Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê - Chương 54: Vạn nhân mê 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê


Chương 54: Vạn nhân mê 54



Edit: Thảo Lê

Lục Ngọc Ngang cuối cùng vẫn ăn lương khô trong bọc đồ, bởi vì phải đi một ngày, không ăn sẽ không chống đỡ nổi.

Mà Tịch Đăng thì lại thoải mái hơn nhiều, đi mệt thì bay, làm cho Lục Ngọc Ngang âm thầm đố kị.

Hắn thật sự hoài niệm máy bay, tàu hỏa và xe khách thời hiện đại a, ai.

Chờ bọn hắn chạy một thành trấn, trời đã chạng vạng tối, Lục Ngọc Ngang vội vàng đưa cho gác cổng phí vào thành, Tịch Đăng đi theo phía sau, trên đường còn làm mặt quỷ với gác cổng.

Lục Ngọc Ngang liếc cậu một cái, cẩn thận nói: “Bọn họ không nhìn thấy ngươi?”

“Đúng vậy.” Tịch Đăng hiện tại không cầm quạt, dù cũng đã thu lại, trong tay cầm một cọng cỏ vừa hái ven đường, lay lay trong tay, “Hiện tại chỉ có ngươi có thể nhìn thấy ta.”

Lục Ngọc Ngang nghe vậy vô cùng ủ rũ cúi đầu, bất quá hắn không ủ rũ lâu, hắn cần phải nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ sạch sẽ tiện nghi.

Lục Ngọc Ngang cuối cùng chọn được một chỗ, hắn không giống mấy nhân sĩ xuyên qua khác, đến cổ đại liền ở phòng hảo hạng, Lục Ngọc Ngang nói với lão bản: “Ta chỉ cần một gian dưới, người có thể ở là được, còn có, ta cần một bữa sáng, hai cái bánh bao, một bát nước, hai bát cơm lớn.”

Chủ hiệu xoành xoạch tính, “Mười đồng tiền.”

Lục Ngọc Ngang lập tức nói: “Sao lại mắc vậy?”

Chủ hiệu nở nụ cười, “Người trẻ tuổi, đây là giá tốt nhất rồi.”

Tịch Đăng lúc này đột nhiên nằm nhoài trên quầy cầm cọng cỏ cọ vào mũi chủ hiệu, lại nói, Lục Ngọc Ngang vô cùng ngạc nhiên khi thấy người khác không những không nhìn thấy Tịch Đăng mà còn không nhìn thấy cọng cỏ trong tay cậu.

Tịch Đăng trêu chọc xong, liền nhanh chóng tránh ra, vì vậy chủ hiệu hắt xì một cái rõ to về phía Lục Ngọc Ngang đang đứng đó.

Lục Ngọc Ngang, “…”

Chủ hiệu vô cùng bối rối cầm khăn giấy qua, “Thật không tiện, thật không tiện, mũi đột nhiên ngứa.” Hắn phát hiện sắc mặt thư sinh trước mắt đặc biệt khó coi, không khỏi nói: “Vậy tiền thuê giảm một đồng cũng được.”

Lục Ngọc Ngang tức giận lấy khăn lau mặt cùng với quần áo của mình, sau đó giao chín đồng tiền, mới ngồi trên một cái bàn coi như sạch sẽ.

Tịch Đăng tiến đến bên cạnh hắn, đặt mông ngồi xuống bàn, bàn kia cũng không rung lên dù một chút.

“Ngươi có định cảm ơn ta không?”

Lục Ngọc Ngang ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhấn mạnh từng chữ, “Tiểu sinh cảm tạ mười tám đời tổ tông của ngài.”

Tịch Đăng ném cọng cỏ đi, biểu tình trên mặt thoạt nhìn vô cùng ngây thơ, “Cũng không cần cảm ơn nhiều như vậy, cảm ơn mình ta là đủ rồi, ta cũng không biết mười tám đời tổ tông của ta là quỷ gì.” Hắn đột nhiên đem mặt đến gần, “Đúng rồi, ở bên ngươi lâu như vậy, ta còn chưa biết tên ngươi.”

Lục Ngọc Ngang duỗi ra một tay, “Miễn.”

Tịch Đăng nhưng lại một phát bắt được, cảm xúc lạnh như băng làm cho toàn thân Lục Ngọc Ngang run lên một cái, Tịch Đăng nở nụ cười, “Thật không tiện.” Cậu vừa dứt lời, Lục Ngọc Ngang phát hiện xúc cảm cư nhiên không còn lạnh lẽo nữa.

Tịch Đăng nói: “Ta tên là Tịch Đăng, có phải tên rất hay không?”

Lục Ngọc Ngang đột nhiên thu tay về, “Tên rất hay.”

Vào lúc này, hầu bàn vừa vặn mang món ăn tới, nghe thấy thư sinh nghèo túng trước mắt cư nhiên đang nói chuyện với không khí, không khỏi thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn lấy hết can đảm bưng món ăn lên.

Tịch Đăng là một tên nhóc không chịu ở yên, thấy hầu bàn đến, kéo dài cổ đến xem, thật sự là kéo dài, Lục Ngọc Ngang sợ tới mức té từ trên ghế xuống, sắc mặt hoảng hốt.

Hầu bàn nhìn thấy bộ dáng Lục Ngọc Ngang như vậy, tay đang bưng run lên liên hồi, nói chuyện cũng không lưu loát, “Khách… Quan, ngài… Có phải là… Nhìn thấy cái gì… Không nên nhìn thấy?”

May mắn lúc này Tịch Đăng đã thu cổ lại, Lục Ngọc Ngang mới miễn cưỡng từ dưới đất bò dậy, mạnh mẽ cười, “Không, tiểu sinh vừa rồi không cẩn thận.”

Hầu bàn cũng chỉ gượng cười bày đồ ăn lên, nhanh chóng rời đi.

Tịch Đăng chu mỏ, “Thật vô dụng.”

Lục Ngọc Ngang không để ý tới cậu, cúi đầu ăn đồ ăn, đi một ngày đường hắn đã đói chết rồi.

Tịch Đăng thấy Lục Ngọc Ngang ăn chuyên chú như vậy, không nhịn được nằm úp sấp xuống, đôi mắt chớp chớp, “Ăn ngon không?”

Lục Ngọc Ngang gật đầu một cái.

Tịch Đăng nuốt một ngụm nước bọt, “Ta cũng muốn ăn.”

Lục Ngọc Ngang lúc này mới ngẩng lên, “Ngươi có thể ăn?” Hắn dùng đũa chỉ vào món ăn.

Tịch Đăng thất vọng lắc đầu, “Bọn quỷ chúng ta không thể ăn đồ mà người ăn, sẽ bị tiêu chảy đó.” Nói xong, cậu thân thủ kéo tay Lục Ngọc Ngang, “Thối thư sinh, ngươi giúp ta tìm cái gì đó ăn được không? Nhân gia mệt mỏi quá, không đi nổi nữa.”

Lục Ngọc Ngang cũng không mềm lòng, đồng thời còn thấy Tịch Đăng thật thiếu đánh, cả ngày nay chỉ có hắn mới phải mệt mỏi đường xa, con quỷ này căn bản chỉ có bay, mệt cái gì mà mệt.

Tịch Đăng còn lắc tay Lục Ngọc Ngang, định đi con đường làm nũng, nhưng mà Lục Ngọc Ngang quyết tâm không muốn đi, mặc cho cậu lay, đổi tay khác ăn.

Tịch Đăng quả nhiên chưa lay được mấy lần thì đã nổi giận, đáy mắt ngưng tụ gió bão, dây buộc tóc trên đầu tự động tuột xuống, tóc lập tức ở sau lưng bay lượn.

“Loài người lớn mật, ngươi dám không nhìn bản vương, bản vương muốn tức giận.”

Lục Ngọc Ngang từ nhỏ đã giỏi ngôn từ, dù là ngữ văn hay tiếng anh, cũng đều có thể nhanh chóng bắt được từ ngữ mấu chốt, lập tức dụ dỗ nói: “Đại… Tiên, đại tiên, tiểu sinh lập tức đi ngay, ăn xong liền đi.”

Tịch Đăng hài lòng, tóc không bay lượn nữa, dây buộc tóc lại xuất hiện, Tịch Đăng lấy dây buộc tóc đang lơ lửng trong không trung, buộc tóc lên.

Lục Ngọc Ngang sau khi ăn xong, Tịch Đăng nói hắn đi cửa hàng bán đồ cúng, ở đó chuyên bán đồ ăn dành cho quỷ.

Lục Ngọc Ngang để bọc đồ lại trong phòng, dưới nhắc nhở của Tịch Đăng ra khỏi khách điếm.

Vào lúc này trời đã tối lại, Lục Ngọc Ngang đi trên đường, vô cùng ủ rũ cúi đầu, cảm thấy mình thật xui xẻo, “Sao mình lại gặp phải con quỷ này chứ? A, sớm biết đêm qua sẽ không vì tiết kiệm tiền, hiện tại như thế này, cả ngày bị con quỷ kia đùa cợt, còn phải tốn tiền mua đồ ăn, thật là.”

Lục Ngọc Ngang cúi thấp đầu bước đi, cũng không phát hiện đường càng đi càng tối, chờ hắn tỉnh táo lại, liền phát hiện cách đó không xa có một cô nương mặc áo trắng đang mỉm cười với mình.

“Công tử khuya như vậy sao còn ra đường?”

Cô nương kia vô cùng xinh đẹp, khí chất cả người như dòng nước mùa hè, một nữ tử tuyệt sắc như vậy ban đêm lại ở nơi thế này, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.

Lục Ngọc Ngang nghe được câu kia, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên run lên một cái, sau đó liền cười nói: “Tiểu sinh tất nhiên là tới gặp tiểu thư.”

Cô nương kia che miệng nở nụ cười, vô cùng động nhân, “Công tử miệng thật ngọt, không biết nhà công ở đâu?”

Lục Ngọc Ngang cười híp mắt, “Tiểu sinh không phải người trong thành, chỉ là dừng chân trên đường lên kinh thành đi thi, lại không ngờ tới, tiểu sinh có thể nhìn thấy một tiểu thư xinh đẹp như vậy.”

Lời nói tán tỉnh của Lục Ngọc Ngang không chỉ không làm cô nương kia sinh khí, ngược lại còn cười duyên không ngừng, thậm chí tiến lên nói với Lục Ngọc Ngang: “Công tử nhất định ở tạm trong khách điếm đúng không, tiểu nữ tối nay bị Nhị nương tàn nhẫn đuổi ra, không có nơi nào để đi.” Nói xong, lập tức liền long lanh nước mắt.

Lúc này Lục Ngọc Ngang đang ở trong đầu nghĩ, mỹ nhân ở trước mặt mình rơi lệ như vậy, mình không thể không quan tâm, vì vậy hắn liền liếm môi nắm chặt tay cô nương kia, “Nếu như tiểu thư không chê, có thể ở tạm chỗ tiểu sinh một đêm? Tiểu sinh tùy tiện kiếm chỗ nào ngủ là được.”

Tay cô nương băng lãnh lành lành, nhất định là vì đứng ở đây hứng gió hồi lâu, Nhị nương kia thật sự là đáng ghét, một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể để nàng một mình bên ngoài?

Vị cô nương kia lau nước mắt một cái, “Công tử tốt như vậy, tiểu nữ không đành lòng thấy công tử bị gió lạnh thổi, bây giờ cũng khuya rồi hay chúng ta ở chung một phòng? Ta tin công tử là một quân tử.”

Mặt Lục Ngọc Ngang lập tức đỏ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, “Tiểu sinh… Tiểu sinh không dám mạo phạm tiểu thư.”

Nếu là Tịch Đăng, chắc chắn sẽ cười nhạo cái đồ vô sỉ không biết xấu hổ này một cái, hừ, vẫn còn đang nắm tay tiểu cô nương không chịu buông kìa.

Lục Ngọc Ngang mang theo mỹ nữ đi cùng, nhanh chóng quên mất chuyện mua đồ ăn cho Tịch Đăng.

Lục Ngọc Ngang dọc theo đường đi cùng cô nương kia hỏi han ân cần, ân cần vô cùng, hắn không nhìn thấy người trên đường đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Chờ đến khách sạn, Lục Ngọc Ngang còn cúi người đưa tay ra, “Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”

Tịch Đăng lúc này đã chờ lâu lắm rồi, tẻ nhạt ngồi trên tay vịn cầu thang đại sảnh, kết quả nghe được âm thanh đáng ghét của Lục Ngọc Ngang.

Tiểu nhị vốn muốn tiến lên bắt chuyện một câu, “Khách quan, ngài đã trở lại?”

Nhưng nhìn thấy hành động của Lục Ngọc Ngang, trực tiếp quay đầu nhanh chóng đi.

Vị khách quan kia lại nói chuyện với không khí.

Cô nương ôn nhu mỉm cười với Lục Ngọc Ngang một cái, mới vừa bước một chân vào khách sạn, liền dừng lại, đầu vừa nhấc, hai mắt trực tiếp đối diện với tầm mắt Tịch Đăng.

Vừa nhìn thấy Tịch Đăng, gương mặt vị cô nương kia lập tức biến thành màu trắng.

Nhưng mà Lục Ngọc Ngang hồn nhiên không biết, còn hỏi: “Sao khuôn mặt nhỏ đột nhiên tái nhợt như vậy, chẳng lẽ bị nhiễm phong hàn?”

Tịch Đăng nhẹ nhàng xì một tiếng, cái tên thối thư sinh lại còn dùng khuôn mặt nhỏ để hình dung một ma nữ không đầu, thực sự là buồn cười, nữ kia quỷ không biết từ đâu trộm được cái đầu, ngược lại có thể mê đảo một ít thối thư sinh ham mê sắc đẹp như thế này.

Cô nương quay người muốn đi, Tịch Đăng trực tiếp chặn lại đường đi của nàng, “Cái tên quỷ không đầu như ngươi, dám ẩn núp Hắc Bạch Vô Thường, cả ngày giả trò làm giai nhân trong mộng.” Cậu cười lạnh, liếc Lục Ngọc Ngang một cái, “Ác quỷ bên dưới lớp mặt nạ xinh đẹp này, ngươi lại có thể coi trọng?”

Bị nhìn thấu thân phận ma nữ lúng túng nở nụ cười, “Đại vương, ta đây cũng không còn cách nào mà, vất vả mới trộm được cái đầu này, đợi cả buổi tối, cũng chỉ tới được một tên thư sinh nghèo.”

Tay Tịch Đăng vừa nhấc, thấy Lục Ngọc Ngang còn đắm chìm trong khuôn mặt xinh đẹp của nữ quỷ kia, còn không nhìn cậu một cái, lại liếc qua tay Lục Ngọc Ngang, quả nhiên hai tay trống trơn, Tịch Đăng tức giận, “Nhanh, cho hắn ta nhìn thấy gương mặt thật của ngươi, ta ngược lại muốn xem cái tên thối thư sinh này còn dám ham mê sắc đẹp như vậy nữa không.”

Ma nữ phân vân, thấy Tịch Đăng trợn mắt nhìn, lập tức hiện nguyên hình, cái đầu lúc này bị nàng ôm vào ngực, lần này không được, thôi thì sau này để dành lừa người khác vậy.

Lục Ngọc Ngang vốn đang mê mẩn ngắm mỹ nhân, đột nhiên phát hiện đầu mỹ nhân không còn nữa, hơn nữa dáng người yểu điệu của mỹ nhân lập tức phóng đại gấp mấy lần, hắn run rẩy vươn ngón tay, một câu nói còn chưa nói được, hai mắt đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.

Ma nữ cẩn thận nói: “Đại vương, ta có thể đi chưa?”

Tịch Đăng khoát tay áo, “Đi đi, bất quá lần sau đừng trốn trong vò rượu nữa, ta nghe được Hắc Bạch Vô Thường nói lần sau muốn lật hết vò rượu tìm ngươi.”

Ma nữ lập tức vắt chân lên cổ chạy.

Tịch Đăng nhìn Lục Ngọc Ngang đã ngất đi trước cửa, đôi mắt xoay chuyển một vòng, nảy ra một ý nghĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN