Kho Sách Của Trời (Dịch) - Ngươi chính là Trương Huyền lão sư?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Kho Sách Của Trời (Dịch)


Ngươi chính là Trương Huyền lão sư?



Trans by My

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

——————

– Lục Tầm, ngươi có ý gì?

Hoàng Ngữ đứng bên cạnh không nhịn được nữa.

Cái gì bị mắng? Cái gì mất đi thanh danh?

Trương lão sư tới tham gia thọ yến là do tam sư mời, tại sao đến trong miệng ngươi lại thành mất mặt?

– Ta không có ý gì khác. Người ta không nên ở những nơi không phù hợp với thân phận của mình. Hoàng Ngữ tiểu thư, ta biết ngươi là trợ giáo, rất được Lưu sư tin cậy và yêu quý. Tuy nhiên, ngươi cũng không thể tùy hứng làm bậy! Đây là thọ yến của Điền lão, tốt nhất chú ý một chút! Điền lão là ai? Hắn đã từng là lão sư của Lưu sư, có nửa sư tình nghĩa. Ngươi đưa một lão sư cấp thấp có tiếng xấu tới đây, nếu để Lưu sư không vui thì phiền phức rồi!

Lục Tầm lắc đầu.

Sắc mặt của hắn không có vẻ châm chọc cũng không tức giận, chỉ giống là kể lại một chuyện rất bình thường.

Hắn không quan tâm Trương Huyền có phải bị không điểm trong kỳ khảo hạch giáo viên hay không. Theo hắn nghĩ, gia hỏa này chỉ là một lão sư cấp thấp, căn bản không có tư cách tham gia thọ yến cấp bậc này. Nếu cứ khăng khăng đưa tới sẽ chỉ hạ thấp cấp bậc của bản thân.

Cũng giống như đưa một tên ăn mày vào đại tửu lâu vậy. Trên người dù mặc quần áo đẹp đẽ, lại có khí chất, nhưng bị bạn đồng hành liên lụy cũng sẽ trở thành trò cười cho người khác.

Long cùng với Phượng mới là long. Đi với heo, vậy chính là chó.

– Ngươi. . .

Nghe những lời đó, Hoàng Ngữ tức giận đang muốn phản bác, bỗng thấy Trương Huyền khoát tay chặn lại, ngồi xuống cái bàn trước mặt.

Hắn tiện tay bưng lên một chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía hai minh tinh giáo sư tự cho là đúng trước mặt.

– Thật là nhiều lời vô nghĩa! Ta đã là một lão sư cấp thấp có tiếng xấu, vậy xin hỏi Lục Đại lão sư… vì sao lại muốn cùng ta tiến hành sư giả bình trắc? Chẳng phải sẽ làm mất đi danh khí anh minh thần võ của ngươi sao?

Lúc đầu hai người này ra vẻ ta đây, hắn cũng không thèm để ý. Ai ngờ. . .

Đã cho các ngươi mặt mũi lại cố tình chạy đến đây cắn bậy. Không cắn ta sẽ không ở yên được phả không?

Nghe nói như thế, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn nhìn nhau, đồng thời bị ấn tượng mạnh. Không hổ là Trương đại sư, nói chuyện thật là tàn nhẫn.

Đúng a, ngươi không phải nói ta dẫn hắn theo là tự hạ thấp bản thân sao?

Đã như vậy, ngươi đường đường là đại minh tinh giáo sư còn đòi so đấu với hắn làm cái gì? Đây không phải tự mình đánh mình mặt sao?

– Ngươi? – Lục Tầm nhẹ nhàng cười một tiếng, không hề cảm thấy mất mặt:

– Ngươi chỉ là hòn đá kê bước để ta tiến lên mà thôi. Muốn trách, cũng chỉ trách ngươi vận khí không tốt, đụng phải ta.

– Hòn đá?

– Không sai! Sư giả bình trắc ngày mai nhất định sẽ hấp dẫn Dương sư cùng ba vị danh sư đến xem. Đến lúc đó, Lục huynh sẽ thể hiện thành quả dạy học của bản thân. Đến lúc đó, bốn vị danh sư sẽ tán hưởng, còn Lục huynh cũng có thể vượt Long Môn, trở thành trợ giáo học đồ chân chính. Mà ngươi sẽ chỉ là một vật làm nền mà thôi!

Vương Siêu nhẹ nhàng cười một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn Trương Huyền.

Ngươi chỉ là một hòn đá kê chân mà thôi, lại còn tưởng mình là nhân vật lớn?

Nói thật, người nên cảm thấy vinh hạnh vì được trở thành hòn đá kê chân cho Lục Tầm mới đúng.

– Các ngươi chắc chắn mình sẽ thắng?

Bây giờ Trương Huyền mới biết mục đích thật sự của đối phương. Hắn chỉ có thể lắc đầu.

Hắn không biết tam sư nghĩ gì, nhưng “Dương sư” chắc chắn sẽ không đến xem. Hơn nữa, càng sẽ không thu Lục Tầm làm học đồ.

– Thật ra thắng hay không cũng không quan trọng. Có việc này chắc các ngươi không biết!

Vương Siêu và Lục Tầm đang muốn nói tiếp, Điền Long chợt cười chen vào.

– Cái gì? – Vương Siêu quay sang hỏi.

Điền Long nhẹ nhàng cười một tiếng, gương mặt tự tin:

– Lưu sư lần này tới Vương thành chúc thọ gia gia ta chỉ là một mục đích, chủ yếu nhất là muốn thu Lục huynh là trợ giáo. Chuyện này vốn là bí mật, nhưng Lưu sư đã viết trong thư gửi cho lão gia tử, trùng hợp bị ta nhìn thấy, biết đến nhất thanh nhị sở.

– Ồ? Thật sao? – Hai mắt Lục Tầm sáng lên.

– Dĩ nhiên rồi! Lục huynh có danh tiếng lớn như vậy, được danh sư chú ý cũng rất bình thường. Lưu sư lại là học sinh của gia gia ta, tất nhiên không dám giấu diếm, vì vậy viết rõ tất cả trong thư. Bởi vì biết chuyện này nên mới bảo ta viết thiệp mời cho các ngươi. Hắn định nhân cơ hội này giới thiệu ngươi cho Lưu sư, để kết thúc lễ mừng thọ, Lưu sư thu ngươi làm đệ tử ngay tại đây, từ đó truyền thành giai thoại!

Điền Long nói.

– Đa tạ ân tình của Điền lão. . .

Nghe được lời xác nhận của đối phương, Lục Tầm phấn khích đứng dậy.

Hắn biết mình không có hi vọng trở thành học đồ của Dương sư, vì vậy hắn đã chuyển sự chú ý vào ba vị danh sư còn lại. Tuy nhiên, hai ngày qua, dường như ba vị danh sư đều đi có việc. Hắn đã đến viếng thăm họ nhiều lần nhưng đều không gặp được, khiến hắn cảm thấy lo lắng.

Vốn cho rằng kế hoạch lần này sẽ thất bại như đã xảy ra với Dương sư, không ngờ Lưu sư đã sớm coi trọng bản thân.

Thật sự là quá tốt!

– Xem ra chúng ta sẽ trở thành học đồ thành đồng môn rồi. . .

Lục Tầm hưng phấn nhìn về phía Hoàng Ngữ mỉm cười.

– Ai là đồng môn với ngươi! – Hoàng Ngữ hừ lạnh một tiếng.

Lưu sư có suy tính gì nàng cũng không biết. Nhưng nếu Điền Long dám nói như vậy, khẳng định đã nắm chắc. Chẳng lẽ. . . Thật sự trở thành đồng môn với gia hỏa này?

Hoàng Ngữ cảm thấy mâu thuẫn.

Gia hỏa này quá kiêu ngạo khiến nàng vô cùng khó chịu.

Tuy nhiên, nàng cũng phải công nhận, gia hỏa này có năng lực thật sự, để nàng bội phục không thôi.

Không có danh sư chỉ đạo mà có thể nổi danh như vậy tại Thiên Huyền vương quốc, khẳng định hắn phải có kiến thức rất sâu rộng.

– Nghe thấy không? Lục huynh chuẩn bị trở thành danh sư học đồ. Chẳng lẽ ngươi còn có mặt mũi ở lại đây sao?

Nghe được tin tức tốt như vậy, Vương Siêu cảm thấy rất hứng khởi. Hắn quay sang nhìn thấy bộ mặt không quan tâm của Trương Huyền, càng thêm chán ghét.

– Chẳng phải hiện tại ngươi vẫn chưa được thu nhận sao?

Trương Huyền không thèm để ý đến vấn đề này.

Hắn không nghĩ đến thì ra Lưu sư đã sớm coi trọng Lục Tầm,vì vậy hắn đang suy nghĩ có nên dùng thân phận “Dương Huyền” đi khuyên can đối phương hay không.

Dù sao, nếu như “Dương Huyền” thu Lưu Lăng là học sinh thật, Lục Tầm chẳng phải chính là đồ tôn của hắn hay sao! Mà gia hỏa này lúc nào cũng tự cho là đúng, giả vờ giả vịt như thế. . .

Có một đồ tôn như vậy thật không dễ chịu!

Cảm thấy không muốn a!

– Vẫn còn đóng kịch! Để ta xem một lát nữa ngươi còn có thể giả vờ hay không…

Nhìn thấy gia hỏa này không thèm để ý, còn ở đây giả vờ giả vịt, hai kẻ đang liều mạng muốn trở thành đồ tôn của hắn tỏ ra khinh bỉ.

Từng gặp người không biết trời cao đất rộng, nhưng chưa từng thấy kẻ nào không biết trời cao đất rộng đến thế.

Chỉ cần tam sư đến đây, Lục Tầm sẽ lập tức trở thành danh sư trợ giáo. Bọn họ đã nói đến như vậy mà đối phương còn không biết xấu hổ ở lại đây. . . Sao lại có kẻ không biết xấu hổ đến vậy?

Hơn nữa, hắn còn nhàn nhã ngồi rót trà uống. . . Trong tình trạng này sao hắn vẫn còn tâm trạng uống trà như vậy?

Nếu là ta, e rằng đã sớm mất mặt muốn nhảy lầu. . .

– Ha ha, Vương huynh cũng không thể nói như vậy! Vừa rồi ta còn nghe tiểu Ngữ và Bạch tiểu vương gia gọi vị Trương lão sư này là Trương đại sư. Ta nghe nói hắn là thư hoạ đại sư, rất là uy phong a!

Không ngờ da mặt Trương Huyền lại dày vượt qua tưởng tượng, Điền Long nửa đùa nửa thật nói.

– Thư hoạ đại sư?

Lục Tầm chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn khinh thường:

– Nói với ta về thư hoạ đại sư? Ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Khoác lác cũng phải có giới hạn!

Mặc dù đã nhiều năm hắn không về nhà, nhưng độ khó để trở thành thư hoạ đại sư lớn như thế nào sao hắn lại không biết?

Một lão sư nổi danh là phế vật khắp học viện, không biết tại sao lại có quan hệ với Hoàng Ngữ. Hiện giờ lại đòi giả vờ làm cao nhân vượt mặt mọi người?

– Đúng vậy a, chắc là Điền huynh nghe lầm đi! Lục huynh được sinh ra ở thư hoạ thế gia. Phụ thân hắn, Lục Trầm đại sư, là thư hoạ đại sư lợi hại nhất Thiên Huyền vương quốc, Thẩm Truy bệ hạ cũng từng là học sinh. Lục huynh từ nhỏ đến lớn được tiếp xúc nhiều nhất chính là thư họa. Trong vương quốc có thư hoạ đại sư hay không sao lại không biết?

Vương Siêu cũng cười lắc đầu.

– Có hai người các ngươi mở miệng, ta cũng yên tâm. Vừa rồi ta còn tưởng điều đó là thật. Dù sao Nguyên Ngữ. . .

Điền Long đang muốn miêu tả lại thái độ của Nguyên Ngữ đại sư một lượt, bỗng nghe được âm thanh huyên náo, hỗn loạn dưới tầng một.

– Nhanh lên, tam sư đến rồi!

– Còn có Thẩm Truy bệ hạ, nhanh đi nghênh đón. . .

Tiếng nghị luận vang lên.

– Tam sư cùng Thẩm Truy bệ hạ tới?

Nghe được tiếng ông ào phía dưới, Điền Long lập tức nhìn về phía Lục Tầm:

– Lục huynh, Vương huynh, chúng ta cũng đi xuống nghênh đón đi!

– Được!

Tam đại danh sư đi vào, người trong phòng cũng không ngồi yên được nữa. Tất cả đều nhanh chóng chạy xuống lầu.

– Hoàng Ngữ học tỷ, đi thôi! Đi nghênh đón lão sư! – Lục Tầm cười nói.

– Ai là học tỷ của ngươi. . . – Hoàng Ngữ hừ một tiếng, nhìn về phía Trương Huyền.

– Đi xuống đi!

Biết Hoàng Ngữ là học sinh của Lư sư, lão sư đến khẳng định phải đi nghênh đón, Trương Huyền gật gật đầu.

Hơn nữa, hắn tới đây là để gặp tam sư. Nếu đối phương đã tới, hắn cũng muốn đi nhìn một chút.

Rầm rầm!

Mấy người nối đuôi nhau đi ra. Lúc này, tầng một đã không còn bóng người.

Đi ra đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy ở con đường phía trước có vài bóng người. Chính là Lưu Lăng, Trang Hiền và Trịnh Phi tam đại danh sư cùng Thẩm Truy bệ hạ.

Mấy người này ở trước mặt Dương sư luôn tỏ ra cung kính, nhưng ở chỗ này, tất cả đều phong thái mười phần.

– Bái kiến Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư! Bái kiến bệ hạ!

Những người tới tham gia thọ yến có không ít đều là trưởng lão, tộc trưởng của đại gia tộc. Nhưng giờ phút này, tất cả đều cúi đầu.

– Chúng ta đều đến đây chúc thọ Điền lão giống như các ngươi, vì vậy mọi người không cần câu nệ.

Thẩm Truy bệ hạ cười nói.

Mặc dù hắn nói như thế, nhưng mọi người không ai dám nói lời nào. Tất cả đều chỉ mỉm cười lịch sự.

– Chúng ta đi qua đó đi!

Điền Long thấy tam sư cùng Thẩm Truy bệ hạ đi tới liền mỉm cười. Hắn dẫn Lục Tầm và Vương Siêu tiến lên nghênh đón. Hoàng Ngữ làm danh sư học đồ, dĩ nhiên cũng không thể chậm lại phía sau. Nàng cùng Bạch Tốn và Trương Huyền đi tới.

– Lão sư!

Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đi lên phía trước, đồng thời khom người.

– Người mời tới sao?

Nhìn thấy hai người, đôi mắt của Lưu Lăng, Trang Hiền và Trịnh Phi đồng thời sáng lên.

Hai ngày nay bọn hắn liên tục thay đổi trang phục, canh giữ ở Hồng Thiên học viện, chờ Trương Huyền đi ra. Bọn họ muốn thử một chút xem có thể thu Trương Huyền làm học đồ hay không. Đáng tiếc, gia hỏa này đi ra ngoài mãi không thấy trở về, giống như bốc hơi mất, ngay cả Thẩm Truy bệ hạ cũng không tìm được tung tích.

Không có cách nào khác, họ đành phải nhờ Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đi tìm. Ban đầu cũng không hy vọng quá lớn, nhưng giờ phút này thấy hai người không có dấu hiệu buồn phiền, tim cả ba người lập tức lỗi một nhịp.

– Lão sư, người bên cạnh chúng ta chính là…

Hoàng Ngữ đang muốn giới thiệu Trương Huyền, đột nhiên bị Lục Tầm ở bên cạnh cắt ngang. Mặt mũi hắn kích động tiến lên ôm quyền:

– Tại hạ Lục Tầm, gặp qua Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư. . .

Tự giới thiệu xong, hắn vốn cho rằng tam đại danh sư sẽ lập tức quan tâm, hỏi han ân cần, thu mình làm học đồ. Không ngờ ba người lại không để ý tí nào, giống như không thấy bản thân đứng trước mặt. Ba người đi thẳng về phía Điền Long, vây hắn vào giữa, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

– Ngươi chính là Trương Huyền lão sư phải không? Rốt cục cũng gặp được ngươi! Tìm được ngươi quả là khó khăn a…

– Hả? – Điền Long ngốc tại chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN