Khoảng Trống (The Casual Vacancy)
Chương 59
Buổi sáng hôm nay trời sáng đẹp và dễ chịu, phòng máy tính trường Winterdown càng trưa càng trở nên ngột ngạt, những cánh cửa sổ bẩn hắt những đốm sáng khó chịu lên màn hình máy vi tính lấm bụi. Dù trong lớp không có Gaia lẫn Fats nhưng Andrew Price vẫn không sao tập trung nổi. Trong đầu nó chỉ trở đi trở lại mỗi câu chuyện bố mẹ bàn với nhau vào tối hôm trước.
Bố mẹ Andrew đã nghiêm chỉnh tính tới nước dọn về Reading, ở đó có dì dượng của nó. Andrew loanh quanh trong hành lang hẹp tối đen lóng tai nghe qua cánh cửa bếp để mở. Hình như Simon kiếm được một việc, hay có khả năng xin được việc gì đó nhờ ông dượng mà Andrew và Paul hầu như chẳng biết vì Simon vốn rất ghét ông này.
– Chỗ đó ít tiền hơn – Simon nói.
– Chưa chắc. Dượng ấy đâu có nói…
– Hẳn là thế rồi. Sinh hoạt phí chỗ đó cũng đắt hơn ở đây nữa.
Ruth ậm ừ. Andrew đứng trong hành lang thậm chí không dám thở mạnh. Mẹ nó không đồng ý lập tức với bố, thế nghĩa là mẹ muốn dọn đi.
Andrew không hình dung nổi chuyện bố mẹ mình sẽ ở chỗ nào khác ngoài Nhà Trên Đồi, ngoài Pagford. Nó cứ nghĩ họ sẽ ở đây mãi mãi. Andrew thì có ngày sẽ đi London, chứ bố mẹ sẽ bám rễ ở đây như đám cây mọc trên đồi, cho đến tận lúc chết.
Andrew rón rén trở lại phòng, nhìn sững qua cửa sổ quầng sáng lấp lánh của Pagford bọc trong vùng tối đen sâu thẳm giữa những ngọn đồi. Cậu cảm thấy như mình thấy cảnh này lần đầu. Đâu đó ở bên dưới, Fats chắc đang hút thuốc trong phòng gác mái và xem phim con heo trên máy tính. Gaia cũng ở dưới đó, đang mải mê với những chuyện con gái của cô nàng. Andrew nhận ra cô bạn cũng từng phải trải qua chuyện này, từng bị bứt khỏi môi trường quen thuộc và phải thích nghi với nơi hoàn toàn mới. Cuối cùng thì hai đứa cũng có điểm chung sâu sắc nào đó, Andrew hơi hơi thấy an ủi vì nếu phải dời đi, nó sẽ thật sự có chung điều gì đó với cô bạn.
Nhưng bạn ấy đâu phải nguyên nhân khiến chính mình phải dọn đi. Lòng dạ chợt bức bối khó chịu, Andrew bốc di động lên nhắn cho Fats: Lão Si có cơ hội việc làm ở Reading. Chắc sẽ nhận.
Fats không trả lời, cả buổi sáng nay Andrew không gặp nó vì hai đứa không học chung lớp nào. Hai cuối tuần vừa rồi, Andrew cũng không đi chơi với Fats vì bận làm ở tiệm Ấm Đồng. Gần đây hai đứa nói chuyện với nhau dài nhất là lúc bàn về ông thầy Tủ đăng trên website hội đồng.
– Chắc Tessa nghi ngờ gì đó – Fats thản nhiên kể với Andrew – bà ấy cứ nhìn tao như kiểu biết tỏng.
– Thế mày định nói gì? – Andrew sợ hãi hỏi.
Andrew biết Fats thèm muốn được vinh quang, được công nhận, nó cũng rất thích tận dụng sự thật như một thứ vũ khí, nhưng nó không chắc thằng bạn thật sự hiểu là không bao giờ được phép để lộ vai trò nòng cốt của nó sau những trò của Hồn ma Barry Fairbrother. Giải thích cho Fats hiểu có ông bố như Simon là thế nào chẳng dễ dàng gì, và không hiểu sao bây giờ giải thích chuyện gì với Fats cũng ngày càng khó khăn hơn.
Khi ông thầy dạy tin học đi khuất, Andrew dò tìm địa danh Reading trên internet. Nó lớn hơn nhiều so với Pagford. Hàng năm có festival âm nhạc. Chỉ cách London có 40 dặm. Nó thử tính đường đi bằng xe lửa. Có khi vào cuối tuần Andrew sẽ lên thủ đô chơi, như kiểu bây giờ nó bắt xe buýt đi Yarvil. Mơ hồ quá, trước giờ chỉ biết có Pagford, nó chịu không hình dung nổi gia đình mình sẽ sống ở nơi khác ra sao.
Giờ nghỉ trưa Andrew đi thẳng ra ngoài trường tìm Fats. Vừa khuất khỏi sân trường là nó châm luôn điếu thuốc. Lúc bỏ bật lửa vào túi, Andrew phấn khởi nghe một giọng nữ gọi sau lưng, Gaia và Sukhvinder đang dấn lên sánh bước.
– Ăn trưa hả? – Andrew chào, quay đầu phà khói tránh gương mặt xinh đẹp của Gaia.
Dạo này ba cô cậu có phần thân mật với nhau khác hẳn các bạn khác. Hai kỳ cuối tuần cùng làm việc chung đã hình thành mối liên kết mong manh giữa chúng. Cả ba đều biết mấy từ riêng Howard hay dùng, cùng chịu đựng thói háo chuyện nhà người của Maureen, cùng cười thầm chế nhạo cặp đầu gối nhăn nheo của bà ta dưới lớp váy đầm quá ngắn và trao đổi với nhau từng mẩu thông tin cá nhân lụn vụn như các thương gia trên miền đất lạ. Nhờ vậy mà hai cô gái biết cha của Andrew đã bị đuổi việc; Andrew và Sukhvinder biết Gaia đang cố cày để dành tiền mua vé xe lửa về Hackney; Andrew và Gaia cũng biết mẹ Sukhvinder không thích cô làm việc cho Howard Mollison.
– Bồ ruột của cậu đâu rồi? – Gaia hỏi khi ba đứa đã sánh bước cạnh nhau.
– Không biết nữa – Andrew đáp – Sáng giờ chưa gặp.
– Càng tốt – Gaia bình luận – một ngày cậu hút mấy điếu?
– Cũng không đếm nữa, – Andrew sung sướng vì nàng quan tâm – Cậu muốn một điếu không?
– Thôi – Gaia từ chối – mình không thích hút thuốc.
Thế nàng có ghét phải hôn người hút thuốc không nhỉ, Andrew tức thì băn khoăn. Nhưng lúc trước Niamh Fairbrother đâu có phàn nàn gì khi cậu khóa môi cô nàng tại buổi disco trong trường.
– Marco có hút không? – Sukhvinder hỏi.
– Không, anh ấy cứ phải tập luyện suốt mà – Gaia giải thích.
Đến giờ thì Andrew đã quen quen với cái anh chàng Marco de Luca đó. “Tình địch” ở xa đúng là lợi thế. Tác động của những tấm hình chụp chung giữa Gaia và bạn trai trên Facebook yếu dần vì cậu đã xem quen mắt. Những tin nhắn mà Marco và Gaia viết cho nhau trên đó cũng thưa thớt và bớt thân mật dần đi, chắc không phải vì mong muốn quá mà Andrew thấy thế. Nó không rõ hai người gọi điện hay email thì thế nào, chứ rõ là Gaia đã bắt đầu nản nản khi nhắc tới chuyện đó.
– Ồ, mới nhắc là có ngay kia – Gaia nói.
Không phải là anh chàng đẹp trai Marco mà là Fats Wall đang đứng nói chuyện với Dane Tully ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Sukhvinder đứng sựng lại nhưng Gaia đã túm tay nó kéo đi.
– Bồ muốn đi đâu thì cứ đường hoàng mà đi chứ – nó nhẹ nhàng kéo tay bạn dấn tới trước, cặp mắt xanh lục nheo lại khi tiến gần tới chỗ Fats và Dane đang hút thuốc.
– Ê Arf – Fats gọi khi ba đứa tới gần.
– Fats – Andrew đáp.
Andrew không muốn Fats bắt nạt Sukhvinder ngay trước mặt Gaia, nó hỏi lảng – Mày nhận được tin nhắn không?
– Tin nào – Fats hỏi – À có, vụ lão Si đó hả? Vậy là mày sắp dọn đi, hả?
Giọng nó tỉnh khô ra vè chẳng bận gì tới mình, Andrew đành tự an ủi là do thằng Dane Tully đang ở đó.
– Ờ, chắc vậy – Andrew đáp.
– Cậu đi đâu? – Gaia hỏi.
– Ông già mình được mời làm việc ở Reading – Andrew giải thích.
– Thiệt hả, bố mình cũng đang ở đó! – Gaia ngạc nhiên – Khi mình dọn tới đó ở luôn tụi mình cùng đi chơi được đó. Festival ở đó hết sảy. Sooks, bồ muốn mua bánh mì kẹp mà phải không?
Thấy nàng đột nhiên tình nguyện chịu đi chơi với mình, Andrew mừng quá đần cả người, tới khi cô bạn đã vào trong cửa hàng tiện lợi nó mới tỉnh ra mà lắp bắp đồng ý. Trong khoảnh khắc, trạm xe buýt bụi bặm, cửa hàng, thậm chí cả thằng Dane Tully lẫn những hình xăm và những chỗ cũ sờn trên quần áo nó dường như cũng rực lên trong ánh sáng thiên đàng.
– Thôi tao phải đi – Fats chào.
Dane cười khẩy. Trước khi Andrew kịp nói gì hay đề nghị đi chung, Fats nhún nhảy bỏ đi luôn.
Fats biết thừa cái vẻ thờ ơ của nó làm Andrew bối rối và tự ái nhưng nó lại lấy thế làm khoái. Fats không thắc mắc tâm trạng đó lẫn cái thú làm người khác buồn bực ngày càng tăng mạnh mấy ngày gần đây là do đâu. Nó đã quyết định rằng tự truy vấn động cơ trong lòng mình cũng là không xác thực. Cách cô đặc triết lý cá nhân thành tiêu chuẩn đơn giản duy nhất như thế thật dễ cho người ta làm theo.
Trên đường tới khu Fields, Fats nghĩ tới chuyện tối qua ở nhà. Lần đầu tiên sau hôm lão Tủ đấm nó bà mẹ mới đặt chân vào phòng.
(- Bài đăng về cha con trên website hội đồng khu – mẹ nó nói – mẹ phải hỏi con chuyện này, Stuart, và mẹ mong là… Stuart, con có viết bài đó không?
Cô phải mất vài ngày mới gom đủ can đảm buộc tội cậu con, nó đã kịp chuẩn bị đối phó.
– Không – nó đáp.
Nói “có” thì chắc là sẽ xác thực hơn, nhưng nó thích nói không, việc gì mà phải tự lý giải hành động chính mình chứ.
– Không à? – cô hỏi lại, giọng không đổi.
– Không – nó lặp lại.
– Vì rất, rất ít người biết là bố con… biết điều bố con lo lắng.
– Ờ, nhưng không phải tui.
– Bài đăng xuất hiện ngay buổi tối hai bố con cãi nhau, bố con đánh…
– Đã nói rồi, tui không có làm.
– Con biết bố con có bệnh mà, Stuart.
– Ờ, nghe kể đầy tai rồi.
– Mẹ kể suốt thế là vì chuyện đúng như thế! Bố con không thể không… bố con bị chứng bệnh nghiêm trọng về thần kinh làm ông ấy luôn thấy luôn thấy dằn vặt khổ sở vô cùng.
Di động của Fats bíp bíp, nó liếc mắt đọc tin nhắn của Andrew. Bụng nó như có ai thụi vào: Andrew sắp rời đi mãi mãi rồi.
– Mẹ đang nói chuyện với con đấy, Stuart.
– Tui biết, sao?
– Tất cả những bài đăng về Simon Price, Parminder, bố con… những người đó con đều quen biết. Nếu con đứng sau tất cả những vụ này…
– Đã nói rồi, tui không có làm.
– … thì con đã gây ra những thiệt hại không sao kể xiết. Ảnh hưởng rất nghiêm trọng và tệ hại tới cuộc sống người ta đấy Stuart.
Fats đang mải nghĩ tới cuộc sống sắp tới không còn Andrew bên cạnh. Hai đứa chơi với nhau suốt từ năm lên bốn.
– Không phải tui – nó nói thế)
Ảnh hưởng rất nghiêm trọng và tệ hại tới cuộc sống người ta.
Thì họ tự tạo ra cuộc sống của mình đấy thôi, Fats khinh miệt nghĩ khi rẽ vào đường Foley. Những nạn nhân của Hồn ma đều ngập ngụa trong thói đạo đức giả và những lời dối trá nên đâu muốn bị lật mặt. Đúng là mấy con bọ ngu ngốc cứ đâm đầu vào chỗ sáng. Họ chẳng biết quái gì về cuộc đời thực hết.
Nó nhìn thấy căn nhà phía trước với lốp xe cũ mòn trên bãi cỏ trước. Nó đoán đó là nhà Krystal rồi kiểm tra số nhà, đúng là thế. Nó chưa khi nào tới đây. Mấy tuần trước, nó sẽ không khi nào chịu gặp con bé ở nhà vào giờ nghỉ trưa, nhưng mọi chuyện đã thay đổi. Nó đã thay đổi.
Người ta đồn mẹ con bé làm điếm. Tất nhiên bà ta cũng nghiện. Krystal nói nhà vắng vì bà mẹ phải đến trung tâm Bellchapel nhận methadone. Fats không hề chậm bước khi rẽ vào lối đi xuyên vườn nhưng trong lòng tự nhiên hơi bối rối.
Krystal nhìn thấy nó từ cửa sổ phòng ngủ. Nó đã đóng chặt cửa tất cả các phòng dưới đất nên từ ngoài nhòm vào chỉ thấy hành lang. Con bé ném mọi thứ chất chồng ở đó vào phòng khách và bếp. Tấm thảm lót sàn đầy đất cát và cháy xém vài chỗ, giấy dán tường đốm bẩn, nhưng nó chẳng buồn quan tâm. Thuốc tẩy uế mùi gỗ thông đã hết sạch, nó tìm được ít thuốc tẩy trắng dùng tạm cho nhà bếp và nhà tắm, đây là hai chỗ bốc mùi kinh nhất nhà.
Khi Fats gõ cửa con bé chạy xuống lầu. Terri sắp về nhà cùng Robbie. Chẳng còn mấy thời gian để đúc em bé.
– Chào – con bé lên tiếng, mở rộng cửa.
– Ổn hả? – Fats phun khói ra lỗ mũi.
Nó không hình dung được trong nhà sẽ như thế nào. Thoạt nhìn, căn nhà như cái hộp tồi tàn trống huơ. Hầu như không có đồ nội thất. Mấy cánh cửa đóng chặt xung quanh có vẻ đáng ngờ và kì dị.
– Ở nhà có mình thôi hả? – nó hỏi khi bước qua bậc cửa.
– Ờ – Krystal đáp – lên lầu đi, vô phòng đây.
Con bé dẫn đường. Càng vào sâu trong nhà mùi nước tẩy và mùi hôi ngày càng nồng nặc. Fats ráng tỏ vẻ không để ý. Mấy cánh cửa gần đầu cầu thang đều đóng chặt, chỉ một cánh mở. Krystal rẽ vào đó.
Fats không muốn bị sốc tí nào, nhưng trong phòng chỉ vỏn vẹn có một tấm nệm với tấm khăn trải giường, ruột chăn trần không vỏ bọc và một chồng quần áo nhỏ chồng đống trong góc. Vài bức hình ngôi sao nhạc pop và mấy nhân vật đình đám khác xé từ báo dán trên tường bằng băng dính.
Hôm qua Krystal bắt chước Nikki dán tranh ảnh lên tường phòng ngủ. Con bé biết Fats sẽ qua chơi nên nó gắng làm cho phòng ốc trông được mắt một chút. Nó còn treo thêm vài tấm màn mỏng. Ánh nắng xuyên qua màn ngả màu xanh phớt tím.
– Cho rít tí – Con bé nói – đang thèm quá.
Nó châm lửa cho Krystal. Hôm nay sao nó trông căng thẳng hơn thường lệ. Nó thích cái vẻ vênh váo thạo đời của con bé hơn.
– Không lâu được đâu – con bé bảo, rít lấy rít để điếu thuốc – mẹ đây sắp về.
– Ờ, ở trung tâm Bellchapel phải không? – Fats hỏi, bồi đắp thêm vẻ dày dạn trải đời cho Krystal trong đầu nó.
– Ờ – Krystal ngồi xuống nệm, tụt quần ra.
– Chỗ đó mà đóng cửa thì sao? – Fats cũng cởi áo khoác – nghe nói đang tính thế.
– Không biết nữa. – Krystal đáp qua loa, thật ra nó sợ. Mẹ nó vốn yếu đuối nhu nhược như gà con, chỉ cần chút đả kích nhỏ nhất là suy sụp ngay.
Nó còn mỗi đồ lót trên người. Fats đang cởi tới giày thì để ý thấy cái hộp nhựa đựng đồ trang sức để cạnh chồng quần áo, trong đó là cái đồng hồ rất quen.
– Cái đó của mẹ đây mà hả? – nó ngạc nhiên hỏi.
– Cái gì? – Krystal phát hoảng – Đâu có – nó nói dối – của bà cố đấy, đừng…!
Nhưng thằng kia đã bốc cái đồng hồ lên.
– Đúng là của bả – nó nhận ra cái dây đeo.
– Mẹ kiếp không phải!
Krystal sợ khiếp vía. Nó gần như đã quên bẵng là mình trộm nó từ ai. Fats không nói gì, con bé không thích thế tí nào.
Cái đồng hồ trên tay Fats như vừa thử thách vừa trách cứ nó. Trong thoáng chốc đầu nó vụt hiện lên cả hai khả năng: thản nhiên đút túi cái đồng hồ và đi ra, hay đơn giản là nhún vai trả lại nó cho Krystal.
– Của đây – Krsytal nói.
Fats chẳng muốn là cảnh sát. Nó thích sống vô kỷ luật. Rồi nó nhớ ra đây là quà tặng của lão Tủ, thế là nó dứt khoát dúi lại cái đồng hồ cho con bé và tiếp tục cởi đồ. Krystal mặt mày đỏ chín đã tụt hết quần áo lót rồi trần truồng chui vào dưới chăn. Fats còn mỗi cái quần lót chuẩn bị chui vào theo, tay nó cầm cái bao cao su.
– Không cần đâu – Krystal khó nhọc mở miệng – Đây uống thuốc sẵn rồi.
-Thế hả?
Con bé nhích lại gần thằng bạn. Fats cũng chui vào chăn.
Lúc tụt quần, Fats nghĩ không biết con nhỏ có nói láo vụ uống thuốc như vụ đồng hồ không. Thôi kệ, dù sao nó cũng khoái thử chơi “trần” cho biết.
– Tới đi – con bé thì thầm, nó moi cái bao cao su khỏi tay Fats quẳng lên trên cái áo khoác vứt bừa trên sàn.
Nó tưởng tượng Krystal mang bầu con mình và gương mặt của Tessa với lão Tủ khi biết tin. Con nó ở khu Fields, máu thịt của nó. Chắc chắn là vượt xa mọi thứ lão Tủ từng phải đối phó.
Nó trèo lên người con bé. Nó biết. Đây đích thực là đời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!