Ban nãy Tạ Nguy nghe hai người họ nói chuyện, tưởng rằng ôn lại chuyện cũ, cũng không quá chú ý, nghe thấy lời này, trong nháy mắt nhíu mày lại, gần như ngay lập tức ý thức được trong lời nói của Chu Dần Chi có sơ hở nho nhỏ.
Hắn nhìn về phía Lữ Hiển.
Lữ Hiển cũng nghe rõ lời Khương Tuyết Ninh vừa nói, đáy lòng thất kinh, sắc mặt ngưng trọng vài phần, chạm đến ánh mắt của Tạ Nguy, liền nói: “Ta lập tức sai người điều tra rõ.”
Tạ Nguy bổ sung: “Cho người theo dõi hành tung của hắn, chưa điều tra rõ mọi việc, không thể để người này rời khỏi Hãn Châu.”
Lữ Hiển đáp: “Được.”
Hiện tại địa vị của Chu Dần Chi đứng đầu trong Cẩm Y Vệ, bỗng nhiên không có tung tích trong nửa tháng, vào thời điểm đặc thù này, chắc chắn sẽ liên luỵ không nhỏ. Hắn không dám trì hoãn, lập tức xoay người đi xuống dưới cổng thành, tìm người an bài công việc.
Khương Tuyết Ninh cũng thấy hãi hùng khiếp vía, càng nghĩ càng thấy việc này không ổn, cũng không biết mục đích của Chu Dần Chi là gì.
Nhưng tóm lại nên rời khỏi nơi thị phi này càng nhanh càng tốt.
Nàng không còn tâm tư nói thêm điều gì nữa, cũng xoay người muốn đi.
Nhưng không ngờ Tạ Nguy nhanh tay nhanh mắt, vung tay túm chặt lấy nàng, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, nói: “Những chuyện vụn vặt trong cung, nàng biết rất rõ đấy.”
Khương Tuyết Ninh lập tức khựng lại.
Một năm bốn mùa trong cung, các lễ tiết lớn nhỏ đều có các châu phủ tiến cống, giống như nước chảy chưa bao giờ ngừng, đừng nói tới những người như Tạ Nguy chủ yếu làm quan trên triều, ngay cả thái giám chấp chưởng khố phòng trong Phủ Nội Vụ cũng chưa chắc có thể biết tường tận như vậy, phải tra cứu sổ sách một phen mới xác định được. Nàng chẳng qua chỉ nghe một câu chuyện phiếm của Chu Dần Chi, đã lập tức ý thức được sơ hở trong đó, không khỏi quá nhạy cảm rồi. Nếu không thuộc nằm lòng, sao có thể tinh tế như thế?
Nàng nghe ra được sơ hở của Chu Dần Chi.
Mà Tạ Nguy lại nghe ra được sơ hở của nàng.
Khương Tuyết Ninh bị hắn giữ chặt tay, cả người không thể nhúc nhích, ngoái đầu nhìn hắn chằm chằm, cũng không hoảng loạn, chỉ nói: “Tạ tiên sinh quên rồi sao, hai năm qua học sinh âm thầm kinh doanh ruộng muối, cũng có liên quan đến trà gạo tơ vải. Trà xuân – thu các nơi khi nào ngắt, lại theo lệ tiến cống lên bao nhiêu, chỗ còn dư trong dân gian chất lượng thế nào, đương nhiên sẽ biết. Vân Nam ở phía tây nam Tứ Xuyên, không tính là xa, chỉ trách Chu Dần Chi không may, hắn đề cập đến đúng chuyện mà ta biết thôi.”
Tạ Nguy từ chối đưa ý kiến, cũng không biết có tin hay không, lại nói: “Lúc ở kinh thanh, Chu Dần Chi vốn là môn hạ cũ của cha nàng, sau đó lại nghe lệnh của nàng, cũng xem như là “bộ hạ cũ” của ngươi. Nhưng ban nãy ta nhìn nàng ôn chuyện cùng hắn, trông thì có vẻ quen thuộc, thực tế lại không hề tín nhiệm, thậm chí còn đề phòng mười phần.”
Chẳng qua là “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” thôi.
Khương Tuyết Ninh không thể quên được đời trước mình đã thảm hại như thế nào.
Nếu không phải lúc ấy không có ai để dùng, nàng quyết định sẽ không có bất kì liên hệ gì với người này, tất sẽ tránh xa, giống như bình thường đối với Tạ Nguy vậy, tuy kính trọng nhưng không gần gũi.
Nàng đáp: “Chính bởi vì ngày xưa có chút quen biết với Chu Dần Chi, nên biết rõ bản tính người này. Nếu bản tính con người có thể tuỳ tiện thay đổi, thì đã không gọi nó là “bản tính”. Hạng người tâm tư độc ác, bản chất xấu xa, dù nhất thời hiền lành, cũng sẽ có ngày lộ nanh vuốt. Những người như vậy, chỉ nên giao thiệp nhất thời, không nên giao thiệp quá sâu, cần phải phòng bị.”
Lời này rõ ràng đang nói Chu Dần Chi, nhưng Tạ Nguy lại cảm giác trong lời nói của nàng có sự ám chỉ.
Sắc mặt cũng dần lạnh lùng hơn.
Ánh mắt hắn khoá chặt lấy nàng, chất vấn: “Bởi vậy trong mắt nàng, ta cũng giống với Chu Dần Chi, khiến nàng sợ như rắn rết sao?”
Sợ như rắn rết?
Chu Dần Chi có giỏi đến mấy, chẳng qua cũng phải uốn mình theo ý người khác, dối trên lừa dưới, là tên tiểu nhân hai mặt. Nhưng Tạ Nguy tâm tư kiên định, trên lưng phải cõng gánh nặng thâm thù đại hận, chịu đựng thăng trầm, nhẫn nhục làm trọng, một khi huyết tẩy cung đình, sẽ trở thành kẻ đứng trên vạn người!
Nhân vật kiêu hùng như thế, há Chu Dần Chi có thể so sánh cùng?
Nếu như Chu Dần Chi là rắn rết, vậy Tạ Nguy chính là mặt trời trên cao.
Ngắm nhìn từ xa còn được, lại gần ắt sẽ bị đốt cháy tim phổi.
Mặt trời rực cháy mãnh liệt trên không trung một khi rơi xuống, sẽ không còn là ánh sáng chiếu khắp trần thế, mà là sự khủng khiếp huỷ thiên diệt địa!
Kiếp trước khi bị giam lỏng trong cung, gặp uất ức, nàng cũng đã từng ôm ấp một chút mong đợi mềm mại đối với người này.
Nàng nghĩ, nàng đã cứu hắn.
Cho dù mấy năm qua không giao thiệp quá thường xuyên, nàng cũng đã từng nói đùa vài câu gây khó dễ, nhưng dù sao cũng là chuyện vụn vặt không ảnh hưởng đến đại cục. Nếu như cầu xin hắn, có lẽ dựa vào ân tình cũ ngày xưa đút máu làm thuốc, có thể cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng.
Nhưng không có gì cả.
(Tạ Cư An kiếp này: Oan cho ta quá nàng ơi, ta đã làm gì đâu :”< – by Charlie)
Mãi đến sau này, nàng mới nghe suy đoán của Vưu Phương Ngâm kiếp trước: Hoá ra nhi tử của hai nhà Tiêu Yến triều trước, vẫn còn sống trên thế gian. Chỉ e không phải ai khác, chính là vị đế sư nắm chắc quyền hành – Tạ Nguy kia.
Tạ Cư An đã là huynh trưởng của Yến Lâm.
Vậy hắn coi như không thấy, khoanh tay đứng nhìn trước tất cả lăng nhục mà nàng chịu đựng, thì có gì mà không được?
Sống trong nghịch cảnh, chưa hẳn đã khiến người ta tuyệt vọng; nhưng nếu một chút hy vọng xa vời cuối cùng cũng tiêu tan, đối mặt với tuyệt cảnh thì nên làm thế nào đây?
Tuy Khương Tuyết Ninh biết bây giờ là một kiếp mới, tất nhiên không nên đánh đồng những người của cả hai kiếp, nhưng cùng một người sao bản tính lại có thể khác nhau được chứ?
Tạ Nguy vẫn chính là Tạ Nguy đó.
Nàng tuyệt đối không dám ôm quá nhiều mong đợi đối với người này, nếu hắn đã một mực muốn hỏi, nàng cũng sẽ nói ra hết những lời mà hôm qua chưa nói được: “Tiên sinh chí hướng cao xa, là mây bay trên trời; học sinh nông cạn thiển cận, là bùn dưới mặt đất. Sẻ đất không thể hoá thành thiên nga, côn trùng mùa hè không thể nhắc chuyện mùa đông. Tiên sinh và ta một người trên trời một kẻ dưới đất, vốn không xứng đôi. Người phàm tục cả đời chẳng qua cũng chỉ mong cầu ba chữ “sống yên ổn”, vẫn mong tiên sinh giơ cao đánh khẽ.”
Giơ cao đánh khẽ.
Tạ Nguy nghe lời nói này của nàng, như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, ngay cả máu nóng đang sục sôi trong huyết quản cũng vì thế mà trở nên lạnh lẽo.
Thì ra ngọt ngào không quá một khắc, đau đớn lại thấu tâm can.
Khương Tuyết Ninh không nghe thấy hắn trả lời, còn cong khóe môi cười châm chọc: “Nếu tiên sinh đã không thả ta đi được, hay là ta ngủ với ngài hai năm, chờ cho đến khi ngài chán ta, ghét ta rồi, lại thả ta đi?”
Nếu lời nói trước đó chỉ là cầm dao đâm hắn, lời nói giờ phút này lại gần như xẻo trái tim hắn.
Thế mà nàng lại cố ý dùng lời lẽ như vậy khiêu khích hắn.
Ham muốn và tình cảm của hắn đều xuất phát từ trái tim, sao có thể mặc nàng tùy ý khinh thường như vậy?
Sự tàn bạo chôn sâu dưới đáy mắt cuối cùng cũng trồi lên, nhưng hắn lại càng nắm chặt tay nàng hơn, Tạ Nguy gằn từng chữ: “Bởi vậy mọi ý đồ của ta, cho dù là tình cảm hay tính cách, cũng khiến nàng sợ hãi, chán ghét, muốn chạy trốn hay sao? Nàng sợ sệt, nhát gan như vậy, thử một lần cũng không dám thử, chưa lâm trận đã vội bỏ trốn, giống như nàng và Trương Già sao?”
Hắn lại nhắc tới Trương Già.
Đây đã không phải lần đầu tiên.
Lần trước Khương Tuyết Ninh đã rất không vui, lúc này đây rốt cuộc bị hắn chọc giận đến đỉnh điểm, có lẽ là bởi vì hắn vượt rào mạo phạm nàng, cũng có lẽ bởi trong lời nói của hắn có ý muốn làm nàng đau đớn.
Trong nháy mắt nàng xù gai nhọn cả người lên, nghiêm nghị lớn tiếng bác bỏ: “Phía trước là vực sâu không đáy, biết rõ nhảy xuống sẽ tan xương nát thịt, chẳng lẽ còn muốn nhảy xuống hay sao?”
Tạ Nguy nói: “Không nhảy sao biết được?”
Khương Tuyết Ninh hét lên: “Ngươi là người điên mới nhảy!”
Tạ Nguy cười khẩy: “Nàng còn chưa hiểu, phải không?”
Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy sợi dây lý trí càng ngày càng căng chặt, gần như sắp sửa kéo nàng vào tình cảnh điên cuồng giống hắn, sợ hãi khiến nàng kiệt lực giãy giụa lùi về phía sau: “Buông ra! Ta phải hiểu rõ cái gì, ta còn gì không rõ?”
Khóe mắt Tạ Nguy bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Trong chốc lát, hắn nhớ tới nàng từng nói gì mà “Bình sứ có vết rạn”, liền cảm giác trong lòng mình như biển dâng sóng trào, bất luận thế nào cũng không bình ổn lại được. Cơn giận dữ ập đến, nắm tay cũng không hề thả lỏng, không những không thả người đi, ngược lại lôi kéo nàng cứ thế đi đến một chỗ khác của cổng thành.
Khương Tuyết Ninh không muốn đi cũng không được, chỉ xem như hắn đã đánh mất lý trí: “Ngươi muốn làm gì?”
Tạ Nguy lại hoàn toàn không phản ứng, vẫn đi về phía trước.
Bên ngoài tường thành là doanh trại hoang vu, bên trong tường thành lại là phố phường náo nhiệt, đầy những người buôn bán nhỏ.
Nàng bị Tạ Nguy kéo đi về phía trước, hai người tranh chấp không thôi, tất cả binh sĩ đi ngang qua đều cúi đầu mắt điếc tai ngơ, càng không có ai dám đi theo xem xét gì.
Cuối cùng cũng tới đầu phía đông của cổng thành.
Phía dưới là một cửa tiệm rèn đúc đồ sắt.
Trong chòi lợp ngói có vài cái bếp lò, có lớn có bé, bên trong đốt than cốc. Trong mùa đông lạnh giá, các thợ rèn chỉ mặc áo ngắn vải thô, thậm chí có người cởi trần, đang dùng búa ra sức gõ vào những phôi sắt nóng đỏ, bắn ra tia lửa, khối sắt nóng đỏ, thậm chí có chỗ sức nóng cao nhất đến mức chảy cả sắt, tỏa ra hơi nóng hầm hập.
Tạ Nguy chỉ về phía dưới: “Nàng tự cho rằng bản thân là mảnh sứ, vỡ rồi là không thể hàn gắn được nữa. Khương Tuyết Ninh, nàng cho rằng nàng là ai, nàng cũng có tư cách là một mảnh sứ sao? Nàng và ta, chẳng qua đều là sắt tan chảy quay cuồng bên trong lò lửa này mà thôi!”
Khương Tuyết Ninh bị hắn bóp cằm nhìn lại.
Thanh âm tức giận mà lạnh lẽo, sắc nhọn mà lạnh lùng vô tình của Tạ Nguy, giống như sấm sét rót vào tai nàng: “Thân thế của nàng, ta biết; những chuyện ta gặp phải, nàng hiểu. Từ khi sinh ra ông trời chưa từng cho nàng và ta cơ hội làm kẻ phế vật yếu đuối, nàng phải chịu muôn vàn dày vò, mọi loại nện mài, mới có thể hình thành nên dáng vẻ! Bình mai có vết rạn không thể hàn gắn, nhưng nếu nàng sinh ra chỉ xứng là khối sắt, thì cần phải biết, nàng không yếu ớt như vậy, dù bị người ta đánh gãy xương cốt, cũng phải vào lò lửa nhẫn nhục chảy máu lần nữa, để đúc thành dáng vẻ mới!”
Đáy mắt Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên đong đầy nước mắt.
Mà Tạ Nguy lại gắt gao giữ chặt nàng, vẫn dùng từng câu từng chữ mà thúc giục áp bức: “Ai yêu nàng, ai coi trọng nàng lại có ai cần tới nàng? Người sống trên đời này, nàng không hiểu rõ bằng ta. Nếu đã muốn được vui sướng, không chịu đau sao có thể vui? Lúc nào cũng chỉ muốn được vui vẻ mà tránh đi đau đớn, nàng sống như vậy có khác gì rắn bọ chuột kiến trong cống ngầm rãnh nước?”
*痛快 /Tòngkuài/: thống khoái, được ghép từ hai chữ đau (đớn) và vui (vẻ), nhưng ghép lại lại có nghĩa là vui sướng. Câu trước của Tạ Nguy là nghĩa ghép, câu sau tách nghĩa ra nên mới nói như vậy.
Khương Tuyết Ninh như phải chịu cực hình lăng trì, bị lời lẽ của hắn rạch da thịt, lộ ra gân cốt máu chảy đầm đìa, cả người đều đang phát run: “Trên đời này có bao nhiêu người có thể giống với Tạ Nguy ngươi? Ta không phải là ngươi!”
Hắn vẫn cay nghiệt tàn khốc như cũ: “Cho nên người nhu nhược như nàng mới không thể ở bên Trương Già. Hoặc hắn nhìn thấu nàng, hoặc hắn cũng ngu không ai bằng giống như nàng!”
Nàng đỏ mắt: “Ngươi câm miệng!”
Tạ Nguy nói: “Đau à?”
Khương Tuyết Ninh lùi về sau: “Là ngươi không chịu buông tha ta!”
Tạ Nguy bị sự kháng cự và sợ hãi của nàng đâm vỡ nát, nhưng càng như thế càng không yếu thế, càng khơi dậy sự tàn ác chôn sâu trong lòng: “Nàng cố mà trốn, trốn đến chân trời góc bể ấy.”
Giọng nàng gần như khàn đi: “Chẳng lẽ ngươi điên cũng phải kéo người khác chôn cùng hay sao?”
Tạ Nguy lại vô cùng tức giận: “Chôn cùng thì làm sao?”
Khương Tuyết Ninh đột nhiên cảm thấy hắn đã không còn thuốc nào cứu chữa được nữa: “Tạ Cư An, mọi chuyện trên thế gian này không phải cứ cưỡng cầu sẽ có kết quả, chẳng qua là tra tấn lẫn nhau mà thôi.”
Nhưng Tạ Nguy càng không chịu nhận ra: “Quả đắng cũng là quả!”
Quả đắng cũng là quả.
Hay cho một câu “Quả đắng cũng là quả”!
Bắt đầu từ lần trước khi bị tuyết vây trong núi, nàng đã phát hiện ra sự hắc ám và lệ khí dưới bề ngoài thánh nhân này của Tạ Nguy, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tưởng tượng được, hắn cố chấp, điên cuồng, đáng sợ đã tới nông nỗi này.
Sợi dây lý trí trong đầu căng như dây cung cuối cùng cũng đứt đoạn.
Muôn vàn cảm xúc trong lòng Khương Tuyết Ninh, ngay cả kính và sợ kiếp này, oán và hận kiếp trước, tất cả trào dâng xông ra ngoài, không thể tự kiềm chế nổi!
Thậm chí còn không kịp suy nghĩ.
Giờ khắc này, mắt nàng ửng đỏ, lạnh lùng chất vấn hắn: “Nếu ngươi đã từng giết ta thì sao?”
Trên cổng thành gió rét thổi lạnh thấu xương, ngọn cờ cắm trên cao đón gió bay phần phật.
Tạ Nguy đứng đối diện nàng.
Khương Tuyết Ninh vốn tưởng rằng mình có thể chôn sâu rất nhiều thứ, nhưng trong khoảnh khắc nói ra, thế mà nàng lại cảm thấy một loại ti tiện, gần giống như sảng khoái vì trả thù, thậm chí một tia hối hận cũng không có, phảng phất như nàng sớm nên làm như vậy.
Tạ Nguy nhìn nàng, có vài tia mờ mịt, không nói lời nào.
Hắn nghĩ, trước tiên phải hỏi tại sao.
Nhưng thấy mắt nàng đỏ lên, còn có oán ghét nồng đậm trong đó, hắn lại không hỏi.
Loại điên cuồng từ sâu trong đáy mắt hắn không những không tiêu tan, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Tạ Nguy mím chặt môi, cúi đầu tháo thanh đao tùy thân buộc ở giữa cổ tay xuống, thế mà lại nhét nó vào trong tay nàng!
Chỉ nói với nàng: “Đến đây, giết ta.”
Ngón tay Khương Tuyết Ninh chạm vào chuôi đao, trên đó vẫn còn chút hơi ấm, cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo trên người nàng.
Tất cả cảm xúc trong đáy mắt bỗng nhiên rút đi.
Một khắc kia, nàng nắm chặt lấy chuôi đao mà hắn đưa, thế mà thật sự đâm hắn.
Lưỡi dao sắc nhọn, hoàn toàn đi vào thân thể máu thịt gần trong gang tấc.
Máu tươi lập tức trào ra từ phần bụng.
Đạo bào trắng như tuyết của Tạ Nguy bỗng chốc nhuốm đầy máu.
Khương Tuyết Ninh buông tay ra.
Hắn đau đến mức gần như cuộn tròn mình lại, nhưng lập tức bịt vết thương bị dao đâm lại, vẫn nhìn nàng, duỗi tay như người chết đuối muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng để giữ nàng lại: “Ninh Nhị…”
Khương Tuyết Ninh chớp mắt, đã có nước mắt lăn xuống: “Tạ Cư An, ngươi thật sự quá đáng thương.”
Cuối cùng Tạ Nguy cũng không thể giữ nàng lại.
Nàng như mơ một giấc mơ dài, ngay cả nước mắt cũng quên lau đi, chỉ xoay người, đi xuống khỏi cổng thành.