Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê - Chương 17: Ta tại võ hiệp văn hủy đi CP 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê


Chương 17: Ta tại võ hiệp văn hủy đi CP 7



Vưu Hạt trầm mặt đi tới bên giường, người trên giường ngược lại ngủ vô cùng ngon, tóc dài tản trên giường, gương mặt vừa mới tắm rửa xong còn mang theo đỏ ửng.

Vưu Hạt vừa định trực tiếp đạp người xuống, liền phát hiện tiểu ngân xà đang bò qua, uốn một cái nhanh chóng bò tới trước ngực Tịch Đăng, sau đó đứng thẳng hơn nửa thân lên.

Vưu Hạt ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Được rồi, Tiểu Ngân, ngươi liền tự mình tới giáo huấn hắn đi.”

Tiểu ngân xà tựa hồ thật sự hiểu được ý người, nghe câu này xong, lập tức nâng đuôi lên, “Ba” một tiếng vung vào mặt Tịch Đăng.

Tịch Đăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy tiểu ngân xà trước mặt, toàn thân lập tức cứng đờ.

Tiểu Ngân xà thu hồi đuôi lại, mở miệng to ra, hai con mắt nhỏ nhìn chằm chằm Tịch Đăng.

Tịch Đăng nghĩ nghĩ, con rắn này là đang đe dọa mình sao?

Tịch Đăng miễn cưỡng cười một cái: “Tiểu súc sinh, đừng có nằm trên ngực ta, mau xuống.”

“Xè xè xè” Tiểu Ngân xà le lưỡi, sau đó uy dựng thẳng đuôi lên uy hiếp.

Vưu Hạt hứng thú đứng bên cạnh nhìn, nói thật hắn cũng chưa từng thấy Tiểu Ngân có hứng thú với ai bên ngoài.

Tịch Đăng thấy tiểu ngân xà như vậy, dù không muốn cũng phải cúi đầu: “Tiểu tổ tông, gọi ngươi tiểu tổ tông được không? Tiểu tổ tông, ngươi nhanh đi đi, nằm trên người ta không thoải mái đâu.”

Tiểu Ngân xà vẫy đuôi, sau đó bò đến cổ Tịch Đăng, nằm xuống.

Tịch Đăng lúc này đã cứng ngắc đến mức không thể cứng ngắc hơn.

Vưu Hạt rốt cuộc nhịn không được, ở bên cạnh cười ha ha: “Đường đường một đại nam nhân, cư nhiên sợ một tiểu xà, thật buồn cười.”

Tịch Đăng lạnh mặt, hơi động một cái, con rắn kia lại dùng đuôi nhẹ nhàng lướt trên má, vậy nên Tịch Đăng phải ngừng nhúc nhích, chỉ có thể cầu cứu tên độc ác bên cạnh.

“Ai, ngươi mau dạy dỗ tiểu súc sinh của ngươi, đừng có tùy tiện nằm trên người nam nhân xa lạ.” Vừa dứt lời, Tiểu Ngân xà liền dựng thẳng đầu lên nhìn. “Tổ tông, ngươi là tổ tông của ta. Vưu Hạt, ngươi mau kêu tiểu tổ tông này xuống!”

Vưu Hạt nhíu mày: “Ta sao phải giúp ngươi, ta phải giết ngươi mới đúng.”

Tịch Đăng một bộ sống không bằng chết: “Thà bây giờ ngươi giết luôn ta.”

Tiểu ngân xà lấy đuôi vỗ xuống mặt Tịch Đăng, xúc cảm ẩm ướt mềm nhũn kia khiến Tịch Đăng hận không thể ngất đi.

Vưu Hạt hừ lạnh một tiếng, nói thật, hắn chưa từng thấy tiểu ngân xà có bộ dáng như vậy với người khác, nếu có người mạo phạm nó, nó đều trực tiếp cắn đối phương, dáng vẻ đùa giỡn một người như vậy, thật sự là ngạc nhiên, bất quá nam nhân trước mắt này phản ứng thật thú vị. “Ngươi nên cảm tạ Tiểu Ngân có hứng thú với ngươi, bằng không ta hiện tại liền giết ngươi.”

“Uy uy, hiện tại liền giết ta đi.” Tịch Đăng liều mạng xoay mắt trừng đối phương.

Vưu Hạt ngồi xuống bên giường, thân thủ cho Tịch Đăng một tát: “Chờ ta nghiên cứu ngươi, ta sẽ giết ngươi.” Sau đó trở tay xoay một cái, trong tay liền xuất hiện một viên thuốc màu đỏ: “Mau ăn cái này.”

Tịch Đăng khịt mũi coi thường, môi hé ra hợp lại, rõ ràng phun ra hai chữ: “Không ăn.”

Vưu Hạt không tức giận: “Vậy ta liền kêu Tiểu Ngân cho ngươi ăn.”

Tiểu ngân xà lắc lắc đuôi, tựa hồ thật sự muốn uy Tịch Đăng uống thuốc.

Tịch Đăng lập tức đi lấy thuốc trong tay Vưu Hạt trong: “Chút chuyện nhỏ này không cần phiền phức tiểu tổ tông.” Sau đó bỏ vào miệng.

Một lát sau, ánh mắt Tịch Đăng liền trở nên mê mang.

Vưu Hạt liền tát Tịch Đăng một cái: “Đừng giả vờ nữa, không được giấu viên thuốc dưới lưỡi.”

Tịch Đăng chỉ có thể dưới sự quan sát của một người một xà, ăn viên thuốc, sau đó lập tức ngất đi.

Tiểu ngân xà lúc này đang thản nhiên bò xuống, sau bò lên người chủ nhân mình.

Vưu Hạt nhìn chằm chằm người trên giường, ánh mắt suy tư, nhẹ giọng nói: “Giết hắn Vu Quy sẽ hận ta, nếu Vu Quy phát hiện người này biến thành một người khác, còn có thể thích sao?”

Người trên giường lúc tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đang chói chang.

Bên giường là hai thiếu nữ, thấy người tỉnh, liền lập tức đi thông báo cổ chủ.

Khi Vưu Hạt tiến vào, liền nhìn thấy khuôn mặt lúc nào cũng muốn ăn đòn đang mê mang nhìn, người kia lúc này như một tờ giấy trắng, giống như đang chờ người đến tô vẽ.

Vưu Hạt khẽ nhếch môi, nở nụ cười.

Người kia ngây ngốc nhìn, nói ra một câu: “Ngươi là ai?”

“Vưu Hạt.”

Hắn nhìn nhìn, tựa hồ không hiểu được gì, sau đó vươn ngón tay chỉ vào chính mình, đôi mắt hơi trợn to: “Vậy ta là ai?”

Vưu Hạt đi tới bên cạnh, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia: “A Ngốc, tên của ngươi là A Ngốc.”

Người kia lắc lắc đầu: “Không đúng, tên của ta không phải vậy, phải là…” Hắn đột nhiên bưng đầu, trên mặt tràn đầy thống khổ: “… Đăng…”

Vưu Hạt kéo tay hắn xuống: “A Ngốc đừng nghĩ nữa, ngươi đã đập hư đầu.”

“Ta đập hư đầu?”

Vưu Hạt mặt không đỏ tim không đập đáp: “Đúng, ngươi vốn chỉ hơi dốt so với người thường thôi, mấy ngày trước ngươi té lộn nhào một cái, sau đó đập vào tảng đã, liền mất trí nhớ.”

Biểu tình A Ngốc có chút vi diệu, tựa hồ cảm thấy có chút hoang đường: “Vì sao lại mất trí nhớ? Quan hệ của chúng ta là gì?”

“Không biết, chúng ta a, ngươi thầm mến ta.” Vưu Hạt cười rất xinh đẹp.

A Ngốc a một tiếng, nhíu mày lại: “Tại sao ta thầm mến ngươi, ngươi lại biết?”

Vưu Hạt nói: “Ngươi sao lại có nhiều câu hỏi như vậy.”

A Ngốc rất bất đắc dĩ: “Ta không phải mất trí nhớ sao?”

Vưu Hạt ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống A Ngốc: “Ta trước đây không thích ngươi cũng là vì ngươi cứ hay hỏi nhiều câu hỏi.”

“Ân.” A Ngốc ngơ ngác, cho đến khi nhìn thấy tiểu ngân xà nhúc nhích, liền lập tức lui về phía sau: “Cái kia… Cái kia là cái gì?” Hắn chỉ vào cổ Vưu Hạt.

Vưu Hạt lấy tiểu ngân xà xuống, sờ sờ đầu rắn: “Đây là Tiểu Ngân a.”

Sắc mặt A Ngốc lập tức trở nên khó nhìn: “Ngươi vì sao nuôi một con súc sinh trên cổ mình?”

Khóe miệng Vưu Hạt giật một cái, người này mất đi ký ức rồi mà cái miệng vẫn không thể thiếu đòn.

Tiểu Ngân xà lập tức tức giận le lưỡi với A Ngốc.

A Ngốc lại lui tiếp về phía sau, gần như sắp lọt xuống giường: “Ta sẽ không thầm mến ngươi, ta rất là sợ rắn.”

Vưu Hạt nhíu mày: “Ngươi bình thường vẫn hay gọi Tiểu Ngân là tổ tông, ngươi thích nhất là nó.”

A Ngốc mặt cứng đờ, Vưu Hạt đặt Tiểu Ngân xuống giường: “Đi, Tiểu Ngân, còn không mau trau dồi tình cảm với người hầu ngươi.”

Tiểu ngân xà lập tức bò về phía người trên giường.

“Ngươi… Ngươi đừng tới, không muốn… Vưu Hạt, mau mang nó đi a!”

Vưu Hạt ở bên cạnh cười vô cùng vui vẻ.

Trước khi Triệu Vu Quy tới, nhất định phải biến tên quỷ này thành một người khác.

A Ngốc ngồi bên cạnh bàn, nơm nớp lo sợ mà lột nho, lột xong, liền có một cái đầu nhỏ lập tức lại gần, ngậm quả nho, ngửa đầu nuốt xuống.

A Ngốc lột hơn mười quả sau, rốt cục không nhịn được nói với người đối diện: “Tại sao rắn lại muốn ăn nho? Hơn nữa nó ăn nhiều như vậy không sợ trương bụng sao?”

Vưu Hạt lật lật Nhất Hiệt Thư, không ngẩng đầu, trước đây đều tự mình lột cho Tiểu Ngân ăn, hiện tại lần đầu tiên xuất hiện một người Tiểu Ngân không bài xích, đương nhiên phải giao lại nhiệm vụ này: “Ngươi biết ta rất…”

Lời còn chưa dứt, A Ngốc liền đáp: “Ghét nhất người hỏi nhiêu, ngươi nói qua nhiều lần rồi, ta cũng nghe chán rồi, ta thật sự thích ngươi sao? Ta vì sao lại thích người không thích nói nhiều nhưng lại hay lặp lại.”

Vưu Hạt chỉ cảm thấy gân xanh mình đang nhảy nhót, lần đầu hối hận cách làm của mình, lúc trước tại sao lại chỉ hạ thuốc quên hết ký ức, đáng lẽ phải trực tiếp làm cho người phát ngốc, dù sao cũng chỉ cần còn sống là được thôi mà.

A Ngốc lột quả mệt, quay đầu nói với tiểu ngân xà con đang há mồm chờ bên cạnh: “Tiểu tổ tông, ăn quá nhiều sẽ mập, sẽ không tìm được đối tượng, bây giờ chuẩn bị tới mùa đông rồi, mùa đông đến, mùa xuân còn xa sao? Mùa động dục của các ngươi cũng sắp đến, không tìm được đối tượng sẽ rất đáng thương.”

Tiểu ngân xà khép miệng lại, đầu còn giật giật, tựa hồ rất khổ não, cuối cùng trực tiếp nằm trên bàn.

Vưu Hạt rốt cục không nhịn được: “Cút ra ngoài cho ta.”

“Không cút.” A Ngốc nói: “Nếu ta thầm mến ngươi, ta nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế ngốc một chỗ với ngươi a, huống chi ta đút tiểu tổ tông ăn nho lâu như vậy, ngươi vì sao có thể dùng xong ta liền chán ghét? Đồ bội bạc, đáng ghét.” Cuối cùng, còn trợn mắt liếc Vưu Hạt một cái.

Vưu Hạt trong lòng đấm ngực giậm chân, có thể giết không? Có thể giết cái tên quỷ trước mặt không? Cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm, hắn khẽ mỉm cười, trong nháy mắt, phong tình vô hạn: “Ngươi không cảm giác mình ngày càng nói nhiều hơn sao?”

A Ngốc trừng mắt nhìn: “Ta thích bổ sung.”

Vưu Hạt lập tức nắm chặt sách trong tay.

A Ngốc lại đột nhiên đứng lên ngồi xuống bên cạnh Vưu Hạt, không nháy mắt nhìn chằm chằm Vưu Hạt. Vưu Hạt nhíu lông mày, tức giận nói: “Nhìn gì vậy, ta là người ngươi có thể nhìn sao?”

A Ngốc không chỉ tiếp tục nhìn, còn đưa vuốt chó ra sờ soạng gương mặt tràn ngập phong tình kia của Vưu Hạt.

Vưu Hạt giận dữ, trở tay liền cho người nào đó to gan lớn mật một cái tát: “Dám sờ ai đó?”

A Ngốc bị đánh, ánh mắt có chút oan ức, thu hồi móng vuốt đặt trên mặt đối phương.

Không lâu sau, dấu tay trên gương mắt trắng nõn của A Ngốc đỏ lên, Vưu Hạt quay đầu nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của đối phương, lần đầu tiên nghĩ có phải mình đã ra tay quá nặng không, liền không nhịn được nói: “Đừng có nhìn ta như vậy, ta đánh ngươi chỉ là vì ngươi vô lễ với ta trước.”

A Ngốc vô cùng đáng thương nhìn Vưu Hạt: “Nhưng là ta không phải thầm mến ngươi sao? Ta thầm mến ngươi nên mới muốn gần gũi ngươi mà.”

Vưu Hạt trừng A Ngốc một cái, sau đó đứng lên, đi tới bên giường: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi về phòng đi.”

Tiểu ngân xà cũng lập tức từ trên bàn bò xuống, hướng bên giường bò qua.

Chờ tới lúc Vưu Hạt cởi áo ngoài, ngồi xuống giường, mới phát hiện A Ngốc vẫn đang ngồi đó, không nhịn được trừng mắt: “Ngồi ngốc ở đó làm gì?”

A Ngốc ồ một tiếng, lại đi tới bên giường.

Sau đó cũng bắt chước Vưu Hạt cởi y phục, còn thêm to gan lớn mật mà áp đảo mỹ nhân đang cau mày lên giường.

A Ngốc câu môi nở nụ cười, bộ dáng ngược lại có mấy phần giống trước kia: “Tiểu Hạt Tử, ta muốn ngủ với ngươi.”

Vưu Hạt vốn định đá người xuống, nhìn ánh mắt đối phương, đột nhiên tràn đầy phong tình nở nụ cười: “Ngươi muốn ngủ thế nào?”

Trên mặt A Ngốc xuất hiện một cái cười xấu xa, thân thủ đi lột đi quần áo đối phương: “Tự nhiên là muốn…” Cổ áo Vưu Hạt bị A Ngốc vạch ra, lộ ra một lồng ngực trắng nõn. Mà A Ngốc lại đột nhiên trợn to mắt, trực tiếp đặt tay trước ngực đối phương, còn bóp bóp, sau đó lộ ra biểu tình không thể tin: “Tiểu Hạt Tử, ngực ngươi vì sao lại phẳng?”

Mặt Vưu Hạt tối sầm, nắm lấy cổ áo đối phương, sau đó vị trí hai người liền thay đổi, Vưu Hạt đè trên người A Ngốc, đôi mắt híp lại, còn lè lưỡi liếm môi mình: “A Ngốc, ngươi quên ngươi là nữ nhân sao?”

A Ngốc vẫn là bộ dáng không thể tin như lúc nãy, nghe được lời Vưu Hạt, càng thêm khó tin: “Làm sao có thể.” Sau đó âm thanh thấp xuống, trên mặt hơi ửng đỏ: “Lúc ta tắm nhìn thấy được tiểu đệ đệ của mình.”

Vưu Hạt cười, sau đó dùng nửa người dưới đụng A Ngốc một chút: “Ngớ ngẩn, nếu ngươi không phải nữ nhân, làm sao có thể đón nhận được chỗ đó của ta?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN