Khoảng Cách Năm Bước - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Khoảng Cách Năm Bước


Chương 21


Edit: Pinkie

Người kia cũng không để ý tới, thăm dò hôn một cái lên mũi của Tiểu Quyển. 

Tiểu Quyển nửa mê nửa tỉnh quay đầu né tránh, “Đồ khốn kiếp, có phiền hay không? Không phải anh nói anh sẽ không uống nhiều nữa sao?” 

Đối phương dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì không dừng lại, cái lưỡi lớn ướt át lại quét lên trên mặt Tiểu Quyển.

Nếu như Kỷ Hằng có uống quá nhiều cũng không cuồng dã như vậy.

Tiểu Quyển mở to mắt.

Là một cái miệng chó thật lớn và một cái đầu lưỡi thật đỏ.

Tiểu Quyển bị dọa đến hồn bay phách lạc, gào một tiếng, cũng không biết làm sao vượt qua Kỷ Hằng, nhảy vọt tới ghế bành ở bên cạnh anh ta.

Lúc này mới nhìn rõ, không biết lúc nào, Hạ Tiểu Hằng đã kéo dây xích chó, đẩy cửa đi vào, bây giờ đang đứng trên giường vẫy đuôi với Tiểu Quyển. 

Kỷ Hằng cũng đã tỉnh từ sớm, cười như không cười, ung dung tựa đầu trên gối nhìn Tiểu Quyển.

“Cô không nghe thấy tiếng nó mở cửa sao?” Anh hỏi. 

“Tôi sao có thể nghe thấy? Tôi đang ngủ mà?!”

Tiểu Quyển sắp khóc, chùi chùi nước bọt trên mặt mình, chợt nhận ra một vấn đề.

“Anh nghe thấy nhưng lại mặc kệ không quan tâm?”

Kỷ Hằng bình tĩnh đáp: “Tôi thấy nó tìm cô, lúc đầu muốn gọi cô tỉnh nhưng sau lại nghe thấy tiếng ai đó mắng tôi là đồ khốn nạn khi đang ngủ. Một khi đã đau lòng thì lập tức quên ngay.”

Tên khốn này.

Tiểu Quyển buồn bực, “Làm sao nó vào được? Không phải nó đã bị buộc ở bên ngoài sao?”

Kỷ Hằng khoan thai đáp: “Hạ Tiểu Hằng rất thông minh, cô buộc dây lại thì nó có thể mở ra, mà cửa trong phòng không khóa trái, nó có thể di chuyển tay nắm để mở cửa.” 

Anh ta đều biết nhưng lại không nói trước, là cố ý sao?

“Kỷ Hằng, anh còn không đem nó kéo ra ngoài nhốt lại?”

“Không, chỉ phí công, có buộc nó lại cũng vô dụng.” Kỷ Hằng chỉnh lại gối, kéo chăn mền rồi nằm xuống.

Tiểu Quyển nhìn Hạ Tiểu Hằng đang bá đạo chiếm hết cái giường, khóc không ra nước mắt, “Vậy thì để cứ nó ngủ trên giường ngủ hả?”

Kỷ Hằng cong cong môi, “Cầu xin tôi.” 

Phi.

Tiểu Quyển nhảy xuống khỏi ghế, cẩn thận từng li từng tí nắm dây thừng, cảnh cáo Hạ Tiểu Hằng: “Nếu mày dám nhào vào tau, mày sẽ chết chắc đấy!” 

Mắt Hạ Tiểu Hằng lóe sáng, giống như nghe hiểu, lắc lắc cái đuôi, thật sự không nhào tới cô.

Tiểu Quyển dắt nó đi ra ngoài.

Hơn nửa đêm, phải giữ trong khoảng cách năm bước, cô di chuyển thì Kỷ Hằng cũng phải di chuyển theo. Anh đành phải xuống giường, đi theo ra phòng bên ngoài.

Cánh cửa trượt ngăn cách bên trong và bên ngoài quả thực không được trang bị khóa, không có cách nào khóa trái được, cho nên chỉ có thể nghĩ cách buộc con chó này lại. Nhưng căn phòng kia được trang trí quá tốt, khắp nơi đều bao lại, không có một cái thanh thẳng nào để buộc dây xích chó cả.

Tiểu Quyển nhìn một vòng, phát hiện ngoại trừ cái chân bàn mà Kỷ Hằng vừa dùng để buộc dây xích chó thì quả thực không còn nơi nào tốt hơn để buộc cả.

Tiểu Quyển ngồi xuống, buộc dây xích chó vòng qua chân bàn, nghiêm túc thắt nút chặt lại.

Cô thắt nút, Hạ Tiểu Hằng lập tức đứng bên cạnh nghiêng đầu nghiêm túc nhìn, một mặt khiêm tốn hiếu học, giống như bạn nhỏ đang trong lớp học.

Tiểu Quyển thắt nút xong, vỗ vỗ tay rồi đi về phòng. 

Kỷ Hằng đứng dựa vào tường ở phòng ngoài, không nhúc nhích, vẻ mặt đang xem náo nhiệt.

Tiểu Quyển đi đến bên cạnh Kỷ Hằng, quay đầu lại thì phát hiện  Hạ Tiểu Hằng đang dùng miệng gỡ mấy cái thắt nút cô vừa thắt.

Vừa gặm vừa dùng móng vuốt lay, cũng chưa tới một phút, toàn bộ nút thắt đã được mở, dây xích được buông lỏng, Hạ Tiểu Hằng hân hoan chạy tới chỗ Tiểu Quyển, vẻ mặt như muốn cầu khen ngợi.

Tiểu Quyển rất tuyệt vọng.

Đêm nay chẳng lẽ nhất định phải cùng nó chung giường chung gối sao?

Kỷ Hằng một phát bắt được dây xích của Hạ Tiểu Hằng, không cho nó nhào tới Tiểu Quyển, cười khẽ một tiếng: “Cũng đã quay phim cùng nó một ngày mà chưa hết sợ sao? Chẳng lẽ cô nghĩ người vừa rồi quấy rối là tôi sao?

Tiểu Quyển không hề nghĩ ngợi, “Đó là dĩ nhiên!”

Người luôn mạnh hơn chó mà.

Hình như Kỷ Hằng hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ trả lời như vậy, hơn nữa còn đáp nhanh đến như thế, bỗng nhiên chỉ trong chốc lát, thả dây xích cho vào trong tay cô, “Nắm lấy, chờ tôi.”

Anh quay vào phòng, cũng không đi xa, không biết làm gì chỗ mấy cái vali dựng đứng ngay chỗ cửa. 

Một lúc sau, một con hổ trắng thong thả từ bên trong đi ra.

Nó uể oải, bước đi ưu nhã, cả người đầy lông, phát sáng dưới ánh đèn, đôi mắt xanh thẳm không giận tự uy (1).

(1) Không giận tự uy: mô tả một người tuy không hề giận dữ nhưng vẫn tỏ ra oai phong.

Khả năng răn đe hình dạng hổ của anh ta không cùng cấp độ với hình dạng người của anh ta.

Tuy Hạ Tiểu Hằng không có dọa đến mức đi tiểu nhưng thực sự đã sợ hãi, ô ô một tiếng rồi bò xuống, nằm rạp trên mặt đất không dám động đậy.

“Đi ngủ đi thôi, nó tuyệt đối không dám vào nữa.”

Kỷ Hằng trở lại phòng trong, nhẹ nhàng nhảy lên giường, rồi nằm xuống.

Thân hình hổ của anh ta thực sự quá lớn, gần như chiếm hết nửa chiếc giường.

Có anh kiểm soát, trái tim lơ lửng nãy giờ của Tiểu Quyển đã đặt xuống. Sau khi đi rửa mặt, thì cô đã buồn ngủ đến mức không chịu nỗi, tùy tiện ngã xuống giường, ngay cả chăn cũng không đắp, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. 

Khi ngủ thiếp đi, cô cảm thấy có chút lạnh.

Điều hoà không có tắt, gió mang theo khí lạnh, thổi làm người ta đau đầu, Tiểu Quyển khó chịu, đột nhiên cô chạm phải một bộ lông xù to.

Lớn hơn nhiều so với tay của Tiểu Quyển, đệm thịt ấm áp, giống như túi nước ấm vậy.

Tiểu Quyển ôm lấy đệm thịt, thuận tiện xoa xoay mấy cái. Tìm được một chỗ ấm áp, Tiểu Quyển càng chui đầu vào, cảm thấy vô cùng thoải mái, cô yên lòng ngủ say.

Ở trong mơ, giống như cô lại trở về Uyển Khâu, trở về mùa đông giá rét ở sườn núi Chân Ngô năm đó.

Lúc trước bởi vì bị phạt do chuyện mở sòng bạc, chỉ vì một câu nói của Kỷ Hằng, sư phụ thế mà thật sự bảo Tiểu Quyển thu dọn đồ đạc, đến sườn núi Chân Ngô hối lỗi một tháng.

Sườn núi Chân Ngô rất nổi tiếng, là một cảnh giới khác để rèn luyện của đệ tử Uyển Khâu.

Nó cách ngọn núi cao nhất của Uyển Khâu không xa lắm, nhưng lại rất cao, không có đường xuống núi, bốn phía đều là vách núi dựng đứng cheo leo, chỉ có một cây cầu treo thật dài.

Nhìn thì nó giống như một vách núi thông thường, nhưng thật ra là một nơi rất đặc biệt.

Sau khi tiến vào cảnh giới của nó, tất cả các kỹ năng tu luyện đều biến mất, cho dù đệ tử có căn cơ tu luyện cao nhất thì khi vào đây cũng biến thành đứa trẻ.

Đây là nơi dành cho những đệ tử thành tựu luyện thanh tâm khổ tu, luyện tâm, là nơi khổ hạnh, vốn chẳng liên quan gì đến những đệ tử mới như Tiểu Quyển.

Nhốt Tiểu Quyển ở nơi này, là chiêu chỉnh người âm hiểm, thật khó như vậy mà Kỷ Hằng cũng nghĩ ra được.

Giữa mùa đông, Uyển Khâu rất lạnh, sườn núi Chân Ngô càng lạnh hơn, thường xuyên có gió xuyên qua vách núi giống như dao cắt vậy.

Chỗ khuất gió có một gian phòng, chính là chỗ ở tạm thời của Tiểu Quyển. 

Cũng may bên trong phòng có bếp than nên cũng coi như ấm áp, lại có thêm giường sưởi nữa nên cũng không phải không sống được. 

Chỉ là lẻ loi trơ trọi, không có gì để chơi, cả một người nói chuyện cũng không có. Ở đây một tháng có thể làm cho người quen hô hào, thích náo nhiệt như Tiểu Quyển bị bức tới mức phát điên.

Cứ mười ngày thì sẽ có người đưa lương thực và củi lửa đến cho Tiểu Quyển. Nhưng mới ở được ba ngày thì Tiểu Quyển đã bắt đầu mong ngóng có người đến.

Thế nhưng vào sáng sớm ngày thứ tư, trên núi xảy ra bão tuyết lớn. 

Tiểu Quyển lớn lên ở Linh Trạch Châu mưa thuận gió hòa, chưa từng thấy bão tuyết đáng sợ như vậy.

Tuyết chất thành đống khiến cửa không mở được, gió rít bên ngoài làm cho tuyết quật vào mặt đau nhức, đi vài bước đã trở thành một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy bóng người.

Tiểu Quyển cố gắng dùng vải nhét kín các khe cửa sổ để căn phòng được ấm áp. 

Ở trong phòng nhỏ đợi người một ngày, thú tiêu khiển duy nhất của Tiểu Quyển là mắng Kỷ Hằng. 

Đem từ đầu đến chân, từ dưới lên trên của anh ta mắng vô số lần.

Ngày thứ năm, bão tuyết vẫn không ngừng, lạnh muốn chết, củi và than đã dùng nhanh chóng, Tiểu Quyển tính thế nào đều cảm thấy không đủ, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì đến ngày thứ bảy là cùng. 

Cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.

Tiểu Quyển hạ quyết tâm, có thể mặc bao nhiêu quần áo thì đều mặc lên người, chuẩn bị vượt bão tuyết về Uyển Khâu.

Vất vả bước từng bước trên tuyết, cuối cùng cũng đi tới cầu treo, nhưng đến đó Tiểu Quyển Tại càng tuyệt vọng hơn.

Cầu treo nhiều năm chưa tu sửa, bởi vì lần bão tuyết này quá lớn, nên đã đứt đoạn không biết từ lúc nào.

Tiểu Quyển không còn cách nào khác, cắn răng cởi quần áo chống lạnh xuống, ngay tại chỗ biến thành Thanh Loan.

Mặc dù hẻm núi rất sâu và rộng, nhưng việc bay qua không phải là vấn đề đối với Tiểu Quyển. 

Thế nhưng Tiểu Quyển rất nhanh đã phát hiện, sườn núi Chân Ngô thực sự quá đặc thù, làm cho Thanh Loan thần thú trong Tiểu Quyển yếu hơn, quả thực không có khả năng bay trong bão tuyết này. 

Tiểu Quyển bay trong gió tuyết ở hẻm núi một vòng, bị gió lớn thổi đến lảo đảo xiêu vẹo, thiếu chút nữa đã đụng vào vách đá.

Không còn cách nào khác, cô đành phải trở lại trong phòng nhỏ một lần nữa, chờ gió tuyết nhỏ một chút rồi tính tiếp.

Củi không dám dùng nhiều, Tiểu Quyển tìm tất cả chăn mền ra đắp, núp ở bên trong nhịn một đêm.

Lúc trời mới vừa tờ mờ sáng đã có tiếng đập cửa ở bên ngoài. 

Không giống như tiếng gió, bởi vì ngoài tiếng gió gào thét thì hình như còn có tiếng người gọi tên cô.

Tiểu Quyển đi ra mở cửa, một người toàn thân đầy tuyết và gió lạnh tiến vào.

Chờ Tiểu Quyển thấy rõ là ai, thì hận không thể đạp một cước.

“Cô không hỏi là ai đã dám trực tiếp mở cửa, lỡ gặp người xấu thì thế nào?”

Kỷ Hằng mặc một bộ quần áo màu trắng, phủ một chiếc áo choàng trắng trơn chống tuyết, lay rớt tuyết trên người, lạnh như băng hỏi Tiểu Quyển.

Một câu đã thành công đốt lửa giận trong người Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển thực sự đạp một phát, tùy tiện quơ lấy bất kỳ đồ vật gì trong phòng, mặc kệ là đồ gì đều ném về phía anh ta để thay lời chào hỏi.

“Người xấu? Mẹ nó, không phải chính ngươi là người xấu đó sao? Ta vị vây ở cái nơi quỷ quái này là ai hại? Ngươi có tư cách gì chạy đến chỗ này để giáo huấn ta?”

Kỷ Hằng tránh trái tránh phải, cũng không đánh trả, để cho cô muốn nện cái đồ gì thì nện.

Sau khi nện đủ, Tiểu Quyển ngồi xổm trên mặt đất, chôn đầu trong khuỷu tay.

“Không phải khóc rồi đấy chứ?” Kỷ Hằng hỏi.

Giọng nói của anh rất gần, Tiểu Quyển ngẩng đầu, thì lập tức gặp phải cặp mắt kia của anh.

Anh ngồi xổm trước mặt Tiểu Quyển, chăm chú nhìn cô, đôi mắt xanh biết, không có ác ý, lại mang theo một chút trào phúng.

“Ai khóc?” Tiểu Quyển lau mắt, làm bộ như không có việc gì, “Cầu treo bị đứt, làm sao ngươi tới được?”

Nơi này tất cả pháp thuật đều không thể dùng, hắn cũng không phải là chim, không có cánh, làm sao bay tới được.

“Tối hôm qua ta phát hiện cầu treo bị đứt, cho nên đi xuống đáy vực, bò theo vách đá bò lên.” Kỷ Hằng hời hợt nói.

Sườn núi Chân Ngô rất cao, bên ngoài bão tuyết, gió thổi mạnh đến mức người ta không đứng vững, cũng không biết làm thế nào mà anh ta có thể bò lên được.

Lại nói không phải anh ta là tên sợ độ cao sao? Người sợ độ cao mà có thể bò lên sườn núi Chân Ngô được sao?

Thế nhưng Tiểu Quyển hoàn toàn không muốn nhận món nợ nhân tình này của anh ta.

Nếu không phải do anh ta, làm sao Tiểu quyển lại đến nơi này? Hắn mạo hiểm tới, đại khái là hại người, cảm thấy lương tâm bất an.

Tiểu Quyển lại nghĩ: Cũng không đúng, ngày ngày anh ta đều giày vò cô, có lần nào lương tâm bất an qua sao?

Chỉ bằng chút lương tâm này của anh ta, tuyệt đối không có khả năng chèo chống một người dưới tình huống sợ độ cao như anh ta leo lên vách núi.

Thêm nữa, từ khi anh ta đi vào, thái độ không mặn không nhạt, cũng không giống thật sự có ý quan tâm Tiểu Quyển.

Bỗng nhiên Tiểu Quyển hiểu rõ.

Anh ta muốn tìm không phải là do đã hại Hạ Tiểu Quyển, đệ tử Uyển Khâu bị anh ta hại thê thảm, mà là Hạ Tiểu Quyển, con gái của Thanh Loan Vương.

Nếu như Bạch Hổ Vương tương lai làm hại con gái của Thanh Loan Vương chết cóng ở trên núi, thì hai tộc nhất định sẽ lại đánh nhau.

Mới an ổn ba ngàn năm, Linh Trạch Châu sẽ lại nổi lên chiến tranh.

Từ trước đến nay, anh ta đều lấy đại cục làm trọng, khi còn bé, chịu ấm ức trên núi tuyết kia cũng không rên một tiếng, lần này cho dù thế nào đi chăng nữa, bất chấp gió tuyết, tay không trèo lên vách núi, nhất định tới tìm Tiểu Quyển, mới sẽ không để người ta nghi ngờ.

Tiểu Quyển lạnh lùng hỏi: “Một mình ngươi tới, cả lửa than cũng không mang, vậy thì làm được cái gì?”

Kỷ Hằng nhàn nhạt đáp: “Thời điểm chết cóng có người làm bạn?”

Tiểu Quyển cười một tiếng, “Cảm ơn ngươi, ngươi làm cho ta bỗng nhiên một chút cũng không muốn chết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN