Tự tội
Chiếu ngục (1) quanh năm không thấy ánh sáng, cho dù thu dọn có sạch sẽ đến đâu, trong không khí cũng vẫn trôi nổi mùi ẩm mốc âm u lạnh lẽo. Trên bàn chỉ đốt một ngọn đèn mờ tối, trong thời tiết khi ấm khi lạnh, mực trong nghiên một lát không mài, là sẽ đóng thành băng.
Trên ngón tay gầy nhom của Trương Già, vết thương cũ xanh tím còn chưa kín miệng, cây bút nhỏ đang nắm, đã rất lâu không động đậy.
Nét mực trên giấy đã khô.
Từng chữ những câu, đều là tội trạng.
Nhưng lần này, viết không phải ai khác, mà là chính hắn.
Hổ thẹn
Từ nhỏ, phu tử trong học đường đã khen hắn thông minh, cũng đặc biệt thiên vị hắn hơn, cho là hắn tương lai nhất định có thể bằng vào tài học, đi thi cử làm quan.
Chẳng qua, tất cả đều bị một điều bất ngờ thay đổi.
Phụ thân từ trước đến nay luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người đột nhiên hàm oan ngồi tù, lại cũng không thể đi ra. Lúc sai dịch trong phủ nha tới nhà bắt người đi, đã mang đi tất cả những thức đáng giá trong nhà, không thể đem theo đều đập hỏng. Mẫu thân xông lên lý luận với bọn chúng, nhưng sai dịch của phủ nha cũng không nói đạo lý với người khác. Bọn họ đẩy mẹ hắn ngã xuống đất, mặc kệ nữ nhân không nơi nương tựa này ngồi dưới đất, lấy nước mắt rửa mặt.
Nhưng bà lại có thể bi thương bao lâu chứ?
Cả nhà cần bà nuôi dưỡng, học phí cho phu tử năm mới lại phải giao. Trước khi xuất giá, bà cũng chỉ biết một chút nữ công, sau khi xuất giá, cũng chẳng qua lo liệu một chút việc nhà. Bây giờ lại phải gồng gánh, đi sớm về khuya, xuất đầu lộ diện, trong lời đàm tiếu của người ngoài, mặt cười đối diện, chỉ vì bán thêm được một cái bánh hấp trời chưa sáng đã dậy làm.
Quãng ngày ấy, Trương Già một đời cũng quên không được. Hắn không phải là chưa từng hận.
Nhưng mẫu thân nói cho hắn, con không thể hận. Bởi vì thế đạo chính là đục ngầu như thế, hành tẩu trên thế đạo, lại có mấy người sạch sẽ chứ? Hận, là hận không được.
Lập thân phải chính, làm người phải thẳng.
Trương Già vẫn là không có hận, chẳng qua là thôi học, thi lại (2). Hắn không cần lại giao học phí cho phu tử, mỗi tháng còn có thể lĩnh một khoản tiền từ phủ nha, trợ cấp chi phí trong nhà.
Ngày cầm được tiền đó, mẫu thân rất tức giận.
Bởi vì bà khi đó mới biết, nhi tử bà coi trọng nhất từ trước đến giờ, gạt bà thôi học, còn dám đi thi lại. Trên đời người đọc sách tử tế nào sẵn lòng đi thi lại? Lại là chức quan thấp, ở trong phủ quan giúp người ta ban sai, lĩnh một khoản tiền vất vả rồi thôi, không có cơ hội leo lên trên.
Người đọc sách thi lại, chính là tự hủy tương lai.
Trương Già nghĩ, đó là lần thứ nhất hắn cảm thấy hổ thẹn với mẫu thân. Nhưng cũng may về sau một phen vất vả, lật án cho phụ thân, còn được Hà Nam đạo ngự sử Cố Xuân Phương thưởng thức, quan tới Hình bộ, không tính sai quá mức.
Hoàng hậu
Là khi nào bắt đầu, càng sai càng sâu?
Có lẽ, sớm nhất là từ những tiếng đồn vu vơ ấy.
Tân hoàng đăng cơ trong một mùa đông giá lạnh. Một đêm gió bắc thổi tới mức góc mái hiên treo băng, thái giám cung nữ trong cung trời chưa sáng đã ra quét tuyết, suy cho cùng lễ đăng cơ sắp tới, cung tường bốn phía này sao có thể thấy tuyết chứ? Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, lúc tân hoàng đi qua nhìn thấy, lại nói, không cần quét, cứ chất đống như vậy, nàng thích nhìn.
Nàng thích nhìn.
Lúc ấy, các cung nhân không ai biết “nàng” là chỉ ai, suy cho cùng bọn họ lúc trước phục vụ là tiên hoàng, còn chưa biết gì về yêu thích của tân hoàng. Mãi đến sau này vị Khương nhị cô nương hung hăng càn quấy ngang ngược trong truyền thuyết kia chuyển vào Khôn Ninh, lúc mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuân đó, mới hiểu được, đây chính là “nàng”.
Từ lúc này trở đi, trong cung ngoài cung không có ai là không biết Khương Tuyết Ninh. Không, khi đó hắn còn không biết nàng tên là Khương Tuyết Ninh.
Người người chỉ tôn xưng nàng một tiếng “hoàng hậu nương nương”.
Hoàng hậu nương nương thích ra ngoài chơi, tân hoàng sẽ thường thường đưa nàng đi sơn trang tránh nắng; hoàng hậu nương nương yêu ngọc yêu châu, tân hoàng sẽ mở nội khố ra tùy nàng chọn; hoàng hậu nương nương không thích nhìn lá thu chuyển vàng, tân hoàng sẽ sai người tô xanh lá cây…
Nhưng những việc này không liên quan tới hắn. Hắn là Trương Già.
Trương Già nặng nề, không thú vị, nhạt nhẽo đó, cả ngày vùi đầu công văn, đã không uống rượu, cũng không đánh bạc, lại càng không ra vào Tần lâu Sở quán (3), giống như một tảng đá cứng rắn, nhìn thấy là làm cho người ta nghẹn tim.
Thế giới của hắn, đơn giản đến gần như đơn điệu.
Cho nên hắn rất khó tưởng tượng, trên thế giới lại có một người, một người phụ nữ như Khương Tuyết Ninh.
Trong đình hóng mát sơn trang tránh nắng, là lần đầu tiên Khương Tuyết Ninh gặp hắn, cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp Khương Tuyết Ninh. Từ lâu trên nhiều lần cung yến, hắn đã từng thấy vị hoàng hậu nương nương này từ xa.
Chẳng qua là khi đó cách xa, nàng cũng không thể thấy hắn.
Nhưng cho dù là cách xa như thế, Khương Tuyết Ninh vẫn là người mà mọi người sẽ nhìn thấy trong nháy mắt.
Nàng to gan, khác người, phản nghịch, ngả ngớn, càn rỡ, yếu ớt, không tuân thủ tất cả quy củ trong tòa thâm cung kia, nhiệt nhiệt liệt liệt mà sống, giống như một đống lửa đang cháy, chỉ cặp mắt kia nhìn người ta, đã giống như muốn hỏa thiêu người đó, in dấu thẳng vào lòng người.
Chỉ là Trương Già không thích nàng.
Hắn cũng không cảm thấy mình sẽ thích nàng.
Suy cho cùng, ai sẽ thích một người tuyệt nhiên tương phản với mình chứ?
Đế hậu
Tân hoàng Thẩm Giới là em ruột của tiên hoàng Thẩm Lang. Có lời đồn, hắn đã mưu hại tiên hoàng, mới lên được ngai vàng này. Suy cho cùng tiên hoàng mặc dù thường thường dùng đan dược, nhưng thân thể có thái y chăm nom, lúc không dùng dược thần trí cũng tỉnh táo như người thường, sao lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, còn khiến tất cả thái y của Thái Y viện giữ kín như bưng việc này chứ?
Nhưng tân hoàng sau khi đăng cơ, xử sự hiền hòa, dịu dàng như ngọc.
Đến nỗi khiến người ta hoài nghi những đồn đại ấy — một người tốt như vậy, há sẽ làm ra chuyện giết anh đoạt vị ấy?
Qua một thời gian, lời như vậy cũng không có ai lại truyền nữa.
Mặc dù Trương Già cảm thấy những việc này chưa chắc là nghe đồn. Dẫu sao tân hoàng mặc dù tính tình lương thiện, nhưng thái sư Tạ Nguy tay cầm quyền cao lại bí hiểm.
Mọi người quan tâm, là những chuyện giữa đế hậu.
Có thể nói, Đại Càn xây triều hơn trăm năm, chưa từng thấy đế hậu hài hòa như vậy. Hoặc là nói, chưa từng thấy hoàng đế sủng ái hoàng hậu như vậy.
Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, loại sủng ái này bỗng nhiên thay đổi. Hình như chính là chuyện trong một đêm.
Một ngày trước, hoàng hậu nương nương thích con chim khách đuôi phượng bay qua kia, Tạ thái sư lần đầu tiên cầm cung, bắn con chim có bộ lông xinh đẹp ấy xuống. Dù bị một vài vết thương, lại vẫn còn sống. Thế là Khương Tuyết Ninh dốc lòng nuôi chim trong lồng, treo dưới mái hiên. Nàng ban đầu vui mừng hớn hở, về sau lại sầu não không vui, luôn ngồi dưới mái hiên, nhìn con chim kia ngẩn người.
Bỗng nhiên có một ngày, cái lồng trống không, chim không thấy nữa.
Các cung nhân nói, không ai dám động đến con chim hoàng hậu nương nương thích nhất, có lẽ là nương nương tự mình thả, huống hồ nàng cũng không có truy cứu ai.
Chỉ là quan hệ giữa đế hậu, bỗng nhiên lạnh nhạt.
Tân hoàng không lại đi một bước vào Khôn Ninh cung, lúc đối diện triều thần cũng lộ ra lời lẽ nghiêm nghị hiếm có; hoàng hậu cũng hờ hững với tân hoàng, dường như không quan tâm những chuyện ấy chút nào, với những váy vóc món ngon, cũng ít còn hứng thú.
Không ai biết giữa đế hậu là ai thay đổi trước, tóm lại không còn như lúc trước nữa.
Lại về sau, Tiêu Xu liền tiến cung.
Vừa vào cung đã phong làm quý phi, lại dựa vào mẫu tộc Tiêu thị của thái hậu, văn võ cả triều ai không cho rằng Thẩm Giới đã chán ghét Khương Tuyết Ninh, cuối cùng sẽ phế bỏ hoàng hậu đức không xứng vị này.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cũng không có.
Cho dù Tiêu Xu nhận hết vinh sủng, Thẩm Giới cũng chưa từng nói một câu phế hậu. Thậm chí có một vị triều thần, cũng không biết có phải bị một tộc Tiêu thị ám thị hay không, chỉ nói bóng nói gió hai câu về chuyện phế hậu, đã mắc vạ.
Thẩm Giới lúc đó cũng không có nổi giận. Nhưng chỉ qua nửa tháng, vị triều thần kia đã minh thăng ám hàng, bị Thẩm Giới tiện tay quăng đi Lĩnh Nam hẻo lánh, tuyệt duyên với bốn chữ “phong hầu bái tướng”.
Kể từ đó, không ai dám nhắc một câu “phế hậu” nữa.
Tình cảm
Trương Già không thể xem hiểu Khương Tuyết Ninh lắm.
Nàng là hoàng hậu, vốn nên mẫu nghi thiên hạ, nhưng các loại điệu bộ, lại cực kỳ giống yêu nữ, cực kỳ giống họa thủy. Nhưng mà đôi mắt ấy, lại khiến ngươi rất khó nghĩ đến yêu nữ, nghĩ đến họa thủy.
Trong đình hóng mát tại sơn trang tránh nắng, hắn xé góc áo bào, không nể mặt nàng, từ đó liền bị nàng ghi nhớ, ba năm thỉnh thoảng đến làm phiền hắn, dường như hắn là niềm vui mới khó có được trong cuộc sống phiền muộn của nàng.
Cố ý chặn đường hắn, làm hắn khó chịu; cho hắn uống nước nàng đã uống, khiến hắn phẫn nộ; hay là cầm một nhành lục mai mới ngắt, có chút hài hước, quẹt khóe mắt hắn, một câu nói quấy nhiễu hắn rối tung trong lòng.
Khương Tuyết Ninh không thể nghi ngờ là xinh đẹp.
Cho dù là Tiêu Xu, mặc dù người người tán thưởng mỹ mạo của nàng ta đoan trang hơn, rộng rãi hơn, nhưng trong lòng ai lại thật sự cảm thấy nàng ta có thể thắng được Khương Tuyết Ninh chứ?
Phù dung như mặt, liễu như mày.
Trương Già nghĩ, có lẽ là trời xanh thấy hắn sống quá đơn giản, quá bần khổ, cho nên mới cố ý phái xuống một người như Khương Tuyết Ninh để khảo nghiệm hắn.
Nhưng hắn dường như cũng không có chịu đựng được khảo nghiệm. Hắn bắt đầu bởi vì vị hoàng hậu nương nương này không ngủ được.
Loạn đảng Thiên giáo truy sát, hắn tình cờ lưu lạc sơn dã cùng Khương Tuyết Ninh, đồng hành mấy ngày. Khương Tuyết Ninh mỏng manh vai không thể gánh tay không thể nhấc, mọi việc đều cần hắn lo liệu. Nhưng có lẽ là cách xa tòa cung cấm giống như lao tù ấy, đặt mình trong nơi hoang dã không người, chỉ có trời đất làm bạn, cái loại phù hoa thuộc về nhân thế trên người nàng đó dần dần bong ra từng mảng, phai màu, chỉ còn lại một vốc tuyết trắng lạnh lẽo dưới ánh trăng sáng rực, mỏng manh tới mức đợi đến khi trời vừa sáng, thái dương vừa ló, là sẽ tan ra.
“Ta rất hâm mộ ngươi.”
Nàng nói như vậy.
Trương Già thậm chí vẫn còn nhớ khoảnh khắc ấy khóe môi nàng hơi mỉm cười.
Lần đầu tiên, hắn bắt đầu tò mò một người.
Nàng là hoàng hậu ngồi tít trên cao, thậm chí trong ngoài cung đình không ai hoài nghi, chỉ cần nàng mong muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại sự sủng ái của hoàng đế. Một người như vậy, hà tất hâm mộ một Hình bộ thị lang thanh liêm, nghèo rớt mồng tơi chứ?
Khương Tuyết Ninh ngồi một mình trên cành lê dại.
Trương Già không biết nàng rốt cuộc leo lên như thế nào.
Nàng đôi tay mảnh khảnh đặt trên vỏ cây khô xù xì, hai chân lắc lư trong không trung, không giống một hoàng hậu chút nào, ngược lại khiến hắn nghĩ tới đứa trẻ hoang dã trong nhà không có người quản trên trấn trước đây đó.
“Ta tìm Chu Dần Chi điều tra ngươi, ngươi năm đó lúc đi học cũng rất được tiên sinh thưởng thức. Lệnh tôn mặc dù xảy ra chuyện, nhưng làm người giữ ngay chính, dạy ngươi liêm chính giữ mình. Sau khi lệnh tôn xảy ra chuyện, lệnh đường nương tựa lẫn nhau với ngươi, cho nên ngươi bỏ khoa cử, theo thi lại, bà quan tâm ngươi, ngươi cũng hiếu thuận bà.”
Âm thanh của Khương Tuyết Ninh, nhẹ tới mức gió thổi một cái là có thể mang theo.
Khoảnh khắc ấy, Trương Già lại cảm thấy sợ. Sợ gió thật sự sẽ cứ thế thổi nàng đi, không thấy nữa, cũng sợ tí ti sạch sẽ và mềm mại hiếm thấy trong ngôn từ nhạt nhẽo của nàng, bởi vì nó sẽ làm hắn cảm động, khiến hắn làm sai.
“Trương đại nhân.”
Nàng luôn luôn gọi hắn như thế.
“Trương Già.”
Nàng lại gọi hắn, nhưng lại đổi xưng hô.
Trương Già ngẩng đầu.
Nàng quay đầu lại ngóng nhìn hắn: “Vì sao, ngươi cái gì cũng có chứ?”
Trương Già không hiểu.
“Từ lúc nhỏ, đến bây giờ, mỗi một thứ, ta đều phải đi cướp, đi đoạt, đi tranh thủ. Chưa từng có một thứ vốn đã thuộc về ta, cũng chưa từng có một thứ là người khác chủ động cho ta. Ban đầu là Uyển Nương, về sau là cha mẹ, Yên Lâm, sau đó là hậu vị, …” (Khúc … raw chụp mất chữ nên không nhìn được.)
Khương Tuyết Ninh hiếm thấy mà nói lời thật.
Có lẽ, là lời thật.
“Ta không tranh, mấy thứ này, sẽ đột nhiên tản. Giống như nước chảy trong sông, lưu được nhất thời, không lưu được một đời.”
Trương Già nghĩ, hắn xong rồi.
Nháy mắt này hắn thậm chí nghĩ, có lẽ Khương Tuyết Ninh nói đều là nói dối, có lẽ đây cũng là một lần chòng ghẹo ác liệt, có lẽ nàng đang cố ý công phá phòng ngự trái tim hắn, hắn không nên buông lỏng, hắn nên cảnh giác, đừng để Khương Tuyết Ninh chui vào. Bởi vì nàng sẽ diễu võ dương oai trong lòng hắn, tuyên bố hắn là tù binh nàng chinh phục chẳng tốn hơi sức nào.
Nhưng hắn mặc kệ chính mình nhìn lại nàng, không thu ánh mắt về.
Khương Tuyết Ninh nói: “Thực ra ta không phải cố ý định chòng ghẹo ngươi, ta chỉ là thích ngươi, lại ghét ngươi.”
Nàng nói xong, cười một tiếng, nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống.
Trương Già không biết nói gì.
Nhưng Khương Tuyết Ninh cũng dường như không muốn nói gì nữa, đi thẳng về phía trước, không lại quay đầu.
Đêm ấy, Trương Già lại mơ thấy nàng.
Là tại cung yến trung thu, khuôn mặt các triều thần đều trở nên mơ hồ, chỉ có chén rượu giao nhau. Hoàng đế bưng chén rượu xuống, Khương Tuyết Ninh thì ở bên cạnh hoàng đế, yên tĩnh nhìn hắn, lại lặng lẽ duỗi tay ra, nắm tay hắn, mà hoàng đế thì nói chuyện với triều thần ngay bên cạnh. Cái tay ấy, mềm mại, hơi lạnh, lại dường như thấm triền miên khiến người đời không cách nào thoát khỏi, thậm chí là một luồng dục vọng trong lòng người khó mà nói rõ với người khác.
Trương Già một lát đã tỉnh.
Hắn nghĩ, là hắn đi quá giới hạn, là hắn điên rồi.
Chiếu ám
Về đến kinh thành, tất cả đều dường như đã thành một giấc mộng.
Khương Tuyết Ninh cũng không chòng ghẹo hắn nữa.
Cuộc sống của Trương Già dường như đột nhiên quay về quỹ đạo, giống như trước đây, yên ả đơn giản đến mức không dậy nổi một cơn sóng lớn. Nhưng hắn không giống trước đây. Hắn lại cảm thấy cuộc sống như vậy hệt như ao tù nước đọng, tràn ngập ngột ngạt và buồn chán. Trước khi biết Khương Tuyết Ninh, hắn không hề biết chính mình sống những ngày như thế.
Nàng phá vỡ thế giới của hắn, lại xoay người rời đi.
Trương Già phát hiện, hắn bắt đầu quan tâm tin tức có liên quan tới Khương Tuyết Ninh. Thế là, hắn chậm rãi hiểu, thì ra tất cả về nàng, trong tòa kinh thành phồn hoa này cũng không phải là bí mật.
Hắn biết Uyển Nương, biết bí mật của Khương phủ…
Dần dà, đã chắp vá ra một Khương Tuyết Ninh mới.
Mà Khương Tuyết Ninh này, so với Khương Tuyết Ninh trong đồn đại của tất cả mọi người, so với Khương Tuyết Ninh hắn dĩ vãng cho rằng ấy, không hề giống nhau.
Trương Già đột nhiên hi vọng nàng tốt lành.
Chuyện nhảm bịa đặt trong thế gian, đừng thêm vào người nàng; mưu mô quỷ kế trong cung, đừng tính toán tính mạng của nàng. Nếu như trời xanh thương xót, không cho nàng vinh hoa phú quý, cũng cho nàng an bình trôi chảy.
Chỉ tiếc…
Ý trời không bao giờ như người nguyện.
Khương Tuyết Ninh chung quy vẫn xảy ra chuyện. Tiêu Xu và cả một tộc Tiêu thị sau lưng nàng ta, lại há có thể khoan dung một hoàng hậu thế này đè đỉnh đầu bọn họ? Bọn họ xúi giục Chu Dần Chi, khiến Khương Tuyết Ninh tứ bề khốn đốn, bọn họ muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Hắn không ngờ, lại lần nữa gặp mặt, sẽ là nàng đến bước đường cùng, có việc muốn cầu.
Trên đường cung mờ tối, Khương Tuyết Ninh xách một ngọn đèn lồng chờ hắn.
Thái sư Tạ Nguy cùng đi với hắn, xa xa thấy Khương Tuyết Ninh, liền mượn cớ trở lại tìm ngọc bội, quay người rời đi.
Nàng hốt hoảng lại bi thương như thế xin hắn giúp.
Nàng còn lừa gạt hắn, sau này sẽ làm người tốt.
Hắn không trả lời, đi xa trong trầm mặc.
Một đoạn đường phía trước, lại là một mảng đen kịt. Cũng không biết có phải mắt thấy triều cục thay đổi, các cung nhân đều không tận tâm hay không, ngay cả đèn lồng ven đường cũng không thắp sáng.
Khương Tuyết Ninh còn ở phía sau.
Trương Già liền nói với tiểu thái giám cạnh cửa, thắp sáng đèn lồng của con đường này, hoàng hậu nương nương lát nữa sẽ đi qua đây.
Đặt bút
Hắn cuối cùng vẫn giúp nàng.
Làm trái nguyên tắc cả đời của mình, mặc cho bản thân rơi vào bãi lầy đục ngầu.
Sau đó, hắn trả cái giá nặng nề.
Mẫu thân qua đời.
Hắn bị nhốt tại chiếu ngục đã tới ba tháng, tam ty (4) hội thẩm rất nhiều phiên, nhưng lại không ai dám vì hắn viết ra phán quyết định tội.
Trương Già nghĩ, cái này có gì không dám chứ? Dù cho hắn trước đây liêm chính giữ mình, cũng không trở ngại hắn về sau làm việc thiên tư trái pháp luật. Nhưng đã không có người viết cho hắn, vậy hắn sẽ viết cho mình đi.
Trương Già chậm rãi gác bút, nhìn một tờ nét chữ thật dài ấy, trong ánh đèn mờ tối, chúng dường như đều đang sống, diễn dịch cả đời cô độc vắng lặng, lạc lối này của hắn.
Tin tức Khương Tuyết Ninh tự sát là hôm qua truyền đến.
Hơn nữa còn là vị đế sư Tạ Cư An khiến cả triều đình đều sợ hãi kia tự mình đưa tới. Y nói, nương nương của ngươi chết rồi.
Trương Già nghĩ, bụi chung quy sẽ về với bụi, đất chung quy sẽ về với đất, tất cả phồn hoa thế gian này cũng chung quy sẽ kết thúc, có lẽ đây với nàng trái lại là kết quả tốt hơn.
Chỉ là vị Tạ đại nhân kia…
Thật là kỳ lạ.
Lính coi ngục quen biết hắn, sáng nay lúc đến đưa cơm, lặng lẽ nói cho hắn biết, vốn Vệ Lương đại nhân muốn đến thăm, còn mang theo một nhành lục mai. Nhưng gặp Tạ đại nhân ở cửa chiếu ngục, cũng không biết chọc tức Tạ đại nhân chỗ nào, bị tóm, ngay cả nhành lục mai kia cũng bị ném xuống đất giẫm nát.
Trương Già bèn cười ồ lên.
Thì ra ngay cả thánh nhân như thế, cũng không thể thoát khỏi phàm tục.
Khương Tuyết Ninh nói đúng, nàng giống như là nước chảy trong sông kia, dù cho núi xanh muốn chặn, cũng sau cùng sẽ chảy về hướng đông, không thể quay đầu.
Chú thích
(1) chiếu ngục: nhà ngục dành cho tội phạm là quan lớn, cần hoàng đế tự mình hạ chiếu thư định tội ↑
(2) lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến ↑
(3) Tần lâu Sở quán: Thời Xuân Thu, nữ nhi của Tần Mục Công là Lộng Ngọc có tài thổi tiêu, Tần Mục Công đặc biệt xây dựng một tòa phượng lâu cho nàng, còn gọi là Tần lâu, Lộng Ngọc tại đây thổi tiêu mua vui. Sở Linh Vương vô cùng háo sắc, xây dựng Chương Hoa cung, chọn nữ tử đẹp nhất nước ở tại đây, cho hắn vui đùa. Người đời sau gọi Chương Hoa cung là Sở quán. Cụm từ nay về sau phiếm chỉ nơi ca múa, kỹ viện. ↑
(4) tam ty: ba cơ quan tư pháp trung ương ↑