Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê - Chương 28: Vạn nhân mê 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê


Chương 28: Vạn nhân mê 28



Edit: Thảo Lê

Tịch Đăng sau khi nói xong trực tiếp đi ra ngoài, Chung Kỳ đuổi tới, ở bên ngoài hành lang ngăn cậu lại.

“Tại sao?”

Tịch Đăng không nhìn y, “Cái gì tại sao?”

Chung Kỳ hai mắt nhìn chằm chằm Tịch Đăng, “Tại sao không đáp ứng? Chuyện này đối với cậu chỉ có lợi không có hại.”

Tịch Đăng thần sắc lạnh nhạt, “Vậy tôi cự tuyệt sẽ có hại sao?”

Chung Kỳ phát hiện người trước mắt này ở trước mặt mình thực sự là có quá nhiều bộ mặt, y liền thẳng thắn nói, “Cận nói đi, như thế nào cậu mới đồng ý?”

Tịch Đăng liếc mắt nhìn y, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm như giếng sâu, rơi vào một cái liền không thoát ra được nữa.

“Chung Kỳ.”

Chung Kỳ hơi nhíu mày, tựa hồ đang chờ câu nói kế tiếp.

Nhưng là Tịch Đăng cư nhiên lại nở một nụ cười vô cùng bất ngờ sau đó bước đi. Không đúng, với người khác là bất ngờ vô cùng, thế nhưng cùng không phải là lần đầu tiên với Chung Kỳ.

Chung Kỳ nghiêng đầu sang nhìn bóng lưng người nọ, thấy người nọ thật sự bước đi không chút do dự, không chút dây dưa dài dòng, không nhịn được nói, “Thật sự là một tên ngốc kỳ lạ.”

Chung Kỳ lại lần nữa đạp trúng cái đinh Tịch Đăng, lần đầu tiên là cái lần yêu cầu cởi quần chụp ảnh. Y gọi điện thoại cho trợ lý của chính mình, “Lịch trình gần đây của tôi ổn chứ, giúp tôi đặt vé máy bay, đi Vân Nam sưu tầm dân ca.”

Chung Kỳ vừa đi liền hơn một tháng, mà Tịch Đăng bên này cũng không vội vã.

Chung Kỳ ngồi trong một quán rượu, chân dài tùy ý gác lên, mũ lưỡi trai màu đen che khuất hơn nửa gương mặt, giúp y chặn lại không ít người đến gần. Bởi vì buổi chiều, người cũng không đông, chủ quán liền mở một chương trình ca nhạc lên.

Chung Kỳ uống rượu trong ly, nghe người chủ trì nói một cái tên, mới hơi kinh ngạc quay đầu sang nhìn.

Mà trong quán rượu cũng có mấy nữ sinh phát ra tiếng hoan hô trầm thấp.

“A, là Tịch Đăng!”

“Tớ thích ảnh nhất, tớ thu thập tất cả áp phích quảng cáo của ảnh, quả thực là đẹp trai tới nổ.”

“Đúng đúng đúng, đặc biệt là trong tạp chí kia, cậu không biết đâu, tớ thật muốn trở thành nút áo trên người ảnh.”

“Tớ muốn trở thành thắt lưng.”

Chung Kỳ nhấp một ngụm rượu, nở nụ cười, y ở Vân Nam một tháng, mà tâm tình cũng không tốt hơn, suy nghĩ muốn Tịch Đăng trở thành người mẫu của mình càng thêm mãnh liệt.

Ngón út y giật giật, cái loại mãnh liệt này giống như là bị mèo con dùng móng vuốt cào vào lồng ngực.

Chương trình trên ti vi đang đến phân đoạn ghép cặp, cụ thể là để các khách mời phân thành một tổ, hoàn thành một số nhiệm vụ nhỏ. Có lúc cũng có nam nam một tổ, tỷ như Tịch Đăng lúc này.

Tịch Đăng đứng phía sau Tạ Bách, biểu tình trên mặt có chút lúng túng.

Toàn bộ nhóm bọn họ đều tham gia chương trình, nhưng mà lại chỉ có ba người nữ. Mà lúc lựa chọn tổ, con gái được chọn trước, không biết vì sao, không có ai chọn Tịch Đăng và Tạ Bách, hai người bọn họ cứ như vậy còn sót lại, bị ép trở thành một cặp nam nam.

Mà lúc này, Tạ Bách ngồi xổm trước mặt Tịch Đăng, hắn phải cõng Tịch Đăng chạy tới bức tường xốp phía trước, để người hợp tác của mình đạp lên người mình leo lên, xong rồi mình leo theo sau. Kỳ thực cặp nam nam là có lợi nhất, nhưng mâu thuẫn phát sinh ở chỗ cả hai ai cũng không muốn đảm nhiệm vai nữ.

Tạ Bách giảo hoạt, chỉ nhìn Tịch Đăng một cái, liền ngồi xổm xuống, khán giả bên dưới lập tức nở nụ cười.

Người quay phim rất xấu tính, đặc biệt kéo ống kính tới gần, đặc tả gương mặt Tịch Đăng, đem biểu tình trong nháy mắt cứng ngắc của Tịch Đăng thu lại.

Tịch Đăng nhấp môi dưới, cuối cùng vẫn phải từ bỏ mà nằm úp sấp lên lưng Tạ Bách, một chút bất đắc dĩ nơi đáy mắt toàn bộ rơi vào ống kính.

Tạ Bách trực tiếp cõng Tịch Đăng lên, sau đó còn vỗ mông đối phương, “Ôm chặt một chút.”

Hành động này, lập tức khiến cho khán giả nữ bên dưới rú gào.

Tạ Bách không để ý tiếng thét chói tai, mà quay đầu nhìn các tổ khác, so với hai người bọn họ, hình ảnh nam nữ hợp tác đều rất tốt đẹp, ngượng ngùng thêm chút ám muội.

Tạ Bách duỗi ngón tay ra sờ mũi mình, “Đến đây nào, chúng ta phải đứng nhất, bạn gái của tôi, em đã chuẩn bị xong chưa?”

Người chủ trì ở bên cạnh phát ra tiếng cười như điên, “Ha ha ha ha, Tịch Đăng, cậu chuẩn bị xong chưa?”

Tịch Đăng nhìn người chủ trì một cái, người chủ trì tự động não bổ Tịch Đăng hiện tại là một cây cải thìa u oán, liền phát ra tiếng cười nham hiểm, ” Tịch Đăng của chúng ta thực sự là quá đáng yêu, đến đến đến, để mọi người chứng kiến quán quân cuối cùng là ai, nào, chuẩn bị, bắt đầu!”

Theo mệnh lệnh bắt đầu của người chủ trì, năm tổ liền lập tức xuất phát, trên đường có rất nhiều quả cầu lớn nhỏ, bọn họ đầu tiên phải tìm từ trong quả cầu đồng phục cùng màu với đồng đội mình, sau đó sẽ chạy tới bức tường xốp lớn.

Năm tổ vừa bắt đầu thì có hai tổ va vào nhau, lập tức liền hỗn loạn. Nam sinh ngồi xổm người xuống, nữ sinh đảm nhiệm vai trò tìm kiếm. Tạ Bách lúc ngồi xuống tìm, Tịch Đăng cũng đang nhìn khắp nơi, đồng phục bọn họ là màu xanh lục, đột nhiên ánh mắt Tịch Đăng sáng lên, lấy tay vỗ đầu Tạ Bạch, chỉ về phía kia.

Tạ Bách lập tức hiểu rõ, Tịch Đăng là người có thị lực tốt nhất trong đám bọn họ, mắt vô cùng tinh.

Tổ hợp cách bọn họ gần nhất là của Đường Bích Nam, Đường Bích Nam chú ý tới động tác Tịch Đăng, liền lập tức vọt tới, người nữ trên lưng hắn cũng hiểu ý, duỗi tay nắm lấy tóc Tạ Bách.

Gương mặt tuấn tú của Tạ Bách lập tức vặn vẹo, Tịch Đăng ngẩn ra, miệng hơi mở ra nhìn cô gái kia một cái.

——

Chung Kỳ không nhịn được cười, y thấy người nọ thật sự không thích hợp tham gia chương trình tạp kỹ, không nói được mấy câu, lúc có ý kiến muốn nói cũng chỉ kháng nghị bằng ánh mắt, bị đội nữ kéo tóc khi dễ, rốt cuộc cũng có biểu tình, nhưng lại là một bộ bị hù đến.

Chung Kỳ lung lay ly rượu trong tay, đi cũng lâu rồi, y quyết định trở lại tìm người nọ lần nữa, ngứa chỗ nào phải lập tức đi gãi.

Tịch Đăng ngồi trên ghế sofa, cũng đang xem chương trình đó, Đường Bích Nam ngồi dưới đất cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, “Ha ha ha ha, nhìn tôi vừa soái vừa nhanh trí. Đới Khiêm cậu có thể ngu ngốc hơn nữa không, ha ha ha ha, nhìn vẻ mặt của đại soái ca Vệ Lãng kìa, ha ha ha ha.”

Tịch Đăng uống một hớp sữa bò, nếu không phải bị buộc kéo tới đây xem lại chương trình, cậu đã sớm trở về phòng ngủ, nghĩ tới đây, cậu liền không có tinh thần ngáp một cái.

Đường Bích Nam liền bắt đầu cười ha hả, “Ôi, làm tôi cười chết, Đới Khiêm cậu xem, biểu tình Tiểu Tịch khi đồng đội bị kéo quần áo kìa, không được, tôi đau bụng quá, ha ha ha ha.”

Tịch Đăng cũng liếc mắt nhìn, khẽ nhíu mày lại, đây là lý do cậu chỉ chấp nhận tâm nguyện nguyên thân, nữ hài tử thực sự là sinh vật khủng bố nhất thế giới, rõ ràng bề ngoài nhu nhược, lại có sức chiến đấu hoàn toàn không thua nam sinh, toàn thích tấn công toàn đầu tóc.

Tạ Bách ở bên cạnh nói, “Thực sự là ngu ngốc, tôi bị người kéo tóc cậu ta cũng không đánh trả một cái, tốt xấu gì cũng phải kéo lại tóc người nam chứ.”

Tịch Đăng đặt ly sữa bò còn hơn phân nửa lại trên bàn, nhẹ nhàng rời đi.

Đường Bích Nam cười một hồi mới ngừng lại, quay đầu nhìn lên lầu, “Cậu ta sao vậy? Tức giận?”

Tạ Bách không có biểu tình gì, “Không phải tức giận đâu, chắc là không thể nhìn nổi bộ dáng ngu xuẩn của mình nữa.”

Đường Bích Nam cười cười, “Tôi cũng không biết cái tính cách đó của cậu ta tới chương trình tạp kỹ lại mắc cười như vậy, tôi nghĩ sau sẽ có nhiều chương trình tạp kỹ tới mới chúng ta.”

Vệ Quang nở nụ cười, “Không nhất định là mời cả nhóm, có thể chỉ mời một mình cậu ta. Đúng rồi, có biết chuyện gì chưa?” Thấy tầm mắt ba người đều chuyển tới trên người mình, hắn mới nói tiếp, “Đã nghe tới Chung Kỳ rồi đúng không, y lúc trước tự mình đến công ty chúng ta.”

Đới Khiêm nói, “Y đến công ty chúng ta làm gì?”

Vệ Lãng hơi hạ thấp giọng, “Y muốn chụp hình cho Tịch Đăng.”

Đường Bích Nam kinh ngạc hé miệng, “Lợi hại như vậy sao, sao tôi không nghe nói gì cả.”

Vệ Lãng nói tiếp, “Đó là bởi vì Tịch Đăng cự tuyệt, mấy người còn nhớ quyển tạp chí lần trước không, bức ảnh lúc đó của Tịch Đăng là Chung Kỳ chụp, nhìn thấy hiệu quả rồi chứ.”

Tạ Bách nói, “Cậu ta sao tự nhiên lại cự tuyệt?”

Vệ Quang nói, “Tôi cũng không rõ lắm.”

Bốn người nói xong, cũng không xem nữa, đều trở về phòng đi ngủ.

Mà Chung Kỳ trong miệng Vệ Lãng ngày hôm sau liền hiện ra trước mặt bọn họ.

Đường Bích Nam mở cửa, trong mắt vẫn còn buồn ngủ, “Đạt ca, không phải chiều nay mới có lịch trình sao?”

Vừa mới nói xong, hắn liền trợn to mắt, bởi vì hắn phát hiện người trước mắt căn bản không phải là Khâu Đạt. Người trước mắt mang mũ lưỡi trai, đeo kính mát, chỉ lộ ra nửa gương mặt, mà chỉ cần dựa vào nửa gương mặt, Đường Bích Nam liền nhận ra là ai.

“Chung Kỳ?” Đường Bích Nam có chút kinh ngạc, mà Đạt ca hiện tại cũng đang đứng phía sau Chung Kỳ.

Chung Kỳ kéo mũ lưỡi trai ra sau, lấy kính mát trên mặt xuống, trong mắt toát ra ý cười, đưa tay với Đường Bích Nam, “Xin chào, tôi là Chung Kỳ.”

“Ngài khỏe.” Đường Bích Nam đần độn mà đưa tay ra nắm lại.

Khâu Đạt ở phía sau nói, “Thầy Chung đến vì muốn thương lượng với mọi người một chuyện, muốn cùng nhau chụp một bộ ảnh.”

Bước đi này của Chung Kỳ thật sự là một nước cờ tốt, một mình chụp cho Tịch Đăng, phải có Tịch Đăng đồng ý, mà nếu chụp cho cả nhóm, cũng chỉ cần phần lớn không phản đối là được.

Đường Bích Nam chỉ cảm thấy sáng sớm liền có một cái bánh nhân đậu lớn rơi xuống đầu mình, có rất nhiều người tới tìm Chung Kỳ chụp ảnh, y đều cự tuyệt.

Hắn hiện tại cảm thấy không thể khép miệng lại được.

Chung Kỳ liền khẽ mỉm cười, “Cậu Đường, có thể buông tay ra sao?”

Đường Bích Nam cúi đầu nhìn, lập tức đỏ mặt thu tay lại, liền nghe Chung Kỳ nói ——

“Tịch Đăng ở phòng nào?”

Đường Bích Nam không tự chủ được trả lời.

“Lầu hai phòng cuối cùng bên trái.”

Hắn vừa dứt lời, Chung Kỳ liền bước hai bước dài qua người hắn.

Khâu Đạt đi tới bên người Đường Bích Nam thở dài, “Tôi luôn cảm thấy chuyện này không nhất định là chuyện tốt.”

Chung Kỳ đi tới phòng của mục tiêu, liền vặn nắm cửa, không khóa, ánh mắt lóe lên ý cười, liền trực tiếp mở cửa đi vào.

Bất quá y vừa mới tiến vào, liền cứng người.

Tịch Đăng không phải như y dự đoán đang ngủ, mà đang thay quần áo, áo ngủ cởi tới bả vai, lộ ra đường eo hẹp gầy xinh đẹp.

Tịch Đăng nghe được tiếng cửa mở, liền nghiêng đầu nhìn sang, sau đó lập tức đối diện với đôi mắt Chung Kỳ.

Đôi mắt màu xanh sẫm như ngọc bích hơi chút biến hóa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN