Khom Lưng Vì Anh
Chương 47
Từ Nam Nho chào hỏi với Trần Quốc Vĩ: “Vừa đến, vừa lúc thầy ra tới”.
“Vậy à, lại đây lại đây, mau đi vào”. Trần Quốc Vĩ cười, ánh mắt dừng trên người Dịch Tích, “Vị này chính là, bạn gái?”
Từ Nam Nho gật đầu.
Dịch Tích rũ đầu, mấy sợi tóc hai bên mặt tự nhiên rơi xuống phía trước làm người khác trong phút chốc nhìn không rõ mặt: “Chào chủ nhiệm Trần”.
Trần Quốc Vĩ hơi sửng sốt: “Sao?”
Từ Nam Nho nhìn Dịch Tích một cái, giải thích nói: “Hiện tại là viện trưởng”.
Dịch Tích sửng sốt: “Viện trưởng Trần, chào ngài”.
Ôi chao, không nghĩ tới là đã thăng chức!
Trần Quốc Vĩ: “Vị này… Quen biết tôi?”
“Cái đó thì…”
“Mấy người đứng trước cửa nói gì đó? Còn không đi vào”. Giang Nhĩ Nghị ngồi trên ghế nói vọng ra.
Trần Quốc Vĩ lại nhìn Dịch Tích, Dịch Tích yên lặng nghiêng đầu: “…”
Từ Nam Nho lắc đầu cười khẽ, nói: “Đi vào trước đi”.
Vị trí bên cạnh Giang Nhĩ Nghị còn trống, hiển nhiên là dành chỗ cho hai người họ.
“Thầy Từ, bên này, ngồi bên này đi”.
Từ Nam Nho dẫn Dịch Tích ngồi xuống cạnh anh ta, một người chủ nhiệm nào đó nhìn thấy Giang Nhĩ Nghị ngồi nói vài câu với Dịch Tích thì hỏi: “Nhĩ Nghị, cậu biết vị người nhà này của Nam Nho?”
“Biết chứ,” Giang Nhĩ Nghị ý vị thâm trường nói, “Biết rõ”.
“Ồ? Thì ra là người quen, Nam Nho, đây là cậu không đúng rồi, sao cậu chỉ giới thiệu cho cậu ấy mà không giới thiệu với chúng tôi một chút”.
Từ Nam Nho mang vẻ mặt thản nhiên: “Trước đó bọn họ đã biết nhau rồi, cũng không phải em giới thiệu”.
Giang Nhĩ Nghị: “Đúng vậy, này lão Uông, nói ra thì anh cũng biết đấy”.
Chủ nhiệm Uông được một phen bất ngờ, anh ta nhìn Dịch Tích hồi lâu: “Phải không?”
“Khoan đã!” Đúng lúc này, Trần Quốc Vĩ đột nhiên nói, “Cô là Dịch Tích?”
Sự việc đã như vậy thì Dịch Tích cũng không giả bộ được nữa, cô ho một cái, đứng lên quy củ cúi người với mọi người, cũng không giấu mặt nữa: “Chào các thầy”.
Dứt lời, cô lại nhìn về phía Trần Quốc Vĩ: “Chủ nhiệm Trần… A không phải, viện trưởng Trần, em là Dịch Tích”.
Trần Quốc Vĩ hơi trố mắt, nhìn Từ Nam Nho, lại nhìn Dịch Tích, hành động lặp lại mấy lần mới nói: “Sao hai người các cậu lại ở bên nhau?!”
Dịch Tích chớp đôi mắt: “Cái này sao…”
“Là em theo đuổi”. Từ Nam Nho mười phần thong thả kéo cô ngồi xuống.
Trần Quốc Vĩ càng khiếp sợ hơn: “Các cậu, các cậu ở bên nhau khi nào”.
Từ Nam Nho còn chưa mở miệng, Dịch Tích đã chặn lại: “Viện trưởng, thầy ngàn vạn lần đừng có nghĩ nhiều, sau khi tốt nghiệp em mới thành đôi với thầy ấy”.
Trần Quốc Vĩ dừng một chút, bỗng nhiên cao giọng cười: “Em đó, nha đầu này nghĩ cái gì chứ, chuyện này chẳng lẽ tôi còn không tin Nam Nho sao”.
Dịch Tích ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó, còn không phải sợ thầy trách em bắt cóc thầy ấy sao.
Từ Nam Nho ngồi gần cô, nghe được lời này thì nhịn không được cười một cái.
Lúc này, ngoại trừ Giang Nhĩ Nghị ra thì không ai hiểu gì cả.
“Đây là đang nói cái gì vậy? Viện trưởng, thầy cũng biết cô ấy sao”.
Trần Quốc Vĩ: “Sao lại không quen biết được, từng là nhân vật làm mưa làm gió của trường ta đấy”.
Dịch Tích: “… Viện trưởng, thầy nói đùa rồi”.
Chủ nhiệm Uông: “Học sinh trường mình? Tốt nghiệp khi nào”.
Dịch Tích thành thật trả lời: “Em tốt nghiệp sắp được bốn năm rồi”.
Vị thầy giáo nào đó: “Hôm nay là trở về tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường đúng không, đúng rồi, hôm nay có lên bục phát biểu đúng chứ”.
Bởi vì sân khấu cách bọn họ khá xa, mà Dịch Tích lại không đi xuống dưới chào hỏi với mấy vị giáo viên trong trường, nên lúc ấy họ cũng không thấy rõ Dịch Tích. Lúc này, bị người giáo viên này nhắc tới, mấy người giáo viên khác mới nghĩ ra.
“Một trong những cựu học sinh ưu tú quay về trường, tôi nhớ ra rồi”.
“Lúc ấy không thấy rõ lắm…”
“Nói như vậy, Nam Nho tới trường mình cũng gần 5 năm rồi”. Chủ nhiệm Uông vô cùng bát quái, “Nam Nho, tiểu cô nương này là học trò cũ của cậu?”
Từ Nam Nho: “Đúng”.
“Ồ”.
Cái “ồ” này vô cùng thâm thuý, giáo viên ở đây không ít, bởi vì đều cùng khoa Quản Lý, nên vài người trong số họ từng dạy qua Dịch Tích, Dịch Tích chợt có cảm giác như bị thầy giáo túm lấy bím tóc.
“Trách em vừa rồi đi vào mà không báo tên trước, các vị giáo viên, em xin kính mọi người một ly”. Dịch Tích nói xong liền cầm ly rượu, lúc uống xong, Dịch Tích lại rót một ly kính Trần Quốc Vĩ: “Viện trưởng, lúc nhỏ không hiểu chuyện, làm thầy phiền lòng rồi”.
Mặt mũi cô có thể không cần, nhưng tuyệt đối không thể làm Từ Nam Nho mất mặt, cô nhất định phải đoan trang!
Trần Quốc Vĩ cười lắc đầu: “Đám nhóc các em…”
Dịch Tích ngượng ngùng cười cười.
Dịch Tích cảm thấy lỗ mũi to vẫn khá là tốt, ít nhất thì cũng không nhớ kỹ mọi việc. Dịch Tích nhớ tới mấy người bạn học ở sau lưng nói xấu ông ấy, đúng là có chút áy náy.
Thời gian ăn cơm sau đó, Dịch Tích vẫn như cũ bày ra dáng vẻ cẩn trọng. Cho đến khi có vị giáo viên nào đó lên tiếng: “Nam Nho, ngày thường cậu cũng rất ít khi ăn cơm với chúng tôi, khó được một lần này, không nghĩ rằng lại có thể là lần cuối cùng, nào nào, hai chúng ta uống một ly”.
Bàn tay cầm đũa của Dịch Tích hơi ngưng lại, lần cuối? Có ý gì.
“Lời này của cậu, tuy Nam Nho muốn từ chức, nhưng cũng không có nghĩa là về sau chúng ta không còn cơ hội cùng nhau ăn cơm nữa, mọi người nói có đúng không”.
Từ Nam Nho gật đầu: “Đúng vậy, có cơ hội thì nhất định là vậy”.
Trên bàn cơm vẫn còn nói về chủ đề này, nhưng Dịch Tích một câu cũng nghe không lọt lỗ tai.
Cô nhìn Từ Nam Nho, có chút phản ứng không kịp.
Từ chức có ý gì?
Không làm giáo viên ở Thành Nguyễn, hay là… Không làm giáo viên nữa?
Lúc gần tan tiệc, vài vị thầy giáo uống khá say.
Trước khi đi, Trần Quốc Vĩ mang theo một chút men say nói: “Dịch Tích à, em không được phép ức hiếp thầy Từ đâu đấy”.
Dịch Tích: “Viện trưởng, em là người thành thật”.
Trần Quốc Vĩ: “Lúc hack trang web của trường sao không nói mình là người thành thật!”
Dịch Tích chẹp chẹp miệng.
Trần Quốc Vĩ tiếp tục nói: “Em đó nha đầu thối quậy phá!”
“Em nào có!”
“Em nhìn em đi, còn gào lên với tôi!”
“… Viện trưởng, thầy say rồi”.
“Tôi không say! Chút rượu này nhằm nhò gì!”
“…”
Từ Nam Nho nói xong với người đằng sau liền đi lên trước, rất tự nhiên ôm lấy vai Dịch Tích: “Viện trưởng, thầy đang ức hiếp bạn gái em sao”.
“Hừ!” Trần Quốc Vĩ nghẹn lại, “Tiểu tử, ánh mắt gì thế kia”.
Người bên cạnh đều cười lên: “Viện trưởng à, thầy Từ của chúng ta vì bảo vệ vợ mình mà sốt ruột, thầy đừng lấy thân phận trưởng bối ra để dạy dỗ người ta nữa”.
“Đúng đúng”. Giang Nhĩ Nghị nói, “Sáng nay nha đầu này còn không nhận người chủ nhiệm là em nữa, còn nói gì mà bây giờ là cùng vai vế rồi”.
Từ Nam Nho hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Dịch Tích.
Dịch Tích nhỏ giọng “hừ” một tiếng: “Vốn dĩ là vậy mà…”
Sau đó mọi người giải tán, Dịch Tích và Từ Nam Nho là người cuối cùng rời đi.
Hiếm khi Dịch Tích không quấn lấy Từ Nam Nho, tự mình đi đằng trước, Từ Nam Nho nhìn bóng dáng cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, đi vài bước liền đuổi theo cô.
“Xe ở bên kia”.
Dịch Tích cũng không quay đầu lại: “Không ngồi, em muốn đi bộ”.
Từ Nam Nho vươn tay giữ chặt cô: “Dịch Tích”.
Dịch Tích quay đầu lại, cười như không cười nhìn anh: “Nghe nói anh muốn từ chức”.
Từ Nam Nho nhìn cô, gật đầu.
“Không ở Thành Nguyễn nữa?”
“Không ở trường nữa”.
Dịch Tích ngẩn người: “Sao anh không nói sớm cho em biết, nếu hôm nay bọn họ không nói, em cũng không biết!”
“Sáng nay vừa nói cho viện trưởng, bọn họ cũng vừa biết”.
“Vậy sao anh không sớm một chút nói em biết, em lại là người cuối cùng biết tin tức của anh”.
Từ Nam Nho cong môi, trong giọng nói mang theo ý vị dỗ dành: “Vốn dĩ muốn đợi đến tối mới nói em biết”.
Dịch Tích: “Vì sao từ chức?”
Từ Nam Nho kéo cô đi về phía trước, giống như là đang tản bộ sau khi ăn cơm: “Chán rồi”.
“Chán…?”
“Ừm”.
“Thật?”
Dịch Tích không ngờ rằng lời này có thể từ miệng Từ Nam Nho thốt ra, nhưng biểu cảm nghiêm túc của anh cũng không giống nói dối.
“Vậy sau đó anh muốn làm gì?” Dịch Tích kéo anh lại không cho anh đi tiếp, “Đừng đi xa, xe ở bên kia”.
Từ Nam Nho dừng lại, hạ thấp tầm mắt nhìn cô: “Không phải muốn đi bộ sao”.
“Em nói đùa anh cũng tin”. Dịch Tích kéo áo anh, “Sao không trả lời, anh muốn đi đâu”.
Từ Nam Nho mỉm cười, không trả lời, chỉ vươn tay ôm cô vào lòng.
“Hình như có chút say”.
Dịch Tích: “…”
“Chúng ta về nhà đi, Chiêu Tài ở nhà chắc là đói rồi”.
“Này…”
Từ Nam Nho đặt cằm lên đỉnh đầu cô, không biết anh có phải có chút say thật hay không, Dịch Tích cảm thấy anh có chút dính người.
“Đừng cọ vào tóc em, sắp rối rồi”.
Tiếng cười trầm thấp của Từ Nam Nho truyền từ đỉnh đầu đến, một lát sau, Dịch Tích nghe anh nói: “Anh phải về nhà họ Ngôn rồi”.
Dịch Tích lập tức cứng đờ, cho rằng chính mình không nghe rõ: “Cái gì?”
“Trước kia ông nội bảo anh quay về, hiện tại, cũng cần phải trở về rồi”.
“Không phải anh không thích về đó sao”.
“Cũng tạm”. Từ Nam Nho im lặng chút rồi nói, “Lúc nhỏ rất ghét, hiện tại, cũng tàm tạm”.
Dịch Tích giãy giụa thoát ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao lại đột nhiên như vậy?”
Từ Nam Nho: “Vẫn luôn trong kế hoạch”.
Dịch Tích nhíu mày, quay về nhà họ Ngôn, việc này cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ những việc anh đã làm trong mấy chục năm qua, sau đó bước lên con đường mới hoàn toàn. Cháu trưởng của nhà họ Ngôn là Ngôn Hành Chi làm chính trị, mà ông lão kêu Từ Nam Nho quay về, đơn giản là để tiếp quản thương nghiệp nhà họ Ngôn.
Dịch Tích tin rằng nếu Từ Nam Nho phải làm, thì mặt này khẳng định cũng sẽ không kém, nhưng, trực giác của cô lại nói rằng anh sẽ không thích mấy thứ này.
Bằng không thì, vì sao trước kia lại chọn làm giáo sư đại học.
“Nhưng em vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, đột nhiên anh muốn đổi hướng làm việc khác, cũng quá là đường đột rồi”.
“Thật ra thì cũng không đường đột, còn nhớ lần sinh nhật kia của ông nội anh không, lúc đó ông ấy đã làm anh suy xét rồi, mà đến mấy ngày trước, anh mới suy xét xong”.
“Vậy khi nào anh đi?”
“Sau khi hoàn tất thủ tục từ chức”.
Dịch Tích sửng sốt: “Vậy về sau anh còn về nhà không”.
Từ Nam Nho hơi dừng lại, một ngón tay nâng cằm cô: “Đương nhiên sẽ về, nhưng sau khi kế nhiệm phải đi sang thành phố khác một khoảng thời gian, khoảng thời gian đó tạm thời không về được”.
Dịch Tích bị bắt phải nhìn thẳng anh: “Vậy em ở nhà một mình rồi”.
“Anh sẽ rất nhanh quay lại”.
“Nhanh cỡ nào?” Dịch Tích nói xong lại uy hiếp, “Anh trở về có tin em biến nhà anh thành ổ chó không”.
“Cùng lắm là ổ mèo, ở đâu ra ổ chó”.
“Em nuôi chó không được sao! Ở nhà anh nuôi, nuôi một bầy”.
“Ừm… Em uy hiếp được anh rồi”. Từ Nam Nho cúi đầu hôn lên môi cô, “Một tháng, một tháng anh quay về”.
Dưới ánh trăng say lòng người, nhưng Dịch Tích lại vô cùng thanh tỉnh, cô nhíu mày, nhón chân cắn lên môi anh.
Lung tung gặm một hồi, sau đó mới hung hăng nói: “Nếu một tháng sau không gặp anh, em không phá banh nhà anh thì không được”.
Trong mắt Từ Nam Nho hiện lên một tia ý cười: “Được”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!