Khó Dỗ Dành
Chương 56: Tình nguyện làm yểu điệu thục nữ
Đôi môi anh rất ấm, như mang theo một luồng điện, bao phủ lấy môi cô, nhẹ nhàng từng chút từng chút mà dây dưa. Như đang cố gắng khắc chế, nhưng lại không thể ngăn được khát vọng cùng cực.
Khác hẳn với những lần hôn chuồn chuồn lướt nước trước đây.
Bỗng nhiên, Tang Diên kéo nhẹ cằm cô xuống, đầu lưỡi tách mở khớp hàm của cô, dùng sức thăm dò đi vào trong. Tay anh di chuyển, giữ chặt sau gáy cô, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để lùi lại.
Từng chút từng chút, mang hơi thở nóng bỏng đến cực điểm, truyền vào trong miệng cô.
Khiến Ôn Dĩ Phàm không thở nổi.
Ôn Dĩ Phàm mở mắt, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào. Cô chới với níu lấy áo của anh, như tìm một điểm tựa, để chống đỡ.
Vào giờ phút này, cô chỉ có thể mang tất cả bản thân giao cho anh.
Nghe theo sự dẫn dắt của anh.
Hai người đều không có kinh nghiệm.
Nụ hôn này vừa trẻ trung, nồng nhiệt mà lại vừa lỗ mãng và vụng về. Răng anh vô ý đụng vào cánh môi cô, đau nhói, nhưng lại làm xúc cảm càng thêm rõ ràng. Tang Diên không thu liễm lại chút nào, dường như lại bị kích thích thêm, động tác càng thêm càn rỡ.
Trong mắt anh ánh lên khát khao dục vọng không hề che giấu.
Không biết qua bao lâu.
Tang Diên khẽ cắn xuống đầu lưỡi cô, rồi sau đó dừng lại.
Môi hai người tách ra, nhưng khoảng cách vẫn không kéo xa.
Hơi thở của Ôn Dĩ Phàm vẫn còn hơi dồn dập, cô giương mắt, nhìn thấy đôi môi thường ngày hơi nhạt màu của anh, vào giây phút này đỏ rực lên như bị sung huyết. Nhìn lên nữa, là đôi mắt đậm đặc cảm xúc đang đăm đắm nhìn cô.
Như ngay lập tức muốn hiện nguyên hình, muốn nuốt chửng cô.
Tang Diên rũ mắt, nâng tay lên, thong thả dùng lòng bàn tay cọ vào vệt nước còn đọng bên khóe môi cô. Động tác của anh nhẹ nhàng mà lưu luyến, như có như không dẫn dụ cô. Sau một lúc lâu, anh nói giọng khàn khàn: “Đói bụng không?”
Theo câu hỏi bất ngờ của anh, Ôn Dĩ Phàm vô thức ‘A’ một tiếng.
“Anh không thể nào làm hai việc cùng một lúc được. Cho nên, em muốn anh hâm nóng lại cháo cho em, hay là,” Tang Diên dừng lại, vẻ mặt cà lơ phất phơ: “lại hôn em thêm một lúc nữa?”
***
Ra khỏi phòng bếp đã là chuyện của mười phút sau đó.
Ôn Dĩ Phàm không giúp anh hâm cháo, cô tự nhiên ngồi ở ghế sofa. Cô cảm thấy miệng hơi khô, nên uống một ly nước đầy rồi mới dừng lại. Tinh thần buông lỏng, ký ức lại một lần nữa bị kéo trở về cảnh tượng khoảng mười phút trước.
Nghe Tang Diên nói xong, Ôn Dĩ Phàm chỉ yên lặng nhìn anh chăm chú.
Rồi sau đó, không hề lên tiếng, giơ tay lên ôm cổ anh, kéo về phía mình. . .
“. . .”
Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm lại rót thêm một ly nước nữa, rồi uống cạn. Môi cô như tê dại, cảm giác sâu sắc đến nỗi hoàn toàn không thể bỏ qua, như đang mỗi giây mỗi phút nhắc nhở cô về nụ hôn kia.
Ngay sau đó.
Tang Diên từ trong phòng bếp đi ra, lười nhác gọi một tiếng: “Đến đây.”
Ôn Dĩ Phàm vội vàng đặt ly nước xuống, đứng dậy đi đến bàn ăn. Vì hành động thân mật vừa rồi của hai người, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, lúc này ánh mắt cũng lảng tránh không dám nhìn vào anh.
Tang Diên: “Lấy chén đi.”
Ôn Dĩ Phàm ngoan ngoãn đi vào bếp, lấy hai bộ chén đũa. Trở lại bàn ăn, cô liếc nhìn Tang Diên, vừa vặn thấy ở khoé môi của anh có một vết rách da, lúc này còn có một ít máu thấm ra.
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm lập tức cụp mắt xuống.
Tang Diên hình như hoàn toàn không nhận ra.
Vết thương màu đỏ trên nền da trắng lạnh trông càng thêm bắt mắt.
Ôn Dĩ Phàm không nhịn được duỗi tay, nhanh chóng cọ nhẹ vào khóe môi anh.
Tang Diên nhìn cô: “?”
Dấu vết kia như mờ đi một chút, Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, có suy nghĩ muốn xóa sạch dấu vết để chối tội: “Bị dính gì đó thôi.”
Yên lặng vài giây.
Tang Diên nói đầy hàm ý: “Có thể dính vào cái gì?”
“. . .”
“Vừa rồi anh mới chạm vào cái gì vậy?”
Có lẽ vì ảnh hưởng tâm lý, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác môi cô lại bắt đầu nóng lên. Cô cụp mắt, cố gắng bình tĩnh nói: “Bị dính nước chấm vào, em lau đi rồi.”
Vừa nói xong, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác môi mình cũng bị anh chạm nhẹ vào.
Cô giương mắt.
Tang Diên mỉm cười, chậm rãi giải thích: “Em cũng bị dính vào.”
“. . .”
Ngay lập tức Ôn Dĩ Phàm hiểu ra ý tứ của anh.
Trong chớp mắt, cô có cảm giác nhiệt độ nóng hổi đã lan tràn đến gò má, rồi đến tai.
Cũng không biết có phải vì vừa rồi uống nhiều nước hay không, mà bây giờ cô không cảm thấy đói bụng chút nào. Cô chỉ múc nửa chén cháo nhỏ, ăn xong rồi ngồi bên cạnh nhìn anh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn khóe môi anh.
Lén lút.
Tang Diên vẫn không nhận ra điều gì.
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết lát nữa anh soi gương thấy vết thương này, sẽ nói gì đây.
Thời gian cũng không còn sớm.
Tang Diên thúc giục cô: “Ăn xong rồi đi ngủ nhanh đi, lát nữa còn phải đi làm.”
Đã vài ngày không được ngồi trò chuyện cùng anh, Ôn Dĩ Phàm muốn nán lại với anh thêm chốc nữa. Cô gật đầu một cái, nhưng lại không có dấu hiệu muốn rời đi. Cô chỉ nghiêm mặt, vẫn nhìn anh chăm chú.
Vết rách nhỏ kia đã không còn rướm máu nữa, nhìn cũng không còn rõ ràng như mới vừa rồi. Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ, không rõ trên môi mình có bị một vết thương giống vậy không.
Chỉ nhớ nụ hôn của anh, cũng có phong cách giống cái xoa đầu của anh vậy.
Nhưng cũng không làm cho cô đau nhiều.
Qua một lúc sau.
Tang Diên đột nhiên dừng đũa, dựa vào phía sau một chút: “Này, em còn phải ngắm bao lâu nữa?”
Ôn Dĩ Phàm hoàn hồn.
“Hay còn muốn tiếp tục?”
“. . .”
Không đợi cô trả lời, Tang Diên lại ôm cô vào lòng, khẽ chạm vào môi cô. Anh lùi lại một chút, cười khẽ rồi phê bình, giọng điệu rất thiếu đòn: “Kỹ thuật hôn của em kém quá, làm cho anh đau quá đấy.”
Ôn Dĩ Phàm há miệng: “Không phải là em —— “
Tang Diên trực tiếp cắt ngang lời cô: “Phải luyện tập nhiều một chút.”
Ngay sau đó, môi lưỡi của anh lại bao phủ xuống, mạnh mẽ xâm chiếm.
Bước vào phòng, phản ứng đầu tiên của Ôn Dĩ Phàm là đến trước bàn trang điểm, nhìn bản thân mình trong gương. Môi cô vốn màu đỏ tươi, lúc này lại càng rực lên, còn hơi sưng nữa.
Dấu vết bị người ta chà đạp hiện lên quá rõ ràng.
Nhưng dù sao cũng không đến nỗi như Tang Diên, nghiêm trọng đến rách cả da.
Ôn Dĩ Phàm mím môi, có cảm giác như từ đầu đến chân mình bây giờ đều là hơi thở quen thuộc của Tang Diên. Cô hết hẳn buồn ngủ, bỗng nhiên nhớ đến quà tặng Lễ tình nhân cô mua mấy hôm trước.
Hiện giờ đang được cô cất ở trong tủ đầu giường.
Mở tủ ra, bên trong là hai cái vòng đeo tay cùng kiểu.
Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, tự đeo một cái cho chính mình. Sợ sáng mai tỉnh dậy mình phải đi làm ngay, lúc đó chắc Tang Diên còn chưa thức dậy, hơn nữa tối mai không biết cô có phải tăng ca hay không. . .
Cô kéo tay áo xuống, giấu lắc tay vào trong, rồi sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Phòng khách đã không còn một bóng người.
Hình như Tang Diên đã trở về phòng rồi.
Ôn Dĩ Phàm đi đến phòng anh, chần chờ gõ cửa một cái.
Giọng của Tang Diên lập tức truyền ra: “Cửa không khóa.”
Cô vặn tay nắm, mở hé cửa ra, vừa vặn đối mặt với Tang Diên. Anh vẫn đang nằm trên giường, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cô: “Về sau em cứ trực tiếp đi vào là được.”
Ôn Dĩ Phàm đóng cửa lại, đem quà tặng giấu ở sau lưng: “Em sợ anh đang thay quần áo thôi.”
Tang Diên rất thoải mái như không có vấn đề gì: “Nếu vậy thì thế nào.”
Không đợi cô nói tiếp, ngay sau đó, Tang Diên đột nhiên lại lên tiếng: “Em thật là —-“
Ôn Dĩ Phàm giương mắt: “Ừ?”
Anh ung dung thong thả nói ra hai chữ: “Thô, bạo.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm ngay lập tức biết là anh đã nhìn thấy vết thương trên môi rồi. Cô lại vô thức nhìn vào môi anh, suy nghĩ một lúc lâu, cũng chỉ có thể thốt lên một câu: “Vậy sau này em sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“. . .” Tang Diên nhìn cô, khẽ cười một tiếng.
Nghĩ đến anh ba giờ sáng nay mới về đến nhà, rồi lại còn nấu cháo cho cô, Ôn Dĩ Phàm cũng không muốn quấy rầy anh quá lâu. Cô đi đến mép giường rồi ngồi xuống, đưa cái túi nhỏ trong tay cho Tang Diên: “Tặng anh.”
Thấy vậy, Tang Diên mới ngồi thẳng lên, nhướng mày: “Cái gì vậy?”
Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc nói: “Quà tặng lễ tình nhân.”
“Ồ.” Khóe môi anh cong lên, đưa tay nhận lấy: “Bây giờ xem được không?”
“Được.”
Tang Diên từ trong túi lấy ra một cái hộp.
Bên trong hộp là một cái lắc tay màu đỏ, thắt chỉ rất tinh tế, phía dưới có treo vài bông tuyết nhỏ màu bạc.
Tang Diên lấy ra, đưa lên ngắm nghía một lúc lâu. Sau đó, anh nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, cảm thấy hơi buồn cười: “Sao em lại thích tặng anh mấy thứ nữ tính này vậy?”
“. . .”
Nhìn qua thì có vẻ đúng là như vậy.
Ôn Dĩ Phàm kiên trì đến cùng nói: “Nhưng anh đeo lên sẽ không nữ tính đâu.”
Ánh mắt Tang Diên dời đến bông tuyết treo lủng lẳng kia, lại cố ý hỏi: “Bông tuyết này là ý gì?”
Ôn Dĩ Phàm hơi ngượng, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Sương Hàng.”
Tang Diên rất vui vẻ, đưa tay đến trước mặt cô: “Vậy em đeo lên cho bạn trai của em đi.”
Ôn Dĩ Phàm làm theo.
Trong lúc này, chiếc vòng trên cổ tay của Ôn Dĩ Phàm cũng lộ ra.
Mắt Tang Diên khẽ chớp, không hề báo trước bắt lấy cổ tay cô, kéo tay áo của cô lên. Lúc này mới phát hiện cô cũng đeo một chiếc lắc tay cùng kiểu, chỉ khác là phía dưới lại treo lủng lẳng, lá Tang.
Anh chăm chú nhìn một lúc, cười như không cười nói: “Kiểu tình nhân?”
Ôn Dĩ Phàm để mặc cho anh xem, khẽ liếm môi: “Đúng vậy.”
“Được.” Tang Diên xoa cằm, lại cười một lúc nữa, đầu ngón tay vuốt ve cổ tay cô: “Hôm nay anh tình nguyện làm yểu điệu thục nữ vậy!”
“. . .”
Sau đó, Tang Diên dùng ánh mắt ra hiệu: “Quà tặng ở tủ sách, em tự lấy đi.”
Ôn Dĩ Phàm chớp mắt, đứng dậy đi về phía tủ sách. Vừa nhìn liền thấy một cái hộp nhỏ có cột nơ con bướm, còn cắm một tấm thiệp, bên trên viết một chuỗi tiếng Anh.
Chữ viết vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vẫn giống như xưa. Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ hằn sâu trên giấy, như muốn đâm xuyên qua tờ giấy. Cũng mạnh mẽ ngông cuồng như con người anh vậy.
——To First Frost.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào tấm thiệp, sau một lúc mới quay đầu lại: “Bây giờ có thể xem không?”
Tang Diên cười: “Có thể.”
Cô duỗi tay mở ra.
Bên trong là một cây bút ghi âm.
“Không phải lúc trước em nói là bút ghi âm khó sử dụng sao,” Tang Diên nói tựa như có ý ám chỉ, “Nhưng anh cũng không biết cái này dùng như thế nào, có phải là thu âm xong rồi nối vào máy tính để nghe không?”
“Không phải, ” Ôn Dĩ Phàm vô thức hướng dẫn anh, “Ấn vào nút này là có thể nghe được luôn —— “
Còn chưa nói xong, Ôn Dĩ Phàm đột nhiên hiểu ra. Cô nhìn vào mắt Tang Diên, yên lặng nuốt lời định nói lại: “Ừm. . . hình như đúng là phải nối vào máy tính. . .”
Tang Diên ung dung nói: “Như vậy sao.”
“. . .”
“Vậy em nhớ thử lại, ” Tang Diên lười nhác nói, “Có vấn đề gì thì đổi lại.”
Ý ám chỉ rất rõ ràng. Ôn Dĩ Phàm bây giờ chỉ muốn về phòng mở lên xem anh ghi chép cái gì vào bút, nên lập tức gật đầu. Cô đang định trở về phòng, lại chú ý thấy trên giá sách có một quyển album.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú, rồi đưa tay cầm lấy: “Đây là cái gì vậy?”
Tang Diên liếc mắt, cũng không nhớ đã mang quyển album này đến đây khi nào.
“Ảnh tốt nghiệp đại học.”
Nghe anh nói vậy, Ôn Dĩ Phàm im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: “Em có thể xem một chút không?”
Tang Diên ngước mắt, khẽ gật đầu. Anh tuỳ tiện ngồi ở trên bàn, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói: “Anh đây không có thứ nào là không thể cho em xem.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Những thứ khác —“
Lại ném ra mấy chữ: “— để sau này rồi xem.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm trở về ngồi vào bên cạnh anh, rồi sau đó lật mở album ảnh.
Trang đầu tiên là một tấm ảnh tập thể.
Ôn Dĩ Phàm vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tang Diên, anh mặc bộ lễ phục tốt nghiệp màu đen, đứng ở hàng sau cùng. Những người còn lại đều cong khoé môi, tươi cười vui vẻ, chỉ có anh hơi giương cằm, trông hơi mất kiên nhẫn, như đang bị ai đó cưỡng ép đứng đây chụp ảnh.
Nhìn chăm chú một lúc, Ôn Dĩ Phàm không nhịn được mỉm cười.
Tang Diên tựa vào đầu giường, ngắm nhìn khuôn mặt tươi tắn của cô. Sau một lúc, anh như nhớ ra: “Buổi tối mùng tám em có rảnh không?”
Ôn Dĩ Phàm vẫn không tập trung tư tưởng, chỉ trả lời: “Em cũng không biết, sao vậy?”
“Không có gì, Tiền Phi kết hôn.” Tang Diên nói, “Nếu em rảnh thì chúng ta cùng đi đi.”
Tiền Phi kết hôn.
Nên sẽ có rất nhiều bạn bè của Tang Diên.
Ôn Dĩ Phàm lúc này mới ngẩng đầu, trả lời: “Được, đến lúc đó em sẽ thu xếp.”
Nói xong, Ôn Dĩ Phàm lại tiếp tục xem hình.
Ánh mắt cô di chuyển một chút, vì lời Tang Diên vừa nói, cô chú ý đến người đứng bên cạnh anh là Tiền Phi, bên kia là một người khác. Người này cao xấp xỉ Tang Diên, cặp mắt rất đào hoa, khóe môi cong lên tự nhiên, tạo cảm giác ôn nhu trời sinh.
Hai người này đứng cạnh nhau, đúng là có thể cướp hết sự chú ý của mọi người.
Thấy vậy, Ôn Dĩ Phàm bỗng chốc nhớ lại những chuyện đồn đãi Chung Tư Kiều kể, lại vô thức nhìn thêm mấy lần. Tầm mắt cô trượt xuống, thấy có danh sách bên dưới. Đúng như dự đoán, thấy bên cạnh tên “Tang Diên” là ba chữ “Đoàn Gia Hứa”.
Thấy cô xem chăm chú lâu như vậy, Tang Diên dứt khoát đến xem cùng cô.
“Em nhìn cái gì vậy?”
Ôn Dĩ Phàm chỉ ngón tay vào Đoàn Gia Hứa: “Đây là Đoàn Gia Hứa sao?”
Ánh mắt Tang Diên hơi chững lại: “Làm sao?”
Ôn Dĩ Phàm nhận xét: “Thật là đẹp trai.”
“. . .”
Chung quanh trầm mặc xuống.
Ôn Dĩ Phàm không nhận ra có gì không ổn, đang muốn lật trang tiếp theo, nhìn xem có hình của Tang Diên nữa không. Bỗng người bên cạnh nhấc tay, chặn tay cô lại.
Cô giương mắt.
Tang Diên mím môi, lạnh nhạt nói: “Anh không nghe rõ.”
“A?”
“Ai đẹp trai? Em lặp lại lần nữa đi.”
Ôn Dĩ Phàm trong nháy mắt im bặt.
“Vậy là, em xem ảnh tốt nghiệp của anh lâu như vậy,” Tang Diên dừng lại, mấy giây sau, cực kỳ tức giận đến mức bật cười, “Không phải là đang nhìn anh?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!