Khoản Nợ Hôn Nhân - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Khoản Nợ Hôn Nhân


Chương 13


Trước giờ Diêu Thủy Tinh chưa từng nghĩ tới mình sẽ đến nơi Hạ Viễn Hàng làm việc. Đó là một xưởng sửa xe nho nhỏ, không gian không tới 50 bình (1 bình = 36 mét vuông), khắp nơi đều là dầu máy màu đen, còn có linh kiện rải rác và xe bị tháo ra.

Cô lẳng lặng quan sát cảnh vật mình cảm thấy xa lạ này, trong không khí lềnh bềnh nồng đậm mùi, còn có tiếng động cơ gầm rú chói tai, khiến chân mày cô cau nhẹ.

Cô nhìn qua trong các máy móc và thợ bận rộn, liếc mắt đã thấy người mình muốn gặp kia. Nói thật, muốn tìm Hạ Viễn Hàng trong một đám người thật sự không phải chuyện khó khăn gì. Trời sinh anh đã có khả năng như vậy, dù là an tĩnh trầm mặc, nhưng ánh mắt người khác vẫn sẽ không tự chủ được, dời lên người anh.

T shirt đơn giản, kết hợp với một cái quần jean bị mài đến phai màu, cúi đầu lắp ráp linh kiện trong tay, từng bước từng bước gắn lên phần máy xe bị tháo dỡ ra.

Động tác của anh rất nhanh, rất gọn gàng, từng khối bắp thịt rắn chắc trên cánh tay phập phồng theo động tác của anh. Theo cô, vậy mà lại cảm thấy cực kỳ hấp dẫn. Tóc quá ngắn rất gọn gàng khiến gương mặt của anh nhiều hơn mấy phần hung dữ, xem ra lớn hơn rất nhiều so với tuổi thật.

Anh thật sự rất không hòa đồng, cô biết anh đã làm việc ở đây năm năm ròng rã, nhưng những người khác vừa làm việc, vừa rảnh rỗi nói chuyện phiếm, cũng chỉ có mình anh một mực im lặng, trong mắt ngoài máy móc, không còn gì khác.

Hạ Viễn Hàng ngồi thẳng lên, chiếc xe này từng bị lắp ráp lại quá nhiều lần, rất nhiều linh kiện cần phải thay lại lần nữa, ngay cả động cơ cũng có vấn đề, xoay người muốn lấy linh kiện phù hợp, vừa giương mắt, đã nhìn thấy bạn gái của mình đứng ở cửa.

Ở giữa sự nhộn nhịp thân thiện, cô tựa như một tảng bằng tuyết đột nhiên rơi xuống, lạnh lẽo lại mát mẻ.

Mới ra khỏi trường học, còn mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng quy củ, ở ngoài mặt một chiếc áo kiểu tây trang màu xám tro, kết hợp với váy ngắn caro đỏ thẩm. Dung mạo tinh sảo, mái tóc đen nhánh cột lên thật chỉnh tề. Rõ ràng chỉ là đồng phục bình thường mà nữ sinh mặc, nhưng ở trên người cô, cái loại ưu nhã và cao quý đó, cực kỳ bắt mắt. Có thứ, chính xác là do trời sinh, không có cách nào.

Khó trách những người vẫn luôn lớn tiếng nói chuyện phiếm đó, đột nhiên ngừng nói giống như bị u mê, tất cả ánh mắt của mọi người trong xưởng đều tập trung vào người cô, điều này làm cho anh vô cùng khó chịu, kéo bao tay làm việc ra, đi tới chỗ cô bản dịch này chỉ được đăng ở diễn đàn lê quý đôn, truyện cập nhật chương mới nhanh nhất ở đây đề nghị bạn đọc đọc truyện ngay ở nguồn và không ủng hộ các nơi ăn cắp truyện.

“Em đến rồi.”

“Bảy giờ em còn có chuyện.” Cô nhàn nhạt nhắc nhở, nếu hôm nay anh không có thời gian, cô cũng không phải là người rãnh rỗi như vậy, không làm được cái việc chờ người.

“Đợi anh thêm nửa giờ, sao?”

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, “29 phút bốn mươi giây.”

Thiếu chút nữa anh bật cười, kéo tay cô, dẫn cô đến chỗ bên cạnh, “Em ngồi đây chờ anh.”

Diêu Thủy Tinh đứng ở đó, bất động.

Anh kéo cặp sách của cô ra, lấy khăn tay cô vẫn luôn luôn mang theo người, cẩn thận lau qua cái ghế một lần, sau đó giữ khăn vào trong lòng mình, dù sao nhất định là cô sẽ không lấy lại.

Lúc này cô mới ngồi xuống, lấy PDA ra, gửi nhận tin tức.

Hạ Viễn Hàng trở về chỗ làm việc của mình, tiếp tục sửa chữa chiếc xe.

“A hàng!” Ông chủ xưởng Tiền Thiêm Phúc đi qua, “nhẹ giọng” hỏi: “Cô gái kia là ai vậy?”

Hạ Viễn Hàng nhìn cô đang chăm chỉ làm việc, trả lời đơn giản: “Bạn gái.” Nếu như người khác tới hỏi, thì ngay cả mặt anh cũng không ngẩng lên, nhưng là chú Tiền, bậc trưởng bối nuôi anh từ nhỏ đến lớn, phải lễ phép, anh vẫn biết.

“À, cái đó không phải chú Thiêm Phúc nhiều chuyện! Vừa nhìn đã biết cô gái này là tiểu thư nhà giàu, các cháu ở chung một chỗ, chắc là sẽ không. . . . . . rất dễ dàng đúng chứ!” Vốn muốn nói là “Sẽ không có kết quả tốt”, thật may lời nói ở đầu lưỡi quay vòng. Đây là con trai bạn tốt của ông, ông thật sự coi nó như con trai mà đối đãi.

“Cám ơn chú Tiền quan tâm.” Anh mở nắp động cơ ra, dọn dẹp sạch dầu và bụi bặm tích tụ đã lâu.

“A Hàng, cháu phải suy nghĩ kỹ càng!” Vốn dĩ hôm nay thấy có cô gái tới tìm a Hàng, ông có phần vui mừng, A Hàng đã cô đơn quá lâu, có thể yêu thương thì đó là chuyện tốt.

Nhưng khi nhìn cô gái mới xuất hiện này, ông là người thô kệch, nhưng không phải không biết phân biệt tốt xấu. Nhìn đồng hồ tay và cả PDA của cô ấy, đều không phải là đồ rẻ gì, hơn nữa vừa rồi A Hàng còn “phục vụ” cô ấy, dáng vẻ như làm chuyện đương nhiên, ông lại có thể không lo lắng?

Đứa nhỏ này có chuyện gì cũng đều chỉ đặt trong lòng, tương lai bị thương phải làm thế nào?

“Cháu tự có chừng mực.”

“Cha, người lại ở trong này trách móc A Hàng!” Tiền Vân Tâm giơ một ấm giữ nhiệt xinh xắn lên từ bên ngoài đi tới, khuôn mặt xinh đẹp cười mang theo một vẻ dịu dàng.

“Tâm Tâm, con tới vừa đúng lúc, mau giúp cha khuyên nhủ A Hàng.” Tiền Thiêm Phúc thấy mình không thuyết phục được tên tiểu tử này, không thể làm gì khác hơn là đặt hy vọng vào thân con gái của mình. Có lẽ người trẻ tuổi bọn chúng sẽ nói chuyện dễ dàng hơn, dù sao chúng cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, coi như tiểu tử A Hàng này không để ý tới bất kỳ người nào, nhưng tới giờ cũng chưa từng không khiêm nhường đối với Vân Tâm.

“Khuyên cái gì?” Tiền Vân Tâm buông lỏng ấm giữ nhiệt, mở nắp lên, một mùi thơm ngát nhàn nhạt bay ra, “A hàng, em nấu trà xanh, vẫn còn nóng, mau uống khi còn nóng đi!” Đưa cái cốc bay đầy khí nóng lên.

Anh dừng một chút, nhận lấy, cạn một hơi uống sạch.

Tiền Vân Tâm nhận lấy cái cốc sạch sẽ, dịu dàng trên mặt càng thêm rõ ràng, “Còn dư lại em để ở một bên, khi nào anh khát thì uống!” Cô biết anh mười mấy năm, từ lúc nhỏ, lúc còn rất nhỏ cô đã thích anh, khi đó Hạ Viễn Hàng không như bây giờ , kể từ khi____

Anh càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng trở nên cô độc, không chỉ đối với cô, đối với bất kỳ ai, cho dù là chị ruột của anh cũng đều lạnh lùng.

Cô biết có chuyện cần phải có thời gian, cô có thể đợi, sẽ không để ý gì cả, dù sao nhiều năm như vậy cũng chỉ có cô ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi.

“Đúng rồi, A Hàng, hôm nay em nói chuyện điện thoại với chị Di Hàng, gần đây chị ấy đang bận chuyện thực tập, có thể không có thời gian về, bảo anh nhất định phải chú ý đến cơ thể.”

Anh chỉ chú ý đồ trên tay, để cô tùy ý nói chuyện phiếm ở một bên, cho dù cô nói đến chị của mình, anh cũng không liên quan. Dẫu sao, mấy năm này thời gian anh và chị gái gặp nhau quá ít, tình cảm phai nhạt .

“A, thiếu chút nữa quên mất.” Cô lấy ra một hộp thuốc cao trong túi, “Cái này cho anh, hôm qua thấy mu bàn tay anh bị thương, dùng cái này thoa lên sẽ tốt hơn đó, công dụng rất tốt.”

Lần này, anh lại ngước mắt, nhìn vết thương không tính là nhỏ trên mu bàn mình, hơi nhếch môi, “Không cần.” Đây là do con mèo hoang nhỏ nào đó thẹn quá hóa giận cào, anh không nỡ để nó khỏi quá nhanh.

“A Hàng. . . . . .” Vẻ mặt anh như vậy, làm cô cảm thấy xa lạ, ngây ngốc nhìn anh, có chút giật mình.

Đột nhiên, một bóng dáng mảnh khảnh từ phía sau đi tới, đi thẳng ra ngoài cửa, là khách hàng sao? Đến đây lúc nào, cô lại không chú ý tới. Mà làm cho cô giật mình hơn là Hạ Viễn Hàng cũng đứng dậy, chậm rãi ung dung lấy cái bao tay xuống, đóng nắp động cơ xe máy, đi ra ngoài.

“A Hàng, anh muốn đi đâu?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN