Khoảng Cách Của Người
Chương 20: Âm 20 centimét
“Vừa ăn xong là đi tản bộ?” Đình Sương chậc chậc hai tiếng: “Thầy còn chưa đến tuổi dưỡng lão mà, sao đã bắt đầu sinh hoạt như người già thế này?”
Bách Xương Ý nói: “Trước đây nuôi chó, quen rồi.”
Đình Sương hỏi: “Thế cậu vàng đâu?”
Bách Xương Ý đáp: “Bị vợ cũ bế đi rồi.”
Đình Sương nghe xong liền bày ra vẻ mặt ‘ông giáo thảm quá đi mất’.
Bách Xương Ý có chút buồn cười, bảo: “Vẻ mặt đấy của cậu là sao?”
“Thì… cảm thấy mấy người cũ toàn kiểu… ờmm… mang đi những thứ mình không muốn người ta mang đi, để lại những thứ mình không muốn người ta để lại.” Đình Sương nhìn xung quanh, lại lần nữa cảm thấy nơi này trống trải một cách quá đáng: “Nhà của thầy trước đây không trống trải thế này đâu nhỉ?”
Bách Xương Ý cũng liếc mắt nhìn xung quanh, nói: “Ừ, đúng là thiêu thiếu cái gì đấy.”
Nói xong, anh đi lên tầng cầm một cái quần dài xuống, đưa cho Đình Sương truổng-cời đang ngồi trên thảm trải sàn, nói: “Mặc quần vào rồi chuẩn bị đi thôi.”
Đình Sương đứng lên mặc quần, cảm giác phải rộng hơn mấy cỡ, cũng may là có thắt lưng, thắt xong trông cũng tạm chấp nhận được. Có điều ống quần dài quá thành ra toàn giẫm phải… Đình Sương bèn gập người xuống xắn một bên ống.
Thanh niên thường rất dẻo dai, lúc gập người thì chân vẫn thẳng tưng, chỉ có bờ mông là nhếch lên tạo thành hai đường cong chắc mẩy, ở giữa lõm vào một đường, trông như một quả đào chờ người ta hái xuống.
Đình Sương xắn một bên ống quần xong, liền chuyển sang ống còn lại.
Quả đào căng mọng lắc lư theo động tác của cậu.
Như đang cố tình làm người ta chú ý đến.
Ống quần bên kia còn chưa xắn xong, Đình Sương bèn nghe thấy Bách Xương Ý đứng ở phía sau nói: “Hôm khác đi tản bộ.”
“Hả?” Cậu đang muốn hỏi tại sao, bỗng nhận ra đằng sau đã bị chặn lại, một cái tay từ phía sau vươn tới cởi thắt lưng của cậu, sau đó tụt cái quần cậu vừa mới mặc xuống, kéo luôn cả quần sịp theo.
Mông đột nhiên mát lạnh.
Đình Sương giãy giụa một lúc, thế nhưng căn bản không giãy được, chỉ có thể duy trì tư thế khom lưng vểnh mông.
Cái tư thế này…
Cái cảm giác xấu hổ khi bị khống chế này…
“Thầy bảo em mặc quần vào là để tự tay thầy cởi hả?” Đình Sương cả giận nói: “Thú vui hèn hạ! Thả em ra!”
Thú vui hèn hạ à…
Kỳ thực còn có thể hèn hạ hơn một chút.
Bách Xương Ý tách hai cánh mông của Đình Sương ra, để cho ✱ hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của mình. Đình Sương cho rằng anh muốn làm chút chuyện gì đó, thế nhưng Bách Xương Ý chẳng làm gì cả, cũng không nói gì, chỉ nhìn ✱ bởi vì căng thẳng và xấu hổ mà đang không ngừng co rút kia.
“Đừng nhìn… đụ…”
Đình Sương không thấy được khuôn mặt của Bách Xương Ý, thế nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh.
Nhìn làm gì? Có gì đáng xem đâu chứ?
**.
Đình Sương tức giận mắng: “CMN anh có chịch thì chịch nhanh lên…”
Bách Xương Ý cong môi, nói: “Em vội gì chứ.”
“Em vội á? Em vội cái lờ ——” Đình Sương vừa chửi được một câu, liền cảm giác có một ngón tay đang chọc vào bên trong cơ thể của mình: “Ư… ưm… Aaa —— ** mé anh không bôi trơn à?”
Một tay Bách Xương Ý ghì chặt eo Đình Sương, tay kia cầm tuýp bôi trơn đưa cho cậu.
“Anh muốn em tự xử à?” Đình Sương không chịu nhận.
Bách Xương Ý nói: “Thế em muốn chơi luôn chứ gì.”
Chơi luôn á?
Thế thì đau chết mất thôi!
Đậu mé…
Đình Sương khuất nhục nhận lấy tuýp bôi trơn, vừa mắng Bách Xương Ý vừa bóp thuốc ra. Bóp bóp được vài cái, cậu đột nhiên nhìn thấy hai chữ ‘bạc hà’.
BẠC HÀ???
CMN thằng nào mua thuốc bôi trơn mà ngu dữ vậy???
Bách Xương Ý hỏi: “Bóp xong chưa?”
Đình Sương: “… Chưa xong.”
Bách Xương Ý đợi một lúc, nhận ra Đình Sương đang cố tình kéo dài thời gian, bèn nhấn ngón tay thứ hai tiến vào.
“Ư ——” Đình Sương thực sự không chịu được cảnh chọc thẳng vào thế này, chỉ đành bóp thuốc bôi trơn rồi quẹt vào ✱ của mình: “Bôi xong rồi! Anh không chờ một lúc được à…”
Thuốc bôi trơn sền sệt bị dính vào rãnh mông, dọc theo đó mà chầm chậm chảy xuống, lạnh đến mức khiến Đình Sương rùng mình một cái.
Hai ngón tay biến thành ba, đưa thứ thuốc vị bạc hà kích thích kia vào trong nơi sâu nhất.
“Ừm… ư…”
Lép nhép lép nhép.
“Haa… a a…”
✱ đã đủ ẩm ướt và trở nên mềm mại.
Bách Xương Ý không cởi quần áo, chỉ dùng một tay kéo khóa quần xuống, đeo bao, sau đó nhét toàn bộ 8=D đã cương của mình xông thẳng vào.
“A a ――” Đình Sương rên lên một tiếng: “Chậm một chút… ư ư… anh chọc em đau xìu xuống rồi đây này…”
Bách Xương Ý vỗ một cái vào mông Đình Sương, nói: “Thả lỏng.”
“Lỏng cái lờ!” Đình Sương đau đến văng tục: “Anh chậm một chút! ** mé ―― anh có còn là người hay không hả ――”
Bách Xương Ý thả chậm tốc độ, đâm về nơi sâu nhất, nhưng vẫn cảm thấy việc ra vào khó khăn quá, bèn dừng lại, vỗ thêm một phát vào mông Đình Sương: “Em đừng siết chặt tôi thế.”
“CMN ai siết chặt anh chứ? Á ――” Thực sự là to quá, Đình Sương đã cố hết sức để tiếp nhận, cảm giác cơ thể mình như muốn nứt ra, “Anh là lão… súc… ư ư… sinh ――”
Hùng hùng hổ hổ nửa ngày trời, Đình Sương rốt cuộc cũng thích ứng được với ‘nhịp điệu’ từ phía sau đánh tới. 8=D bởi vì đau đớn mà xìu xuống nay đã cương lên, ngẩng cao đầu.
“Ừm… a a ―― sâu… sâu quá… ư ――”
“** mé anh, đừng, đừng chọc vào chỗ đấy… ư…”
Bách Xương Ý vẫn chọc vào liên tục, nói: “Chỗ này à?”
“A a ――” Không thể chịu nổi hết đợt khoái cảm này đợt khoái cảm khác ấp tới, Đình Sương hầu như đứng không vững, toàn bộ tầm nhìn đều mơ hồ: “Đừng… ư ư chỗ đó… ưm ――”
Bách Xương Ý vừa chọc vào chỗ đó, vừa bảo: “Ừ nhớ kỹ rồi.”
Hôm nay Đình Sương đã bắn một lần, ván này bị chịch rất lâu mới bắn tiếp, gần như là ra cùng một lúc với Bách Xương Ý. Cậu để trần nửa người dưới, chân quắp quanh eo Bách Xương Ý, tay ôm lấy cổ anh, hôn môi.
Bách Xương Ý vừa hôn cậu, vừa luồn ngón tay vào bên trong ✱ ướt át của cậu.
“Ừm…” Đình Sương thoải mái cong người lại, vừa nãy quả thực quá sung sướng, cậu còn chưa hết thòm thèm mà nói: “Còn muốn…”
Bách Xương Ý hỏi: “Muốn cái gì? Muốn lão súc sinh à?”
Đình Sương cố tình kẹp chặt ngón tay anh, nói: “Thù dai vậy… ưm… em khen anh mà…”
Bách Xương Ý hỏi: “Khen tôi cái gì?”
“Khen anh không phải là người bình thường.” Đình Sương nắm chặt 8=D của Bách Xương Ý: “Em còn muốn…”
Bách Xương Ý nói: “Tự mình đeo bao rồi ngồi lên đi.”
Đình Sương lập tức xé bao, đeo cho Bách Xương Ý, sau đó ghì tay vào vai anh, từ từ ngồi xuống.
“Ư ư… a…”
…
Chỉ làm có hai nháy, sau khi chén nhau xong trời đã rất khuya, Đình Sương vội vàng đi tắm rửa, khắp người từ trên xuống dưới chỉ mặc độc cái quần ngủ của Bách Xương Ý.
Vận động mạnh khiến con người ta bụng đói cồn cào.
Cậu nhìn thấy Bách Xương Ý đã tắm rửa sạch sẽ, đang mặc áo ngủ ngồi trên sô pha vừa đọc báo vừa chờ mình, bèn đi qua ngồi vào lòng anh, nói: “Em muốn ăn khuya.”
Bách Xương Ý cong khóe môi: “Vẫn muốn à?”
“Lão lưu manh.” Đình Sương vội vàng nhảy khỏi người Bách Xương Ý, chạy về phía nhà bếp: “Em muốn ăn đồ ăn thật cơ, đói chết em rồi, trong tủ lạnh còn gì ăn được không?”
Bách Xương Ý đứng dậy đi vào theo, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
“Thịt.” Đình Sương suy nghĩ một chút: “Có mì vằn thắn không? Hoặc mấy loại bánh vỏ trắng có nhân thịt ấy.”
Bách Xương Ý nở nụ cười, nói: “Em tưởng mình đang ở đâu thế.”
Cũng đúng.
Đây không phải quốc nội, nửa đêm nửa hôm đào đâu ra mì vằn thắn.
Bách Xương Ý mở tủ lạnh ra nhìn, hỏi: “Ăn bít tết không?”
“Ăn chứ sao lại không.” Đình Sương vội vàng lấy tạp dề đến, ra hiệu cho Bách Xương Ý cúi đầu xuống, sau đó tròng tạp dề vào cổ anh: “Rán nhanh lên nhá, em giám sát đấy.”
Bách Xương Ý buộc chặt tạp dề, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra.
Cắt ít bơ, cho vào chảo rán chảy.
Đặt thịt bò vào trong chảo, rán nhỏ lửa một phút rồi lật mặt sau.
Đình Sương đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm miếng thịt bò bít tết trong chảo, nhìn nó chín dần chín dần, màu sắc trở nên mê người, ngửi được mùi thơm của bơ và thịt bò xông lên…
Thèm chảy dãi.
Càng khiến người ta chảy dãi hơn nữa, chính là cái người đang rán thịt bò bít tết kia.
Đêm khuya.
Nhà bếp.
Một người đứng đó làm đồ ăn khuya cho cậu.
Không hề oán giận.
Không hề mất kiên nhẫn.
Hết thảy đều giống như chuyện đương nhiên.
“Này…” Đình Sương không muốn gọi Bách Xương Ý là ‘này’ mãi, cậu hỏi: “Ừm… Bai Changyi viết như thế nào?”
Bách Xương Ý cong môi, nói: “Chưa điều tra à?”
Đình Sương lấy điện thoại thử lên mạng tìm hiểu, ấy vậy mà tìm được đến mấy trang Wikipedia viết bằng các thứ tiếng khác nhau, trong trang tiếng Đức, đằng sau chữ Bai Changyi có chú thích ba chữ tiếng Trung: 柏昌意 – Bách Xương Ý.
Đình Sương đột nhiên phát hiện, mặc dù đã tra được ba chữ này, cậu vẫn không biết nên gọi anh là gì.
Bách Xương Ý.
Xương Ý.
Ý.
Quá mức thân mật, gọi thế thì ngang hàng quá, làm thế nào cũng không gọi được…
Thầy giáo Bách.
Giáo sư Bách.
Quý ngài Bách.
Thế lại xa cách quá, gọi vậy thì thân phận sẽ thấp hơn một bậc, cũng gọi không được…
Đình Sương nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cách xưng hô không quá thân mật, cũng không quá xa cách, giống như trêu chọc, lại không hề thiếu mất sự tôn trọng.
Sếp Bách.
Đây là cách xưng hô mà nghiên cứu sinh trong quốc nội dùng với thầy hướng dẫn, cho nên có gọi thế cũng chẳng sao.
Bách Xương Ý liếc Đình Sương một cái, hỏi: “Tra được chưa?”
Đình Sương nói: “Hóa ra là sếp Bách, thất kính rồi.”
Lông mày của Bách Xương Ý chẳng buồn nhúc nhích, rất tự nhiên mà tiếp nhận cách xưng hô này.
Bò bít tết đã rán xong, Bách Xương Ý bảo: “Đi rửa tay đi.”
Đình Sương vừa rửa tay, vừa cúi đầu nhìn tay mình, cố tỏ ra như đang nói đùa: “Sếp Bách ơi, anh thấy em thế nào?”
Khóe môi Bách Xương Ý cong lên một cách khó nhận ra: “Cái gì như thế nào?”
“Ý của em là… hay là…” Đình Sương rửa tay cực kỳ tỉ mẩn, rửa nửa ngày trời vẫn chưa rửa xong, khẩu khí nói chuyện cà lơ phất phơ, giống như đây chẳng phải chuyện gì to tát: “Hay là sau này anh đừng cân nhắc đến người khác nữa, chỉ em thôi… thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!