi đến khi đến bên cạnh cô, vẫn không thấy Lãnh Tây có phản ứng gì, anh hơi nhíu mày.

Trợ lý Tôn Nhiên rất tinh mắt, liền hỏi: “Cao tổng, có cần từ chối lời mời của Tần thị không?

“Đi thôi.” Cao Tử Quần có chút bực mình nói.

Lãnh Tây sực tỉnh hoảng hốt đuổi theo, thế nhưng bóng lưng Cao Tử Quần đã sớm khuất dạng. Cô hoang mang đứng trước tòa nhà, hoàng hôn đang dần buông xuống, cô vô lực bước đi.

Tôn Nhiên nơm nớp lo sợ, tay nắm chặt vô lăng, lái cũng không được mà không lái cũng không xong. Ánh mắt Cao Tử Quần vẫn nhìn chằm phía ngoài cửa sổ, anh chau mày, Tôn Thành đoán không ra anh đang nghĩ gì.

Trước đó mấy ngày, họ nhìn thấy Lãnh Tây và một anh chàng sinh viên khác trên đường, lúc đấy trông Cao tổng rất bình thản dường như không để tâm, không ngờ rằng chỉ vừa cách mấy ngày, vật đổi sao dời, ngay lập tức ông chủ anh đã thay đổi thái độ.

Nhưng bây giờ đây rốt cuộc là đi hay cứ ở  lại?

“Lái xe qua đó.” Cao Tử Quần lạnh lùng mở miệng.

Khi xe dừng lại bên cạnh, Lãnh Tây bỗng giật mình. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy đôi mắt hẹp dài thâm trầm kia, lòng cô hơi hoảng loạn. Lãnh Tây cố hết sức bình tĩnh, tự nói với bản thân rằng chỉ có một cơ hội duy nhất là lần này.

“Lên xe.” Cao Tử Quần không nói lời thừa thải, đơn giản ra lệnh.

Lãnh Tây sững sờ vài giây cuối cùng cũng lên xe.

Cô ngồi cẩn trọng dè chừng ngồi dán sát bên cửa.

“Không phải em tìm tôi có việc à, sao bây giờ gặp tôi, em lại không nói lời nào thế.” Cao Tử Quần lạnh lùng nói.

Lãnh Tây hô hấp khẩn trương: “Về mảnh đất kia, bây giờ chúng tôi muốn sang tay.”

Cao Tử Quần nhìn cô, đôi mắt lóe lên vài phần thích thú: “Một món đồ vào thời khắc đặc biệt mới có giá trị đặc biệt. Miếng đất kia của gia đình em hiện tại đã không còn như trước. Lãnh Tây em phải hiểu được, thị trường thay đổi người cũng đổi thay.”

Lãnh Tây giật mình không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, cô nắm chặt lòng bàn tay: “Nói như vậy, Cao Tổng xin thứ lỗi vì đã phiền ngài.” Cô bối rối đưa tay mở cửa, chợt nghe thấy Cao Tử Quần lên tiếng: “Nếu như em cho tôi một lý do để mua mảnh đất đó, tôi sẽ suy nghĩ lại”

Lãnh Tây dừng lại, tay nắm chặt cánh cửa.

“Lái xe đi, đến Sở Quản.” anh nói: “Em còn nửa tiếng  để suy nghĩ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN