Kho Sách Của Trời (Dịch) - Chuyện gì xảy ra?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Kho Sách Của Trời (Dịch)


Chuyện gì xảy ra?



Dịch: Gaem

Biên: Mựp

– Ngươi. . . Nói bậy!

Thấy mọi người bình luận ầm ĩ, mồ hôi lạnh từ trên đầu của Ngô chấp sự chảy xuống, khiến hắn tức giận cắn răng quát một cái.

Bây giờ không thể thừa nhận, một khi đã nhận rồi, thanh danh của Hồng Thiên lâu chẳng những tan tành mây khói mà ngay cả tiền đồ của hắn chắc chắn cũng không còn!

Sớm biết tên lão sư này còn là một người rành về ẩm thực, đánh chết Ngô chấp sự cũng không đồng ý để Thượng Bân gây sự a!

– Ngươi nói ta nói bậy ? – Trương Huyền nhìn qua.

– Không sai, ngươi nói đồ ăn này của ta là giả, có chứng cớ không? Không có chứng cứ, thì chính là nói bậy, có tin ta báo quan bắt ngươi vì tội phỉ báng hay không? – Ngô chấp sự khuôn mặt dữ tợn hét.

– Chứng cứ ? Ngươi muốn chứng cứ ? Được thôi!

Tên này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Trương Huyền lắc đầu.

Lúc đầu hắn không muốn lo những chuyện này, dù sao cũng là do Trầm Bích Như trả tiền, dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến hắn, ai ngờ tên chấp sự này lại nhất quyết chuốc phiền phức vào thân, nói mình lừa bịp, đã như vậy, đương nhiên không thể không đưa ra bằng chứng rồi.

– Vừa rồi mấy món ăn kia, cách phân biệt thật giả ta đã nói rồi, mọi người có thể dựa theo những đặc điểm mà ta nói mà xem xét lại cho thật cẩn thận! Đương nhiên, nếu hắn không thừa nhận cũng không sao, bởi vì cho dù là biết những đặc điểm này, một chuyên gia phê bình ẩm thực cũng rất khó có thể nhận ra, chứ nói chi là mọi người! Bất quá. . .

Trương Huyền nhìn quanh một vòng, tiện tay cầm bình rượu đắt tiền nhất trên bàn kia lên:

– Bình rượu này mọi người có thể dễ dàng phân biệt được!

– Phân biệt ? Rượu ở Hồng Thiên lâu được mệnh danh là【Rượu Thần Tiên】chỉ có quán rượu này mới có! Đây là sự thật người người đều biết, không ít người tới đây đều là vì muốn uống loại rượu này mà tới, chẳng lẽ ngươi muốn nói, rượu này cũng là giả ?

Một khách quen nhịn không được nói.

– Đúng vậy a, rượu Thần Tiên chính là át chủ bài của Hồng Thiên lâu, điều đó không thể nào là giả được, không phải sao? Nếu như đây đều là giả, thì chắc không có gì là sự thật rồi!

Một khách quen khác lại nói thêm.

Lúc trước bọn họ gọi loại rượu kia là Rượu Thần Tiên, chỉ có Hồng Thiên lâu mới có bán, mùi rượu thuần mỹ, mùi thơm nức mũi! Hồng Thiên lâu sở dĩ có được quy mô và danh tiếng như bây giờ, chính là nhờ loại rượu Thần Tiên này!

Nếu như rượu này cũng là giả. . . Không phải là quá đáng lắm rồi sao!

– Ta nói, đây là cái dễ phân biệt nhất!

Hiểu được nghi vấn của mọi người, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ chai rượu lên:

– Trên bình này viết là【 Rượu Thần Tiên 】, theo đạo lý bình thường, nếu thật sự là Rượu Thần Tiên ở【 Bách Tỉnh Phường 】sẽ có giá là 1200 đồng vàng!

– Đáng tiếc, đây chỉ là một cái bình, bên trong đựng 2 loại rượu là 【 Tử Trúc Hiên 】【 Thanh Nham Nhưỡng 】, hai loại rượu này tuy có mùi thơm và hương vị tương tự như Rượu Thần tiên, nhưng Rượu Thần tiên thật là dùng Địa Căn Thảo và Thanh Diệp Thiền Tâm quý hiếm nhất để ủ chế mà thành, càng uống càng khiến thân thể khỏe mạnh. Còn Thanh Nham Nhưỡng này, uống quá nhiều, sẽ bị độc tính xâm nhập vào tim phổi, dần dà sẽ phá hư nội tạng, khiến cho tu vi của người uống càng ngày càng giảm, sống không bằng chết!

– Dùng Thanh Nham Nhưỡng ngụy trang thành rượu Thần Tiên?

– Ta đã từng nghe qua loại Thanh Nham Nhưỡng này, hương vị của nó cũng tương tự như hương vị của Rượu Thần Tiên vậy!

– Ta vẫn luôn tin tưởng phẩm chất của Hồng Thiên lâu, không ngờ bọn họ lại dám lừa gạt khách hàng như vậy!

– Đây quả thực là dối trá, ta nhất định phải báo lại chuyện này với học viện, để bọn hắn điều tra thêm cho rõ ràng!

. . .

Các khách hàng xem náo nhiệt xung quanh, nghe thấy tửu lâu này đang giở trò lừa gạt, đều tức giận đùng đùng.

– Ngươi nói là Thanh Nham Nhưỡng thì là Thanh Nham Nhưỡng sao ? Chứng cứ đâu ? – Ngô chấp sự cắn răng khẽ nói.

Nhìn hắn một cái, Trương Huyền thản nhiên nói:

– Rượu nào cũng có thể bị đốt cháy, cái bình rượu này, ta còn chưa uống, ngươi có thể nhóm lửa, nếu thật sự đúng là Thần Tiên Túy nó có thể tỏa ra mùi rượu thơm đến nỗi khiến người ta say mê, như lan tự xạ! Còn nếu trong này có Thanh Nham Nhưỡng, thì sẽ tỏa ra một mùi cháy khét, chỉ cần có mũi, ai cũng đều có thể ngửi được!

– Ngươi. . .

Toàn thân Ngô chấp sự cứng đờ.

Những điều hắn nói hoàn toàn không có chút sai sót nào, bất quá cách có thể phân biệt rượu thật giả này có rất ít người biết, thậm chí hắn là nhờ nghe lén từ những người sản xuất Thanh Nham Nhưỡng mới biết cách phân biệt, tên nhóc này sao lại có thể biết rõ như vậy ?

Kỳ thật, các khách đến đây chủ yếu đều uống Rượu Thần Tiên, dù sao, từ trước đến nay ở đây luôn bán rượu thật. Nhưng sau khi nghe xong kế hoạch của Thượng Bân, Ngô chấp sự cố ý làm rượu giả cho vị thiếu niên này uống, vốn cho rằng Trương Huyền sẽ không nhận ra được, chỉ muốn lừa gạt hắn một chút mà thôi, còn có thể lời thêm được chút tiền, lần này thì hay rồi, đối phương chẳng những hiểu biết rất nhiều, mà còn có phương pháp phân biệt rõ rượu thật giả!

Bây giờ, cho dù hắn muốn giải thích với đám người này loại rượu mà từ trước đến nay họ uống đều là Rượu Thần Tiên thật, cũng không giải thích được!

– Sao rồi ? Không dám thử hả?

Thấy được sự khẩn trương của đối phương, Trương Huyền mỉm cười, tiện tay lộn ngược bình rượu trong tay, rượu trong bình lập tức đổ tung tóe trên mặt đất, hắn liền tiện tay móc ra que diêm, nhẹ nhàng quẹt lửa.

Hừng hực!

Rượu trên mặt đất bị lửa đốt, mọi người liền ngửi thấy một mùi hắc gay mũi truyền đến, khiến ai cũng sặc đến choáng đầu hoa mắt.

– Thối quá! Đây là cái mà chúng ta đã uống vào bụng sao ?

– Hồng Thiên lâu thật là không xem khách hàng ra gì mà!

– Thúi như vậy, uống hết chắc chắn sẽ trúng độc. . .

– Trả lại tiền, trả lại tiền đi, ta đã uống rượu ở quán của các ngươi ba năm rồi! Không chỉ có tiền rượu hôm nay, trả lại hết tiền ta đã đưa cho các người trong suốt ba năm qua đây! Bồi thường đi!

. . .

Toàn bộ quán rượu như ong vỡ tổ.

Tất cả mọi người vọt lên.

– Chuyện này. . . Xảy ra chuyện gì?

Tào Hùng, Thượng Bân đều sắp phát điên rồi.

Bọn hắn chuyên môn bày mưu tính kế để hãm hại tên Trương Huyền này, muốn hắn mất mặt xấu hổ, kết quả tên khốn này không những không bị mất mặt, mà còn phá luôn danh tiếng của Hồng Thiên Lâu!

Ngược lại chính bọn hắn mới trở thành trò hề, mất mặt và xấu hổ!

– Xảy ra chuyện gì. . . Em gái ngươi làm sao!

Ngô chấp sự nghe thấy câu hỏi này rất chướng tai, nghe xong suýt chút nữa muốn nổ tung tại chỗ, nhấc chân đạp tới.

Bành! Bành!

Hắn là võ giả cấp sáu cường giả Ích Huyệt cảnh, hai người họ dù có muốn phản ứng cũng không phản ứng kịp, liền bị đạp đến nỗi mắt tối sầm lại, cả hai cùng té ngã trên nền đất, trên mặt mỗi người đều có một dấu chân to lớn.

Khó trách Ngô chấp sự nổi điên, nếu không phải là bởi vì hai người này, sao mọi chuyện lại thành ra như vầy chứ!

Có thể đoán được, chẳng những nghề nghiệp mưu sinh của hắn phải kết thúc, mà còn phải chịu đựng lửa giận của Hồng Hạo trưởng lão!

Hồng Thiên lâu xảy ra chuyện này, danh tiếng chắc chắn cũng sẽ bị kéo xuống, không thể nào khôi phục được việc làm ăn kinh doanh như trước kia.

Nguyên nhân gây ra chuyện này, cũng bởi vì đồng ý với hai người này, muốn dạy dỗ một tên lão sư đứng nhất trong kỳ khảo hạch từ dưới đếm lên kia!

Tên nhóc này sao có thể đứng nhất từ dưới đếm lên, hắn là người đứng nhất từ trên đếm xuống thì đúng hơn!

Sớm biết tên này có mắt nhìn lợi hại như thế, đừng nói là gây sự với hắn, hắn không tìm mình gây sự cũng đã là mừng lắm rồi!

Đáng giận!

– Xem ra chắc hắn không thu tiền thức ăn của chúng ta đâu, đi thôi!

Nhìn thấy mọi người nháo thành một tổ ong, Trương Huyền nói xong, Trầm Bích Như nãy giờ vẫn đang ngẩn người, liền đi theo Trương Huyền ra ngoài.

Chuyện đã đến nước này, nếu tiếp tục ở lại, sẽ chỉ rước thêm phiền phức mà thôi, chi bằng rời đi cho xong.

– Ừ!

Trầm Bích Như vội vàng theo sau, nhìn thiếu niên nhanh chân đi về phía trước, ánh mắt nàng lộ ra vẻ phức tạp.

Trước kia nàng cũng cho rằng đối phương là một kẻ phế vật, cái gì cũng không biết, là một sỉ nhục lớn trong giới lão sư!

Sau khi tiếp xúc với hắn nửa ngày mới biết được. . . Nếu như hắn là phế vật, vậy thì mình là cái gì ?

Chắc không là gì cả ?

Trầm Bích Như cắn răng một cái, đi lên phía trước, trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp vẫn mang theo ánh nhìn không thể tin được như cũ:

– Ngươi cũng có nghiên cứu mỹ thực sao? Chẳng lẽ. . . ngươi còn là một nhà phê bình ẩm thực ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN