Khoái Lạc Hệ Thống - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Khoái Lạc Hệ Thống


Chương 25


Khi xưa có một cô gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh. Không những thế mà nàng còn tài giỏi nữa, nàng khi mới 15 tuổi đã đột phá cảnh giới Hồn Sư, sau đó lại nhanh chóng tiến đến Hồn Tướng, điều đó khiến nhiều kẻ phải khâm phục.

Trong học viện nàng học lúc bấy giờ, với những gì mà mình có, nàng lọt vào mắt xanh của rất nhiều người. Nhiều người đã ngỏ lời với nàng nhưng đều bị nàng lạnh lùng từ chối, không một chút thương tiếc.

Nàng cứ như một bông hoa hồng vậy, đẹp nhưng lại có gai, không dễ gì chạm đến.

Thế nhưng lại có một kẻ, một kẻ làm cho những chiếc gai ấy phải rủ mềm, một kẻ làm cho trái tim nàng phải dao động.

Hắn ta, một học sinh vừa chuyển trường, là một kẻ tài giỏi, kiêu ngạo, khuôn mặt hắn điển trai, rất thu hút.

Hắn vào học ở lớp nàng, ngồi ngay cạnh nàng. Ngay ngày hôm ấy, trái tim nàng bỗng thổn thức.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Cả hai học với nhau một thời gian thì tình cảm nảy nở một cách mạnh mẽ, nàng yêu hắn sâu đậm và hắn có vẻ cũng như vậy.

Sau khi tốt nghiệp, hai người họ may mắn đến được bên nhau. Cả hai cưới nhau, trải qua đêm tân hôn mặn nồng, tiếp đó là cuộc sống vợ chồng hạnh phúc như bao cặp đôi khác.

Thế nhưng được khoảng chừng nửa năm, tên đó bỗng có thái độ chán ghét, suốt ngày gay gắt. Nhiều lần bỏ đi lâu mà không nói gì. Nàng có hỏi lý do vì sao thì hắn không nói mà còn chửi lại.

Đến một ngày, hắn ta bỗng biến mất.

Cô nàng ấy lo lắng và quyết tâm đi tìm hắn. Nàng đi hết vùng này đến vùng khác, tìm hỏi thông tin về hắn.

Thật may mắn, ông trời không phụ lòng người, nàng đã tìm được hắn.

Thế nhưng, người lại phụ lòng người, ngay trước mắt nàng là khung cảnh tên ấy tình tứ với cô gái khác, làm việc mà hắn đã làm với nàng.

Đàn ông có “năm thê bảy thiếp”, chuyện bình thường ở Lam Tinh Cầu này.

Nàng cố nhẫn nhục, năn nỉ hắn trở về. Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục “vui đùa” cùng con ả kia. Lạnh lùng nhìn nàng và đáp: “Im đi, tao chán ngấy cơ thể mày rồi!”

Chỉ một câu nói.

Lòng nàng như rạn nứt.

Cố níu kéo hắn. Hắn tung đòn đánh nàng văng ra.

Hắn lạnh lùng cùng con ả kia bước đi, không thèm đếm xỉa đến nàng.

Nàng ngồi đó và khóc, những giọt nước mắt đau khổ vì bị phản bội.

Sau đó, nàng gần như sụp đổ, suốt ngày chỉ vùi mình trong tuyệt vọng. Thế nhưng nàng vẫn phải tiếp tục sống, chôn cất nỗi đau vào tận đáy lòng, cố gắng làm việc để quên đi cái nỗi đau ấy.

Sau một thời gian dài, nàng lập ra một học viện, nơi nuôi dạy những tương lai của đất nước. Nàng chính là hiệu trưởng học viện Hoa Sen, Dương Linh Nguyệt.

Phòng hiệu trưởng.

Linh Nguyệt ngồi trên bàn làm việc như thường lệ. Quả thật rất ít khi thấy nàng rời khỏi phòng hiệu trưởng, suốt ngày nàng cắm đầu vào công việc. Bất kể giáo viên nào trong học viện cũng phải khâm phục sự siêng năng của Linh Nguyệt.

Linh Nguyệt đang xem xét một vài giấy tờ gì đó. Nàng bỗng nhìn quanh bàn, sau đó giở từng tờ giấy đang nằm lộn xộn trên bàn. Có vẻ Linh Nguyệt đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Ủa, mình nhớ là để ở đây mà!”

