Khoảng Cách Một Cửa Sổ - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Khoảng Cách Một Cửa Sổ


Chương 12


Edit: Zu

Bạc Tảo đứng vững lại, cúi đầu lấy giấy lau mặt. Phù Đồ buông cậu ra lùi về sau một bước, cậu lại theo bản năng đi lên, cầm lấy cánh tay Phù Đồ, đem mặt giấu ở ngực anh không chịu ngẩng lên.

“Làm gì vậy?” Phù Đồ đứng, một bộ dáng bó tay không biết làm sao.

Bạc Tảo đỏ mặt không nói tiếng nào, chỉ ôm khư khư Phù Đồ. Tình cảnh có phần ngoài dự tính, Phù Đồ đành phải quay lại ôm eo cậu, hai người yêu thương lẫn nhau cùng đứng ôm nhau.

Rõ ràng người thổ lộ là anh, Phù Đồ dở khóc dở cười: “Cậu xấu hổ vậy sao?”

Bạc Tảo cúi đầu càng thấp.

Chú Trần lái xe tới lúc nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ thì hoảng sợ: “Tảo Tảo bị cảm nắng sao?”

Phù Đồ không phản bác, gật đầu nói: “Cậu ấy có chút khó chịu.”

Bạc Tảo buông Phù Đồ ra đi vào trong xe, ngồi dựa vào cửa sổ, nghiêng mặt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Phù Đồ ngược lại cũng không nói gì đó với cậu, nhìn thời gian nói: “Chú Trần, Dao Dao thi chắc xong rồi đó, đi tới Nhị Trung đi.”

Xe quẹo qua đi tới Nhị Trung, đón Phù Dao tham gia cuộc thi Vật lý.

Phù Dao tâm tình không tồi mà ngồi trên xe, ngọt ngào kêu một tiếng “Anh, anh tới đón em nha, hôm nay cầm quán quân sao?”

“Ừ,” Phù Đồ lên tiếng, hỏi cô thi thế nào.

“Rất tốt,” Phù Dao liếc nhìn Bạc Tảo đang trầm mặc, mỉm cười nói: “Đề bài đều biết làm. Mà bữa nay không xem trận đấu, tiếc thiệt luôn.”

Phù Đồ nói: “Thi quan trọng hơn.”

Phù Dao ngoan ngoãn lên tiếng, làm nũng nói: “Thi mệt quá à, ba mẹ cũng không ở nhà, buổi tối ăn ở bên ngoài có được không?”

“Em muốn ăn cái gì?”

“Trên tầng thượng của Hoài Cửu mới mở một nhà hàng phong cách Tây, em muốn đi thử.” Phù Dao cười hỏi: “Tảo Tảo đi chung không?”

Bạc Tảo lắc đầu: “Mấy người đi đi.”

Phù Dao tiếc nuối nói: “Vậy được rồi. Song nếu đi Hoài Cửu, vừa khéo đi ngang qua nhà, có thể để cậu xuống.”

Bạc Tảo gật đầu. Phù Đồ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thấy cậu trước sau vẫn không chịu xoay đầu lại, bèn không lên tiếng nữa.

Xe chạy qua cửa Bạc gia, Bạc Tảo mang theo balo xuống xe, nhấc chân đạp cửa đi vào.

Thím hỏi cậu cơm tối muốn ăn cái gì, cậu ỉu xìu đứng trên lầu trả lời: “Tùy tiện thôi.”

“Sao vậy Tảo Tảo?” Thím có chút lo lắng hỏi: “Hôm nay không phải là đi xem trận đấu sao? Chơi không vui chăng?”

“Không có,” Bạc Tảo vào phòng: “Có chút mệt, con ngủ một lát đã.”

Cậu đem cặp quăng trên sàn, nằm sấp trên giường cọ cọ. Cửa sổ không có đóng, gió thổi vào lướt nhẹ qua cánh tay cậu, vừa nhẹ nhàng dễ chịu.

Cậu nằm sấp như vậy một hồi, đá giày lật người lại, tìm điện thoại vào wechat.

Ổ chăn của Tảo thần:

Có ở đó không?

Phong lưu đày:

Sao vậy bro, tớ ở bên ngoài ăn đồ nướng đang chờ đồ ăn bưng lên nè.

Cậu ăn chưa?

Bạc Tảo cọ gối, hai má đỏ ửng mà gõ chữ: còn chưa ăn, hôm nay tớ được thổ lộ.

Phong lưu đày:

Ây dô, tưởng gì to tát lắm, anh đây mỗi ngày đều được thổ lộ. Không phải khoe gì, nhận thư tình có thể đóng thành sách. 【đắc ý.jpg】

Ổ chăn của Tảo thần:

Là nam.

Phong lưu đày:

………

Không đúng

Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy?

Cậu cũng thế hả?

Bữa trước tớ phơi bày tính hướng với cậu, bộ dáng của cậu không phải là còn có chút bài xích sao?

Ổ chăn của Tảo thần:

Không phải!

Tớ cũng không biết là tớ làm sao.

Phong lưu đày:

………Tiêu cậu rồi huynh đệ ơi!

Bình thường thẳng nam sẽ không lo cái chuyện bản thân mình có phải cũng là cái loại này hay không đâu 【phất tay.jpg】

Ổ chăn của Tảo thần:

Tớ lại không thích ai, sao tớ biết được tớ có phải vậy hay không?

Cậu thì sao?

Sao cậu xác định được bản thân mình là vậy?

Phong lưu đày:

Tớ?

Siêu đơn giản luôn, tớ nhìn mấy thằng nam thì trong lòng rộn ràng, còn con gái thì không có cảm giác gì!

Bữa trước Lạc Phương nhiều lần coi thường tụi mình, thiếu chút nữa là tớ ói ra may mà chưa, đệt! Login báo thù ổng một trăm lần!

Ổ chăn của Tảo thần:

Tớ cũng hiểu được cái sự buồn nôn đó.

Phong lưu đày:

Ok thôi, để gay tụi tui tự nương tựa vào nhau 【mỉm cười.jpg】

Ổ chăn của Tảo thần:

【phất tay.jpg】

Phong lưu đày:

Sao đột nhiên cậu lại hỏi tớ cái vấn đề này? Tại người kia thổ lộ với cậu hả?

Người quen? Cậu không từ chối?

Ổ chăn của Tảo thần:

Ò

Bọn họ đi ăn tớ không đi, trực tiếp về nhà.

Phong lưu đày:

Đi ăn? Thổ lộ với cậu sẽ không phải là cái người mà bên miệng suốt ngày kêu anh chứ?

Ổ chăn của Tảo thần:

Là cậu ấy. Tớ không có nhắc miết mà!

Phong lưu đày:

Hề hề, từ lâu đã có cảm giác hai người không thích hợp mà. Anh gì mà quản lỏng lẻo như vậy, trong game cũng phải nhắc nhở tớ đừng có khi dễ cậu.

【phất tay.jpg】 ông đây còn không có hình crush nữa, đã bị thồn cơm chó.

Ổ chăn của Tảo thần:

………

Tớ chưa có trả lời cậu ấy.

Phong lưu đày:

Có trả lời hay không là chuyện sớm muộn.

Ổ chăn của Tảo thần:

Tớ không dám.

Phong lưu đày:

Sợ bị ba mẹ biết?

Ổ chăn của Tảo thần:

Coi như là một nguyên nhân đi.

Cậu có nhớ tớ từng kể, tớ có bệnh, rất khó trị.

Phong lưu đày:

Cậu còn chưa có đi điều trị hả? Không phải nói là không phải bệnh nan y sao? Mấy người không phải là hàng xóm hả? Cậu ấy không biết cậu bị bệnh?

Ổ chăn của Tảo thần:

Cậu ấy không biết, vẫn luôn gạt cậu ấy chuyện về hệ thống miễn dịch.

Mẹ tớ từng dẫn tớ đi kiểm tra, bác sĩ đề nghị là tốt nhất không nên phẫu thuật, tỉ lệ thất bại tới 70%.

Phong lưu đày:

Cao thế?

Tảo thần, anh em với nhau nên nói điều gì đó vượt ranh giới. Nếu cậu không ngại tiết lộ cuộc sống ba chiều, ở đây tớ chút biện pháp, có thể giới thiệu cho cậu ra nước ngoài xem xem.

Ổ chăn của Tảo thần:

Cảm ơn. Trước kia tớ có đi ra ngoài xem, đây là kết luận của bác sĩ giỏi nhất rồi.

Chính là bệnh lý rất đặc biệt, không làm lỡ sinh hoạt thường ngày, trước mắt cũng không có ảnh hưởng đến sức khỏe.

Tớ không muốn bị coi là chuột bạch làm thí nghiệm, bọn họ bàn bạc bệnh tình của tớ, làm cho tớ cảm thấy rất khó chịu.

Phong lưu đày:

Được rồi………

Nhưng mà nếu như không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày thì cậu sợ gì chứ? Bệnh này còn làm chậm trễ đến chuyện yêu đương?

Ổ chăn của Tảo thần:

Tớ sợ bị cậu ấy phát hiện.

Phong lưu đày:

Người anh em, cậu nghĩ như vậy, cho dù là bị phát hiện thì sao? Bị bệnh cũng không phải là lỗi của cậu.

Hơn nữa, không phải là nhiều năm như vậy cũng chưa bị phát hiện sao?

Ổ chăn của Tảo thần:

Lỡ bị thì sao?

Nếu kết hôn, sau này mỗi ngày đều ở cùng nhau………

Phong lưu đày:

………

???

Cậu nghiêm túc???

Người anh em???

Kết hôn???

Cậu mới bao nhiêu tuổi???

Sợ không phải là đập đầu, trong nước không ủng hộ hôn nhân đồng tính xin cảm ơn!

Ổ chăn của Tảo thần:

Trước kia có đọc tin tức, nước ngoài có thể.

Phong lưu đày:

………

………

………

Tớ còn có thể nói gì đây??

Cậu đã muốn lấy chồng kết hôn, còn ở đây xoắn xuýt cái gì? Đồng ý càng sớm càng tốt OK?

Ổ chăn của Tảo thần:

Không được.

Phong lưu đày:

Rốt cuộc là cậu sợ cái gì? Cậu ấy phát hiện thì sẽ không thích cậu?

Ổ chăn của Tảo thần:

Ừ.

Phong lưu đày:

Cậu cảm thấy cậu ấy là người như vậy sao? Bởi vì cậu bị bệnh nên không cần cậu nữa? Tớ còn nhớ trước kia cậu đã nói cậu ấy thường xin nghỉ để đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe cùng cậu.

Trước kia mỗi ngày cậu đem người này khoe khoang ba hoa chích chòe, dù sao cũng phải có chút tin tưởng với cậu ấy chứ Tảo thần.

Ổ chăn của Tảo thần:

Tớ đối với bản thân mình không có tự tin.

Phong lưu đày:

Còn tớ thì không quen nhìn bộ dáng giày vò này của cậu.

Người anh em, thích thì phải theo đuổi, bằng không đợi đến khi cậu ấy thích người khác, thì cậu hối hận lắm đó!

Không thèm nghe cậu nói nữa, đồ nướng của tớ nguội hết rồi, tự cậu ngẫm lại cho tốt đi 【phất tay. jpg】

Bạc Tảo cắn môi, tầm mắt nhìn chằm chằm cái cặp dưới giường, ở đó còn để một bức thư tình màu xanh biếc.

Cậu mở wechat Phù Đồ, xoắn xuýt có nên gửi một chút gì đó hay không, trên màn hình đột nhiên xuất hiện “Đối phương đang nhập”

Bạc Tảo sợ hết hồn, nóng đến nổi dường như thu tay về.

Phù Đồ:

Ăn chưa? Đóng gói mang về?

【hình ảnh】

Bạc Tảo nhìn chằm chằm khay bánh ngọt một hồi, lổ tai đỏ lên trả lời một câu “Ừ.”

Thím ở dưới lầu gọi cậu ăn cơm, Bạc Tảo rề rề mà lên tiếng, rời giường ăn cơm tối.

Cậu cơm nước tắm rửa xong, nằm sấp lên cửa sổ gió thổi phiêu phiêu làm bài thi. Nhưng tâm trạng không yên, luôn hướng ra ngoài sân nhìn. Thấy đèn xe ở cửa sát vách sáng lên, cậu lúng túng đứng dậy vén rèm lên, đem bài thi cùng bút chuyển lên bàn học, dựng thẳng lổ tai nghe động tĩnh dưới lầu.

Phù Đồ cùng thím chào hỏi, Phù Đồ lên cầu thang, Phù Đồ đứng trước cửa cậu gõ cửa.

“Cửa không đóng.” Bạc Tảo vừa mở miệng, giọng nói căng thẳng, có chút run.

Phù Đồ nắm tay cửa đẩy cửa ra, trên tay cầm theo một hộp đồ ăn.

“Để ở đây.” Phù Đồ không tiếp tục đi vào bên trong, đem hộp đồ ăn đặt lên cái giá ở cạnh cửa.

Bạc Tảo khô cằn mà lên tiếng “Ồ.”

Phù Đồ quay người lại, cậu vội vàng gọi một tiếng: “Đồ Đồ!”

“Làm sao?” Phù Đồ nghiêng người hỏi.

Bạc Tảo khe khẽ móc bàn, ngón chân cũng thẹn thùng mà cuộn lại với nhau: “Cậu………Hôm nay ở đây ngủ nha.”

Phù Đồ nhìn cậu, nhất thời không nói gì.

Bạc Tảo cắn môi, ủy khuất mà hướng Phù Đồ chìa tay ra: “Cậu qua đây.”

Phù Đồ đi qua, cầm tay cậu, Bạc Tảo thuận thế ôm lấy eo anh.

“Cậu có biết là mời một người vừa mới thổ lộ với cậu ngủ lại là có ý tứ gì không?” Phù Đồ khẽ nói.

“Không biết!” Bạc Tảo chôn ở ngực anh lắc đầu.

Phù Đồ vỗ nhẹ lưng cậu: “Không biết thì đứng lên, đừng ôm tớ.”

“Cứ ôm.” Bạc Tảo ôm càng chặt, ủy khuất vô cùng: “Hôm nay cậu đối với tớ rất lạnh nhạt.”

Phù Đồ hờ hững nói: “Ồ, không phải là cậu không đếm xỉa tới tớ trước sao?”

Bạc Tảo mò góc áo của anh kéo ra lung tung: “Cậu nhận thư tình của người khác trước!”

Phù Đồ bị cậu chọc tức nở nụ cười: “Cậu khẳng định là tớ nhận?”

Bạc Tảo đẩy anh một cái, khóe mắt hồng hồng: “Người ta còn kêu cậu trả lời kìa, ở trong balo tớ, cậu đi trả lời đi.”

Phù Đồ xoay người nhặt balo trên sàn lên, cầm lấy bức thư tình ngồi trên giường mở ra xem, vẻ mặt kỳ lạ.

Bạc Tảo nhíu mày, trong mắt một tầng sương mù: “Viết cái gì, xem lâu vậy.”

“Rất thú vị.” Phù Đồ nói.

Bạc Tảo tức giận giày cũng không cần, chân trần sáp lại gần muốn xem.

Phù Đồ một tay đem thư giơ lên cao, hai chân kẹp lấy eo cậu không cho cậu tới gần: “Đem giày mang vào cho tốt.”

“Tớ muốn xem.” Bạc Tảo đi tới bên người anh, đem anh đè trên giường với tay lấy tờ giấy kia.

Phù Đồ mở cánh tay mặc cậu trèo qua cầm tờ giấy kia.

“Có chút thú vị có đúng hay không?” Anh hỏi.

“Cậu đáng ghét.” Bạc Tảo vứt bức thư, có chút xấu hổ mà tiến vào trong lòng ngực anh. Phù Đồ chìa tay ôm cậu, ở trên lưng cậu vỗ nhẹ nhẹ.

Tờ giấy thư kia nhẹ nhàng tung bay dừng trên sàn nhà, nét chữ đẹp rõ ràng —— Má nó! Hai thằng gay! Lãng phí tình cảm cùng thời gian của bà đây! Chúc hai người trăm năm hảo hợp, đừng gây tai vạ nào khác cho các cô gái nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN