Khoảng Trống (The Casual Vacancy)
Chương 56
Bài đăng về Parminder trên website hội đồng làm những cơn ác mộng của Colin càng thêm trầm trọng. Ông phỏng đoán nhà Mollison đang tìm cách moi thông tin về họ, nếu đến chuyện của Parminder mà nhà đó cũng biết…
– Ôi trời ơi Colin – Tessa phải kêu lên với ông chồng – mấy lời mách lẻo độc địa thôi mà. Có gì đáng để ý đâu chứ!
Nhưng Colin không dám liều tin vợ. Ông luôn tin rằng người ta sống với quá nhiều bí mật đến nỗi đâm ra dở điên dở dại. Dù những thảm họa ông lo lắng suốt hơn nửa đời người chưa từng thành hiện thực, nhưng không vì thế mà ông đỡ lo hơn; theo quy luật trung bình thì sớm muộn cũng có chuyện xảy ra thôi.
Hai rưỡi chiều, trên đường từ hiệu bán thịt về nhà, ông mải lo nghĩ đến lúc bị vạch trần sau này nên tới khi nghe tiếng ồn ào vọng ra từ hiệu café mới, ông mới sực tỉnh nhận ra mình đang ở đâu. Đúng ra ông định băng qua phía kia quảng trường, nhưng chân đã bước ngang cửa sổ hiệu Ấm Đồng, sát với đám người nhà Mollison đáng sợ. Liếc mắt qua cửa sổ, ông ngạc nhiên đến ngẩn người.
Mười phút sau lúc ông bước vào bếp, Tessa đang gọi điện thoại cho bà chị. Colin bỏ túi thịt cừu vào tủ lạnh rồi đi thẳng lên gác xép chỗ Fats ngủ. Ông đẩy tung cửa, đúng như dự đoán, căn phòng trống không.
Không biết lần gần đây nhất ông lên đây là khi nào nữa. Sàn phòng vương vãi đầy quần áo bẩn. Có mùi gì khăng khẳng dù Fats đã mở cửa sổ mái. Colin để ý thấy một hộp diêm lớn trên bàn bèn mở ra, bên trong đầy ắp điếu giấy cuốn xoắn. Một hộp giấy quấn Rizlas nằm lộ liễu trơ tráo ngay cạnh chiếc máy vi tính.
Colin giận tới mức tim đập thình thình muốn văng khỏi lồng ngực.
– Anh Colin? – Giọng Tessa vẳng lên từ dưới nhà – Anh ở đâu thế?
– Trên này – Colin gầm lên.
Cô xuất hiện trước cửa phòng, trông lo lắng và sợ hãi. Không nói tiếng nào, ông mở hộp diêm chìa cho vợ xem.
– Trời ơi – cô nói yếu ớt.
– Hôm nay nó bảo đi chơi với Andrew Price – Colin nói. Tessa sợ hãi nhìn quai hàm ông chồng nghiến lại trợn trừng trợn trạo vì tức giận. – Tôi mới đi ngang tiệm café mới mở chỗ quảng trường, thằng Andrew đang lau bàn trong đó. Thế thằng Stuart đâu?
Nhiều tuần nay, Tessa luôn vờ tin lời Fats mỗi lần nó bảo đi chơi với Andrew. Cô tự phỉnh mình rằng Sukhvinder nhầm lẫn đó thôi, làm gì có chuyện Fats đi chơi (hay sau này có khi nào chịu hạ cố đi chơi) với Krystal Weedon.
– Em không biết – Cô xoa dịu – thôi anh xuống lầu uống cốc trà đi, em sẽ gọi cho nó.
– Tôi sẽ chờ ở đây – Colin dứt khoát ngồi xuống cái giường chưa dọn của thằng Fats.
– Thôi mà anh, xuống nhà đi – Tessa năn nỉ.
Cô sợ để ông chồng ngồi đây một mình. Trời mới biết ông sẽ còn tìm thấy thứ gì trong ngăn kéo hay cặp đi học của Fats nữa. Cô cũng chẳng hề mong ông lục lọi máy tính hay dòm xuống gầm giường. Tránh né những góc tối tăm vốn là chiêu quen thuộc duy nhất của cô từ trước đến nay.
– Xuống đi nào Colin – Cô giục.
– Không – Colin đáp, khoanh chéo tay trước ngực như đứa trẻ con cáu kỉnh, quai hàm vẫn trợn trạo – Nó có ma túy. Con trai của phó hiệu trưởng đấy.
Tessa ngồi xuống chiếc ghế trước máy tính của Fats, cảm giác bực bội quen thuộc lại bùng lên. Cô biết cái thói lo sợ cho bản thân đó là do căn bệnh tâm lý của Colin, nhưng đôi khi…
– Tụi trẻ cỡ nó nhiều đứa vẫn thử cho biết mà – cô nói.
– Cô vẫn còn bênh nó hả? Có khi nào cô nghĩ cứ bênh riết rồi nó nghĩ có giết người cũng thoát được tội không?
Tessa cố nén giận, cô biết mình phải làm đệm đỡ giữa hai cha con.
– Xin lỗi nhé Colin, nhưng mà đâu phải mọi thứ chỉ xoay quanh anh và công việc của anh…
– Ờ rõ rồi, cho nên nếu tôi bị đuổi việc…
– Sao anh lại nghĩ mình bị đuổi cơ chứ?
– Trời ơi là trời – Colin gào lên – Cái gì cũng chĩa vào tôi mà, vốn đã tệ hại lắm rồi, nó trước giờ luôn là đứa cá biệt nhất trong…
– Không đúng – Tessa quát lại – Ai cũng nghĩ Stuart là cậu thiếu niên bình thường thôi. Nó có phải Dane Tully đâu!
– Giờ nó theo đường thằng Tully rồi đó, ma túy….
– Lúc trước em đã bảo anh là phải gửi nó đi học trường Paxton rồi mà. Em thừa biết nó mà học ở Winterdown thì nó làm gì thì anh cũng nghĩ nó nhằm vào anh hết! Lúc nào cũng nghĩ thế thì trách sao mà nó không nổi loạn? Em đâu bao giờ muốn nó vào học ở trường anh đâu!
– Còn tôi ấy hả – Colin nhảy bật dậy rống lên – chưa bao giờ muốn có nó hết!
– Đừng có nói thế – Tessa hổn hển – em biết anh đang bực nhưng đừng có nói những lời đó!
Dưới lầu có tiếng cửa trước đóng sập. Tessa hoảng hốt ngó quanh như thể Fats lập tức hiện ra ngay bên cạnh họ. Cô không phải chỉ giật mình vì tiếng động lớn mà còn vì Stuart không bao giờ có thói sập cửa như thế, nó thường ra vào lặng ngắt như cái bóng.
Cô nghe tiếng chân quen thuộc bước lên cầu thang. Liệu nó có nghi ngờ hay đã biết bố mẹ đều đang ở ttong phòng nó không? Colin vẫn đợi, tay nắm chặt. Tessa nghe tiếng cầu thang cọt kẹt, rồi Fats xuất hiện. Cô biết chắc nó đã dọn sẵn cái vẻ mặt khinh bỉ lẫn chán ngán đó.
– Chào – nó nhìn hết bà mẹ lại đến ông bố quàu quạu cứng ngắc. Nó có vẻ cái tự chủ kỳ lạ mà Colin chưa khi nào có được – Ngạc nhiên chưa.
Tessa tuyệt vọng cố cảnh báo cậu con.
– Bố con lo không biết con đi đâu – cô nói với vẻ nài nỉ – Con nói hôm nay đi chơi với Arf, nhưng bố con thấy…
– À, đổi kế hoạch mà – Fats đáp.
Nó liếc mắt sang chỗ vẫn để cái hộp diêm.
– Thế cậu cả nói cho bố mẹ biết đã đi đâu được chứ? – Colin hỏi, hàm nghiến chặt đến trắng bệch.
– Ờ, nếu hai người muốn nghe – Fats nói, ông bố chờ đợi.
– Kìa Stu – Tessa nửa rên rỉ nửa van nài.
– Tui đi chơi với Krystal Weedon – Fats tỉnh rụi.
Ôi trời ơi, không -Tessa tuyệt vọng nghĩ – Không, không, không.
– Mày làm gì? – Colin hỏi lại, ngạc nhiên tới nỗi quên cả lên gân.
– Tui đi chơi với Krystal Weedon – Fats nhắc lại to hơn.
– Từ khi nào nó thành bạn mày thế? – Colin hỏi sau thoáng im lặng.
– Cũng gần đây – Fats đáp.
Tessa thấy rõ Colin đang cố chọn từ cho một câu hỏi quá lố bịch đến khó bật ra lời.
– Đúng ra con phải nói với bố mẹ, Stu – cô lên tiếng.
– Nói chuyện gì? – nó hỏi.
Cô sợ thằng con đẩy cuộc đối đầu này tới chủ đề hiểm nghèo.
– Nói con đi đâu – cô đứng dậy, cố ra vẻ bình thường – lần sau nhớ gọi báo bố mẹ.
Cô nhìn sang Colin những mong ông chồng cũng theo cô ra cửa. Nhưng ông vẫn đứng sững giữa phòng kinh hãi nhìn trừng trừng Fats.
– Mày có… qua lại với Krystal Weedon không?
Hai người mặt đối mặt, Colin cao hơn cả gang tay nhưng Fats nắm trọn ưu thế.
– Qua lại? – Fats lặp lại – “Qua lại” nghĩa là sao?
– Mày biết tao muốn hỏi gì mà! – Mặt Colin đỏ bừng.
– Tính hỏi tui có dùi con nhỏ không chứ gì? -Fats hỏi lại.
Tessa khẽ kêu lên “Stu” nhưng đã bị Colin gào át đi – Sao mày dám nói thế hả!
Fats thản nhiên cười khẩy nhìn ông bố, đầy vẻ thách thức chế nhạo.
– Sao chứ? – Fats hỏi.
– Mày có – Colin cố tìm từ, mặt càng đỏ gay đỏ gắt – Mày có ngủ với Krystal Weedon không?
– Nếu có thì cũng chẳng sao, phải không? – Fats hỏi, liếc nhìn bà mẹ – hai người đều đang giúp đỡ Krystal mà, đúng không?
– Giúp đỡ…
– Thì hai người cố đấu tranh duy trì cái trung tâm cai nghiện đó để giúp đỡ gia đình Krystal đó thôi?
– Thế thì liên quan gì…
– Thì tui đi chơi với nó có chuyện gì đâu.
– Vậy là con có đi chơi với nó phải không? – Tessa đanh giọng. Được thôi, nếu Fats đã muốn đẩy chuyện đến nước này thì cô theo. – Con thực sự có đi chơi ở đâu với nó không hả Stuart?
Nó lại cười khẩy làm cô phát điên. Thậm chí nó còn không buồn vờ giữ chút lễ phép nào nữa.
– Ừ thì, hai đứa tui chưa khi nào “làm” ở nhà này hay nhà nó…
Colin vung nắm đấm nện vào mặt thằng con, Fats đang chú ý tới bà mẹ nên không kịp đỡ, nó loạng choạng va vào cái bàn rồi thoáng trượt xuống sàn. Lúc nó đứng thẳng dậy, Tessa đã kịp đứng chắn giữa hai người, đối mặt với thằng con.
Sau lưng cô, Colin lặp đi lặp lại – thằng oắt khốn kiếp, thằng oắt khốn kiếp.
– Thế hả? – Fats thôi không cười khẩy nữa – Tôi ít khốn kiếp hơn ông, phải không lão khốn già!
– Không! – Tessa gào lên – Colin, ra ngoài. Đi ra đi!
Colin vừa giận vừa sốc vẫn đứng sừng sững đó trong chốc lát rồi mới bỏ ra khỏi phòng, hai người nghe tiếng ông hơi vấp chân chỗ cầu thang.
– Sao con có thể làm thế? – Tessa thì thầm hỏi.
– Có thể làm cái quái gì? – Stuart quát, cái vẻ trên mặt nó làm cô vội vàng chốt cửa rồi đứng chặn luôn ở đó.
– Con lợi dụng con bé đó, Stuart, con biết thế mà, rồi con nói năng kiểu đó với…
– Cái cứt – Fats lồng lộn đi qua đi lại, vẻ thản nhiên thường ngày hoàn toàn biến sạch – Lợi dụng cái cứt. Con đó biết thừa nó làm gì, chỉ vì nó sống ở cái khu Fields chó chết đó, chỗ đó không… Thật ra bà với lão Tủ không muốn tui dùi nó chỉ vì nghĩ nó thấp kém…
– Không đúng – Tessa nói dối, và dù cũng quan tâm tới Krystal, cô chỉ mong thằng con đủ lý trí mà mang bao cao su.
– Đồ đạo đức giả, bà với lão Tủ đều một giuộc – Nó vẫn hầm hầm sải bước khắp phòng – Mồm thì suốt ngày rêu rao nói muốn giúp nhà Weedon, thực ra đâu có muốn…
– Đủ lắm rồi – Tessa gào lên – Sao dám nói với mẹ thế hả? Sao mày không thấy… sao mày không hiểu mày ích kỷ thế nào hả…?
Cô nghẹn lời, quay người giật mạnh cửa bỏ ra ngoài rồi đóng sập lại.
Bà mẹ đi rồi, Fats thoáng thấy lạc lõng. Nó ngừng chân nhìn sững cánh cửa đóng vài giây. Nó lục túi moi ra điếu thuốc lá rồi châm lửa, không màng thổi khói ra cửa sổ mái. Nó giận dữ đi lại lại đầu óc tràn đầy những hình ảnh lộn xộn kỳ quặc.
Nó nhớ tới buổi tối thứ Sáu gần một năm trước đó, Tessa lên phòng bảo nó ngày mai ông bố muốn dẫn nó đi đá bóng với Barry và mấy cậu con trai nhà đó.
(- Gì chứ? – Fats lưỡng lự hỏi, chưa khi nào bố nó rủ nó đi như thế.
– Cho vui thôi mà. Không có gì đặc biệt – Tessa nói, tránh ánh mắt Fats bằng cách vờ bực bội nhìn đống quần áo rải khắp sàn.
– Tại sao?
– Bố con nghĩ đi thế thì vui thôi – Tessa nói, cúi nhặt một cái áo đồng phục – Declan cũng muốn tập một chút hay gì đó. Nó sắp có trận thi đấu mà.
Fats đá bóng cũng khá. Ai cũng thấy lạ, cứ nghĩ kiểu như nó chắc không ưa thể thao và coi khinh mấy đội này nhóm nọ. Nó dùng chân cũng thạo như dùng miệng lưỡi, biết tạo ra hàng loạt động tác giả, lừa qua mấy đứa vụng về, có cơ hội là sút luôn nhưng nếu bóng không vào gôn thì nó cũng chẳng để tâm.
– Không ngờ ông ấy cũng biết chơi đấy.
– Bố con chơi khá giỏi, hồi bố mẹ quen nhau ông ấy chơi đều hai lần mỗi tuần đấy – Tessa phát bực – ngày mai, mười giờ sáng nhé! Mẹ sẽ giặt giúp cái quần thể thao cho.)
Fats rít thuốc, nó nhớ lại mọi chuyện dù không muốn. Sao lúc ấy nó lại chịu thỏa hiệp với chuyện đó? Nếu là bây giờ, nó chỉ đơn giản từ chối tham gia vào trò mèo của lão Tủ rồi nằm dài trên giường cho đến khi họ chửi chán thì thôi. Một năm trước, nó vẫn chưa hiểu thế nào là xác thực.
(Hôm đó cuối cùng nó vẫn đi với ông bố, hai người im lặng đi bộ chừng năm phút, cả hai đều nhận thấy khoảng hụt hẫng khủng khiếp giữa họ.
Sân bóng vốn là của trường Thánh Thomas. Hôm đó trời nắng hanh. Mọi người chia thành hai đội ba người, vì Declan dẫn theo một đứa bạn đến ngủ lại với nó vào cuối tuần. Cậu bạn rõ ràng là chết mê thằng Fats nên vào đội của bố con Fats.
Fats và ông bố lặng thinh chuyền bóng cho nhau, còn Barry chơi dở nhất thì hết hét hò đến động viên bằng cái giọng Yarvil nhặng xị giữa hai đống áo nịt họ chất làm gôn. Khi Fergus ghi bàn, Barry lao tới tính nhảy đập ngực ăn mừng nhưng hụt, va luôn đầu vào hàm cậu con. Hai bố con ngã lăn ra, Fergus vừa kêu rên vừa cười sằng sặc, Barry ngồi thụp xuống bên cạnh cũng vừa xin lỗi vừa cười phá ra. Fats cũng cười theo nhưng khoặm mặt bỏ đi ngay khi nghe thấy tiếng ông bố cười hô hố.
Rồi tới cái giây phút nhục nhã đó, lúc đó tỉ số đang hòa và sắp tới giờ về, Fats đã lừa được bóng qua mặt Fergus, lão Tủ gào lên – Cố lên, Stu, chàng trai!
“Chàng trai”, lão Tủ chưa bao giờ dùng từ này. Nghe nó mới sáo rỗng, gượng ép và thảm hại nữa chứ. Rõ là ông ta đang cố bắt chước kiểu động viên tự nhiên thoải mái Barry dành cho các con. Cố ra vẻ với Barry đây mà.
Quả bóng bắn thẳng từ chân sút của Fats như viên đạn pháo, đập thẳng vào gương mặt bất ngờ và ngớ ngẩn của lão Tủ làm kính gãy vụn, một giọt máu ứa ra dưới mắt lão. Phải mất một khắc ông ta mới nhận ra ý định của nó, mới biết nó cố tình làm thế, mới rõ cú sút ấy chính là đòn trừng phạt.)
Hai bố con không bao giờ chơi bóng đá với nhau nữa. Chút trải nghiệm kiểu bố-và-con-trai bị xếp xó, như hàng chục lần trước đó.
Còn tôi chưa bao giờ muốn có nó hết!
Nó biết chắc mình nghe rõ câu đó. Lão Tủ hẳn là nói về nó thôi, đang trong phòng nó mà, còn nói tới ai khác được chứ?
Như thằng này bậy một bãi thôi thôi – Fats nghĩ. Trước này nó luôn nghi ngờ chuyện đó mà. Nhưng sao ngực nó bỗng nhiên thấy lạnh thế?
Fats dựng cái ghế đổ kềnh trong lúc xô xát dậy. Đúng ra cách phản ứng đúng đắn phải là gạt bắn mẹ nó ra mà đâm vào mặt lão. Đập bể kính lão lần nữa. Khiến lão đổ máu. Fats thấy nhục với chính mình vì đã không làm thế.
Nhưng vẫn còn cách khác. Bao nhiêu năm nay nó đã nghe trộm được khối chuyện. Nó biết thừa những nỗi sợ lố bịch của ông bố, nhiều hơn bố mẹ nó tưởng nhiều.
Những ngón tay Fats vụng về hơn mọi khi. Nó vừa mở website hội đồng khu vừa không ngừng rít thuốc. Mấy tuần trước, nó tìm hiểu cách chèn mã SQL và mò ra được dòng mã lệnh thằng Andrew không chịu chỉ cho nó. Sau khi xem xét bảng tin trên website một lúc, nó đăng nhập dễ dàng dưới tên Betty Rossiter, đổi tên đăng nhập thành Hồn-ma-Barry-Fairbrother rồi bắt đầu gõ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!