Nàng tự nói với bản thân mình. Tìm mãi trên bàn nhưng có vẻ nàng vẫn chưa thấy. Linh Nguyệt mở từng ngăn kéo ra xem. Nàng nhấc từng cuốn sách ở trong ngăn kéo lên. Chợt có một vật rớt ra từ một quyển sổ màu đen.

Đó hình như là một tấm hình. Linh Nguyệt nhặt tấm hình lên xem. Ở bên trong hình có nàng, trông khá trẻ, và một kẻ nào đó, cả hai đang đứng ở một ngôi nhà ven biển, ôm nhau rất thân mật.

Linh Nguyệt nhíu mày nhìn vào tấm hình. Nàng chăm chú nhìn vào tên đàn ông ở trong hình.

Hắn, một khuôn mặt cao ngạo, điển trai. Khuôn mặt mà nàng muốn quên đi mãi mãi.

Đúng vậy, hắn chính là chồng nàng, chính xác hơn thì “đã từng”.

Bức hình này được chụp lúc nàng và hắn đi hưởng tuần trăng mật. Một khoảng thời gian thật vui vẻ, Linh Nguyệt bỗng nhớ lại lúc nàng lần đầu làm chuyện ấy với hắn. Cảm giác ấy, nó khiến nàng đỏ mặt, cảm giác mà rất nhiều năm nàng không được tận hưởng.

Khung cảnh hắn cùng nàng ái ân trên giường dường như được tái hiện lại trong đầu nàng.

Thế nhưng, một khung cảnh khác bỗng nhiên chen vào. Cũng là khung cảnh hai người đang ân ái với nhau, người đàn ông vẫn là hắn, nhưng người phụ nữ lại là một con đàn bà khác.

Nghĩ đến đây, Linh Nguyệt không kiềm nén được cảm xúc, nàng đưa tay bịt miệng mình lại. Sau đó úp tấm hình kia lên mặt bàn.

Linh Nguyệt bỗng thấy mắt mình mờ đi.

Là do nàng khóc và những giọt lệ kia làm mờ mắt ư?

Không phải! Nàng đưa tay lên chùi mắt, chẳng có dấu hiệu của giọt lệ nào cả. Qua bao nhiêu năm, chuyện này đâu dễ làm nàng khóc nữa.

Vậy tại sao mắt nàng lại mờ?!

“Uh… oh!”

Linh Nguyệt đưa tay lên đầu, trông nàng có vẻ đang đau đớn. Linh Nguyệt dần cảm thấy ý thức mơ hồ.

Nàng gục xuống bàn…

Bãi đất trống sau trường. Như thường lệ, cứ mỗi buổi chiều, các thành viên của đội tuyển tham gia cuộc thi liên trường của học viện Hoa Sen ra đây tập luyện.

Bốp!

Khải Minh cùng Yến Ly đang có luyện tập hăng say, cả hai chiến đấu với nhau.

Khải Minh liên tiếp né tránh các đòn đánh bằng Đặng Gia Bộ Pháp, hắn đang chờ thời cơ để phản công.

“Có sơ hở…”

Khải Minh hét thầm trong lòng khi cú đấm của Yến Ly bị hụt, nàng đang để lộ phần thân, không hề phòng bị. Khải Minh chớp lấy thời cơ, hắn đưa tay đánh vào bụng nàng.

Dục tốc bất đạt. Hắn đánh trúng nhưng sai vị trí, thứ mà tay hắn nhắm đến bây giờ là… ngực của Yến Ly. Thấy vậy, hắn vội giảm lực xuống, bàn tay từ nấm đấm chợt thả lỏng ra và…

“Uhhh…uh.”

Bàn tay không phanh lao vào ngực Yến Ly, có vẻ nó khá là thô bạo khi đánh vào một thứ mềm mại như vậy.

“Khải Minh…”

Yến Ly đỏ mặt khi thấy bàn tay hắn đang chạm vào ngực mình. Khải Minh vẫn chẳng chịu rời tay mà còn tham lam bóp nhẹ một cái, miệng thì lại lúng túng nói: “Em xin lỗi… cái này không phải cố ý…”

“Tên khốn, ngươi có bỏ ra không…”

Nghe tiếng hét làm Khải Minh hết hồn. Nó không phải do Yến Ly mà đến từ một cô gái khác.

Ngay sau tiếng thét đó là một quả cầu lửa ập đến giữa Khải Minh và Yến Ly. Hắn vội rút tay lại tránh quả cầu lửa ấy.

“Tên khốn… ngươi giở trò đồi bại gì đó hả?”

Hồng Diễm tay tạo một hỏa cầu nổi giận mắng Khải Minh. Đúng vậy, tiếng thét lúc nãy cũng là do nàng.

“Ặc… ta… ta…”

Khải Minh lúng túng, chợt hắn lại cảm nhận được thứ gì đó khá mềm chạm vào tay mình. Nhìn sang thì thấy Yến Ly đang khoác tay mình, ngực nàng đang ép sát vào bắp tay hắn. Nàng cười và nói:

“Thôi mà Hồng Diễm, Khải Minh chỉ vô tình thôi mà, không có gì đáng trách đâu…!”

Nàng nói rồi quay sang Khải Minh cười, không hiểu là có ý gì.

Hồng Diễm thấy cả hai gần gũi như vậy liền nổi sùng lên. Trông nàng bây giờ rất đáng sợ.

“Thôi nào mọi người… hay chúng ta nghỉ ngơi chút đi!”

Thất Hứa thấy tình hình này liền nói. Ai cũng đang mệt nên vội đồng ý. Cả bọn lại chỗ bãi cỏ nghỉ mệt. Yến Ly nói nàng đi mua nước, Khải Minh cũng định xung phong đi theo nhưng bị Hồng Diễm giữ lại và nhìn hắn với ánh mắt có chữ “Ở đây! Đi đâu bà thiến!”.

Khải Minh cũng đành ngồi lại vậy. Trông lúc chờ đợi, hắn chợt hỏi:

“Sao anh Khanh không tập luyện vậy?!”

“Ặc, cậu ta bận đi xem gái đẹp trong trường này rồi!”

Thất Hứa thở dài đáp. Hồng Diễm cũng quay sang góp chuyện:

“Hmmm, anh ta cứ thả thính mấy bạn nữ lớp em, làm họ sợ tưởng hắn là biến thái luôn!!”

Thất Hứa lắc đầu cười khổ: “Haizzz! Nhưng mà tên này được cái rất mạnh về kiến thức, cậu ta chính là quân chủ chốt của chúng ta trong vòng thi lý thuyết đó!!”

Thất Hứa trông có vẻ rất tin cậy vào Công Khanh.

Một lát sau Yến Ly quay lại cùng bốn chai nước mát lạnh. Cả bọn uống ừng ực. Ngồi tán gẫu một lúc, Yến Ly chợt nói:

“Hihi, dạo này Khải Minh có vẻ siêng năng nhỉ! Không biết là vì lý do gì vậy?”

Khải Minh nghe vậy liền gãi đầu cười. Hắn tuần vừa qua đã có sự cố gắng rõ rệt. Siêng năng luyện tập, học lý thuyết và “tu luyện” nữa. Điều này rất dễ nhận ra.

Vậy lý do của hắn là gì?

“Này sao lại nhìn ta!”

Hồng Diễm nói rồi đỏ mặt quay đi trước cái nhìn chằm chằm của Khải Minh. Câu nói của nàng làm hắn giật mình, có vẻ hắn vừa có vài giây sao lãng. Hắn vừa nhớ lại câu chuyện về gia đình của Hồng Diễm mà nàng kể cho hắn nghe vào tối hôm đó. Hắn bỗng dưng lại muốn giúp đỡ nàng.

Nhưng hắn cần gì phải cố gắng, nếu muốn giúp Hồng Diễm thì chỉ cần xin chú hắn tiền để trả nợ là được rồi!!

Nguyên nhân thực sự bắt nguồn từ việc cảm thấy xấu hổ. Chính cảm xúc ấy đã khiến hắn nỗ lực hơn. Ngoài ra thì hắn còn muốn chứng tỏ vài điều gì đó với Hồng Diễm.

“Uh…”

Khải Minh một lần nữa giật mình. Nguyên nhân là do Thất Hứa bỗng dưng đặt tay lên vai hắn. Tên đó lên tiếng:

“Anh cũng ghi nhận sự cố gắng của chú đấy! Tự nhiên giờ anh lại muốn đấu với chú ghê! Làm một ván không?”

“Ặc… nhưng mà…” Khải Minh lúng túng trước lời mời đột ngột ấy. Hắn hiện giờ chỉ mới là Hồn Sư tầng 3, sao dám đọ với Hồn Sư tầng 12 chứ.

“Đừng lo, anh sẽ nhẹ tay, cứ coi như là đổi người tập luyện một chút thôi!”

“À… ừm… vậy cũng được!” Khải Minh rồi cũng đồng ý. Thế là cả hai kéo nhau ra giữa bãi đất.

“Anh hứa rồi đó, nhẹ tay thôi à!”

“Ừm, hứa mà!!”

Thất Hứa quả quyết nói. Trông hắn rất có vẻ giữ lời, thế nhưng cái tên của hắn lại làm cho Khải Minh nghi hoặc.

“Được rồi chuẩn bị chưa?” Yến Ly hỏi, nàng có vẻ định làm trọng tài cho trận đấu này.

“Bắt đầu…” Yến Ly hô lên. Khải Minh cùng Thất Hứa giơ tay lên thủ thế, chưa có vẻ gì là muốn choảng nhau. Vài giây sau, Thất Hứa hơi tiến lên. Chợt hắn bay lại Khải Minh với tốc độ kinh hoàng. Khải Minh có chút bất ngờ, thế nhưng hắn vội lấy lại bình tĩnh, cơ thể bắt đầu xoay chuyển. Đòn đánh ngay sau khi áp sát của Thất Hứa chỉ trúng không khí.

Khải Minh nhanh tay nắm lấy cánh tay vừa ra đòn đó, một tay còn lại chặt mạnh vào bụng Thất Hứa. Cứ ngỡ đòn đánh sẽ thành công, nào ngờ lại bị tay còn lại của Thất Hứa chặn.

Chỉ vừa mới chạm vào tay hắn, Khải Minh vội rút lại và lùi ra xa. Nếu để hắn tóm được tay mình thì Khải Minh thua chắc. Thất Hứa giẫm chân lao đến. Tay hắn quặp lại thành dạng “trảo”. Từ những ngón tay, những tia điện màu vàng xuất hiện, tuy nhiên trông chúng khá yếu ớt. Có vẻ Thất Hứa đã giữ lời là sẽ nhẹ tay.

Khải Minh chật vật né tránh, để dính phải đòn này thì khổ đây.

“Ah…”

Tay bị trảo của Thất Hứa chộp lấy, ngay sau đó một dòng điện truyền vào khiến tay hắn bị tê. Khải Minh cố vận lực để thoát khỏi trảo của Thất Hứa. Thật may là hắn đã thành công. Khải Minh vội nhảy ra xa.

“Hmmm…”

Thất Hứa thủ thế lại, hắn sẵn sàng “vồ” Khải Minh bất kỳ lúc nào. Khải Minh tuy tình thế bất lợi nhưng vẫn nhếch môi cười.

“Hmmm, cơ hội tốt để thử chiêu thức kia đây…”

Khải Minh lao người về phía trước, lao đến trảo của Thất Hứa đang giơ sẵn. Thất Hứa thấy vậy liền nghi ngờ, nhưng hắn vẫn giơ tay đánh về phía trước. Trong khoảng khắc mà tay của Thất Hứa gần chạm vào Khải Minh, hắn đột nhiên biến mất.

“Cái gì?”

Thất Hứa trố mắt ngạc nhiên, Hồng Diễm và Yến Ly cũng vậy. Sau đó chưa đầy một giây, họ nhận ra Khải Minh đang ở ngay sau Thất Hứa. Làm sao hắn lại làm được như vậy?

Đó là vì chiêu thức mà hắn mới mua trong Cửa Hàng vài ngày trước đây. Tốc Biến.

Tốc Biến (lv1): Tăng 170% – 250% tốc độ trong 5s. Có 10% để lại hư ảnh. Tiêu hao 2700 hồn lực.

Với cái tốc độ kinh khủng của mình, Khải Minh né tránh đòn đánh của Thất Hứa, luồn ra phía sau hắn và đá đít hắn một phát. Đó là kế hoạch của Khải Minh, có vẻ hắn đã gần thành công chỉ là…

“Heh? Sao có cái gì sai sai…”

Trong phút chốc, Khải Minh đang cảm thấy kì lạ. Đúng là hắn đã luồn ra sau Thất Hứa được, nhưng khoảng cách của hắn so với Thất Hứa bây giờ cách khá xa, khoảng cả chục mét.

“CẨN THẬN!!” Hồng Diễm hét lên, Khải Minh chưa kịp hiểu gì thì.

Ầm!

Hắn cắm đầu vào gốc cây và ngất đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN