Trình Dư cảm thấy màn đối đáp của hai ông cháu này hơi kì lạ nhưng không biết lạ ở đâu.
Cậu mời ông Tạ và Tạ Lâm vào trong nhà, may là bạn bè của Lục Vân ngồi được một lúc, nghe Lục Vân khoe khoang đến phát chán nên kéo nhau đi chơi.
Lục Vân nhìn Trình Ngọc thoáng chần chừ một lúc cuối cùng vẫn bị mấy bà bạn lôi theo.
Trình Nhật thì không ở nhà, vậy nên trên bàn ăn chỉ còn lại mỗi anh em Trình Dư và ông cháu Tạ Lâm.
Tạ Quân nhìn một màn này không vui hỏi: “Sao bảo sinh nhật Trình Ngọc mà không ngồi lại cùng nhau ăn cơm, chưa tổ chức xong đã đi đâu hết rồi?”
Trình Ngọc cười nói: “Kệ đi ông.
Ông ngồi xuống ăn thử xem món này đi, Trình Dư làm đấy.”
“Anh phải thổi bánh sinh nhật trước chứ, còn chưa thổi nến mà.”
“Phải đấy quên mất.
Nào mau mau mang bánh lên đây.”
Tạ Lâm đặt bánh lên bàn, Trình Dư chuẩn bị cắm nến lên thì đột nhiên Trình Ngọc ngăn lại: “Từ từ đã, em chụp cho anh kiểu ảnh.”
Trình Ngọc ôm cái bánh kem lên, trên đó có dòng chữ “Chúc Trình Ngọc sinh nhật vui vẻ” cùng vài nét trang trí đơn giản.
Trình Ngọc kéo Tạ Lâm đến gần đòi chụp chung, hai người đứng sát nhau, trên khung hình nhìn rất đẹp đôi.
Trình Ngọc cười tươi, một tay cầm bánh một tay tạo hình chữ V còn Tạ Lâm đứng cạnh chỉ khẽ cười mỉm, lúc ấn chụp Trình Ngọc chủ động nhích đến gần Tạ Lâm một chút, bờ vai gần như là sát nhau, nhìn thấy cảnh này trong lòng Trình Dư có chút chua xót nhưng miệng vẫn mỉm cười nói:
“Ảnh đẹp lắm.”
Trình Ngọc đến gần nhìn thử cũng hài lòng với bức ảnh nên không tiếp tục chụp nữa.
Hôm nay Trình Dư nấu rất nhiều món tưởng là nhà sẽ đông khách nhưng cuối cùng chỉ có bốn người.
.
Truyện Cung Đấu
Ông nội Tạ nhìn một màn đồ ăn này cũng kinh ngạc: “Không ngờ Tiểu Trình giỏi thật đấy, bao nhiêu đồ ăn này là con tự mình làm hết sao?”
Trình Dư khiêm tốn nói: “Anh con cũng có giúp mà.”
Trình Ngọc xua xua tay: “Con không giúp được nhiều đâu ông cùng lắm là là rửa rau thôi, là em ấy tự mình làm hết.”
Tạ Quân khen không ngớt lời, sau khi thử được vài món còn khen ác liệt hơn khiến mặt Trình Dư đỏ đến tận mang tai.
Không biết vô tình hay cố ý mà ông dường như nhìn lướt qua Tạ Lâm nói:
“Con vừa ngoan ngoãn vừa nấu ăn giỏi như vậy sau này ai lấy được con là phước của người đấy.”
Phía bên kia Tạ Lâm luôn im lặng đột nhiên ho lên sặc sụa.
Ông nội Tạ nhìn anh híp mắt hỏi: “Hôm nay cháu ho nhiều ghê nhỉ?”
Tạ Lâm liếc mắt nhìn ông không nói gì.
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh như vậy mà trông rất giống người một nhà, nhưng chủ yếu nói vẫn là ông nội Tạ và Trình Ngọc nói, thỉnh thoảng ông hỏi Trình Dư mới đáp vài câu còn Tạ Lâm từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng.
Không biết nói chuyện ra sao mà chuyển đến vấn đề của Trình Ngọc, Tạ Quân hỏi: “Con cũng đến tuổi tìm người yêu, đi làm cũng được một thời gian rồi đã nhìn trúng ai chưa?”
Trình Ngọc không hay kể chuyện tình cảm của mình với cậu, trước đó cũng chưa từng thấy hắn nhắc đến ai nên Trình Dư vẫn tưởng rằng không có, nào ngờ Tạ Quân vừa dứt lời Trình Ngọc đã ngại ngùng, mặt hơi đỏ lên nói:
“Thật ra là con cũng đang thích một người.”
Trong nháy mắt Trình Dư không biết sao lại nhìn về phía Tạ Lâm, quả nhiên động tác của anh cũng thoáng khựng lại nhưng chỉ trong phút chốc, cũng không tỏ vẻ quá kinh ngạc như là đã biết từ trước.
Tạ Quân cười vui vẻ nói: “Thật sao? Cô gái đấy thế nào? Có tốt không?”
“Cô ấy rất tốt bụng, là đồng nghiệp của con, gia cảnh cũng bình thường thôi.
Nhưng con chưa nói cho bố mẹ biết nên ông giữ bí mật cho con nhé?”
“Được được.
Con có đối tượng là tốt rồi, còn trẻ mà cứ từ từ.”
Trình Dư luôn im lặng lắng nghe không nhịn được tò mò hỏi: “Anh có người mình thích từ bao giờ vậy, em cũng không biết…”
“Hôm đó anh rủ em ra ngoài định kể với em luôn đấy nhưng em đi làm.
Phải rồi, hôm đấy Tạ Lâm đi nên cậu ấy biết mà.”
Trình Dư thực sự giật mình.
Chuyện mới chỉ cách vài tháng nên cậu vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó Tạ Lâm uống rất nhiều rượu, sau đó còn gọi điện bắt cậu về nhà, vừa bước vào cửa đã liên tục hôn cậu, hỏi cũng không nói xảy ra chuyện gì.
Thì ra là Tạ Lâm biết tin người trong lòng của mình thích người khác…
Thảo nào tâm trạng lại đột nhiên xấu như vậy.
Suốt cả buổi tối Trình Dư im lặng không nói thêm lời nào, ông nội Tạ cũng không ngồi lại lâu nhường chỗ lại cho ba người trẻ.
Trình Ngọc nói bạn của anh cũng có mấy người trùng hợp về quê, rủ ra ngoài chơi một lúc, Trình Dư hỏi tại sao không mời những người đó về nhà thì anh chỉ lắc đầu cười nói: “Đưa về nhà để mẹ làm khó người ta à?”
Bạn cùng lớp với Trình Ngọc đều là những người sống xung quanh thôn, người thành công thì ít mà làm công việc chân tay thì nhiều, hơn nữa Lục Vân có tính hơn thua với mấy người xung quanh nên gặp chắc chắn sẽ nửa đùa nửa thật nói: “Ôi cháu vẫn còn làm cái công việc kia à, cháu xem con nhà cô đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi.”
Những năm trước cũng xảy ra một vài lần nên Trình Dư nghĩ anh trai không muốn mời bạn về nhà là phải.
Ngoại trừ Tạ Lâm gia cảnh cũng thuộc dạng khá giá, tài giỏi không có gì để chê, hơn nữa nhà cũng gần đây nên mới không ngại.
Bạn cùng lớp của Trình Ngọc dĩ nhiên cũng là bạn của Tạ Lâm, chỉ có Trình Dư chen vào giống như bị lạc quẻ vậy nên cậu từ chối: “Anh và bạn ra ngoài chơi đi em còn phải dọn đống này.”
Trình Ngọc không nghĩ nhiều gật đầu nói: “Vậy anh đi đây.”
Vừa nói vừa kéo Tạ Lâm ra ngoài.
Trình Dư nhìn hai người thân thiết đi cùng nhau trong lòng như chết lặng, vừa cảm thấy đau lòng vừa thấy buồn cười.
Rõ ràng biết Trình Ngọc đã có người khác rồi mà vẫn không buông bỏ được, sao anh ngốc thế?.