Khoảng Trống (The Casual Vacancy) - Chương 65
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Khoảng Trống (The Casual Vacancy)


Chương 65


Gavin chán hết cả người, cuối cùng xem ra gã vẫn phải dự tiệc sinh nhật của Howard Mollison. Nếu Mary mà ngỏ lời giữ gã lại ăn tối thì gã hoàn toàn có cớ không đi dự tiệc, cô ấy vừa là khách hàng vừa là vợ góa của người bạn thân nhất kia mà… Nhưng Mary không nói gì. Cô có họ hàng tới thăm và có vẻ bối rối lạ thường khi gã xuất hiện.

Cô ấy không muốn họ biết – gã nghĩ, sung sướng trước vẻ mất tự nhiên của cô khi tiễn gã ra cửa.

Thế là gã lái xe về Smithy, tua lại đoạn nói chuyện với Kay trong óc.

Tôi cứ nghĩ ông ấy là bạn thân nhất của anh kia đấy. Ông ấy mới chết có vài tuần thôi mà!

Thì phải rồi, tôi trông nom chị ấy giúp Barry còn gì – Gã tự biện hộ – Ông ấy muốn thế mà. Đâu có ai trong chúng tôi muốn chuyện này xảy ra. Barry dù sao cũng chết rồi. Giờ chẳng lo ông ấy tổn thương thêm đâu.

Một mình trong nhà, gã tìm bộ cánh sạch để đi dự tiệc vì thiệp mời ghi rõ là yêu cầu ăn mặc “trang trọng”, đầu vơ vẩn hình dung thị trấn nhỏ thóc mách này sẽ khoái trá thế nào trước chuyện của gã và Mary.

Thế thì sao chứ? – Gã hăng lên nghĩ. Lẽ nào cứ bắt chị ấy sống một mình mãi à? Rồi sẽ tới lúc đó. Mình sẽ chăm sóc cho nàng.

Nghi thế, lòng gã sủi lên chút phấn khởi hạnh phúc dù đang chẳng muốn đi dự bữa tiệc chắc chắn là nhạt phèo và mệt mỏi ấy.

Ở căn nhà trên đồi, Andrew Price đang dùng máy sấy của bà mẹ tạo dáng cho mớ tóc. Nó chưa bao giờ háo hức mong đi dự tiệc hay buổi khiêu vũ nào như tối nay. Howard trả tiền để nó Gaia và Sukhvinder cùng phục vụ thức ăn nước uống trong tiệc. Howard còn thuê cho nó một bộ đồng phục nhân dịp này: áo sơ mi trắng, quần tây đen, có cả nơ đeo cổ. Andrew sẽ cùng phục vụ bàn với Gaia chứ không phải làm anh phụ việc nữa.

Andrew háo hức còn vì một lý do khác. Gaia đã chia tay với Marco de Luca huyền thoại. Một chiều, lúc ra sân sau hút thuốc, Andrew bắt gặp cô bạn đang khóc vì chuyện đó.

– Anh ta thiệt thôi – Andrew an ủi, cố giấu vẻ hân hoan trong giọng nói.

Rồi Gaia khịt mũi và nói: “Tuyệt cú mèo hả, Andy!”

– Cái thằng đồng tính kia – Simon làu nhàu khi Andrew tắt máy sấy. Nãy giờ gã đứng chỗ thảm nghỉ cầu thang tối om nhìn qua khe cửa mở hé ngó Andrew làm dáng trước gương. Andrew giật mình nhảy dựng lên rồi bật cười. Phản ứng bất ngờ đó làm ông bố bối rối.

– Mày trông mày kìa – gã chế nhạo. Andrew đã đóng thùng thắt nơ tươm tất lách ngang qua gã – Còn cái nơ nữa. Nom như thằng đần.

Còn ông thì thất nghiệp, do chính tui làm đó, đồ đầu đất.

Cảm giác của Andrew về chuyện đã gây ra với ông bố thay đổi liên tục. Đôi khi cảm giác tội lỗi bùng lên phủ trùm mọi thứ, nhưng rồi nó nguôi đi và lại thấy hãnh diện vì cái chiến thắng bí mật đó. Tối nay, cảm giác sung sướng đó càng làm tăng nỗi phấn khích râm ran dưới lớp áo trắng mỏng khi Andrew lao xuống đồi trên chiếc xe đạp đua của bố, sởn gai ốc vì làn gió đêm quất ngược. Nó đang phấn chấn và tràn đầy hi vọng. Gaia đang ở ngay cạnh nó, lại đang lúc nhạy cảm dễ tổn thương. Bố cô bạn ấy thì sống ở Reading.

Lúc Andrew tới nơi, Shirley Mollison trong bộ đầm dạ hội đang đứng ngoài sảnh nhà thờ, buộc những quả bóng bay helium màu vàng khổng lồ hình số năm và số sáu lên hàng rào.

– Chào cháu Andrew – Bà uốn lưỡi phát âm tên nó – cháu để xe chỗ nào tránh lối vào đấy nhé.

Andrew dắt xe vào góc, đi ngang một chiếc xe đua BMW mới tinh màu xanh lá cây mui trần đậu cách đó chưa đầy một thước. Andrew vừa dắt xe vòng qua nó vừa ngắm mấy đồ trang trí sang trọng trong xe.

– Andy đây rồi!

Andrew thấy ngay rằng sự vui vẻ và phấn chấn của ông chủ tối nay cũng lớn ngang kích thước người ông. Howard đang sải bước đi xuống, người mặc chiếc áo lễ phục bằng nhung khổng lồ trông như pháp sư. Mới có khoảng năm, sáu người đến. Hai mươi phút nữa cũng chưa bắt đầu nhập tiệc được. Khắp nơi đầy bong bóng đủ màu xanh, vàng, trắng. Một chiếc bàn khổng lồ bày đầy dĩa bọc trong khăn ăn, phía đầu sảnh có một tay DJ tầm trung niên đang chỉnh thiết bị.

– Giúp Maureen đi Andy, nhá?

Bà ta đang đứng ở đầu bàn bên kia bày ly ra, trông cực kỳ lòe loẹt dưới ánh đèn.

Maureen mặc bộ đầm ngắn lấp la lấp lánh bó căng làm hiển hiện mọi đường nét bộ khung xương xẩu, chút thịt nhão còn bám trên đó cũng phô ra không thương xót sau lần vải. Có tiếng chào nhỏ dù Andrew chưa thấy người, Gaia đang cúi người trên cái hộp đựng đĩa trên sàn nhà.

