Khôn Ninh - Chương 183: Hoàn toàn do hiểu lầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Khôn Ninh


Chương 183: Hoàn toàn do hiểu lầm


Nàng vừa nói, vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Lúc này mới thấy nàng mặc một bộ váy xanh lục hoa văn cỏ uốn, bước lên một bước, tà váy liền như sóng nước lăn tăn lay động, nàng trực tiếp đi đến cạnh hắn, vòng quanh hắn, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Vệ Lương chỉ cảm thấy sởn da gà.

Khi đối phương đứng trước mặt, hắn không dám ngẩng đầu; khi đối phương ở sau lưng, sống lưng hắn cứng đờ như cây cột đá.

Kiếp trước Khương Tuyết Ninh quen biết Vệ Lương, hoàn toàn do hiểu lầm.

Lúc ấy Lâm Truy vương Thẩm Giới mới đăng cơ, hắn đưa nàng đi chơi khắp phố phường trong kinh thành, gặp một đám thương nhân mắt sâu mũi cao vượt biển đến đây, đang chào bán bên đường những thứ quả dáng vẻ kỳ lạ.

Không ít người vây quanh, đến xem trò hay.

Nhưng người bỏ tiền ra mua chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nàng và Thẩm Giới cũng đứng vây xem cảnh náo nhiệt, không ngờ vào lúc sắp rời đi lại gặp một văn nhân không cao không cường tráng gắng sức chen vào đám người, đến trước mặt mấy thương nhân, nói bản thân không chỉ muốn mua những loại quả đó, mà còn muốn cả hạt giống của chúng.

Thế là một tràng quang quác xổ ra, giá tiền thì vẫn chưa định được.

Văn nhân này tức đến nỗi đỏ cả mặt, lại như cố chấp với đám quả và hạt ấy, đứng giữa đường không chịu đi.

Cuối cùng vẫn là ánh mắt Trịnh Bảo sắc bén, nhớ ra người đó, nói khẽ bên tai Thẩm Giới: “Đây chẳng phải là Vệ thám hoa được ngài khâm điểm trong kì thi năm nay sao?”

Lúc này Thẩm Giới mới nghiêm túc đánh giá hắn.

Khương Tuyết Ninh cũng không kìm được mà kinh ngạc.

Thẩm Giới ngẫm nghĩ, bèn để Trịnh Bảo giải vây giúp vị Vệ thám hoa kì quặc này, trả tiền, tránh thu hút người khác đến bàn tán.

Khả năng nhớ mặt người của thiên tử Thẩm Giới cao quý có giới hạn, nhưng là một thám hoa cho dù Vệ Lương không nhớ Thẩm Giới trông như thế nào, thì cũng nhận ra Trịnh Bảo hôm đó đứng trên bậc thềm kim điện truyền thánh chỉ, vì thế lập tức tiến lên hành lễ.

Cũng may Thẩm Giới kịp thời ngăn lại.

Rồi khó hiểu hỏi hắn mua đống đồ vứt đi này làm cái gì.

Vệ Lương toát mồ hôi, chỉ nói mình có một số thú vui lặt vặt, thích nghiên cứu chuyện đất đai vườn tược, mong Thẩm Giới không trách cứ.

Thẩm Giới nhìn chỗ quả hắn ôm trong lòng, lắc đầu.

Cũng không biết là cảm thấy vị thám hoa lang này không lo làm việc đàng hoàng hay là có ý gì khác, nhưng tóm lại vẫn không trách phạt, chỉ nói: “Có mấy thú tiêu khiển ngoài chính sự cũng không thể khiển trách được, mang về nghiên cứu đi, dù sao cũng là trẫm bỏ tiền ra, ngày sau thực sự nghiên cứu ra được thứ gì, nhớ mang vào cung hiếu kính là được. Trẫm tuy không giỏi thứ này, nhưng hoàng hậu rất háu ăn, không chừng lại thích cho xem.”

Khương Tuyết Ninh đứng sau lưng hắn, cảm thấy mất mặt, muốn phản bác, nhưng không nói ra được, chỉ đành nuốt nghẹn trong lòng.

Vệ Lương như tránh được kiếp nạn, thở phào một hơi.

Sau đó Thẩm Giới cùng Khương Tuyết Ninh hồi cung, chuyện này cũng rơi vào quên lãng. Trong cung người đấu với người, quỷ liều với quỷ, chẳng mấy chốc nàng đã quên sạch.

Nhưng không ngờ, giữa hè năm sau, khi nàng đang ở dưới hiên đại điện Khôn Ninh cung dạy chim sáo nói chuyện, thì thấy tổng quản phủ nội vụ đưa mấy tên thái giám dâng thứ gì đến.

Toàn là hoa quả có hình dáng kì lạ.

Còn có loại toàn gai nhọn, giống như một ngôi sao băng lớn.

Hỏi ra mới biết, là của một vị biên tu trong Hàn Lâm viện tên Vệ Lương đặc biệt dâng lên, đã hỏi hoàng đế, cho người mang đến cho nàng.

Khương Tuyết Ninh hoàn toàn không nhớ ra chuyện khi ấy, thám giám phủ nội vụ vừa đi, liền nghiên cứu mấy thứ quả này một lúc lâu.

Có cái ngon, có cái không hiểu nổi.

Cuối cùng sự chú ý của tất của mọi người đều đặt lên loại quả toàn gai nhọn, nghe nói gọi là cái gì mà sầu riêng, phải bóc vỏ bên ngoài mới ăn được thịt bên trong, thế là bèn gọi một tiểu thái giám mang dao đến vất vả mở ra.

Kết quả…

Mùi vị ấy tưởng như hun hết thảy người trên kẻ dưới trong Khôn Ninh cung choáng váng, khiến Khương Tuyết Ninh không thể nào quên!

Thứ này mà nói là ăn được ư?

Nàng giận tím mặt, vốn cho là tên họ Vệ này là người hiền lành, hóa ra còn quá đáng hơn đám thanh lưu lão thần phản đối nàng trong triều đình, đây rõ ràng là mượn cơ hội để sỉ nhục nàng!

Thế là vào một ngày hoàng đế ban yến tiệc ở ngự hoa viên, Khương Tuyết Ninh tìm cơ hội kéo Vệ Lương ra nói chuyện.

Vệ Lương dường như không phát giác ra tai họa sắp đến với mình, còn hỏi Khương Tuyết Ninh chỗ hoa quả đó ăn thế nào.

Khương Tuyết Ninh suýt thì gọi người lôi hắn xuống chém đầu.

Nhưng dù sao cũng là thám hoa lang được hoàng đế đích thân khâm điểm, không đến lượt nàng trắng trợn ra tay, vì thế chỉ giả cười nói rằng nàng rất thích đồ hắn dâng lên, nếu hắn đã có lòng với chuyện rau quả như thế, ở lại Hàn Lâm viện thực lãng phí, sao không cho làm quan phụ mẫu của bách tính, dạy bọn họ trồng trọt? Nàng còn có thể giúp hắn nói đôi lời với hoàng đế.

Theo lý mà nói, hễ quan viên có đầu óc nào trong triều nghe thấy lời này, đều sẽ bị dọa đến mức chân run lập cập, toát mồ hôi lạnh.

Vì bản thân lời nói này một là một loại uy hiếp rõ ràng.

Ở trong Hàn Lâm viện ấy thực là “trữ tướng”, tương lai phần lớn có thể ở trong kinh làm quan. Còn chưa hết khổ đã bị phái ra các tỉnh làm quan, đó đều là quan bậc dưới khổ sai lăn lộn không được thuận lợi.

Nhưng không ngờ, sau khi Vệ Lương sững người, lại tràn ngập vui sướng, mặt mày như bừng sáng, liền đó trúc trắc khom người với khuôn mặt đỏ bừng đáp: “Vậy, vậy làm sao dám phiền nương nương chứ?”

Lúc này Khương Tuyết Ninh quả thực nhìn không hiểu phản ứng của hắn là cái kiểu gì.

Nàng lại ngoài khen trong chê mà châm biếm mấy câu, nhưng không biết Vệ Lương thật sự hồ đồ hay giả hồ đồ, còn tưởng nàng khen hắn, càng cười rạng rỡ.

Cuối cùng Khương Tuyết Ninh chẳng hiểu ra sao, thấy hắn không hề cáu giận, nàng tức tối phất tay áo bỏ đi.

Đêm đó liền mách với Thẩm Giới.

Nói Vệ Lương người này ra sao, toàn là xu nịnh nàng, không phải một vị quan tốt, dứt khoát phái đi tỉnh lẻ, để hắn tự kiểm điểm cho tốt, thích trồng trọt thì trồng cho thỏa thuê.

Thẩm Giới không tránh được khuyên giải, dỗ dành nàng, để nàng nguôi giận.

Khi ấy Khương Tuyết Ninh tưởng Thẩm Giới vẫn thiên vị tên thám hoa đáng ghét này.

Kết quả ngày hôm sau liền nghe nói, lúc thượng triều Thẩm Giới xách Vệ Lương ra khỏi Hàn Lâm viện bằng một tờ lệnh điều đi, ném đến Cao Bưu làm huyện lệnh.

Lần này Khương Tuyết Ninh vui vẻ rồi.

Thẩm Giới cũng không nói gì, tối đến cùng nhau dụng thiện cũng chỉ ngắm nàng cười, hỏi nàng như vậy có sảng khoái hay không.

Cái đuôi của Khương Tuyết Ninh vẫy lên tận trời.

Nàng nghĩ, có vết xe đổ của Vệ Lương, đang yên đang lành một thám hoa chạy đi làm huyện lệnh, cuộc sống không biết thê thảm đến cỡ nào, có lẽ về sau không dám đụng chạm nàng nữa.

Nhưng…

Mới chỉ qua một năm, khi hộ bộ chỉnh lý việc thu thuế của các tỉnh, lại ngạc nhiên phát hiện: huyện Cao Bưu giao thuế ruộng nộp lương thực lại tăng gấp đôi so với năm ngoái!

Lần đầu tiên, Khương Tuyết Ninh bắt đầu nghi ngờ ông trời cố ý chơi nàng.

Toàn triều văn võ đều chấn kinh bởi tình huống của huyện Cao Bưu, có người hoài nghi hắn thu thêm thuế ruộng của bách tính, có người hoài nghi trong này có điều không thể để người khác biết, Thẩm Giới tất nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, phái người xuống điều tra.

Kết quả điều tra được đã vả mặt tất cả mọi người.

Con người hoàn toàn là nhờ bản lĩnh, huyện Cao Bưu từ khi trồng trọt theo huyện lão gia Vệ Lương, mỗi mẫu ruộng trồng được hai mẫu lúa, là lương thực của gia đình được nhân đôi, vì thế mới nộp cho nhiều đình nhiều lương thực hơn.

Khỏi phải nói, Vệ Lương được gấp rút triệu về kinh.

Nếu sản lượng thóc lúa cao như huyện Cao Bưu được lan tỏa rộng rãi, thì triều Đại Càn há chẳng phải không còn cảnh mất mùa đói kém?

Mấy ngày đó Khương Tuyết Ninh ưu sầu cực độ.

Nghĩ đến tên Vệ Lương này đắc thế, với nàng mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, đang suy nghĩ làm sao để trị được người này, thì thái giám phủ nội vụ hùng hục khiêng gì đó từ bên ngoài vào.

Đó là ba giỏ đầy ắp trứng vịt muối Cao Bưu thượng hạng.

Thái giám nói, là Cao Bưu huyện lệnh Vệ Lương lần này lên kinh đặc biệt nhờ người hiếu kính nàng, chỉ dùng để cảm tạ ân nghĩa năm đó nương nương tiến cử.

Khương Tuyết Ninh hoàn toàn ngơ ngác.

Nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là mỉa mai hay trào phúng.

Nhưng tóm lại Vệ Lương hình như không hề phát hiện ra sự tức giận cùng hổ thẹn và ác ý của nàng, hoàn toàn khắc ghi “ân tình” của nàng vào trong lòng, vì thế sau khi nhảy ba bậc đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở hộ bộ, gặp ai liền nói hoàng hậu nương nương là người tốt hiếm gặp, người khác thực sự hiểu lầm nàng quá sâu. Hơn nữa động một chút là gửi hoa quả tươi vào kinh, người ở ngự thiện phòng không cần chọn mua bên ngoài nữa.

Cứ như vậy, chẳng hiểu sao Khương Tuyết Ninh đã lung lạc được một vị quan có năng lực chân chính được dân chúng tôn sùng như “phụ mẫu cơm áo”.

Nàng không nhịn được mà nghĩ…

Người khác không hiểu lầm bổn cung, Vệ Lương ngươi mới hiểu lầm bổn cung sâu sắc đó!

Nhưng dù sao bánh từ trên trời rơi xuống không lấy thì phí, huống hồ đầu óc Vệ Lương có vẻ chỉ dùng được vào việc đọc sách và trồng trọt, thực sự không chút nhạy bén nào với việc triều đình tranh đấu.

Người khác đều cho rằng hắn là tâm phúc của nàng.

Khương Tuyết Ninh cũng không ít lần vắt óc đứng ra hòa giải cho đối phương, chỉ cần hắn lỗ mãng đắc tội người ta hay chắn đường người ta khiến người ta tính kế, đều có nàng ở phía sau làm trâu làm ngựa giải quyết hậu quả hoặc bênh vực bao che.

Có đôi khi nàng sầu não: Bản cung và Vệ Lương, rốt cuộc ai mới là tổ tông của ai?

Tóm lại, dần dà, cái tên não thiếu sợi gân này, một mực trung thành với nàng.

Ban đầu có phải là hiểu lầm hay không, dĩ nhiên cũng không quan trọng nữa.

Mặc kệ triều cục thay đổi ra sao, những người thế này, đều là người được bề trên coi trọng, bách tính cũng không thể thiếu họ. Bởi vậy Khương Tuyết Ninh nghĩ, cho dù kiếp trước nàng từng ngã xuống từng sụp đổ, thì kết cục của Vệ Lương có lẽ đều không tệ.

Cũng lắm cũng chỉ là về quê làm ruộng thôi.

Dù sao thì hắn thích mà.

Bấy giờ, Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm vào đối phương, tâm tình biến đổi vô cùng phức tạp, hồi lâu mới nhếch khóe miệng, mỉm người giả như hiền lành: “Vệ công tử, ta hỏi ngươi đó.”

Vệ Lương run lên: “Tại, tại hạ…”

Khương Tuyết Ninh lấy ra sự kiên nhẫn dùng để dỗ kẻ ngốc từ kiếp trước: “Ai nói cho ngươi biết vậy?”

Vệ Lương hận không thể tự đào hố chôn mình: “Là, là tự tại hạ lo lắng như vậy, chưa, chưa từng có ai nói với ta.”

Khương Tuyết Ninh: “…”

Đừng ai cản ta, ta muốn đập tên này một trận!

Mí mắt nàng nảy lên vài cái, nhấc ngón tay nhẹ ấn lại, mới miễn cưỡng kéo căng được gương mặt lương thiện sắp bị xé rách, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo mà khen: “Vệ công tử quả là có tâm suy nghĩ chu toàn.”

Vệ Lương không nghe ra ngụ ý, tưởng nàng thật sự khen ngợi.

Hắn nghiêm nghị đáp: “Không dám nhận, tại hạ cũng chỉ lo nghĩ vì cuộc sống của dân chúng, nếu ngũ cốc dư dả, quốc gia lại loạn, chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao?”

“…”

Khương Tuyết Ninh hít sâu một hơi.

“Vậy ngươi có thể yên tâm, dù bản cô nương bị mỡ heo làm mị mụ đầu óc đi nữa cũng không dám kết bè với Thiên Giáo, Vệ công tử cứ khéo lo bò trắng răng.”

Vệ Lương tức thời thở phào: “Nếu vậy, là Vệ mỗ nghĩ nhiều rồi, nếu đông gia cô nương đã nói vậy, thì Vệ mỗ cũng tin theo.”

Hắn tháo một cuốn sổ từ trong tay áo trình lên.

Chỉ nói: “Đây là sổ lương thực vụ vừa rồi do Vệ mỗ tính toán, mong cô nương thứ lỗi cho sự hấp tấp lỗ mãng của tại hạ.”

Trước đó cuốn sổ được đeo trên cánh tay hắn, vẫn còn sót lại hơi ấm.

Khương Tuyết Ninh nhìn hắn như nhìn một tên đần.

Vệ Lương không hiểu: “Có gì không đúng sao?”

Qua một lúc lâu, Khương Tuyết Ninh mới yếu ớt nói: “Ngươi từ xa tới đây chỉ hỏi đúng một câu, ta nói gì, ngươi liền tin cái đấy, đến chút chứng cứ cũng không cần sao?”

“À.” Dường như lúc này Vệ Lương mới kịp phản ứng, nhưng ngoài dự đoán của Khương Tuyết Ninh, hắn không hỏi xin nàng căn cứ bước tiếp theo, mà cười với nàng, dáng người cao vái một cái, nói: “Thực không dám giấu, tại hạ cảm thấy cô nương không phải là người sẽ nói dối lừa gạt người khác. Tá điền ở điền trang tuy chưa gặp cô nương nhưng cô nương chưa từng bạc đãi bọn họ, cũng không thu thuế nặng. Lúc tại hạ đến còn làm khó dễ, chỉ nghĩ cô nương tốt như vậy, nếu thực sự trợ giúp Thiên Giáo, tại hạ không biết nên chọn thế nào. Bây giờ ngài đã nói mình không vì Thiên Giáo, tại hạ liền dám tin tưởng.”

“…”

Kiếp trước vị này không bị người ta hại chết, quả đúng là ỷ vào có nàng chống lưng đằng sau mà.

Khương Tuyết Ninh nhìn lên trời không biết nói gì.

Nàng quyết định về sau sẽ cử người đắc lực đến cạnh Vệ Lương, tránh cho hắn có ngày ra khỏi cửa bị người ta đánh, sau đó dùng ngữ khí này, chỉ hỏi: “Tới cũng tới rồi,Vệ công tử có muốn uống trà gì không?”

Vệ Lương vội đáp: “Không cần, tại hạ đang có chuyện.”

Khương Tuyết Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: “Có phải sắp chuẩn bị thi Hương?”

Vệ Lương sững lại một chút, dường như đang phản ứng lại xem thi Hương rốt cuộc là cái gì, sau đó mới cười lên, nói: “Thi Hương không phải vội, thi bừa là được, nhưng thóc đã thu hoạch, Vệ mỗ phải trở về suy xét xem mùa đông có thể trồng ít lúa mì được không, hoặc thử trồng một loại cây tên là khoai tây, lớn rất nhanh, hơn nữa…”

Khương Tuyết Ninh cảm giác có một sự bất lực phát ra từ nội tâm, chỉ thấy trăm nghìn con chim tước líu lo bên tai, đến nỗi đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không biết mình đang ở đất Thục hay Giang Ninh, chân cũng sắp đứng không vững nữa.

Hồi lâu Vệ Lương mới nói xong.

Sau đó nhìn Khương Tuyết Ninh với đôi mắt lấp lánh, hỏi: “Đông gia cô nương thấy sao?”

Khương Tuyết Ninh hồi thần, không dám nói mình không nghe hiểu gì cả, nhớ lại cách kiếp trước đối phó với người này, cong môi cười cố làm cho bản thân trông vô cùng vui mừng, nói: “Ta thấy rất tốt!”

Vệ Lương lập tức phấn chấn: “Vậy ta trở về sẽ làm như vậy!”

Nói xong cúi người nói một câu tạm biệt rồi rời đi, không hề có ý định dừng lại.

Đường Nhi Liên Nhi ở phía sau đều thấy mà ngơ ngác.

Nụ cười trên mặt Khương Tuyết Ninh thoắt trễ xuống, chỉ hỏi các nàng: “Hắn vừa mới nói trồng gì cơ?”

Hai người đối mặt nhìn nhau, lắc đầu.

Được rồi, nghe không hiểu gì cả.

Thích là gì thì là giống đó vậy.

Khương Tuyết Ninh lật mở cuốn sổ Vệ Lương trình lên, chỉ nhìn mấy con số cuối cùng, cặp mày lá liễu thanh mảnh dần nhíu chặt: Qua hai năm, tình hình phía Thát Đát hẳn đã có manh mối rồi. Trên đường làm ăn, tuy nàng không được như Vưu Bán Thành kiếp trước, nhưng không phải đặt cược giữa hai bên cầu an ổn, chỉ âm thầm giúp đỡ một mình Yến Lâm, áp lực ngược lại giảm đi một nửa. Chỉ không biết, đủ hay không, và có kịp hay không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN