Khó Kìm Lòng Nổi - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Khó Kìm Lòng Nổi


Chương 9


Được rồi, hắn cảm thấy hắn từng này tuổi rồi mà còn để ý nụ hôn đầu tiên thì có chút khác người, thế nhưng Tần Nhạc nói chỉ là hôn mà thôi khiến hắn có chút không tiếp thu được.

Đứng ở nơi đó nhớ lại bộ dáng Tần Nhạc lúc rời đi, tâm loạn thành một đoàn, Tư Đồ Lân Thiên che ngực cảm thấy mình đại khái bị bệnh rồi, không thì tại sao trái tim lại suốt ngày đập loạn? Nghĩ đến đây, Tư Đồ Lân Thiên lái xe đến phòng khám tư nhân của Bạch Tử Huyễn.

Thấy hắn đến, Bạch Tử Huyễn có chút kinh ngạc: “Sao cậu đến đây?”

“Tớ đến xem bệnh, cậu xem cho tớ, tim tớ hình như xảy ra vấn đề, cứ hay đập mạnh.” Tư Đồ Lân Thiên che ngực một bộ sắp chết, Bạch Tử Huyễn quét mắt nhìn hắn: “Hoảng hốt?” Cầm ống nghe bệnh muốn nghe cho hắn, lúc này từ bên trong chạy ra một đứa trẻ ba tuổi, miệng hô: “Cha, cha, ba ba cho con hai khối đường, cho cha một khối.”

Nhìn nhóc đem đường trong tay để lên bàn, Bạch Tử Huyễn sủng nịch sờ sờ cái đầu nhỏ: “Cảm ơn bảo bối, gọi chú đi.”

“Chào chú, con là Bạch Thành Thư, chú có thể gọi con là Tiểu Thư.”

Tư Đồ Lân Thiên nhìn ngũ quan thằng nhóc có tám phần giống Bạch Tử Huyễn, cả người không khỏe: “Mẹ nó, Bạch Tử Huyễn cậu thật không có nghĩa khí, con đã lớn thế này mà cậu cũng không nói cho bọn tớ biết, cậu có ý gì a, cậu không phải đang đi tìm người sao, sao cả con cũng có luôn rồi?”

“Là con của tớ, Tiểu Thư, vào trong với ba ba đi, cha với chú nói chuyện.”

“Vâng ạ, hẹn gặp lại chú.”

Nhìn thằng nhóc chạy đi, Tư Đồ Lân Thiên quay đầu nhìn Bạch Tử Huyễn, chờ hắn có thể cho mình một đáp án.

“Mẹ của nó là người mà tớ muốn tìm, thời điểm tìm được phát hiện còn có kinh hỷ này, sao nào, hâm mộ tớ không?”

Nhìn bộ dạng khoe khoang của Bạch Tử Huyễn, Tư Đồ Lân Thiên khó chịu bĩu môi: “Nhanh nói đi, việc là thế nào?”

Bạch Tử Huyễn khom lưng nói với hắn:”Không có gì, thực bình thường, nói với tớ cậu khó chịu thế nào, lúc nào thì bị vậy?”

“Thì tim đập nhanh, đôi khi còn đau, cái cảm giác nói không nên lời, về phần thời gian?” Hắn có thể nói từ khi cùng Tần Nhạc trong phòng khám, hắn liền bắt đầu trở nên bất thường không? Nhưng lời này bảo hắn nói sao?

Thấy hắn do dự, Bạch Tử Huyễn nở nụ cười, Tư Đồ Lân Thiên có thể xem là người đơn thuần nhất trong mấy người bọn họ.

“Nói không tốt lắm, cậu không xem ra sao?”

Bạch Tử Huyễn nhướn mi: “Gần đây cậu gặp những người nào?”

“Tớ có thể gặp ai được nữa, cậu cũng không phải không biết, ba tớ, mẹ tớ, cậu, lão Mộc, còn có Tần Nhạc.”

Thời điểm nói xong tên cuối cùng, Tư Đồ Lân Thiên có chút chột dạ, Bạch Tử Huyễn lập tức nở nụ cười: “Cậu có phải hay không là, vừa gặp Tần Nhạc liền phát bệnh?”

“Sao cậu biết?”

“Cậu còn có thể ngốc hơn được không?” Bạch Tử Huyễn câm nín nhìn hắn nửa ngày: “Tớ tuy không biết giữa các cậu phát sinh cái gì, nhưng chỉ sợ y đối với cậu mà nói rất đặc biệt, người bình thường lúc thầm mến sẽ có bệnh này, cậu nghĩ một chút xem có phải hay không thích người ta rồi?”

Một từ thích khiến cho Tư Đồ Lân Thiên suy nghĩ đang bế tắc đột nhiên thông suốt, nhìn Bạch Tử Huyễn trên mặt tươi cười, Tư Đồ Lân Thiên gật đầu: “Tớ biết rồi, quà gặp mặt con trai cậu lần sau tớ đưa đến.”

Bạch Tử Huyễn đứng dậy nhìn Tư Đồ Lân Thiên đang muốn rời đi:”Lân Thiên, mùa xuân đến muộn, đừng buông tay.”

Tư Đồ Lân Thiên quay đầu cười với hắn một thoáng, đó là một nụ cười bình tĩnh mà tự tin.

Hắn cũng không ngốc, trước khi Bạch Tử Huyễn nói ra những lời này hắn đã mơ hồ ý thức được tình cảm của mình đối với Tần Nhạc có chút phức tạp, sở dĩ chưa xác định là vì hắn chưa từng có cảm xúc như vậy với bất cứ ai, nhất thời hoảng hốt không xác định được.

Thẳng đến khi Bạch Tử Huyễn cho hắn đáp án.

Nếu thích Tần Nhạc, vậy không có gì phải dấu giếm, về phần cảm tình của Tần Nhạc đối với hắn, chỉ sợ cũng không phải đơn giản, không thì sao lại gửi video ám muội cho hắn, còn ở phòng khám tự tay giúp hắn một lần, nếu là bạn bình thường thì sẽ không làm vậy đi.

Nhếch môi cười, Tư Đồ Lân Thiên lái xe đến bệnh viện Tần Nhạc làm, hắn muốn nói rõ ràng, tựa như Bạch Tử Huyễn nói, mùa xuân đến muộn dù giá nào cũng phải bắt lấy, huống chi con trai Bạch Tử Huyễn cũng đã ba tuổi, hắn dù thế nào cũng không thể chậm hơn Mộc Cận Tinh mới được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN