Khóc Giữa Sài Gòn
Chương 23
Phan giữ chặt tay Nam, hét lên với Mễ:
– Tôi xin lỗi, Mễ về đi, tôi sẽ giữ Nam lại cho, lần trước cũng đã như vầy rồi, không sao đâu!
Mễ lồm cồm đứng dậy, nhìn khung cảnh trước mắt mình, nhớ lại lời Phan nói những khi Nam rơi vào tình trạng như vầy, chỉ có tình dục mới có thể kiềm chế được, nên Mễ gật đầu rồi nhanh chóng ra khỏi nhà, bấm chốt cửa.
Nam khóc, nước mắt mặn đắng, xé lòng, tan nát luôn cõi lòng Phan. Phan quay người Nam lại, đặt môi vào môi Nam, cố gắng hôn Nam để Nam bình tĩnh. Nhưng khi môi vừa chạm được môi, Nam cắn mạnh môi Phan. Đau, nhưng Phan vẫn không bỏ Nam ra, cứ để máu chảy ra từ môi mình, hòa luôn trong nụ hôn tanh nồng mùi máu.
– Không sao đâu Nam, có anh ở đây, Nam không sao đâu.
Nam vẫn khóc, vẫn gào thét, vẫy vùng như con thú hoang đang mang trên cơ thể vết thương chí mạng. Phan vẫn cố ghì chặt Nam, hai cánh tay rộng, vững chắc, mọi khi Nam vẫn tựa đầu trên đó tìm thoáng bình yên, nay trở thành cái gọng kìm kềm hãm đời Nam.
Nam cố gắng thoát ra khỏi Phan, đến khi tuyệt vọng, Nam bấu vào cánh tay Phan, dùng hết sức bình sinh cắn mạnh. Phan cứ im lặng, chịu tất cả đau đớn Nam mang tới, xen lẫn trong đó, một chút kích thích quái gở dâng tràn.
Tay Phan bắt đầu rỉ xuống dòng máu đỏ, Nam vẫn cắn chặt, không buông. Đến khi cả sức lực dồn thành nỗi đau chuyển sang Phan, Nam thôi giãy giụa, hơi thở thổn thức, mệt nhọc. Phan ôm siết Nam vào chặt hơn trong vòng tay, máu ướt thẫm áo, mùi tanh nồng xộc lên khứu giác, và trong giây phút đó, giọng Phan bình thản, điềm nhiên đến lạ:
– Mình làm đám cưới nha Nam.
Nam nhìn Phan, ánh mắt vô hồn, ngây dại, như câu nói của Phan vừa rồi chỉ là khói mây thoảng qua.
– Mình sẽ làm đám cưới với nhau, nha Nam!
Phan nhẹ giọng, như van xin, như dỗ dịu những nỗi đau chất chứa trong Nam. Nam không trả lời, dùng hai tay áp sát vào mặt Phan, mặt đối mặt, mắt nhìn sâu vào mắt nhau.
– Làm tình với em đi Phan.
Giọng Nam nghẹn đắng, nước mắt vẫn còn bê bết chảy dài trên gò má xương xương, máu từ cánh tay Nam vẫn còn đọng thành vệt dài trên khóe môi Nam. Phan bế Nam gọn lỏn trên tay, thấy vết cắn của Nam ban nãy nhức buốt, nhưng vẫn mặc kệ, từng bước chầm chậm đi vào phòng trong. Phan đặt Nam xuống giường, rồi hôn Nam, cảm nhận mùi máu tanh vẫn còn thoang thoảng.
Nụ hôn, với Phan là thứ quan trọng nhất trong tình dục. Có những ngày mệt mỏi, Phan chỉ cần được hôn Nam, được cảm nhận môi Nam mềm mại rơi trên môi mình, được cảm nhận hơi thở Nam ngọt ngào, phảng phát mùi rượu. Với Phan, đặt môi vào môi nhau, cảm giác tuyệt vời hơn mọi tiếp xúc. Miệng Nam bây giờ trộn lẫn những thứ mùi vị rất lạ lùng, mùi rượu vang, mùi tanh của máu, mùi mặn của nước mắt, cả mùi đắng của nỗi đau. Nam với tay lấy lọ popper trên đầu giường, định mở ra nhưng Phan cản lại:
– Đừng dùng thứ này nữa Nam, nó chỉ làm Nam phải sống giả tạo ngay cả trong tình dục thôi.
Nam lắc đầu, vẫn mở nắp, đưa lên mũi. Lần này Phan cương quyết đưa tay giành lấy lọ popper, Nam giật lại, hai người giằng co qua lại để rồi lọ poppers văng sang một bên, đổ tràn ra nệm. Nam như con thú đói, quay người lại vết chất lỏng đổ tràn, đưa mũi xuống hít lấy hít để. Phan bất lực nhìn Nam, rồi trong cơn nóng giận, Phan cầm lọ poppers quăng mạnh vào tường cho vỡ tan tành. Thứ mùi nồng gắt bắt đầu lan tỏa ra khắp phòng ngủ, Phan hít một hơi sâu, bắt đầu bị thứ chất tăng hưng phấn ảnh hưởng làm cho cảm giác ham muốn cuộn trào.
Phan nhào người tới, ngấu nghiến cơ thể Nam. Đây là lần làm tình kì lạ nhất của hai người. Máu, nước mắt, nỗi đau và tình dục cuộn chặt hai người vào nhau.
“Oh, my God, I feel it in the air
Telephone wires above are sizzling like a snare
Honey I’m on fire, I feel it everywhere
Nothing scares me anymore
Kiss me hard before you go
Summertime sadness
I just wanted you to know
That baby, you’re the best
I’ve got that summertime, summertime sadness.”
***
Bốn giờ ba mươi sáng, Mễ tỉnh dậy như bao nhiêu ngày qua vẫn tỉnh giấc lúc này. Ly café đen, điếu thuốc lá the the cùng những ký ức đêm qua chập chờn đeo bám suy nghĩ Mễ. Vết thương Nam để lại trên trán vẫn làm còn Mễ đau, nhưng vết thương trong lòng Mễ lớn hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên Mễ cảm thấy hoài nghi những gì suốt bao năm qua mình đeo đuổi. Mễ muốn đọc tâm lý con người, muốn tìm hiểu về những gì họ thật sự suy nghĩ, khát khao, muốn bóc tách con người ra thành từng lớp để hiểu, nhất là hiểu bọn đàn ông trên đời suy nghĩ gì về đàn bà, vì sao họ có thể đến, yêu thương rồi sau đó làm đàn bà đau khổ bằng cách tàn nhẫn bỏ rơi họ. Sau bao năm dài, Mễ nghĩ mình đã phần nào thành công, nhưng rồi đến hôm nay, lần đầu tiên Mễ gặp một trường hợp như Nam, Mễ hoàn toàn lạc lối.
Trước nỗi đau Nam mang, Mễ thấy mình quá bé nhỏ.
Mễ đưa tay lên bụng, cơn đau mấy năm qua còn hằn rõ. Cái nỗi đau đàn bà lúc quyết định vứt bỏ một phần máu thịt để rồi từ đó cũng mất luôn thứ người đời đi tìm trong tình dục. Khoái cảm. Đàn bà như Mễ, người ta không cho cái quyền để đòi hỏi khoái cảm trong chuyện gối chăn. Bọn đàn ông thường rất ích kỷ, không những trong cuộc sống mà cả trên giường. Chúng chỉ biết lo cho bản thân mình có leo lên đỉnh hay không, còn đàn bà, chúng mặc kệ. Dĩ nhiên không phải gã đàn ông nào cũng như vậy, cũng có những gã trân trọng cảm xúc của đàn bà từng li từng tí, những gã có thể mặc lại đồ giúp đàn bà sau khi thỏa mãn, những gã hỏi được đàn bà cái câu, “Em có cảm thấy thoải mái không?”.
Những gã như Tú.
Mễ nhớ Tú. Cách đây mấy ngày, Mễ gọi điện cho Tú nhưng vẫn chưa liên lạc được, chắc Tú đang ở biên giới buôn hàng. Lòng Mễ bất an, nỗi bất an lo lắng cho một người đàn ông đã từ lâu không tồn tại. Đàn bà là vậy, thường muốn cưới một người đàn ông mang cho mình cảm giác an toàn, nhưng lại đem lòng yêu những gã làm mình thấy bất an. Đàn bà phức tạp.
Mễ là đàn bà, Mễ cũng phức tạp.
Cảm giác của Mễ khi bên Tú, mỗi lần lại mỗi khác nhau. Ân ái xong, gối đầu trong tay Tú, nghe tim Tú đập nhịp đều, Mễ thấy bình yên. Những khi xa nhau, lòng Mễ lại cuộn trào lo lắng. Mễ biết và tự nhủ rằng mình chẳng có lý do gì để lo cho Tú. Tú đâu là gì của Mễ, chỉ đơn thuần là hai con người cảm thấy cô đơn, cần tình dục và như hai đường thẳng, cắt nhau ở chỉ một điểm rồi lại muôn trùng xa. Những buổi sáng một mình như sáng nay, Mễ tìm cách gạt Tú ra khỏi thứ mang tên nỗi nhớ. Nhưng con người ta kỳ lạ lắm, cứ càng không muốn nghĩ đến, tâm trí lại cứ mãi vấn vương.
Thảng hoặc trong những lo âu không định hình, Mễ sợ mất Tú, nhưng rồi chợt nhận ra mình chẳng thể nào mất được. Con người ta không thể nào mất một thứ mình chưa từng sở hữu. Tú có bao giờ là của Mễ đâu để Mễ đánh mất.
Vậy trong bộn bề đời nhau, Tú là gì và Mễ là gì?
Chắc chỉ là hai người để đan tay vào nhau cùng đi tìm hoan lạc.
Mặt trời đã ló dạng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu, một ngày còn dài những lo âu phía trước để những con người sống dưới ánh mặt trời phải đối mặt.
Mễ vào phòng tắm, chuẩn bị đồ đạc đến văn phòng.
***
Khi Phan mở cửa phòng họp bước vào, gã tổng giám đốc đã yên vị trong đó, đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính bảng. Không cần nhìn, chỉ nghe tiếng ú ớ, thở hổn hển của phụ nữ cũng dư sức biết gã đang coi một bộ phim cấp ba rẻ tiền. Thấy Phan vào, gã không ngẩng đầu, xẵng giọng:
– Dạo này cậu Phan hơi có vấn đề về khái niệm đúng giờ phải không? Lần họp nào cũng là tôi chờ cậu.
– Em xin lỗi, do tối qua ở nhà có chút chuyện…
– Được rồi, lý do nào thì cũng là lý do. Cậu ngồi xuống đi.
Gã tổng giám đốc tắt máy tính bảng, cầm điều khiển tivi bật các trang báo mạng thịnh hành nhất để Phan coi.
Trên trang chủ tất cả những tờ báo đều có thông tin về cuộc thi giọng hát cho trẻ em mà mọi người đang quan tâm. Các bài phân tích chuyên sâu của một người nào đó viết gây tranh cãi không ngừng, và hiện tại, người ta đang hướng về D., cô bé hát dân ca. Điều đó không lạ, lạ là bài phân tích đó lại chễm chệ nằm trên “Thiên đường” mặc dù Phan không hề giao cho bất cứ ai viết.
– Tối qua hai đứa nhóc có một vòng thi nháp trước khi vào đêm chung kết. Kết quả cậu thấy rồi đó, con cháu tôi được người ta ủng hộ không ngờ.
– Như anh đã từng nói, kết quả vẫn chưa biết được cho đến ngày chung kết. Chỉ có một điều em thắc mắc, tại sao lại có một bài viết như vậy trên “Thiên đường” mà em không hề hay biết.
Gã tổng giám đốc nhếch mép nhìn Phan, cười khẩy.
– Cậu Phan có biết đánh cờ tướng không?
– Em biết đánh, nhưng không giỏi.
– Trên bàn cờ tướng, ngoài con tướng là quan trọng nhất, những con còn lại như sĩ, tượng, xe, pháo, mã đều có hai con. Đó là để phòng trường hợp một trong hai con cờ vô dụng bị mất đi, thì vẫn còn một con để chống đỡ. Cuộc sống cũng vậy, lúc nào cũng phải có sẵn một kế hoạch dự bị mới là người biết làm việc lớn.
Phan im lặng, nhìn vẻ mặt đắc thắng của gã tổng giám đốc.
Gã khác hẳn với những ngày đầu nói chuyện cùng Phan. Khi đó, Phan cứ nghĩ gã chỉ là một tay trọc phú, vung tiền ra làm truyền thông để có cơ hội gặp gỡ đám chân dài, nhưng hình như Phan đã lầm, gã không đơn giản như vẻ bề ngoài.
– Tôi thấy cậu Phan gần đây chắc bận rộn chuyện gia đình nên lơ là “Thiên đường” quá, lúc nào cũng chạy sau người ta. Lần này với vụ chung kết thi hát cho đám nhóc cậu đừng làm tôi thất vọng nhé. Hiện giờ cậu cũng thấy báo chí bắt đầu nâng con bé lên rồi, khả năng chiến thắng của nó rất cao. Cậu có tính toán gì chưa?
Phan không ngạc nhiên khi thấy D. được nhiều người ủng hộ, đó là điều hiển nhiên. Trong vài năm gần đây, trào lưu hội nhập kéo con người vào một guồng máy vận hành đến chóng mặt. Thị trường âm nhạc trong nước rơi vào giai đoạn bão hòa, rất nhiều người đi hát ôm giấc mơ làm ca sĩ. Từ lề đường đến bàn nhậu, đám cưới, thôi nôi, đầy tháng, ma chay, nơi nào cũng có người đứng ca hát, và tự nhận là ca sĩ. Các cuộc thi âm nhạc cũng mở ra biết bao cơ hội cho mọi người. Không cần đậu giải cao nhất, chỉ cần vào nhóm dẫn đầu đã được các phòng trà săn đón mời hợp tác.
Người đi hát là vậy, còn âm nhạc cũng rơi vào tình trạng mất cân bằng. Sự ảnh hưởng văn hóa của các nước phương Tây, hay gần hơn là đất nước nhân sâm lấn át bản sắc dân tộc, khiến âm nhạc nước mình nghe cứ na ná nước bạn. Bài hát nào cũng cần có thêm một đoạn đọc rap cho nghe có vẻ “Tây”, hay ít nhất, cũng chọt chẹt vào vài câu “I love you, oh yeah, come on…”. Người dễ tính nghe cũng gật gù, khen hay, khó tính hơn thì phán cho hai chữ, “lai căng”.
Và trong mớ hỗn độn đó, khi các giá trị văn hóa mất cân bằng, người nào cổ vũ cho truyền thống sẽ được ghi tên là anh hùng.
Rõ ràng so sánh về giọng hát, B. và D. đều có những điểm riêng, nhưng một đứa bé mặc áo bà ba, hát dân ca sẽ dễ dàng được ủng hộ, chấp nhận, yêu thương hơn một thằng bé mặc quần thụng hát nhạc hip hop. Đó là điều Phan đã thấy từ sớm.
– Trước hết, em muốn hỏi anh có thể ảnh hưởng đến kết quả cuộc thi không?
– Dĩ nhiên là được, mối quan hệ của tôi đủ lớn để muốn đứa nào thắng thì đứa đó sẽ thắng.
– Ok, vậy bây giờ điều cần làm là tiếp tục để dư luận ủng hộ cho con bé D. còn thằng nhỏ B. thì cứ để tự nhiên như vậy. Lần này, sẽ có một người thất bại vinh quang và một kẻ thắng đầy nhục nhã. Và báo chí cũng sẽ có rất nhiều thứ để nói đến.
***
Căn nhà chìm trong bóng tối, Nam rúc trên giường, vô hồn nhìn thành phố bên dưới…
Khi Phan mở cửa vào nhà, căn nhà chìm trong bóng tối, không một ánh đèn, không một luồng hơi người. Phan vội vã đi tìm Nam, Nam không thể nào bỏ đi được, Phan không thể mất Nam được. Khi nhìn thấy Nam, lòng Phan đau vô hạn. Sau đêm rã rời thân xác tối qua, Phan tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại đổ dồn, gã tổng giám đốc gọi lên công ty họp gấp khiến Phan phải để Nam nằm lại đó cùng căn nhà còn đầy vết tích đổ vỡ Nam gây ra đêm qua. Đến khi quay về, mọi thứ vẫn như vậy.
Phan bỏ giỏ xách lên giường, ngồi xuống kéo Nam vào lòng, cảm nhận được cơ thể Nam lạnh như băng trong vòng tay.
– Nam ăn gì chưa? Sao lại ngồi yên ở đây?
Nam không trả lời, chỉ im lặng, lắc đầu. Phan cũng im lặng, ngồi cùng Nam. Phan hiểu, không dễ dàng gì để chấp nhận nỗi mất mát quá lớn kia, nhất là sau khi Nam đã phải trốn tránh nó trong một thời gian dài. Phan nhìn thấy kế bên Nam là gói thuốc bóc dở, loại điếu nhỏ, có mùi bạc hà, loại thuốc Tú hay gọi là “dành cho đàn bà và gay”. Bình thường Phan không hút, cũng không hẳn là ghét thuốc lá, chỉ nghĩ là nó có hại cho cơ thể nên không dùng đến, nhưng hôm nay, Phan lại cầm hộp thuốc, lấy một điếu và châm lửa.
Nam quay qua nhìn Phan, lạ lẫm. Phan cười, rồi kéo miệng Nam sát mình, nhả một ngụm khói sang Nam. Và cứ vậy, Phan ngồi hút thuốc, thỉnh thoảng quay sang truyền cho Nam ít khói.
Phan nhìn xuống Sài Gòn dưới kia, vẫn là Sài Gòn mỗi ngày Phan thấy từ trên cao, đèn lấp lánh, người hối hả.
– Nam thấy Sài Gòn như thế nào?
Phan đột nhiên hỏi, Phan thực sự rất muốn biết trong mắt Nam Sài Gòn sẽ ra sao. Nam quay qua nhìn Phan, mắt sâu hun hút:
– Sài Gòn đang giãy chết. Đường đông người quá, tay nắm không chặt nên người ta mất nhau.
– Anh xin lỗi, vì khi Nam đau đớn nhất anh đã không thể ở bên Nam. – Giọng Phan nghèn nghẹn, đăng đắng.
– Cuộc đời này, có những con người được số phận đặt cạnh nhau, để rồi xa nhau và làm đối phương đau khổ, Phan có nghĩ chúng ta là hai người được chọn không?
– Anh chưa bao giờ thích đoán ý số phận… cứ để mặc nó đi Nam. Anh chỉ biết, cuộc đời anh sẽ không thể nào thiếu Nam.
Nam nhích người lại gần Phan thêm một chút.
– Em mất tất cả rồi, đến cả một gia đình cũng không còn.
– Anh sẽ cho Nam một gia đình mới, anh có thể cho Nam điều đó!
Nam lại nhìn sâu vào mắt Phan, hít một hơi dài, hỏi một câu mà bản thân đã biết trước luôn câu trả lời:
– Mình làm đám cưới nha Phan.
Tim Phan như nổ tung vì cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong phút giây đó. Nam đã thoát được rồi, Nam thoát ra khỏi nỗi đau đó được rồi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!