Xong cảnh quay vừa rồi thì cũng đúng lúc tới giờ nghỉ trưa, mọi người trong đoàn phim dừng việc để giải lao.
Giai Nghiên nhanh chóng lấy điện thoại lên để lướt mạng một chút.
“Em muốn ăn gì không? chị đi mua đây.”
Mục Giao hỏi cô.
“Không đâu, em có đem theo rồi.
Chị đi ăn đi nhé!”
“Được, chị mua rồi về liền.”
Nghe cô nói vậy Mục Giao cũng có chút yên tâm rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi Mục Giao rời đi cô cũng nhanh chóng lấy phần ăn trưa của mình ra.
Là một diễn viên cũng như hay xuất hiện trước truyền thông thì vóc dáng vẫn là quan trọng nhất nhỉ? Dù chỉ có chút thay đổi về căn nặng thì cũng đã rất khó khăn rồi, nên là chế độ ăn uống của cô cũng phải được điều chỉnh cho đúng với chế độ lành mạnh.
Tức là đồ ăn tuy ít nhưng đầy đủ chất để tiếp thu cho cơ thể, hạn chế ăn những thức ăn có thề làm tăng căn.
Chế độ ăn uống hay sinh hoạt cũng phải căn nhắc một cách kĩ lưỡng.
Nhìn đồ ăn trước mặt cũng chỉ là rau, trái cây tiếp đó là nước ép cũng làm cô có chút phát ngán.
Nhưng biết sao được khi vừa mới hôn trước cô vừa bước lên cân thì đã hoảng hốt khi biết mình vừa tăng lên 2kg.
Phải, cú sốc đến quá bất ngờ rồi cô tự nhiên mà nghĩ lại những giây phút lầm lỡ của bản thân khi phải ăn đêm hay là ăn quá nhiều đồ ăn vặt.
Để rồi mới có việc để giảm cân hôm nay, cũng chỉ là tự làm rồi tự chịu.
Cô thở dài rồi ngậm ngùi ăn vài miếng rau, vừa ăn vừa nhớ đến gà rán thơm phức.
Những hậu bối thấy cô đang ăn trưa một mình cũng nhanh chóng chạy tới để bắt chuyện cùng cô.
“Đàn chị, chúng em ngồi đây cùng chị được không?”
Cô nhìn hai cô gái trước mặt đang nhìn cô với đôi mắt lấp lánh vô cùng, cô mỉm cười rồi đáp lại.
“Được, cứ ngồi đi.”
Cả hai hí hửng nhanh chóng ngồi xuống đối diện cô.
“Em là Nhi Nhi, thực sự em rất rất là ngưỡng mộ chị luôn ấy “
Nhi Nhi với đôi mắt to tròn cùng với gương mặt tựa như chú mèo nhỏ vừa đáng yêu vừa có chút nét gì đó tinh ranh đang mạnh dạn bày tỏ với cô.
Cô mỉm cười nhìn hai hậu bối dễ thương trước mặt mình, thật sự khi nghe có người nói ngượng mộ mình thì đối với một người diễn viên đó là điều vô cùng hạnh phúc.
Cũng giống như cô lúc này, trong lòng đang rộn ràng bắn pháo hoa đây.
“Vậy sao? Cảm ơn em Nhi Nhi.”
“Dạ, còn đây là Liêu Hà.
Cậu ấy cũng rất hâm mộ chị ấy, chỉ là có chút ngại ngùng thôi.”
Cô nhanh chóng nhìn sang Liêu Hà, cô bé với mái tóc xoăn bồng bềnh, cả khuôn mặt cũng đã ửng đỏ lên vì ngại ngùng đang không ngừng cúi xuống không dám nhìn thẳng vào cô.
Nhìn qua cũng có thể nhận ra Liêu Hà là người rất nhút nhát, nhìn hệt như chú sóc nhỏ đang hồi hộp lo sợ mà đứng yên không dám nhúc nhích.
“Chào em Liêu Hà.”
Tới lúc khi nghe thấy cô đang chào hỏi, Liêu Hà mới chậm rãi cất lời.
“Chào…chào chị..ạ.”
Liêu Hà ngại ngùng nói.
“Đàn chị, bữa trưa của chị chỉ nhiêu đây thôi sao?”
Nhi Nhi nhìn qua khây bữa trưa của cô rồi ngạc nhiên hỏi.
“Phải, chả là có kế hoạch ngoài ý muốn nên giờ chị phải ăn như vầy.”
“Hay thật, thảo nào vóc dáng chị đẹp như vậy.”
Nghe Nhi Nhi khen như vậy trong lòng cô cũng sớm nở bông rồi.
Cũng đắc ý tự tin rằng đó là điều đương nhiên, chị đây cũng đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có được thân hình hoàn hảo như thế này cơ mà.
“Chăm chỉ lên, rồi các em cũng sẽ như vậy.
Đối với diễn viên như ta thì vóc dáng cũng rất quan trọng đấy.”
“Vâng, em cũng sẽ chăm chỉ mới được.”
Nhìn các hậu bối tràn đầy năng lượng thế này tâm trạng cô cũng tốt hơn hẳn.
Có thể trở thành động lực cho mọi người thì đối với cô mấy miếng rau này chỉ là cỏn con, chuyện dễ dàng để có thể vượt qua.
Làm cô cũng nhớ đến có những lúc khi vừa đặt chân vào giới giải trí thì cũng là tinh thần lạc quan cùng với năng lượng tích cực này.
Nhìn các em như vậy cô bất giác mỉm cười khi nhớ lại trước kia của mình.
Trong lúc đang trò chuyện vui vẻ với Nhi Nhi và Liêu Hà thì từ bên chỗ khác đang rộ lên tiếng bàn tán xôn xao là từ xa.
Cả ba người cũng hướng mắt về phía đám đông đang xì xào bàn tán rôm rả phía trước.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Nhi Nhi khó hiểu hỏi.
“Tớ…cũng không biết nữa.”
Liêu Hà nhìn đám đông nghi hoặc.
“Được, để hai em đi xem thử.”
Nói xong Nhi Nhi nhanh chóng kéo tay Liêu Hà chạy đi tới chõ đám đông để thăm dò tình hình.
Từ bên vệ đường đã có một chiếc xe sang trọng màu đen huyền bí đang đậu ngay bên lề đường.
Mọi người đang đứng xung quanh dường như là tập trung vào một thứ gì đó.
Cô nhìn từ xa xa nổi bật trong đám đông ấy chính là một dáng người cao ráo cùng với bộ âu phục lịch lãm, đầu tóc được vuốt keo gọn gàng một bên đang nói chuyện với biên tập và đạo diễn Lưu.
Nhìn anh ta hệch như người nổi tiếng bởi khí chất cùng với vóc dáng nổi bật ấy thì nói là người thường thì cũng thật khó tin.
“….Đừng nói rằng người đó là ….Dạ Tư Thành đấy nhé!”
Cô lẩm bẩm rồi tự nhiên lại cảm thấy lạnh sóng lưng một cách kì lạ.
Cái cảm giác vừa nghĩ đến đã rợn người thế này thì cô không nhầm vào đâu được, cái nhìn nhìn như người nổi tiếng kia là Dạ Tư Thành.
Lúc này Mục Giao cũng vừa đúng lúc trở về, chị nhanh chóng chạy lại phía cô nói.
“Là…là tổng giám đốc đó, sao…sao anh ấy lại ở đây được nhỉ?”
Mục Giao vừa thở vừa nói.
“Em…làm sao biết được cơ chứ.”
“Sao lại ngồi đây, cấp trên đến em nên chào hỏi người ta một tiếng chứ.
Đó là luật đấy!”
Cô ngơ ngác nhìn Mục Giao, sợ lắm rồi.
Ngay cả lần gặp tình cờ trên rầng thượng cũng khiến cô đủ sợ rồi huống chi là bây giờ phải chào hỏi.
Thật sự cô không muốn lại gần anh một chút nào.
Không để cô có thời gian suy nghĩ, Mục Giao nhanh chóng nắm lấy tay cô lôi tới chỗ mọi người.
Lại gần mới nghe được mọi người bàn tán.
“Là…là tổng giám đốc công ty KZ Entertainment đó, sao anh ấy lại ở đây nhỉ?”
“Không biết, nhưng nghe bảo anh ấy cũng có công trong bộ phim này.”
“Aa…hôm ở bữa tiệc không nhìn rõ, giờ nhìn gần mới thấy tổng giám đốc đẹp trai nhỉ?”
“Phải phải.”
Và rất nhiều câu cảm thán vẻ đẹp ấy phát ra từ mọi người, cô cũng đã nghe riết đến phát chán rồi.
Nhi Nhi cũng nhanh chóng khoác tay nói nhỏ với cô.
“Tổng giám đốc của công ty mình đẹp ghê chị nhỉ?”
“Haha.”
Cô gượng gạo cười trừ với Nhi Nhi, coi như bản thân đã trả lời cho câu hỏi ấy rồi.
Thật sự cô muốn đi lắm nhưng Mục Giao và Nhi Nhi vẫn đang khoác chật lấy tay cô thật sự không thể thoát ra được.
“Tổng giám đốc, không cần anh phải tự mình đến đây đâu.
Thật là làm phiền anh quá rồi!”
Biên tập khúm núm nói.
“Không sao, tôi cũng chỉ tiện ghé qua đây thôi.”
Dạ Tư Thành mỉm cười đáp lại.
“Ôi, cái gì vậy? là…là thiên thần đấy!”
“Hả? Thiên gì cơ?”
Cô há hốc nhìn sang Mục Giao hai mắt đang sáng lên như đèn pha ấy.
“Tổng giám đốc cười lên trong như…thiên thần vậy.”
“….”
Cô cạn lời hết nói nổi với quản lí của mình, rồi cũng quay sang nhìn anh.
Để kiểm chứng xem có thật là thiên thần hay không, nhưng sao càng nhìn cô lại càng thấy giống như ác quỷ đội lốt thiên thần ấy nhỉ?
“Thật cảm ơn tổng giám đốc đã có lòng ghé sang đây, thay mặt đoàn làm phim tôi xin cảm ơn ngài.”
Đạo diễn Lưu với hết sức lòng trân thành cảm ơn Dạ Tư Thành.
“Không có gì, không có gì.
Đạo diễn Lưu, tôi rất mong chờ vào tài năng của ngài nẻn mới quyết định đầu tư vào dự án này.”
Anh vỗ vai đạo diễn như thể rằng đang cổ vũ vậy.
Cũng vì vậy mà đạo diễn cũng vui vẻ hẳn lên, nồng nhiệt bắt chuyện với anh.
“Chị…chúng ta quay về được chưa? Hết chuyện chúng ta rồi mà.”
“Không được, ta chưa chào hỏi mà.”
“Nhưng em không muốn chào đâu.”
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Mục Giao, nhưng dường như chị ấy biết thừa tính tình của cô nên cô gắng ôm chặt tay cô lại.
Nét mặt trở nên nghiêm túc nói.
“Không được, đừng bướng bỉnh nữa.”
“Sao lại phải chào chứ, em ghét phải như vậy.”
Thấy nét mặt của Mục Giao có vẻ căng hơn cô cũng rén rén mà nhịn chị, cũng tại bởi vì cô rất tôn trọng chị ấy.
Cũng biết chị kêu cô làm như vậy vì muốn tốt cho cô, sau này cũng sẽ dễ nói chuyện với cấp trên hơn nên mới phải như vậy.
Nhưng vừa tiến lại gần anh thôi là cô cũng đã cảm thấy ngột ngạt rồi, cô cũng đành bất lực thôi thì thuận theo ý Mục Giao cho chị ấy vui vậy..