Chẳng mấy chốc mà đã đến cuối tuần, hôm nay cả hai hiếm khi được nghỉ nên Tạ Lâm dẫn cậu đi ăn trước, sau đó mới vòng qua trung tâm thương mại chọn quà cho Trình Ngọc.
Chọn quà là một công việc gì đó rất khó khăn.
Ở đây một người là em trai ruột, một người yêu thầm Trình Ngọc suốt từng ấy năm mà cũng không biết hắn thích gì.
Nếu là con gái thì tốt, chỉ cần mua một đóa hoa, hoặc là phấn son các cô cũng vui.
Trước kia Tạ Lâm từng tặng cậu một cái đồng hồ, anh còn bảo đó là hàng dùng thử được người ta cho, vậy mà cậu vẫn đeo nó suốt từ đấy đến giờ.
Mỗi lần sinh nhật cậu…!hình như toàn trùng hợp ngày anh nghỉ thì phải, vẫn dẫn cậu đi ăn như mọi lần rồi về.
Trình Dư chỉ qua một cửa hàng bán giày hỏi: “Hay là chúng ta mua giày?”
Tạ Lâm lắc đầu: “Không mua.”
Cậu lại chỉ lên tầng phía trên: “Ở đó có đồng hồ kìa, em thấy mua đồng hồ cũng hợp được đó.”
Tạ Lâm đắn đo một lúc nhìn xuống tay Trình Dư, sau đó lại lần nữa từ chối: “Không thích.”
Người anh tặng là Trình Ngọc chứ có phải anh dùng đâu mà không thích?
Trình Dư nén giận cố gắng tìm kiếm xung quanh xem còn đồ gì có thể làm quà.
Hai người đi dạo hết cả năm tầng trung tâm thương mại vẫn không chọn được thứ vừa ý, cậu đi nhiều cũng cảm thấy mệt, hơn nữa quãng đường từ đây về quê cũng mất rất nhiều thời gian, còn lề mề tiếp nữa chỉ sợ hai người đến khuya mới về tới nơi mất, đến lúc đó Lục Vân lại lôi cậu ra mắng cho mà xem.
Cũng biết chọn quà cho người anh thích phải cẩn thận rồi nhưng có cần kén chọn đến mức đấy không?
Trình Dư có chút mất kiên nhẫn thúc giục: “Anh ơi, anh chọn nhanh lên.”
Có lẽ Tạ Lâm cũng cảm thấy mất thời gian nên thôi bắt bẻ, kéo cậu đến một cửa hàng bán cài áo chọn một cái đắt nhất rồi cho nhân viên đóng gói lại.
Một cái cài áo nhỏ xíu mà hơn năm triệu khiến Trình Dư xót hết cả ruột, đột nhiên Tạ Lâm quay qua hỏi: “Em cũng chưa mua được quà đúng không?”
Trình Dư chỉ sang cửa hàng bán cà vạt bên cạnh nói: “Lát em qua bên kia xem thử.”
Năm ngoái cậu cũng tặng Tạ Lâm cà vạt, anh nhận còn chê màu quê mùa nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn thấy đeo, nhìn thấy nên Trình Dư chợt nhớ ra với cả cà vạt cũng rất thích hợp để làm quà.
Nào ngờ cậu vừa dứt lời Tạ Lâm đã chỉ xuống một cái cài áo gần nhất rồi nói với nhân viên: “Gói luôn cả cái này lại đi.”
Trình Dư: “…Ơ?”
Tạ Lâm không vui nói: “Không phải lúc nãy em bảo tôi nhanh lên à? Giờ em đi chọn tiếp tốn thời gian.”
“Nhưng ai lại đi tặng quà giống nhau.”
“Giống đâu mà giống, khác kiểu.”
Trình Dư hoàn toàn cạn lời, nhân viên còn chưa gói xong Tạ Lâm đã rút thẻ ra thanh toán chẳng để cậu có cơ hội nhì nhằng thêm.
Nhìn hóa đơn hơn cả một tháng lương mà cậu khóc không ra nước mắt, thế nhưng Tạ Lâm lại rất vui vẻ nhét hai túi quà cho cậu cầm còn anh thì đi lấy xe.
Trước đó Trình Dư đã đi chợ mua ít hoa quả và một số đồ linh tinh làm quà cho ông nội Tạ nên hai người có thể một mạch về quê.
Đi xe khách hết năm tiếng nhưng lái xe riêng có thể rút ngắn đi khoảng một tiếng.
Chỉ có điều lái xe đường dài thật sự rất mệt, mới lên xe một lúc mà Trình Dư đã lim dim ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thấy Tạ Lâm đang khó chịu xoa mắt.
Cậu lên tiếng hỏi: “Anh mệt à?”
“Mệt.
Em lái thay tôi?”
“Em đâu biết lái…”
“Lần này về thì học lái xe đi.”
Không biết vì sao Tạ Lâm đột nhiên đề nghị như vậy, Trình Dư bật cười nói: “Em làm gì có xe đâu học lái làm gì?”
“Tháng sau tôi mua xe nên em học dần đi là vừa.”
Câu nói này khiến Trình Dư tỉnh hẳn ngủ, cậu tròn xoe mắt hỏi lại: “Anh đủ tiền mua xe rồi?”
“…Trả góp.”
Có vẻ Tạ Lâm hơi ngại vì nói thẳng ra nên sờ nhẹ lên mũi cố gắng biện minh nói: “Tôi đi làm ngày nào cũng gọi xe đi đi về về rất tốn, hơn nữa có lúc cần toàn phải đi mượn, nghĩ đi nghĩ lại mua một cái xe vẫn tiện hơn.”
Trình Dư không nhịn được bật cười khiến sắc mặt Tạ Lâm thoáng chốc đen như than, anh tưởng cậu cười vì anh mua xe trả góp nên vội vàng giải thích: “Nói là trả góp nhưng trong vòng một năm tôi nhất định trả xong.”
“Không phải.” Trình Dư cố nhịn cười nói: “Anh mà cũng biết sợ tốn rồi?”
Tạ Lâm mím môi trừng cậu một cái khiến cậu sợ hết hồn vội nghiêm túc lại hỏi: “Vậy anh muốn mua xe gì? Em còn một chút tiền tiết kiệm này, nếu không đủ thì lấy của em thêm vào này.”
Cậu nghĩ với khả năng của Tạ Lâm chắc mua xe tầm hai đến ba trăm triệu là nhiều rồi, ai mà ngờ anh nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Maybach, Bentley, Ferrari hay Lexus? Cậu thích loại nào hơn?”
Anh vừa nói xong cậu suýt chút nữa cắn luôn vào lưỡi.
Mặc dù cậu không tìm hiểu nhiều về xe nhưng vẫn biết mấy loại anh nhắc đến đều là những thương hiệu xe nổi tiếng đắt đỏ nhất, ít cũng mấy tỷ trở lên mới có thể động vào, nhất là loại mới ra còn lên đến mấy chục tỷ.
Tạ Lâm anh ấy điên à? Mua xe thôi gì mà mua loại đắt đến mức xây được cả căn biệt thự?
Đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Trình Dư trả lời, Tạ Lâm quay qua hỏi: “Không thích mấy loại này à? Hay là BMW? Rolls-Royce cũng được nhưng hiện giờ nếu mua thì trả hơi lâu..”
Trình Dư hoàn toàn chết lặng lôi điện thoại ra thử tìm kiếm giá cả của một con xe Rolls-Royce, bảng giá đầu tiên hiện lên, 31 tỷ…!chưa phải mức cao nhất.
Lương trung bình một tháng của cậu là 9 triệu, một năm mười hai tháng có cậu có thể kiếm được 108 triệu, mười năm mới được 1 tỷ 080 triệu, đó là còn chưa kể đến trừ đi tiền ăn ở sinh hoạt…
Không có gì thay đổi nếu cậu chăm chỉ làm việc từ giờ đến cuối đời có khi còn chưa nhìn thấy mặt mũi còn Rolls-Royce như thế nào thì đã về với đất mẹ rồi,
Càng nghĩ Trình Dư càng nhìn Tạ Lâm bằng ánh mắt đáng sợ, anh cũng bị sự im lặng của cậu làm cho phát hoảng ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
“Anh nói thật với em đi.” Trình Dư nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, “Anh làm ăn phi pháp gì đúng không?”
Tạ Lâm: “…Cái gì?”
“Hôm trước anh vừa kêu hết tiền, hơn nữa anh vừa đầu tư vào xưởng mới lấy đâu ra lợi nhuận nhanh thế? Anh đi ăn cướp à?”
Tạ Lâm còn chưa hiểu ý cậu là gì thì Trình Dư đã bị suy nghĩ của mình dọa sợ đến phát sợ, vội vàng nhào đến kéo áo Tạ Lâm nói: “Anh ơi, em thấy không có tiền nhiều cũng không sao đủ sống là được, anh đừng có làm gì dính đến pháp luật được không?”
Tạ Lâm ngơ người ra một lúc, sau khi hiểu được cậu muốn nói gì thì mặt đen lại, sau đó lại tức đến mức bật cười.
Trong mắt cậu anh giống tên lừa đảo lắm à?!.