– Cháu lấy ly tách ra khỏi hộp nhé Andy – Maureen bảo – Tôi đặt ở đây, chỗ này sẽ là quầy nước.

Andrew làm theo lời dặn. Nó đang loay hoay mở hộp thì một phụ nữ lạ mặt bước vào mang theo cả tá champagne.

– Chắc nên bỏ mấy chai này vào tủ lạnh, nếu ở đây có.

Cô có cái mũi thẳng, cặp mắt to màu xanh dương và mái tóc xoăn vàng nhạt giống hệt Howard, chỉ có điều đường nét trên người lão mềm mại như đàn bà vì quá béo; còn con gái lão – chắc hẳn đây là con gái lão – không xinh lắm nhưng trông ấn tượng với cặp chân mày thấp, mắt to và cằm chẻ. Cô mặc quần và áo sơmi lụa không cài khuy cổ. Cô bỏ phịch mấy chai rượu lên bàn rồi quay đi. Nhìn kiểu cách và quần áo của cô, Andrew chắc chắn cô chính là chủ nhân chiếc BMW ngoài kia.

– Patricia đấy – Gaia thì thầm vào tai Andrew, nó bất giác rùng mình như người cô nàng có điện. – Con gái ông chủ đấy.

– Ờ, mình cũng nghĩ thế – Andrew đáp, thật ra đang mải nhìn Gaia khui một chai vodka rồi rót ra chừng một đốt tay. Cô bé nốc ực một hơi, thoáng rùng mình, vừa kịp đậy nắp thì Maureen quay lại với một thùng đầy đá.

– Mụ điếm già chết tiệt – Gaia lầm bầm khi Maureen đi khỏi, Andrew ngửi thấy hơi thở của cô thoảng mùi rượu – Nhìn cái vẻ của mụ kìa.

Andrew bật cười quay sang rồi im bặt ngay, Shirley đang ở ngay bên phải cậu với vẻ tươi cười ngọt xớt như thường lệ.

– Cô nhà Jawanda vẫn chưa tới sao nhỉ? – bà ta hỏi.

– Bạn ấy đang trên đường, vừa mới nhắn tin cho cháu đây – Gaia đáp.

Nhưng Shirley không phải đang thực sự quan tâm tới chuyện Sukhvinder đang ở đâu. Bà ta đã lọt tai mấy câu Andrew và Gaia nói về Maureen và hoàn toàn khôi phục tâm trạng vui vẻ nãy giờ hơi chìm đi vì Maureen rõ ràng rất khoái cách điểm trang của mình. Không dễ gì tìm ra cách hay ho để làm mất hứng con người trì độn cứ tự lừa dối mình đó, nhưng lúc đi về phía tay chỉnh nhạc, bà nhủ bụng lát nữa khi gặp riêng được Howard bà sẽ nói luôn.

Em e là mấy người trẻ tuổi ở đây cười Maureen anh ạ… Tiếc là chị ấy lại mặc cái váy như thế… Em chẳng muốn chị ta tự làm mình thành ra lố bịch tí nào.

Hôm nay có khối chuyện để vui, Shirley tự nhắc mình, tối nay bà phải giữ cho mình sự vui vẻ phấn chấn. Bà và Howard lẫn Miles đều có chân trong hội đồng. Tuyệt vời. Thật là tuyệt vời.

Bà kiểm tra xem DJ đã biết bài hát Xanh xanh cây cỏ quê nhà, bản của Tom Jones hay chưa, Howard rất thích bài này. Xong xuôi, bà liếc quanh xem còn việc gì cần chuẩn bị nữa không nhưng mắt lại đóng đinh vào cái người khiến niềm vui của bà tối nay không được hoàn hảo như mong đợi.

Patricia đang đứng tách ra một mình, nhìn chằm chằm huy hiệu Pagford gắn trên tường, không hề cố bắt chuyện với ai. Shirley những mong Patricia thi thoảng chịu mặc váy, dù sao cũng may là con bé tới một mình. Shirley cứ sợ trên chiếc BMW ấy có thêm người khác nên thấy cô con gái đến một mình là mừng rồi.

Đúng ra không ai lại ghét con ruột của mình; đúng ra phải yêu thương chúng bất kể điều gì xảy ra, cho dù chúng không được như mình mong đợi, cho dù chúng trở thành hạng người khiến mình phải bỏ sang đường để tránh mặt nếu không có họ hàng thân thích gì. Howard nhìn nhận toàn bộ vấn đề bằng con mắt bao dung, lão còn nhẹ nhàng đùa cợt chuyện đó khi Patricia không nghe thấy. Shirley thì không vươn tới được cái trạng thái vô tư đó. Bà buộc mình phải lại gần Patricia, vô thức hy vọng làm giảm bớt sự xa cách giữa hai mẹ con mà bà sợ những người khác nhìn ra được từ cử chỉ lẫn tấm áo đầm chuẩn mực của mình.

– Con muốn uống chút gì không cưng?

– Chưa – Patricia vẫn nhìn chòng chọc cái huy hiệu – tối qua con uống một trận kinh quá, giờ chắc còn chưa lại “đô”. Tụi con ra ngoài uống với đồng nghiệp của Melly.

Shirley mỉm cười lơ đãng với cái huy hiệu trên đầu họ.

– Melly khỏe, cảm ơn đã mời. – Patricia lên tiếng.

– À thế thì mừng rồi – Shirley đáp.

– Con thích thiệp mời đấy – Patricia nói – Pat và khách mời.

– Mẹ xin lỗi, nhưng khi chưa kết hôn thì người ta vẫn ghi như thế…

– Quy định ghi trong cuốn Danh sách quý tộc (Debrett’s) đấy chứ gì? Melly không muốn tới vì thậm chí trên thiệp còn chẳng có tên cô ấy, thế nên bọn con cãi nhau một trận om sòm, rồi con đến đây, một mình. Kết quả đấy, chứ gì?

Patricia bỏ ra quầy giải khát, để bà Shirley hơi choáng váng đứng đó. Từ nhỏ Patricia đã rất đáng sợ mỗi khi lên cơn.

– Cháu đến trễ đấy Jawanda! – bà gọi, lấy lại vẻ điềm tĩnh khi Sukhvinder đang bối rối chạy về phía bà. Con bé thật láo xược, dám đến đây, đến chính cái sảnh đường này, sau khi mẹ nó nói những lời như thế với Howard. Bà nhìn nó vội chạy tới chỗ của Andrew và Gaia, chắc phải bảo Howard sa thải con bé thôi, bà ngẫm nghĩ. Nó làm việc lề mề, lại còn lúc nào cũng sùm sụp áo thun đen phủ tay vì bệnh chàm, khéo lại gây mất vệ sinh. Shirley nhắc mình nhớ vào website y khoa ưa thích để tra xem bệnh này có truyền nhiễm không.

Đúng tám giờ, khách khứa bắt đầu đổ tới. Howard bảo Gaia đứng cạnh giúp thu áo khoác, lão muốn ai cũng thấy lão gọi bảo con bé đi làm việc này việc nọ trong bộ váy đen và tạp dề viền ren đó. Nhưng chẳng bao lâu, áo khoác quá nhiều khiến Gaia không cầm nổi một mình, thế là gã triệu Andrew tới giúp.

– Chôm một chai đi – Gaia lệnh cho Andrew khi hai đứa treo mấy cái áo trong phòng giữ đồ bé tí. – Giấu trong bếp ấy. Tụi mình thay nhau lẻn ra uống.

– Ok – Andrew sung sướng tuân lệnh.

– Gavin – Howard reo lên chào mừng đồng sự cậu con trai tới một mình lúc tám giờ ba mươi.

– Kay không đi cùng cậu hả Gavin? – Shirley lập tức hỏi thăm (Maureen đang thay sang đôi giày gót nhọn lấp lánh sau cái bàn to, thế nên chỉ có chút thời gian để tranh hỏi trước mụ)

– Không, tiếc là cô ấy không thu xếp được – Gavin nói, rồi phát hoảng nhìn thấy Gaia đứng đó chờ nhận áo khoác của gã.

– Mẹ đúng ra thu xếp được – Gaia cất giọng rõ ràng, trừng mắt nhìn gã – nhưng Gavin đâu có mời, phải không chú?

Howard vỗ mạnh lên vai Gaia rồi nói oang oang, vờ như không nghe – Cậu đến thật vui quá, đi lấy một ly đi.

Vẻ mặt của Shirley vẫn bình thản nhưng hiệu ứng phút kịch tính vừa rồi chưa kịp tan ngay, bà chào hỏi liền mấy người khách khác mà hãy còn sững sờ choáng váng. Khi Maureen nghiêng ngả tiến lại trong bộ váy kỳ cục của mụ, Shirley khoái trá thì thầm – Chúng tôi vừa gặp một cảnh cực kỳ khó xử nhé. Cực kỳ khó xử. Cậu Gavin và mẹ của con bé Gaia… ôi trời ơi, nếu mà biết trước…

– Sao sao? Chuyện gì chuyện gì?

Nhưng Shirley chỉ lắc lắc đầu, khoan khoái nhìn Maureen cuống lên vì tò mò, rồi bà dang rộng hai tay ra chào đón Miles, Samantha và Lexie vừa đến.

– A, ông hội đồng Miles Mollison đây rồi.

Samantha nhìn Shirley ôm chặt lấy Miles cứ như khách phương xa đến. Đang vui vẻ và trông đợi, giờ rơi tõm xuống hố sâu thất vọng bực bội, những ý nghĩ trong đầu cô trở thành những tiếng thét gào phản đối, giờ phải nén lắm mới cư xử bình thường được.

(Trước khi đi, Miles nói – Tuyệt quá! Em dự được tiệc của bố, em vừa mới nói…

– Ờ- cô đáp – em biết. Tuyệt thật đấy nhỉ?

Nhưng lúc nhìn cô vẫn đóng bộ quần jean với áo thun in hình ban nhạc, bộ cánh cô hình dung trong đầu cả tuần trước, anh ta lập tức lúng túng.

– Tiệc trang trọng mà em.

– Miles, đó chỉ là sảnh nhà thờ ở Pagford thôi mà.

– Anh biết, nhưng thiệp mời…

– Em sẽ mặc bộ này.)

– Chào con Sammy – Howard vui vẻ – trông con kìa. Con không cần phải sửa soạn quá đâu.

Cái ôm của lão vẫn dâm đãng như mọi khi, khuyến mãi thêm cái vỗ vào mông quần jean căng ních của cô con dâu.

Samantha chào Shirley bằng cái cười gượng lạnh ngắt rồi bỏ đi lấy đồ uống. Trong đầu cô vo ve giọng nói khó chịu: Thế mày nghĩ nếu đi xem hòa nhạc thì sẽ thế nào chứ? Được cái gì? Sau đó thì mày sẽ thế nào?

Chẳng thế nào cả. Muốn vui chút thôi.

Giấc mơ về tiếng cười và vòng tay trẻ trung, đúng ra tối nay sẽ cho cô chút bồi hồi hưng phấn; vòng eo thơn nhỏ của cô lại được ôm ấp, mùi vị mới mẻ chói gắt chưa từng khám phá; Giờ giấc mộng đó của cô gãy cánh lao sầm sập xuống đất…

Mình chỉ muốn xem thử.

– Trông ổn đấy Sammy.

– Nâng cốc nào Pat.

Hơn một năm nay cô không gặp mặt cô em chồng.

Tôi thích cô hơn bất kỳ ai trong cái nhà này, Pat ạ.

Miles đã đuổi kịp cô, anh ta hôn cô em gái.

– Em thế nào? Mel khỏe không? Cô ấy có đến với em không?

– Không, cô ấy không muốn đến – Patricia đáp. Cô đang uống champagne nhưng mặt mày khó coi như nuốt dấm – Thiệp mời ghi Mời Pat và khách… Mới cãi một trận tưng bừng. Mẹ dẫn một điểm.

– Ồ Pat, thôi mà – Miles mỉm cười.

– Ồ Pat, thôi mà cái mẹ gì chứ Miles?

Cơn thịnh nộ đầy khoái cảm xâm chiếm cả người Samantha, có cớ để công kích rồi đây.

– Mời bạn tình của em anh mà ghi kiểu đó thì quá bất lịch sự, anh biết thế mà Miles. Nói thật, em nghĩ mẹ anh cần học thêm vài bài về cung cách ứng xử đấy.

Hẳn nhiên anh ta đã phệ ra hơn so với năm ngoái. Cô thấy cằm anh phị ra ngoài cổ áo. Chẳng mấy lúc hô hấp của anh sẽ kém đi. Anh ta cũng có cái thói quen vểnh mấy ngón chân lên học theo ông bố. Cô thấy trào lên trong lòng nỗi kinh tởm thực sự bèn bỏ về phía đầu bàn, Andrew và Sukhvinder đang bận rộn rót rượu trao cho khách.

– Có rượu gin không? – Samantha hỏi – Cho chị một ly lớn.

Cô không nhận ra Andrew. Cậu rót cho cô một đốt tay rượu, cố không nhìn vào bộ ngực phì nhiêu lồ lộ sau tấm áo thun, nhưng thế chẳng khác nào cố nhìn trực tiếp mặt trời mà không nheo mắt.

– Nhận ra tụi nó không? – Samantha hỏi sau khi nuốt xong nửa cốc rượu gin pha tonic.

Andrew chưa kịp đáp mặt mày đã đỏ ửng. Cậu phát hoảng thấy chị ta ngang nhiên khúc khích cười rồi nói thêm – Nhóm nhạc đó. Đang nói tới nhóm nhạc mà.

-Vâng, em… có, có nghe nói. Em không… không phải loại em thích.

– Thế hả? – Cô ngửa cổ dốc nốt phần rượu còn lại – cho chị ly nữa, giống thế.

Giờ cô đã nhớ ra cậu là ai, cậu trai nhút nhát làm ở tiệm thực phẩm. Bộ đồng phục làm cậu đứng người hơn. Chắc sau mấy tuần khiêng thùng hàng lên xuống hầm làm cậu bắt đầu có chút cơ bắp.

– Xem kìa – Samantha chỉ tay vào một người đang lẩn vào đám khách khứa ngày càng đông – Gavin đấy. Anh chàng nhàm chán thứ hai ở Pagford này. Người xếp thứ nhất là chồng chị, hiển nhiên rồi.

Cô khoan khoái cầm ly rượu mới bỏ đi, món gin đã cho cô đúng thứ cô cần bây giờ, cảm giác vừa đê mê vừa phấn khích. Cô nghĩ thằng bé thích ngực mình, để xem nó mà nhìn thấy mông mình thì sẽ thế nào.

Gavin thấy Samantha tiến đến. Phải tránh cô ta, phải nhập ngay vào câu chuyện của nhóm nào đó, ai cũng được. Người gần gã nhất là Howard, gã vội chen luôn vào nhóm người đang vây quanh ông chủ nhà.

– Tôi liều thôi mà – Howard vung vẩy điếu xì gà nói với ba ông xung quanh, chút tàn thuốc rơi xuống tấm áo nhung của lão. – Tôi liều mà, thêm một nhánh làm ăn nữa. Đơn giản thế. Chẳng có phép màu nào hết. Không ai cho tôi… Ồ Sammy đây rồi. Mấy chàng trai trẻ này là ai đây Samantha?

Trong lúc bốn ông già dán mắt vào hình nhóm nhạc pop đang trương căng ra trên ngực Samantha, cô thản nhiên quay sang Gavin.

– Chào – cô nghiêng hẳn người tới trước buộc gã phải hôn chào – Kay không đến hả?

– Không – Gavin đáp ngắn gọn.

– Đang nói về chuyện làm ăn đấy Sammy – Howard vui vẻ nói làm Samantha nhớ tới cửa hàng thất bại của mình – Tôi là người tự khởi nghiệp – lão lại quay sang độc chiếm diễn đàn cả nhóm như trước – Dốc hết lòng hết sức vào đó. Người ta chỉ cần có thế. Tôi tự xây nên cơ nghiệp mà.

Tròn trĩnh, khổng lồ, trông lão như mặt trời bọc nhung tỏa ra khắp xung quanh vẻ hài lòng mãn nguyện. Giọng lão đã mềm đi thoải mái nhờ cốc brandy trên tay – Tôi sẵn lòng chấp nhận rủi ro, dù có thể mất tất cả.

– Mẹ của bố mới là người có thể mất hết đấy chứ – Samantha chỉnh – Bà Hilda cầm cố cả nhà bà để bù nửa số tiền đặt cọc cho cửa hàng mà phải không?

Cô thấy mắt Howard thoáng lóe lên nhưng nụ cười của lão vẫn không đổi.

– Mọi khoản mẹ bố cày kiếm, chắt bóp và tiết kiệm được đều trao cho con trai để khởi nghiệp. Bố đã nhân lên gấp nhiều lần khoản đó rồi dùng nó cho cho gia đình, ví như trả tiền cho các cháu gái học ở trường Thánh Anne, thế là khép trọn vòng tròn, phải không Sammy?

Cô cứ nghĩ chỉ Shirley mới nói ra những câu thế này chứ không ngờ là Howard. Cả hai cùng uống cạn ly, Samantha nhìn Gavin lảng đi mà không buồn chặn lại.

Gavin giờ chỉ nghĩ làm sao chuồn về mà không ai để ý. Gã đang căng thẳng, tiếng ồn ào ở đây càng làm gã mệt thêm. Từ lúc gặp Gaia chỗ cửa vào, gã luôn ám ảnh khủng khiếp: Kay có kể hết cho con gái mọi chuyện chưa? Con bé đó mà biết gã đang yêu Mary Fairbrother rồi đi lu loa chuyện đó với người khác thì sao? Cỡ tuổi nó mà muốn báo thù thì dám làm thế lắm.

Gã không bao giờ muốn cả Pagford này biết gã yêu Mary trước khi gã đủ can đảm đích thân nói ra với nàng. Gã hình dung phải nhiều tháng sau… có khi cả năm trời… cho qua đám giỗ đầu tiên của Barry đi đã… và trong lúc đó gã sẽ dần dần vun xới từng tí một hạt mầm tin tưởng và tín nhiệm đã sẵn có, rồi dần dần cảm giác thực trong lòng nàng sẽ lộ ra, nhưng chính gã bây giờ…

– Cậu chả có gì uống cả Gav! – Miles cất tiếng. – Phải cải thiện tình hình ngay thôi.

Anh dứt khoát kéo đồng sự lại quầy đồ uống, rót cho gã cốc bia rồi chuyện vãn chốc lát. Anh này cũng tỏa ra vẻ sung sướng và tự đắc tưởng như sờ thấy được, giống hệt ông bố.

– Cậu biết chuyện tôi thắng cử rồi chứ?

Gavin chưa biết, nhưng gã quá mệt không buồn giả vờ ngạc nhiên nữa.

– Rồi, chúc mừng nhé.

– Mary thế nào? – Miles rộng rãi hỏi, tối nay, anh ta là bạn của tất cả mọi người, thị trấn này đã chọn anh ta làm người đại diện mà – Chị ấy vẫn ổn chứ?

– Ừ, tôi nghĩ là…

– Tôi nghe nói chị ấy tính dọn đi Liverpool. Có khi thế lại tốt nhất.

– Cái gì? – Gavin giật mình.

– Sáng nay Maureen kể thế. Thì rành là chị của Mary luôn thuyết phục chị ta dọn về quê nhà với bọn trẻ. Mary còn nhiều họ hàng ở Liver…

– Đây là quê nhà chị ấy mà.

– Tôi nghĩ chỉ có Barry thích Pagford thôi. Không chắc gì Mary muốn ở lại nếu không còn ông ấy đâu.

Gaia đang dõi theo Gavin qua khe hở trên cửa bếp. Nó bóp chặt chiếc cốc giấy đựng kha khá món vodka mà Andrew đã trộm về cho cô bạn.

– Đúng là quân khốn kiếp – nó lẩm bẩm. – Gã mà không rù bà già thì giờ cả nhà mình vẫn đang ở Hackey. Mà bả cũng quá ngu đi. Mình đã bảo là gã không cố thật lòng gì đâu. Có bao giờ đưa bả đi chơi đâu. Cứ vật nhau xong là muốn về liền mà.

Andrew đang bận bỏ thêm bánh kẹp ra cái đĩa đã vơi khá nhiều sau lưng Gaia, nó không ngờ nàng của mình cũng xài mấy từ kiểu như “vật nhau”. Người trong mộng của Andrew là một cô nàng trinh trắng mà vẫn táo bạo và sáng tạo trên giường. Nó không rõ cô nàng ngoài đời thực đã làm gì với Marco de Luca chưa. Nghe Gaia đánh giá bà mẹ, xem ra nàng cũng khá rành cung cách cư xử của đàn ông sau khi quan hệ nếu thật lòng có thích…

– Uống gì đi – Gaia bảo Andrew khi cậu chàng bưng đĩa tiến ra cửa, rồi kề luôn cái cốc đang cầm vào miệng nó, Andrew uống một hớp vodka của cô bạn. Gaia cười rinh rích né ra cho nó đi rồi gọi với theo – Đỡ cho Sooks vào đây uống tí đi!

Sảnh đường đông nghẹt ồn ào. Andrew đặt đĩa bánh kẹp lên bàn nhưng xem ra giờ mọi người ít quan tâm đến thức ăn nữa. Ở quầy thức uống, Sukhvinder đang toát mồ hôi phục vụ mà vẫn có khối người phải tự rót lấy đồ uống.

– Gaia gọi ấy xuống bếp kìa – Andrew bảo Sukhvinder rồi lại thế chỗ. Chẳng việc gì phải làm ra vẻ như bartender chính hiệu, nó cố rót sẵn rượu ra càng nhiều ly càng tốt rồi bày lên bàn cho người ta tự lấy.

– Chào Củ Lạc – Lexie Mollison tiến lại – Cho tớ cốc champagne nhé?

Hai đứa từng học chung ở trường Thánh Thomas nhưng lâu lắm rồi không gặp lại. Học ở trường Thánh Anne một thời gian, giọng của cô nàng nghe cũng khang khác. Andrew ghét bị gọi bằng cái biệt danh ấy.

– Ngay trước mặt kia kìa – nó trỏ tay.

– Lexie, con không được uống – Samantha ló ra từ đám đông gắt con gái – tuyệt đối không.

– Bà nội nói là…

– Mẹ không cần biết…

-Ai cũng…

– Mẹ đã nói rằng Không!

Lexie dậm chân bỏ đi. Andrew thoải mái vì cô bạn bỏ đi liền mỉm cười với Samantha, nó ngạc nhiên thấy cô ta cũng cười lại.

– Cậu có trả treo với bố mẹ không?

– Có chớ – nó phá ra cười. Bộ ngực cô ta đúng là khủng.

– Thưa quý ông quý bà – giọng Howard sang sảng trên micro, mọi người đều ngừng nói quay lại nghe lão – Tôi xin có vài lời… chắc quý vị đều đã biết Miles, con trai tôi đã trúng cử vào hội đồng khu!

Có mấy tiếng vỗ tay lác đác, Miles nâng cốc lên cao quá đầu cảm ơn. Andrew ngớ ra khi nghe Samantha thì thầm khá rõ bên cạnh – Hoan-hô-cái-lỗ-đít!

Tạm thời chẳng có ai đến quầy nước lúc này. Andrew lại lần vào bếp. Gaia và Sukhvinder đang trong đó vừa uống vừa cười đùa, lúc thấy Andrew, hai đứa cùng kêu lên – Andy!

Nó cũng cười đáp lại.

– Say hết rồi hả?

– Ờ – Gaia đáp. – Không, bạn ấy thì có – Sukhvinder nói.

– Tớ chả cần – Gaia bảo – Lão Howard thích thì cứ việc đuổi. Giờ chả cần tiết kiệm tiền đi Hackney làm quái gì nữa.

– Ổng không đuổi ấy đâu – Andrew tự rót cho mình ít vodka – Ổng khoái cậu nhất mà.

– Ờ – Gaia cười – Cái lão khốn đến tởm.

Cả ba đứa lại phá ra cười sằng sặc.

Qua lớp cửa kính, giọng khàn khàn của bà Maureen vang lên qua micro.

– Nào Howard! Chúc mừng, một bài mừng sinh nhật nhá! Nào, quý ông quý bà, bài Howard thích nhất nào!

Ba đứa liếc nhìn nhau vừa buồn cười vừa sởn da gà. Gaia lảo đảo bước tới trước vừa cười vừa đẩy cửa xem thử.

Mấy nốt nhạc đầu tiên của bài Xanh xanh cây cỏ quê nhà vang lên, rồi đến giọng trầm của lão Howard và giọng khào khào Maureen cùng cất lên:

The old home town looks the same,

As I step down from the train…

Quê nhà trông vẫn như xưa

Khi tôi bước xuống xe lửa…

Chỉ mình Gavin nghe tiếng cười khụt khịt, nhưng khi quay lại, gã chỉ thấy hai cánh cửa nhà bếp khẽ đong đưa.

Miles đã bỏ ra ngoài trò chuyện với Aubrey và Julia Fawley, hai người đều đến trễ với vẻ cười lịch sự. Gavin vẫn rối cả ruột vừa lo vừa sợ. Gã vừa chớm thấy chút tự do và hạnh phúc thì đã có ngay hai bóng đen che phủ: một là khả năng con bé Gaia rỉ ra chuyện gã với mẹ nó; hai là Mary sắp rời khỏi Pagford mãi mãi. Gã phải làm gì đây.

Down the land I walk, with my sweet Mary,

Hair of gold and lips like cherries

Nơi con đường kia, tôi sánh vai nàng Mary ngọt ngào

Tóc vàng như nắng môi chín mọng anh đào…

– Kay không có đây hả?

Samantha lượn tới đứng tựa vào bàn cạnh gã, cười khẩy.

– Chị hỏi tôi câu này rồi – Gavin đáp – Không.

– Hai người vẫn OK chứ hả?

– Thật ra chuyện đó liên quan gì tới chị?

Câu này bật ra trước khi gã kịp kìm lại, gã đến phát điên với cái trò chọc ngoáy với giễu cợt của con mụ này. Lần đầu tiên chỉ hai người họ đứng với nhau, Miles đang mải bận tiếp nhà Fawley.

Chị ta chựng lại. Mắt vằn đỏ, mỗi lời nói ra đều lựa chọn cẩn thận, lần đầu tiên Gavin chỉ thấy ghét chứ không sự gì chị ta.

– Xin lỗi, tôi chỉ…

– Chỉ hỏi thế thôi. Ờ. – Gã ngắt lời. Trên kia Howard và Maureen đang khoác tay lắc lư theo nhạc.

– Tôi chỉ mong cậu ổn định. Cậu với Kay có vẻ khá hợp.

– À thế hả, tôi thì thích tự do – Gavin nói – Tôi thấy mấy cặp kết hôn rồi chẳng mấy ai hạnh phúc.

Samantha đã quá say không cảm nhận hết sức nặng câu nói nhưng cô cũng biết gã đang móc máy mình.

– Với người ngoài cuộc thì hôn nhân lúc nào cũng bí ẩn mà – cô lựa từng từ đáp lại – đâu ai thực sự hiểu chuyện, trừ hai người trong cuộc thôi. Nên đừng có đánh giá thế Gavin.

– Cảm ơn mấy lời sáng suốt nhé – gã hết chịu nổi, đặt cộp ly bia rỗng xuống bàn, bỏ ra phòng giữ áo khoác.

Samantha nhìn gã rời đi, biết cuộc đối đầu của mình với gã này đã qua khúc kịch tính nhất. Cô quay sang tìm bà mẹ chồng đang đứng lẫn đâu đó trong đám đông xem Howard và Maureen song ca. Samantha khoái trá tận hưởng cơn điên giận của Shirley, chỉ để lộ ra qua nụ cười lạnh lẽo, gượng gạo nhất bà phô ra trong suốt buổi tối nay. Từ trước đến nay Howard và Maureen đã biểu diễn với nhau nhiều lần. Howard vốn thích ca hát, còn Maureen khi trước từng hát đệm cho một ban nhạc Skiffle địa phương. Khi bài hát chấm dứt, Shirley vỗ hai tay vào nhau đúng một cái như gọi đầy tớ, Samantha phá ra cười lần xuống chỗ quầy bar phía cuối bàn: chán thật, cậu trai thắt nơ không có ở đó.

Andrew, Gaia và Sukhvinder vẫn còn đang ầm ĩ trong bếp. Chúng cười vì màn diễn chung của Howard và Maureen, vì chúng đã nuốt tới hai phần ba chai vodka, nhưng trên hết chúng cười chỉ vì cười, ngặt nghẽo, gập cả người, cho tới khi đứng hết nổi.

Cánh cửa sổ nhỏ trên bồn rửa vẫn mở hé để căn bếp không tới nỗi quá bí ngạt và ồn ào, đầu của Fats ló vào từ đó.

– Chào – nó nói. Rõ là nó trèo lên vật gì đó bên ngoài, vì có tiếng ma sát, tiếng vật nặng đổ ngã còn người của nó thì ngày càng chuồi sâu qua cửa sổ, cuối cùng nó nhảy phịch trúng giá úp ly làm cả đống ly rơi xuống sàn vỡ tan tành.

Sukhvinder bước thẳng ra khỏi bếp. Andrew lập tức ước gì thằng Fats không có ở đây. Chỉ có Gaia hình như vẫn thản nhiên. Cô nàng vừa cười vừa nói – Có cửa đấy mà.

– Không tệ hả? – Fats hỏi – Đồ uống để đâu.

– Đây là của bọn này – Gaia ôm khư khư chai vodka trong tay – Andy chôm được. Thích thì đi mà tự kiếm.

– Chẳng sao – Fats đáp tỉnh, bước luôn ra sảnh.

– Đi tè cái đã… – Gaia lẩm bẩm, bỏ chai vodka xuống dưới bồn rửa như cũ rồi ra khỏi bếp.

Andrew cũng ra theo. Sukhvinder đã trở lại quầy bar, Gaia biến vào phòng tắm, còn Fats đang đứng dựa vào chiếc bàn lớn, một tay cầm chai bia, tay kia cầm cái bánh kẹp.

– Tưởng mày không khoái tới chỗ này – Andrew hỏi.

– Tao được mời mà – Fats nói – Trên thiệp có ghi. Mời cả gia đình Wall mà.

– Ông Tủ biết mày ở đây không?

– Chả biết – Fats đáp – Đang trốn. Cuối cùng đâu có giành được ghế của Barry. Mọi thứ đứt nát hết, lão Tủ giữ không nổi. Chết tiệt, dở tệ dở hại – nó nói thêm, phun ra mớ bánh trong mồm – Muốn một điếu không?

Sảnh đường rất ồn mà khách khứa đều đã khá say nên chẳng ai buồn để ý Andrew đi đâu nữa. Lúc ra tới ngoài, hai đứa gặp Patricia Mollison đang đứng một mình cạnh chiếc xe hơi thể thao, nhả khói lên bầu trời đêm trong vắt lấp lánh sao.

– Cứ lấy một điếu đi – cô chìa ra bao thuốc – nếu thích.

Cô châm thuốc cho hai thằng rồi thoải mái hút tiếp, một tay đút sâu vào túi. Cô có cái vẻ gì đó làm Andrew chờn chợn, nó thậm chí không dám liếc mắt xem thằng Fats phản ứng thế nào.

– Pat – Lát sau cô lên tiếng – Con gái của Howard với Shirley.

– Chào chị – Andrew đáp – em là Andrew.

– Stuart – Fats nói.

Cô có vẻ chẳng hứng nói gì thêm. Andrew nghĩ chắc cô ta coi trọng nó nên cố bắt chước vẻ lạnh nhạt đó. Bỗng có tiếng bước chân và giọng con gái phá vỡ sự im lặng.

Gaia đang nắm tay lôi xềnh xệch Sukhvinder ra ngoài. Cô nàng vẫn đang cười sặc sụa, Andrew biết chắc chỗ vodka đó vẫn đang tác oai tác quái.

– Mày – Gaia nói với Fats – đối với Sukhvinder thật phát tởm.

– Thôi đi – Sukhvinder cố rút tay ra – Mình nói nghiêm chỉnh đấy, để mình…

– Chính thằng này – Gaia hụt cả hơi – Chính mày đấy! Mày quẳng mấy thứ đó lên Facebook của bạn tao chứ gì?

– Thôi đi! – Sukhvinder gào lên. Cô bé đã giãy ra được và chạy luôn về sảnh tiệc.

– Mày đúng là xấu xa – Gaia lảo đảo vịn lan can cho vững – gọi nó là lesbian với cả…

– Sinh ra là lesbian đâu có tệ – Patricia nheo mắt sau làn khói – Ngược lại là khác, chị đây dám chắc.

Andrew thấy Fats liếc sang Pat.

– Đây không có nói như thế là tệ. Đùa thôi mà – nó nói.

Gaia trượt khỏi lan can, ngồi xệp xuống vỉa hè lạnh cóng, gục đầu xuống cánh tay.

– Ấy không sao chứ hả? – Andrew hỏi. Fats mà không có đây nó đã ngồi xuống cạnh cô bạn rồi.

– Xỉn – nó lẩm bẩm.

– Lấy ngón tay móc họng đi, đỡ hơn đó – Patricia khuyên, thờ ơ nhìn con bé.

– Xe đẹp đấy – Fats nhìn cái BMW.

– Ờ – Patricia đồng tình – Mới cáu. Chị đây kiếm tiền gấp đôi ông anh mà. Nhưng Miles là ông chúa con, là vị cứu tinh… ông ủy viên hội đồng Mollison “đệ nhị” của Pagford mà. Cậu thích Pagford không? – cô hỏi Fats, Andrew vẫn đang nhìn Gaia hít dài từng hơi, đầu chúi giữa hai gối.

– Không – Fats đáp – như cứt.

– Ờ thế… chị đây khi trước chỉ muốn đi liền khỏi chỗ này. Biết Barry Fairbrother không?

– Hơi hơi. – Fats đáp.

Trong giọng nó có vẻ gì đó khiến Andrew bất an.

– Ổng là thầy kèm môn đọc cho chị đây ở trường Thánh Thomas – Patricia nói, mắt vẫn nhìn xa xăm ra cuối đường – Ổng khá là dễ thương. Đúng ra phải về dự đám tang mới phải, nhưng lúc đó đang ở Zermatt với Melly. Thế cái mớ chuyện mà bà già… chuyện của hồn ma Barry gì đó?

– Có người đăng bài lên website hội đồng khu – Andrew vội vàng nói tranh, chỉ sợ Fats đáp trước. – Toàn là tin đồn này nọ thôi.

– Ờ, bà già khoái mấy thứ đó lắm – Patricia nớiệ

– Không biết sắp tới Hồn ma nói gì, hả? – Fats liếc mắt nhìn Andrew.

– Chắc là hết rồi, bầu cử xong rồi mà – Andrew lầm bầm.

– Ờ, chả chắc… – Fats không tha. – Nếu con ma Barry già ấy vẫn còn chuyện mà tán…

Nó biết mình đang làm Andrew căng thẳng, nó khoái thế. Dạo này thằng bạn cứ nhặng xị với việc làm thêm vớ vẩn của nó, lại còn sắp chuyển đi. Fats chả nợ nần gì Andrew cả. Sự xác thực thật sự không tồn tại chung với cảm giác tội lỗi hay bổn phận.

– Cô em không sao chứ hả? – Patricia hỏi Gaia, nó gật đầu, vẫn vùi mặt vào đầu gối. – Buồn nôn là vì rượu hay vì cái bài hát đó?

Andrew cười hơi to, phần vì lịch sự, phần vì muốn lảng chuyện hồn ma Barry Fairbrother.

– Chị đây cũng phát ói – Patricia bảo – bà già Maureen với ông già hát với nhau, tay khoác tay nữa chứ. – Patricia rít sầu hơi thuốc cuối rồi quẳng đầu lọc đi, cúi đầu cười khẩy – Hồi năm mười hai tuổi, chị đây bắt gặp mụ đang thổi kèn cho ổng. Rồi ông già dúi cho năm đồng để khỏi méc mẹ.

Andrew và Fats sững người, không dám cả liếc mắt nhìn nhau. Patricia lấy mu bàn tay quệt mắt, hóa ra chị ta đang khóc.

– Đúng ra chả nên về làm quái gì – chị ta nói – đã biết thế mà. Pat bỏ vào xe, hai thằng đứng sững nhìn cô khởi động máy, lùi khỏi bãi đậu xe rồi lao vào bóng đêm.

– Thiên địa thật – Fats nói.

– Khó chịu quá – Gaia thì thào.

– Ông Mollison gọi các cậu vào uống một ly kìa.

Sukhvinder xuất hiện báo tin rồi trở vào ngay.

– Đi không nổi – Gaia nói khẽ.

Andrew để cô nàng ở đó. Mới mở cửa ra, không khí ồn ĩ đã ập thẳng vào mặt. Sảnh đường đầy các cặp đang nhún nhảy. Cậu phải né người sang bên để Aubrey và Julia Fawley có chỗ bước ra. Hai người đều trông có vẻ cực kỳ hài lòng khi thoát khỏi bữa tiệc.

Samantha Mollison chỉ đứng tựa vào bàn chứ không ra nhảy, chiếc bàn bây giờ ngày càng đầy ắp ly tách. Sukhvinder vội vã đi đi lại lại thu dọn ly, còn Andrew mở hộp lấy thêm ly sạch để rót rượu.

– Cái nơ của cậu nhàu kìa – Samantha nhoài người giúp Andrew kéo lại cho ngay. Cứ mỗi lần đem bỏ ly tách vào máy rửa chén, Andrew lại tranh thủ tợp một ngụm vodka. Cậu muốn say như Gaia, muốn trở lại cái khoảnh khắc gập mình cười như phát rồ trước khi Fats mò tới.

Mười phút sau, cậu ngó lại chỗ bàn bày rượu, Samantha vẫn đang đứng đó, mắt đờ đẫn, chỗ rượu mới rót để trên bàn quá đủ cho chị ta thoải mái thưởng thức. Howard đang lắc lư giữa sàn nhảy, mồ hôi chảy ròng trên mặt, cười phá ra ầm ĩ khi nghe Maureen rỉ tai câu gì đó. Andrew len qua đám đông ra bên ngoài trở lại.

Thoạt đầu, cậu không thấy Gaia, rồi tia mắt rơi trúng hai đứa. Gaia và Fats đứng dựa hàng rào cách cửa gần chục thước, người ép chặt người vào nhau, lưỡi quấn quýt trong miệng.

– Này, xin lỗi, nhưng mà mình mình làm không nổi – Sukhvinder tuyệt vọng gọi với ra. Chợt nhìn thấy Gaia và Fats, nó bật ra một tiếng the thé nửa kêu nửa nấc. Andrew bỏ vào sảnh với Sukhvinder, hoàn toàn tê dại. Nó vào bếp dốc nốt chỗ vodka vào ly, nốc sạch rồi máy móc rửa mớ ly thủy tinh bỏ không vừa máy rửa chén.

Rượu không phải như ma túy. Nó khiến Andrew thấy vừa trống rỗng vừa muốn đập vỡ mặt ai đó, thằng Fats chẳng hạn.

Lát sau, nó nhận ra cái đồng hồ nhựa trên tường bếp đã nhích đến một giờ sáng, khách khứa đang lục tục ra về.

Đúng ra nó phải giúp khách tìm áo khoác nhưng chỉ ráng được chốc lát rồi lại chui xuống bếp, để mặc Sukhvinder xoay xở.

Samantha đang một mình đứng tựa vào tủ lạnh, tay cầm cốc. Ánh nhìn của Andrew ngơ ngẩn lạ kỳ, như một chuỗi hình ảnh tĩnh nối tiếp nhau. Gaia vẫn chưa trở vào. Rõ là nó đã đi cùng Fats từ lâu rồi. Samantha đang láp dáp gì đó với nó. Cô ta cũng đã say mèm. Giờ Andrew chẳng còn thấy xấu hổ trước mặt cô ta nữa. Nó thấy mình cũng sắp nôn tới nơi.

-… ghét Pagford chết toi… – Samantha bảo – Nhưng cậu trẻ thế còn kịp té khỏi đây đấy.

– Ờ – Andrew mấp máy đôi môi tê đờ – sẽ đi. Sẽ đi.

Cục cưng, cô lè nhè gọi, giơ tay vuốt ngược món tóc trước trán nó. Cảnh Gaia khóa môi với Fats xóa nhòa mọi thứ khác. Andrew ngửi thấy mùi nước hoa lẫn mùi da thịt Samantha nóng hực.

– Ban nhạc như cứt – nó chỉ tay vào ngực cô, nhưng hình như cô ta không nghe.

Miệng cô nứt nẻ, ấm nóng, bầu ngực khủng áp chặt lấy cậu, lưng cô ta bè bè như…

– Chuyện quái gì thế này?

Andrew ngã sụp vào giá úp ly, một người đàn ông cao lớn, tóc xám ngắn kéo xềnh xệch Samantha ra khỏi bếp. Andrew lờ mờ biết hình như vừa có chuyện gì tồi tệ xảy ra, chỉ duy nhất một đốm hiện thực nhòe nhoẹt lạ lùng ngày càng dội lên rõ nét, cho tới lúc nó loạng choạng băng ngang phòng tới chỗ thùng rác mà nôn mửa, nôn nữa, liên tục…

– Xin lỗi, không vào được ạ – có tiếng Sukhvinder nói với ai đó. – Sau cửa có để nhiều đồ lắm!

Andrew thắt chặt miệng bao rác có đống nôn mửa của mình. Sukhvinder giúp nó lau bếp. Andrew còn nôn thêm hai lần nữa, nhưng đều chạy kịp vào nhà tắm.

Mãi gần hai giờ sáng, Howard người đầm đìa mồ hôi mới tươi cười cảm ơn và chào tạm biệt khách khứa.

– Giỏi lắm – lão khen – Mai gặp nhé. Rất giỏi… mà cô Bawden đâu rồi?

Andrew mặc cho Sukhvinder viện ra cớ gì lấp liếm. Nó ra đường, tháo khóa xe đạp rồi dắt xe tiến vào bóng tối.

Cuốc đi bộ dài trong giá lạnh về tận nhà khiến đầu óc Andrew minh mẫn ra, nhưng không hề làm nguôi dịu nỗi cay đắng và đau đớn trong lòng.

Andrew có từng kể với Fats mình chết mê Gaia chưa nhỉ? Hình như là chưa, nhưng Fats thừa biết. Andrew biết là nó biết… Có khi nào ngay lúc này hai đứa nó đang vật nhau không?

Dù sao, mình cũng sắp dọn đi. Andrew nghĩ, gập người run rẩy đẩy xe lên đồi. Kệ mẹ chúng nó…

Mình nên đi là hơn, chẳng phải mình mới hôn mẹ của Lexie Mollison đó sao? Có phải chính ông chồng chị ta bắt gặp đó không? Mà chuyện đó có thực đã xảy ra không thế?

Nó sợ Miles, nhưng cũng muốn kể với Fats nghe chuyện này, xem cái mặt nó thế nào…

Khi Andrew mệt mỏi lê vào nhà, giọng bố nó chợt vang lên trong bóng tối phòng bếp.

– Mày có cất xe đạp của tao vào garage không thế?

Simon đang ngồi ăn một tô ngũ cốc bên bàn bếp. Đã gần hai rưỡi sáng.

– Ngủ không được – Ông bố nói vẻ giải thích.

Lần đầu tiên, gã không cáu kỉnh. Ruth không có đó nên gã không việc gì phải chứng tỏ mình mạnh mẽ giỏi giang hơn hai thằng con trai. Tự nhiên trông gã có vẻ mệt mỏi và nhỏ bé đi.

– Nghĩ xem, cả nhà sắp dọn tới Reading đấy, mặt Pizza – gã nói, nghe gần như âu yếm.

Andrew thoáng run rẩy vì bàng hoàng và cảm giác tội lỗi khủng khiếp. Nó những muốn cho ông bố cái gì đó để bù đắp lại việc mình làm. Đã tới lúc bù đắp lại và coi bố như một người cùng phe. Nói cho cùng, họ là gia đình. Họ sắp chuyển đi cùng với nhau. Rồi đây ở nơi khác, mọi chuyện có thể sẽ khá hơn.

– Có chuyện này – nó nói – Bố lại đây. Ở trường người ta dạy…

Andrew đi tới cái máy vi tính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN