Khóc Giữa Sài Gòn - Chương 28 (Hết)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
214


Khóc Giữa Sài Gòn


Chương 28 (Hết)


Phan ngồi im lặng giữa nhà, tivi đang chiếu đi chiếu lại hình ảnh từ video Nam gởi. Có tiếng gõ cửa, Phan đứng dậy, bước ra đón Mễ rồi im lặng quay lại ghế, tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình. Mễ đến bên cạnh Phan, nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm chai rượu đặt trên bàn tự uống vài ngụm.

Đoạn video trên màn hình kết thúc, rồi lại lặp lại từ đầu do Phan đã chỉnh sẵn.

Trên màn hình, là Nam đang tươi cười, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Phan. Nam ngồi trên ghế sofa, nơi Phan và Mễ đang ngồi cùng nhau, trên tay cầm con dao và đang cẩn thận gọt vỏ trái táo xanh. Giọng Nam trong video thật hồn nhiên.

“Em đang gọt táo để lát Phan về ăn đây. Tự nhiên em nhận ra mình thích Phan kinh khủng.

Em thích cách chúng ta hòa hợp trong tình dục, hiểu nhau cần điều gì, thích điều gì và đáp ứng được cho nhau, dìu dắt nhau qua những cao trào nhục thể, nơi chỉ hai người có thể chạm đến được.

Em thích cách chúng ta có thể vừa làm tình vừa cười nói cùng nhau. Và Phan biết không, em thích cách Phan mỉm cười khi hỏi, ‘Em có thích tư thế này không?’ Những gã đàn ông trước đây, không ai quan tâm em như vậy.

Em thích việc chúng ta có thể ghì chặt nhau trong nụ hôn phảng phất mùi rượu vang nồng nồng, như trong một cuốn sách em từng đọc. Em giữ rượu trong miệng mình và hôn Phan, môi em làm Phan say ngây ngất.

Em thích ngay khi vừa tàn trận mây mưa, Phan khẽ nói bên tai em, “Nằm yên đấy, anh đi lấy khăn cho Nam.” Và sau đó em có thể nằm gối đầu vào lòng Phan, nói những chuyện bâng quơ về cuộc sống vừa trải qua hôm nay.

Em thích cảm giác khi hai đứa dìu nhau vào phòng tắm, để nước xả lên người và ôm chặt nhau, thỉnh thoảng môi lướt tìm môi nghe hơi ấm trong làn nước lạnh. Và cả khi Phan giúp em lau người bằng cái khăn trắng muốt.

Em thích cách Phan vòng tay từ đằng sau, giúp em cài lại từng nút áo sơ mi ban nãy chính Phan gỡ ra, rồi mới tới lượt Phan, mặc lại quần tây, áo sơ mi vừa sát cơ thể, thứ quần áo bọn đàn ông ba mươi hay mặc để cuốn hút người khác.

Và, Phan luôn nhớ hôn em trước khi khi đi làm, luôn nói cùng em, ‘Anh yêu Nam’.

A, em gọt táo xong rồi nè Phan.”

Khung hình dừng lại lúc Nam cầm trái táo đã gọt xong vỏ. Vài giây màn hình chuyển sang tối đen, rồi sau đó hình ảnh Nam lại xuất hiện.

Lần này, Nam đang nằm trên giường ngủ, lăn qua lăn lại, nhìn góc quay cũng biết là Nam đang cầm điện thoại tự quay cho mình.

“Em mới ngủ dậy, còn Phan thì đã đi làm rồi… Mà, em nói cái này Phan đừng la em nha. Sáng ngủ dậy, em muốn làm tình với Phan lắm luôn.

Em thích đánh thức Phan bằng nụ hôn vào buổi sáng, nghe giọng Phan cằn nhằn, ‘Sao em dậy sớm hay quá vậy’. Em thích ôm chặt Phan trong tay, hôn đằng sau cổ, nghe mùi nước hoa của chính em còn phảng phất nơi đó từ đêm qua.

Em thích nghe Phan nói, ‘Quay lưng lại đi, để anh ôm’. Và Phan ôm em rất chặt. Em thích giỡn cùng Phan, thích cắn mông để Phan vẫy vùng, ‘Không chơi vậy nha, anh nhột’, nhưng một hồi lại chuyển thành, “Nữa đi em’.

Em thích hôn Phan vào buổi sáng, những nụ hôn kéo dài, đê mê, Phan và em quên thời gian, không gian, chỉ còn là hai bản thể trơ trụi bên nhau.

Và em thích nghe nhạc Lana, đặc biệt là nghe trong buổi sáng khi nằm kế bên Phan.

Em thích nằm nhìn nhau mà tiếng nhạc vang lên, “Tell you all the time, heaven is the place on earth with you…” Hay khi em cong người nghe Phan nói, ‘Chắc anh bị tiểu đường mất, Nam ngọt ngào quá Nam à.’

Em thích khi Phan gục trên người em, để nghe câu hát, “I will love you till the end of time…” Thật lãng mạn, Phan nhỉ?

Và Phan biết không, thật ra em yêu những điều đó, là vì chúng xảy ra cùng Phan. Vì em yêu Phan, chỉ là vậy thôi.”

Màn hình lại tối đen, sau khi sáng trở lại, Nam lần này đang ngồi trong phòng ngủ, gương mặt u buồn, không vui vẻ như hai lần xuất hiện trước kia.

“Hôm nay em tiễn Khanh về nước.

Đêm hôm qua, trước khi đi, em đã nói chuyện cùng Khanh, và nghe được những chuyện Phan muốn Khanh giúp mình. Phan ạ, có cần phải như vậy không?

Vì sự nghiệp, vì danh tiếng, con người ta có thể bỏ qua nỗi đau của đồng loại, thậm chí đó là người thân của mình sao?

Em không biết Phan nhận được gì để bảo vệ danh tiếng cho những con người kia, hay Phan đang tự bảo vệ cho sự kiêu hãnh, bất khuất của mình trước tất cả khó khăn.

Em không hiểu, nhưng em biết là Khanh đã rất khó xử. Em cứ tự hỏi mình, Phan là ai?

Là một người tốt với em, và tàn nhẫn với tất cả những người không phải em… là thiện hay ác, là anh hùng hay kẻ tội đồ…

Nhưng em tin Khanh. Khanh đã nói với em, tay Phan có thể giữ trọn đời em. Chắc Khanh không lầm đâu, Phan nhỉ?”

Nam ngẩng mặt, thả một vòng khói thuốc lên trời, rồi màn hình đứng yên ở đó, chìm vào tối đen. Vài giây sau, hình ảnh Nam trở lại, vẫn ở trong phòng ngủ, ánh đèn vàng vọt phả trên da thịt. Lần này, Nam hút thuốc, và cạnh bên còn có chai rượu dở dang.

“Em xin lỗi… vì đã tò mò đọc tin nhắn trong điện thoại Phan.

Lần đó Phan đi gấp quá, để quên điện thoại ở nhà. Em thấy có tin nhắn của tổng giám đốc gởi cho Phan, em định sẽ trả lời rằng Phan để quên điện thoại, nhưng nội dung của những dòng tin nhắn trên khiến em quên luôn việc mình muốn làm.

Có thật không Phan?

Đứa bé ấy… là do Phan gây ra mọi chuyện à? Em biết… Phan không giết người, nhưng vì Phan mà người ta muốn chọn con đường chết để rồi đánh mất cả tương lai, thì Phan đâu khác gì hung thủ.

Những đêm em nằm bên Phan, em tự hỏi mình đang nằm bên cạnh ai… Phan sát bên em, mà như xa vời vợi. Chẳng có gì kinh khủng hơn là khi yêu mà chẳng thể hiểu được người mình yêu. Phan hiểu em không?

Em sợ lắm… thật sự rất sợ.”

Lần nữa màn hình tối rồi lại hiện sáng, Nam trần truồng, ngồi ở góc phòng quen thuộc, bên cạnh là meth.ice, poppers, rượu và thuốc lá.

“Mấy ngày nay, em suy nghĩ về cái chết.

Em chẳng còn gì vướng bận. Em đã được mặc lễ phục đám cưới. Em đã được Phan yêu trọn vẹn, em đã được sống những tháng ngày hạnh phúc và đau khổ đan xen. Đời con người, như vậy là đủ phải không Phan?

Có khi, em gặp Quân, gặp lại mẹ và gia đình. Mọi người đang chờ em. Nếu không còn em, Phan hứa rằng sẽ vẫn sống tiếp tục nhé. Sống giùm em. Người ta chết vì nhau thì đơn giản lắm, chứ còn sống giùm nhau, mới thực sự khó khăn. Em phải khiến Phan làm việc khó rồi.

Đời em trước khi gặp lại Phan, chẳng còn gì cả. Chính Phan đã cho em một cuộc sống mới, nhưng hình như, đến lúc em phải trả lại Phan rồi.

Phan biết không, tự tay chuẩn bị cái chết cho mình thật sự không dễ chịu gì đâu, nhưng đời em cũng đâu có lúc nào được thoải mái, dễ chịu.

Em không sợ chết đâu, em chỉ sợ xa Phan…”

Hình ảnh của video dừng lại.

Phan ngồi dậy, cầm chai rượu tu ừng ực rồi, lấy tay cầm điều khiển.

– Còn một đoạn ngắn nữa.

Hình ảnh Nam lại hiện ra, trong ánh đèn vàng mờ đục của phòng tắm. Nam dựa lưng trên thành bồn, đôi mắt vô hồn, mệt mỏi. Giọng Mễ run run.

– Đây… đây là đêm đó?

Phan im lặng gật đầu. Nam trong đoạn video mỉm cười, cất giọng hát, rất nhỏ nhưng đủ để nghe.

“Will you still love me when I’m no longer young and beautiful.

Will you still love me when I got nothing but my aching soul

I know you will, I know you will

I know that you will

Will you still love me when I’m no longer beautiful”

Và Nam mỉm cười, một tay cầm con dao nhỏ, một tay với tắt điện thoại. Hình ảnh cuối cùng dừng lại, là ánh mắt Nam đau đáu nhìn thẳng vào màn hình, vào Phan, vào Mễ.

Phan ngả đầu vào ngực Mễ. Mễ vỗ nhẹ vai Phan:

– Phan khóc đi… khóc được rồi đó Phan, không còn ai ở đây đâu. Phan không cần giả vờ nữa đâu.

Và Phan khóc, lần đầu tiên từ khi mất Nam, Phan dám khóc cho nỗi đau của chính bản thân.

Ngoài kia, Sài Gòn chuyển mình, nóng oi ả, đêm lại dài nữa rồi, đêm thê lương ơi.

***

Ân ngồi dựa vào cửa phòng Thụy, chẳng biết tại sao mình lại cứ ngồi đây. Ân muốn gặp Thụy, nhưng lại biết Thụy đang muốn ở một mình.

Ân đã đăng ký khóa học nhiếp ảnh lần trước Phan giới thiệu, ngày mai sẽ là ngày lên đường, đơn xin nghỉ làm Ân đã gởi đi. Ba mẹ Ân dĩ nhiên rất tức giận vì chuyện này, nhưng trước sự quyết liệt của Ân, họ cũng đành chiều theo. Ân muốn gặp Thụy, đơn giản chỉ để nói lời chia tay, nhưng giờ Thụy còn đang bận rộn với nỗi đau Nam để lại, chắc không còn chú ý đến Ân đâu.

Ân ngồi bó gối, gục đầu, nghe tiếng tụng kinh của bà giáo vang lên từ dưới nhà. Ngày mai Ân đi, chắc sẽ nhớ bà giáo lắm. Minh, con trai bà chắc cũng nay mai dọn về đây ở, hi vọng bà giáo sẽ không thấy quạnh quẽ.

Đột nhiên, Ân cảm thấy chơi vơi, mất thăng bằng. Giật mình trấn tỉnh mới thấy Thụy vừa mở cửa ra. Ân vội vàng đứng dậy dối diện Thụy.

Chỉ mới hai ngày không gặp mà Thụy tàn tạ, xác xơ quá,. Đôi mắt vốn lúc nào hay cười, giờ sao trống rỗng, vô hồn. Thụy bước chậm rãi vào phòng, rồi lại ngồi xuống góc phòng cô độc trong bóng tối. Ân ngồi xuống theo. Ân vòng tay ôm Thụy, lần đầu tiên Ân có những va chạm xác thịt gần gũi như vầy với một người khác giới.

Bất ngờ, Thụy ôm lấy Ân, rất chặt trong tay mình, rồi môi thô bạo chạm vào môi Ân.

Ân muốn đẩy Thụy ra, nhưng một bản năng khác lại thúc giục Ân cứ thả lỏng bản thân vào những cảm xúc mình đang có. Và Ân xuôi theo. Thụy hôn, đưa tay lần lột hết những lớp quần áo trên cơ thể Ân. Ân hít một hơi dài, chuẩn bị tâm lý cho những gì mình sắp đối mặt.

Tiếng tụng kinh dưới nhà của bà giáo vẫn râm ran, lan tỏa lên tận phòng Thụy.

Tâm trí Ân bị khỏa lấp bởi những đòi hỏi xác thịt trong Thụy đang trào dâng. Ân tự hỏi, Thụy có xứng đáng là người đưa mình từ giã đời con gái, bước vào phận đàn bà không. Nhưng rồi, Ân quên tất cả, và hòa cơ thể mình vào thứ ái tình đang dâng cao. Đến khi Thụy dần dần đặt cơ thể mình vào Ân, cơn đau xé thịt từ phần hạ thể xồng xộc khắp cả cơ thể. Ân nhắm nghiền mắt, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt.

Thụy cũng chảy nước mắt. Những cảm xúc của lần làm tình này và khi làm tình cùng Nam sao lại trộn lẫn vào nhau, khiến Thụy bối rối. Thụy buông Ân ra, ngã gục trên sàn nhà, rồi ôm chầm lấy Ân mà khóc.

Đàn ông ạ, đến khi mệt mỏi với những đau thương chất đầy, cũng cần lắm được gục mặt vào ngực đàn bà mà thổn thức đấy thôi.

Dưới nhà, tiếng tụng kinh của bà giáo vẫn đều đều, vang vang.

***

Phan đã ngủ say.

Trên đường về, chẳng hiểu sao Mễ lại muốn ghé vào quán “Chờ” để được uống một ly café. Khi ngồi xuống quán, cũng là lúc điện thoại Mễ reo. Giọng đầu dây bên kia là Khuê.

Khuê cảm ơn Mễ vì nhờ những gì Mễ chia sẻ Khuê hiểu ra rằng chỉ có gia đình là trên hết, đã gạt bỏ được những suy nghĩ về gã đàn ông kia, toàn tâm toàn ý yêu thương chồng. Và, giờ thì Khuê đã có bầu được gần một tháng nay.

“Ai mà không có lỗi lầm quá khứ phải không Mễ, quan trọng là mình học được gì từ những lỗi lầm đó để không lặp lại ở tương lai.”

Hôm nay quán không bật nhạc, cô kiến trúc sư cũng không ngồi vẽ tranh, mọi thứ như rơi vào một khoảng im lặng kì dị. Đến khi đứng dậy đi về, cô kiến trúc sư tới chia tay Mễ.

– Hôm nay là đêm cuối cùng quán mở cửa, cảm ơn chị.

– Vì sao không còn “Chờ” nữa?

– Chờ đã vô vọng rồi, còn giữ “Chờ” làm chi?

Anh người yêu của cô, trong lần vượt biên mấy mươi năm trước đã mất mạng. Chỉ là do cô cố chấp, không tin đó là sự thật, tự dối gạt bằng những bức chân dung người đàn ông có gương mặt sương khói. Đến nay, vừa đúng ba mươi năm ngày cô đợi anh, cô quyết định khép cửa giấc mơ để về thực tại. “Chờ” sẽ không còn tồn tại ở Sài Gòn.

Cửa thang máy mở, Mễ bước ra, nhìn về phía nhà mà như không tin vào mắt mình.

Chờ.

Tú đang chờ Mễ ở trước nhà. Nhìn Tú xác xơ lắm. Quần áo rách bươm, râu ria không cạo, tóc tai rũ rượi, bê bết bùn đất. Mễ kéo Tú vào nhà, lôi vào phòng tắm, cẩn thận xả nước, lau từng vết dơ trên cơ thể Tú. Tú cứ vậy ngồi im, để Mễ chăm sóc cơ thể mình sau bao ngày mệt nhọc nơi biên giới.

Khi đã nằm cạnh nhau trong căn phòng phủ ánh đèn vàng quen thuộc, Tú mới kể lại hành trình của mình.

Nghe lời bạn, Tú hùn tiền để buôn lậu thuốc lá vì thứ này lời nhiều, mau kiếm được tiền lớn. Nhưng không may bị công an biên giới bắt lại, Tú và mấy người kia phải bỏ hàng tháo chạy thoát thân. Không còn tiền, không ai giúp đỡ, vất vả lắm Tú mới về được đến đây để gặp Mễ.

– Ngày mai tôi sẽ ra đầu thú. Đàn ông mà sống trốn chui trốn nhủi như vầy còn ra thể thống gì.

– Vậy sao Tú không để người ta bắt luôn đi, còn chạy làm gì?

– Để bị bắt thì đâu còn được gặp lại Mễ để nói chia tay. Tôi biết thế nào Mễ cũng lo lắng cho tôi lắm.

– Sao Tú biết tôi lo?

– Vì Mễ yêu tôi, rõ ràng quá mà.

Mễ im lặng, vòng tay qua ôm Tú, hơn ba tuần không gặp, Tú ốm đi nhiều quá.

– Tội này không nặng đâu, nhiều lắm là ba năm tù, trước khi đi buôn tôi có coi qua sách luật rồi. Mễ yên tâm.

– Ba năm hay ba ngày thì cũng là ở tù. Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại.

– Con người mà, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho những thứ mình gây ra chứ Mễ.

– Ừ, thì chịu đi, tôi sẽ chờ.

– Nói nhớ giữ lời đấy. Thôi ngủ đi, khuya rồi. Trừ lần đầu tiên ra, những lần còn lại tôi và Mễ đều làm tình với nhau. Lần này chỉ ôm nhau ngủ thôi nha Mễ.

– Đối với tôi, có hay không thì cũng vậy mà Tú… ôm nhau được rồi.

Mễ gối đầu lên tay Tú, thiếp đi trong giấc ngủ bình yên nhất của ba mươi năm qua.

***

Sáng nay Minh dọn đồ về nhà bà giáo, cũng là lúc thấy Ân xách va li ra khỏi nhà. Ân gật đầu chào Minh, tạm biệt bà giáo xong thì đón xe đi đến điểm hẹn để bắt đầu chuyến hành trình nhiếp ảnh của mình.

Ngày mai, với Ân là những ngày mới, những ngày rong ruổi cùng đam mê.

Được sống với những gì mình yêu thích thật sự, không bao giờ là quá trễ.

Ân ngồi trên xe, bật điện thoại lên và nhìn vào đó, chỉ còn duy nhất một tấm hình được lưu. Tấm hình Thụy đang nằm ngủ trong tay Ân, an nhiên lắm.

***

Bến xe đông người, một cậu trai bước xuống, đứng lơ ngơ nhìn ngó mọi nơi, tay xe ôm chạy tới gần, mời mọc:

– Em trai, mới lên Sài Gòn phải không, có cần chỗ trọ không, anh giới thiệu cho.

Thụy nhìn cảnh đó, lắc đầu rồi đến hàng ghế chờ chuyến xe kế tiếp. Cậu trai đó, cũng như Thụy cách đây vài năm, đến Sài Gòn với bao ước mơ hoài bão. Chỉ hi vọng rằng Sài Gòn đừng đối xử với cậu tệ quá.

Loa thông báo chuyến xe của Thụy chuẩn bị khởi hành. Thụy đứng dậy, đeo ba-lô lên vai, lấy điện thoại ra coi tin nhắn vừa đến.

“Hẹn gặp lại Thụy một ngày không xa, tại Sài Gòn.”

Chắc chắn Thụy sẽ còn quay lại nơi đây.

***

Phan vẫn ngồi trên văn phòng, tay cầm điều khiển tivi, lướt các trang báo mạng.

Sáng nay báo chí Sài Gòn được một phen chấn động khi có hàng loạt sự thật được phơi bày.

Đường dây mại dâm cao cấp kia đã bắt được người cầm đầu, không ai ngờ được rằng đó lại là cô người mẫu H. nổi tiếng ngoan ngoãn. Dĩ nhiên một mình H. chẳng thể nào có được mối quan hệ lớn đến vậy, đằng sau còn có người chống lưng rất lớn là ông X. chủ của tập đoàn truyền thông sở hữu tờ báo mạng “Thiên đường”.

Thêm vào đó, ông X. còn bị truy tố về tội danh xúc phạm nhân phẩm người khác có tổ chức, khi là người chủ mưu dựng lên các bằng chứng giả trong cuộc thi hát vừa qua.

Phan còn nhớ lời Tú dặn trước khi nghỉ làm, “Nguyên tắc của một phóng viên là luôn luôn bật máy ghi âm khi nói chuyện”, và đã làm theo. Để giờ đây, những đoạn ghi âm đó là bằng chứng hùng hồn buộc tội gã tổng giám đốc… đồng thời buộc tội của Phan.

Phan cũng có trách nhiệm trong những chuyện vừa qua.

Khi gã tổng giám đốc gọi điện cho Phan, gào lên điên dại, Phan chỉ mỉm cười:

– Đối phó với những thằng khốn nạn như ông, thì cần phải khốn nạn hơn cả như vậy.

Phan tắt màn hình tivi, quay qua nhìn toàn cảnh thành phố bên dưới một lần nữa.

Cánh cửa phòng bật mở, hai anh công an bước vào, Phan nhìn họ, gật đầu rồi mỉm cười.

Thiên đường đã vỡ nát thật rồi.

***

Báo Thanh Niên Trẻ sau đó khởi đăng một loạt bài viết cực kỳ chi tiết, đầy đủ về việc sử dụng meth.ice (hay còn gọi là ma túy đá) trong giới trẻ. Những tác nhân gây hại có thể mắc phải khi sử dụng loại ma túy này kéo dài khiến nhiều người bàng hoàng, kinh sợ.

Loạt bài đó gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về thực trạng sử dụng chất kích thích nguy hại đến sức khỏe trong bộ phận thanh thiếu niên. Công an thành phố đã thành lập tổ chuyên án điều tra, phá các đường dây tiêu thụ, buôn bán loại chất gây nghiện này trên cả nước, thu được những thành công nhất định.

Duy chỉ có danh tính người cung cấp bài viết kia vẫn là một bí ẩn.

***

Năm sau đó, cuộc thi hát dành cho trẻ con vẫn tiếp tục diễn ra.

Ban đầu, rất ít người muốn cho con mình dự thi vì dư luận xấu còn lưu lại từ năm ngoái, nhưng rồi từ những bảo đảm, cũng như hành động thiết thực từ phía tổ chức, số lượng thí sinh ngày càng đông đảo hơn. Chẳng ai mà phạm sai lầm, quan trọng rằng chúng ta học được gì từ sai lầm đó và lần sau đừng để lập lại.

Sau sự cố năm vừa rồi, những người tổ chức chương trình đã rút ra được bài học lớn. Họ thẳng tay xóa sổ tất cả tiêu cực từ vòng sơ tuyển, mang đến cho khán giả một cuộc thi công bằng, tìm ra được đứa bé thật sự tài năng, xứng đáng để mọi người ủng hộ.

Điều xúc động nhất của đêm chung kết, chính là việc bé B. xuất hiện trên sân khấu để chúc mừng người bạn đăng quang cuộc thi giống mình năm rồi.

Ký ức trẻ con vốn dĩ còn mong manh, sau một thời gian điều trị, B. đã cân bằng được cảm xúc bản thân. Phát biểu trong ngày hôm ấy, ba B. nói:

– Con chúng ta có quyền đam mê và thể hiện đam mê. Nhưng tôi chỉ muốn mọi người hiểu rằng, trước khi đứa bé trở thành ca sĩ, nó phải được trải qua một tuổi thơ bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác.

***

Sáng nay Tú đến công an đầu thú.

Mễ muốn đi cùng, nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi. Đàn ông đâu muốn đàn bà chứng kiến những giây phút thất bại nhất trong đời họ.

Mễ không uống café, cũng không hút thuốc, chỉ đứng nhìn Sài Gòn dưới kia.

Dù đêm qua, con người ta đau khổ hay hạnh phúc đến thế nào, thì sáng nay, mặt trời vẫn mọc. Chúng ta lại sẽ phải sống một ngày mới, những chuyện vừa qua chỉ còn là ký ức.

Sài Gòn đẹp không?

Đẹp chứ! Với Mễ, Sài Gòn luôn luôn đẹp, vì tại nơi đó, có những người Mễ yêu thương, dẫu, chỉ được gặp họ ở một khoảng khắc ngắn ngủi của cuộc đời, để rồi lại phải tách nhau ra. Nhưng Mễ tin rằng, một ngày nào đó, mọi người sẽ được gặp lại nhau ngay tại mảnh đất Sài Gòn này. Có khi chẳng để làm gì hết, chỉ là được ôm nhau vào lòng và khóc.

Vì sao lại là khóc mà không phải mỉm cười?

Vì tiếng khóc, là bắt đầu của một sinh linh mới, của một sự sống mới. Như bao nhiêu đứa trẻ đã từng sinh ra, cất tiếng khóc tại nơi đây. Và như con của Mễ, đứa con vừa được tượng hình, nó cũng sẽ được cất tiếng khóc chào đời giữa Sài Gòn.

Mễ đưa tay lên bụng, cảm thấy hơi ấm từ đó lan tỏa khắp cơ thể.

Những câu cuối cùng của bài hát còn âm vang.

“Người đàn bà đi nhặt mặt trời

Hong ấm tình yêu của loài người

Buồn thương nơi ấy có ngươi hóa điên

Quen mùi chăn gối nhưng chẳng nhớ tên

Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng

Trên đống bỏ hoang, mà lầm thiên đàng…”

Cuốn sách này dành tặng những người đã quyết định rời bỏ tôi. Cảm ơn vì đã cho tôi đủ cảm xúc để được “Khóc giữa Sài Gòn”.

The end…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN