Chiếc xe dừng ở một nhà hàng sang trọng nằm giữa lòng thành phố, tuy không thuộc dạng nhà hàng năm sao cao cấp nhưng cũng không phải nhà hàng bình dân, nhìn qua rất kín đáo có vẻ hợp với việc bàn chuyện làm ăn.
Vừa bước đến nhân viên đã nhiệt tình cúi chào, dưới tầng một là bàn ăn được bày chung như những nhà hàng bình thường khác, trên tầng là phòng ăn riêng yên tĩnh hơn.
Trình Dư ngó nghiêng xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vừa rồi trưởng phòng Cao ở trên xe không có ý gì, là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ do cậu quá nhạy cảm, thế nhưng bị bàn tay thô ráp của trưởng phòng Cao sờ vào cậu khiến cậu thật sự nổi da gà.
Nhân viên dẫn hai người đến một phòng được đặt trước, trưởng phòng Cao đi trước còn cậu ôm cặp tài liệu theo sau, cả quá trình cậu đều cúi đầu xuống hơn nữa còn bị trưởng phòng Cao che khuất nên không nhìn thấy người ngồi bên trong, đến khi người trong phòng cất tiếng cậu mới giật mình ngẩng đầu lên.
Khách hàng cậu gặp lại chính là Tạ Lâm?
Sao lại có chuyện trùng hợp thế này?
Hình như Tạ Lâm cũng bị sự xuất hiện đột ngột của cậu làm cho giật mình, nhưng anh vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, lập tức lấy lại phong độ thường ngày đưa một tay ra lịch sự chào hỏi, “Hân hạnh được gặp mặt.”
Trưởng phòng Cao cười niềm nở, “Cậu Tạ quá lời, xin lỗi vì trên đường đến đây có chút chuyện nên đến muộn.”
“Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”
Đi cùng Tạ Lâm còn có một người nữa, người ngày cậu chưa gặp bao giờ nhưng không giống nhân viên bình thường cho lắm, cũng khách sáo nói vài câu rồi đề nghị: “Nào nào, chúng ta ngồi xuống trước rồi từ từ nói chuyện.”
Trình Dư lúng túng không biết nên đứng hay ngồi, tính ra cậu chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi đi cùng để sai vặt, đã thế còn là trợ lý tạm thời.
Tuy từ đầu trưởng phòng Cao đã dặn ngồi bên cạnh là được nhưng không ngờ khách hàng là Tạ Lâm khiến cậu hơi lúng túng, thành ra ngơ ngác đứng yên không biết làm gì.
Ba người đều đã ngồi xuống thấy cậu vẫn còn đứng, chẳng để trưởng phòng Cao nhắc nhở Tạ Lâm đã lên tiếng: “Hôm nay ra ngoài vội quá chưa kịp ăn sáng, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện, trưởng phòng Cao không ngại chứ?”
Hình như khi nói những lời này Tạ Lâm thoáng liếc nhìn Trình Dư một cái khiến cậu rụt cả cổ lại.
Bây giờ là giờ ăn trưa, Tạ Lâm nói vậy cũng là khách sáo thôi chứ trong lòng ai cũng biết rõ, ăn xong một bữa quen biết hơn sau này bàn chuyện cũng dễ dàng hơn, người làm ăn ai cũng có tính toán của riêng mình.
Trưởng phòng Cao gật đầu cười, cũng không nghi ngờ vừa rồi Trình Dư đứng ngơ ra chỉ xuống ghế bên cạnh nói: “Cậu cũng ngồi đi.” Rồi quay qua giới thiệu cậu với hai người Tạ Lâm: “Đây là trợ lý của tôi.”
Đáng nhẽ Tạ Lâm chỉ cần gật đầu một cái là được ai ngờ anh còn đưa tay đến trước mặt Trình Dư, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo ý cười nói:
“Chào cậu.”
Vì còn người ngoài ở đây nên Trình Dư không thể nào không đóng kịch theo, trong lòng thì thầm mắng anh làm trò gì thế không biết, nhưng lúc hai bàn tay chạm vào nhau thì cậu biết anh giở trò gì rồi, Trình Dư sợ tái mặt vội vàng rụt tay lại.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng đến đỏ cả mặt của cậu Tạ Lâm khẽ cười trầm một tiếng, cậu càng ngại hơn vội vàng cúi gằm đầu xuống để tránh người khác phát hiện, thế nhưng lòng bàn tay vẫn ngứa ngáy như có ngàn con kiến lửa thiêu đốt.
Dưới cổ áo của cậu vẫn còn dấu hôn của anh, vậy mà giữa ban ngày ban mặt anh lại coi như không quen biết cậu, ở trước mắt nhiều người như vậy mà dám trêu đùa cậu.
Trình Dư có tốt tính đến đâu cũng khó chịu trừng anh một cái, nào ngờ khóe môi Tạ Lâm càng cong hơn.
Trưởng phòng Cao không để ý nhưng không có nghĩa là người bên cạnh Tạ Lâm không biết gì, hắn ngồi cạnh Tạ Lâm, cái bản mặt lưu manh của anh đều thấy hết.
Bình thường Tạ Lâm rất khó nói chuyện, người có mặt mũi giới thiệu còn phải xem tâm trạng anh tốt hay không mới chào, nói gì đến một trợ lý nhỏ bé bên cạnh một trưởng phòng tầm thường, còn dùng ánh mắt thèm thuồng như sói già muốn làm thịt thỏ thế này chắc chắn là có gì đó mờ ám.
Dường như cảm nhận được đôi mắt thăm dò từ người bên cạnh Tạ Lâm hắng giọng một tiếng, lại ra vẻ đường hoàng giới thiệu, “Đây là bạn tôi Tô Hải Nam.”
Tuy chưa gặp mặt nhưng tên Tô Hải Nam thì cậu nghe rồi, là bạn học cùng lập công ty với Tạ Lâm.
Tô Hải Nam đột nhiên bị nhắc đến cũng cười gượng, hắn chẳng biết Tạ Lâm lại giở trò gì, vừa rồi hắn với trưởng phòng Cao đã bắt tay chào hỏi giờ giới thiệu lại làm gì nữa, trông giống như Tạ Lâm đang giới thiệu hắn với trợ lý kia thì hơn.
Cũng may nhân viên vừa vặn mang menu lên khiến suy nghĩ của hắn bị gián đoạn, trưởng phòng Cao khách sáo để Tạ Lâm chọn đồ trước, trong lúc đợi thức ăn lên ba người lại bàn chuyện công việc, Trình Dư nghe không hiểu lắm nên chỉ có thể ngồi một bên cứ chút lại cầm cốc nước lên uống, dù sao cậu chỉ đi thay nên chẳng biết nói gì, sếp của cậu còn đang bàn việc, lôi điện thoại ra nghịch cũng quá mất lịch sự.
Nhà hàng này khá đông nên đồ ăn họ gọi chuẩn bị hơi lâu, Trình Dư cảm thấy nếu cứ uống nữa bụng mình sẽ no căng nước, đang lúc không biết làm sao thì thấy trước mặt có thêm một món ăn khai vị.
Khi cậu ngẩng đầu lên thì vẫn thấy ba người họ nói chuyện say sưa, nhưng đĩa thức ăn này từ đâu đến không phải nghĩ cũng biết.
Cậu ngồi đây cũng như người tàng hình không ai để ý đến, nhưng cảm giác này khiến cậu rất khó chịu, vậy nên có một chút gì làm, dù chỉ là ngồi ăn thôi cũng khiến cậu không quá cứng ngắc như khúc gỗ.
May là không lâu sau thức ăn cũng lập tức được mang lên, Tạ Lâm cũng ngừng cuộc trò chuyện lại nói: “Chúng ta ăn trước đã.”
Trong lúc ăn chỉ có một mình Trình Dư im lặng, trưởng phòng Cao là người thường xuyên gặp khách hàng tài ăn nói rất giỏi còn pha thêm chút hài hước, tấm tắc khen Tạ Lâm không ngớt lời.
“Cậu Tạ giỏi thật đấy, mới hai mấy tuổi đã tự lập được công ty riêng, thằng con tôi ở nhà chỉ biết nghĩ xem ngày mai ăn gì, thật là chán không muốn nói.”
Tạ Lâm mỉm cười, “Cũng không có gì đáng kể.”
“Vậy là rất giỏi rồi, mà hai cậu không có trợ lý riêng sao? Công ty bận rộn như vậy để cả hai ông chủ ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng vất vả quá.”
Trưởng phòng Cao vừa nói hết Tô Hải Nam đã xen vào: “Lần trước cũng định tuyển rồi, cậu ta bảo để chỗ trợ lý cho người nào đấy mà chờ mãi vẫn không thấy đâu…!Á á á ôi má ơi cậu đá tôi làm gì?”
Tiếng hét của Tô Hải Nam làm Trình Dư giật bắn mình ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cả hai, Tạ Lâm ho khan một tiếng tránh ánh mắt của cậu quay qua Tô Hải Nam hằn học nói:
“Cậu ăn thì ăn đi nói nhiều thế?”.