Khoảng Trống (The Casual Vacancy)
Chương 26
Andrew, Fats và hai mươi bảy học sinh khác đang học tiết cuối của chiều thứ tư, mà Fats gọi là “xóm quậy”. Đây là lớp toán trình độ thứ-hai-từ-bét-lên, giáo viên là một cô giáo trẻ măng yếu chuyên môn nhất khoa, cô mới tốt nghiệp khóa đào tạo giáo viên, mặt nám lấm tấm, không làm sao giữ trật tự lớp được và trông lúc nào cũng như chực òa khóc tới nơi. Từ năm trước Fats đã quyết tâm kéo cho sức học ngày càng tụt xuống nên bị chuyển từ lớp trình độ cao nhất sang lớp áp chót này. Còn Andrew cả đời vật lộn với mớ chữ số thì lúc nào cũng nơm nớp bị đẩy xuống lớp toán bét học chung với Krystal Weedon và thằng anh họ Dane Tully của con bé.
Andrew và Fats cùng ngồi cuối phòng. Thảng hoặc, khi đã chán chọc cười hay gây rối trong lớp, Fats chỉ cho Andrew làm mấy bài số học. Lớp ồn ào điếc cả tai, cô Harvey gào lên năn nỉ chúng im lặng. Giấy làm bài nguệch ngoạc đầy hình vẽ lăng nhăng, tụi học trò cứ thản nhiên dời qua bàn đứa khác ngồi, kéo ghế miết kin kít trên sàn, cứ hễ cô Harvey quay đi là “phi đạn” lại bay vèo vèo khắp nơi. Thỉnh thoảng Fats xin phép đi lên đi xuống trong lớp, bắt chước dáng đi đánh tay cứng đờ của thầy Tủ. Cứ đến giờ này là trò giễu hề của thằng Fats nở rộ nhất; còn trong giờ Anh Văn mà nó với Andrew cùng trong lớp cao nhất, nó chả buồn lấy thầy Tủ ra mà giễu.
Sukhvinder Jawanda ngồi ngay trước mặt Andrew. Lâu lắm rồi, hồi còn học tiểu học, Andrew, Fats và mấy thằng con trai khác từng kéo đuôi tóc dài đen óng của Sukhvinder, khi chơi đuổi bắt thì túm cái đuôi sam ấy là tiện nhất, mà của đáng tội cứ nhìn bím tóc đong đưa sau lưng con bé, khuất mắt cô giáo là ngứa cả mắt, cứ muốn giật một phát. Nhưng giờ thì Andrew không còn khoái trò đó nữa, cũng chả hứng động chạm tới bất cứ chỗ nào trên người Sukhvinder; cô nàng thuộc đám vài đứa con gái Andrew không buồn để mắt tới kể từ lúc Fats chỉ cho nó thấy trên môi em này có hàng “ria” đen mờ mờ. Cô chị Jaswant của Sukhvinder có thân hình khá mềm mại, eo nhỏ xíu và trước khi Gaia chuyển tới, Andrew thấy mặt cô nàng cũng khá đẹp: gò má cao, làn da vàng ngà mượt mà, cặp mắt nâu trong suốt hình hạnh nhân. Tất nhiên đối với cậu Jaswant lúc nào cũng là ngoài tầm với: Cô nàng hơn cậu những hai tuổi, lại là nữ sinh xuất sắc nhất khối Sáu, lúc nào cũng toát ra vẻ tự tin về sức hấp dẫn và gợi tình của mình.
Sukhvinder là đứa duy nhất trong lớp hoàn toàn không gây ra tiếng động gì. Lưng khòm, đầu cúi xuống tờ bài tập, trông con bé như bị đóng kén trong sự tập trung. Sukhvinder kéo tay áo khoác trái xuống phủ kín cả cổ tay thành nắm đấm bọc len mềm mại. Cái vẻ yên lặng của con bé có vẻ phô trương sao đó.
– Cái con lưỡng tính vĩ đại ngồi im như thóc kìa – Fats lầm bầm, mắt dán chặt vào lưng Sukhvinder – Rậm lông mà lại vú to, giới khoa học vẫn đang lúng túng trước cái thể loại nửa đực nửa cái rậm lông này.
Andrew phì cười, nhưng trong lòng thấy không thoải mái lắm. Nếu nó chắc Sukhvinder không nghe được Fats nói gì thì sẽ thấy vui hơn. Lần gần đây nhất khi qua nhà Fats, thằng này cho nó xem mấy tin nhắn nó thường quẳng sang trang Facebook của Sukhvinder. Nó sục sạo khắp internet tìm đủ thứ tranh ảnh về chứng rậm lông và mỗi ngày đều gửi một tin nhắn hay một hình kiểu thế cho cô bé.
Kể ra thì cũng buồn cười, nhưng Andrew thấy không được phải lắm. Xét cho cùng thì Sukhvinder đâu có muốn thế, trông nó có vẻ dễ bắt nạt. Andrew thích nhất là khi Fats chĩa mũi dùi sang mấy ông bà trong chính quyền hay mấy kẻ khoe khoang tự mãn.
– Bị tách khỏi bầy đàn rậm râu mang áo ngực của nó – Fats tiếp tục lầm rầm – Nó ngồi đó, chìm trong suy nghĩ, tự hỏi mình có hợp với bộ râu dê hay không.
Andrew phá ra cười, rồi thấy áy náy ngay, nhưng Fats đã chán trò đó và quay sang tô vẽ mấy chữ số không trong tờ bài tập thành những hình tục tằn. Andrew lại loay hoay tính xem nên để dấu phẩy thập phân ở chỗ nào, và mơ đến cảnh ngồi xe buýt về nhà cùng Gaia. Trên chuyến xe về nó thường khó tìm được chỗ nào ngắm rõ cô nàng, vì chỗ ngồi cạnh Gaia thường kín mít trước khi nó lên xe, hoặc cô nàng ngồi quá xa. Hôm thứ hai hai đứa cười với nhau được một cái rồi chẳng đi tới đâu cả. Sau hôm đó, cô nàng không hề liếc nhìn nó hay có bất kỳ biểu hiện gì tỏ ra là biết có Andrew trên đời. Mê mẩn cô nàng bốn tuần nay rồi mà Andrew chưa khi nào thực sự nói chuyện được với Gaia. Nó cố tính bài tập toán đầu tiên giữa tiếng ầm ĩ trong lớp. “Vui thật, hôm thứ hai, lúc sinh hoạt toàn trường…”
– Sukhvinder, em có sao không?
Cô Harvey nhìn chằm chằm vào mặt Sukhvinder khi cúi xuống chấm điểm bài làm của nó. Andrew thấy Sukhvinder gật đầu, rút tay lại che lấy mặt, vẫn cúi người trên tờ bài tập.
– Wallah – giọng thằng Kevin Copper ngồi trên hai hàng véo von – Wallah! Củ Lạc!
Nó đang cố gây chú ý về chuyện đứa nào cũng đã rõ mười mươi: cứ nhìn đôi vai rung rung của Sukhvinder cũng đủ biết nó đang khóc, còn cô Harvey thì cứ cuống lên hỏi xem có chuyện gì. Bọn trong lớp nhân lúc cô lơi lỏng càng náo loạn hơn bao giờ hết.
– Củ Lạc! Wallah!
Andrew không biết liệu Kevin Copper trêu nó là vô tình hay cố ý, nhưng rõ ràng nó có biệt tài làm người ta phát điên lên. Cái biệt danh “Củ Lạc” xưa rích đáng ghét đó dính với Andrew từ hồi cấp một. Fats không bao giờ xài tới nó để làm nó đâm lỗi mốt đi, với những trò kiểu này thì Fats luôn là thằng quyết định cuối cùng. Cooper còn gọi chệch tên Fats là “Wallah” nhưng biệt danh này cũng chỉ thịnh được ít lâu, hồi năm ngoái.
– Củ Lạc! Wallah!
– Biến đi thằng đần! – Fats thì thầm rít lên. Cooper đang quay hẳn xuống tựa vào lưng ghế mà nhìn Sukhvinder, con bé gập người lại, mặt gần chạm xuống bàn. Cô Harvey cũng cúi xuống theo, hai tay cô vung vẩy một cách khôi hài, cô ngần ngại không dám chạm vào Sukhvinder, cũng không biết tỏ thái độ thế nào để dỗ cô học trò nguôi bớt. Vài đứa bắt đầu để ý và quay lại nhìn, nhưng phía bàn trên những đứa khác vẫn nghịch rầm rầm, chẳng thèm để ý gì ngoài trò vui của mình. Một thằng chộp được miếng lau bảng có tay cầm gỗ trên bàn giáo viên bỏ trống. Nó ném đi luôn.
Miếng lau bảng bay ngang phòng, đập vào chiếc đồng hồ trên bức tường cuối lớp làm nó rơi xuống vỡ tan, những mảnh nhựa và kim loại bắn tung tóe khắp nơi. Mấy đứa con gái, cả cô Harvey, đều giật mình hét ầm lên.
Cửa lớp chợt bật mở, dập vào tường đánh sầm. Cả lớp im bặt. Thầy “Tủ” đỏ mặt tía tai đứng đó.
– Lớp này bị sao vậy hả? Sao mà ồn ào thế?
Cô Harvey đang cúi người cạnh Sukhvinder vội bật dậy như lò xo, trông cô vừa thẹn vừa sợ.
– Kìa cô Harvey! Lớp cô ồn như chợ vỡ. Có chuyện gì thế?
Cô giáo lặng cả người. Kevin Copper quay xuống cười nhăn nhở, hết nhìn cô Harvey lại nhìn thầy Tủ và Fats.
Fats mở miệng.
– Nói thật nhé, thưa cha, tụi con đang chạy vòng tròn quây lấy bà cô đáng thương này.
Tràng cười bùng lên. Cổ cô Harvey chuyển màu đỏ tía. Fats ngả người giữ thăng bằng trên hai chân ghế sau, nó tỉnh rụi nhìn thầy Tủ với vẻ thách thức.
– Đủ rồi! – Thầy Tủ quát – Nếu còn nghe tiếng ồn ào nữa, tôi sẽ phạt cấm túc tất cả các em. Có nghe chưa? Tất cả các em.
Rồi ông sập cửa bỏ đi giữa tiếng cười ầm ĩ.
– Các em nghe thầy hiệu phó nói gì rồi đấy – cô Harvey hét to, vội đi lên đầu lớp. – Im lặng! Im lặng ngay! Em, Andrew, và Stuart nữa, hai em dọn cái đống đó đi! Nhặt hết các mảnh đồng hồ lên.
Hai thằng kêu ca vài tiếng cho có lệ ra ý bị phạt oan, vài đứa con gái cũng the thé phụ họa. Còn thủ phạm chính gây ra trò này vẫn ngồi nguyên tại chỗ cười tự đắc, lớp ai cũng biết cô Harvey sợ thằng này. Chỉ còn năm phút nữa là hết giờ nên Andrew với Fats gắng kéo dài thời gian dọn dẹp sao cho hết giờ vẫn chưa xong, vậy thì khỏi làm tiếp. Trong khi Fats lại nhại dáng đi cứng đờ của thầy Tủ khi đi quanh đây đó nhặt rác, Sukhvinder lén đưa tay áo len lên chùi mắt rồi lại vùi đầu vào thế giới riêng của mình như cũ.
Chuông reo, cô Harvey không buồn ngăn bọn học sinh ầm ĩ chen nhau ra cửa. Andrew với Fats lấy chân lùa đống mảnh vụn vào gậm tủ cuối lớp rồi cũng khoác cặp lên vai.
– Wallah! Wallah! – Kevin Cooper vừa réo vừa chạy đuổi theo Andrew và Fats đang xuống cầu thang – Ở nhà mày cũng gọi lão Tủ là “cha” hả? Thật hả? Có không?
Nó cứ tưởng bắt thóp được thằng Fats, cứ tưởng thế là đủ làm thằng này phải xoắn.
– Đầu mày đúng là toàn cứt, Cooper ạ – Fats uể oải phán. Andrew phá ra cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!