Xe bỗng dưng ngừng lại, tiếng gọi bất chợt của Mục Giao đã đánh thức cô dậy.
“Giai Nghiên, dậy đi em.” – Mục Giao khẽ lay người cô.
Cô giật mình mở mắt ra, thì ra cô vừa mới đánh một giấc ngủ ngắn trên xe.
Có lẽ hôm nay cô rất mệt nên mới ngủ liền trên xe như vậy.
Một giấc ngủ ngắn mà đã có biết bao nhiêu chuyện của quá khứ ùa về.
Cô dụi mắt rồi chào tạm biệt Mục Giao sau đó nhanh chóng lên nhà.
Nhanh chóng ngủ sớm để mai bắt đầu công việc mới nữa nhỉ.
Hôm sau vẫn là lịch trình quay phim chật kín cả thời gian biểu.
Trong lúc đang nghỉ giữa trưa cô nghe quản lí của mình nói về chuyện công ty.
“Em nghe sắp tới công ty có tiệc cuối năm chưa?”
Cô ngồi nhăm nhi cốc cà phê rồi quay sang đáp lại lời Mục Giao.
“Có nghe qua, sáng giờ đi đâu em cũng nghe chuyện đó.”
“Cũng phải, chuyện công ty lâu lâu mới có tiệc mà nhỉ? Tất cả mọi người đều đi em có đi không?.”
“Phải đi chứ, không đi thì em lại lên báo nữa mất.”
Mục Giao bật cười nhìn Giai Nghiên, chị ấy cũng hiểu cô đối với người ít giao tiếp như cô thì mấy bữa tiệc lại càng khó khăn hơn nữa.
Nhưng chị lại không hiểu vì sao cô lại chọn làm trong ngành giải trí vốn dĩ nó là công việc đòi hỏi sự giao tiếp rất nhiều và còn phải khéo léo xử lí các tình huống bất ngờ.
Nhưng theo cô mấy năm nay Mục Giao lại thấy tuy cô không giao tiếp nhiều với mọi người nhưng cách đáp lại rất khéo léo và tạo thiện cảm cho mọi người rất nhiều.
Điều đó cũng làm Mục Giao cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
“Thời gian là khi nào vậy?.” – Giai Nghiên hỏi Mục Giao.
“Cuối tuần này, vào lúc 7 giờ.”
Cô trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Trùng hợp vậy sao?.”
Thấy cô có vẻ suy nghĩ lâu Mục Giao liền hỏi:
“Không lẽ…hôm đó em có việc sao?.”
“Phải, em phải về nhà một chuyến.” – Cô gật đầu bảo.
“Vậy để chị báo lại cho cấp trên em có việc nhé!”
“Không sao, 7 giờ thì được.
Em cũng chỉ định ghé qua nhà một chút mà thôi.”
Mục Giao nhìn cô, có lẽ chị cũng hiểu nổi lòng của cô.
Cũng biết những chuyện quá khứ xảy ra với gia đình cô nên chị thương cô lắm.
Xem cô giống như em gái ruột mình hết sức yêu thương, chăm sóc.
Mục Giao khẽ mỉm cười rồi lại quay lại giúp cô chuẩn bị cảnh quay sắp tới.
Thoắt cái đã đến cuối tuần, hôm nay được nghỉ không có lịch quay nào nên cô cũng chỉ nằm ở nhà.
Học kịch bản rồi lại tập thể dục, sau một tuần hết mình với công việc thì đây chính là giây phút để cô có thể thoát vai một nữ diễn viên nổi tiếng để trở về là một cô gái không cần giữ hình tượng thanh lịch mà có thêt tự do nằm ườn trên giường nằm đó để làm những chuyện mình thích.
Rồi cô cũng nhanh chóng phải về nhà nột chuyến theo lời ba cô nói.
Dù không muốn nhưng vì ông nói sẽ đợi nên cô buộc phải về.
Vẫn là ngôi nhà khi xưa ấy, có lẽ vì lâu quá mới quay về nên có gì đó chút khác lạ.
Bên trong phòng khách có một người đàn ông độ hơn năm mươi với thân mình đầy đặn, trên gương mặt cũng đã xuất hiện vài nếp nhăn do lớn tuổi. Cô bước vào cửa thì đã nghe thấy tiếng ông đang ngồi trong phòng khách cười nói vui vẻ với cô con gái nhỏ kế bên.
Đó là Hạ Linh với gương mặt trong trẻo thuần khiết cùng với nụ cười khả ái đáng yêu.
Vừa thấy cô bước vào Hạ Linh đã nhanh chóng chạy lại ôm lấy cô vui vẻ nói.
“Chị Giai Nghiên, chị về rồi ạ?.”
“À ừm.”
Cô nhìn về phía ba mình, thấy ông đã sớm nhìn cô trước rồi ông mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô.
“Về rồi sao? Con mau qua đây đi nào.”
Nghe theo lời ông, cô nhanh chóng ngồi lại.
Ông vẫn quan tâm hỏi thăm sức khoẻ và công việc của cô như thế nào.
“Ta mong con đừng giận ta về những chuyện quá khứ nữa.”
“Con đã sớm quên rồi, ba không cần bận tâm về nó nữa đâu.”
Cô nhanh chóng đáp lại, phải đã là chuyện quá khứ rồi cô cũng không còn quan tâm đ ến nó nữa.
Tiếp tục sống tốt cho bản thân vào tương lai, có lẽ là vậy.
Cô nhìn lại ngôi nhà mà lâu lắm mình mới quay lại, từ lúc ba dẫn người khác về cô đã xin chuyển ra ngoài sống và đến tận bây giờ vẫn như vậy.
Hàng năm đến giỗ của mẹ cô cũng chỉ ghé qua nhà một chút rồi nhanh chóng rời đi, và sẽ dành thời gian ở lại để chăm sóc cho mộ mẹ.Ông cũng đã nhiều lần khuyên cô về nhà sống nhưng với tính cách một khi đã quyết tâm làm như cô thì không có chuyện quay đầu.
Cô nghĩ rằng gia đình đó không còn chỗ cho bản thân nữa rồi, đã đã thuộc về người khác mà mãi mãi cô vẫn không thể níu giữ lại được.
“Dì đâu rồi ạ?.”
“Dì sao? Bao nhiêu năm rồi con cũng nên gọi là mẹ chứ.
Bà ấy biết bà ấy sẽ buồn đó!”
Cô lặng thinh không đáp lại lời ông rồi đứng dậy.
“Con lên phòng một chút, có đồ mà con cần lấy.”
“…Được.”
Ông nhìn bóng dáng cô đang bước trên cầu thang liền thở một hơi dài.
Có lẽ ông cũng buồn vì cô lại lạnh lùng với ông như vậy, ông cũng thấy có lỗi nên cũng đã cố gắng bù đắp cho cô.
Khiến cô cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhưng thật khó để có thể hiểu được nỗi lòng cô.
Thấy cô đi lên Hạ Linh cũng nhanh chóng chạy theo sau cô.
Đứng trước phòng mình cô liền mở cửa ra thì đã thấy mọi thứ bên trong khác đi nhiều.
Bức tường chứa đầy ảnh kỉ niệm của gia đình cũng đã biến mất, nhưng vật dụng quen thuộc cũng không còn nữa thay vào đó là một chiếc giường công chúa lạ hoắc.
Gấu bông có mặt khắp mọi nơi, trang trí màu đầy ấp sự dễ thương, căn phòng này như dành ra cho công chúa vậy.
Thấy cô đang nhìn chăm chăm vào đó Hạ Linh mới vội vàng lên tiếng.
“À..ừm, tại em thích phòng chị quá nên em mới xin ba cho đổi phòng.
Chị…sẽ không giận em chứ?.”
Cô quay sang nhìn Hạ Linh đang sắp rưng rưng tới nơi liền nhanh chóng đáp.
“Không sao.”
“Ye, em cảm ơn chị.
Cũng phải ha, vì chị cũng đâu có quay lại nữa.” – Hạ Linh vui mừng vỗ tay một cái, có vẻ gì đó rất hài lòng.
Cô nhìn lại căn phòng thì thấy có món đồ quen thuộc.
“Cái đó…”
Thấy hướng mắt của cô hướng về phía quả cầu thủy tinh trong suốt, bên trong là một cô nàng công chúa đang đứng giữa tuyết trắng xoá.
Hạ Linh liền nói:
“Cái đó đẹp chị nhỉ? Em thấy nó còn trong phòng chị với thấy nó dễ thương rất hợp với em.
Lúc chị dọn ra chị không lấy em tưởng chị đã bỏ nên em đã lấy nó về đó.”
“….Bỏ sao.” – cô lẩm bẩm
“Sao vậy ạ? Em thấy của chị được không? Vốn dĩ chị em nên nhường nhau những thứ tốt đẹp đúng không ạ? Chị…sẽ không để ý chứ?.” – Hạ Linh nhìn sang cô thấy cô ngập ngừng liền nói tiếp.
“Nếu chị không đồng ý thì thôi vậy, em sẽ trả cho chị nhé! Nhưng chắc chị sẽ không đòi lại đâu ha.”
Cô quay sang Hạ Linh, nụ cười trên gương mặt ấy làm cô cảm thấy khó chịu.
Cô đưa tay xoa đầu Hạ Linh bảo:
“Em cứ giữ đi, chị vốn cũng không cần nó mà.”
“Vâng.”
Hạ Linh vui vẻ nhanh chóng chạy xuống lầu, thấy em ấy đã đi khuất cô muốn vào trong để ngắm nó thêm một lần nhưng cũng chỉ dám nhìn từ xa nhìn vào.
Hạ Linh chạy nhào vào phòng bếp mẹ em đang nấu ăn, dáng người phụ nữ mảnh mai, tóc được búi lên một cách gọn gàng.
Bà ta là Hạ Xuân mẹ kế cô.
“Mẹ, chị Giai Nghiên về rồi đó!”
Bà ta nghe thấy vậy liền ngẩn đầu lên nhìn cô con gái bé bỏng của mình.
“Vậy sao? Đúng là không có phép tắc gì nhỉ? Không thấy một lời chào hỏi.” – Bà ta hằn hộc
“Đúng vậy, con không thấy chị ấy chào mẹ gì cả.
Vừa về là liền chạy lên phòng, còn muôn giành đồ con nữa.”
“Thật vậy sao? Quá quắc thật mà.” – Bà ta ngạc nhiên nhìn Hạ Linh, gương mặt có chút khó chịu.
“Không hiểu ông ấy nghĩ gì mà lại kêu con bé về.
Hết chịu nổi mà.”
Cả hai mẹ con cứ càm ràm chuyện này chuyện kia, nói một hồi hả hê thì lại quay sang cười khoái chí.
Có vẻ nói xấu sau lưng là chuyện lúc nào cũng thú vị hơn nhỉ..